ZingTruyen.Asia

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 7

Chương 3: Bút tích

XiaoYing0820

Con mẹ nó! Tôi sởn hết cả da gà, toàn thân run lẩy bẩy, thầm nghĩ không hiểu thế là thế nào? Vì sao trên tờ giấy niêm phong trong một trường đại học ở Trường Sa năm 1990 lại có bút tích của tôi?

Không đúng! Chắc chắn là tôi nhìn lầm rồi! Tôi nghĩ thầm, không thể có chuyện như vậy xảy ra được! Nhưng cùng lúc đó, tôi vẫn rất rõ ràng, trực giác của mình đối với nét chữ, bản năng nghề nghiệp nhờ xem qua hàng trăm ngàn bản rập, chắc chắn không thể lầm được.

Đó chỉ là trùng hợp thôi, tôi luyện theo thể chữ Sấu kim thể, có lẽ người kia cũng luyện thể chữ này, cho nên thần thái con chữ mới có vài điểm giống nhau như thế.

Tôi vỗ trán, tìm đến trăm ngàn lý do giải thích cho việc này, như gã đàn ông sau khi ngoại tình lại kiếm cớ biện giải cho mình vậy. Nghĩ đến đó tự tôi cũng thấy buồn cười, biết rõ những cái cớ này chắc chắn không thể nào qua mặt nổi chính bản thân tôi.

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã nửa đêm rồi, bây giờ lại gọi cho Đỗ Quyên Sơn kể cũng không tiện, nhưng đêm nay chắc chắn là tôi không chợp mắt nổi nữa. Dù sao thì cánh cửa đó cũng ở bên ngoài phòng lưu trữ, không cần chìa khóa cũng vào được, vì vậy, tôi thu dọn đồ đạc một chút, rồi kéo Vương Minh đi, quay lại trường đại học đó xem xem rốt cục là như thế nào.

Tôi bắt taxi đến, không có thẻ công tác của Đỗ Quyên Sơn, bảo vệ nhất quyết không cho tôi vào trường. Những ai từng học đại học đều biết cách xử lý chút việc cỏn con này, tôi bèn quay ra hiệu tạp hóa gần đó mua một bao Trung Hoa, rồi nhẹ nhàng lẻn vào trong trường, dựa theo trí nhớ tìm về hội trường lớn cũ kỹ.

Cả ngôi trường đều đã tắt đèn tối om, chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu sáng, xung quanh tối muốn chết. Nhưng bây giờ trong lòng tôi gấp như có lửa đốt, không bận tâm đến việc này, chạy thẳng xuống phòng lưu trữ dưới tầng hầm, rồi đến thẳng ô cửa sắt nọ xem tờ giấy niêm phong trên đó.

Chữ viết đương nhiên không biết chạy, vẫn còn y nguyên ở đó.

Tim tôi đập thình thịch điên cuồng, cứ như đang xem trộm phòng tắm nữ, vội vã lấy đèn pin ra chiếu.

【Sở nghiên cứu trường đại học XX niêm phong, ngày 6 tháng 7 năm 1990.

Lần này tôi đã nhìn rõ ràng hơn, suy nghĩ trong đầu cũng rõ ràng hơn, từng nét bút từng nét vạch cũng đều rõ ràng hơn. Tôi xem đi xem lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên gò má.

Quả thực đúng là nét chữ của tôi.

Tôi chết sững ở đó, gần như là tan vỡ.

Người bình thường, miễn là không cách một khoảng thời gian quá dài, đều có thể nhận ra được nét chữ của chính mình, chứ đừng nói là nghề nghiệp đặc thù của tôi. Đây chắc chắn là nét chữ của tôi, không thể có trường hợp nào khác nữa.

Năm 1990 tôi mới mấy tuổi? Mười ba? Mười lăm? Khi đó tôi đã biết viết Sấu kim thể chưa? Mẹ kiếp hồi ấy có khi còn chưa biết viết Sấu kim thể ấy chứ! Sao lại có chuyện này xảy ra được?

"Đối với chú, tất cả đều đã kết thúc rồi, nhưng đối với cháu, thực ra chưa có gì bắt đầu cả."

Giọng chú Ba đột nhiên văng vẳng bên tai tôi, cái cảm giác đầu đau như muốn nứt toác đã lâu không gặp này, lại bắt đầu quay cuồng trong đầu tôi.

Tôi hít sâu một hơi, muốn xua tan mấy thứ này, bắt đầu tái hiện lại tất cả những hình ảnh trong đầu. Kinh nghiệm trước đây cho tôi biết, lúc này không thể nghĩ ngợi được gì, mà hơn nữa, một khi đã rối lên thì rất khó ổn định lại, cho nên tôi phải bình tĩnh lại trước khi phát cáu lên đã.

Tôi liền nhớ ra trong một đoạn băng ghi hình mà Văn Cẩm gửi từng xuất hiện một người trông rất giống tôi, đang bò lết trong trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc. Nhưng lúc đó cô ấy chưa kịp giải thích cho tôi việc này, chú Ba từng nói, muốn dò hỏi về bọn họ thực không đơn giản, khi ấy tôi vốn tưởng chú chỉ nói vậy nghe cho nó oách, bây giờ nhớ lại, xem ra đúng là đáng nghi.

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra với tôi? Việc này rốt cục phải giải thích như thế nào đây? Như thể trên thế giới này không chỉ có một tôi, mà còn có cả một tôi khác, vào thời điểm gần hai mươi năm trước đã viết xuống hàng chữ niêm phong này, tại chính địa điểm này. Cũng không bao lâu sau đó, người này lại bị quay chụp lại trong trại an dưỡng ở Cách Nhĩ Mộc...

Tôi rối bời như mớ bòng bong, hoàn toàn không có một chút manh mối gì, chuyện này còn đau đầu hơn cả chuyện của chú Ba nữa.

Tôi cầm đèn pin, chiếu về phía không gian phía sau tờ giấy niêm phong.

Giả sử tờ giấy niêm phong đó là do "tôi" dán, như vậy lại có hy vọng rồi. Ít nhất thì có thể xác định, người viết giấy niêm phong là "tôi" nhất định có liên quan đến cơ sở nghiên cứu này.

Căn hầm ngầm mà người ta cứ ngỡ rằng chưa một ai đi vào trong suốt hàng chục năm qua này, thế mà lại không chỉ có một người từng đi vào, mà còn kéo theo cả một lô chuyện quỷ dị như thế. Tôi không khỏi tò mò, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Xem ra, tôi không thể không xuống dưới đó để xem cho rõ dưới ấy như thế nào.

Bên dưới tối om om, như thông đạo trong cổ mộ, nhớ lại trải nghiệm bi thảm ở Cách Nhĩ Mộc, tôi không khỏi có chút sợ hãi. Có điều, nghĩ đến nơi này vẫn trong phạm vi thành phố Trường Sa, cách đây không xa còn có một đồn công an, thế giới văn minh vẫn luôn đáng tin cậy, chắc sẽ không xuất hiện tình tiết chuyện ma trong trường học đâu. Thế là tôi lau mồ hôi, vừa gỡ xích sắt vừa phiền muộn, nếu sớm biết trọng điểm nằm ở chỗ này, thì chỉ cần một bao Trung Hoa là xong việc rồi, hà tất phải biếu xén những hai cây Trung Hoa cho con đỗ quyên nọ?

Xích sắt nặng chừng mười cân, rỉ sét rất gớm, tiếng động vang lên rất to, có thể nghĩ đến việc khóa cửa sắt này lại đương nhiên phải là con người. Tôi kéo kéo hai phát, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ không tốt đẹp cho lắm: dùng xích sắt to như vậy để khóa, chẳng nhẽ dưới này đang nhốt loài quái vật gì?

Rồi tôi lập tức xua tan suy nghĩ này đi ngay, làm sao có thể chứ?

Cẩn thận rút sợi xích ra, đặt qua một bên, hai bàn tay tôi đã dính đầy cặn rỉ sắt. Sau đó tôi xé giấy niêm phong, vừa đi xuống hít được hai hơi, liền bị sặc bụi đến nỗi chảy cả nước mắt.

Cầu thang lộn xộn bừa bãi, chất đầy bàn ghế cũ.

Xuống dưới, tôi nhìn thấy một cánh cửa giống với cánh cửa phòng lưu trữ bên trên, không khóa. Vào trong chiếu đèn xem, dưới này cũng là một căn phòng rộng bằng căn phòng bên trên, có điều bên trong không chứa hồ sơ, mà chất đầy đồ đạc linh tinh.

Chiếu một vòng, tôi không khỏi có hơi thất vọng. Dưới này hoàn toàn không phải phòng lưu trữ như Đỗ Quyên Sơn nói, mà là nhà kho chứa đồ đạc thì đúng hơn. Hơn nữa, nhìn bụi bặm rác rưởi ở đây, có lẽ ngay từ khi căn phòng này vừa xây xong đã chất đống đồ đạc ở đây rồi, bụi đóng một lớp quá dày.

Tôi cầm đèn pin chiếu lung tung khắp xung quanh, phải kéo áo phông lên che mũi, bởi bụi dày quá thực sự rất ngứa mũi, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Dưới mặt đất có mấy dấu chân lộn xộn, cũng đã đóng một lớp bụi bên trên rồi, chứng tỏ tỏ dấu chân này nằm ở đây cũng khá lâu rồi, có lẽ là từ năm xưa khi sự việc xảy ra cũng nên. Dấu chân chồng chéo lên nhau, có thể nhìn ra được là dấu chân của hai ba người, bước đi rất nhẹ nhàng, tiến sâu vào bên trong nhà kho.

Tôi đi theo dấu chân, nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh xung quanh, cũng không biết được đó là những thứ đồ gì. Đi vào sâu bên trong được mấy bước, mới miễn cưỡng nhìn ra được đó là rất nhiều rương gỗ rất to.

Nhìn những cái rương này, tôi lại nhớ đến một câu chuyện: trong nhà kho của phòng lưu trữ quốc gia, tìm thấy được mấy rương hòm bằng gỗ, trong rương toàn là tàng kinh Đôn Hoàng, được chuyển đến trong một lần nộp phí, kết quả đất nước giải phóng, thời kỳ đầu không có ai kiểm kê, đống rương hòm vẫn nằm nguyên ở đó, đến khi chuyển đi mới phát hiện ra.

Trong nhà kho này, không biết liệu có báu vật như thế không nhỉ?

Tôi nhìn số lượng rương hòm mà nhức cả đầu, với sức của một mình tôi thì không thể tra ra được năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong nhà kho này. Quá lộn xộn, và quá bẩn nữa. Cho dù có tìm ra được manh mối gì, cũng chẳng có sức đâu mà đem nó đi kiểm tra.

Đi cuối nhà kho, đồ đạc linh tinh cũng ít hơn một chút, ở đó có đặt một cái rương to tướng hình vuông, trên rương còn có cái gì phủ lên. Dấu chân đi thẳng đến chỗ cái rương ấy, tôi ngồi xổm xuống xem xem, mới phát hiện bọn họ không dừng bước trước cái rương, cái rương còn nằm đè lên trên dấu chân nữa.

"Ông chủ, cái rương này bị đẩy vào trong." Vương Minh nói.

Tức nghĩa là, bọn họ đã che giấu thứ gì đó. Với góc của cái rương và góc tường, chắc chắn phải có một khoảng không gian kẹp giữa, bên trong chứa cái gì?

Tôi nói với Vương Minh: "Đi, đẩy ra."

"Hả?" Vương Minh mặt tái mét, "Ông chủ, cái này..."

"Bảo chú mày đi thì đi đi!" Tôi nói. Cậu ta đành phải nuốt nước miếng, rón rén đến gần đẩy cái rương đi. Cái rương này rất nặng, cậu ta nghẹn đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan lợn, mới đẩy được cái rương xích sang một bên. Tôi cầm đèn pin chiếu vào xem, trong góc phía sau cái rương đó, là một đống hồ sơ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia