ZingTruyen.Asia

[Đam] Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

C75

TvXoXphongluu

  Địch Nãi tỉnh lại trong mùi thịt nướng nồng đậm. Phất Lôi thấy cậu tỉnh lại, vội vàng đưa qua quần áo đã khô. Địch Nãi mặc quần áo, ưỡn lưng. Ngô, quả nhiên ngủ một giấc, tinh thần sáng lán hẳn.

Đang định ngồi xuống ăn thịt nước, liếc mắt liền thấy dù để nhảy bị quấn thành một cục to ở bên cạnh. Úc, đó là bông mà bọn họ hái được lúc trước, để trong sơn động cách đây không xa, cậu thế nhưng quên mất. Cũng may trí nhớ Phất Lôi không tồi, mang nó về.

Địch Nãi thuận tay cởi ra xem thử, bông bên trong thực khô ráo, không hề ẩm ướt. Xem ra, giấu bông trong sơn động là quyết định sáng suốt a! Địch Nãi kiểm tra xong thì tùy tiện cột bao lại.

Ăn thịt nướng xong, nhìn sắc trời, phỏng chừng đã ba giờ chiều, hẳn là đủ để bay qua tuyết sơn. Vì thế bọn họ mang theo tất cả đồ đạc, lên đường. Có kinh nghiệm một lần, lần này Phất Lôi bay rất thuận lợi. Lúc màn đêm buông xuống thì bọn họ đã vượt qua tuyết sơn, còn tìm được nơi nghỉ ngơi dưới chân núi.

Sáng hôm sau, Phất Lôi dậy sớm giúp Địch Nãi đi hái trái cây. Vận may của y không tồi, tìm được một gốc cây lê. Gốc lê kia mọc dưới chân tuyết sơn nhưng sinh trưởng rất tốt, quả vừa to vừa ngọt. Phất Lôi dùng da thú làm túi, ôm về cho Địch Nãi ăn từ từ.

Ở gần gốc lê, Phất Lôi còn phát hiện một tổ ong rất lớn. Nhớ tới món nhộng chiên mà Địch Nãi từng làm, Phất Lôi có chút chảy nước miếng. Bên cạnh tổ chỉ có vài con ong đang lượn lờ trông giữ, cũng không quá lo bị chích đau. Phất Lôi bay qua, chẳng chút cố sức cắn rớt tổ ong, rồi mang về chỗ nghỉ ngơi của bọn họ.

Lúc tỉnh lại, Địch Nãi nhìn thấy tổ ong kia thì cũng có chút hoảng sợ. Bởi vì nó thực sự rất lớn, số nhộng bên trong mập mạp béo tròn. Địch Nãi chưa từng thấy qua tổ ong lớn tới vậy, trong lòng có chút nghi hoặc. Bất quá, cậu vẫn nướng chút thịt lấy dầu rồi bắt đầu chiên nhộng.

Phất Lôi khẩn cấp bóc nhộng đã chiên xong bỏ vào miệng, nhai 'rôm rốp'.

Lúc bọn họ ăn thực cao hứng thì cách đó không xa truyền tới tiếng ong ong. Phất Lôi nghi hoặc vãnh tai, nhìn nhìn quang quanh. Oa, nguy! Một đàn ong đang bay tới, hệt như một đám mây đen xì. Xem ra, nhóm ong thợ bay tới báo thù. Đám ong này cũng không phải to bình thường, màu sắc trên người cũng thực sặc sỡ.

Địch Nãi rùng mình, thầm nghĩ, độc tính của đám ong này hẳn rất mạnh, bị chích thì đúng là thảm. Địch Nãi túm vốc nhộng cuối cùng vào túi, bất chấp mỹ giáp còn nóng hay không chụp lên đầu rồi hướng Phất Lôi hô: "Phất Lôi, mau biến thân!" Thấy Phất Lôi biến thành hình thú, cậu lập tức túm lấy bao hành lý rồi bò lên lưng Phất Lôi.

Phất Lôi đập cánh, trước khi đàn ong ập tới kịp thời bay lên khỏi mặt đất.

Tốc độ bay của đàn ong không chậm, cứ đuổi theo ở phía sau không chịu buông tha. Phất Lôi chỉ đành đập cánh lao nhanh tới trước. May mắn động tác hai người khá cấp tốc nên không bị ong chích.

Đợi đến khi đã bỏ xa đám ong ở phía sau, Địch Nãi mới ngồi dậy, vỗ vỗ lưng Phất Lôi cười ha hả, trêu y: "Thấy không Phất Lôi, này là họa tham ăn của ngươi."

Phất Lôi ngượng ngùng run run lỗ tai, quay lại lấy lòng liếm liếm đầu gối Địch Nãi. Y nghĩ, vừa nãy cũng đâu phải chỉ có mình y ăn thích ý đâu!

Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi cột chắc hành lý, ung dung lôi mấy con nhộng chiên trong túi ra nhâm nhi. Phất Lôi tuy nhìn không thấy nhưng vẫn ngửi được mùi, lập tức biết Địch Nãi đang ăn nhộng. Y 'ừng ực' nuốt nước miếng, bất mãn nghĩ: ô ô, ăn mảnh một mình là xấu lắm a!

Địch Nãi biết rõ Phất Lôi thèm, cố ý ăn thực ngon lành. Vừa ăn còn vừa tấm tắc khen ngợi: "Ưm, ngon quá!" Thẳng tới khi Phất Lôi bất mãn phát ra tiềng phì phì trong mũi, Địch Nãi mới cười ha hả, ném ngụm nhộng cuối cùng vào miệng Phất Lôi.

Phất Lôi chép chép miệng, có chút xíu, còn chưa đủ nhét kẽ răng!

Bay một hồi, Địch Nãi nhìn thấy trong sơn cốc có tre, cố ý bảo Phất Lôi ngừng lại, Cậu chặt một cây trúc lớn, lấy vài đốt nguyên vẹn chứa nước. Đục một lỗ nhỏ ở một đầu rồi kiếm mảnh gỗ bịt lại. Lần trước ở sa mạc đã nếm không ít khổ sở vì thiếu nước. Cho nên lần này Địch Nãi quyết định phải chuẩn bị đầy đủ.

Lúc giữa trưa, bọn họ đi tới biên giới sa mạc. Địch Nãi chế đầy nước vào các ống tre, dùng nút nút lại. Sợ nút bịt không kín, Địch Nãi còn dùng bông quấn thành một vòng quanh nút. Giờ, cho dù xóc nảy cỡ nào cũng không sợ nước bắn ra ngoài.

Địch Nãi vẫn như cũ nướng thịt mang theo làm lương khô. Ngoài ra, còn có một mớ hoa quả. Thu thập lại hành lý, bọn họ liền xuất phát.

Sa mạc vẫn nóng bức cùng hoang vắng như vậy. Lần này tâm tình khá bình tĩnh chứ không kích động như lượt đi nữa. Ban đêm, bọn họ ngủ khá cảnh giác, bất quá đám quái vật bò cạp không xuất hiện nên bọn họ ngủ khá ngon.

Hôm sau, Địch Nãi rốt cuộc gặp gỡ ảo ảnh trong truyền thuyết. Phất Lôi không biết nó là ảo ảnh, suýt chút nữa bị lừa, được Địch Nãi nhắc nhở mới chán nản ngừng lại.

Buổi sáng ngày thứ ba, bọn họ rời khỏi sa mạc, bay tới thảo nguyên. Tới thảo nguyên thì tức là đã gần về tới nhà. Địch Nãi rõ ràng cảm giác cùng một lộ trình nhưng tâm tình cậu hoàn toàn khác biệt. Cho dù phong cảnh xinh đẹp thế nào cũng không có hứng thú ngắm nhìn.

Phất Lôi tựa hồ cũng nhớ nhà, tốc độ bay lượn rõ ràng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Địch Nãi buồn chán ngồi trên lưng Phất Lôi, nhịn không được bắt đầu nghĩ tới Tiểu Nhị. Vật nhỏ này cũng không biết đã quay lại bộ lạc chưa nữa. Nếu về, lâu như vậy không thấy mình nhất định sẽ lo lắng đi? Cũng không biết Mã Cát có giúp mình chiếu cố nó hay không.

Địch Nãi nhớ Tiểu Nhị, liền lẩm nhẩm nói Phất Lôi. Cuối cùng, làm Phất Lôi ghen tị. Buổi tối lúc ăn thịt nướng, Địch Nãi lại nhắc tới Tiểu Nhị thêm lần nữa, Phất Lôi rốt cuộc không nhịn được bổ nhào tới, dùng nụ hôn chặn miệng cậu. Địch Nãi bất mãn trừng mắt, bất quá vẫn vươn tay ôm cổ Phất Lôi, đẩy sâu nụ hôn.

Trong sa mạc, hai người đều tập trung tinh thần cảnh giác, hơn nữa đi đường mệt mỏi, nào có tâm tư thân thiết. Giờ tới bình nguyên, tâm tình bọn họ cũng thoải mái hẳn, dục vọng lập tức kích phát. Dù sao, cả hai người đều trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, lại vừa nếm thử hương vị tình yêu, thực có cự tuyệt hấp dẫn.

Rất nhanh, thiên lôi câu động địa hỏa, hai người trần trụi quấn lấy nhau.

Phất Lôi thực tủy biết vị, hiển nhiên không thỏa mãn an ủi đơn thuần. Ngay từ đầu đã hạ quyết tâm làm một hồi mãnh liệt. Ý tưởng của y thực đơn giản, nếu y cũng Địch Nãi là lưỡng tình tương duyệt thì chân chính kết hợp mới có thể biểu hiện toàn bộ tình yêu của bọn họ.

Mặc dù Địch Nãi có chút khó chịu nhưng cũng không cự tuyệt. Dù sao, làm vậy thì cả hai đều cảm nhận được vui sướng. Tuy cậu rất muốn ở mặt trên, chính là tình huống hiện tại không cho phép. Vì thế, cậu ỡm ờ cam chịu.

Phất Lôi hiển nhiên tràn đầy tinh thần khám phá, không ngừng khai phá những điểm mẫn cảm, toàn tâm toàn ý chiếu cố cảm thụ của Địch Nãi. Cứ vậy, Địch Nãi phát hiện chính mình thế nhưng dần dần say mê phương thức làm tình này.

Cậu cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có, thậm chí nhịn không được vặn vẹo thắt lưng chủ động đuổi theo khoái cảm. Lúc mồ hôi Phất Lôi rơi xuống da thịt, cậu cảm thấy Phất Lôi như vậy gợi cảm kinh người.

Lúc hai người phát tiết xong ôm nhau đi vào giấc ngủ, Địch Nãi thầm khinh bỉ chính mình, ngươi đừng vậy có được không a! Sao có thể vì chút hấp dẫn mà vứt bỏ tôn nghiêm nam nhân? Rõ ràng ngươi cũng là nam nhân chính gốc, sao có thể cam tâm tình nguyện bị người ta đè mãi?

Nghĩ vậy, Địch Nãi lại kiên định, sau khi trở về nhất định phải phản công.

Buổi trưa ngày thứ mười ba từ khi rời khỏi bộ lạc, bọn họ rốt cuộc quay về. Lúc nhìn thấy một loạt sơn động nối liền trong bộ lạc, Địch Nãi quả thực muốn hoan hô một hơi. Một đường tươi cười rạng rỡ chào hỏi nhóm dực hổ bay ngang qua, hết thảy mỏi mệt dường như được giảm bớt.

Lúc Phất Lôi đáp xuống khoảng đất trước sơn động, một bóng đen từ trong sơn động phóng ra, bổ nhào lên người Địch Nãi. Địch Nãi còn chưa kịp leo xuống đã bị Tiểu Nhị liếm đầy nước miếng. Tiểu Nhị vui vẻ phe phẩy cái đuôi ngắn cũn, càu nhàu càu nhàu nhiệt tình cuồng liếm lên mặt cậu.

Địch Nãi biến mất hơn mười ngày, nó thực sự nhớ chủ nhân vô cùng.

Địch Nãi cũng vui sướng, ôm Tiểu Nhị từ trên lưng Phất Lôi nhảy xuống. Ném hành trang xuống đất, bất chấp việc lau nước miếng, vui vẻ hỏi: "Hey, Tiểu Nhị, quỷ nghịch ngợm này, lúc trước đã chạy đi đâu hả?"

Tiểu Nhị ngượng ngùng giơ móng trước lên che mặt, nhỏ giọng càu nhàu càu nhàu. Địch Nãi nghe không hiểu, còn đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới vài tiếng 'ô ô' uy hiếp. Thoạt nghe giống tiếng con chó bự mà đại đội nuôi dưỡng khi trước.

Địch Nãi quay đầu lại thì thấy một tiểu động vật cả người trắng như tuyết đang cong người, bất mãn trừng mình cùng Phất Lôi, phát ra tiếng 'ô ô' uy hiếp.

Đánh giá nửa ngày, nghĩ thầm, chẳng lẽ là chó Samoyed? Trong lòng Địch Nãi có chút vui sướng. Chó là người bạn trung thành nhất của nhân loại, ở thế giới cũ, là một loại thú cưng rất được yêu thích. Từ khi tới đây, Địch Nãi chưa từng thấy qua loài động vật nào cùng loại với chó. Nếu thứ này thực sự là samoyed, cậu thực không ngại dưỡng thêm một con thú cưng.

Tiểu động vật nọ cao lớn hơn Tiểu Nhị một chút, nhưng trước mặt Phất Lôi vẫn thực nhỏ bé, một chút uy hiếp cũng không có. Cho dù vậy, nó vẫn không hề lùi bước nhìn chằm chằm Phất Lôi cùng Địch Nãi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bổ nhào tới. Địch Nãi phát hiện, nó hình như rất chú ý tới Tiểu Nhị mà cậu đang ôm.

Chẳng lẽ, nó là bằng hữu Tiểu Nhị kết giao trong mấy ngày nay?

Địch Nãi giơ cao Tiểu Nhị, điểm điểm mũi nó hỏi: "Nó là ai? Bằng hữu của ngươi à? Sao không giới thiệu với ta một chút?"

Tiểu Nhị quay đầu liếc nhìn samoyed một cái, sau đó ngạo kiều hất đầu. Hừ, nó chỉ là cái tên bám đuôi giành ăn giành uống mà thôi, không cần để ý tới nó!

Địch Nãi bị phản ứng của Tiểu Nhị chọc cười. Xem ra, Tiểu Nhị không thèm giới thiệu samoyed với cậu. Quên đi, Tiểu Nhị có quyền tự do kết giao bạn bè, cứ mặc nó đi. Địch Nãi mỉm cười gãi gãi cằm Tiểu Nhị, làm nó thoải mái tới nheo nheo mắt.

Phất Lôi hóa thành hình người xách hành trang, đang định kêu Địch Nãi vào trong nghỉ ngơi thì thấy cách đó không xa, Hách Đạt đang chở Mã Cát bay tới. Mã Cát còn trên lưng Hách Đạt đã khẩn cấp quơ quơ tay, lớn tiếng nói: "Ha ha, các ngươi đã quay lại rồi, tốt quá! Các ngươi đi nhiều ngày như vậy, ta lo lắng muốn chết!"

Địch Nãi mỉm cười quơ tay: "Ừ! Về rồi!"

Trải qua những ngày gian khổ, có thể gặp lại bạn bè vui vẻ trò chuyện, quả thực là một chuyện vui sướng a!

...

Hoàn Chương 75.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia