ZingTruyen.Asia

Dich Phe Mau Xa Tam

(...)

Tôi vội vàng nhìn Quảng Tuyền nói:

"Xin ngài cứu mẹ con tôi."

Không xua đuổi giống rắn này đi, tôi và mẹ tôi sợ rằng sẽ chết thảm như mợ.

"Mẹ cô cũng giống như cô, chỉ cần không ngửi canh rắn thì tạm thời sẽ không có việc gì, không vội. Tôi thi pháp, xác nhận trong bụng bà ấy có phải có giống rắn hay không."

Ánh mắt Quảng Tuyền lưu chuyển, nhìn tôi nói: "Cụ thể giải quyết như thế nào, còn phải xem là chuyện gì xảy ra."

Anh ta nói cũng có lý, vừa vặn chúng tôi đến chỗ em họ, anh trai tôi đã nhặt cuốc trên mặt đất, nhìn chằm chằm em họ hỏi chuyện gì xảy ra.

Em họ chỉ lắc đầu, giúp mợ nhét vào những nội tạng rớt ra.

Giọng điệu anh ta vô cùng hối hận, bảo rằng anh ta chỉ giúp đỡ nuôi rắn, những thứ khác không biết rõ.

Lúc này tôi mới nhớ tới, Đặng Quang Vĩ không thấy đâu!

Tình huống vừa rồi của mẹ tôi quá khẩn cấp, cả nhà chúng tôi chỉ lo đưa bà đến bệnh viện, không rảnh để ý tới ông ta.

Những người khác đi theo lại bị canh rắn hấp dẫn, không có ai để ý Đặng Quang Vĩ.

"Nhìn bộ dáng này chính là chạy rồi!"

Anh trai tôi tức giận cắn răng, nhìn tôi nói: "Ông ta không có ở đây, ai cũng không biết giống rắn này rốt cuộc là có như thế nào."

Tôi đành ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Tuyền, lại phát hiện anh ta đã đứng trước lều rắn nhìn vào bên trong.

Căn nhà gạch đỏ vốn đã cũ nát ẩm ướt, tường bên trong toàn bộ dùng xi măng bôi rất bóng loáng, mặt tường cao một thước, chắc là sợ rắn sẽ bò ra nên kéo vải lưới giăng lên.

Quảng Tuyền nhìn, nhếch miệng cười lạnh.

Tôi nghĩ đến Đặng Quang Vỹ ném hết giống rắn vào, kéo anh trai tôi một cái, đi theo xem.

Nương theo ánh đèn lờ mờ, lọt vào mắt cũng không phải những con rắn nhỏ bị ném vào, ngược lại tất cả đều là những con rắn vừa rồi em họ dùng để nấu canh rắn, to bằng cánh tay trẻ con.

Chúng nó hoặc là một mình quấn thành một đoàn, hoặc là năm năm tụm ba quấn quanh cùng một chỗ.

Tôi không nghiên cứu rắn, chỉ cảm thấy màu sắc sặc sỡ, không biết cụ thể là giống gì.

Nhưng có thể xác định chính là, con rắn này khẳng định rất độc, thân rắn tròn vo, vừa nhìn đã biết là thịt rất dày, rất béo.

Cả chuồng rắn đều nuôi cùng một giống, chỉ nhìn hoa văn thì giống với con rắn nhỏ vừa rồi ném vào.

Cả căn phòng đầy rắn như vậy, tôi và anh trai nhìn đến toàn thân tê dại.

Anh trai tôi vội vàng kéo tôi một cái, tôi đi tới chỗ Quảng Tuyền, muốn hỏi anh ta những con rắn này có phải là do rắn nuôi lớn hay không.

Anh ta lại hơi đưa tay ra, làm một động tác ý bảo im lặng.

Ngay lúc anh ta giơ tay lên, chỉ thấy khe hở trong góc tường, mấy con rắn nhỏ hình như cảm ứng được cái gì đó, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.

Những con rắn thịt lớn hơn một chút kia hình như không có cảm giác.

Đàn rắn con ngóc đầu lên nhìn quanh một hồi rồi cùng nhau bò tới chỗ tôi.

Quảng Tuyền thấy thế, liếc tôi một cái, khóe miệng cười nhạt.

Trong khi những con rắn nhỏ bơi về phía tôi, dạ dày của tôi giống như vừa ngửi thấy mùi canh rắn, bắt đầu sưng lên.

Tôi sợ tới mức muốn lùi về phía sau, anh trai tôi cũng vội vàng kéo tôi về phía sau.

Quảng Tuyền lại trực tiếp đưa tay, nâng lưng tôi một cái, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, nhìn đi."

Chỉ một trận này, chợt nghe được một tiếng "xè xè", một con rắn thịt tráng kiện mạnh mẽ duỗi đầu rắn ra, há miệng cắn một con rắn nhỏ, sau đó nuốt vào miệng.

Những con rắn nhỏ khác sợ tới mức "xào xạc" bỏ chạy nhưng đã muộn, những con rắn thịt khác ào ào bò tới, chỉ chốc lát sau những con rắn nhỏ từ trong khe tường đi ra đều lập tức bị những con rắn lớn nuốt chửng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy đuôi rắn của con rắn nhỏ đong đưa.

Toàn bộ chuồng rắn trong nháy mắt chính là tiếng rắn gào thét, cùng với tiếng nhai nuốt và tiếng rắn vỗ đuôi.

Nhưng những con rắn con này, rõ ràng còn chưa đủ lấp đầy bụng lũ rắn lớn, có con quẫy đuôi, vung đuôi về phía chúng tôi, có con còn bay lên, lao thẳng tới chỗ chúng tôi đứng.

Trông thấy từng con rắn to tròn gào thét nhào tới, tôi và anh trai sợ tới mức hai chân nhũn ra, anh tôi trực tiếp đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Quảng Tuyền nâng tay sau lưng tôi hơi nâng lên, đỡ lấy tôi, hướng về phía những con rắn nhào tới vung tay một cái.

Giống như một cỗ nước trong vắt rắc lên lều rắn, con rắn vốn hung hăng nhảy ra trong nháy mắt bị dọa sợ, toàn bộ chúng lui về phía sau, lùi về góc tường không nhúc nhích, thậm chí còn quấn chặt thân mình.

"Chúng nó đối với cô có cảm ứng."

Quảng Tuyền vỗ vỗ lưng tôi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Cô nghĩ sai rồi, lấy giống rắn do người nuôi, phải nuốt chửng lẫn nhau, sau khi lớn lên mới có thể trở thành rắn thịt. Cậu cô sợ là còn giấu diếm bí mật lớn nhất, tự mình bỏ chạy."

Cho nên vừa rồi những con rắn kia toàn bộ nhìn về phía tôi, đều là bởi vì tôi, mà không phải bởi vì trong cơ thể tôi có rắn chủng?

Tôi sợ tới mức hai chân nhũn ra, nhìn những con rắn thịt quấn chặt, liếc Quảng Tuyền, nhỏ giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"

Anh ta dùng tôi thăm dò những con rắn thịt này đúng không?

Anh trai tôi thấy bộ dáng của tôi, liền biết Quảng Tuyển nói chuyện với tôi, run rẩy hỏi tôi: "Anh ta nói gì?"

Chờ tôi đem lời của Quảng Tuyền truyền đạt, nghĩ đến việc Đặng Quang Vĩ làm, thật sự có chút phát điên.

Anh trai tôi hít sâu: "Đồng loại ăn nhau sẽ bị nhiễm sán. Cho nên canh rắn ông ta nuôi mới nấu như vậy..."

Hiện tại chuyện canh rắn thơm quyến rũ người khác, tôi không rảnh suy nghĩ.

Tôi chỉ muốn biết vì sao tôi và mẹ rất lâu mới quay về lại có rắn trong người, phải làm sao mới có thể trừ khử chúng?

Ngay khi tôi đang suy nghĩ, tiếng còi báo động vang lên.

Em họ vẫn ngồi bên cạnh mợ lẩm bẩm, giống như hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.

Quảng Tuyền nhìn những con rắn trong chuồng rắn không nhúc nhích, anh trai tôi nghe tiếng còi báo động, cố gắng chống đỡ đi đón cảnh sát, để tôi ở đây chờ.

Khi anh nói chuyện, anh liếc nhìn bên cạnh tôi: "Em ở lại cùng Quảng Tuyền, đừng cách quá xa anh ta. Chúng ta nhiều người như vậy nhưng chỉ có em mới có thể nhìn thấy anh ta, đây chính là duyên phận, nếu anh ta đã ra tay nhắc nhở mẹ chúng ta trong cơ thể rắn chủng thì chứng minh anh ta có thiện ý."

Anh tôi vừa đi ra ngoài, vừa đem cuốc trong tay đưa cho tôi: "Vừa rồi nói không chừng vẫn có rắn con chạy ra ngoài, em cẩn thận một chút, đừng để bị rắn cắn."

Lúc đưa cuốc, anh tôi nhìn lướt qua em họ bên cạnh mợ, ý bảo tôi nhìn nó, đừng để nó bỏ chạy.

Chuyện nuôi rắn này chính là nhà Đặng Quang Vĩ làm, hiện tại muốn biết cụ thể đang làm cái gì, cũng chỉ có thể hỏi cha con bọn họ.

Nhưng ngay khi anh trai tôi vòng qua thân thể mợ, lúc đi về phía trước, mợ đột nhiên ngẩng cao đầu, giống như một con rắn bò ra, nặng nề mò tới cắn bắp chân của anh trai tôi.

Anh trai tôi kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng dùng sức đá chân, nhưng mợ gắt gao cắn không nhả.

Tôi cầm cuốc muốn xông tới thì nghe thấy bên ngoài có tiếng quát nặng nề vang lên.

Mấy cảnh sát vọt tới, thấy thế cũng hoảng sợ, nhưng một người trong số họ vội vàng cầm xẻng lên đập xuống người mợ nhưng bà ta nhất quyết không nhả.

Em họ cũng bị dọa choáng váng, bắt đầu khóc lóc: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia