ZingTruyen.Asia

Đào Hoa Tuổi 16 [BH][NP]

CHAP 15

Khoaicutene

Cả 2 cứ giữ nguyên tư thế ám muội đó mà không nhúc nhích, đưa đôi mắt to tròn nhìn nhau....Đúng 5 giây cô dứt khỏi đôi môi căng mọng đó, đỏ mặt xoay qua hướng khác nói:

"À....ờm....em...em...nằm ở đâu? Dưới đất hay trên giường?".

Ngọc Hân đang còn bàng hoàng thì nghe cô hỏi như thế chỉ muốn 1 cước đạp cô xuống giường. Ngọc Hân tức giận , đưa lưng về phía cô quát lớn :

"NGỦ ĐÂY!!!!!!!".

Cô giật mình, nhìn sang Ngọc Hân, bất giác thở dài. Băng sơn giận rồi đi! Hỏi nằm ở đâu thôi mà, có cần làm ghê dị không?. Cô nằm xuống kế bên nàng , nhìn sang bóng lưng gầy của Ngọc Hân , tính mở miệng nói nhưng lại không dám! Cũng tại sự ngượng ngùng lúc nãy cộng thêm việc bị quát nữa a!!. Cô nhắm mắt lại , trằn trọc mãi mà không ngủ được. Tính vớ tay lấy mền đắp chung nhưng quơ quài không lấy được! Thấy lạ , cô mở mắt ra nhìn sang Ngọc Hân, đưa tay sờ sờ cảm nhận được trên thân nàng được bao quanh bởi cái mền ấm áp!! Còn cô thì đắp bằng niềm tin à!!!. Uất ức nhìn Ngọc Hân, mặc dù không thấy được gì hết! Nhưng cũng rán nhìn đi. Nhích nhích sát lại gần Ngọc Hân, nhỏ giọng kêu:

"Chị Hân ơi...!".

Cô biết rằng hiện giờ nàng chưa ngủ đâu! Thấy người ta không trả lời mình liền bực bội! Hậm hực suy nghĩ phải làm sao giờ? Bỗng trong đầu cô nảy ra 1 ý! Cô mạnh bạo giựt cái mền ra chui vào chung với Ngọc Hân. Cái mền tưởng bự hay to lắm! Trời ơi có chút xíu đủ cho 1 người đắp!!! Cô ôm chặt lấy thắt lưng Ngọc Hân, cùng nàng đắp chung cái mền . Để tránh tối nay không ai lạnh.

Ngọc Hân đang giận cô nãy giờ, mặc kệ cô kêu hay sao nhưng vẫn không cho cô đắp. Mà nàng lại không ngờ cô lầy tới vậy! Dám ôm nàng luôn. Ngọc Hân đỏ mặt , vẫn còn tức giận dụ lúc nãy xoay qua đối diện với cô, nhắm ngay cái cổ cô mà cắn.....

"Aaaaa.........!!".

Cô la lên , gương mặt đau khổ, đầy uất ức mà nói:

"Sao cắn em! Em chỉ là muốn đắp chung thôi mà!! Ai biểu cái mền nó nhỏ quá chi, nên em ôm vậy để làm ấm cho chị mà...Aaaa! Đừng cắn nữa...! Em sai rồi...!".

Cô vẫn ôm nàng mà la làng nỉ non. Cô có lòng tốt làm ấm vậy mà cắn cô...!. Ngọc Hân buông tha cô , liếc mắt nhìn rồi lạnh lùng nói:

"Ai mượn mấy người ôm! Lạnh luôn cũng được! Hứ".

Cô mỉm cười nhẹ, vẫn đang còn giận cô đi! Nhẹ nhàng ôm Ngọc Hân mặc kệ nàng giãy giụa , ôn nhu nói:

"Em biết sai rồi...! Ôm như vậy để tránh cảm lạnh với lại chị nhìn xem! Cái mền đủ có 1 người đắp, không lẽ bây giờ 1 người ấm còn người nhịn! Để công bằng hơn thì em ôm chị tránh khuya nay trời lạnh rồi sẽ bị cảm cho coi".

Cái giọng trầm trầm vừa ôn nhu ấm áp đã xoa dịu lại Ngọc Hân. Nàng mỉm cười nhẹ , rút vào lòng cô mắng nhẹ :

"Ngốc!!".

Cô chỉ cười ôm nàng vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc. Đêm nay là đêm ấm áp nhất đi! Trời có lạnh cách mấy nhưng vẫn không thể bằng cái sự ấm áp giữa 2 con người đang ôm nhau mà ngủ.
____________________________________

Theo ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào , cô khẽ nhăn mặt lại đưa tay che đi ánh sáng đó. Mở mắt ra nhìn người đang cuộn trong lòng mình như 1 con mèo nhỏ. Cô mỉm cười nhẹ , vuốt tóc nàng sang 1 bên , ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng. Lúc ngủ nhìn dễ thương quá đi!!! Cô mãi lo ngắm mà không biết rằng người kế bên đã thức dậy nhìn cô. Ngọc Hân đánh nhẹ lên vai cô, giọng hơi khàn nói:

"Dậy được rồi! Tôi biết tôi đẹp nên mấy người đừng ngắm nữa coi!".

Nói xong Ngọc Hân đứng dậy mặc kệ cái con người đang còn ngơ ngác trên giường kia. Cô nhìn bóng lưng nàng đi ra khỏi phòng , nhìn ra cửa sổ giờ này sáng lắm rồi! Cô nghĩ mình nên về được rồi. Cô bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bước xuống lầu. Lúc mở cửa đi ra thì gặp ngay Ngọc Hân đang đứng trước mặt mình. Nàng nhìn cô đầy nghi hoặc:

"Bộ em không tính ở đây ăn sáng rồi hãy về".

Cô cũng gật đầu rồi nói với nàng:

"Chị vào rửa mặt đi! Em xuống bếp làm đồ ăn cho!".

Mỉm cười với nàng xong , cô bắt đầu vươn vai làm đồ ăn sáng thôi!. Ngọc Hân nhìn bóng lưng cô mỉm cười.

Ở dưới bếp , cô đang loay hoay không biết làm gì ăn giờ! Mở tủ lạnh ra chỉ còn vài phần dư hôm qua còn. Cô nghĩ nhiêu đây cũng đủ đi!.

Ngọc Hân bước xuống lầu , ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Tiếng ' Xèo xèo' liên tục vang lên trong bếp, nàng đi lại bàn ngồi ,chống tay ngắm nhìn bóng lưng bận rộn của cô, cảm giác lúc này giống như là đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy. Cô làm xong , trên tay là 2 dĩa bò bít tết trứng thơm ngon, mới vừa xoay qua cô đã thấy nàng ngồi trên bàn sẵn , vẻ mặt đầy tự tin nhìn nàng nói:

"Em làm xong rồi đây! Chắc ăn chị sẽ thích cho xem, tay nghề của em ghê lắm đó hehe!".

Ngọc Hân thấy cô tự kỉ nên chỉ lườm cô , làm như không nghe thấy gì liền lấy muỗng múc ăn thử. Ừm! Rất ngon...!. Cô chăm chú nhìn biểu cảm của Ngọc Hân, muốn nàng nhận xét về món mình làm coi có vừa miệng không. Ngọc Hân ngước nhìn cô , biết cô đang chờ mong mình lên tiếng, cười khẽ sủng nịch nhéo mặt cô nói:

"Món này ăn ngon lắm! Nhóc giỏi ghê!".

Cô mừng rỡ, đầy tự tin nói tiếp:

"Yên tâm! Sau này chị muốn ăn gì cứ kêu em làm!".

"Thiệt không đó?" Ngọc Hân nhướn mi nhìn cô.

"Tất nhiên chứ! Chị không tin à!".

Cô vỗ lên ngực mình , chắc chắn nói. Ngọc Hân cười nhẹ rồi mắng yêu:

"Rồi rồi ăn đi kìa! Nguội hết là ăn hết ngon!".

Cả 2 tươi cười cùng nhau ăn. Tiếng cười nói vui vẻ của cả 2 vang khắp cả bếp. Cô sau kh̀i ăn xong thì cũng tiếp nàng dọn dẹp sau đó nói mình nên về.
___________________________________

Về đến nhà , cô chào ba mẹ mình xong thì lên phòng tắm rửa thay đồ. Nhảy lên giường nằm , tươi cười nhớ lại khoảnh khắc hôm qua. Nhưng nằm lâu thì cũng chán ,nay là chủ nhật nên cô được nghỉ. Không lẽ giờ nằm nhà quài mà không có gì chơi. Cô trằn trọc mãi . Hay là đi bơi đi hahah! Cô bật dậy đi soạn vài bộ để đem đi bơi. Nay cô quyết định sẽ dành thời gian rảnh này để bơi. Cô xin phép người mẹ quyền lực của mình, năn nỉ mãi mới cho. Hí hửng chạy xe , hát líu lo trên đường, nay không gặp xe hốt rác chạy ngang nữa đi! Cô liếc nhìn xung quanh không thấy xe hốt rác nào thì mới yên tâm hát. Cô chạy tới khu hồ bơi . Đây là khu hồ bơi lớn nhất ở đây. Vé bơi thì cũng cở 100k nhưng bên trong đều có đủ loại hồ bơi. Và trong đó có phân chia qui định hồ bơi dành cho trẻ em , học sinh ,người lớn, còn có cả người già đi. Cô đi lại quầy bán vé , mua cho mình vé bơi . Sau đó cầm vé đó mà đi lại khu hồ bơi dành cho học sinh. Vì còn là học sinh nên cô được ưu đãi giảm giá á hihi! Đi lại quầy thu vé, thu xong người ta mới mở cửa cho cô vào. Bên trong hồ nước rất rộng nha, xung quanh có đầy đủ tiện nghi, có ghế nằm , đặc biệt muốn ăn gì có thể bấm chuông kêu gọi thì phục vụ ngay lập tức sẽ đem lại. Hồ nước trong xanh , nhưng nay lại vắng người!!! Ủa ngộ vậy? Sao nay ở đây không có ai hết vậy? Gì dị??? Đáng lẽ đông lắm mà hay là qua khu trẻ em chơi hết rồi đi?. Gương mặt nhăn nhó của cô cứ chăm chăm nhìn xung quanh xem thử còn có ai không a? Chị gái hay em gái nào cũng được hết! . Thất vọng cô đi vào phòng thay đồ, đổi ra cho mình thành áo phông đen cùng quần thun lửng trắng...Cô bước ra định nhảy xuống hồ bơi thì bỗng thấy có 1 người con gái , vóc dáng bốc lửa đang nằm trên cái phao hình con vịt ở giữa hồ. Cô nhìn này rất quen à nghen! Xinh lắm nè! Gương mặt yêu nghiệt câu dẫn nè! Thân hình bốc lửa nè! Mặc bikini nè! ỦA!!!! Thanh Vy nè!! Trời đất ơi! Cô đưa tay dụi dụi 2 mắt sợ mình lầm người đi . Cô đi lại gần hồ nhìn kĩ lại mới xác định được đó là Thanh Vy rồi. Ui trời ơi!! Ta nói mặc đồ vậy đi bơi bộ tính câu dẫn ai à! Cô mở miệng gọi nàng:

"Chị Vy ơi! Hey hey! Em Tú nè chị ơi!".

Thanh Vy đang thanh thản nằm trên phao vịt thì nghe có giọng trầm trầm đầy phi tính. Ngước lên thấy cô , nàng mừng quýnh lên , quơ tay chào cô, do gặp cô mừng quá nên nàng vớ tay tới làm nguyên thân nàng không giữ cân bằng được mà té xuống nước. Thanh Vy té xuống thì không sao , mặc dù hồ này sâu nhưng nàng có thể bơi được. Chuẩn bị lấy đà đạp chân bơi thì cảm giác đau nhức, tê tái ở bắp chân. Nàng phải đành la lên:

"Tú.....Tú ơi! C...ứu....cứu ...chị....!! Chị bị chuột rút rồi!!!!".

Cô nghe tiếng la của Thanh Vy, hốt hoảng bay xuống hồ , bơi lại gần nàng , kéo sát nàng vào lòng mình rồi từ từ bơi vào bờ. Để nàng nằm trên nền gạch , cô sốt ruột lo lắng hỏi:

"Chị Vy , chị có sao không? Bị đau đâu em giúp cho?".

Cô đưa mặt mình sát lại gần mặt nàng . Thanh Vy lúc được cô ôm vào lòng đưa mình lên bờ, cảm giác tim nàng đập nhanh đi! Chắc do lúc nãy bị đuối nước ở dưới nên sợ hãi vậy đi! Giờ đây cô đưa gương mặt sát lại gần nàng nữa!!! Mặt Thanh Vy bắt đầu đỏ lên , đưa tay đẩy nhẹ vai cô ra, nhỏ giọng nói:

"Ờm chị không sao nhưng chân chị bị chuột rút! Nay em cũng đi bơi à!".

Thanh Vy nhìn lại thì mới nhớ cô đang tính bơi nhưng cũng vì mình mà hoãn lại cuộc vui của cô. Mặt Thanh Vy thoáng chốc buồn xuống , cắn nhẹ môi dưới, nói nhỏ:

"Chị xin lỗi nha! Cũng tại chị mà em....!".

Cô ôn nhu vuốt tóc đang rối của nàng lại, nhẹ nhàng nói:

"Có gì đâu! Với lại gặp người đẹp ở đây vui muốn chớt , bơi gì tầm này hahah! Mà chân chị bị đau ở đâu?"

Cô mới chợt nhớ ra nàng bị chuột rút thì phải?. Thanh Vy mới nhớ lại chân mình bị chuột rút liền bị cơn đau ở bắp chân ập tới. Nàng chỉ ở bắp chân mình. Cô ngầm hiểu là nàng bị chuột rút , theo kinh nghiệm bơi của cô thì cũng có biết cách để dãn cơ cho hết đau. Cô nhẹ nhàng cầm chân nàng xoa nhẹ , sau đó kéo dãn mũi chân ra , lập lại liên tiếp cho tới khi Thanh Vy không đau nhứt nữa thôi. Thanh Vy ngượng ngùng nhìn cô cầm lên đôi chân của mình mà gác lên vai cô , mặc cô xoa bóp chân mình.

Hết Chap 15.
Dạo này bí ý tưởng ra chap rồi hichic :(((.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia