ZingTruyen.Asia

[ĐAM - EDIT] TÔI CHINH PHỤC ĐẾ QUỐC BẰNG Ủ RƯỢU [PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP] - Thư Nhất

Chương 35 + 36 + 37

ahappybookaholic

Gừa: Xin chào tất cả mọi người. Gừa xin chân thành xin lỗi vì sự bê tha của Gừa quãng thời gian qua. Nay Gừa đã trở lại và hi vọng không tiếp tục ăn hại! Luv u <3 <3 <3


CHƯƠNG 35

Tô Thiếu Bạch khó hiểu, tuy trước kia cậu sống ở thế kỷ 21 thời đại tin tức bùng nổ, nhưng cậu không truy tinh, lên mạng đa số đều xem tin tức thời sự, có chút không hiểu đối với loại tranh chấp như này, không rõ vì sao lại quậy ùm lên.

"Không sao, để bọn họ mắng chửi đi, tôi cũng chẳng nghe được!" Tô Thiếu Bạch trả lời.

Trưởng Hội hậu viện: "......"

Nhưng việc này cũng không lên men được bao lâu, ba người bị đá nhìn mấy cái hotsearch xếp thành hàng, rốt cuộc cũng hiểu lý do vì sao bản thân bị đá ra.

Du Tinh Lan: "Cậu bạn nhỏ có rất nhiều fans, tôi cũng là một trong số đó, có người nói số người online xem livestream là do tôi mang tới, điều này khiến tôi vô cùng không vui, bởi vì rõ ràng đó là fans của cậu bạn nhỏ. Tôi tức giận cũng sẽ mắng những người mắng cậu bạn nhỏ đó!"

Đỗ Trạch Thành: "Đồng ý #Cậu bạn nhỏ ...... Tôi cũng tức giận, cũng sẽ mắng những người mắng cậu bạn nhỏ đó!"

Thượng Quan Khai Minh: "Tôi không có 10 tỷ fans, trong đó hơn phân nửa là người khác mua cho tôi, fans tôi còn ít hơn của cậu bạn nhỏ nữa đấy!"

Fans ba nhà: "......"

Khoảng chừng 40 phút, gạo nếp hấp đã chín tới, mở nắp ra, mùi nếp thơm ngào ngạt theo hơi nước mù mịt bay lên, điểm khác biệt với trước kia là lúc này có mùi hoa quế thơm nhàn nhạt xen lẫn, rất đặc biệt. Gạo nếp hấp trắng nõn mềm ngọt dẻo ngon, từng hạt tròn vành vạnh, đồng thời đánh sâu vào thị giác và khứu giác, làm người xem chảy nước miếng ròng ròng.

"Hít, nước miếng chảy thành suối rùi, gạo nếp hấp Quế hoa Thiên Hương Đài Các, nghe tên liền biết ăn ngon, cậu bạn nhỏ, múc một chén đi nào!"

"Đừng quậy, còn đang ủ rượu đó! Tuy rằng tôi cũng nghĩ đến một chén thịt kho tàu."

"Thật sự rất đặc biệt, mang theo mùi quế hoa thơm, gạo nếp trắng nõn tròn tròn xen lẫn cánh hoa nho nhỏ màu vàng xinh đẹp, nhất định ăn rất ngon."

"A a a, chờ mong rượu quá đi mà!"

"Có phải chín rồi không? Tiếp theo là lên men sao? Không đúng, còn phải lấy ra trộn cùng men gạo đỏ nữa!"

"Đúng nha, chỉ là hai cái lồng hấp này còn to hơn khi làm rượu vàng, tôi lo lắng cậu bạn nhỏ tay nhỏ chân nhỏ nên không thể bưng lồng hấp xuống được."

"Phốc, không phải có hai người bị mosaic sao, ha ha ha, là không muốn lộ mặt nhỉ?"

"Đúng, hai chú không muốn lộ mặt," Tô Thiếu Bạch nói: "Chúng ta tiến hành bước thứ hai thôi."

Sau khi hấp chín gạo nếp, cho vào một lượng nước suối vừa phải để giảm nhiệt độ gạo nếp, đồng thời khiến những hạt nếp dính vào nhau tách ra. Bước này vừa đơn giản vừa chơi vui, phòng livestream cũng xắn tay áo muốn hỗ trợ, nói không muốn để Tô Thiếu Bạch vất vả.

Tô Thiếu Bạch: "......"

Nếu mấy người có thể khống chế bản thân, không bỏ nếp hấp vào miệng ăn thì tui tin mấy người.

"Ăn ngon, ăn ngon, mềm dẻo thơm ngát, vị tinh tế, nhưng thiếu chút vị mặn, có thêm chén thịt kho tàu thì tốt rồi."

"Ngốc chết đi mất, đừng nói chứ, không cậu bạn nhỏ phát hiện chúng ta lén ăn bây giờ."

Tô Thiếu Bạch: "......"

Sau khi khuấy nước suối vào gạo nếp hấp, Tô Thiếu Bạch đưa phòng livestream vào xem men rượu trong phòng lên men. Lúc này, men rượu đã lên men được hai tháng, nơi này mỗi ngày đều thông gió một lần, cho nên Tô Thiếu Bạch hiểu rõ tiến trình lên men men rượu như lòng bàn tay. Cậu lấy hai khối men rượu màu nâu nhạt ra, để lên mũi ngửi nhẹ, đã có mùi thơm thuần khiết của men rượu; men hiện giờ chưa tính là tốt nhất, còn cần tiếp tục lên men. Men rượu loại I có màu trắng xám, vô cùng xinh đẹp.

Người xem livestream nhìn Tô Thiếu Bạch cầm một cục gạch có vẻ là men rượu đi ra ngoài, lúc này mới nhận ra lần ủ rượu này Tô Thiếu Bạch lại sử dụng men rượu.

"Mama thật vui, lại gần rượu Hoa Điêu một bước nữa rồi."

"Có chút không rõ, vì sao không dùng men gạo đỏ."

Tô Thiếu Bạch trả lời: "Men rượu chia làm 5 loại chính, chủ yếu là Hồng Khúc (men gạo đỏ), Mạch Khúc, Tiểu Khúc, Đại Khúc, và Phu Khúc (men cám trấu)

Men Tiểu Khúc [Tiểu Khúc – 小麴]: Gạo đã được lên men từ nấm Tiểu Khúc Khuẩn [小麴菌, hay Căn Môi Khuẩn – 根霉菌] và Mao Môi Khuẩn [毛霉菌], cũng như các men và các loại khuẩn khác. Men Tửu Khúc [Tửu Khúc – 酒麴, hay Mạch Khúc – 麥麴]: Gạo đã được lên men bằng Khúc Khuẩn [麴菌], Khúc Môi Khuẩn [麴霉菌], các loại nấm khác, men, và khuẩn khác. Men Đỏ [Hồng Khúc – 紅麴]: Gạo được lên men và cấy khuẩn Hồng Khúc Khuẩn [紅曲菌] hay các loại nấm gạo đỏ.

(Cre: Báo 2 Trang)

Hồng Khúc và Mạch Khúc chủ yếu dùng để ủ rượu vàng (Hoàng Tửu), Tiểu Khúc dùng để ủ cả rượu vàng (Hoàng Tửu) và rượu trắng (Bạch Tửu) đều được, Phu Khúc dùng để ủ rượu trắng nồng độ cao, những loại men khác nhau này đều đến từ sự thay đổi của thời đại. Mà Đại Khúc được cải tiến từ Tiểu Khúc có thể nói là đỉnh của các loại men rượu, nó có thể phối với bất kỳ loại rượu nào, rượu ủ ra bất luận là độ tinh khiết hay mùi thơm đều cao hơn bình thường một bậc, nhưng bởi vì chi phí ủ men quá cao, liều lượng dùng quá nhiều, cho nên chỉ dùng cho những loại rượu quý.

Vào thế kỷ 21, rượu trắng rượu vàng giá thành phải chăng sử dụng những loại men khác; còn những loại rượu quý như: rượu Hoa Điêu (花雕), rượu Đỗ Khang (杜康), rượu Mao Đài (茅台), rượu Phượng Tường (西凤), đều dùng Đại Khúc.

Người xem livestream nghe giải thích, gật đầu liên tục nhưng không hiểu lắm, dù sao trước khi Tô Thiếu Bạch xuất hiện, bọn họ cũng chưa thấy qua men rượu, cũng không biết có men rượu, nhưng nghe qua có vẻ rất lợi hại nha.

"Nói như vậy có nghĩa là rượu ủ ra rất đắt đúng không?" Có người xem livestream chú ý vấn đề này.

"Đến lúc đó, nếu sản xuất rượu trắng rượu vàng quy mô lớn, khả năng sẽ dùng loại men rượu khác." Tô Thiếu Bạch trả lời: "Rượu do tôi tự ủ, đương nhiên vẫn sẽ dùng Đại Khúc."

"Ửm, không đúng, không phải cậu bạn nhỏ từng nói Mạch Khúc là dùng để ủ rượu vàng sao? Nhưng cái Đại Khúc này không phải cũng được lên men từ lúa mạch sao? Có gì khác nhau sao?"

"Đứa ngốc, cưng đã phát hiện điểm rối loạn, ngồi xuống!"

"A a, thật sự mà, tôi nhớ rõ trước đó cậu bạn nhỏ cũng gọi đây là Mạch Khúc."

Tô Thiếu Bạch cười, nhưng vẫn chú ý điểm này: "Đại Khúc chỉ là một tên gọi chung, nó bao hàm rất nhiều loại men. Như vậy đi, để giúp mọi người phân biệt, về sau chúng ta sẽ gọi loại men này là men trùm đi!"

Người xem livestream liên tục gật đầu, tự nhủ mình hiểu rồi, hỏi đi hỏi lại đầu óc bản thân sẽ càng hồ đồ.

Tô Thiếu Bạch cũng biết kiến thức mảng này rất cao thâm, nói nhiều mọi người lại càng ngốc, không, lại phải giải thích lại. Sau khi kiểm tra đo lường men trùm, căn cứ số lượng gạo nếp lấy ra lượng men trùm tương ứng, sau đó nghiền men trùm thành bột mịn, đổ vào một lượng nước vừa phải, rưới vào trộn cùng với gạo nếp đã nguội, đảm bảo mỗi hạt nếp đều áo nước men. Sau khi cho hết hai lồng gạo nếp hấp vào lu, chọc một cái lỗ ngay chính giữa. Lúc này có hai người hỗ trợ, đồ vật nặng đều do bọn họ bưng vác, nhờ vậy Tô Thiếu Bạch không cảm thấy mệt, mời Cố Nhược Vân thật quá tuyệt vời, tháng sau tăng lương cho anh ấy.

"Xong, livestream xong rồi." Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn phòng livestream, một đám người liền kêu rên.

"Sao nhanh như vậy, sao nhanh như vậy chứ? Tôi còn chưa xem đủ đâu!"

"Muốn biết khi nào có thể ra rượu cơ?"

"Đại khái cần hai tháng," Tô Thiếu Bạch cười nói: "Chờ tháng sau men rượu lên men được đủ 3 tháng, có thể mang đi ủ rượu trắng, rượu vàng cũng tháng sau được khui niêm, mọi người vui không nè?"

"Vui vẻ, nhưng chúng tôi không thể cứ vậy mà chờ đến tận tháng sau chứ. Cậu bạn nhỏ, chúng ta ủ rượu tiếp đi? Thời gian lên men luôn lâu như vậy, chúng ta nếu không ngừng ủ, không ngừng ủ rượu, về sau mới có thể không ngừng khui niêm, không ngừng khui niêm chứ!"

"Người anh em nói chí phải."

Tô Thiếu Bạch nghe được lại lắc đầu, "Tạm thời sẽ không ủ rượu, tôi muốn trước tiên làm Phu Khúc và Tiểu Khúc, nếu không đến lúc nhà xưởng xong, không có men rượu không ủ rượu được."

"Đúng nha, nhà xưởng nữa, nhà xưởng nữa, thiếu chút nữa quên mất. Hít sâu, chúng ta phải học được tính nhẫn nại, tạm thời không livestream ủ rượu cũng không được uống rượu là cho tương lai có thể uống thật nhiều thật nhiều rượu, cậu bạn nhỏ, chúng ta làm men rượu đi!"

"Còn Hồng Khúc nữa, còn có Mạch Khúc ủ rượu vàng nữa, cũng muốn làm thật nhiều men. Có thật nhiều thật nhiều men rượu vậy là có thể ủ được thật nhiều thật nhiều rượu rồi."

"Tui chuẩn ý kiến này nha, đi nào bảo bối, chúng ta đi làm men rượu nào."

"Kích động quá đi, tôi hận không thể chạy tới phụ một tay á."

Tô Thiếu Bạch mỉm cười bất đắc dĩ, môi trường lên men mỗi loại men rượu không giống nhau, tuy rằng cách làm Tiểu Khúc rất nhanh, không cần con men cũng không cần lên men mấy tháng nửa năm, nhưng bởi vì sợ vi khuẩn men bị lây nhiễm chéo, cho nên vẫn phải tách phòng, như vậy, cậu phải chuẩn bị thật nhiều phòng cùng nhiều thiết bị kiểm soát nhiệt độ mới có thể làm nhiều men rượu!

Tô Thiếu Bạch không thể đồng ý với bọn họ, trước mắt cậu chỉ có thể làm hai ba loại men mình đang cần gấp.

Ngày hôm sau, cơ hồ Tô Thiếu Bạch đều ngâm mình bận rộn làm men rượu, chuyện bị mắng cũng tự dưng bình ổn, bất quá đến tận bây giờ Tô Thiếu Bạch cũng không hiểu quá rõ chuyện đó, lúc có người tới xin lỗi trên phòng livestream, cậu còn cảm thấy kỳ quái, sau khi được người xem nhắc nhở, mới nhớ tới chuyện đó.

Lãnh Huân cũng tới mang đi mẻ rượu đầu tiên, hai ngàn chai, cứ như vậy, cơ số rượu bán cho người xem giảm xuống, nhưng Tô Thiếu Bạch trước kia không hề nói cho người xem ủ được bao nhiêu rượu, nên người xem livestream cũng không biết Tô Thiếu Bạch gửi rượu ra tiền tuyến.

Ngoại trừ hai việc này, còn có chuyện liên quan đến rượu nho và rượu táo. Bởi vì xưởng ủ rượu vàng và rượu trắng chiếm diện tích lớn, xây dựng cũng tốn nhiều thời gian, cho nên trước mắt chưa thể hoàn thành, nhưng rượu táo và rượu nho có thể ủ ở xưởng nhỏ, trải qua thương lượng với mọi người, quyết định vận chuyển táo và nho từ tinh cầu khác về. Đây là lần đầu tiên những người khác sử dụng phương pháp của Tô Thiếu Bạch để ủ rượu, cậu không hề nhúng tay vào. Đối với điểm này, Tô Thiếu Bạch tin tưởng tràn đầy nhưng thật ra Cố Nhược Vân có hơi lo lắng, trong mắt hắn, Tô Thiếu Bạch là ngoại lệ đặc biệt, rượu ủ ra đương nhiên cũng bất đồng.

Nhân viên mới đến do ông nội Đường và Cố Nhược Vân trấn ải, Tô Thiếu Bạch gật đầu lia lịa. Nhân viên đều bị chứng rối loạn lưỡng cực hoặc nhiều hoặc ít, tuy van tinh thần bị hư tổn nhưng không nghiêm trọng đến nỗi không thể rời khỏi giường, vẫn có sức mạnh, vẫn có thể dọn dẹp bưng vác, sử dụng tinh thần lực đánh với người khác trong thời gian ngắn cũng vẫn có thể. Chỉ là vì đã tới cuối giai đoạn giữa, rất nhiều ông chủ không dám thuê bọn họ, sợ bọn họ bất chợt bùng nổ, dẫn đến công nhân tử vong, phải đền rất nhiều tiền, vì thế nên không ai dám thuê bọn họ.

Đối với việc Tô Thiếu Bạch nguyện ý đưa tay giúp đỡ, mọi người đặc biệt biết ơn, tự nhiên ra sức làm việc, sau khi rượu vào hầm ủ, nguyên đám đàn ông vừa vui mừng vừa lo lắng, mỗi lần ủ rượu đều được người người tranh đoạt, nên mọi người tràn đầy chờ mong ngày rượu ra hầm sau 20 ngày.

Lúc này đơn rượu thứ nhất Lãnh Huân gửi ra tiền tuyến đã tới nơi, nguyên soái Tần Tiều đang trong cuộc họp, phó quan đi vào nói có vật tư Đế Tinh gửi đến, gương mặt đơ trường kỳ của Tần Tiều cũng khẽ nhúc nhích.

"Tạm dừng cuộc họp, những người khác nghỉ ngơi, thiếu tướng Vinson đi cùng tôi." Tần Tiều đột nhiên cho tạm dừng cuộc họp làm không ít người nhìn sang, nhìn thấy hắn gọi thiếu tướng Cục Quân Y cùng đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ vật tư của Đế Tinh này là thuốc đặc hiệu?

Nhưng không đúng, trước kia cũng có thuốc đặc hiệu được gửi đến, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên soái Tần Tiều tính tình lạnh như băng thay đổi.

Rượu đã được đưa tới văn phòng Tần Tiều, là một rương vật tư quân dụng cao cấp vuông vức, chủ yếu dùng để vận chuyển thuốc đặc hiệu.

"Đây là thuốc đặc hiệu? Ít quá!" Thiếu tướng Vinson không thể tin, tiền tuyến bọn họ có trăm vạn quân lính, không nói chứng rối loạn lưỡng cực giai đoạn giữa, người bị giai đoạn cuối cũng không ít, bình thường đều là mấy rương mấy rương chuyển đến, trong nhất thời, hắn nhịn không được lo lắng, phải biết rằng nếu hậu phương không yên ổn, không đảm bảo được hậu cần, bọn họ liền gặp phiền toái.

Tần Tiều không nói chuyện, mở rương vật tư ra, mười chai rượu xuất hiện trước mặt ba người.

"Rượu? Đùa cái gì vậy, sao lại chuyển rượu ra tiền tuyến?" Vinson không thể tin nổi, hắn biết thuốc đặc hiệu là tinh luyện từ rượu cấp A+, nhưng sao có thể uống rượu nơi tiền tuyến?

"Đây không phải rượu cấp A+, là rượu mới, còn chưa kịp tinh luyện. Có tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực," Tần Tiều biết Vinson nghĩ cái gì, "Là nhóc con của bệ hạ ủ."

"Nhóc con của bệ hạ?" Vinson khiếp sợ, bệ hạ có nhóc con lúc nào? Còn có thể ủ rượu, ít nhất cũng phải mấy chục tuổi! Trời ơi, không phải con riêng đấy chứ! Nhưng chưa từng nghe đồn chuyện phong lưu của bệ hạ mà!

"Chuyện này không quan trọng." Tần Tiều liếc Vinson một cái, thân là người phụ trách Cục Quân Y mà độ nhạy bén quá tệ. Tần Tiều vừa nhìn thần sắc Vinson liền biết hắn nghĩ cái gì, cũng không định khuyên bảo hắn, bởi vì bản thân cũng rất tò mò với rượu này.

Miệng bình được bịt bằng nút bần gỗ, một tay giữ nút bần, Tần Tiều hơi dùng sức, "Phanh" một tiếng, nút bần bị rút ra, một mùi hương rượu đầy quyến rũ toả ra, ba người liền biến sắc.

Tần Tiều: "Đi lấy hai cái ly lại đây."

Phó quan: Tôi cũng muốn uống.

Cuối cùng phó quan cũng không dám nói ra, yên lặng quay người đi lấy hai cái ly. Mười chai rượu là loại chai nhỏ 300ml, ai cũng không muốn lãng phí, chỉ rót một người một chút xíu, sau khi nếm, hai người lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Nhóc con của bệ hạ không đơn giản!" Vinson nói: "Nhưng ít quá."

"Rượu đưa cho cậu, dùng thế nào cậu toàn quyền quyết."

"Nhất định phải tận dụng tối đa."

Vinson hành quân lễ với nguyên soái Tần Tiều, ôm rượu rời đi, trong lòng lại ẩn tiếc nuối, hắn dám cam đoan nếu có thể tinh luyện, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rượu cấp A+ tinh luyện, chỉ là đáng tiếc. Bất quá, nhóc con của bệ hạ cũng không đơn giản, có một kỹ năng như vậy, toàn bộ Đế quốc đều sẽ bị cậu ấy làm chấn động.

Trong lúc xưởng rượu nhanh chóng được kiến tạo, Tô Thiếu Bạch ngoại trừ ủ men rượu còn sẽ livestream tiến độ xây dựng xưởng rượu. Tô Thiếu Bạch muốn phục chế cấu trúc xưởng rượu nhà cậu, mà trong xưởng rượu nhà cậu có hầm ao giếng, người xem livestream liên tục cảm thán. Đối với việc xây dựng xưởng rượu, người xem livestream cũng có kiến nghị, ngại nơi này quá nhỏ, ngại nơi đó quá chật, muốn chỗ này lớn, muốn chỗ đó rộng hơn, hận không thể vén tay áo lên vọt tới Thạch Thị Tinh góp một viên gạo xây dựng xưởng rượu của Tô Thiếu Bạch.

Công trình dẫn nước cũng thu hút vô số người vây xem, nhìn nước chảy róc rách trong ống dẫn nước chảy về phía xưởng rượu. Mỗi ngày đều chờ mong xưởng rượu nhanh chóng hoàn thành, cuối cùng Phu Khúc và Tiểu Khúc đều ủ thành, Tô Thiếu Bạch còn mua được gạo mới, hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả chỉ thiếu gió đông.

Thời gian từ từ trôi qua, cũng sắp đến ngày khui niêm rượu vàng, cả Tinh Võng đều náo động, bất luận mở diễn đàn nào cũng luôn có 1-2 topic thảo luận về rượu vàng. Căn cứ kinh nghiệm quá khứ, rượu vàng nhất định sẽ đỉnh hơn rượu nho, chỉ là đỉnh đến mức độ nào ai cũng không biết, ai cũng chờ mong.

Nhưng trước sự kiện rượu vàng đó là sự kiện khui niêm rượu nho của nhân viên xưởng rượu ủ, điều không ngờ là tuy rượu thành nhưng độ thuần tịnh giảm xuống chỉ còn 50%, cấp B.

Khi Tửu Hiệp và Cục Phẩm Rượu nhận được rượu mới của Tô Thiếu Bạch thì còn rất chờ mong, không nghĩ tới lại ra kết quả như vậy, mấy người kiểm tra lại vẫn không sai. Chẳng lẽ năng lực Tô Thiếu Bạch biến mất? Mọi người không hẹn mà gặp cùng nghĩ đến điểm này.

Trong suốt lịch sử, đây là lần đầu tiên Cục Phẩm Rượu chủ động gọi điện thoại cho người yêu cầu kiểm định, biết không phải do Tô Thiếu Bạch ủ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi báo cáo kiểm định được công bố, mọi người lại chấn kinh.

Cấp B? Sao có thể là cấp B?

"Ha ha ha, lật xe rồi?"

"Tôi đã nói mà, Cấp S, buồn cười, trong lịch sử Đế Quốc từ trước đến nay đều không có loại tình huống này."

"Tôi càng muốn biết hậu trường của cậu ta là ai, thế nhưng làm Tửu Hiệp, Cục Phẩm Rượu cùng nhau bảo vệ cậu ta."

"Tôi tính rồi, chưa đến 5 tháng, hiện tại cậu ta mới ủ ra tổng cộng 7000 chai rượu, muốn làm giả quá dễ, tôi cũng có thể tìm được hơn 7000 người giả vờ nha! Nói không chừng còn có không ít tài khoản chính kèm tài khoản phụ ấy chứ!"

"Đúng nha, trước kia sao không ai nghĩ tới con đường này, quá đáng tiếc."

"Wow, chiêu trò cao cấp nha!"

Báo cáo cấp B vừa ra, dẫn tới một đống người trào phúng, có người không thích thấy Tô Thiếu Bạch hot quá nhanh, cũng có người đục nước béo cò. Tô Thiếu Bạch chỉ hơn một tháng đã tăng không ít fans, tận dụng ngôn luận này, nhất định phải đánh trả.

"Không cần mắt à, vậy quyên tặng người cần đi, không thấy tên người ủ rượu là người khác à?"

"Loại người như bọn họ này cuộc sống quá bất hạnh, nhìn thấy A có thể nói thành B, không thèm kiêng nể gì phát tiết nội tâm dơ bẩn của mình, thương tổn người khác."

"Không sai, rõ ràng là nhân viên xưởng rượu ủ, vì sao lại bắt cậu bạn nhỏ của tôi đội nồi."

"Tôi nhìn xem, tôi nhìn xem có bao nhiêu người có thể uống được rượu cấp B, ở đây mà trào phúng ai đấy? Những xưởng rượu của nhãn hiện lâu đời cùng các chế rượu sư, rượu ủ ra mỗi năm đều có sai lệch, huống chi là chế rượu sư mới."

"Bọn họ chọn bị mù mắt, còn cách nào đâu."

"Người qua đường đây, nói thật nhé, rượu cấp B rất tệ sao? Cần phải hơn 5000 điểm tín dụng mới có thể mua được, tôi muốn biết, ngoại trừ người có tiền, nhà ai có thể uống được rượu cấp B hàng ngày chứ?"

"Bó tay nha, trên Tinh Võng người người uống rượu cấp A+, tốt nghiệp học viện Quân Sự Hoàng Gia, nhà ở Thiên Không Chi Thành."

"Phốc, nói không chừng người ta ở trong hoàng cung ấy chứ, ha ha ha."

"Nhưng rượu cấp B nói một cách đúng đắn, không phải rất lợi hại sao? Đây cũng không phải là rượu cậu bạn nhỏ ủ, mà là nhân viên xưởng rượu ủ, tôi nghe nói thì ra bọn họ chỉ là chế rượu sư, tự ủ rượu nhưng không chuyên, lần đầu tiên ủ ra lại là rượu cấp B, phải mừng nhảy cẫn ấy chứ!"

"Có thể đi thi giấy phép ủ rượu sư rồi."

"A, hình như cậu bạn nhỏ còn chưa có giấy phép."

"Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là sao cậu bạn nhỏ không ra mặt nói câu nào vậy! Nếu cảm thấy đăng trên phòng livestream phiền phức, vậy account Tinh Võng ... không đúng, thế mà hôm nay tôi mới phát hiện cậu bạn nhỏ không có account Tinh Võng á."

"Không có mới tốt, tôi chỉ sợ cậu bạn nhỏ nhìn thấy những bình luận này rồi tổn thương thôi."

"Chột dạ chứ gì nữa!"

"Cút!"

Trên Tinh Võng rất ồn ào, Tô Thiếu Bạch lại không lên phòng livestream cũng không có account Tinh Võng, mọi người đột nhiên mất tin tức Tô Thiếu Bạch, trong lòng rất sốt ruột. Đương sự không ra, những người đó càng có lý do mắng chửi, fans Tô Thiếu Bạch mắng trả, hai bên bừng bừng khí thế, đặc biệt khi Du Tinh Lan và Đỗ Trạch Thành cùng like một bình luận trên Tinh Võng, nước càng dậy sóng.

Bình luận đó là: "Những người đó chọn bị mù mắt, nhìn không thấy tên người ủ rượu."

Tuy Tô Thiếu Bạch không chú ý tin tức trên mạng, nhưng thấy được báo cáo, cậu cũng nếm thử rượu, quả thật so với rượu cậu ủ, vị và độ tròn đều kém hơn.

"Rượu này không thể bán." Tô Thiếu Bạch nói.

Cố Nhược Vân khiếp sợ, đây chính là rượu cấp B, nhưng hiện tại không phải thời điểm phản đối, hắn cần phải thuyết phục Tô Thiếu Bạch.

"Tiểu Tô, cậu phải biết rằng bọn họ không phải cậu, nếu muốn tất cả đều ủ ra rượu cấp S, khả năng không cao lắm." Cố Nhược Vân khuyên nhủ. Cấp S không phải cải trắng, nếu dễ dàng như vậy sao Tửu Hiệp có thể phá lệ tăng thêm một cấp bậc mới chứ.

"Nhưng rượu này là ......" Tô Thiếu Bạch trầm mặc, cậu muốn tăng sản lượng rượu lên không phải vì rượu uống ngon, mà bởi vì rượu có tác dụng với chứng rối loạn lưỡng cực, nhìn thấy nhiều người lao tâm khổ tứ mới mở được xưởng rượu, nếu rượu ủ ra không đạt được hiệu quả này, vậy mở xưởng rượu lớn như vậy có ích lợi gì?

Tô Thiếu Bạch ngồi khoanh chân trên sô pha, tay khoanh trước người, bả vai rũ, thoạt nhìn vô cùng uể oải, nhưng tay cậu nắm chặt thành quyền, thoạt nhìn đặc biệt có lực.

"Có lẽ là do nho và táo." Cố Nhược Vân an ủi, quyết định sẽ về kiểm tra đo lường lại trái cây, xem có gì khác với Thạch Thị Tinh.

Tô Thiếu Bạch lắc đầu, đầu óc cậu đang hơi loạn, nhưng cũng biết nho và táo không liên quan, cậu đã ăn thử hai loại trái cây cây này khi giao đến, không có vấn đề. Nhắm chặt mắt, trong lúc nhất thời Tô Thiếu Bạch mất phương hướng, cảm giác những gì bản thân làm hiện tại đều vô nghĩa, nhưng có một điểm cậu biết chắc, "Bất luận thế nào, cậu cũng sẽ không để rượu này xuất xưởng."

Chất lượng rượu đã thấp hơn mức độ cậu tiếp nhận được, là ủ rượu sư, cho xuất xưởng rượu như vậy, là tổn thương lớn nhất với rượu của cậu.

"Tiểu Tô, tuy rượu không đạt tới cấp bậc mong muốn, nhưng hương vị đã khác biệt với mặt bằng rượu Đế quốc, nhất định sẽ có người thích," Cố Nhược Vân vẫn không đành lòng bỏ hết rượu đi, quá lãng phí, "Hoặc ủ thêm 2 năm nữa."

"Vô dụng." Tô Thiếu Bạch cố chấp như cũ, ai cũng khuyên không được, nhưng Tô Thiếu Bạch cũng có tâm tư khác, lãng phí đồ ăn quả thật không tốt, "Rượu này không bán, để em lên men lần hai, làm champagne." Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách này.

Cố Nhược Vân sửng sốt, đúng vậy, nói không chừng còn có thể cứu vớt!

"Em muốn đi lên, suy nghĩ cẩn thận một chút." Tô Thiếu Bạch đứng lên.

"Được, chúng ta còn một ít nho, lần này tôi sẽ giám sát chặt chẽ từng công đoạn, chúng ta thử lại một lần nữa." Không có cấp S của Tô Thiếu Bạch trước đó, Cố Nhược Vân đã cảm thấy cấp B là không tồi, nhưng giờ lại có chút không hài lòng, yêu cầu đối với rượu bị nâng cao.

"Được! Đến lúc đó gọi em, em sẽ cùng giám sát, xem có vấn đề ở nơi nào." Tô Thiếu Bạch gật đầu, ôm Cục bông lên lầu.

Cố Nhược Vân nhìn ra được cảm xúc Tô Thiếu Bạch không tốt, trong lòng nhói đau, đôi mắt u trầm rũ xuống, nặng nề kéo từng bước chân đi ra ngoài. Hắn phải nghĩ cách phát triển xưởng rượu thật tốt, không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mát của cậu ấy nữa.

"Cố tiên sinh, sao rồi?" Chế rượu sư vẫn luôn chờ bên ngoài, nhìn thấy Cố Nhược Vân đi ra, vội vàng chạy đến, lại thấy sắc mặt hắn không tốt, trái tim đánh lô tô không thôi, sốt ruột hỏi: "Rượu cấo B, cũng được mà! Cậu Tô không hài lòng sao? Liệu có không cần chúng ta nữa không?"

Hắn nhìn bộ dáng cố Nhược Vân, sợ là Tô Thiếu Bạch không hài lòng với rượu, muốn đóng xưởng rượu.

"Không sao, đừng nghĩ quá nhiều, đi về làm việc trước đi!" Cố Nhược Vân vỗ vỗ vai hắn.

Đóng xưởng là không có khả năng, Tô Thiếu Bạch cũng biết tình hình của nhân công nhà máy, đóng cửa thì những nhân viên này sẽ ra sao, Cố Nhược Vân biết cậu không phải là người dễ nhận thua, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Chỉ là Tinh Võng loạn thành như vậy, may mắn cậu không lướt Tinh Võng.


CHƯƠNG 36

Tin tức Tô Thiếu Bạch không hài lòng với rượu truyền khắp xưởng rượu, mọi người đều kinh ngạc. Vừa mới nhìn thấy báo cáo của Tửu Hiệp, còn cảm thấy vô cùng vui mừng, cảm thấy bản thân làm không tồi, nhưng giờ biết được Tô Thiếu Bạch không định bán mẻ rượu này thậm chí còn không đồng ý ủ già mẻ rượu, tất cả đều kinh ngạc, không ít người cảm thấy không thể lý giải.

"Vào xưởng rượu có thể ủ ra rượu cấp S, mọi người cảm thấy cấp B chấp nhận được sao?" Cố Nhược Vân nhìn, khẽ nói nhỏ với đám người, muốn để ý vẻ mặt bọn họ, nếu bị hắn phát hiện ai đó bất mãn với Tô Thiếu Bạch, hắn sẽ không giữ người lại.

"Là chúng tôi tự cho bản thân là đúng." Ủ rượu sư Trần sư phụ đứng ra, ông là ủ rượu sư trung cấp, lúc trước khi biết nơi này có nhận nhân viên liền bỏ xưởng rượu của bản thân đến đây báo danh. Cố Nhược Vân cho ông đãi ngộ cũng rất tốt, gần đây giao cho ông quản lý các vị sư phụ ủ rượu. Vừa rồi ông có việc, không đi theo Cố Nhược Vân đi gặp Tô Thiếu Bạch, nghe được tin chế rượu sư truyền lại, phản ứng của ông là lớn nhất, lúc này lại là người cảm thấy không có chỗ chui nhất.

"Vậy giờ làm sao đây? Bỏ rượu này à?"

"Đúng vậy, cấp B đó!"

"Cậu Cố, cậu nói với tiểu Tô một câu đi."

Trong mắt vài vị ủ rượu sư mang theo đau lòng cùng không nỡ bỏ, lúc trước bọn họ chờ mong mẻ rượu này bao nhiêu, hiện tại liền khó chịu bấy nhiêu.

"Yên tâm, rượu này sẽ không đổ bỏ, chỉ là sẽ tiến hành ủ rượu lần 2 thành champagne." Cố Nhược Vân nói: "Từng bước tiến hành theo phương pháp của cậu Tô, ngài mai hẳn mọi người đều muốn theo học tập, chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé."

"Thật sao? Nhất định tôi sẽ học thật tốt."

"Chúng tôi đều có thể chứ?"

"Có thể ghi lại không?"

"Có thể ghi chép sao?"

Vài sư phụ cao hứng phấn khởi giống như ăn Tết, bọn họ phục Tô Thiếu Bạch, cấp S đó, thay đổi quy định cấp rượu của Đế quốc suốt mấy ngàn năm, hơn nữa còn là vị thành niên, quá lợi hại. Rượu nho bọn họ ủ vừa rồi đụng lúc Tô Thiếu Bạch đang làm men rượu, cho nên không thể theo giám sát, bọn họ chỉ làm theo phương pháp của Tô Thiếu Bạch mà đã lập tức ủ được rượu cấp B, lần này có cậu tự mình làm mẫu, nhất định có thể ủ ra chất lượng tốt hơn.

Hôm nay, tâm tình mọi người chú định không được bình tĩnh, sau khi các sư phụ xưởng rượu về nhà, cũng phát hiện náo nhiệt trên mạng, thời đại này không có một tài khoản Tinh Võng cũng ngại nhận mình là người tinh tế, nhìn thấy có người hắc nước bẩn lên Tô Thiếu Bạch, bọn họ thật sự nhịn không được đăng bài lên Tĩnh Võng:

Trần Dương (Ủ rượu sư trung cấp): "Rượu này là tôi dẫn đầu ủ, ủ ra rượu cấp B là lỗi của tôi, không liên quan để tiểu Tô, các người muốn mắng thì mắng tôi đây này.

Jesse (Ủ rượu sư sơ cấp): "Thất bại lần này là lỗi chúng tôi, nhưng tôi tin dưới sự dẫn dắt của tiểu Tô, chúng tôi nhất định sẽ càng giỏi hơn. Nếu các người muốn mắng, tới tài khoản của tôi mà mắng này."

Phía dưới, các sư phụ khác của xưởng rượu cũng ra mặt bảo vệ, cũng được fans Tô Thiếu Bạch bảo vệ, không ít người hỏi thăm tình trạng Tô Thiếu Bạch, hỏi cậu có lên Tinh Võng không, có biết chuyện phiền lòng trên Tinh Võng này không, fans kiến nghị nhóm sư phụ trong thời gian này tốt nhất đừng để Tô Thiếu Bạch lên Tinh Võng, đỡ cho cậu phải nhìn thấy đám láo nháo này rồi tâm tình không tốt.

Sư phụ xưởng rượu cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của fans Tô Thiếu Bạch, một nhóm người không hẹn mà gặp đều đổi bio của mình "Xưởng rượu Lam Tinh", logo mà một dấu móng vuốt.

"Tôi cũng muốn đi làm sư phụ xưởng rượu."

"Trời ơi, tôi nhìn thấy có chế rượu sư trung cấp, biết vậy tôi cũng đi báo danh."

"Ông biết bọn họ tuyển nhân sự à?"

"A a a, đúng vậy a, từ đầu tới cuối cũng không biết cậu bạn nhỏ tuyển nhân sự, khóc."

"Tôi là ủ rượu sư cao cấp, tôi cũng muốn di, tự tiến cử với cậu bạn nhỏ, không biết cậu ấy có cần không."

"A a, tuy rằng tôi chỉ là ủ rượu sư sơ cấp, nhưng nhìn thấy trong số nhân sự có người cấp còn thấp hơn tôi, tôi có thể nhỉ."

"Nhìn thấy bọn họ sửa ghi chú, tôi cũng muốn đổi thành "Xưởng rượu Lam Tinh" như vậy, hâm mộ chết tôi rồi."

Hà Thật #Chế rượu sư sơ cấp*Xưởng rượu Lam Tinh#: "Ngày mai tiểu Tô còn sẽ dạy chúng tôi lên men rượu lần 2 để làm champagne đó! Có phải càng hâm mộ hơn không."

"Đệch, còn có cả sơ cấp, có còn là người không đấy?"

"Champagne? Từ rượu nho? Rượu nho của ai, không phải mẻ rượu mấy người ủ đấy chứ?"

Hà Thật (Xưởng rượu Lam Tinh): "Đúng."

"A a a, muốn xem, đây là cậu bạn nhỏ muốn cứu vớt mẻ rượu nho đáng thương này sao?"

"Trời ơi, xem ra cậu bạn nhỏ không chút hài lòng với rượu cấp B, nếu không sao lại tiến hành lên men lần hai."

"Có gì lạ đây, dù sao trước kia đều là cấp S, đây còn là xưởng rượu của cậu ấy."

"Champagne, trong trí nhớ của tôi thì có phải cần 3 tháng mới ra được không?"

"Không mà, rượu cấp B của tôi, tôi còn tưởng rằng có thể mua được mẻ rượu này chứ!"

"Không đúng, những chuyện này không quan trọng, cậu bạn nhỏ có thể livestream làm champagne được không?"

"Tui muốn đi canh, tuy rằng cậu bạn nhỏ nói 3 ngày sau mới lên men, nhưng nói không chừng ngày mai hên xui cậu bạn nhỏ lại phát livestream thì sao!"

Những người khác cũng cho là như vậy, vì thế, phòng livestream lại đón chào một đợt sóng thần người ngồi xổm.

Đêm nay Tô Thiếu Bạch ngủ cũng không tốt lắm, đây là lần đầu tiên khó ngủ từ khi cậu tới tinh cầu này. Cục bông nhìn cậu lăn qua lộn lại đến rạng sáng còn chưa ngủ, liền đi đến bên cạnh gối cậu, vươn móng vuốt ấn lên mi tâm cậu.

"Cục bông." Tô Thiếu Bạch quay đầu, nương theo ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài nhìn dáng vẻ lo lắng của Cục bông, cười, thế mà cậu nhìn ra được cảm xúc của con người trong ánh mắt một con mèo. "Cục bông, ôm một cái."

Tô Thiếu Bạch vươn tay ôm Cục bông lại, lầm bẩm: "Cục bông, em mập lên rồi."

Cục bông: "......"

Không biết vì sao, sau khi ôm Cục bông, ngược lại Tô Thiếu Bạch lại thấy buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, số người onlive trên phòng livestream càng lúc càng nhiều, nhưng người được quan tâm còn đang ngủ, cho đến khi Đường Tinh Thần chạy lên kêu, Tô Thiếu Bạch mới tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã 10h sáng.

"Anh, hôm nay anh làm champagne đúng không?" Đường Tinh Thần ngồi bên mép giường, hai mắt sáng lên, hôm nay là thứ bảy, cậu không cần đi học.

"Sao em biết?" Tô Thiếu Bạch cảm thấy kỳ quái hỏi, việc này cậu chỉ mới nói với Cố Nhược Vân.

"Trên mạng ai cũng nói vậy." Đường Tinh Thần hứng thú bừng bừng, kể hết chuyện trên mạng cho Tô Thiếu Bạch, lúc này cậu mới biết được thì ra có nhiều người lo lắng cho cậu như vậy, ngay cả các sư phụ xưởng rượu cũng ra mặt dẫn lửa vào mình.

"Đúng vậy, em cũng rửa mặt sửa soạn một chút, đi ra xưởng rượu với anh." Tô Thiếu Bạch phát hiện Đường Tinh Thần có thiên phú ủ rượu, cậu phải đi học, bình thường chỉ học với Tô Thiếu Bạch chút này chút kia nhưng đều thông hiểu.

"Em đã rửa mặt rồi, chờ anh thôi đó!" Đường Tinh Thần lắc chân qua lại, vô cùng vui vẻ.

Tô Thiếu Bạch "Ừ" một tiến, ôm Cục bông vào phòng tắm. Một lúc lâu sau, ba người xuống nhà ăn sáng. Tô Thiếu Bạch cũng không lập tức đi đến xưởng rượu, Tô Thiếu Bạch đi xuống hầm, trước tiên xử lý, múc mẫu rượu vàng vào 2 bình hồng đàn nhỏ gửi đến Tửu Hiệp và Cục Phẩm Rượu, rồi mới đi đến xưởng rượu cùng Đường Tinh Thần.

Lúc này mọi người đã sớm có mặt, nhìn Tô Thiếu Bạch đi đến thì thấp thỏm bồn chồn.

"Chào mọi người buổi sáng." Tô Thiếu Bạch vẫy vẫy tay với mọi người.

"Chào buổi sáng tiểu Tô." Mọi người nhìn thấy Tô Thiếu Bạch cười tủm tỉm, nhẹ nhàng thở ra.

Tô Thiếu Bạch dẫn theo mọi người vào xưởng rượu, đi vào nhà xưởng cất rượu nho, bên trong để từng rương từng rương rượu nho.

"Chúng ta sẽ ủ rượu bằng phương pháp truyền thống, dùng men rượu và đường, để tiến hành lên men lần hai." Tô Thiếu Bạch nói: "Việc đầu tiên là phân chai, sau đó cho vào một lượng đường và men vừa phải."

Lời Tô Thiếu Bạch vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, champagne ở Đế quốc là trực tiếp sục CO2 vào, không hề giống phương pháp này.

Tô Thiếu Bạch nghe mọi người kể, cũng rất kinh ngạc, phương pháp sục CO2 vào rượu cũng được dùng ở thế kỳ 21, không ngờ hiện tại vẫn còn dùng. Chẳng qua sử dụng phương pháp này, rượu ủ ra vị kém hơn, nhưng vì tiện lợi nên rất nhiều xưởng rượu áp dụng. Ngược lại, phương pháp lên men lần hai bằng đường và men chỉ có 1 ít xưởng rượu áp dụng, vị rượu ra tự nhiên cũng không giống nhau.

Tô Thiếu Bạch đích thân bỏ đường và men, mọi người vây quanh "xoạt xoạt" ghi chú, nhớ kỹ từng động tác, giống như cảm thấy động tác không giống nhau, rượu ủ ra cũng sẽ không giống nhau. vậy. Một mẻ rượu này rất nhiều, chia ra được 300,000 chai, mà đây là vì kinh tế Tô Thiếu Bạch hữu hạn, nếu không sẽ còn ủ nhiều hơn, đây cũng ra lo lắng của Cố Nhược Vân và sư phụ xưởng rượu.

Cái xưởng rượu này còn rất nghèo.

Sau khi cho men và đường vào chai, cho lên băng chuyền hệ thống rót rượu vào từng chai, sau đó lập tức niêm phong, CO2 được lên men trong chai rượu, ủ già sau 1 năm, tạp chất (tế bào men chết) xuất hiện, sử dụng phương pháp đông lạnh loại bỏ tạp chất, sau khi loại bỏ tạp chất bình sẽ bị lưng, cần được đổ đầy lại, trong quá trình đổ đầy, có thể tiến hành điều chỉnh độ ngọt theo ý thích. Sau khi Tô Thiếu Bạch nói xong, quay đầu nhìn mọi người, thấy mọi người liên tục gật gật đầu, liền cười.

"Trong xưởng còn dư lại một ít nho và táo, mọi người cứ thử ủ số lượng ít, tích luỹ kinh nghiệm, từ từ làm." Tô Thiếu Bạch cảm thấy có lẽ nguyên nhân là do thiếu kinh nghiệm dẫm nho, bởi vì bọn họ sản xuất quy mô lớn, cho nên phân đoạn dẫm nho này chuyển ra dùng máy móc, đây là kiến nghị của Cố Nhược Vân, rằng nếu muốn bán số lượng lớn, phân đoạn Tô Thiếu Bạch dẫm nho này biến thành một đám đàn ông làm, rượu bán ra mới kỳ quái hơn, huống chi bọn họ cũng chưa từng dẫm nho, càng chưa nói tới khống chế lực thế nào. Nhưng máy ép quả nho này cần phải cải tiến.

Mọi người liên tục đồng ý, nhìn thấy Tô Thiếu Bạch cười an ủi bọn họ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để tình huống này tái xuất. Trước kia bọn họ ỷ lại máy móc, những thủ pháp ủ rượu công nghệ cao đều phải vứt đi, ở đây không dùng được.

Tô Thiếu Bạch đi ra khỏi xưởng, nghĩ đến lời Đường Tinh Thần nói lúc sáng, nghĩ nghĩ, mở phòng livestream.

"Oa, quả nhiên tôi ngồi canh có tác dụng mà, lo chớt tôi rồi."

"Cậu bạn nhỏ, cậu đừng để tâm những lời này kia trên mạng, đám đó phiền quá."

"A, rốt cuộc cũng lên, quỷ lăng xê, lật xe rồi kìa!"

"Tôi đến xem vị ủ rượu sư được mọi người đẩy lên tận trời, không phải nói là cấp S sao? Sao lại ra cấp B rồi, mặt đau không ha!"

"Còn bán rượu, cười chết người, ai mua chứ! Cũng không biết ủ cái thứ gì."

"Lũ ngu từ đâu ra vậy, cút đi!"

"Không cần cãi nhau với bọn chúng, @quản lý, đá người."

"Đúng vậy, không cần cãi, dùng thực lực vả mặt bọn họ, vả mặt họ, vả sưng lên."

"Bọn này chờ!"

Phòng livestream lập tức ồn ào lên, cho dù quản lý đã thiết lập che từ mắng chửi, trong lúc nhất thời vẫn không đuổi kịp, không ít từ ngữ mắng chửi bị lọt lưới, fans Tô Thiếu Bạch tức giận mắng cũng không được, không mắng lại không được.

"Quản trị viên, không cần che bọn họ." Tô Thiếu Bạch cảm thấy không cần thiết, che tới che lui như vậy, bọn họ chạy ra ngoài nói cũng vậy, chi bằng: "Chúng ta giao kèo đi!"

Anti-fan: "Ha, tìm đường lui?"

Tô Thiếu Bạch cười: "Hôm nay mấy người ở đây mắng fans tôi, còn mắng người của xưởng rượu tôi, sau này nếu các người mua rượu của 'Xưởng rượu Lam Tinh', mỗi lần đều phải nói xin lỗi chúng tôi."

Anti-fan: "Mày cảm thấy như vậy bọn tao sẽ không mắng mày?"

Tô Thiếu Bạch: "Không, tôi muốn hưởng thụ sự vui sướng khi các người xin lỗi sau này."

Người xem livestream: Cậu bạn nhỏ, cậu không phải bánh trôi nhân mè đen?

Anti-fan trên phòng livestream vốn định trào phúng vài câu, nhưng một giây không cẩn thận, lỡ đối mắt với đôi mắt sạch sẽ thanh triệt, trong nhất thời thế nhưng không nói nên lời.

"Ha ha, cậu bạn nhỏ, làm tốt lắm, tiếp tục phát huy."

"Nhớ kỹ, người mắng người hôm nay sau này trước khi mua rượu của 'Xưởng rượu Lam Tinh' nhớ xin lỗi trước."

"Nực cười, thật sự cho rằng rượu của mày có thể bán toàn Đế quốc à!"

"Tôi tự tin." Tô Thiếu Bạch gật đầu, cậu học không giỏi, nhưng ở phương diện ủ rượu cậu rất có tự tin, rốt cuộc năm 15 tuổi ấy, rượu mới cậu ủ ra đã được các sư phụ lớn tuổi khen không dứt lời, đó chính là một loại rượu mới do tự cậu nghĩ ra, hương vị cực ngon, Tô Thiếu Bạch cảm thấy mình đặc biệt ngầu.

"Không cần lo cho bọn họ, à, đúng rồi, cậu bạn nhỏ, chúng ta đi ủ champagne đi!"

"Đã làm xong hết rồi." Tô Thiếu Bạch cười nói, nhìn người xem livestream kêu rên rầm trời, bèn nói: "Hay vậy đi, chúng ta đi nướng gà bọc đất đi, ừm, còn có thể nướng khoai lang đỏ và đậu phộng cùng nữa, còn nướng cá được nữa."

Tô Thiếu Bạch vừa dứt lời, mọi người vui vẻ, gà bọc đất đợi đã lâu nay đó!

Đường Tinh Thần vẫn luôn đi theo, hai mắt sáng trưng. "Anh, anh, em giúp gì được anh?" Đường Tinh Thần vui mừng phấn khởi.

Tô Thiếu Bạch nói: "Anh đào đất trước, em về nhà xem muốn ăn gì, có gì ăn, liệt kê ra, anh xem cần làm chừng nào bọc, đáng tiếc không có lá sen, chỉ có thể dùng giấy bạc, nếu đúng lúc hoa sen nở, còn có thể ủ được rượu hoa sen nữa."

"Em nhớ kỹ rồi, tháng 6 sang năm ủ rượu hoa sen đi anh."

"Ở tinh cầu khác hoa sen đang nở rất lộng lẫy, tôi chuyển đến Thạch Thị Tinh cho cậu, cậu bạn nhỏ, chúng ra ủ rượu hoa sen đi!"

"Tôi cảm thấy vẫn nên làm gà bọc đất đã!" Tô Thiếu Bạch lắc đầu, chất lượng rượu giảm, cậu còn chưa tìm được nguyên nhân đâu đấy!

Tô Thiếu Bạch về nhà lấy cây cuốc trồng hoa của ông nội Đường, đi ra ngoài ruộng, Đường Tinh Thần đứng ở cửa kêu to "Mẹ ơi", nói muốn này muốn nọ, làm mẹ Đường tưởng cậu nhóc đói thảm lắm.

"Chúng ta cần đào đất sét, đất nhất định phải chọn lúc vừa thu hoạch, không ướt không được." Tô Thiếu Bạch đi đến một đồng ruộng vừa mới cắt lúa, thổ thổ, vô cùng thích hợp.

Phòng livestream: "Vì sao?"

Tô Thiếu Bạch: "Bởi vì thời điểm gieo trồng, ruộng sẽ được bón nhiều phân bón, nhưng chờ đến thời điểm thu hoạch, lúc này phân bón đã phân huỷ hết, đất cũng không còn nghe mùi hôi."

Phòng livestream: "......"

"Nghe cậu bạn nhỏ nói vậy, tui tự hỏi còn ăn được sao?"

Tô Thiếu Bạch: "Có thể, lúc làm thức ăn tôi sẽ dùng đồ bọc lại."

Dứt lời, Tô Thiếu Bạch thả bé mèo trong lòng xuống bờ ruộng, cầm cuốc đào đất sét, một cuốc một cục.

Sau khi Đường Tinh Thần chạy về nhà hỏi, chạy tới nói: "Có gà, có vịt, có sườn dê, thịt ba chỉ, lạp xưởng ......"

Đường Tinh Thần vừa niệm, người xem livestream vừa chảy nước miếng.

Tô Thiếu Bạch hỏi: "Mẹ Đường có rảnh không?"

Đường Tinh Thần liên tục gật đầu: "Có, có, mẹ đang tưới hoa!"

"Em nhờ mẹ Đường đi chợ mua giúp anh mấy con gà đi! Sườn dê cũng mua thêm nhé." Tô Thiếu Bạch muốn đưa một phần qua cho nhân viên xưởng rượu, "Anh đi về làm nước chấm trước."

Tô Thiếu Bạch dứt lời, Đường Tinh Thần "vèo" một cái chạy về nhà, thoạt nhìn cậu nhóc rất mong chờ bữa tiệc nướng này. Thả cuốc xuống, Tô Thiếu Bạch đi về nhà, mẹ Đường đã đi ra ngoài, Tô Thiếu Bạch ở trong bếp làm mấy phần nước chấm, bưng hết đồ ăn trong bếp ra, sau khi rửa sạch sẽ, để Đường Tinh Thần tẩm sốt đều, ướp trong 10 phút, sau đó đến phần bọc giấy bạc. Việc này đơn giản, một mình Đường Tinh Thần có thể làm được.

Tô Thiếu Bạch đi ra ruộng lại, chuẩn bị đất sét, bắt đầu chuẩn bị nướng. Đầu tiên đào một cái hố trên đất, chọn vị trí làm miệng lò, đặt các khối đất hai bên, lại dùng một khối đất lớn làm dầm lò, người xem livestream nhìn Tô Thiếu Bạch dùng đất làm thành một cái lò nướng, sợ ngây cả người.

"Tôi, ngày mai tôi cũng muốn làm một cái, quá lợi hại."

"Tôi đã ghi chú lại, ha ha ha, đến lúc đó làm ra, tôi sẽ doạ mấy đứa nhỏ ngây người cho coi."

"A a, thật chờ mong quá!"

"Sốt ruột ghê, khi nào có thể ăn đây?"

Tô Thiếu Bạch cười: "Còn phải nhóm lửa mà. Cần đốt cho đất đỏ đều, như vậy mới có thể nướng chín đồ ăn được."

Nơi này không cách núi quá xa, rất dễ tìm được cành cây khô, Tô Thiếu Bạch đi một lát liền ôm về được 1 đống lớn, nhóm lửa, chờ nửa tiếng, đất sét trở nên đỏ bừng, tựa như hồng bảo thạch, lại như dung nham đỏ lửa, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, khiến người nhịn không được muốn sờ.

Có người trên phòng livestream thật sự sờ vào, bị nóng la "a a", nhào qua muốn ôm Tô Thiếu bạch khóc, bị ánh mắt Cục bông liếc qua, nháy mắt héo queo. Tô Thiếu Bạch thấy đất được đốt nóng đến độ, Đường Tinh Thần cũng ôm cái thau đựng một đống đồ ăn bọc giấy bạc. Dùng cuốc đập đất nóng đỏ ra, đào một cái hố, bỏ gà, sườn dê những loại lâu chín vào trước, sau đó bỏ lạp xưởng, trứng gà, khoai lang đỏ bỏ xung quanh, đắp đất lên, mọi người có thể nhìn thấy nhiệt toả ra từ đất nóng, bột đất bay bay lên.

Người xem livestream: "Bao lâu có thể ăn? Bao lâu ăn được?"

Tô Thiếu Bạch: "Năm phút ăn được lạp xưởng, mười phút có thể ăn trứng gà và khoai lang đỏ, sườn dê và gà cần khoảng mười lăm đến hai mươi phút."

Năm phút không quá lâu, nhưng đối với mọi người đang thèm ăn thì khoảng thời gian này đặc biệt dài, có người nhịn không được muốn giảm cảm giác đau khổ, bèn đi đào hố, đáng tiếc, chỉ đào được nỗi cô đơn.

5 phút sau, lạp xưởng là món đầu tiên được đào ra, mở giấy bạc ra, hương vị đặc biệt đó khiến mọi người bật khóc.

"Lần đầu tiên được ăn lạp xưởng ngon đến như vậy, ngon quá đi, còn thoang thoảng hương đồng nội nhàn nhạt."

Món thứ hai ra lò là trứng gà, khoai lang đỏ, chỉ với hương thơm ngào ngạt của hai món đó, người xem chẳng sợ nóng miệng cũng quyết ăn ngấu ăn nghiến, nhưng là có nóng mới ngon.

"Lần đầu tiên tôi cảm thấy, thì ra ăn đất lại hạnh phúc như vậy."

Lúc đào đến gà và sườn dê, mọi người đều thèm phát khóc, mùi hương kia, tuyệt. Gà chín vàng ruộm vừa thơm vừa mềm mọng, sườn dê tướm mỡ thơm nồng, ngoài sém trong mềm.

Anti-fan: "Thật xin lỗi, mị muốn chuyển fans, muốn ăn ngon!"

"Ăn ngon, ăn ngon, nhanh ăn đi, chờ nữa là không được ăn đâu."

"Cậu bạn nhỏ, thật sự không suy xét chuyển sang làm streamer mỹ thực à?"

"Đổi sang streamer mỹ thực, mọi người sẽ khóc đấy." Tô Thiếu Bạch cười, ngồi khoanh chân bên bờ ruộng, gió hiu hiu, nhìn ánh hoàng hôn chiều tà, Cục bông ngồi bên cạnh ăn dính dầu đầy mặt, Sau khi mang đồ ăn cho mẹ Đường và xưởng rượu, Tô Thiếu Bạch nhìn Đường Tinh Thần đang chạy về phía mình, vô cùng vui vẻ, "Ngày kia chúng ta khui rượu vàng nhé!"

Người xem đang vùi đầu ăn đột nhiên ngẩng đầu, một hồi lâu mới phản ứng lại lời Tô Thiếu Bạch nói, sau đó chính là từng đợt hét chói tai.

"A a a, cậu tuyên bố tin ngay lúc này á, là muốn chúng tôi bớt ăn lại sao? Hiện tại tôi nên không ngừng hét chói tai hay nên tiếp tục ăn đây."

"Rượu vàng, ha ha ha, rượu vàng, đây chứng tỏ rượu trắng cũng cách chúng ta không xa."

"Nha nha, ôi zui quá xá là zui, muốn chạy quanh 2 vòng quá."

"Thật chờ mong quá đi, nhất định lần này là cấp S, nhất định là cấp S!"

"Rượu vàng, rượu vàng, ở Đế quốc, ngoại trừ rượu trắng, cũng chỉ có rượu ủ từ quả, champgane này kia, lần đầu tiên tôi nghe đến rượu vàng, thiệt mong chờ quá đi!"

"Hương vị thế nào vậy? Cậu bạn nhỏ, bật mí cho chúng tôi chút đi!"

"Nồng độ cồn thấp, màu vàng nâu, vô cùng xinh đẹp, màu sắc lấp lánh giống như mã não, vị thuần hậu, hương rượu thơm mát thấm người, nó là loại rượu lâu đời nhất Hoa Hạ, đã có hơn 10,000 năm." Tô Thiếu Bạch tính thời gian, cảm thấy không khác lắm.

"Chúa ơi, hơn 10,000 năm, phương pháp ủ rượu đã lưu lại như thế nào vậy?"

"Thật đáng tiếc mà, hơn 10,000 năm đó, a a a, sao cậu bạn nhỏ học được thế?"

"Gia truyền." Tô Thiếu Bạch suy nghĩ, có thể nói thế này, kỹ thuật ủ rượu của cậu đều học được từ ông nội, căn cứ cách nói của ông nội cậu, nhà cậu đã ủ rượu từ thời cổ đại, cũng không biết là thật hay giả, bất quá rượu nhà cậu ủ quả thật khác với những người khác, thơm hơn tinh khiết hơn.

"Thật lợi hại, cậu bạn nhỏ, cậu thật sự từ thế gia ủ rượu sao? Trách không được đều là những phương pháp ủ rượu chưa từng thấy qua."

"Thật chờ mong quá, hơn 10,000 năm, a a a, tôi nhịn không được muốn nếm thử quá đi."

"Thiệt hâm mộ Tửu Hiệp được uống trước mà."

"Đúng nha, a a a, hâm mộ quá đi."

Người xem livestream nhiệt tình thảo luận, rất nhanh đẩy Tô Thiếu Bạch lên hotsearch, ngay cả Tửu Hiệp lúc này cũng mới biết được Tô Thiếu Bạch đã gửi rượu vàng cho bọn họ.

Nguyên soái phu nhân kia rất vui mừng, đã chuẩn bị tốt ngày mai đi đến Tửu Hiệp. Mà giáo sư Âu Dương còn trực tiếp đi từ Đế Tinh tới Thạch Thị Tinh, trên đường đi, trong lòng vừa thấp thỏm vừa chờ mong.

Lên hotsearch cùng rượu vàng còn có gà bọc đất nướng, dẫn đến một đống fans mỹ thực, xem lại những cánh gà xào cay và thịt kho tàu, người yêu thích mỹ thực tỏ vẻ: "Chúng tôi hoan nghênh cậu bạn nhỏ tiến vào chiếm giữ giới mỹ thực."

Fans rượu: Tống tiễn, ôm cậu bạn nhỏ đi không hẹn gặp lại.

Trên Tinh Võng vô cùng náo nhiệt, lần đầu tiên ủ rượu nho, lần thứ hai ủ rượu táo đều là cấp S, rượu vàng là rượu mới, còn là rượu không có ở Đế quốc, nên thu hút rất nhiều chú ý, còn rầm rộ hơn những lần trước Tô Thiếu Bạch lên hotsearch. Có người thảo luận rượu vàng là gì, có người đang nói có phải Tô Thiếu Bạch nói bậy không, rượu vàng từ đâu ra, sao chưa từng nghe qua. Cho đến khi một vị học giả lịch sử ra mặt, đăng lên phần giới thiệu về rượu vàng trong sách cổ, mọi người mới biết được thì ra trên dòng sông lịch sử đằng đẵng, còn có loại rượu tốt như vậy, mà hiện tại, có người muốn tái sinh loại rượu này.

Trong nhất thời, rượu vàng chẳng những thu hút sự chú ý của người mê rượu, ngay cả một ít cây đa cây đề của Đế quốc cũng chú ý đến. Các thế gia ủ rượu càng khỏi bàn, ngay từ lúc rượu nho ra mắt đã theo dõi Tô Thiếu Bạch, hiện tại ra rượu mới, tất cả đều hận không thể bay đến Thạch Thị Tinh, chạy đến hầm rượu nhà Tô Thiếu Bạch dọn hết rượu vàng đi, nếm thử xem hương vị như thế nào, có phải thật sự lợi hại không.

Vạn người chờ mong.

Gà bọc đất sét - Gà ăn mày

Sườn nướng


Cá nướng

Khoai lang nướng

Lạp xưởng

Thịt kho tàu


CHƯƠNG 37

Oanh động trên Tinh Võng thể hiện trực tiếp lên phòng livestream của Tô Thiếu Bạch, rõ ràng vẫn là buổi tối, nhưng có từng đợt từng đợt ngồi canh, thậm chí có người còn ngồi chơi game, vô cùng hài hoà.

"Số người này sẽ bùng nổ!"

"Thật đáng sợ, thật đáng sợ, tôi cũng muốn giành chỗ trước, tôi sợ ngày mai sẽ càng có nhiều người hơn hất cẳng tôi ra thì làm sao bây giờ?"

"A a a, một khi livestream ngày mai lên, tôi nhất định phải là người đầu tiên vào xem."

"Không phát livestream, chúng ta chỉ có thể lượn lờ trên trang chủ tài khoản cậu bạn nhỏ, nhưng sao ngoại trừ video phát lại livestream, còn lại chẳng có gì cả? Thật muốn gặp cậu bạn nhỏ quá đi!"

"Có video còn tốt chán, chúng tôi xem đi xem lại N lần rồi nè."

"Người đào mộ cũng không ít nha, người xem livestream thế mà lên đến hơn 3 tỷ, phim truyền hình hot cũng không ngầu vậy đâu!"

"Nếu không, chúng ta chơi tiếp trò nối thành ngữ đi?"

"Còn 12 tiếng nữa cơ."

"Tiếp tục chờ đi!"

Mà lúc này, giáo sư Âu Dương đã ngồi trong phi thuyền, vô cùng khẩn trương, khẩn trương đến mức không ngủ được, trong đầu tưởng tượng tới cảnh nhìn thấy Tô Thiếu Bạch bằng xương bằng thịt, xem cậu là dạng người gì. Tuy rằng trợ lý nói cậu là một người đẹp vô cùng, là một đứa nhỏ đáng yêu, nhưng con người ấy mà, trước mặt một dáng, sau lưng một hình, ông đã thấy rất nhiều.

Lúc giáo sư Âu Dương tới Thạch Thị Tinh còn rất sớm, ông nội Đường quen dậy sớm, mới mở cửa đã thấy một người ngồi trước cửa nhà mình, bị doạ suýt nữa hét to lên.

Từ lần trước tiểu Tô bị bắt đi, những người đó đã phá nát cổng và tường bao trước nhà, đến giờ vẫn chưa sửa lại, mấy ngày nữa thật sự phải tìm người sửa lại cổng ngõ mới được. Tiếng mở cửa đánh thức giáo sư Âu Dương đang mơ màng sắp ngủ, quay đầu lại nhìn thấy ông nội Đường, vội vàng đứng dậy.

"Làm phiền rồi, xin hỏi đây là nhà Tô Thiếu Bạch sao?" Giáo sư Âu Dương vội vàng đứng dậy, một đêm này ông không thể nào ngủ được, đến đây mới đó cũng đã được nửa giờ.

"Ông là ai?" Ông nội Đường không trả lời ông ta, từ sau khi bán rượu, trên rượu có in địa chỉ Tô Thiếu Bạch, không ít người cũng biết cậu sống ở Thạch Thị Tinh, nhưng đây là lần đầu tiên có người trực tiếp tìm tới, điều này làm ông nội Đường lập tức dâng lên cảnh giác.

"Tôi họ Âu Dương, tên một chữ Khan, lại đây vì ......"

"Âu Dương Viện Nghiên Cứu Dược Hoàng Gia?"

Sắc mặt ông nội Đường thay đổi, tiếng xấu của Âu Dương Khan nổi rần rần, so ra còn tệ hơn thanh danh của hoàng đế bệ hạ, không biết nhiều ít người có tinh thần lực của Đế quốc đã chết trên tay ông ta. Trong giây lát, ông nội Đường nghĩ đến chuyện ông Oss từng nhắc với ông, có người đang lén bắt người có tinh thần lực đi làm nghiên cứu, thoáng chốc, phẫn nộ trong lòng ông dâng lên, bàn tay đỡ cạnh cửa nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ lên đầy đáng sợ. Sau khi uống rượu, tuy chứng rối loạn lưỡng cực của ông nội Đường chưa được chữa trị tận gốc nhưng cũng được chữa trị từ từ, vẫn có thể bộc phát tinh thần lực trong khoảng thời gian ngắn. Giáo sư Âu Dương bị ép lùi lại 2 bước, nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của cụ ông trước mặt, đau cả đầu.

"Vị lão tiên sinh này, xin đừng hiểu lầm, tôi ......"

"Ông nội, ai ở ngoài vậy?"

Hôm nay khui niêm rượu vàng nên Tô Thiếu Bạch dậy sớm, đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy ông nội Đường đứng ở ngay cửa, không ra không vào, vô cùng kỳ quái.

Ông nội Đường: "Không có gì, con quay lên ngủ thêm đi."

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Là cậu bạn Tô đúng không, lão là Âu Dương, lão đang tìm cậu, hân hạnh gặp mặt." Giáo sư Âu Dương nghiêng người, né bả vả của ông nội Đường, vẫy tay với Tô Thiếu Bạch, "Ở đây, ở đây."

Ông nội Đường: "Ngươi, lão già này ......"

Giáo sư Âu Dương nhìn Tô Thiếu Bạch, trong mắt liền chỉ còn mình cậu, không hề ngại, nâng cánh tay ông nội Đường lên, chui qua, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, ôm theo một cái rương nhỏ trong lòng.

"Ây da, cậu bạn nhỏ quả nhiên tuấn tú lịch sự, trách không được có thể ủ ra rượu tốt như vậy." Giáo sư Âu Dương nhìn vẻ mặt đầy mờ mịt của Tô Thiếu Bạch, kẹp cái rương, móc trong túi áo ra một danh thiếp đưa cho cậu: "Lão là viện trưởng Viên Nghiên Cứu Dược Hoàng Gia, lần này tìm cậu là có việc quan trọng."

"Xin chào, mời ngồi, tôi đi rót cho ngài ly nước." Tô Thiếu Bạch vội dẫn người đến sô pha ngồi xuống.

"Nếu không ngại, có thể mời lão ly rượu không?" Giáo sư Âu Dương không chút khách khí, cười đầy vẻ cáo già, đặc biệt đáng ghét.

Ông nội Đường hít một hơi thật sâu, sầm mặt đi vào nhà, ông chỉ hi vọng tên Âu Dương Khan này không có ý đồ xấu.

"Đương nhiên có thể." Tô Thiếu Bạch trả lời, đưa tay vào bụng lục lục, móc ra một cục bột, đặt lên sô pha.

Giáo sư Âu Dương: ......

Ông nội Đường nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Âu Dương Khan, cười thầm, hù chết nhà ngươi.

Âu Dương Khan vốn ngồi thoải mái trên sô pha lập tức đứng lên, chỉnh chỉnh áo quần, chỉnh đốn bản thân một chút, ánh mắt lén liếc qua cục màu trắng lười biếng nằm bò trên sô pha, trong lòng thầm kêu rên, sao sát thần này lại có mặt ở đây! Bình thường trợ lý cho ông xem video Tô Thiếu Bạch ủ rượu cũng đâu có thấy sát thần này, cậu bạn nhỏ có biết thân phận hắn không?

"Ngài sợ mèo?" Tô Thiếu Bạch thấy phản ứng lớn của giáo sư Âu Dương, vội hỏi.

"Mèo?" Giáo sư Âu Dương thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình.

"Đúng vậy, Cục bông á! Tuy nó càng lớn càng không giống mèo, nhưng cũng có thể do mập quá." Tô Thiếu Bạch nghĩ có nên cho Cục bông giảm béo hay không, không nên ăn quá nhiều, trước kia chỉ lớn bằng bàn tay, nay đã ôm đầy cả hai tay.

Giáo sư Âu Dương nghe Tô Thiếu Bạch nói, cũng không trốn tránh ánh mắt, ráng nhìn ráng xem, 'là dùng hết tinh thần lực, khôi phục chân thân là sư tử trắng biến dị', sao lại thành mèo?

Ánh mắt lạnh lùng quét qua, giáo sư Âu Dương giật mình một cái, vội vàng nói: "Ha ha, là mèo, là mèo, thân già lão, lão có hơi sợ, à, không, không sợ mèo."

"Vậy ngài ngồi đợi một lát, tôi đi lấy rượu." Tô Thiếu Bạch cảm thấy giáo sư Âu Dương hơi quái quái.

"Không, không cần uống, lần này lão lại đây là muốn bàn chuyện rượu với cậu." Giáo sư Âu Dương không thể nào bình tĩnh lại, chỉ nghĩ cách gì nhanh lấy được rượu, mau mau chạy lấy người, ông sợ cứ ở lỳ mãi sẽ bị bạo quân 'nhớ thương'. Phải biết rằng việc bệ hạ mất tích, hoàng thất chỉ công bố bên ngoài rằng bệ hạ đang ở tiền tuyến, nhưng ai có ngờ ngài ấy lại đi làm thú cưng cho người khác chứ.

Tô Thiếu Bạch nghe nhắc đến rượu, cũng trở nên nghiêm túc.

Tô Thiếu Bạch: "Rượu làm sao ạ?"

Giáo sư Âu Dương: "Lão muốn xin rượu về làm phân tích."

Giáo sư Âu Dương là viện trưởng Viện Nghiên Cứu Dược Hoàng Gia, cũng là người chịu trách nhiệm nghiên cứu thuốc đặc hiệu điều trị chứng rối loạn lưỡng cực, hiện tại bên ngoài đều nói rượu của Tô Thiếu Bạch có tác dụng với chứng rồi loạn lưỡng cực, cho nên ông muốn lấy ít rượu về nghiên cứu.

"Phân tích rồi thì sao?" Ông nội Đường lên tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu có tác dụng, các người sẽ cưỡng ép trưng dụng?"

Giáo sư Âu Dương lén liếc nhìn cục bột trắng trên sô pha, việc này ông quả thật không làm chủ được, nhưng: "Chuyện này không phải tôi có thể quyết định, nhưng tôi phân tích rượu, chủ yếu chỉ muốn xem rượu có dược tính mức nào trong điều trị chứng rối loạn lưỡng cực, có thể sử dụng làm thuốc đặc trị không."

Giáo sư Âu Dương nhìn thái độ bất mãn của ông nội Đường, nói: "Không chỉ phần lớn dân chúng trong nước bị chứng rồi loạn lưỡng cực, tiền tuyến ......"

Giáo sư Âu Dương tạm ngưng, đây là cơ mật quân sự, có thể nói không? Ánh mắt nhìn sang cục bột trắng, nhìn thấy hắn vẫn nhắm mắt như cũ, thích thú nằm trên đùi cậu bạn nhỏ, thầm cắn răng: "Cơ mật quân sự lão không thể nói, chỉ mong cậu bạn nhỏ có thể hiểu, một khi tiền tuyến bị vỡ, toàn bộ Đế quốc đều lâm vào chiến tranh, chúng ta đang được che chở, dù sao cũng phải làm gì đó vì tiền tuyến."

"Tướng quân Lãnh Huân đã mua một số chuyển ra tiền tuyến." Tô Thiếu Bạch còn đặc biệt để giá tốt cho anh ta nữa!

"Tướng quân Lãnh Huân? Anh ta đã tới đây?" Giáo sư Âu Dương không thể tin được, có nghĩa là mọi người đều biết bệ hạ ở chỗ này? Cũng đúng, nếu bệ hạ còn mất tích, thượng tầng Đế quốc đã sớm loạn rồi, làm sao có thể như hiện tại, chỉ giới nghiêm, không phát sinh chuyện gì cả.

"Đúng vậy! Ngài cũng quen anh ấy?" Có quen biết, Tô Thiếu Bạch giảm bớt cảnh giác với giáo sư Âu Dương, cười nói: "Anh ấy là người tốt."

Giáo sư Âu Dương: "......"

Người bên cạnh bạo quân có ai không tay đầy máu tươi, giống như ông ta, không biết bao nhiêu binh lính đã bỏ mạng trên tay ông.

"Ngài muốn bao nhiêu rượu để nghiên cứu?" Tô Thiếu Bạch hỏi, Tô Thiếu Bạch biết được hiệu quả trị liệu của rượu từ ông nội Đường và những người quen khác, nhưng chưa bao giờ có phía chính phủ đứng ra chứng thực, nên cậu cũng khá tò mò.

"Nếu là chai 300ml, lão hy vọng được 5 chai," giáo sư Âu Dương nói: "Nếu không ngại, mỗi loại rượu lão cũng muốn 5 chai."

"Có thể nha!" Tô Thiếu Bạch sảng khoái.

Nhưng thật ra bản thân giáo sư Âu Dương cũng sửng sốt, ông đã tưởng tượng rất nhiều tình huống trước khi đến nơi, ví dụ đối phương hét giá, ví dụ lại như muốn giao dịch gì với mình, không nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ tới lại được dễ dàng như vậy. Nói hành động là hành động, Tô Thiếu Bạch dẫn giáo sư Âu Dương xuống hầm lấy rượu, hầm rượu không có nhiều, bên cạnh từng khu có ghi ngày, thời gian cách ngắn nhất là 2 ngày, dài nhất là nửa tháng, xem ra rượu được ủ theo từng thời điểm.

"Vì sao cậu muốn mở xưởng rượu?" Âu Dương Khan đột nhiên muốn hỏi, dựa theo biểu hiện của Tô Thiếu Bạch trước đó, Âu Dương Khan có thể đoán vốn dĩ Tô Thiếu Bạch không có dự tính mở xưởng rượu.

"Ông nội nói rượu có tác dụng hỗ trợ điều trị tinh thần lực, tôi liền muốn ủ thêm, có thể đỡ chừng nào tốt chừng nấy." Tô Thiếu Bạch vừa lấy rượu vừa nói.

Ngữ khí phi thường làm Âu Dương Khan chấn kinh, ông đột nhiên nhận ra vì sao bệ hạ muốn ở lại nơi này, không chỉ bởi vì rượu, mà là bởi vì thiếu niên này có một xích tử chi tâm (cái tâm của em bé sơ sinh).

Rượu nho, rượu trái cây mỗi loại đều 5 chai, khi mở rượu vang ra, Âu Dương Khan lập tức ngây như phỗng. Giáo sư Âu Dương cũng không ở lại, chỉ sợ ông cũng muốn xem livestream của Tô Thiếu Bạch, cuối cùng, tinh thần trách nhiệm vẫn khiến ông quay về Đế Tinh, chẳng qua trước khi lên phi thuyền, Lãnh Huân đã chặn ông lại, dặn dò một ít chuyện, rồi mới để ông rời đi.

Âu Dương Khan đến làm tốn không ít thời gian của Tô Thiếu Bạch, cậu ăn sáng xong liền vội vàng đi đến xưởng rượu, đến khu vực lên men rượu vàng Đầu tiên, Tô Thiếu Bạch cho người khiêng rượu vào phòng bếp, rồi mới phát livestream.

"A a a a, tôi là người đầu tiên."

"Rõ ràng tôi mới là người đầu tiên, cậu bạn nhỏ, buổi sáng tốt lành."

"Cậu bạn nhỏ, chào buổi sáng, khẩn trương quá đi, quá khẩn trương, hiện tại tui khẩn trương quá."

"A a a, số người thật đáng sợ, mấy phút thôi đã hơn 1 tỷ, không được rồi, không được rồi."

"Ồ mố, tôi thấy ai vậy nè, Trần tiên sinh ngôi sao sáng giới lịch sử."

"Đỗ lão gia tử cũng tới, moá ơi, Đường Ninh của Đường gia, 4 thế gia ủ rượu xuất hiện 2 nhà, Hera có thể xem như đại biểu gia tộc Alice sao?"

"Ủ rượu sư cao cấp Hera, ủ rượu sư cao cấp Clay, ủ rượu sư cao cấp Ryan, thật nhiều ủ rượu sư cao cấp, đếm không hết luôn."

"Trưởng ban uỷ nhiệm cuộc thi "Tửu Vương", ha ha, tình huống này là chuẩn bị để cậu bạn nhỏ tham gia thi đấu vào năm sau sao?"

"Đến cả viện trưởng Bệnh viện Hoàng Gia cũng tới, tình huống này là sao vậy?"

"Còn có rất nhiều người đang vào, Du Tinh Lan lại tới nữa, Thượng Quan Khai Minh cũng tới, còn có Đỗ Trạch Thành."

"Thật đáng sợ, tôi muốn hỏi từ xa xưa đến giờ, có ai có lực kêu gọi lớn vậy chưa, có ai chưa?"

"A a a, mặc kệ bọn họ, bắt đầu đi, bắt đầu đi, tôi chờ không nổi nữa rồi."

"Khoan khoan, hôm nay Tửu Hiệp chưa ra báo cáo mà!"

"Đúng nha, sao hôm nay phát livestream sớm hơn những lần trước vậy."

"Đúng, hôm nay có hơi sớm chút, nhưng mọi người yên tâm, dù có bán rượu cũng sẽ chờ có báo cáo mới bán." Tô Thiếu Bạch nghiêm túc trả lời.

Tuy nói vậy nhưng cậu đã thử khui trước một vại, chất rượu như thế nào, cậu đã nắm chắc chắn.

Phòng livestream "Không đợi báo cáo tôi cũng muốn mua á!"

"Giờ có phải tôi nên đi thúc giục Tửu Hiệp không? Lỡ livestream xong Tửu Hiệp còn chưa công bố báo cáo thì làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, a a, ai đi đòi báo cáo từ Tửu Hiệp đi?"

Phòng livestream ồn ào lên, đột nhiên có người phát hiện số vại rượu không đúng, hoảng loạn.

"Khoan khoan, có phải tôi nhìn nhầm hay không? Hay trí nhớ tôi có vấn đề? Rõ ràng tôi nhớ lúc trước có hai vại mà?"

"A a a, cậu bạn nhỏ, cậu để phần tụi tui ít lại, tôi không đồng ý a."

"Ô ô ~, cậu bạn nhỏ, nói cho tôi có phải cậu có fans khác không, đã bán cho người khác rồi sao?"

"Là tiểu yêu tinh nào vậy, giao người ra đây."

Trong đầu Tô Thiếu Bạch hiện lên một người, Lãnh Huân!

Một ánh mắt lạnh băng quét qua, Tô Thiếu Bạch giật mình, quay lại nhìn thấy Cục bông đang nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ cũng đang hỏi: Tiểu yêu tinh nào?

Tô Thiếu Bạch lắc đầu thật mạnh, tướng quân Lãnh Huân cũng không có rượu vàng.

"Một thùng đã được khui trước để lấy mẫu gửi đến Tửu Hiệp," Tô Thiếu Bạch nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

"A a a, thì ra tiểu yêu tinh kia chính là Tửu Hiệp và Cục Phẩm Rượu."

"Lại lại, đừng nói nữa, khẩn trương quá đi."

Tô Thiếu Bạch đã dùng đất sét để niêm miệng, giờ muốn khui niêm cần gỡ phần đất sét khô ra. Dùng cây búa gỗ đặc chế gõ từng chút từng chút một, âm thanh nặng nề vang lên trong phòng livestream, nên lên lồng ngực từng người xem livestream, khẩn trương, chảy mồ hôi ......

Gõ vỡ đất sét, thật cẩn thận gỡ ra, tầng giữa còn có một lớp vải chống thấm và băng gạc, Tô Thiếu Bạch không vội vàng giở lên, mà ngồi xổm xuống đất, dùng tay gỡ đất sét bọc quanh vại, người xem livestream nhìn đến sốt ruột, hận không thể tự mình ra tay mở lớp vải lên. Thật vất vả chờ Tô Thiếu Bạch gỡ hết đất ra, cuối cùng cũng đưa tay mở lớp vải lên.

Miệng vại đen tuyền đường kính 30cm xuất hiện trước mặt mọi người, họ còn chưa kịp nhìn vào bên trong, một mùi hương kỳ lạ đã chui vào mũi người xem.

"Thơm, đây là mùi gì vậy, kỳ quái quá."

"Hương thơm thuần hậu, hương vị ngọt ngào, có hơi sặc mũi, lạ quá."

"Có thể uống sao?"

"Các cậu biết gì chứ? Rượu ngon, rượu ngon, tinh khiết thơm nồng, chín đủ độ, cậu bạn nhỏ, nhanh nhanh, cho tôi thử xem đi."

"Đúng vậy, người không hiểu rượu đứng qua một bên đi, rượu này uống được hay không, lão già ta uống rượu nhiều năm như vậy, tuyệt không sai được."

"Mau, mau múc lên thử đi, hôm nay không say không về."

"Giờ còn chưa uống được," Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười, nói: "Còn phải xứ lý bước kế tiếp đã!"

Dứt lời, Tô Thiếu Bạch cầm lấy một khung tre dài bỏ vào trong lu, ấn thẳng xuống giữa. Ở dưới đáy còn có gạo nếp và men gạo đỏ, Tô Thiếu Bạch muốn ép hết, vì thế cần dùng sức điều chỉnh vài lần mới cố định chắc khung tre. Rượu len qua khe hở của khung tre chảy vào lòng trong, như vậy sẽ tách được gạo nếp và men gạo đỏ nằm bên ngoài.

Tô Thiếu Bạch lấy một cái muỗng lớn múc rượu vào một cái vại khác. Một vại rượu màu nâu trầm, nhưng sau khi múc ra, lại có thể nhìn ra là màu đỏ tươi. Trải qua thao tác khuấy, mùi rượu thơm ngào ngạt càng nồng đậm, hấp dẫn không ít người xem livestream chảy nước miếng ròng ròng, muốn lén uống nhưng còn chưa kịp vươn móng đã bị fans dỗi phải thụt về.

"Mấy người không thể như vậy, cậu bạn nhỏ đã nói còn chưa uống được mà."

"Xin tuân thủ quy định, mấy đều đã 300-400 tuổi, hẳn nên phải làm gương cho tiểu bối chúng ta chứ."

"Không sai, nhìn xem ..., đệch, từ khi nào lên đến 6,5 tỷ rồi, thật là đáng sợ!"

"Càng ngày càng nhiều người, đừng mà, đến lúc cướp rượu mà không cướp được thì sao bây giờ?"

"Cậu bạn nhỏ nhà chúng ta cho vào, còn cách nào sao?"

Sau khi múc rượu ra, bếp lửa bên cạnh cũng đã bén lên lửa, lúc này mọi người mới phát hiện, Tô Thiếu Bạch đặt làm một cái nồi bằng gốm sứ siêu to, to y cái chõ hấp gạo nếp lúc trước vậy.

Người xem livestream: "Lợi hại, lợi hại, còn phải nấu 1 lần nữa sao? Quá phức tạp!"

"Ừm, nấu 1 lần rồi lọc lại là có thể uống rồi." Tô Thiếu Bạch nói: "Đây cũng không tính là phức tạp, giống như tự nấu rượu trong nhà, là đơn giản nhất rồi."

Người xem livestream: "Còn có phức tạp hơn sao? Cậu bạn nhỏ, khi nào cho chúng tôi xem cái phức tạp đi!"

"Chờ đến lúc ủ danh tử rượu Hoa Điêu và rượu Đỗ Khang, mọi người sẽ biết." Tô Thiếu Bạch nói, lửa đun nóng nồi, chăm thêm củi để giữ lửa, Tô Thiếu Bạch bưng vại rượu đổ vào trong nồi, lúc ban đầu rượu đổ vào là màu đỏ tươi, nhưng khi nhiệt độ dần tăng, rượu thế mà chuyển thành màu xanh lục.

"Đệch, chuyện gì vậy?"

"A a , sao thành màu xanh lục rồi, đây, đây là làm sao vậy?"

"Tui còn chưa kịp shock vì cái tên dễ nghe 'Đỗ Khang', đã có chuyện shock hơn xảy ra, xanh rồi, xanh rồi, vì sao lại xanh rồi?"

"Tôi càng tò mò hơn chính là vì sao phải nấu, rượu nho rượu táo trước đó đâu có nấu đâu!"

"Đúng vậy, vì sao phải nấu, chẳng lẽ nấu uống ngon hơn."

"Bởi vì nồng độ cồn rượu vàng thấp, dễ bị hỏng, nấu lên để phòng ngừa rượu lên men chua, dẫn đến biến chất." Tô Thiếu Bạch nói, rất nhanh rượu đã nấu xong, màu sắc chuyển về lại màu đỏ, màu càng trở nên đậm sắc. Mùi rượu thơm nồng đậm toả ra đã bẻ nhuyễn không ít người, không ít ông bà cụ đã nằm bò bên bếp chảy nước miếng. Tô Thiếu Bạch nhìn hình ảnh ảo mà hết hồn, lẳng lặng dời tầm mắt, cậu vẫn chưa thích ứng được với cảnh này.

Sau khi nấu rượu xong, lọc lại bằng gạc, lại tốn một khoảng thời gian không dài không ngắn.

"Cậu bạn nhỏ, ông nội sát vách khóc rồi, con cho ông ấy uống trước một hớp đi!"

"Quá thơm, quá thơm, lão già ta chịu không nổi rồi."

"Hương vị này, cảm giác còn thoải mái hơn mùi hương của rượu nho, trời ơi, có khi nào độ tinh khiết của rượu này còn cao hơn rượu nho không?"

"Khó mà nói, rượu này mất 3 tháng để sản xuất, nhất định không giống rượu nho."

Mà lúc này, các đại thế gia ủ rượu ẩn trong phòng livestream, bao gồm những người mở tài khoản phụ, lúc này mới phát hiện, kỹ thuật ủ rượu của bọn họ cơ bản không cùng đẳng cấp với Tô Thiếu Bạch, mà phương pháp này trong miệng cậu chỉ là phương pháp ủ rượu của gia đình bình thường, vậy phương pháp phức tạp ủ rượu Hoa Điêu và rượu Đỗ Khang, lại là cảnh giới nào?

Cuối cùng cũng lọc xong rượu, Tô Thiếu Bạch múc một ly rượu để lên bàn phòng bếp, dưới ánh nhìn chằm chằm của Cục bông, cũng rót thêm cho nó một ly.

Hương rượu lượn lờ đầu mũi, người xem livestream ngửi thấy mùi thơm kia đã chờ không nổi, ngay cả Du Tinh Lan, giáo sư Trần, người có thân phận này kia đều nhịn không được tranh đoạt cùng loạt fans cũ, bởi vì bọn họ cũng không thể cướp của một con mèo, lại còn là một con mèo vừa mập vừa hung.

"Rượu ngon, rượu ngon, rượu này, rượu này ......"

"A a a a, uống ngon nha, thật đặc biệt, tôi không biết nên hình dung như thế nào."

"Vị thuần hậu sâu lắng, hương thơm tinh khiết và nồng nàn, tuyệt."

"Không đúng, không đúng, sau khi uống xong, cảm giác được một luồng khí, không, không rõ là cái gì, đã xông thẳng lên hệ tinh thần, nhìn như, hình như có hơi đau, nhưng cái cảm giác đau này lại rất thoải mái, chuyện gì thế này?"

"Có phải rượu này chữa lành được hệ tinh thần không? Trước đó không phải có tin vịt nói rượu nho có thể làm dịu chứng rối loạn lưỡng cực sao?"

"Ông cũng nói là tin vịt đấy thôi, rượu sao có thể điều trị chứng rồi loạn lưỡng cực chứ."

"Không phải tin vịt đâu, là sự thật đó. Ây da, không nói với mấy người nữa, tôi muốn uống tiếp."

"Rượu ngon như vậy, Tửu Hiệp sẽ cho ra cấp gì đây? Độ thuần tịnh là bao nhiêu?"

"Tôi muốn khóc quá, rượu ngon lại tốt thế này sao lại bị thất truyền chứ, a a a, sinh thời có thể được nếm thử, quá hạnh phúc mà."

"Đây là rượu vàng nhỉ, á không đúng, hình như còn có tên gọi khác là Hồng Khúc Tửu, đúng không?"

"Hồng Khúc Tửu, tên thật đẹp, Hồng Khúc Hồng Khúc, thật dễ nghe, cậu bạn nhỏ, cậu đặt tên đó sao?"

"Không phải," Tô Thiếu Bạch cũng cầm ly rượu uống, nhưng chỉ mới uống mấy ngụm, mặt đã hơi đỏ, tuy cậu ủ rượu nhưng tửu lượng không giống, "Là do người xưa thời kỳ viễn cổ đặt, còn có một bài thơ miêu tả rượu Hồng Khúc, 'Lưu ly chung, hổ phách nùng,
Tiểu tao tửu tích chân châu hồng'."

Gừa: Hai câu thơ trên trích từ bài thơ "Tương tiến tửu" của nhà thơ Lý Hạ. Mn ai hứng thú có thể tham khảo nha.

將進酒 - 李賀

琉璃鐘,琥珀濃,

小槽酒滴真珠紅。

烹龍炮鳳玉脂泣,

羅幃繡幕圍香風。

吹龍笛,擊鼉鼓,

皓齒歌,細腰舞。

況是青春日將暮,

桃花亂落如紅雨。

勸君終日酩酊醉,

酒不到劉伶墳上土。

Tương tiến tửu - Lý Hạ

Lưu ly chung, hổ phách nùng,

Tiểu tao tửu tích chân châu hồng

Phanh long, bào phượng ngọc chi khấp

La vi tú mạc vi xuân phong

Xuy long địch, kích đà cổ

Hạo xỉ ca, tế yêu vũ

Huống thị thanh xuân nhật tương mộ

Đào hoa loạn lạc như hồng vũ

Khuyến quân chung nhật mính đính túy

Tửu bất đáo Lưu Linh phần thượng thổ.

Dịch nghĩa:

Chén rượu bằng lưu ly làm rượu màu hổ phách thêm đậm đà

Chút rượu còn lại, rơi từng giọt, có màu hồng như ngọc châu

Hãy xẻ thịt rồng, nướng thịt chim phụng cho mỡ trắng như ngọc trong nồi phải khóc than

Màn lụa, rèm thẹu vây quanh ngọn gió xuân

Hãy thổi ống địch làm bằng xương loài rồng, hãy vỗ tiếng trống làm bằng da cá sấu

Hãy nhìn những hàm răng đang ca hát, hãy nhìn những chiếc eo thon đang nhảy múa

Huống gì giữa ngày xuân, bóng chiều đang phủ xuống

Hoa đào rơi lả tả như một cơn mưa màu hồng

Khuyên ngài suốt ngày cứ say tuý lý

Bởi vì rượu đâu có đến được trên nấm mộ của Lưu Linh.

Mời rượu (Nguyễn Tôn Nhan dịch)

Chén lưu ly, rượu ngon nồng

Thùng rượu tuôn giọt trân châu hồng

Giết rồng nướng phụng mỡ khóc nấc

Màn là trướng vũ vây xuân phong

Thổi sáo rồng, vỗ trống lụa

Cùng hát lên, eo thon múa

Huống hồ tuổi xuân đang tàn úa

Hoa đào rơi loạn mưa tua tủa

Mời anh suốt ngày say mệt mê

Đừng mong rượu tưới Lưu Linh mộ.

Lời này nói ra, mọi người hơi ngẩn ra.

"Nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác thật hay, thật ý nghĩa, đầy ngữ cảnh."

"Đây là từ thơ cổ đúng không, tuyệt quá, giờ ngoại trừ sinh viên Học viện Lịch sử, chúng tôi đều không được học."

"Thật tuyệt, kỳ sau tui sẽ đăng ký thêm môn lịch sử."

"Tôi muốn đi tìm thêm thơ, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là uống rượu."

"Đúng vậy, uống rượu." Tô Thiếu Bạch ngà ngà say nên đôi mắt đặc biệt sáng, cậu nói: "Rượu này tác dụng chậm nhưng mạnh, mọi người đừng uống nhiều, sẽ say đó."

Người xem livestream: "......"

"Tôi cũng không muốn uống nhiều lắm, mà tôi có thể uống nhiều sao? Cậu bạn nhỏ, tôi cảm thấy cậu đang cười nhạo chúng tôi không được uống rượu á."

"Hu hu ~, cậu bạn nhỏ, cậu bán tôi một bình đi, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu luôn nè."

"Rượu nho này kia tui nguyện từ bỏ hết, hiện chỉ cầu một bình Hồng Khúc Tửu thôi."

"Đệch, hơn 7 tỷ người, đến từ lúc nào vậy, nhanh nhanh, vì sao nhiều người vậy."

"A a a, báo cáo của Cục Phẩm rượu và Tửu Hiệp ra chưa?"

"Bọn họ như nhau, đều thống nhất 12 giờ trưa mới ra báo cáo, 11h59 rồi, nhanh nhanh đi xem đi."

Tô Thiếu Bạch cũng hiếu kỳ với báo cáo lần này, chỉnh một nửa màn hình sang official website của Tửu Hiệp và Cục Phẩm Rượu. Fans, khán giả gấp như ngồi nước sôi, dù chỉ còn 1 phút, bọn họ cũng điên cuồng nhắn trên trang chủ, thúc giục nhanh nhanh nhanh.

"Mười, chín, ...... năm, sáu ...... hai ...... một."

Khi kim giây chỉ đến đúng số 12, trang web được cập nhật, hai bản báo cáo xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người nhanh chóng kéo qua trang sau xem kết quả:

Rượu kiểm định: Hồng Khúc Tửu

Người ủ: Tô Thiếu Bạch

Độ thuần tịnh: 80%

Cấp bậc: S+

"Oanh" đầu óc lập tức bị oanh tạc, từ từ quay lại, ngây dại nhìn Tô Thiếu Bạch, phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn nhìn phản ứng của cậu thiếu niên đã phá vỡ kỷ lục của chính mình và Đế Quốc.

Gương mặt thiếu niên ửng đỏ, đang ôm một cục bột trắng như mèo như thỏ tròn dài, khoé miệng cậu mới cong lên, mỉm cười say lòng người, tựa đầu lên trán cục bột trắng, nói: "Cục bông, cưng lại uống rượu có đúng không, thích không?"

Người xem livestream: Muốn giết mèo.

Rượu vàng - Rượu Thiệu Hưng -Hồng Khúc Tửu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia