ZingTruyen.Asia

Dau La Dai Luc Dung Tung Mot Doi

Đối mặt như vậy kết quả, Lão Kiệt Khắc tất nhiên là tiếc nuối vô cùng, trên đường ba người đều có chút yên lặng.

Về tới tiệm rèn, lão thôn trưởng trực tiếp lớn giọng đem Đường Hạo gọi ra tới, bắt đầu bất mãn quở trách hắn thân là phụ thân không trách nhiệm.

Đường Cửu nhìn Đường Hạo đầy mặt không kiên nhẫn từ phòng trong đi ra, trên mặt lại là không nhiều ít buồn ngủ, nghĩ thầm, quả nhiên không ngủ, tuy rằng biểu hiện đối Đường Tam không quan tâm, nhưng tâm lý ít nhiều vẫn là để ý.

Đường Cửu không tiếp tục vây xem mà là chạy về phòng của hắn cùng Đường Tam, ngồi nghiêm chỉnh trên giường, hồi tưởng lại cảm giác thức tỉnh vũ hồn, xòe ra tay phải, một cây non từ từ nhú lên, trông có vẻ hơi yếu ớt, nhưng quang mang màu ngọc bích lại tỏa sáng khắp phòng. Đường Cửu có thể cảm giác được, thiên nhiên tựa hồ đối với hắn vô cùng tôn kính, nồng đậm sinh mệnh lực làm cho Đường Cửu không nhịn được thoải mái rên một tiếng.

Như nghĩ đến cái gì, đôi mắt Đường Cửu lóe lên quang mang, chạy ra khỏi phòng, đi đến một nơi vắng vẻ. Đường Cửu đảo mắt tìm kiếm một chút cỏ dại, bắt đầu làm thí nghiệm.

Đến gần một cây Lam Ngân Thảo đã sắp chết héo, Đường Cửu nhắm mắt lại, trong đầu lại thôi động Sinh Mệnh Chi Thụ. Một phiến lá rơi xuống gốc của cây Lam Ngân Thảo, phát ra màu xanh hào quang, hòa tan thành chất lỏng thấm xuống gốc cây. Nó bằng mắt thường có thể nhìn thấy từ từ tươi tốt, thậm chí còn phát triển lên một đoạn ngắn. Lam Ngân Thảo hơi run rẩy một chút, hào quang bắt đầu thu liễm, cây Lam Ngân Thảo vừa nãy còn sắp chết đi trở lại tươi tốt nhất trong đám cỏ dại kia.

Đường Cửu hưng phấn, quả nhiên cậu đoán không sai, Vũ Hồn của cậu có năng lực hồi phục cực mạnh mà, chỉ là đối với thực vật có hiệu quả, còn đối với động vật thì như thế nào thì vẫn chưa rõ. 

May mắn tìm được một chú chim sẻ ngã gãy chân, Đường Cửu cũng làm tương tự với cây Lam Ngân Thảo kia, trong ánh mắt mong chờ của Đường Cửu, chim sẻ kia lại thật sự bay đi!

Đường Cửu kích động nhảy lên hoan hô, năng lực hồi phục này thật quá mạnh mẽ, phải biết rằng cậu còn chưa có hồn hoàn, nếu lại có hồn kỹ, hồi phục chắc chắn sẽ không như thế này!

Hưng phấn chạy về nhà, vừa tới đến gian ngoài, liền nhìn đến Đường Hạo vẻ mặt kích động đem Đường Tam ôm vào trong ngực, mà Đường Tam tay phải bên trên còn có một thanh có kỳ dị hoa văn màu đen cây búa nhỏ.

Nghe được Đường Cửu động tĩnh, hai người duy trì ôm động tác cùng nhau quay đầu nhìn lại, theo sau bị Đường Cửu kinh ngạc bộ dáng làm cho lại là sửng sốt.

Đường Cửu ý thức được chính mình đột nhiên xuất hiện đánh vỡ Đường Hạo phụ tử khó được hòa hợp ôn nhu bầu không khí, có chút xấu hổ.

"Ách... các ngươi tiếp tục, tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua đây thôi." Không đầu không đuôi ném một câu liền chạy mất hút về phòng.

Đường Hạo:"..."

Đường Tam:"..."

Hiếm có hòa hợp bầu không khí bị phá vỡ, Đường Tam Đường Hạo cũng không tiếp tục hưng phấn kích động, hai người cũng không biết nói gì, nhất thời xấu hổ lên.

Đường Cửu lén lút nhìn hai người, sau khi xác định là hai người đã bày tỏ xong liền chạy ra, nhảy lên người Đường Tam, hai mắt sáng rực mà nói:"Ca ca, Vũ hồn của ta rất lợi hại, sau này nếu huynh bị thương thì ta sẽ chữa cho huynh, đảm bảo không đau."

Đường Tam sủng nịch vuốt tóc cậu cười. 

Đường Cửu sợ Đường Tam không tin, lấy một cây non ở đầu cửa sổ, bắt đầu giống như Lam Ngân Thảo, trong ánh mắt ngạc nhiên của Đường Tam, vui vẻ của Đường Cửu, ngây ngẩn của Đường Hạo mà nở ra hai đóa hoa hồng diễm lệ.

Hai đứa trẻ tập trung vào gốc cây mà không để ý Đường Hạo đang run rẩy, như nghĩ đến khả năng nào đó, hắn một tay nắm lên ngực trái, hô hấp dồn dập. Trong mắt phảng phất cháy lên một ngọn hy vọng hỏa diễm, nhưng lại cực kỳ nhỏ bé.

A Ngân, A Ngân, A Ngân của ta...

Đường Cửu có thể hay không hồi phục cho A Ngân?

Sáu năm đồi bại vì khi xưa A Ngân hi sinh thân mình hiến tế, Đường Hạo lúc ấy nắm trong tay một gốc Lam Ngân Hoàng bé nhỏ cơ hồ phát điên, lại sợ tổn thương Đường Tam còn nhỏ đang say ngủ, chỉ có thể gầm nhẹ, chậm rãi nhấm nháp nỗi thống khổ khắp lồng ngực.

Nếu A Ngân có thể lần nữa khôi phục, hắn Đường Hạo làm cái gì cũng nguyện ý.

Đường Cửu chú ý đến dị trạng của Đường Hạo, hô lên một tiếng:"Đường thúc thúc?"

Đường Tam cũng chú ý tới Đường Hạo thần sắc:"Ba ba?"

Đường Hạo không nói gì, chỉ đi vào phòng ngủ, hai đứa trẻ nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau khó hiểu, trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng sột soạt.

Đường Tam nhìn Đường Cửu, xòe ra tay phải, cây búa màu đen kia lại lần nữa hiện ra, Đường Cửu con mắt hơi mở, kinh hô:"Tam ca?"

Đường Cửu tất nhiên biết cái này là cái gì, đại danh đỉnh đỉnh Hạo Thiên Chùy, vô số fan hâm mộ vũ hồn cường đại, tên ngốc Lục Vũ cũng từng một thời điên cuồng vì nó. Chính mắt nhìn thấy, vẫn so tưởng tượng cùng phim ảnh chân thực vô số lần, cực kỳ có đánh vào thị giác mạnh mẽ cảm.

Đường Cửu tất nhiên không phải kinh hô vì Hạo Thiên Chùy uy mãnh bá khí mà là vì Đường Tam lại nguyện ý nói cho cậu biết về vũ hồn này của hắn, song sinh vũ hồn hoàn toàn chính là thiên cơ bất khả lộ, nhất lại là vũ hồn thứ hai, đây là một con át chủ bài có thể lật ngược thế cờ trong cuộc chiến, một tấm phao cứu mạng lúc then chốt a!




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia