ZingTruyen.Asia

[ĐAM - EDIT] TÔI CHINH PHỤC ĐẾ QUỐC BẰNG Ủ RƯỢU [PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP] - Thư Nhất

Chương 38 + 39

ahappybookaholic

CHƯƠNG 38

S+, cấp bậc này vừa ra, một lần nữa trấn áp quần hùng, số lượng xem livestream nháy mắt bùng nổ chỉ trong hơn 10 phút, vượt hơn 8 tỷ người, ai ai cũng sợ ngây, và vẫn không ngừng tiến công đến mốc 10 tỷ. Fans vào trước phát điên, thúc giục Tô Thiếu Bạch nhanh bán rượu, càng chờ cơ hội sẽ càng xa vời.

Tô Thiếu Bạch ôm Cục bông trước ngực, uống một ly rượu, cậu thấy đầu hơi nhức, vô thức chớp chớp mắt với phòng livestream, dễ thương đáng yêu, ai cũng kêu "oa" lên.

"Trước hết cứ bốc thăm 10 bình đi, vẫn là một bình 300ml," Tô Thiếu Bạch nói: "Cái bình này."

Bình rượu hồng đàn nung từ đất vô cùng đẹp, thân phình miệng thu nhỏ lại, trên có khắc năm chữ "Lam Tinh - Hồng Khúc Tửu", còn có một dấu đỏ là LOGO của Xưởng rượu Lam Tinh. Đây là bình đựng rượu vàng điển hình của Hoa Hạ, vừa hoài cổ vừa thần bí, làm mọi người kinh ngạc cảm thán.

"Bình đựng rượu này cũng rất giá trị nha! Nếu không mua được rượu, vậy cậu bạn nhỏ có bán bình không?"

"Chỉ mình tôi cảm động lúc này cậu bạn nhỏ vẫn để bốc thăm rượu thôi sao? Cấp S+ đó, a a a, cậu bạn nhỏ, tôi yêu cậu."

"Thiên thần, đại tiên, Đức Phật, Ngọc Hoàng Đại Đế, Chúa tể vũ trụ, phù hộ cho con."

"Tới, tới, lần này nhất định cần bệ hạ Đế Quốc ra mặt, nhất định trúng, nhất định trúng."

"Nghe nói hữu dụng, tôi cũng làm theo, bệ hạ bệ hạ, nếu lão nhân gia ngài phù hộ tôi trúng 1 bình, về sau tôi sẽ không gọi ngài là bạo quân nữa."

Cục bông Đế Quốc: Lão nhân gia? Cút.

Người xem livestream vội vàng trải thảm cầu nguyện với các vị đại thần, ngay cả các vị đại lão đẳng cấp Thái Sơn cũng thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng bản thân có thể trúng thăm một bình, rượu này uống quá ngon.

"Tiểu AI, bắt đầu đi!"

Tô Thiếu Bạch dứt lời, một bên màn hình. xuất hiện hình ảnh rút thăm trúng thưởng, hạ lệnh cho thiết bị đầu cuối, ID mọi người chạy điên cuồng trên màn hình, hoa cả mắt, khoảng 10 giây, đã ra danh sách, trong đó có một người mọi người đều biết, viện trưởng Học viện Y Hoàng Gia.

"Tôi biết Học viện Y Hoàng Gia."

"Tôi cũng biết."

"Uy uy, mấy người làm gì vậy, phạm pháp đó, phạm pháp đó."

"Yên tâm đi, hừ hừ, ông nội tôi là bạn cũ của ông ấy đấy."

"Ha ha ha, những người khác tôi không tìm được, tôi còn không tìm được viện trưởng gia gia sao? "Ông cố tôi là ân sư của viện trưởng nha."

Viện trưởng Học viện Y Hoàng Gia: Thất sách, nên dùng tài khoản phụ mới đúng, không được, nhất định phải đi công tác ngay, địa chỉ nhận hàng cũng phải đổi sang địa chỉ khác.

"Tôi không trúng, tôi không trúng a, hu hu, đau lòng quá, cậu bạn nhỏ, hun tình củm cái đi!"

"Tôi không tham vậy đâu, ôm một cái yêu thương là được rồi!"

Người xem livestream: Tức giận nha!

"Chúng ta nói chuyện số lượng rượu và giá cả nào!" Tô Thiếu Bạch vừa dứt lời, thu hút sự chú ý của mọi người, yết hầu khẩn trương lên xuống, không phải vì sợ hãi, mà là sau khi nói giá xong liền sẽ mở bán, có người đã nhịn không được đi kiểm tra internet, tắt hết những thiết bị dư thừa, đảm bảo đường truyền internet, sẵn sàng "cướp bóc".

Tô Thiếu Bạch: "Rượu 1 bình 300ml, tổng cộng 500 bình, giá là 2 vạn điểm tín dụng."

Phòng livestream sôi trào, cấp S+, hai vạn điểm tín dụng? Giá cải trắng đấy à!

"Livestream hôm nay đến đây thôi, hẹn 3 ngày sau gặp lại, lần này sẽ là ủ rượu trắng." Tô Thiếu Bạch cũng rất chờ mong rượu vàng đạt được hiệu quả mong muốn.

"3 ngày sau, vì sao lại là 3 ngày sau? Hai ngày đi!"

"Đúng vậy, một ngày không thấy như cách 3 thu, 3 ngày không gặp, bốn bỏ năm lên là 3 năm lận đó."

Tô Thiếu Bạch: "Nhưng xưởng rượu cần bắt đầu ủ rượu vàng, nếu livestream, chuyện xưởng rượu phải dừng lại ......"

"Dừng lại? Đừng mà, được, được, 3 ngày, chờ cậu 3 ngày nhá, ha ha, hẹn rồi đấy, 3 ngày."

"Nga nga, ôi zui quá xá là zui, a a a, nhưng nghĩ đến còn phải 3 tháng nữa mới có thể xuất xưởng quy mô lớn, tôi lại không nhịn được, khóc ròng."

"Chỉ mình tui sợ tình huống như rượu nho lại xuất hiện sao?"

"A, đúng nha, cậu bạn nhỏ, cậu cần chuẩn bị cẩn thận nha."

Tô Thiếu Bạch nghĩ đến chuyện đó cũng rất đau đầu, trước mặt cậu còn chưa tìm ra được nguyên nhân.

Sau khi tắt livestream, Tô Thiếu Bạch và quản trị viên xác nhận những account mắng chửi đó đã bị kéo vào sổ đen, sau khi đăng nhập mới cũng không mua được rượu, cậu hẹp hòi vậy đấy.

"A a a, lâu thế, có 500 bình à, người thì cứ ùn ùn vào, nhanh lên a! Sốt ruột quá."

"Đã chuẩn bị tốt, lần này nhất định cướp được, nhất định."

"Chỉ có thể mua 1 bình, đau lòng quá."

"Vậy mới công bằng chứ, xác suất mua được càng cao."

"Đừng tám chuyện nữa, tập trung vào nào."

500 bình!

Refresh trang web, trống không, trống không.

"A a a a, tôi đổi thiết bị đầu cuối rồi, cũng đổi nhà cung cấp Internet, vì sao vẫn không cướp được."

"Nhà tôi 16 người, cướp được 1 bình, là ông cố tôi cướp được, vẫn là nhà có lão như có bảo."

"Tôi không có, tôi không, ô ô ~, bao nhiêu lần rồi, một lần tôi cũng không rớ được, rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao?"

"Tôi lại cướp được rồi, ha ha ha, lần thứ ba cướp được."

"Tôi cọ miếng na, cọ chút Âu khí nào."

"Nếu tôi lén đi Thạch Thị tinh, có thể tìm được cậu bạn nhỏ không?"

"Xin cách xa sinh hoạt của cậu bạn nhỏ, đụng chạm tới cậu ấy, chúng tôi sẽ không khách khí đâu."

"Đúng vậy, không mua được rượu thì chờ xưởng rượu ra sản phẩm, luôn có cơ hội mà."

"Không biết cậu bạn nhỏ có thể gửi cho ông một ít không nhỉ." Đỗ lão gia tử tức ngực, rõ ràng thiết bị đầu cuối của ông là loại cao cấp nhất, sao đến cướp một bình rượu cũng không được? Quá tệ, quá tệ.

"Có lẽ có." Đỗ Trạch Thành ngồi trên ghế suy đi tính lại, có nên đi gặp cậu bạn nhỏ tâm sự không, nếu có thể hợp tác với cậu, đó là tuyệt vời.

Tô Thiếu Bạch gọi người hỗ trợ khiêng lu rượu về hầm nhà họ Đường, gọi Cố Nhược Vân và Trần sư phụ cùng đến hỗ trợ rót rượu, nhân tiện bàn chuyện ủ rượu vàng ngày mai.

"Anh có, ngoại trừ kinh nghiệm, anh nói xem nguyên nhân ủ rượu nho thất bại là gì?" Tô Thiếu Bạch nghĩ tới nghĩ lui cả trăm lần vẫn chưa ra.

"Nhóm sư phụ đã ủ lại 2 mẻ rượu, chờ thời gian nữa rồi xem." Cố Nhược Vân nói: "Trần sư phụ, rượu cũng chia hết rồi, ông qua xưởng nhìn một lượt, xác nhận các bước chuẩn bị cho ủ rượu vàng ngày mai."

"Được." Trần sư phụ đứng lên, có hơi lưu luyến không muốn rời mắt khỏi rượu vàng, đang chuẩn bị đi thì Tô Thiếu Bạch kêu ông lại, cầm lên 7 bình rượu, "Phần mỗi sư phụ xưởng rượu 1 bình ạ."

"Ui nha, cảm ơn! Cảm ơn!" Hai mắt Trần sư phụ sáng bừng, đừng nói rượu này bọn họ mua không nổi, phải là cướp không lại mới là vấn đề.

"Đừng khách khí." Tô Thiếu Bạch cười híp mắt.

Cố Nhược Vân cũng cười, chờ Trần sư phụ đi rồi mới nói với Tô Thiếu Bạch: "Giờ anh định chuẩn bị chia 2 nhóm ủ rượu, nhóm đầu tiên dùng men gạo đỏ của bọn họ, nhóm thứ hai dùng me gạo đỏ của em."

"Ý anh là, việc rượu nho ủ không được là vì con men?" Tô Thiếu Bạch hỏi lại, rượu nho của cậu không dùng men nha.

"Không, không phải vì lý do men." Cố Nhược Vân giải thích, hắn cảm thấy có một số việc nên nói rõ với Tô Thiếu Bạch, "Nói như vầy, anh cảm thấy ủ không được ra cấp S, không phải vì cách ủ, nhân tố quyết định hẳn là 'không qua tay em'."

Lời Cố Nhược Vân vừa dứt, Cục bông Đế Quốc bên cạnh nháy mắt thông suốt, ý Cố Nhược Vân rất rõ, có thể đạt đến cấp S, cấp S+, có hiệu quả trong việc chữa trị chứng rối loạn lưỡng cực, quyết định bởi một loại năng lực đặc thù của Tô Thiếu Bạch.

Tô Thiếu Bạch cũng hơi hiểu, cậu lý giải đơn giản hơn, chính là phải tự ủ hết sao!

"Tuy em thích ủ rượu nhưng cú ủ mãi ủ mãi sẽ rất mệt đó." Tô Thiếu Bạch nói nhỏ, "Cho nên, nhất định em phải bồi dưỡng được bọn họ."

Siết nắm tay.

Cố Nhược Vân: Hắn vẫn thấy không chắc lắm.

Cùng ngày, 510 bình rượu được gửi đi, nhân viên giao hàng tinh hệ cũng lấy hàng như bình thường, chỉ là sau khi ghi thông tin đơn hàng vào hệ thống, công ty tinh hệ liền không yên, mấy trăm cái thông báo không ngừng nhảy nhảy, lần này không phải thúc giục giao rượu, mà là: "Tôi muốn mua bảo hiểm, đồ gửi từ Thạch Thị Tinh đến tinh hệ của tôi, tôi muốn mua phí bảo hiểm 5000."

"Tôi mua phí bảo hiểm 10000, tôi nói mấy người rồi đó, không nhận được hàng, tôi cũng không cần mấy người bồi thường, report mấy người, kiện mấy người đó, có hiểu không?"

"Nhất định anh phải xem đơn hàng này như viên minh châu giá trị trăm tỷ trên vương miện hoàng hậu, cẩn cẩn thận thận giao hoàn chỉnh đến tay tôi."

"Chuyển phát nhanh gửi từ Thạch Thị Tinh đến cho tôi, nhớ bọc bong bóng 100 lớp, 100 lớp, tôi chuyển điểm tín dụng ngay, tuyệt không thể bể, biết không?"

"Hàng của tôi ở đâu, tôi không cần mấy người giao, cứ để yên đó cho tôi, đừng đụng dù chỉ một ngón tay lên thân hình mảnh mai của ẻm, tôi lập tức ngồi phi thuyền đến lấy."

Công ty giao hàng tinh hệ: Đây là chuyện quái gì thế này!

Vào lúc ăn cơm tối, ông nội Đường uống rượu vàng Tô Thiếu Bạch mới ủ, chỉ mới uống nửa ly, đầu bỗng xuất hiện cảm giác đau, nhưng đau này không phải đau khổ, cũng không cường ngạnh, mà rất thoải mái, có hơi giống khi được massage, sau khi đau xong thì thoải mái.

"Tiểu Tô à, ngày mai Lãnh Huân sẽ đến à?" Ông nội Đường nhíu mày, cố giấu lo lắng, mẻ rượu này ra, ông cảm thấy Tiểu Tô sẽ càng gặp nguy hiểm, ông phải nói rõ ràng với Lãnh Huân mới được.

"Dạ đến, con đã gửi tin nhắn cho anh ấy, nói anh ấy lại đây lấy rượu." Tô Thiếu Bạch không định ủ lâu năm mẻ rượu này, bởi vì loại rượu quá bình thường, ủ lâu giá trị cũng không lớn, hơn nữa hiện tại tiền tuyến thật sự cần. Chờ đến khi ủ rượu Hoa Điêu và rượu Đỗ Khang rồi sẽ giữ lại, một phần chôn ủ lâu năm, một phần làm ít rượu thuốc.

"Được, đến lúc đó ông có chuyện nói với cậu ta!" Ông nội Đường gật đầu, trở về nghỉ ngơi.

"Cục bông, ông nội Đường ......" Tô Thiếu Bạch đang muốn nói với Cục bông hình như ông nội Đường có hơi quái, lại nhìn thấy Cục bông đang dựa lên bàn ngủ, "Cục bông?"

Tô Thiếu Bạch bồng Cục bông lên, nhẹ nhàng lắc lắc, lại cúi người lắng nghe tim đập, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn tối xong, Tô Thiếu Bạch ôm Cục bông lên lầu, vốn định đánh thức nó đi tắm rửa, dù sao đây cũng là một Cục bông thích sạch sẽ, nhưng dù có kêu thế nào ẻm cũng không chịu tỉnh, tim vẫn đập vẫn hít thở, cảm giác không bị sao. Tô Thiếu Bạch chuẩn bị ngày mai xem lại, nếu thực sự có gì lạ phải đi thú y xem.

Cục bông ngủ nên không thể tắm rửa, Tô Thiếu Bạch cũng không chê, ôm nó ngủ, chẳng qua nói: "Cục bông, càng ngày em càng giống heo đấy."

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Tô Thiếu Bạch kêu Cục bông dậy, phát hiện nó mở mắt mới nhẹ nhõm thở phào, chẳng qua khá lười biếng, cậu hỏi nó có muốn cùng đi xưởng rượu không nó cũng không được phản ứng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Thiếu Bạch một cái, rồi lại ngủ tiếp.

Cố Nhược Vân đang thúc giục dưới lầu, hôm nay xưởng rượu muốn ủ rượu quy mô lớn, cậu muốn đến giám sát, hết cách rồi, chỉ có thể nhờ ông nội Đường thỉnh thoảng kiểm tra ẻm, tiện thể làm bữa sáng cho ẻm luôn.

"Yên tâm đi!" Ông nội Đường cảm thấy Tiểu Tô ngày càng để tâm lo lắng cục bột trắng này, ài, nếu cậu bé biết cục bột trắng là người, không biết có sẽ bị doạ không, nếu không thì tìm lúc nào nói Tiểu Tô biết.

"Dạ, con sẽ về nhanh thôi." Tô Thiếu Bạch dứt lời, bốc cái bánh bao trên bàn ăn rồi chạy ra cửa.

Hôm nay ủ rượu ở quy mô lớn, mọi người thống nhất mặc đồng phục, áo quần cotton ngắn, thoáng khí lại nhẹ, nhìn Tô Thiếu Bạch đi đến, trong lòng liền kích động.

"Hôm nay ủ rượu vàng, nhóm đầu tiên sẽ do Tiểu Tô chỉ đạo mọi người ủ, dùng men gạo đỏ của Tiểu Tô. Nhóm thứ hai là mọi người tự ủ, dùng men gạo đỏ của mọi người. Cho nên theo sát quy trình của nhóm đầu tiên, nhất định phải theo dõi học tập cẩn thận, mọi người nhớ chưa?" Cố Nhược Vân trông tuấn mỹ gầy yếu nhưng khí thế lại 10 phần.

"Rõ, nhất định chúng tôi không để Tiểu Tô thất vọng." 7 vị sư phụ trịnh trọng nói.

Sau khi lần gần nhất điều chỉnh bio thành 'sư phụ Xưởng rượu Lam Tinh', có vô số ủ rượu sư nhắn dưới bài hỏi bọn họ còn nhận người không, có thể giới thiệu bọn họ không? Thậm chí có người nhắn tin cho bọn họ, nguyện ý cung cấp số điểm tín dụng kha khá làm thù lao, trong đó không thiếu ủ rượu sư cao cấp. Lúc này bọn họ mới hiểu rõ được, vị trí hiện tại của bọn họ là gì, mà vị trí này lại đang có bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Nhất định phải nỗ lực, nhất định không phụ sự tín nhiệm của Tiểu Tô.

"Bắt đầu!"

Cố Nhược Vân ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu hành động.

Hôm nay vẫn ủ rượu ở xưởng rượu nhỏ, tuy hai cái xưởng lớn đã ổn ổn, nhưng còn 1 đoạn thời gian nữa mới sẵn sàng, sau đó cần sắp xếp thiết bị, ít nhất cũng cần nửa tháng.

Men gạo đỏ dùng ủ rượu là Tô Thiếu Bạch để dư lại trong lần ủ đầu tiên, hơn nữa lần thứ hai cậu ủ thêm được 200kg men gạo đỏ, đủ để ủ hơn 10,000 kg gạo nếp. Nhưng lúc này không dùng hết để ủ rượu, ngày đầu tiên chỉ định ủ 500 kg gạo nếp, gạo nếp này là Cố Nhược Vân tìm mua, Tô Thiếu Bạch giám định, đều là gạo nhà nông, chất lượng vô cùng tốt.

Tô Thiếu Bạch không ra tay, chỉ giám sát xem gạo nếp ngâm có đạt yêu cầu hay không, sau khi cho vào chõ hấp, cậu đứng bên chỉ đạo độ lửa. Chờ ra khỏi nồi, cậu kiểm tra gạo đã hấp chín chưa, có đạt đến độ mềm hay không. 500 kg cần hấp vài lần mới hết, Tô Thiếu Bạch vẫn luôn đứng bên nhìn, hơi nóng xông lên mặt đỏ hồng. Nhóm người nhóm lửa càng mệt, toàn thân đều ướt đẫm, giờ này mới thấu hiểu vì sao đồng phục xưởng rượu nhẹ thoáng mát.

Từ sáng đến 4h chiều, cuối cùng cũng cho hết vào lu chuyển vào phòng lên men.

"Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại ủ tiếp." Tô Thiếu Bạch lau mồ hôi, cậu lo lắng cho Cục bông, giữa trưa vội vàng quay về nhìn một cái, nghe ông nội Đường nói nó có ăn một chút, lúc này mới có tâm tư trở lại xưởng rượu, hiện tại đã gấp chờ không nổi muốn về nhà.

"Tiểu Tô, ngày mai." Trần sư phụ bước lên, trịnh trọng nói: "Chúng tôi nhất định không lặp lại sự cố rượu nho."

"Được, cháu tin tưởng mọi người." Tô Thiếu Bạch cười nói: "Ngày mai cháu cũng sẽ qua xưởng xem."

"Được." Mọi người đồng thanh trả lời.

Tô Thiếu Bạch vẫy vẫy tay chào bọn họ, đi từ từ về nhà. Cố Nhược Vân mỉm cười nhìn Tô Thiếu Bạch rời đi, xoay người nhìn những người còn lại, bảy vị sư phụ lập tức thấy đau đầu.

"Tôi không giống Tiểu Tô, mọi người có thời gian, nhưng tôi hy vọng mẻ rượu tiếp theo ít nhất đạt từ cấp A trở lên, nếu không sẽ còn rất nhiều người, mọi người hiểu không?"

Sắc mặt mọi người biến đổi, ánh mắt nhìn về Trần sư phụ.

"Đương nhiên, nếu rượu ngày mai ủ không được cấp A, tôi sẽ tự từ chức." Trần sư phụ chém đinh chặt sắc nói, ông không phải người không biết gì về rượu, mà đã sớm là ủ rượu sư cao cấp, rượu trước kia ông ủ đều là cấp A, lần này rượu nho ra cấp B đúng là vả mặt. Nhưng, tuy mẻ rượu nho kia cấp B, hương vị lại càng ngon càng đậm hơn rượu của Đế Quốc.

Tô Thiếu Bạch đi về nhà vừa đụng lúc Lãnh Huân tới, người vốn trước nay trầm ổn lúc này bước chân cũng vội vàng hơn, nhìn thấy Tô Thiếu Bạch, miệng mỉm cười, đi về phía Tô Thiếu Bạch.

"Nguyên soái Tần Tiều muốn gặp cậu." Lãnh Huân nói.

Tô Thiếu Bạch cảm thấy bất ngờ, cậu cũng rất tò mò với vị chỉ huy cấp cao này, nhưng cậu vẫn có hơi lo cho Cục bông: "Không thì anh ra sân phơi chờ tôi một chút, tôi đi xem Cục bông cái đã."

"Hắn bị sao vậy?" Lãnh Huân thấy Tô Thiếu Bạch nhăn cả mày, tim cũng nhảy vọt, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

"Tôi cũng không biết, hôm qua sau khi uống rượu Hồng Khúc, cảm giác vẫn chưa tỉnh rượu được, có lẽ tôi không nên cho nó uống rượu, hoặc rượu Hồng Khúc không thích hợp với nó." Tô Thiếu Bạch hối hận, đưa Lãnh Huân vào trong nhà.

Trong phòng khách, ông nội Đường đang uống trà, Tô Thiếu Bạch chào ông rồi vội vàng lên lầu. Cục bông còn đang nằm trên giường, thoạt nhìn như đang ngủ, Tô Thiếu Bạch quỳ gối bên giường, sờ sờ bụng nó, lại nghe tiếng nhịp tim, cảm giác không có chuyện gì, vậy vì sao cứ ngủ mãi?

"Ngày mai anh tìm bác sĩ thú y đến kiểm tra cho em." Tô Thiếu Bạch lo lắng vuốt ve nó.

Lãnh Huân đứng ở cửa, nghe được Tô Thiếu Bạch nói, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình.

"Có lẽ nó đang chữa thương!" Lãnh Huân sờ sờ mũi, an ủi. Hắn bị bệ hạ cảnh cáo, tạm thời không thể nói chuyện chân thân của ngài ấy cho Tô Thiếu Bạch. Đối với vấn đề này Lãnh Huân cũng nghi hoặc, Đế Quốc còn có người không biết chuyện con người có thể thay đổi hình thái sao?

"Lần trước bác sĩ thú y cũng nói vậy." Tô Thiếu Bạch gật đầu, nhưng ngày mai vẫn nên tìm bác sĩ đến xem!"

"Tìm ở đâu?"

"Lần trước do Tinh Hà tìm về!"

Lãnh Huân: Tên kia hiện tại bị điều đến Đế Tinh, dù sao cũng là người từng kiểm tra cho bệ hạ, biết tình huống của bệ hạ, cho nên tạm thời chỉ có thể khống chế, nhưng xem ra giờ phải bay suốt đêm xách tên kia về.

"Vậy ngày mai đi, cô Đường giờ đang đi học, hẳn không tiện." Lãnh Huân chuyển đề tài: "Gặp nguyên soái Tần Tiều trước nhé."

"Được." Tô Thiếu Bạch gật đầu, đắp chăn cho Cục bông, rồi đi ra ngoài.

Lãnh Huân nhìn dáng vẻ cẩn thận của cậu, không khỏi hỏi: "Hắn rất quan trọng với cậu à?"

Tô Thiếu Bạch gật đầu: "Đúng, rất quan trọng."

Sau khi cậu đi vào thời đại này, nó là con mèo duy nhất cậu tâm sự về chuyện địa cầu, cũng là con mèo duy nhất bầu bạn bên cạnh cậu.

Lãnh Huân quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy hoàng đế bệ hạ đang hé mắt nhìn, ánh mắt nhìn Tô Thiếu Bạch đầy tính nghiền ngẫm. Khi Lãnh Huân bấm máy liên lạc, đối diện không chỉ có mình Tần Tiều mà còn có một vị sĩ quan tuổi trẻ, hai người nhìn thấy Tô Thiếu Bạch đều sửng sốt, bất quá rất nhanh đã điều chỉnh biểu cảm.

"Thuộc hạ Tần Tiều, quân hàm nguyên soái, tổng chỉ huy tiền tuyến."

"Thuộc hạ Vinson, quân hàm thiếu tướng, Cục trưởng Cục Quân Y tiền tuyến."

"Đại diện quân sĩ tiền tuyến biểu đạt sự cảm ơn tới điện hạ!" Tần Tiều và Vinson đồng thời chấp gót chân, hành lễ với Tô Thiếu Bạch.

Tô Thiếu Bạch sửng sốt, muốn đáp lễ, làm động tác chào của đội viên tiền phong, nháy mắt đỏ bừng mặt.

"Điện hạ không cần đáp lễ chúng tôi," Tần Tiều nhìn thiếu niên bối rối, biểu cảm dịu dàng, hắn không ngờ đứa nhỏ của bệ hạ còn nhỏ như vậy, thoạt nhìn còn chưa thành niên, "Rượu chúng tôi nhận được vô cùng hữu hiệu, hãy để thiếu tường Vinson báo cáo với ngài!"

"Điện hạ, rượu đã nhận được dùng cho binh sĩ mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng nhất, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng thành công kiểm soát bọn họ tự bạo ......" Vinson thao thao bất tuyệt báo cáo, hoàn toàn không thấy được Lãnh Huân đang ra hiệu mắt cho hắn, tiếp tục nói: "Một tuần này, số binh sĩ tự bạo ở tiền tuyến giảm 30%, số liệu vô cùng khả quan."

"Bởi vì số lượng binh sĩ tự bạo vì chứng rối loạn lưỡng cực rất nhiều sao?" Sắc mặt Tô Thiếu Bạch trầm trọng hơn, lúc này Vinson mới ý thức được tiểu điện hạ còn chưa thành niên, muốn rút lại lời nói nhưng lại không thể nói dối, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

May mắn tiểu điện hạ không tiếp tục truy vấn, mà nói: "Loại rượu mới ra kiểm tra được cấp S+, độ tinh khiết 80%, có lẽ càng có tác dụng hơn."

Hai người nghe được, thần sắc chấn động, nhìn sang Lãnh Huân, lại thấy biểu tình "Lợi hại chưa!" đặc biệt đắc ý của tên này.

Hai người: Thế mà không lộ chút nào với bọn họ, tên Lãnh Huân ngứa da này!

"Nhưng số lượng có thể không được nhiều lắm." Tô Thiếu Bạch nhíu mày nói, nếu mẻ rượu vàng hôm nay ủ có hiệu quả, sẽ cần tăng nhân công ở xưởng để tăng sản lượng.

"Không sao, như vầy là đã vô cùng khả quan với tiền tuyếtn rồi," Vinson vội an ủi: "Các binh sĩ tiền tuyến biết điện hạ gửi rượu, tất cả đều muốn gặp điện hạ đấy!"

Tô Thiếu Bạch: "A, không, không cần đâu, em cũng không làm được gì, đúng rồi, mọi người không cần dùng kính ngữ với em, cũng không cần gọi em là điện hạ, gọi em là Tiểu Tô là được."

Nguyên soái Tần Tiều chính là chỉ huy tối cao ở tiền tuyến, Vinson là thiếu tướng, quân hàm hai người cao như vậy, cậu nghe gọi mà chột cả dạ.

Cả hai nhìn nhau, không nói được, cũng không nói không được, lại trò chuyện đôi ba câu rồi tắt liên lạc.

Tô Thiếu Bạch đưa Lãnh Huân xuống tầng hầm, ngoại trừ giữ lại rượu ông nội và Cục bông uống, còn lại đều đưa cho Lãnh Huân, tất cả đều đựng trong bình lớn, hắn gọi mấy binh lính vào dọn rượu.

Sau khi Lãnh Huân chào tạm biệt Tô Thiếu Bạch, cùng quân lính lên phi thuyền, lần nữa liên lạc với tiền tuyến, nguyên soái Tần Tiều và thiếu tướng Vinson vẫn còn ở đó.

"Vậy rượu đó chính là rượu vàng?" Vinson nhìn những bình rượu phía sau Lãnh Huân, kích động hỏi.

"Ừ, còn gọi là rượu Hồng Khúc." Lãnh Huân liếc nhìn rượu, đột nhiên nhớ đến gì đó liền nói: "Gavin bị điều ra tiền tuyến, có biết không?"

"Không rõ lắm." Tần Tiều lạnh lùng nói.

"Gavin là thân cận của điện hạ Levy, nguyên soái Tần nói không biết, cũng cho có quá." Lãnh Huân nhướng mày.

"Cậu muốn nói cái gì?" Tần Tiều biết Lãnh Huân bất hoà với điện hạ Levy, nhưng không muốn trở thành kiếm của hắn, "Tôi không có hứng thú với tranh chấp của mấy người, nhưng nếu ảnh hưởng đến tiền tuyến, cậu hẳn biết hậu quả."

"Tôi còn biết chừng mực. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là khi Gavin lén đi tìm bệ hạ, ép tiểu điện hạ vốn không biết gì nói ra chỗ bệ hạ, bóp mặt cậu ấy sưng đỏ lên. Bệ hạ nói, tay chó kia của Gavin, ngài ấy nhớ kỹ." Lãnh Huân đang cười nhưng trong mắt không chút ý cười, nếu không phải giữa chừng Levy chuyển Gavin ra tiền tuyến, cánh tay bị bệ hạ nhớ thương kia cũng không cần đến Tần Tiều. Hắn đã sớm không vừa mắt Gavin, nếu không phải lấn cấn Levy, hắn đã sớm làm chết tên hỗn đản kia.

Tần Tiều lập tức minh bạch.

"Hắn dĩ hạ phạm thượng?" Giờ Vinson chính là fan cứng của tiểu điện hạ, không chỉ hắn, sau khi Lãnh Huân chuyển 2 mẻ rượu qua, tiểu điện hạ đã thành thần tượng của quân lính chịu đựng tra tấn của chứng rối loạn lưỡng cực.

"Cậu cũng không phải không biết chó của điện hạ Levy dữ chừng nào." Lãnh Huân nhún nhún vai: "Cũng là hắn trốn nhanh, nếu không cũng không tới lượt tôi ở đây nhờ mấy cậu."

Nói là nhờ nhưng Lãnh Huân vẫn đang vắt chân cười lạnh.

"Yên tâm! Giao cho tôi." Thiếu tướng Vinson đồng ý.

Ai dám thương tổn tiểu điện hạ chính là đối nghịch với Cục Quân Y của hắn, đối nghịch với quân lính tiền tuyến.

Cánh tay này, hắn nhận.


CHƯƠNG 39

Sau khi tắt liên lạc với tiền tuyến, Lãnh Huân mới phát hiện phi thuyền còn chưa cất cánh, đang muốn hỏi tại sao, cấp dưới liền chỉ ra ngoài cửa sổ, là ông nội Đường. Lãnh Huân bước xuống phi thuyến, tuy hắn ngạo nhưng người này không chỉ là người Tô Thiếu Bạch tôn trọng, mà còn từng là một quân nhân quan trọng của tiền tuyến Đế Quốc, tuy ông giải ngũ vì chứng rối loạn lưỡng cực nhưng Lãnh Huân vẫn rất tôn trọng ông.

"Ông Đường." Lãnh Huân hành quân lễ với ông, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

"Mẻ rượu vàng này càng gây chú ý hơn rượu nho trước đó, bệ hạ có ý gì?" Vì sự an toàn của Tiểu Tô, ông nội Đường không muốn giả vờ nữa.

"Cái này ngài lại hỏi tôi," Lãnh Huân nhìn ra thái độ bất mãn của ông nội Đường, "Tôi không dám đoán tâm tư bệ hạ, nhưng tôi có thể nói với ngài, quân lính tiền tuyến đều rất biết ơn tiểu điện hạ."

"Tiền tuyến?" Ông nội Đường biết Tô Thiếu Bạch gửi rượu ra tiền tuyến, nhưng không cho rằng công lao này được tính cho Tiểu Tô, làm sao tiền tuyến biết Tiểu Tô thế nào?

Tựa như nhìn ra suy nghĩ của ông nội Đường, Lãnh Huân cười nói: "Bệ hạ đặc biệt dặn dò, xin ngài yên tâm, tôi đã theo bệ hạ cả trăm năm nhưng chưa thấy ngài ấy để tâm ai như vậy, chuyện ngài lo lắng sẽ không phát sinh." Lãnh Huân gật đầu với ông nội Đường, nhanh chóng lên phi thuyền.

Phi thuyền bình thường không thể bình thường hơn bay qua bầu trời Thạch Thị Tinh, không ai biết người ngồi trong là người nào, cũng không biết xung quanh nhà họ Đường đã sớm bày thiên la địa võng, cách thức bảo vệ cũng đậm tính bá đạo.

Rượu Hồng Khúc dần được chuyển đến tay người xem, mới giữa trưa đã có người chờ không nổi khui ra uống, đến chiều càng nhiều người nhận được rượu, nhiệt độ mới thật sự lên cao, top 5 hotsearch trên Tinh Võng đều là Tô Thiếu Bạch.

"A a a, đầu tiên phải hét thiệt to, rượu này quá đặc biệt, uống quá ngon, đây mới là rượu, đây mới là rượu thật sự."

"Rượu thật sự đặc biệt, lần đầu tiên không ngửi không quá quen, nhưng khi uống vào miệng, tuyệt, ôn hoà thuần hậu, uống thật ngon."

"Không sai, không sai, hương rượu nhịp nhàng khăng khít, càng đừng nói là sau khi uống vào, cảm giác tạp chất trong thế giới tinh thần bị tinh lọc."

"Mọi người tin nổi không? Dám tin không? Hệ tinh thần của tôi thật sự thật sự thoải mái, rất thoải mái, tôi cảm thấy rượu này nhất định có tác dụng với hệ tinh thần."

"+ số CCCD, không thể tin được, tôi chính là người cướp được liên tiếp 3 bình, trước kia ông nội tôi không ngồi dậy được, hiện tại đã có thể xuống giường, đi quanh nhà mấy vòng, cảm ơn cậu bạn nhỏ, yêu cậu bạn nhỏ, yêu cậu bạn nhỏ."

"Ba ba tôi cũng tốt lắm, tôi chính là người đã từng comment 'Tôi cho rằng baba tôi sẽ tự bạo vì chứng rồi loạn lưỡng cực' kia, may mắn mua được 2 bình, hiện tại ông đã có thể ngồi dậy, bác sĩ nói khu thần kinh bị thương trong hệ tinh thần đang được chữa trị, hu hu ~, thật sự tôi không biết nên nói gì nữa, thật sự cảm ơn, thật sự cảm ơn!"

"Các bạn đều thật may mắn, tui chỉ mua được 1 bình, để cho anh trai tui uống, anh tui nói thế giới tinh thần không còn thống khổ nữa, có thể ngủ một giấc ngon lành, sau này tui sẽ nỗ lực, nhất định có thể cướp được nhiều hơn."

"A a a, bé muốn khóc quá đi, tuy nhà bé không có người thân nào bị chứng rối loạn lưỡng cực, nhưng nhìn mọi người kể thật quá cảm động, chờ một ít lâu nữa, cậu bạn nhỏ đã rất ra sức ủ rượu, nhất định về sau mọi người đều có thể mua được."

"Chính phủ đâu, sao phản ứng chậm dữ vậy? Rốt cuộc rượu này là thế nào, có thể ra mặt xác minh một tiếng không?"

"Tôi nhìn thấy nhiều bài đăng quá, thật sự tốt vậy sao? Có chút khó tin."

"Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng tôi tính rồi nè, số lượng rượu cậu ấy sản xuất rất ít, số người biết tác dụng cũng chỉ có người mua được rượu, những người này đến từ chính các tinh cầu của Đế Quốc, không giả được."

"Không sai, tôi lướt qua khu vực các bài đăng rồi, là mười mấy tinh cầu của Đế Quốc, có nghèo, có giàu, còn có Đế Tinh, loại người gì cũng có, tuyệt đối không giả được."

"A a, thật hữu dụng vậy sao? Nhà tôi cũng có người bị chứng rối loạn lưỡng cực, có cách nào mua được không?"

"Tôi đã follow lâu rồi, đến 1 bình cũng không mua được, khóc ròng."

Rượu của Tô Thiếu bạch lần nữa gây chú ý, người đi lại, người uống trà, người nằm trong nhà, vô số người đều chú ý tin tức này, hỏi đầy trên Tinh Võng: Là thật à?

"Mình cũng muốn biết có phải sự thật không, aiiii, mấy tên khốn nạn đó, nếu không phải bọn họ tìm đường chặn muốn rượu của tôi, hiện tại mình đã được uống rồi." Trên đường phố Đế Tinh có một ông lão đội mũ mang khẩu trang, liếc qua liếc lại như ăn trộm, trong ngực đang ôm đồ vật gì đó có vẻ quý giá, ôm rất chặt vào ngực. Ông đi xuống nhà ga, nhanh chóng lên xe huyền phù công cộng. Sau 5 phút, xuống xe ở Học viện Quân Sự Hoàng Gia. Bước chân vội vàng quét thẻ đi vào trường, rất nhanh đi đến Viện Nghiên Cứu Dược, xông thẳng vào phòng viện trưởng.

"Giáo sư Âu Dương đang trong phòng thí nghiệm ạ!" Trợ lý nhìn viện trưởng Bird quấn bản thân y chang xác ướp Ai Cập, khoé miệng giật giật, lo nhìn sang chỗ khác, còn nhìn nữa chắc cô không nhịn được mà gọi bảo vệ mất, y chang người xấu.

"Ta lập tức đi tìm ông ấy, đúng rồi, nếu có người gọi điện đến tìm ta, nhớ nói chưa từng thấy ta đó." Bird "vèo" qua cô trợ lý, biến mất như bị người truy đuổi.

Trợ lý không hiểu, sao lại có người đến đây tìm ông ấy.

"Tích tích tích!"

Điện thoại văn phòng viện trưởng vang lên, trợ lý nghe máy, thì ra thật sự có người tìm nha.

Bird đi vào phòng thí nghiệm của giáo sư Âu Dương, nhìn thấy ông đang vùi đầu ghi chép số liệu gì đó, hừ nhẹ một tiếng, "Đừng cắm đầu vào mấy cái số liệu vô dụng của ông nữa, tôi mang đồ tốt đến cho ông nè."

Giáo sư Âu Dương quay đầu lại nhìn: "Sao ông lại tới đây?"

"Hừ, mang đồ tốt đế cho ông này," Bird móc một bình rượu trong ngực ra, trên có khắc "Hồng Khúc Tửu Lam Tinh" vô cùng quen mắt. Bất quá Bird không để ý ánh mắt của Âu Dương Khan, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, "Cướp cũng không cướp được, giành 500 bình với 10 tỷ người, vẫn là lão già tôi vận khí tốt, trúng thưởng một bình nha, ha ha ha, tôi nói ông nghe, đây là thứ tốt, trên đường đi tôi có nghe nói là có tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực, ông ......"

"Phanh!"

Giáo sư Âu Dương bưng cái rương dưới bàn lên, mở ra, lộ ra từ rượu nho đến rượu táo đến rượu Hồng Khúc, mười mấy bình.

Bird: "......"

"WTF, ông có đâu nhiều vậy?" Bird không thể tin, ông có 1 bình đã phải trốn trốn tránh tránh, lão già này có mười mấy bình, không sợ bị ám sát à!

"Hôm nay tôi mới đi Thạch Thị Tinh về," Âu Dương Khan nhìn sang màn hình, chỉ vào mấy cụm số liệu, "Ông xem, đây là rượu nho, đây là rượu táo, đây là Hồng Khúc Tửu."

Bird nhìn số liệu, thần sắc biến đổi.

"Tạp chất bằng không?" Bird khiếp sợ.

Thuốc đặc hiệu tinh luyện từ rượu cấp A+ của 4 đại gia tộc ủ rượu, dù là rượu cao cấp hay sơ cấp, tất cả đều có 1 lượng tạp chất nhất định, nên khi người bị chứng rối loạn lưỡng cực dùng thuốc, chức năng cơ thể sẽ sinh ra tổn thương nhất định, nhưng giờ rượu của Tô Thiếu Bạch sau khi kiểm tra đo lường, số liệu tạp chất lại là không, đáng sợ vô cùng.

"Nhìn đây đi," Âu Dương Khan chỉ vào một tổ số liệu khác, "Rượu nho mà rượu táo có tác dụng xoa dịu chứng rối loạn lưỡng cực, rượu Hồng Khúc có tác dụng chữa trị, đây là số liệu rượu Hồng Khúc ......"

Hai người ngốc trong phòng thí nghiệm tới nửa đêm, nhìn hết cụm số liệu này đến số liệu khác, Bird khiếp sợ không nói nên lời.

"Nhất định phải mua lại cho bệnh viện, không thể để bán thêm, chúng ta thống nhất sắp xếp đi." Bird là viện trưởng Học viện Y Hoàng Gia, tiếng nói của ông ở lĩnh vực này rất mạnh, nếu ông mở miệng, một lời đã định trong giới chữa bệnh.

"Ông chậm rồi."

"Có ý gì?"

"Rượu này đã cung cấp ra tiền tuyến, nhiệm vụ này được tướng quân Lãnh Huân chấp hành."

"Hộ vệ trưởng? Không phải hắn đang tìm bệ hạ à?"

"Bệ hạ mất tích thật thì Đế Quốc còn bình an vậy sao?" Âu Dương nhàn nhạt liếc Bird một cái. Điện hạ Levy cũng nhìn ra tình huống, nếu không sẽ không yên bình như vậy, chỉ riêng cấp dưới hắn không cũng đã quậy rầm trời rồi.

"Bệ hạ ở Thạch Thị Tinh?" Bird suy đoán. Âu Dương Khan không trả lời, ông tiếp tục nói: "Ở cùng cậu bạn nhỏ?"

Âu Dương Khan vẫn không lên tiếng, nhưng Bird đã nhận được đáp án mình cần.

"Vậy giờ làm sao? Công bố dữ liệu?" Bird hỏi, nếu Âu Dương công bố bảng số liệu này, Đế Quốc sẽ xảy ra biến hoá kinh thiên động địa.

"Lãnh Huân hẹn gặp tôi ngày mốt, gặp đã rồi tính!" Âu Dương Khan có phần hiểu ý tứ bệ hạ, năng lực Tô Thiếu Bạch quá đặc thù, căn cơ không ổn, truyền miệng là truyền miệng, một khi chính phủ ra công bố, liền không phải cùng một chuyện.

Tô Thiếu Bạch biến thành miếng bánh ngon, ai mà không muốn cắn một miếng? Bệ hạ đương nhiên có thể bảo vệ cậu, nhưng vẫn không tốt bằng để cậu tự xây dựng tầm ảnh hưởng. Chỉ là Âu Dương Khan không ngờ, bệ hạ thế mà bắt đầu lót đường từ tiền tuyến, từ nguyên soái đến tướng quân, quân binh, hàng trăm vạn tinh thần giả, một khi Tô Thiếu Bạch vững vàng, ai dám động đến cậu? Đương nhiên, hết thảy đều là ông tự đoán, bạo quân kia thật sự thiện lương vậy sao?

Bệ hạ Đế Quốc bị nghi ngờ không phải người thiện lương lúc này đang chìm sâu vào thế giới tinh thần của mình, hắn lại mơ thấy tên bạo quân chỉ biết đánh đập mẹ hắn kia, tinh thần lực không ngừng bị kích thích, ánh sáng rung trời nhưng rất nhanh lại biến mất.

Tô Thiếu Bạch ngủ mơ mơ màng màng, cho rằng đang bật đèn! Mở mắt ra nhìn, vẫn thấy đen thui, đưa tay sờ sờ Cục bông đang ngủ, xác nhận nó không có chuyện gì, Tô Thiếu Bạch lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Thiếu Bạch dậy sớm, kiểm tra Cục bông thấy nó vẫn kiểu hôn mê thì vô cùng lo lắng. Cậu rửa mặt, đi xuống nhà, thấy Đường Tinh Hà đang ăn sáng, chuẩn bị đi học.

"Tinh Hà, trưa en có thể mời bác sĩ thú y hôm trước đến khám cho Cục bông không?" Tô Thiếu Bạch chau mày.

"Nó làm sao vậy?" Đường Tinh Hà thả ly nước, cô đang học cấp 3, chương trình học rất nặng, đi sớm về trễ, nên không rõ tình hình Tô Thiếu Bạch và Cục bông.

"Hai ngày nay sau khi nó uống Hồng Khúc Tửu, luôn mơ màng buồn ngủ, tuy ông nội Đường và Lãnh Huân đều nói nó đang chữa thương, nhưng anh vẫn muốn tìm bác sĩ thú y đến kiểm tra cho nó một chút." Tô Thiếu Bạch giọng điệu lo lắng, Đường Tinh Hà cũng không từ chối được.

Nhưng sau một lần Đường Tinh Hà dẫn bác sĩ đến, không lâu sau hắn đã đi đế đô học, hiện tại muốn tìm anh ta cũng không dễ.

"Như thế nào? Có vấn đề gì?" Tô Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ Đường Tinh Hà, tim lộp bộp.

"Không có gì, không có gì, gần đây việc học, không, công tác của bác sĩ hơi bận, em sợ anh ấy không có thời gian, nhưng anh Tô yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục anh ta." Đường Tinh Hà nghĩ có nên tìm một người đáng tin cậy đóng giả một chút.

"Ừ, nếu bác sĩ không rảnh, tìm người khác cũng được." Tô Thiếu Bạch vẫn muốn tìm bác sĩ đã từng khám cho Cục bông hơn, cùng 1 bác sĩ sẽ nắm rõ bệnh tình hơn.

"Yên tâm đi! Em đi học đây!" Đường Tinh Hà mang cặp sách, vội vàng chạy ra cửa, lơ ngơ nữa cô sợ bị lòi đuôi mất. Nhưng làm sao bây giờ? Cô không muốn lừa anh Tô, nhưng Cục bông kia ......

"Có việc phiền lòng, muốn tôi giúp một tay không?"

Đường Tinh Hà đang cúi đầu bước đi liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy tướng quân Lãnh Huân đang cười đầy lưu manh, máu nóng sộc lên, đều do đôi chủ tớ này.

Sau khi Tô Thiếu Bạch ăn sáng xong, đi đến hầm trữ rượu, lấy một phần gửi Đỗ lão gia tử, còn nhờ ông chuyển một phần cho Cục Phẩm Rượu và Tửu Hiệp. Một phần gửi lão nguyên soái, một phần cho Lãnh Huân. Lúc này, Tô Thiếu Bạch mới nhớ tới rương rượu đầu tiên cậu đưa cho Lãnh Huân đều bị gửi ra tiền tuyến, lúc này cậu muốn đưa thêm một phần cho Lãnh Huân.

Sau khi lấy phần rượu, Tô Thiếu Bạch gửi đi rồi qua xưởng rượu. Hôm nay ủ Hồng Khúc Tửu dùng men gạo đỏ sư phụ xưởng rượu tự làm, Cố Nhược Vân đang chỉ huy, thấy Tô Thiếu Bạch, vội vàng chạy tới.

"Đã bắt đầu rồi."

"Dạ!" Tô Thiếu Bạch đáp lời, đi vào xem, ngay ngắn trật tự. Trước kia tuy bọn họ ủ rượu bán công nghiệp, nhưng đây là phương pháp đơn giản nhất, thân là ủ rượu sư, rất nhanh đã ra tay, chỉ là rượu ủ ra thế nào, thời gian sẽ chứng minh. Xem qua một lần cảm thấy không có vấn đề gì, Tô Thiếu Bạch đi về nhà. Mới đến cửa nhà, nhìn thấy ông nội Đường đỡ tường đi ra.

Tô Thiếu Bạch ngỡ ngàng, đã xảy ra chuyện gì?

"Sao vậy ạ?" Tô Thiếu Bạch vội vàng đi lại đỡ ông, "Ông nội Đường, ông không thoải mái sao?"

"Cục bông, Cục bông ......" Ông nội Đường thở gấp gáp, lời nói đứt quãng, "Nó, nó ......"

Tô Thiếu Bạch đột nhiên nghe Cục bông xảy ra chuyện, lập tức chạy vọt vào.

Ông nội Đường vươn tay nhưng không bắt được người, lảo đảo muốn đi vào, nhưng cỗ uy áp kia làm ông bất động, cứ như vậy, một vùng này sẽ bị san thành bình địa mất.

Tô Thiếu Bạch một đường vọt từ dưới lên phòng, nhìn thấy Cục bông đang thống khổ rên "A a", nó ôm đầu, hai chân không ngừng quờ quoạng, cơ thể xoắn tới xoắn lui.

"Cục bông, em bị sao vậy?" Tô Thiếu Bạch chạy đến giường muốn bồng Cục bông lên, phát hiện nó lại nặng thêm, "Đau chỗ nào, đừng sợ mà, ngoan, không sợ nha, anh lập tức đưa em đi khám bác sĩ."

Tô Thiếu Bạch cúi người một tay đỡ mông Cục bông, một tay đỡ eo, dùng sức, lại không ngờ chân không vững liền lảo đảo người, "Phanh" một tiếng, đập xuống nền cứng, tuy là tấm ván gỗ nhưng Tô Thiếu Bạch nện xuống cũng hơi ngây người. Cảm thấy đỡ đau hơn, Tô Thiếu Bạch muốn đứng dậy, lại phát hiện mắt cá nhân đau nhói, Cục bông trong lòng cậu không ngừng phát run, cũng không biết là lạnh hay sợ.

"Đừng sợ nha, Cục bông đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ, ngoan, đừng sợ ......" Tô Thiếu Bạch nhẹ nhàng dỗ dỗ, ứa nước mắt, cậu cảm thấy bất lực, cậu nhớ baba mama và ông nội.

"Cục bông, em đừng có bị gì mà, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em không thể bỏ anh đi, em phải luôn ở bên anh ...... Cục bông ......"

Chân Tô Thiếu Bạch rất đau, cậu muốn bò dậy, nhưng Cục bông quá nặng, vì sao Cục bông đột nhiên nặng lên như vậy?

Lún vào thế giới tinh thần của mình, Tông Chính Thuấn biến hoá hình thái, đang chém giết trong thế giới hắc ám vô tận, những người đó có người muốn giết hắn, cũng có người hắn muốn giết, càng có người hắn căm hận.

"Cục bông ngoan, Cục bông đừng sợ, có anh ở đây ......"

Tông Chính Thuấn cười lạnh hãm sâu vào thế giới tinh thần, Cục bông, cái tên buồn cười, âm thanh từ đâu ra? Nhưng âm thanh này vì sao quen thuộc vậy? Rất ôn nhu, giống mẹ hắn từng dỗ dành hắn ......

"Cục bông, chân anh đau, em nhanh tỉnh lại đi, em đè anh không đứng lên được."

Cục bột trắng đang đè trên người Tô Thiếu Bạch chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Thiếu Bạch, hắn nghĩ, vì sao người này còn ở đây? Rõ ràng mỗi khi hắn chìm vào thế giới tinh thần, mọi người đều sẽ cách hắn rất xa, chán ghét hắn, ngay cả mẹ hắn cũng sợ hãi hắn, vì sao cậu còn ở đây?

Lúc này, ngoài cửa nhà họ Đường.

"Làm sao vậy?" Lãnh Huân cảm nhận được dòng khí xung quanh không đúng, nghĩ đến chỉ có bệ hạ mới có thể tạo thành động tĩnh như vậy, lập tức chạy lại, không ngờ lại thấy ông nội Đường đang bị thương, "Bệ hạ bị sao?"

Ông nội Đường: "Chứng rối loạn lưỡng cực của ngài ấy phát tán, tạo thành gió lốc tinh thần lực, Tiểu Tô đã đi vào, cậu nhanh đi cứu nó."

Lãnh Huân hoảng hồn. Tinh thần lực của bệ hạ đứng đầu Đế Quốc, một khi phát tác mất đi lý trí, hình thái bản thú biến hoá che trời, xé nát tinh hạm như xé thịt. Lần trước khi bệ hạ trở về từ tiền tuyến, chính là vì mất không chế gió lốc tinh thần lực, giết mấy chục vạn quân địch, cho đến khi tinh thần lực hao hết mới dừng lại.

"Lãnh Huân, sao cậu còn đứng đây? Đi nhanh đi." Ông nội Đường sốt ruột.

Lãnh Huân chạy lên lầu, càng lên gần càng kỳ quái, hắn cảm giác bệ hạ thu lại uy áp, cho đến khi hắn lên tầng hai, nhìn thấy dã thú màu trắng đang mắt đối mắt với thiếu niên.

"Tướng quân Lãnh Huân, nhanh, nhanh bồng Cục bông lên." Tô Thiếu Bạch nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Lãnh Huân, vội vàng nói.

"Tiểu điện hạ." Lãnh Huân vội vàng chạy tới ôm cục bột trắng lên giường, lại đỡ Tô Thiếu Bạch dậy, phát hiện chân cậu không bình thường, hỏi: "Sao vậy? Bị thương rồi."

"Dạ! Vừa rồi không đứng vững nên ngã, đụng mắt cá chân." Tô Thiếu Bạch nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

Lãnh Huân lập tức ra lệnh cho thiết bị đầu cuối gọi quân y, chỉ trong chốc lát, rất nhanh có người chạy lại. Công nghệ cao có điểm tốt là dụng cụ chữa trị vết thương rất hữu dụng, sau khi qua chữa trị, mắt cá chân Tô Thiếu Bạch giảm đau hẳn 99%, ngày mai hẳn có thể ổn hoàn toàn.

"Tướng quân Lãnh Huân, anh có thể tìm một bác sĩ thú y tới khám cho Cục bông không, gần đây nó không bình thường." Tô Thiếu Bạch cảm thấy mấy ngày nay Cục bông ngủ mãi không tỉnh, nhất định không đơn giản.

"Yên tâm! Vị này là quân y, hắn rất có kinh nghiệm với động vật, để hắn tới kiểm tra cho." Lãnh Huân đẩy quân y lên trước.

Quân y: "......"

Lãnh Huân: "Chúng ta đi ra ngoài, để hắn ở đây kiểm tra."

Tô Thiếu Bạch: "Không thể đứng đây xem sao?"

Lãnh Huân quét mắt liếc quân y, vị quân y da đầu tê rần: "Tiểu điện hạ, mời ngài đi ra ngoài."

Tô Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, chỉ đành lưu luyến không đi không được.

Hơn 10 phút sau, quân y đi ra, nói cũng y chang vị bác sĩ thú y lần trước, rằng Cục bông có nội thương, hiện tại hôn mê là đang được chữa trị, cho nó uống rượu nhiều là được.

Tô Thiếu Bạch: "......"

Tuy Tô Thiếu Bạch có hơi nghi hoặc, bất quá quân y đã nói không có việc gì, hẳn là thật. Bất quá, trải qua một trận như vậy, Cục bông cũng lên tinh thần, chỉ là Tô Thiếu Bạch đột nhiên phát hiện Cục bông lại lớn thêm một ít, có hơi giống cừu non, hình như có cái sừng nhỏ.

Tô Thiếu Bạch: "Cục bông, em là động vật gì vậy?"

Cục bông: "Mị!"

Tô Thiếu Bạch: "......"

Hồng Khúc Tửu xuất hiện lại lần nữa mang đến đợt nhiệt mới cho Tô Thiếu Bạch. Thời gian hẹn ủ rượu trắng với mọi người đã đến, lúc này số người online đã lên đỉnh, Tô Thiếu Bạch mở phòng livestream ra cũng không kinh ngạc, chỉ là lời chào hỏi người xem hôm nay không giống mọi hôm.

"Rõ ràng rượu vàng ủ hẳn 2 lu, vì sao chỉ bán 500 bình."

"Có phải muốn giữ lại đẩy giá cao? Không ngờ cậu ta lại là loại người này, còn nói cái gì mà giá thấp tri ân fans, nực cười."

"Đúng vậy, giải thích đi, 200kg có thể ra hơn 1000 bình, vì sao lại muốn trữ nhiều như vậy?"

"Thật quá đáng mà, fans cũ đâu rồi?"

Đột nhiên xuất hiện nhưng bình luận vô cùng không tốt nhắm tới Tô Thiếu Bạch, sắt bén tru tâm, vốn dĩ Tô Thiếu Bạch rất vui vẻ, nhưng nghe thấy mấy âm thanh bén nhọn này, sắc mặt có hơi tái đi.

"Cút, tên khốn từ đâu chui ra, rượu là cậu bạn nhỏ ủ, muốn bán nhiều thì bán nhiều, bán ít thì bán ít, liên quan gì đến mấy người?"

"Không sai, đám người này tất cả từ đâu ló ra vậy? Đã là thời đại tinh tế rồi mà còn có ép mua ép bán à?"

"Cậu bạn nhỏ không nợ mấy người, đám mấy người cũng không xứng với rượu của cậu bạn nhỏ."

Không ít người lập tức phản ứng lại trên phòng livestream, giúp đỡ Tô Thiếu Bạch phản kích, trong nhất thời, phòng livestream náo tung trời đất. Cục bông Đế quốc mới vừa trải qua một đợt bạo phát tinh thần lực, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bi thương của Tô Thiếu Bạch, con người đen láy xuất hiện sát ý nồng đậm, những người này ......

"Rượu của tôi, tôi muốn bán thế nào thì bán thế đấy." Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng thanh triệt nhìn thẳng chằm chằm hàng chục tỷ người xem livestream, điều chỉnh lại biểu cảm, mở miệng, thanh cảnh lạnh lẽo nói: "Tôi tri ân cũng không phải tri ân antifans mấy người, tôi là loại người gì cũng không cần antifans mấy người tới đánh giá."

Người xem vỗ tay ủng hộ phòng livestream: "Cậu bạn nhỏ nói rất đúng, mặt dày quá."

"Nhưng quả thật tôi muốn giải thích chuyện rượu một chút." Tô Thiếu Bạch cảm thấy cũng không cần phải giấu, "Rượu còn lại, ngoại trừ để trong nhà uống, còn lại đều sẽ chuyển ra tiền tuyến, đây là lời giải thích của tôi."

Phòng livestream hàng chục tỷ người xem ngây ngẩn, tiền tuyến, trước nay bọn họ không nghĩ tới nơi này.

Tô Thiếu Bạch nói: "Có người nói, rượu của tôi có tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực, là một người dân của Đế Quốc, tiền tuyến đúng lúc cần rượu này, cho nên tôi sẽ không thay đổi chủ ý của tôi."

Antifans: "Bạo quân cực kỳ hiếu chiến, ăn trên mồ hôi nước mắt của nhân dân, rượu cơ bản không ra được tiền tuyến, mày có phải lén giao dịch với hắn không? Giờ mới nói ra vẻ đàng hoàng?"

Tô Thiếu Bạch: "Không có, bàn chuyện với tôi không phải ngài ấy, nhưng tôi tin chắc rượu của tôi ra được, ngài ấy đã ký hợp đồng với tôi, còn có đóng dấu."

Antifan: "Hắn nói gì mày liền tin à? Hắn là một bạo quân, am hiểu nhất là gạt người."

"Những mặt khác của ngài ấy tôi không biết, nhưng về trường hợp thuốc đặc hiệu này, tôi cảm thấy ngài ấy là một người tốt, người tốt như vậy sẽ không lừa gạt tôi chuyện này." Tô Thiếu Bạch biết thuốc đặc trị được tinh luyện từ rượu cấp A+, một chai rượu cấp A+ giá 3 vạn trở lên, như vậy sao có thể bán 1 viên thuốc đặc trị chỉ có 1 vạn? Không cần nghĩ đều hiểu, hơn nữa lần này Lãnh Huân cũng mua rượu với giá bình thường, chẳng qua cậu tự giảm giá mà thôi, cho nên Tô Thiếu Bạch cảm thấy, người kia có lẽ không phải là một người xấu. Ngài ấy im lặng làm một ít việc, chẳng qua là không ai biết.

Antifans: "Trăm năm trước hắn tàn sát nhân dân để bước lên đế vị, thế mà dám nói hắn là người tốt sao?"

Tô Thiếu Bạch: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng giặc ngoại xâm cũng là do ngài ấy đánh đuổi đi! Tôi thấy còn rất nhiều chuyện ẩn, nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ sáng tỏ."

"Hắn còn tuỳ ý chém giết người, nói sao?"

"Mọi người thấy à?"

"Ai cũng nói vậy."

"Nói sao nghe vậy, không thể tin."

Tô Thiếu Bạch: "Hơn nữa, ngoại trừ chứng rối loạn lưỡng cực, mọi người sống ở Đế Quốc có khổ cực không?"

Lúc Tô Thiếu Bạch mới vừa đến Đế Quốc, Đế Quốc chẳng những cho cậu thiết bị đầu cuối và điểm tín dụng, còn sắp xếp nơi ở cho cậu, còn trợ cấp điểm tín dụng cho gia đình chủ nhà, cho nên tới nay, Tô Thiếu Bạch rất có hảo cảm với Đế Quốc.

"Mày, mày cơ bản đã bị bạo quân mê hoặc."

"Tôi cũng không quen biết ngài ấy, mấy người không chịu suy nghĩ một chút, cảm nhận mặt tốt của ngài ấy, hơn 1000 năm chinh chiến nơi tiền tuyến mới có mọi người rảnh rỗi lên Tinh Võng cười cười nháo nháo, xem livestream, cũng rất ít thảo luận chuyện tiền tuyến, các người sống thoải mái vui vẻ như vậy, không phải vì có ngài ấy cai trị tốt sao?"

"Mày, mày ......"

Tô Thiếu Bạch nói một câu phản một câu với người gây sự trên livestream, thân thể cục bông trắng trong lòng cậu lại run nhè nhẹ: Trăm năm qua, người đầu tiên kêu oan cho mình, thế mà lại là một thiếu niên mình chưa từng 'quen biết.'

Thiếu Bạch à! Làm sao bây giờ, em chạy không thoát.

Tô Thiếu Bạch đứng thẳng, nhìn phòng livestream, kiên định nói: "Mọi người có thời gian hãy tự vấn lương tâm của mình một chút đi."

Cậu đứng đó, phát sáng, một luồng ánh sáng chói loá mắt bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia