ZingTruyen.Asia

[Đang Edit] Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 19: Xem Như Hẹn Hò

dongthaoquynguyen

Sau khi Bạch Thư đứng vững thì bắt đầu chậm rãi trượt, lúc đầu cậu trượt rất chậm rất cẩn thận, nhưng sau một lần suýt chút nữa ngã sấp xuống được Hàn Tư Ân lập tức ôm vào ngực, cậu càng lúc càng to gan.

Dù gì cũng có Hàn Tư Ân ở bên cạnh, anh ấy sẽ che chở mình.

Cho dù là môn vận động nào, chỉ cần mạnh bạo một chút đều có thể tìm được rất nhiều niềm vui.

Bạch Thư tự trượt một đoạn ngắn, sau đó kéo lấy Hàn Tư Ân cùng nhau xoay vòng, tốc độ của hai người không nhanh, nhưng trượt như vậy lại mang đến một loại cảm giác khác biệt.

Thỉnh thoảng cũng có lúc Bạch Thư không quen thuộc động tác dẫn đến Hàn Tư Ân cũng bị kéo ngã theo.

Chỉ là cậu trượt chậm, lực va chạm không lớn, sau khi hai người té xuống thì nằm thẳng trên mặt sàn, cùng liếc nhìn nhau, sau đó bất giác mỉm cười.

Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, khóe miệng hơi mím lại, đôi mắt sáng ngời, thời điểm cười lên giống như một chú cáo nhỏ.

Hàn Tư Ân cầm tay cậu, trong mắt đong đầy ý cười.

Bạch Thư hỏi: "Chúng ta coi như đang hẹn hò sao?"

Không đợi anh trả lời, cậu đã tự nói: "Đương nhiên là hẹn hò rồi, mà em cảm thấy chỉ cần ở cùng anh, ngày nào cũng đang hẹn hò hết."

Hàn Tư Ân nhìn sang nơi khác: "Em nói vậy thì chính là vậy."

"Ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng chắc chắn cũng nghĩ như em thôi." Bạch Thư nói.

Hàn Tư Ân khẽ cười, nếu đã nói Bạch Thư nói phải, vậy em ấy nói cái gì thì chính là cái đó.

Nằm thêm một lát, anh đứng dậy, kéo Bạch Thư từ trên mặt sàn lên: "Đi, lại trượt vài vòng."

Bạch Thư đáp lại một tiếng "Vâng".

Hai người không phải vận động viên chuyên nghiệp, đối với bọn họ tới nói, trượt băng chỉ là một loại vận động quen tay hay việc.

Chờ đến khi cảm thấy mệt mỏi, Bạch Thư đã có thể tự mình trượt vài vòng.

Nhìn cậu càng trượt càng thuận, càng trượt càng nhanh, càng trượt càng vui vẻ, đôi mắt của Hàn Tư Ân cũng cong lên.

Cứ giải tỏa như thế này cũng có thể tạm thời quên đi vai trò học sinh của mình.

Người cần phát tiết sẽ dùng các loại phương thức khác nhau mà phát tiết, trước đây Bạch Thư biết võ công, có thể nhảy nhót.

Hiện tại cậu là người bình thường, chỉ có thể thử các kiểu vận động mà thôi.

Nếu như Bạch Thư muốn, Hàn Tư Ân thậm chí có thể dẫn cậu đi nhảy bungee, hoặc là đi cầu kính trên vách núi treo leo cũng được.

Bạch Thư trượt tới trước mặt Hàn Tư Ân thì dừng lại, cậu duỗi tay ra, nói: "Hai người chúng ta cùng trượt một vòng."

Hàn Tư Ân đồng ý.

Hai người tay trong tay trượt một vòng, sau đó quay ra thay giày.

Đến khi xử lý xong mọi chuyện, ra khỏi sân trượt băng, Bạch Thư liếc nhìn điện thoại mới phát hiện hai người đã ở đây hơn hai tiếng.

Một buổi trưa vui vẻ đã trôi qua như vậy.

Bạch Thư ngồi trên xe, nói: "Chỗ này không có nhiều người lắm anh nhỉ."

"Khu vực công cộng đằng trước tương đối nhiều người, nơi này chỉ phục vụ người có thẻ hội viên." Hàn Tư Ân nói.

Bạch Thư nghiêng đầu: "Vậy anh cũng có thẻ hội viên chỗ chúng ta ăn cơm hả?" Mỗi lần hai người đi ăn đều có phòng riêng, mà bên ngoài phòng rất đông, phòng riêng sao có thể trùng hợp trống không được.

Chắc chắn là cố ý chừa lại.

Hàn Tư Ân ừm một tiếng đáp lại, có cái là được người ta tặng, có cái là vì xử lý chuyện làm ăn cho thuận tiện.

Lúc trước khi chưa trở thành diễn viên, anh cũng sẽ đi ăn quán vỉa hè, mùi vị rất khác biệt.

Trở thành diễn viên rồi, mặc dù không nổi, nhưng vì để tránh phiền phức không cần thiết, anh cũng hạn chế đi ăn quán vỉa hè, thỉnh thoảng muốn ăn cũng sẽ đặt shipper mang tới.

Bạch Thư cười ra tiếng, trước đây bất kể là trong cuộc sống hay là ngoài miệng, Hàn Tư Ân đều chưa từng để mình chịu thiệt.

Số lần anh được hoàng đế giữ lại trong cung ăn cơm còn nhiều hơn một vài hoàng tử, cơm nước của ngự thiện phòng cũng không biết đã ăn qua bao nhiêu lần.

Hai đời hoàng đế đều ban cho anh vô số kim ngân châu báu, đồ tơ lụa tinh phẩm cùng bảo vật càng chất đống trong nhà kho, chỉ là sau khi Hàn Tư Ân ốm bệnh qua đời, Bạch Thư dâng thư lên hoàng đế, trả vật phẩm lại cho triều đình.

Cậu và Hàn Tư Ân không muốn về kinh thành chôn cất, cho nên hai người đã ở lại nơi có núi có sông.

Sau đó nghe Bạch Văn Hãn kể lại, hoàng đế nói, số ngân lượng lớn như vậy có thể phát quân lương, chế tác vũ khí, còn có thể may áo bông cho tướng sĩ bốn vùng biên giới.

Ở thời đại đó, có vô số người hận Hàn Tư Ân, hận không thể nửa đêm đi đánh anh một trận, thế nhưng thời đại đó cũng có vô số người thương tiếc Hàn Tư Ân, hận không thể lập bảng trường sinh cho anh, ngày ngày cầu khẩn anh có thể bình an trường thọ.

"Tối nay muốn ăn gì?" Hàn Tư Ân hỏi, ở sân trượt băng lâu như vậy... Đến lúc này, quả thật cũng hơi đói.

Quan trọng nhất là anh không thích Bạch Thư nhớ lại chuyện cũ, anh thì không sao, đối với anh mà nói, lão hoàng đế cũng vậy, tân hoàng đế cũng thế, thậm chí những người của Hàn quốc công phủ đều chỉ là khách qua đường, không cần phải nhớ tới.

Nhưng đối với Bạch Thư mà nói, sống một đời ở thế giới kia, lại tới thời đại này, em ấy có người đáng để thương nhớ, nhớ lại quá khứ, tâm trạng khó tránh khỏi mất mát.

Nếu như vậy, còn không bằng nhân cơ hội chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.

Người hữu duyên cuối cùng cũng sẽ gặp được nhau.

"Đi ăn đồ chiên đi, hamburger này, gà rán này." Sự chú ý của Bạch Thư bị đồ ăn dời đi, cậu nghĩ một lát rồi nói.

Hàn Tư Ân nói: "Được."

Còn về ăn nhiều đồ chiên rán không tốt cho sức khỏe, Hàn Tư Ân cảm thấy cho dù là món gì thì ăn nhiều quá đều sẽ không tốt.

Hai người đâu phải ngày nào cũng ăn, thỉnh thoảng ăn một bữa sẽ không sao cả.

Hàn Tư Ân vốn muốn cùng Bạch Thư ăn ngay trong nhà hàng, nhưng Bạch Thư cảm thấy không tiện, chọn đồ xong trực tiếp đóng gói mang đi.

Đêm đó khi Tô Tuấn lại một lần nữa gọi video với Hàn Tư Ân, hắn thấy được ông chủ nhà mình đang nghiêm mặt ăn hamburger.

Tô Tuấn lại một lần nữa bị chấn động, trong lòng hắn tê dại mà nghĩ, nhất định là người Hàn Tư Ân đã tìm rất lâu rồi muốn ăn.

Nói thật, hắn càng ngày càng tò mò về người này, hắn thật muốn nhìn xem rốt cuộc là cô gái như thế nào đã bắt được trái tim của Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân nhàn nhã ăn nốt miếng hamburger cuối cùng, sau đó anh dùng khăn ướt lau miệng, hờ hững nói: "Không phải bạn gái."

Tô Tuấn: "? ? ?" Tìm lâu như vậy, không phải bạn gái, chẳng lẽ là người thân.

Hàn Tư Ân ném khăn ướt vào sọt rác: "Là bạn trai."

Thừa nhận thẳng thắn dứt khoát.

Bạch Thư đang phồng mồm trợn má ăn đồ chiên cụp mắt xuống, cậu thích cái từ bạn trai này.

Hàn Tư Ân làm như vậy là rất thích cậu đó.

Ở bên kia màn hình, Tô Tuấn cố gắng tiêu hóa xong tin tức này đang không ngừng chớp mắt, sau đó hắn nghiêm trang nói: "Bạn gái cũng được, bạn trai cũng tốt, chỉ cần ông chủ yêu thích, người gì mà chả được, bây giờ người ta đề cao tự do yêu đương mà."

Hàn Tư Ân nhìn hắn, hiếm thấy đùa một câu: "Giác ngộ cũng cao lắm."

"Đương nhiên rồi, nếu không có giác ngộ như vậy, sao tôi có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của công ty. Từ lúc công ty thành lập tới nay, bao nhiêu người rớt ngựa, còn tôi không phải vẫn luôn ngồi vững cái ghế này à." Tô Tuấn nói đến đây, trong lòng còn đang nghĩ chính mình vẫn đang sợ hãi không thôi, nếu không hắn cũng sẽ không nói hưu nói vượn như vậy.

Nhưng hắn tự nhận là người đã trải đời, hắn hiện tại chỉ muốn biểu đạt tâm tư của mình, hoàn toàn ủng hộ Hàn Tư Ân.

Cho dù Hàn Tư Ân yêu đương với con khỉ, hắn cũng là người đầu tiên giơ hai tay ủng hộ.

"Anh nghĩ nhiều quá rồi." Hàn Tư Ân liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói.

Tô Tuấn ho khan hai tiếng, thầm nghĩ lẽ nào không khống chế được biểu tình, bị ông chủ phát hiện ra suy nghĩ trong lòng?

Vào lúc này Bạch Thư đột nhiên lên tiếng, cậu dịu giọng nói: "Hàn Tư Ân, em ăn xong rồi."

Nói thì nói như thế, mà động tác trên tay lại hoàn toàn đi một nẻo, cậu cầm khoai tây chiên chấm tương cà bỏ vào trong miệng.

Cậu vừa ăn vừa nhướng mày với Hàn Tư Ân, dùng hành động thực tế nói cho người này, em cố ý đấy.

Tuy cậu cũng không muốn lộ mặt, nhưng chủ quyền nên tuyên bố vẫn cần phải tuyên bố.

Hàn Tư Ân liếc một cái đã nhìn thấu chiêu trò của cậu, anh chiều theo ý Bạch Thư, vô cùng dịu dàng đáp lại: "Ăn xong rồi thì đi làm thêm mấy bài thi đi."

Khoai tây chiên trong miệng Bạch Thư lập tức không còn ngon gì nữa.

Công nhận địa vị của mình thì công nhận đi, nhắc đến bài thi làm gì, không phải đã nói ngày hôm nay chỉ chơi thôi sao?

Nhìn dáng vẻ rầu rĩ ngơ ngác của Bạch Thư, Hàn Tư Ân bước đến, tự mình cầm cánh gà đặt vào trong miệng cậu: "Ăn đi."

Bạch Thư cắn một miếng cánh gà thật mạnh, lại hung dữ trừng Hàn Tư Ân một cái.

Hàn Tư Ân không để ý đến cậu, tiếp tục trao đổi với Tô Tuấn.

Tô Tuấn hoàn toàn làm ra vẻ tôi không nghe thấy gì cả, mà trong lòng lại nghĩ, hôm nay gọi video như này không ổn.

Có câu nói, phá đám người đang yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh, phải tốc chiến tốc thắng bàn xong công việc mới được.

Vì vậy khi Hàn Tư Ân một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, Tô Tuấn chỉnh lại biểu cảm, nói: "Hướng đầu tư chủ yếu lần này là game cùng nền tảng video ngắn..."

"Khoan chưa nói chuyện này." Hàn Tư Ân ngắt lời: "Anh có chắc người bên cạnh mình cũng là dạng tay chân sạch sẽ không?"

Tô Tuấn hiểu Hàn Tư Ân, biết anh sẽ không tùy tiện nói như vậy.

Hắn nhíu mày lại nói: "Những người bên cạnh tôi ít nhất cũng đã theo tôi hai năm, trong này có ai có vấn đề gì à?"

Hàn Tư Ân nói: "Tôi cũng không chắc chắn, chỉ là lần trước tới công ty, cảm thấy khi đối diện với tôi, ánh mắt của trợ lý bên cạnh anh có chút né tránh, vì lý do an toàn, trước khi tiến hành đầu tư, anh xem lại những người bên cạnh mình đi đã, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Tô Tuấn hiểu rất rõ bản lĩnh nhìn người của Hàn Tư Ân.

Trước đây công ty từng xuất hiện không ít người ăn cây táo rào cây sung, cho dù Hàn Tư Ân không phát hiện ngay lập tức thì sau này cũng sẽ phát hiện.

Người trong công ty còn từng nghĩ là Hàn Tư Ân cho lắp camera ở mỗi một góc phòng, sau đó nghe nói chuyên ngành của Hàn Tư Ân là tâm lý học, mọi người mới bỗng nhiên hiểu ra.

Hiện tại nếu Hàn Tư Ân đã lên tiếng, vậy chuyện này hắn sẽ điều tra kỹ càng.

Trước đây không phải là không có người muốn tìm hiểu hướng đầu tư của công ty bọn họ.

Hiện tại công ty chẳng những tiến hành các hạng mục đầu tư khác nhau, còn đang tiến hành chuyển hình, sơ sót một cái, chuyển hình không thành công, vậy sẽ là thất bại thảm hại.

Biểu cảm trên mặt Tô Tuấn trở nên nghiêm túc: "Việc này tôi sẽ điều tra cẩn thận."

Hàn Tư Ân gật đầu, Tô Tuấn từng trải qua quá nhiều chuyện, liên tưởng sự việc quá phức tạp. Thật ra lần này cũng chỉ là một vài chuyện tiền nong mà thôi, không thể nói là cơ mật của công ty được.

Nhưng như vậy cũng tốt, Tô Tuấn là người điều hành tổng phương hướng hoạt động của công ty, cảnh giác cao một chút mới tốt.

Tắt video, Hàn Tư Ân nhìn về phía Bạch Thư.

Bạch Thư đã ăn xong rồi, cũng đã dọn dẹp xong, đang yên tĩnh ngồi đó nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thư rầu rĩ nói: "Anh còn làm việc sao?"

Hàn Tư Ân lắc đầu: "Không còn, anh cùng em lên lầu giải đề một lát."

Bạch Thư dè dặt nói: "Vâng." Mà thật ra trong lòng đã sớm nở hoa rồi.

***

Hàn Tư Ân ngồi cạnh cùng giải vài đề thi với Bạch Thư, sau đó hai người mới trở về phòng ngủ.

Có lẽ là tinh thần hơi uể oải, Bạch Thư ngủ rất nhanh.

Hàn Tư Ân hôn lên trán cậu, ôm người bên cạnh rồi cũng ngủ thiếp đi.

Khiến anh không ngờ tới chính là, khi anh còn đóng phim chưa từng lên hotsearch, lúc phim phát sóng cũng không thấy tăm hơi. Thế mà giữa đêm nay, anh lại bởi vì Cảnh Yến cùng Quý Uẩn mà lên hotsearch.

Chờ người của công ty ngủ một giấc tỉnh dậy, Hàn Tư Ân đã ngồi vững trên bảng hotsearch mấy tiếng rồi.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia