ZingTruyen.Asia

Dam Song Edit Lua Gat Lam Tinh

[mặc quần vào là không nhận người]

Chỉ hai ngày sau khi trở về nhà, Tạ Ương Nam nhận được điện thoại của ông khách hàng trước đây, hỏi cậu có muốn tiếp tục dạy gia sư cho con gái trong nhà hay không.

Cậu không có tham vọng quá nhiều tiền bạc, tiền của cha mẹ đã đủ cho cậu sống rồi, thế nhưng mỗi khi tới mùa đông mùa hè vẫn đi làm ít việc, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ.

Cô nhóc kia hiện giờ đang học cấp hai.

Người lớn trong nhà con bé rất bận, e rằng từ nhỏ cha mẹ ở bên cạnh quá ít, để gây sự chú ý, tính tình của cô bé có chút nổi loạn, thành tích không tốt, đi học ba ngày hết hai ngày đã cãi nhau với bạn học bị gọi phụ huynh.

Lúc trước có nghe mẹ con bé nói đến những chuyện hư của bé, tâm lý Tạ Ương Nam có chút thấp thỏm, đến khi gặp mặt, thực ra cũng không quá hòa hợp.

Cơ mà cũng may tính tình cậu cứng, lại kiên trì, thấy bé tùy hứng nổi nóng cũng coi như là đứa nhỏ đùa nghịch, qua thời gian lâu, đứa nhỏ cũng hiểu tác phong làm việc của cậu, tính tình thay đổi, sau đó chỉ cần cậu tới, thường thường đều ngoan giống như con gà con.

Thật ra cũng có chút nhớ con bé, vì vậy Tạ Ương Nam không từ chối, đồng ý.

Đối với việc này Trì Thanh Diễm cũng không có dị nghị gì, tuy rất muốn mọi lúc mọi nơi cùng người ở bên nhau, thế nhưng hắn cũng có chuyện muốn làm, hơn nữa cũng không muốn trói buộc cậu.

Chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là đúng giờ phải đi về.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ vô-lăng, Trì Thanh Diễm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hắn đã đợi mười phút rồi.

Kiên trì dần dần hạ thấp, vừa định gọi điện thoại giục người, thấy dưới lầu xuất hiện hình bóng Tạ Ương Nam.

Bóp kèn hai lần, Tạ Ương Nam ngẩng đầu nhìn thấy hắn, sắc mặt không đổi, chậm rãi đi tới chỗ hắn.

"Sao cậu lại tới đây ?" Tạ Ương Nam ngồi lên xe, cài dây an toàn: "Sao hôm nay lại lái xe này ?"

Trì Thanh Diễm bĩu môi, lòng thầm nói, không phải bởi vì sợ em lạnh sao.

Mới vừa muốn nói chuyện, hắn nhìn thấy dưới tay có thứ gì đó, tò mò hỏi: "Trên tay em là cái gì?"

Tạ Ương Nam giơ tay lên, lộ ra cổ tay: "Là vòng tay Nian Nian tặng."

Nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng cái đầu cu đoán cũng ra là tự tay con nhóc làm.

Nhịn xuống tâm tư muốn chê trong lòng, Trì Thanh Diễm nhớ tới ý đồ của mình, móc móc trong túi quần, lấy ra một cái túi vải màu đỏ ném vào trong ngực Tạ Ương Nam.

"Gì đây?" Tạ Ương Nam cầm lấy túi vải nho nhỏ hỏi Trì Thanh Diễm.

"Khụ, em xem là biết." Trên mặt Trì Thanh Diễm có chút đắc ý.

Dĩ nhiên còn thừa nước đục thả câu, Tạ Ương Nam mò trong túi vải, là hình dáng tròn tròn nhỏ nhỏ, bỗng nhiên mơ hồ đoán được, nghĩ thầm không thể nào, chờ mở ra xem, bên trong quả nhiên là chiếc nhẫn mấy ngày trước cậu vứt trong phòng Trì Thanh Diễm.

Tạ Ương Nam nhìn nhẫn nằm trong lòng bàn tay, nhất thời không nói ra được cái cảm giác gì, vừa xấu hổ, vừa lúng túng, còn có một chút cảm động không hiểu được.

"Sao cậu tìm được." Tạ Ương Nam nhớ cậu tiện tay vứt mà, mình còn không biết nó nằm ở xó xỉnh nào cơ.

Trì Thanh Diễm thấy giọng điệu và ánh mắt của cậu mềm xuống, có chút không dễ chịu: "Há, vừa vặn muốn tìm đồ, cúi đầu cái thấy được."

Nín thinh không đề cập tới hắn nằm trên mặt đất nằm úp sấp lăn qua lộn lại tìm 囧.

"Cơ mà em ném cũng thật giỏi." Trì Thanh Diễm vẫn không nhịn được oán trách một câu: "Nếu không phải là nhẫn của mẹ em, dù là đá quý anh cũng để cho đóng bụi luôn."

Lông mi Tạ Ương Nam khẽ run: "Cảm ơn."

"Không cần nói cảm ơn với anh." Trì Thanh Diễm không vui nói, đợi đến khi lái ra khỏi tiểu khu, nhớ ra cái gì đó: "Cơ mà cái nhẫn này, nhìn nhỏ nhỏ cỡ em, mẹ của em không đeo rộng hơn sao?"

"À thì..." Tạ Ương Nam lúng túng dừng lại, cậu khi đó nào nghĩ được nhiều như vậy.

May là Trì Thanh Diễm không nghe thấy người trả lời, cũng không hỏi lại.

Chờ xe ngừng, Tạ Ương Nam mới phát hiện Trì Thanh Diễm chở cậu tới dưới lầu nhà hắn.

Vốn tưởng rằng người này gọi đồ mang về nhà ăn, Tạ Ương Nam cũng không lên tiếng, chờ vào nhà, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bồn rửa chén ở nhà bếp nhìn thấy phía trên đầy nguyên liệu nấu ăn, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn người sau lưng.

"Cậu biết làm cơm?" Tạ Ương Nam tò mò hỏi, lâu như vậy rồi, cậu chưa từng thấy Trì Thanh Diễm tiến vào nhà bếp.

Trì Thanh Diễm đương nhiên chưa từng làm, nhưng hắn luôn cho rằng cái chuyện làm cơm này, chỉ dòm công thức là có thể làm được, vì vậy tự tin tràn đầy: "Sẽ không để em đói."

Tạ Ương Nam nghi ngờ hai mắt quét qua hắn, bán tín bán nghi, nhưng nếu hắn có hứng thú như thế, vậy nghe theo hắn đi.

Chờ tắm xong đi ra, ngửi trong không khí tràn ngập một loại mùi hương quái dị, Tạ Ương Nam lặng lẽ tới gần nhà bếp, ngó đầu vào bên trong nhìn, chỉ thấy Trì Thanh Diễm cầm cái xẻng chiên cơm, dầu trong nồi sôi văng tung tóe đang đứng cách 800m múa xẻng liên hồi.

Nuốt nước miếng một cái, Tạ Ương Nam thu tầm mắt lại bình tĩnh dựa lưng vào tường móc điện thoại ra, mở ra app gọi đồ ăn.

Cậu biết không thể dựa dẫm vào người này được.

Thấy người bộ dáng dự định không bỏ cuộc, Tạ Ương Nam cũng không quấy rầy hắn, về phòng ngủ bắt đầu soạn bài.

Vừa mới soạn được nửa đề thi trung học, chỉ thấy sắc mặt Trì Thanh Diễm lúng túng đứng ở cửa phòng ngủ gọi cậu.

"Tạ Ương Nam, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của hắn, Tạ Ương Nam mím môi nhịn cười, biết mà còn hỏi: "Làm sao vậy? Không phải đang nấu cơm à?"

"Khụ khụ." Trì Thanh Diễm sờ sờ mũi, tuyệt vọng nói: "Cháy nồi, không làm được."

"Ồ ~" Tạ Ương Nam kéo dài âm cuối, sau đó đứng lên nói: "Sao đột nhiên lại cháy? Tôi đi nhìn xem."

Trì Thanh Diễm vội vã kéo người, tàn bạo hôn cậu một cái: "Có cái gì hot mà xem! Nhanh thay quần áo ra ngoài ăn."

Muốn nói chuyện, nghe thấy chuông cửa vang lên.

Tạ Ương Nam đẩy người, ra hiệu nói: "Giao hàng đến rồi, đi lấy đi."

Trì Thanh Diễm một mặt hỏi chấm, ngu ngu đi tới cửa, nhận lấy được phần cơm thường ngày.

Hắn mang thức ăn tới phòng ăn đặt lên trên bàn, bé ngoan ngồi xuống chờ người tới ăn cơm, có nơi nào còn không hiểu.

Cảm thấy rất khó chịu, nhưng không tìm ra lỗi, Trì Thanh Diễm không cách nào khác là vừa tức vừa cười nói: "Tạ Ương Nam, thật may khi có em."

"Cám ơn đã khen." Tạ Ương Nam khóe miệng lộ ra một chút nụ cười nhàn nhạt, tay nhanh chóng đem cơm bày xong.

"...Đừng khiêm tốn." Trì Thanh Diễm lựa đại một phần cơm nhét vào trong miệng, ánh mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm người đối diện đang ăn uống thong thả: "Em ăn nhiều một chút."

Tạ Ương Nam ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Trì Thanh Diễm lộ ra một nụ cười xấu xa, tràn ngập mùi vị của nhân vật phản diện, đầu lưỡi hắn liếm liếm khóe miệng, sau đó thấp giọng nói: "Nguyên một buổi tối nay, không ăn no là không chịu nổi đâu."

Da đầu Tạ Ương Nam tê rần, vội vã cúi đầu không dám nhìn nữa.

Chờ nằm trên giường, quả nhiên thân thể mạnh mẽ của Trì Thanh Diễm chứng minh một buổi tối trong lời hắn nói.

"Tôi không còn sức nữa..."

Hai tay Tạ Ương Nam chống phía sau đầu gối Trì Thanh Diễm, bắp đùi từng trận mệt mỏi, nhanh nhanh muốn Trì Thanh Diễm cho cậu sướng: "Cậu, cậu nhúc nhích đi."

"Làm sao, thức ăn ngoài không ăn no sao, sao lại không còn?"

Trì Thanh Diễm dựa vào đầu giường, kiềm nén bị người ngồi ở trên người làm cho phát hỏa, dáng dấp lười biếng nói: "Vặn eo lên, biểu tình dâm một chút, lồn bên trong phun thật nhiều nước, còn giả vờ thuần khiết cái gì."

Tạ Ương Nam cắn môi dưới, nghe hắn tận lực nói mấy lời dâm dục mặt nóng lên, nghĩ thầm người này cũng quá thù dai đi.

Cậu sớm đã quen tần suất kịch liệt của nam nhân, bây giờ muốn hắn động, luôn có cảm giác sướng chưa tới, thọc không thọc ra không ra, thấy người không có ý định nhúc nhích, cuối cùng bị bức ép đến nổi cái gì cũng không muốn để ý.

"Trì Thanh Diễm..."

Tạ Ương Nam híp mắt lại, nhẹ nhàng thở gấp, điều chỉnh trọng tâm cơ thể, đưa tay xuống dưới hạ thể của mình.

Gắng gượng che dương vật của mình trong lòng bàn tay, lấy ngón tay tách hai mép lồn đỏ tươi ra, để cho nơi giao hợp của hai người kích thích thị giác nam nhân.

Cậu nhẹ nhàng xoắn eo, làm thịt lồn của mình nuốt con cu béo mặp, lỗ bướm không ngừng ve vuốt cây thịt tới từng gốc rễ, nhả ra nuốt vào phun theo nước dâm làm ướt âm mao của nam nhân.

"Lồn nhỏ ngứa quá..." Tạ Ương Nam đỏ mặt, nhìn ánh mắt Trì Thanh Diễm càng ngày càng hưng phấn, liền hạ xuống một liều thuốc mạnh: "Chồng ơi, địt em đi mà."

Huyệt thái dương mạnh mẽ giật một cái, Trì Thanh Diễm nhịn không được, đè người ngã trên giường, dưới thân hung mãnh dập vào trong động, thanh âm 'bạch bạch bạch' lấn át tiếng rên rỉ của Tạ Ương Nam.

"Đĩ dâm." Trì Thanh Diễm nhìn Tạ Ương Nam so với hồ ly tinh còn dụ người hơn, dục vọng của hắn bị phá vỡ không đè xuống được nữa, tay nắm tóc trên trán cậu, đem bộ dạng dâm dục trên mặt của người thu hết vào đáy mắt.

"Tiếp tục gọi, không được ngừng." Trì Thanh Diễm biểu tình dữ tợn nói.

"Ư...Chồng ơi, ông xã à..." Tạ Ương Nam chỉ cảm thấy pháp hoa trong đầu không ngừng nổ tung, đầu váng mắt hoa, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của nam nhân kêu gì làm nấy, không bao lâu đạt tới đỉnh điểm: "Ưm, a...Ra, muốn ra á !..."

Nói xong toàn thân co giật, trong bướm một trận có rút kịch liệt, Trì Thanh Diễm cũng không chịu nổi co rút mãnh liệt, bụng dưới căng thẳng, bắn phùn phụt tinh dịch vào trong vách tường thịt nóng như lửa đốt.

Chờ kết thúc đã hừng đông.

Tạ Ương Nam vùi trong lồng ngực của người nọ, toàn thân như tê liệt, động cũng không muốn động, giấy tiếp theo muốn ngủ luôn.

Trì Thanh Diễm cũng mệt mỏi, hắn ôm thật chặt, ngửi mùi hương sữa tắm trên người vừa mơi được chính tay hắn tắm cho, vừa muốn nhắm mắt lại, bỗng nghĩ tới cái gì.

Hắn nhỏ giọng nói với người trong lồng ngực: "Tạ Ương Nam, mai là giao thừa, anh phải về nhà, mấy ngày nay sẽ có chút bận, một mình em ngoan ngoãn ở nhà, chờ qua năm mới anh tới tìm em."

Tạ Ương Nam nghe giao thừa sắp đến, bừng tỉnh, tâm tư trôi đi, một trận cô đơn xẹt qua, trong chốc lát, giọng điệu bình tĩnh nói: "Biết rồi."

Đèn đã tắt, Trì Thanh Diễm không nhìn thấy sắc mặt người kia, nghe giọng điệu, nghi ngờ trong lòng cậu còn không có chút tiếc nuối, cơ hồ còn chán ghét hắn.

"Mặc quần vào là không nhận người, phải nói em chính là như vậy." Trì Thanh Diễm tức giận nói.

Tạ Ương Nam không nói.

Rõ ràng đã rất mệt mỏi, thế nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày tiếp không rảnh đi tìm Tạ Ương Nam, Trì Thanh Diễm có chút không muốn, không nghĩ tới mới nhanh như thế đã qua một đêm.

Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối làm cơm, Tạ Ương Nam cố ý diễn lại động tác ác liệt của mình, hắn hừ một tiếng, cãi cối: "Còn có, một thằng đàn ông như anh, không biết làm cơm có cái gì kỳ cục đâu cơ, ngay cả anh zai của anh cũng sẽ không chơi cái thứ kia."

Không biết người này làm sao tự nhiên nói nhiều như vậy, mà lần đầu tiên Tạ Ương Nam nghe hắn nhắc tới anh trai hắn, lấy lại tinh thần hỏi: "Cậu còn có anh trai?"

"Ò." Trì Thanh Diễm hun khóe miệng Tạ Ương Nam một ngụm đáp: "Chờ sau này có cơ hội, dẫn em đi ra mắt anh ấy, em nhất định sẽ rất giật mình cho coi."

Giật mình vì bọn họ giống y chang nhau.

"Không cần..." Tạ Ương Nam lập tức cự tuyệt, cái gì mà ra mắt anh trai, kỳ cục.

Trì Thanh Diễm coi như không nghe, lại bắt đầu lải nha lải nhải: "Nói tới anh zai của anh, ổng gần đây có chút kỳ quái, giống như có tâm sự rất nặng nề, mấy ngày trước còn hỏi anh mấy vấn đề còn kỳ kỳ cục cục."

"Ừm, chắc là...Xảy ra chuyện gì đi..."

"Chắc vậy, cơ mà anh tin anh ấy có thể giải quyết được."

...

Mí mắt càng ngày càng sụp, Tạ Ương Nam nghe giọng Trì Thanh Diễm trầm thấp, như đang nghe bài hát ru con ngủ, lực chú ý càng ngày càng tan rã, cuối cùng ngủ khi nào cũng chả biết.

<thằng Dĩm nó sài não bằng cu doume =))))>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia