ZingTruyen.Asia

(Dịch) Tin Đồn - Dư Trình

Chương 25: Muốn không

liangzh

Tuồng như chỉ cần cậu đủ ngoan, đủ vâng lời, vậy thì thứ gì cũng có thể đạt được.

***

Giang Nhược hỏi xong lại hối hận.

Cậu toan nói sang chuyện khác nhằm cho qua chủ đề này thì ngẩng đầu đối diện một ánh mắt chăm chú.

Tịch Dữ Phong đứng trên nhìn xuống, nói: "Sao, em muốn chạy à?"

Giang Nhược không chắc có phải anh hiểu rõ suy nghĩ của mình hay chăng, chỉ cảm thấy câu này hàm chứa ý nguy hiểm không dễ nhận ra.

Càng giống một loại cảnh báo, nhắc nhở lần trước khi sửa đổi thoả thuận cậu đã khiêu chiến giới hạn của anh, mà sự dung túng của anh chẳng phải vô tận.

Giang Nhược rụt tay về, cụp mắt: "Em chạy đi đâu được."

Chắc chắn lời chịu thua này khiến lòng người vui vẻ, sắc mặt Tịch Dữ Phong dịu xuống, xoay lại bình tĩnh nói: "Hôm nay là sinh nhật em."

Giang Nhược nghe ra hàm ý trong đó: Đừng cụt hứng như vậy.

Với quan hệ của cả hai, có những lời nói rõ quá lại mất hay.

Đêm nay, cuối cùng hai người cũng làm.

Giang Nhược thực hiện cam kết trước đó, nhận lấy ham muốn tựa như phát tiết của Tịch Dữ Phong dưới tư thế trói buộc. 

Như thể trải qua một cơn mưa to gió giật, đằm mình trong đó là chẳng tài nào hô hấp nổi.

Làm xong, Tịch Dữ Phong châm một điếu thuốc. Anh hút rất chậm, hầu như để mặc nó tự cháy giữa ngón tay.

Giang Nhược muốn bật đèn nhưng anh không cho.

Nhờ ánh đèn đường le lói xuyên qua cửa sổ, Giang Nhược nhìn thấy đôi mắt anh hờ hững mà cô liêu, hệt như con người nồng cháy ban nãy chẳng phải anh vậy.

Giang Nhược thấy lạnh bèn quay người trùm chăn kín mít, giả vờ không ngửi được mùi khói thuốc, cũng không nghe ra tiếng hít thở vô cùng đều đặn.

Sáng sớm, tiểu Thẩm gõ cửa phòng Giang Nhược.

"Chúc mừng sinh nhật thầy Giang!" Tiểu Thẩm chúc xong thì cười nói: "Vốn định canh giờ chúc mà nghĩ anh với Tổng giám đốc Tịch ra ngoài, chắc không muốn bị quấy rầy."

Giang Nhược cũng cười: "Không sao, qua mười hai giờ là điện thoại tôi tự động chuyển sang im lặng, cô không quấy rầy nổi tôi đâu."

Ngoài bữa sáng, tiểu Thẩm còn mang tới một chiếc bánh ga tô 6 inch.

"Whipping cream với trái cây theo mùa, làm xong là cầm đến ngay đấy, cỡ này hai người ăn chắc vừa đủ."

Tiểu Thẩm luôn làm việc thoả đáng, Giang Nhược ngỏ lời cảm ơn tự đáy lòng.

Trước khi đi, tiểu Thẩm nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: "Chúc hai anh có một ngày vui vẻ."

Nụ cười chân thành khiến Giang Nhược tự dưng thấy hổ thẹn, nghĩ thầm bao giờ phải tìm cơ hội nói với tiểu Thẩm rằng cậu và Tịch Dữ Phong không phải quan hệ nghiêm túc như cô tưởng.

Tịch Dữ Phong chỉ ăn vài miếng bánh, phần còn lại vào tuốt bụng Giang Nhược.

Chưa đến giờ cơm trưa Giang Nhược đã lại xuống tầng lấy đồ nướng hôm qua ra hâm nóng, chia cho tiểu Thẩm một nửa, còn một nửa mang lên phòng ăn.

Có lẽ nể mặt hôm nay là sinh nhật cậu, Tịch Dữ Phong không tỏ vẻ quá khó chịu với mùi dầu ớt hạt thì là bay khắp phòng, chỉ hỏi: "Hôm nay không tính calo à?"

Giang Nhược ăn miệng bóng nhẫy: "Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có mỗi hôm nay là ngang nhiên không tính được thôi."

Tịch Dữ Phong bật cười.

Buổi chiều Tịch Dữ Phong đi về, Giang Nhược đưa anh xuống tầng.

Trước lúc lên xe, Tịch Dữ Phong kiểm tra đầu gối Giang Nhược và những chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng khác, vết bầm tím đều đã nhạt bớt, ắt hẳn thêm mấy ngày nữa là có thể bình phục như ban đầu.

Anh tiếp tục nhìn xuống dưới, do hôm nay không cần ra ngoài nên Giang Nhược đi dép tông mặc quần sooc đi biển rộng rãi, cách ăn mặc khiến chiếc lắc chân dù có khiêm tốn tới đâu chăng nữa cũng vẫn nổi bật.

Giang Nhược ngó xuống theo: "Đeo thứ đẹp đẽ này thì nên mặc quần áo trang trọng nhỉ."

Tịch Dữ Phong nói: "Không cần, thế này được rồi."

Nay Giang Nhược hiếm có hôm ít nói, đợi anh yên vị trên xe mới khom lưng sáp lại gần cửa kính: "Cảm ơn Tổng giám đốc Tịch trăm công nghìn việc bớt thì giờ tới quan tâm, sinh nhật năm nay em rất vui."

Cậu nói hệt mấy lời khách sáo, Tịch Dữ Phong nhíu mày: "Ăn nói hẳn hoi."

Giang Nhược phì cười: "Dù sao cũng vui thật mà, hoan nghênh Tổng giám đốc Tịch lần sau lại ghé."

Xe quay đầu, ở góc khuất không ai chú ý, Giang Nhược rướn nửa người vào trong xe toan hôn tạm biệt.

Tịch Dữ Phong nghiêng mặt né.

Giang Nhược chớp mắt: "Em đánh răng rồi, chắc không có mùi đồ nướng chứ?"

Tịch Dữ Phong nói: "Tháng sau Oanh bay phát sóng."

Ý là tem tém chút, đừng làm bừa ở chốn đông người.

Tuy nhiên Giang Nhược không đồng tình logic ấy: "Thế càng phải nhân lúc chưa nổi tiếng tranh thủ hôn thêm vài phát."

Giang Nhược nói rồi kéo cổ áo Tịch Dữ Phong, hôn lên đôi môi mím chặt của anh.

Tình cảm dâng trào, hôn xong Giang Nhược lùi về lại bị Tịch Dữ Phong giữ gáy kéo vào lòng.

Giọng anh hơi khàn: "Không giữ tôi lại à?"

Giang Nhược ngẩn tò te, sau đó nhoẻn miệng cười: "Thế anh ở lại, chờ em quay xong hãng đi nhé?"

Tịch Dữ Phong nhìn cậu đăm đăm một lát như đang xác nhận lời cậu thật lòng được bao nhiêu. Mà Giang Nhược cũng học cách che giấu cảm xúc, không nhìn rõ điều gì từ đôi mắt cười cong cong.

Ham muốn nhanh chóng qua đi, Tịch Dữ Phong buông lỏng tay, chỉnh lại cổ áo: "Về đi, quay phim chăm chỉ."

Giang Nhược rất nghe lời, một tháng kế đó đều nghiêm túc đóng phim.

Trải qua lần trước dốc hết sức quay cảnh nam phụ bỏ mạng giữa mưa, Giang Nhược nhận ra rõ ràng mọi người trong đoàn phim đối xử với mình tốt hơn hẳn.

Trước đây chạm mặt chỉ chào hỏi khách sáo xa cách, hiện nay thỉnh thoảng cũng có người hỏi cậu có đặt bữa sáng hay cùng ăn món xào chăng.

Tất nhiên Giang Nhược đồng ý.

Cả đoàn nhanh chóng nhận ra cái cậu "lấy tài nguyên dựa vào quan hệ" này thật ra rất hoà đồng, không nói đến việc chưa từng lôi chống lưng của mình ra phô trương hình thức, con người cậu ta còn cực kỳ gần gũi, cả ngày không mặc đồ diễn thì cũng toàn áo phông quần cộc, trời nóng thì gọi vận chuyển một xe dưa hấu, bê từng quả đi rửa dưới mặt trời chói chang, sau đó bổ ra chia cho mọi người.

Đã vậy Giang Nhược còn dẫn mọi người đi ăn các món gia đình hết rẻ lại đắt ở xung quanh y hệt hướng dẫn viên du lịch, được hỏi tại sao thông thuộc nơi này thế thì không hề lấp liếm: "Trước đây tôi là diễn viên quần chúng, xó xỉnh nào cũng đặt mông ngồi rồi, có thể không thông thuộc ư?"

Về sau dưới sự tổ chức của Giang Nhược, đoàn phim có một tốp người cố định, mỗi ngày quay xong đều tụ tập tại phòng nghỉ, đốt hương muỗi mở mấy bàn mạt chược, mục đích không phải thắng tiền mà là để tán dóc giải trí, thả lỏng tâm trạng.

Chưa đầy một tuần, ngay cả đạo diễn và biên kịch cũng nhập bọn, dứt khoát khênh bàn mạt chược ra ngoài trời, thắp cái bóng đèn, pha trò vui vẻ giữa đêm mùa hạ hiu hiu gió lại rất thanh thản dễ chịu.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc, vừa bày bàn mạt chược ra đã thấy Trần Mộc Tân đóng vai nam chính xách bia đi sang.

Giang Nhược và cậu chàng diễn viên này chỉ mới giao lưu trong cảnh phim và lần trước ngã không đứng dậy nổi được hắn đỡ một tay, thế nên không chắc chắn về mục đích của hắn.

Người trong phòng đồng loạt nhìn Trần Mộc Tân làm hắn bối rối ra mặt, đặt bia xuống gãi đầu: "Mọi người còn thiếu chân nào không? Tôi cũng muốn học cách chơi."

"Sòng bài" có gương mặt mới, với tư cách là chủ xị, Giang Nhược đích thân tiếp đón.

Vốn tưởng Trần Mộc Tân nói không biết chơi chỉ là khiêm tốn, ai dè hắn ngồi vào bàn sờ quân nào cũng hỏi Giang Nhược rằng nên để đâu, thành thử Giang Nhược không tài nào chơi hẳn hoi được, phải gọi biên kịch theo đoàn thế chỗ mình rồi một lòng một dạ ngồi sau Trần Mộc Tân dạy hắn chơi.

Bàn này còn có đạo diễn và nữ chính Vệ Sở Lâm, thấy Trần Mộc Tân thật sự không biết chơi tí nào, đạo diễn cười nói: "Mấy bữa trước gọi điện với bố cháu, ông ấy bảo chú đừng dạy hư cháu, lúc ấy chú đồng ý mà giờ hai chú cháu mình lại chơi cùng bàn, cháu bảo chú ăn nói thế nào với người nhà cháu đây?"

Bố mẹ Trần Mộc Tân đều là diễn viên, hơn nữa từng hợp tác với đạo diễn nhiều lần, tình cảm qua lại khăng khít, người trong giới ai cũng biết cả. 

"Thế này đâu phải học hư ạ." Bình thường Trần Mộc Tân hay gọi đạo diễn là "chú", đương nhiên quan hệ rất tốt: "Nếu bố cháu có hỏi nữa thì chú cứ nói là để hoà nhập tập thể. Dù sao so với học hư thì bố mẹ cháu lo cháu không hoà đồng hơn cơ."

Do xuất thân từ gia đình biểu diễn nghệ thuật, danh tiếng và kỹ năng diễn xuất đều được đảm bảo, hiển nhiên địa vị của Trần Mộc Tân trong đoàn phim cao hơn các diễn viên khác. Trước đây Giang Nhược cảm thấy hắn là một thằng nhóc có kinh nghiệm về mặt diễn xuất, ngày thường không nói chuyện với mọi người, không đóng phim cũng toàn rúc trong phòng nghỉ, rất phù hợp với hình tượng đứng đắn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của hắn.

Cũng bởi vậy mà nghe đến so sánh giữa "học hư" và "hoà đồng", Giang Nhược không nhịn được bật cười.

Trần Mộc Tân quay đầu nhìn cậu, hiếm khi tỏ vẻ mất tự nhiên: "Anh Giang, anh cũng cười em."

Nói ra thì tuy Trần Mộc Tân là diễn viên kỳ cựu nhưng lại nhỏ hơn Giang Nhược một tuổi. Nhớ tới nỗi kinh hoàng khi lần đầu Trần Mộc Tân đổi sang gọi mình là "anh", Giang Nhược đẩy vai để hắn quay người về: "Cậu học cho cẩn thận, đừng làm tôi mất mặt là tôi không cười cậu nữa."

Trần Mộc Tân đáp "dạ", xoay người tiếp tục nhìn lom lom đống quân trong tay đầy vẻ thù hận, cứ như đang cân nhắc hình hoa đại diện cho cái gì và nên đặt ở đâu.

Một thời gian sau đó, bàn nào Trần Mộc Tân cũng góp mặt.

Giang Nhược chơi cùng cậu ta được vài ván, còn lại hầu như đều ngồi sau hắn "chỉ điểm".

Một hôm, nữ chính Vệ Sở Lâm ngồi cùng bàn với bọn họ chợt nói: "Tiểu Trần này, chị thấy bình thường cậu thuộc thoại nhanh vèo vèo, mà sao đến giờ vẫn chưa nhớ hết quy tắc mạt chược thế?"

Lời là nói với Trần Mộc Tân, song Giang Nhược lại giật mình.

Sau đó cho dù Trần Mộc Tân bảo rằng mạt chược và lời thoại không giống nhau, hắn không giỏi mấy trò bài bạc thì Giang Nhược cũng không ngồi cạnh hắn nữa mà chạy loăng quăng, bàn nào thiếu người bèn nhảy vào chơi.

Cũng có đôi khi không tránh được, ví dụ như hôm nay, Giang Nhược vừa đặt mông xuống Trần Mộc Tân đã kéo ghế sang, nói hôm qua lại thua tuốt luốt, muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu.

Trần Mộc Tân còn đưa cho Giang Nhược một chai đồ uống lạnh cậu thường uống, ngay cả tiểu Thẩm cũng không để ý cậu chỉ uống vị này của hãng này.

Giang Nhược không nhận nước, đang tính giở mánh cũ đánh bài chuồn thì thình lình nghe thấy Vệ Sở Lâm ở phía đối diện bật cười: "Học ai mà chẳng như nhau? Hôm qua tiểu Giang còn thua chị kia kìa."

Nhân lúc Trần Mộc Tân chưa phản ứng kịp, Giang Nhược như được đại xá ủn hắn đến gần Vệ Sở Lâm: "Đúng đúng đúng, theo chị Vệ học cũng thế."

Trần Mộc Tân ngồi xuống, tầm mắt vẫn đặt trên người Giang Nhược: "Nhưng..."

Vệ Sở Lâm chen vào ngay: "Chị nói này tiểu Giang, cậu chơi bài giỏi vậy, không phải là học của đám cậu ấm ở Cẩm Uyển đấy chứ?"

Giang Nhược sững người.

Vệ Sở Lâm vân vê quân bài trong tay, nghiêng đầu nhìn cậu: "Chị nghe nói Tổng giám đốc Tịch hay dẫn cậu tới đó."

Mọi người chơi xong đã là nửa đêm.

Giang Nhược cố ý đi sau cùng, chờ mọi người về hết mới bước lên con đường nhỏ cạnh địa điểm quay, gõ cửa xe bảo mẫu của Vệ Sở Lâm.

Vệ Sở Lâm đang tẩy trang trong xe, không đợi Giang Nhược nói rõ mục đích đến đã cất giọng: "Nếu tới chửi chị thì đi thong thả không tiễn."

Giang Nhược đáp: "Em đến để cảm ơn chị..."

"Thế cũng không cần thiết." Vệ Sở Lâm nói: "Trần Mộc Tân quá đơn thuần, không biết mấy chuyện bẩn bỉu trong giới, cũng chẳng bao giờ nghĩ xấu người khác, chị chỉ không vừa mắt cái kiểu đứng núi này trông núi nọ của cậu thôi."

Những lời này khiến Giang Nhược muốn độn thổ cho xong, nhưng điều gì nên giải thích vẫn phải giải thích: "Lúc đầu em không biết cậu ấy có ý với em... Vả lại em cũng không muốn cùng cậu ấy..."

"Tốt nhất là không."

Vệ Sở Lâm bỏ giấy ướt tẩy trang trong tay xuống, tầm mắt chuyển từ gương sang Giang Nhược, rặt vẻ xem thường "không biết cu kia nhìn trúng cậu điểm nào".

"Mong cậu rõ rằng cậu và thằng bé không phải người chung đường, dù mai kia cậu kiếm đủ rồi muốn hoàn lương thì cũng còn khuya mới xứng với nó."

Về sau thông qua Lâm Hiểu, Giang Nhược được hay Vệ Sở Lâm là chị họ của Trần Mộc Tân, có điều hai người khiêm tốn, không rêu rao vụ này ra ngoài nên người hâm mộ và khán giả chẳng biết gì.

Nửa tháng sau các cảnh quay của Giang Nhược kết thúc, trên đường trở về, cậu mở balo lấy quà mừng đóng máy Trần Mộc Tân cương quyết nhét cho... Đó là một con búp bê nhỏ đang múa, cậu sầu muộn nghĩ xem nên xử lý thế nào.

Tuy nhiên Giang Nhược chẳng dư dả thời gian để suy xét. Lão Lưu lái xe chở cậu về nội thành, dừng trước toà nhà văn phòng cậu từng đến, chờ khoảng năm phút thì cửa ghế sau bên trái được kéo mở, Tịch Dữ Phong mặc vest ngồi vào.

Một tháng không gặp, anh vẫn như vậy, lên xe là tháo lỏng cà vạt rồi thở hắt ra, sau đó nhắm mắt che giấu nét mệt mỏi đong đầy.

Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng vươn tay khẽ phủ lên mí mắt anh: "Ngủ lát đi anh, đến nơi em gọi."

Về tới căn hộ cao cấp, Tịch Dữ Phong mới trở lại bình thường, hỏi Giang Nhược đợt này quay phim có thuận lợi không.

"Ngày nào em cũng gửi tin nhắn Wechat cho anh mà?" Giang Nhược không nhịn được trợn trắng mắt: "Em biết ngay anh không đọc."

Tịch Dữ Phong cầm cốc nước Giang Nhược đưa và đáp: "Có đọc."

"Thế sao anh không trả lời?"

"Bận quá."

"Chẳng biết ai nghỉ một phát những ba ngày."

Tịch Dữ Phong bật cười: "Nếu không phải tại ba hôm nghỉ làm ấy thì cũng chưa đến nỗi bận thế này."

Giang Nhược mím môi, tức khắc hết cáu kỉnh.

Sau bữa tối, Giang Nhược ủn vai Tịch Dữ Phong giục anh đi nghỉ nhưng lại bị Tịch Dữ Phong xoay người kéo cổ tay, dẫn tới phòng phía Đông.

Trong ấn tượng nơi này vốn là phòng cho khách, tủ quần áo giường đệm có đủ, chẳng ngờ mấy tháng không thấy đã khác xa, không còn vật dụng hay thiết bị điện, giấy dán tường cổ điển theo phong cách châu Âu cũng biến mất tăm, thay vào đó là mặt gương bóng loáng cùng hàng tay vịn bằng gỗ dán sát tường.

Sàn nhà cũng thay mới, giẫm lên có cảm giác hơi mềm của vật liệu nhựa, mục đích nhằm chống trơn giảm xóc, thường dùng cho các phòng tập nhảy.

Đương khi Giang Nhược ngỡ ngàng, Tịch Dữ Phong đã dắt cậu vào giữa căn phòng: "Phòng này to nhất rồi, tuy làm phòng tập nhảy vẫn hơi nhỏ một chút."

Giang Nhược nghe đến chữ "nhỏ" mới có phản ứng, chậm rì rì lắc đầu.

Thuở bé căn phòng cậu từng tập cũng chỉ to bằng nửa chỗ này, về sau học ở Học viện múa còn phải hẹn trước, chen nhau sứt đầu mẻ trán mới có cơ hội tranh được một phòng.

Hơn nữa chỉ có quyền sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định, phòng tập không thuộc sở hữu của cậu.

Mà căn phòng cậu đang đứng được tạo nên vì cậu, tồn tại vì cậu, cậu có thể thoả thuê nhảy múa tại đây mà chẳng cần lo không cướp nổi, cũng chẳng cần muộn phiền tới giờ sẽ tắt đèn đóng cửa.

Giang Nhược ngước mắt nhìn quanh, trong gương phản chiếu khuôn mặt hoang mang ngây ngốc.

Bấy giờ Giang Nhược mới có cảm giác chân thật rằng Tịch Dữ Phong tặng mình phòng tập nhảy, giúp cậu thực hiện ước mơ sinh nhật mười mấy năm nay.

Màn đêm buông lơi, sau khi múa xong một bài tại phòng tập mới, Giang Nhược ôm khán giả duy nhất của mình trao chiếc hôn nồng quên đi hết thảy, sục sôi ngất trời.

Cậu mệt lử, nằm bò trên vai Tịch Dữ Phong thở dốc, nghe anh hỏi có vừa ý món quà sinh nhật đến muộn này không thì lại ngớ ra, mãi mới mở miệng: "Còn lắc chân..."

Giọng Tịch Dữ Phong bình bình: "Ai nói chỉ được tặng một món quà sinh nhật?"

"Thế sao anh biết em muốn phòng tập?"

"Đoán."

"Em ứ tin."

Đã lâu không mặc sức nhảy múa, Giang Nhược phấn khích tới nỗi mặt mũi ửng hồng, thế nên trong mắt Tịch Dữ Phong, câu nói nghe như chơi xấu này lại mang cảm giác sống động hồn nhiên khác.

Anh vuốt ve khoé mắt Giang Nhược, bụng ngón tay lướt nhẹ qua hàng mi rung rung.

"Bởi vì đang phát sáng." Tịch Dữ Phong nói.

Giang Nhược không hiểu: "Cái gì phát sáng hả anh?"

"Giống như lần trước xem người ta múa, trong mắt có ánh sáng."

Từ đêm đen cho đến hừng đông, không thể nói rõ hai người đã làm bao nhiêu lần, trên giường, trước cửa sổ, cạnh bể bơi, thậm chí là phòng tập.

Sau cùng Giang Nhược sinh ra ảo giác mình sắp chết đuối, cơ thể không ngừng chìm xuống, mà khi gần chạm đáy lại có một đôi tay vớt cậu lên quẳng tới tầng mây.

May thay các giác quan chưa bị đóng kín hoàn toàn, giữa cơn mê man, cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong cất giọng hỏi: "Còn muốn không?"

Muốn không?

Giang Nhược tin rằng chỉ cần nói muốn, Tịch Dữ Phong sẽ cho.

Tuồng như chỉ cần cậu đủ ngoan, đủ vâng lời, vậy thì thứ gì cũng có thể đạt được.

Sớm mai đầu tiên sau khi rời đoàn phim, trước khi chìm vào giấc ngủ, tâm trí Giang Nhược bỗng nhớ đến từ "hoàn lương" mà Vệ Sở Lâm từng nói.

Lúc ấy cậu chỉ biết bối rối, hiện giờ nghĩ lại mới cảm thấy ví dụ này không thoả đáng.

Hoàn lương xuất phát từ sự sa ngã chẳng thể làm theo ý mình, là sa chân nơi bùn lắng vẫn khao khát tự do.

Mà cậu biết rõ con đường phía trước hung hiểm vẫn cố lao đầu vào, biết rõ không có kết quả vẫn cứ mặc bản thân say tuý luý, những tưởng nhắm mắt thì ngày mai sẽ không tới.

Trong mơ, Giang Nhược nhìn thấy mình đi về vực thẳm, vốn dĩ chỉ tò mò rốt cuộc bên dưới sâu tới đâu, thế nhưng lại nghe tiếng đá sỏi dưới chân long lở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia