ZingTruyen.Asia

[ĐAM - EDIT] TÔI CHINH PHỤC ĐẾ QUỐC BẰNG Ủ RƯỢU [PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP] - Thư Nhất

Chương 25: Hồng Khúc Tửu

ahappybookaholic


Tô Thiếu Bạch không biết đã bị nhân vật cao tầng ở Đế tinh nhắm đến, giữa trưa cùng ngày, sau khi gửi rượu xong liền lên Tinh Võng xem hot search, nhận về vô số lời ca ngợi hết mực. Có người vì ở cách Thạch Thị tinh xa nên chưa nhận được rượu, bèn ngao ngao gào rống, kêu gào muốn điện thoại cho công ty vận chuyển tinh hệ, giục bọn họ tăng tốc độ lên. Mà người xem uống rượu thông qua chức năng thực tế ảo của livestream thì khóc la rằng từ hôm nay trở đi sẽ bái Phật bái Thần, nhất định lần sau phải mua được rượu.

"Rượu này ngon như vậy sao?" Có người đưa ra nghi vấn.

"Để người từng uống qua nói cho chú nghe, ngon, còn ngon hơn rượu cấp A+. Tôi không biết vì sao Tửu Hiệp lại đưa ra báo cáo là rượu cấp A, nhất định là vì ghen ghét."

"Đúng, chứng rối loạn lưỡng cực của ông nội tôi vô cùng nghiêm trọng, đã nặng đến mức tâm thần phân liệt, nhưng hôm nay, sau khi ông nội tôi uống rượu, sau bao năm không thể ngủ, ông đã

mới vừa chìm vào giấc ngủ rồi. *Khóc lớn* vì chuyện này, cậu bạn nhỏ, tôi sẽ yêu cậu cả đời, từ hôm nay trở đi tôi sẽ là kỵ sĩ trung thành nhất của cậu."

"Tôi cũng nghe nói rượu cấp A+ có tác dụng trấn an chứng rối loạn lưỡng cực, chẳng lẽ rượu Tô Thiếu Bạch cũng có tác dụng tương tự?"

"Chúa ơi, không thể nào! A a a, thật sự thần như vậy?"

"Thật sự, rượu của tôi là được bắt thăm trúng, ba tôi là binh lính, bởi vì chứng rối loạn lưỡng cực mà phải rút khỏi tiền tuyến, hôm nay, sau khi ông uống rượu cũng nói là có tác dụng."

Những người khác nghe thấy những lời có cánh của mấy người này, cảm thấy tò mò về Tô Thiếu Bạch, nhưng cũng có người nổi lên nghi ngờ, cảm thấy đó là thuỷ quân của Tô Thiếu Bạch.

"Thuỷ quân lại tới nữa à, ha ha, đùa vui cái gì vậy, ngon hơn rượu cấp A+, sao không nói sắp tới Đế quốc sẽ vì cậu ta mà công bố một cấp bậc mới luôn đi? Hề hước."

"Streamer này không đơn giản nha, bắt đầu từ khi xuất đạo, hotsearch dồn dập, đập bao nhiêu tiền thế?"

"Quả nhiên là có đoàn đội!"

Đối với những lời ra tiếng vào, bất kể là người nhận/mua được rượu hay người chỉ được nếm qua livestream đều vén tay áo xông lên, chiến! Dám mắng cậu bạn nhỏ, cũng phải xem bố mày cho cho hay không đã.

Tinh Võng phải nói là chiến hoả tán loạn, cho đến khi một câu nói xuất hiện: "Trưa hôm nay còn một buổi livestream nữa, livestream làm men gạo đỏ, còn ở đây quấy với đám người này làm gì."

"Đúng vậy, có bản lĩnh sau này bọn mày đừng có mà mua rượu của cậu bạn nhỏ nhé."

"Ha ha ha, chờ mong-ing, chương trình mặt sưng phù."

Fans Tô Thiếu Bạch thoát vòng chiến rất nhanh, chuyển hướng sang phòng livestream, nhưng vẫn còn sớm 10 phút nên livestream chưa mở. Lúc này, Tô Thiếu Bạch đang xem xét kho ủ rượu mới xây dựng, cảm thấy rất hài lòng với độ hoàn nguyên đạt được. Một khu vực rộng 200m2 làm Tô Thiếu Bạch rất hưng phấn, trong đầu đã nghĩ đến chứa những gì rồi.

"Cục bông ơi, chờ nơi này chuẩn bị xong xuôi hoàn tất, rượu mới ra lò, chúng ta có thể ủ rượu trắng rồi. Ah, đúng rồi, chờ ủ mẻ rượu vàng này xong, anh sẽ bắt đầu làm men rượu, đến lúc đó sẽ ủ rượu nữ nhi hồng. Không đúng, cục bông em là nam, vậy là nam nhi hồng?" Tô Thiếu Bạch ôm cục bông đi xem xét mọi ngõ ngách, vừa tán gẫu, "Cục bông, em biết nữ nhi hồng dùng để làm gì không? Để gả con gái đấy."

Hôm nay cục bông rốt cuộc cũng bình thường lại, tuy rằng vẫn là bộ dáng lười biếng.

Tô Thiếu Bạch bế cục bông lên, một người một mèo nhìn nhau, "Thật đặc biệt, có phải không?"

Trán bên trán, đầu sát bên đầu, Tô Thiếu Bạch cười híp mắt, nghĩ chờ đến lúc cục bông trưởng thành, sẽ tìm bạn gái cho ẻm, đến lúc đó rượu nữ nhi hồng có đất dụng võ rồi.

"Anh ơi, tới giờ rồi ah." Đường Tinh Thần nhắc nhở.

"Vậy đi thôi!" Tô Thiếu Bạch ôm cục bông đi đến phòng bếp. Kho ủ rượu còn trống trơn, đồ vật cần chuẩn bị đều đã có sẵn trong phòng bếp, "Tinh Thần, em muốn học ủ rượu sao?" Ngày hôm qua, sau khi nghe ông nội Đường nói, Tô Thiếu Bạch liền nảy ra suy nghĩ này.

"Có thể không ạ?" Hai mắt Đường Tinh Thần sáng lên, theo lời ông nội và chị gái, cậu biết được rượu này cực kỳ lợi hại.

"Đương nhiên, nhưng anh có một điều kiện."

"Anh nói đi, cái gì em cũng làm được."

"Em phải đi học lại đàng hoàng, sau giờ học, anh sẽ dạy thêm cho em sau."

Đường Tinh Thần gật đầu liên tục, đi theo sau Tô Thiếu Bạch vào phòng bếp, cả người cứ lâng lâng. Tô Thiếu Bạch nhìn mà buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc. Không có Tinh Thần, cậu cũng muốn tìm một đồ đệ, ủ rượu một mình mệt đuối xác. Bất quá Tinh Thần vẫn chỉ là đứa nhỏ, chuyện nhận đồ đệ vẫn nên chờ thêm thời gian nữa.

Áo vải lanh màu nâu cùng quần đùi đồng bộ, mái tóc hơi dài được thắt bím, lộ ra vầng trán sáng bóng, gương mặt trắng nõn anh tuấn đậm ý cười, hai mắt cười trong trẻo như chứa đầy tinh quang. Phòng livestream vừa mở một cái, người xem mới ùa vào lại nháy mắt đơ dại, một lúc lâu lại ồ ạt như lũ cuốn bình luận đến điên cuồng:

"A a a a, mềm quá, muốn ôm quá, của mị, của mị, của mị cả."

"A a a, chít mịa rồi, phịch một cái xuống đất, cậu bạn nhỏ đáng yêu quá, thét chói tai, thét chói tai."

"Lao ào tới, bế cậu bạn nhỏ, gạt cần số max, ha ha ha, của chị nhé cưng."

"Bảo bối ngoan, lại nào, baba ôm cưng."

"Biến, ông chú già dê. Bác nè con, cậu bạn nhỏ, bác có kẹo nè, con muốn ăn không?"

Tô Thiếu Bạch trang điểm có hơi mang phong thái cổ phong, làm người xem livestream kích động hú "ngao ngao", hận không thể ôm cậu vào lòng vuốt ve mấy cái.

"Khụ khụ," Tô Thiếu Bạch yên lặng lui về phía sau mấy bước, tránh xa màn hình livestream đang bật chế độ thực tế ảo, "Hôm nay chúng ta bắt đầu làm men rượu đỏ."

"Ha ha ha, lùi ra sau, chị thấy rồi nhé, mấy bà thím quái dị mấy người á, né cậu bạn nhỏ xa xíu nào."

"Gào khóc tiếng mán, sao hôm nay nhiều người dữ vậy, ngao ngao, còn tăng tiếp nữa chớ, đừng tăng nữa mà, đã hơn 23 vạn người online rồi đấy, đến lúc vừa bốc thăm vừa mua, mấy người từ nhỏ luôn 'được' giẫm sicula của nhà sản xuất 4 chân mỗi khi ra cửa, thì tuyệt đối sẽ không rớ được đâu."

"Ha ha, nhắc nhở chút nè, hôm nay chỉ có làm men rượu đỏ thôi."

"Mới làm men rượu đỏ mà nhiều người như vậy, chờ chính thức ủ rượu, không phải càng nhiều người hơn sao? Khóc."

Phòng livestream trực tiếp tỏ vẻ đồng tình, có lý.

"Cậu bạn nhỏ, cậu không hỏi chúng tôi cảm thấy rượu hôm qua thế nào sao?"

Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, cậu rất có lòng tin với rượu mình ủ, nhưng vẫn hỏi: "Thế nào?"

"Siêu cấp siêu cấp ngon, rốt cuộc tôi cũng được thưởng thức cái gì là tư vị của ngọc dịch quỳnh tương, tuyệt."

"Uống thật sự siêu cấp ngon, cảm giác còn có lợi cho hệ tinh thần, có phải ảo giác của tôi không nhỉ?"

"Không đâu, tôi cũng cảm thấy vậy á."

"Oa, gào khóc, mấy người, mấy tên này, tôi không được bốc thăm trúng cũng không mua được, ô ô ~, cậu bạn nhỏ, thương lượng cái đi, lần này ủ nhiều thêm chút nhé!"

"Lần này trước hết sẽ dùng men rượu đỏ để ủ hai vại rượu, chờ xem thành phẩm thế nào, rồi mới ủ thêm sau." Tô Thiếu Bạch trả lời, men rượu đỏ cần vi khuẩn lên men, Tô Thiếu Bạch không hiểu rõ lắm về loại vi khuẩn này, không biết chất lượng men gạo đỏ làm ra sẽ như thế nào, cho nên mẻ đầu tiên, chỉ có thể ủ một ít.

Phòng livestream:

"Cậu bạn nhỏ, tôi tìm trên Tinh Võng cũng không tìm được cái men gạo đỏ này, đây là gạo gì thế?"

"Gạo màu đỏ?"

Tô Thiếu Bạch: "Men gạo đỏ được lên men từ gạo, đã có ghi chép từ rất lâu. Phải quay ngược về thời Đường Tống, là một món ăn, cũng là một loại thuốc, vô cùng tốt cho cơ thể."

"Đường Tống, choa moạ ơi, lâu lơ lâu lắc, là chuyện cũng 7-8 ngàn năm trước á hì! Cậu bạn nhỏ, quả nhiên, cậu là dân lịch sử à?"

"Dân lịch sử nói cho mà nghe, trong sách giáo khoa không có cái này mô! Cúng bái học bá."

"Học bá đúng là khác bợt, biết những kiến thức chúng ta không nào với tới được."

Tô Thiếu Bạch: Tui không nói cho mấy người rằng mỗi lần thi cử tui chỉ vừa đủ qua môn đâu.

Tô Thiếu Bạch lấy gạo tẻ đã ngâm nở từ tối hôm qua ra, gạn bỏ nước. Một cân gạo làm được 6 lạng men gạo đỏ. Trước tiên Tô Thiếu Bạch sẽ đổ gạo ngâm nở vào xửng hấp đã chuẩn bị sẵn, xửng được đặt trên một cái nồi nước lớn, rồi múc từng tô từng tô gạo đổ vào xửng, lúc này người xem livestream mới chú ý tới căn phòng bếp khác người.

"Oa, phòng bếp thú vị ghê nghe, đây là đun bằng gỗ à? Nguyên thuỷ ghê hì."

"Tò mò cách nhóm lửa ghê, không có máy mồi lửa, làm sao bây giờ."

Tuy rằng người xem livestream đã từng thấy lò đất nung nhưng vẫn khá tò mò.

"Đây là bếp kiểu cổ, có ở thời viễn cổ kia, thời con người còn chưa có than hay điện, thì chính là dùng loại bếp này." Tô Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, hiện tại đã là hơn 6000 năm thời tinh tế, vậy lúc đó hẳn là thời viễn cổ nhỉ!

"Oa, cậu bạn nhỏ hiểu biết thật nhiều, thật là lợi hại."

"Lợi hại nhất không phải là chuyện cậu ấy có thể vẽ được bản vẽ sao? Trước đó tôi còn đặc biệt đi tìm tư liệu cũng chưa tìm ra được. Cậu bạn nhỏ thật bác học, loại kiến thức cao cấp này mà cũng biết."

"Học bá, học bá, cậu còn thiếu học tra không?"

Tô Thiếu Bạch: "......" Có hơi chột dạ.

Sau khi cho gạo vào trong xửng hấp, thêm nước vào nồi, đậy nắp lên, nhóm lửa. Tô Thiếu Bạch ngồi xổm xuống trước cửa bếp, tay trái nắm 1 nắm lá cây khô, tay phải cầm cái bật lửa vất vả lắm mới kiếm được. Vì lá quá khô nên lửa lập tức bùng lên một phát, làm cả phòng livestream sợ tới mức trực tiếp la oi ói.

"Méo, thật là khủng khiếp, vì sao không hấp bằng điện?"

"A a a, sẽ đốt phải tay á, mau bỏ lá cây vào đi."

Phòng livestream nhìn Tô Thiếu Bạch cầm nắm lá cây lắc lắc hòng làm lửa cháy lớn lên, sốt ruột mà kêu "oa oa."

"Lửa đốt bằng củi, điện và khí đốt, mùi vị sẽ không giống nhau. Lửa từ củi sẽ mang theo mùi thiên nhiên, khi nấu đồ ăn cũng sẽ nhiễm loại mùi hương tự nhiên đặc biệt này. Nếu muốn ủ ra rượu có hương vị nguyên thuỷ nhất, đun bằng củi là không thể thiếu." Tô Thiếu Bạch trả lời.

Cậu đốt lá cây bỏ vào bếp, lớp dưới cùng là những nhánh củi thật mảnh do Đường Tinh Thần tìm được, sau đó xếp củi thanh lên trên, nhưng chỉ trong chốc lát, lửa đã bùng lớn lên, phần đuôi lửa đỏ nhỏ cũng ló ra hỏi miệng bếp.

"Nhìn ảo tung chảo, thật á hả?"

Những người xem khác vẫn còn nghi vấn, bất quá là thật hay là giả, chờ gạo hấp ra thì biết thôi, hiện tại bọn họ để ý đến ngọn lửa hơn.

"Oa, lần đầu tiên tôi thông qua chế độ thực tế ảo được nhìn thấy hình dáng thật của ngọn lửa đấy. lợi hại."

"Lửa nhìn đẹp thật, cảm thấy có thấy hơi tiếc. Hiện giờ cái gì cũng dùng điện, dùng năng lượng, đồ vật xinh đẹp như vậy cũng chưa từng được thấy qua."

"Muốn sờ ghê ......"

"Tui cũng muốn ......"

"Đừng," Tô Thiếu Bạch vội vàng ngăn cản, nhưng đã không kịp, phòng livestream liên tục phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, "Đang mở chế độ cảm nhận hiện trường, sẽ đau đấy."

"Hu hu, nháy mắt kia thật sự quá đau, thì ra bị lửa đốt lại đau như vậy? Khác so với bị dao cứa đứt tay, hít, hình như tui còn ngửi thấy được mùi thịt nướng á."

"Thật sự đặc biệt vậy á? Tui cũng thử."

"Tui cũng thử!"

Tô Thiếu Bạch: "......" Đây là cái thế giới điên cuồng gì vậy.

Người xem livestream chơi lửa vô cùng vui vẻ, Tô Thiếu Bạch ngồi bên bếp, hai tay ôm mặt, nhìn từng đôi từng dôi bàn tay ảo duỗi về phía ngọn lửa, sau đó chính là tiếng kinh hô đầy thống khổ, mà cảm thấy bất đắc dĩ.

Sau khi hấp gạo xong phải dập lửa ngay, phòng livestream lập tức thất vọng, không ít người ý kiến bản thân còn chưa chơi xong, còn một số người mới tới, nghe người ta nói vừa rồi được chơi với lửa, hối hận dậm chân ầm ầm. Mở xửng hấp ra, gạo tẻ trắng nõn xuất hiện trước mặt người xem, mùi cơm thơm ẩn ẩn hương khói lửa nồng đậm, hơi khói bốc lên lượn lờ bay bổng, chui vào khoang mũi từng người xem.

"Thật đúng là khác bợt, mùi cơm này tuyệt vãi, cậu bạn nhỏ đúng là không lừa người."

"Ôi đệch, thơm quá, chảy nước miếng, cậu bạn nhỏ nấu cơm thơm dữ thần, mấy cái nồi cơm điện quảng cáo cho lắm vô mà như con cá muối, tới học tập đi kìa!"

"Đói bụng."

"Ăn cơm, ăn cơm, chén đâu, chén đâu!"

"A a, muốn ăn, không được, nước miếng thành dòng, quỳ cầu 1 miếng thôi."

Tô Thiếu Bạch nhìn người xem y chang đàn sói đói đang nhìn chằm chằm vào xửng cơm, bất đắc dĩ lấy một cái chén ra để bên cạnh. Tuy nói rằng là thực tế ảo, cậu cũng không muốn thấy cảnh người xem vồ ra ăn lấy ăn để.

"Ngon quá, mềm đúng độ, dẻo đúng chuẩn, nhai siêu sướng miệng, ăn tỷ ngon."

"Hạt cơm tròn tròn múp mẩy, tinh tế ngon miệng, cơm trước kia tui ăn đều không phải là cơm, là rác mà."

"Cảm giác sau lần ăn này, về sau chẳng muốn ăn cơm nữa, đều là em trai cả mà! Cậu bạn nhỏ, có muốn chị gái không? Có thể dạy kèm, rửa chén, quét dọn, còn có thể làm ấm giường, ăn cơm, hoàn toàn miễn phí nha."

"Lăn, cậu bạn nhỏ còn chưa thành niên đâu đấy! Xin hỏi tiểu thiếu gia có cần người hầu không? Cái loại biết đánh nhau, biết ăn cơm ấy."

"Mấy người thật nhiều lời, tập trung ăn đi, xí nữa tắt livestream không có mà ăn đâu."

Người xem livestream: "Người anh em nói quá đúng."

Chờ nhiệt độ cơm hấp còn cỡ 30º, cho loại nấm men mua trên mạng vào, dùng tay trộn đều, bỏ vào thùng gỗ niêm kín lại để lên men. Tô Thiếu Bạch quay đầu lại, nhìn người xem vừa liếc nhìn động tác của cậu vừa điên cuồng ăn cơm mà dở khóc dở cười.

"Livestream hôm nay đến đây thôi." Tô Thiếu Bạch mở miệng nói. Khâu tiếp theo là việc của ngày mai.

Người xem đang ăn sung sướng, há hốc mồm.

"Cái gì?"

"Nhanh như vậy? Xong rồi?"

"Đừng mà, đây, đây cũng mới được bao lâu đâu cơ chứ!"

"Tôi chỉ muốn biết, ngày mai còn livestream sao?"

"Có, 9 giờ sáng mai, nhưng sau đó sẽ ngày đêm lẫn lộn, hay là ......" Tô Thiếu Bạch chần chờ.

Sau 20 tiếng sẽ khui niêm và rửa men, sau đó cách 10 tiếng lại rửa men 1 lần, rửa tổng cộng 6 lần, tính khoảng đến 10 sáng hôm tới mới hoàn thành, rồi cần phải phải phơi nắng nữa mới kết thúc.

"Xem, chúng tôi xem, ngày đêm lẫn lộn cũng xem." Người xem livestream nói liên thanh, sau đó đập bàn cái bộp.

"Tôi hỏi này, cậu bạn nhỏ có cần đồ đệ không, không cần đồ đệ thì người giúp việc cũng được, không cần tiền lương, còn có thể cày đêm."

"Quá vất vả rồi, không phải cười đâu, nhưng cậu bạn nhỏ còn đang tuổi lớn đấy, tìm người phụ giúp đi, ví dụ như tôi này."

Tô Thiếu Bạch bị mọi người chọc cười, đồng ý nhất định sẽ tìm người phụ giúp, rồi sau đó vẫy tay hẹn gặp lại với mọi người. Sau khi tắt livestream, Tô Thiếu Bạch và Đường Tinh Thần đi về nhà, vừa đi cậu vừa chỉ cách làm men gạo đỏ cho Đường Tinh Thần. Hai người về đến nhà, Đường Tinh Hà mới vừa chuẩn bị cơm trưa xong, ông nội Đường đang tưới hoa ở sân trước, hiện giờ tuy ông chưa phải ổn lắm nhưng đã có thể ra khỏi phòng.

"Ông nội ơi, con xuống hầm lấy rượu cho cục bông uống. Con lấy thêm một ly lên cho ông nhé, để ông vừa ăn trưa vừa nhấm nháp cho vui." Tô Thiếu Bạch cầm lấy bình tưới nước trên tay ông nội Đường để sang một bên, đỡ ông đến phòng ăn cơm.

"Được." Ông nội Đường gật đầu, ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn Tô Thiếu Bạch đi, lại nhìn Tinh Hà đang bận rộn trong nhà bếp, còn có Tinh Thần đang ghi chép gì đó trên thiết bị đầu cuối, gật gật đầu. Gia đình này, từ sau khi Tiểu Tô tới, càng ngày càng tốt hơn.

Tô Thiếu Bạch đi nhanh về nhanh, bưng theo 2 ly rượu, ông nội Đường nửa ly, cục bông một bát, chẳng qua cái bát này chỉ được lớp mỏng rượu vừa phủ đáy bát mà thôi.

Cục bông: "......"

Ông nội Đường cầm nửa ly rượu đang muốn uống, cảm giác được tầm mắt sắc bén, hơi giật mình, rồi cười tủm tỉm uống một ngụm, ngon thật.

Cơm nước xong, Tô Thiếu Bạch hỏi thăm ông nội Đường xem ở đây có con suối nào không. Men rượu đỏ tốt nhất nên dùng nước suối để rửa, ủ rượu vàng cũng thế, dùng nước bình thường không phải không được, chỉ là rượu ủ ra cũng không được ngon cho lắm.

"Có, con nhìn," Ông nội Đường chỉ vào ngọn núi xa xa ngoài cửa, "Ngọn núi kia có một dòng suối nhỏ, là nước trên núi chảy xuống, có thể dùng để uống. Tinh Thần biết đường đi, con nói nó dẫn con đi nhé."

"Dạ, vậy giờ con đi luôn!" Tô Thiếu Bạch rất vui mừng, chạy lên lầu lấy máy kiểm định nước, thuận tay ôm luôn cục bông đang ngà ngà say đi luôn.

Ông nội Đường thấy cơ thể khá hơn, kêu Đường Tinh Hà xuống hầm rót hai chai rượu, từ từ đi về phía nhà ông Oss. Vừa đến nhà ông Oss, liền nghe thấy tiếng vang lớn, chỉ trong chớp mắt, con trai trưởng của ông Oss cả người đầy máu bị nâng ra.

"Làm sao vậy?" Ông nội Đường thấy người nhà ông Oss ít nhiều đều có thương tích, liền hỏi.

"Ông nội lại bị bạo phát tinh thần lực." Con dâu ông Oss khóc ròng nói.

Ông nội Đường ôm chặt hai chai rượu trong ngực, trầm giọng nói: "Ta đi xem ông ấy."

"Không được, hiện tại ông nội không cách nào khống chế được tinh thần lực bị phóng ra, ông sẽ bị thương mất." Con dâu ông Oss thấy ông nội Đường đi không được vững, liền biết tình trạng cơ thể hiện tại của ông cũng không tốt.

"Ta sẽ không sao đâu." Ông nội Đường, cố chấp đi vào trong.

Lúc này, Tô Thiếu Bạch đã theo Đường Tinh Thần đi vào núi. Dòng suối nhỏ cách bọn họ không xa, rất nhanh đã nghe được tiếng nước chảy, róc rách rầm vang, nước chảy từ trên cao xuống tạo thành bọt nước, xung quanh hoa cỏ nở rộ, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp. Tô Thiếu Bạch đi đến bên dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống hớt một vốc nước uống thử, nước suối mát lạnh, ngọt lành ngon miệng, chất lượng nước tuyệt vời. Dù vậy, vì an toàn, Tô Thiếu Bạch vẫn lấy máy đo cho vào dòng suối, đè cục đá lên, ngâm nó cả đêm, để xác nhận nước thật sự an toàn.

Ngày hôm sau, không ít người xem đã thủ sớm từ trước, ngay lúc phòng livestream bắt đầu, đám người sớm đã gấp chờ không nổi liền ùa vào.

"Bóc tem."

"Ai nói, rõ ràng tôi mới là đầu tiên."

"Hôm nay vẫn trước sau như một, ôi đông người."

"Xin chào, tôi là Tô Thiếu Bạch, hôm nay chúng ta livestream rửa men gạo đỏ, tôi đã tìm được một dòng suối nhỏ, chúng ta đi qua đó rửa nào." Tô Thiếu Bạch chào hỏi mọi người xong, đi qua phòng chứa men gạo đỏ làm ngày hôm qua.

"Nước suối? Có thể đi mua mà, có người chuyên bán nước suối để ủ rượu á, trong đó có bỏ thêm gì đó giúp rượu càng thuần hơn á."

"Nước suối chính là loại nước tốt nhất, không cần thêm thứ gì khác." Tô Thiếu Bạch cười nói, đưa người xem đến phòng chứa men gạo đỏ, mùi thơm nồng bốn phía, người xem không hẹn mà nuốt nước miếng.

"Đói bụng."

"Ăn đi, cậu bạn nhỏ, nếu không thì chúng ta đừng lên men nữa, giờ ăn luôn đi?"

Tô Thiếu Bạch: "......"

Cậu chỉ chuẩn bị 10kg gạo nhưng qua quá trình chưng nấu rửa, còn được cỡ 1 thùng lớn.

"Thử xem sao." Tô Thiếu Bạch lẩm bẩm, ngồi xổm xuống, một tay đặt trên miệng thùng, một tay để bên dưới, dùng sức nâng lên, nâng không nổi, cơm hấp rồi lên men nặng quá. Tô Thiếu Bạch bị chúi người về phía trước, cụng đầu vào thùng gỗ, đau đến hít khí, lại sợ thùng bị ngã nên không dám thả tay.

"Anh, anh, sao thế?" Đường Tinh Thần bị động tác của Tô Thiếu Bạch doạ sợ nhảy dựng, vội vàng đỡ lấy thùng, sốt ruột nói, "Anh, anh thả tay ra đi."

"Em đỡ nhé, anh thả tay đây." Tô Thiếu Bạch dặn dò, rút tay ra, quả nhiên đỏ rần.

"Anh, để em cho!"

"Không được, em quá nhỏ, anh còn không ......"

Tô Thiếu Bạch ngậm miệng, chỉ nhìn thấy Đường Tinh Thần 12 tuổi cao 1m6 ngồi xổm xuống, vào thế, bưng thùng lên dễ như trở bàn tay, bởi vì chiều cao, chỉ còn lộ được mỗi đôi mắt.

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Phốc, ha ha, thùng này, thùng cơm này tuy nặng nhưng thân là người có tinh thần lực, hẳn là chuyện cỏn con! Cậu bạn nhỏ, cưng bị sao thế. Sao còn không mạnh bằng cậu nhóc nhỏ xíu đó vậy."

"Gạo hấp chín cộng thêm thùng, tối đa cũng chỉ 70 cân đi."

Tô Thiếu Bạch: "......"

Tô Thiếu Bạch làm bộ nghe không hiểu chuyện cười của phòng livestream, lấy dụng cụ, dẫn Đường Tinh Thần cùng lên núi. Thiết bị đầu cuối bay theo quay hai người, hơn nữa, Tô Thiếu Bạch và Đường Tinh Thần hôm nay mặc đồ vải đay, đi giữa núi rừng, đặc biệt có cảm giác. Tô Thiếu Bạch mặc như vậy vì giai đoạn hấp gạo trong nhà bếp nóng cực kỳ, vải đay dệt mỏng và thông khí, nhưng lại không bị xuyên thấu, vô cùng thích hợp mặc đi lao động.

Rất nhanh hai người đã tới bên dòng suối, Tô Thiếu Bạch trước hết kiểm tra máy kiểm định nước, phát hiện nước không có vấn đề, mới mở niêm men gạo đỏ bán thành phẩm. Thoáng chốc, mùi thơm càng lúc càng nồng đậm, người xem livestream lại oa oa kêu lên, hỏi Tô Thiếu Bạch có ăn được không.

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Cách tầng thực tế ảo, có ăn cũng chả chết, để chúng tôi thử tý đi mà!"

"Thật là chức năng chuẩn bét xà đét." Tô Thiếu Bạch nghĩ đến ở thế kỷ 21, mấy cô gái đều suốt ngày kêu giảm cân, nếu có chức năng này ở thế kỳ 21, nhất định debut C vị đoạn tầng.

Tuy rằng tay chỉ là giả, cũng không thể để bọn họ chọc thẳng vào thùng, Tô Thiếu Bạch dích 1 cục lên nắp thùng, cho bọn họ tự do phát huy, cậu cùng Tinh Thần bắt đầu rửa men gạo đỏ. Men gạo đỏ lúc mới bắt đầu lên men có màu đen, sau quá trình rửa men, màu sắc sẽ ngày càng đỏ, cách 10 tiếng rửa 1 lần, tổng cộng 6 lần. Tô Thiếu Bạch phải thức khuya dậy sớm, từ 9 giờ sáng hôm nay bắt đầu rửa lần đầu tiên, 7 giờ tối 1 lần, 5 giờ sáng mai 1 lần ......

Công đoạn rửa này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lúc nào cũng phải chú ý đến mức độ lên men của gạo, cho nên không thể thay người. Nhưng thật ra, Đường Tinh Hà biết cậu muốn đêm khuya chạy lên núi, cũng đi theo phụ giúp, chính thức hoàn thành quá trình rửa men gạo đỏ là 11 trưa ngày thứ 3. Mấy ngày nay, Tô Thiếu Bạch cũng không quá mặn mà với mở livestream, nhưng dưới yêu cầu của người xem, mỗi lần đều chỉ mở livestream lên rồi thả đó bận đầu bận đuôi, sau khi hoàn thành lần rửa men cuối cùng, cậu cho lên mái nhà phơi nắng, rồi quay về phòng ngã ập lên giường, lập tức ngủ say.

Phòng livestream cũng không tắt, hơn 30 vạn người online nhìn thấy Tô Thiếu Bạch ngã xuống giường ngủ say, nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.

"Trời ơi, mấy ngày nay theo cậu ấy điên đảo ngày đêm, bé sắp chịu không nổi rồi, ô ô ~, quả nhiên muốn ủ ra rượu ngon không phải là một chuyện đơn giản."

"Chính là ủ thủ công và ủ dùng máy móc hoàn toàn không giống nhau! Nhìn rượu nho đỏ đi thì biết!"

"Thật mong chờ rượu vàng lần này quá đi, vất vả như vậy, phẩm chất cũng được cấp A+ đi! A a, muốn để dành điểm tín dụng từ giờ quá đi."

"Bắt đầu từ bây giờ tui muốn bái thần, lần trước không trúng, tui nhìn mà thèm chết dở."

"Tui cũng muốn trúng, xem có phải thật sự như trong truyền thuyết, có tác dụng với hệ tinh thần không."

Mọi người tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt chuyển sang Tô Thiếu Bạch đang ngủ, kích động. Thiếu niên say ngủ, hàng lông mi dày nhắm đặt nhẹ trên mí mắt, đặc biệt ngoan ngoan, ánh mắt trời thông qua ô cửa sổ chiếu vào dừng trên người cậu, có lẽ do ánh mắt quá chói mắt, làm cậu thiếu niên đang ngủ cũng chau mày theo phản xạ.

"Ánh mặt trời hư quá, đừng chiếu lên mắt cậu ấy mà, mấy ngày nay cậu bạn nhỏ đều không được ngủ đàng hoàng mà."

"A a a, hận không thể đi xuyên qua chế độ thực tế ảo để kéo tấm màn giúp cậu ấy."

Người xem livestream sốt ruột ríu rít, đột nhiên có người thấy cục bông đi vào, liền thấy vui mừng, cảm thấy nó nhất định sẽ đi kéo màn, dù sao cũng là em trai mà.

"Ha ha, nhanh đi, nhanh kéo màn lại, để cậu bạn nhỏ ngủ ngon nào."

"Đúng vậy, cục ......"

"Cục bông, tao oánh mày."

Phòng livestream nổi giận, chỉ thấy cục bông được uỷ thác kỳ vọng nhãn nhã đi vào, nhảy lên giường, nằm xuống bên gối đầu. Rồi sau đó, nhìn thấy mắt Tô Thiếu Bạch bị ánh nắng hỏi thăm nên động đậy, dáng vẻ sắp tỉnh lại, đầu liền nghiêng sang một bên có vẻ đang suy nghĩ gì đó, rồi vươn cái đuôi lông xù ra, che lên mí mắt Tô Thiếu Bạch.

Người xem livestream: "......"

Một giấc này Tô Thiếu Bạch ngủ từ 10 giờ sáng tới 5 giờ chiều mới dậy, thấy mặt ngứa ngứa bèn đưa tay lên thì túm được một cái đuôi mèo, cậu tuỳ ý đưa tay ra ôm cục bông lại cọ cọ. Tô Thiếu Bạch rời giường đi kiểm tra men gạo đỏ được phơi nắng. Nắng tháng 9 còn rất gay gắt, mức độ khô của phơi nắng tự nhiên chấp sát ván bất kỳ máy móc nào. Màu sắc thuần khiết xinh đẹp, hạt gạo tròn mẩy khô, còn tốt hơn so với Tô Thiếu Bạch dự đoán. Lần này lên men 20 cân gạo, được 65 lạng men gạo đỏ, tức là 6 cân 5, coi như không tồi.

Giải quyết được vấn đề men gạo đỏ, Tô Thiếu Bạch nghĩ tiếp đến chuyện nấu rượu vàng. Trước hết cậu lên Tinh Võng, mở trang phòng livestream soạn một bài thông báo, viết rõ thời gian ủ rượu ngày mai, rồi sau đó đi xuống lầu. Hôm nay ông cụ đồ sứ nói sẽ gửi hồng đàn qua cho cậu, cậu muốn xuống nhìn thử.

"Anh, anh dậy rồi?" Đường Tinh Thần đang ở trong phòng khách, nhìn thấy Tô Thiếu Bạch đi xuống, cười nói: "Hồng đàn được giao đến hồi trưa rồi, em rửa sạch hết rồi, giờ hẳn dùng được rồi đó anh."

"Tất cả đều rửa sạch?" Tô Thiếu Bạch kinh ngạc, ngoại trừ mấy cái hồng đàn nhỏ, cậu còn đặt mấy cái lu lận, "Nặng lắm, sao em không lên gọi anh?"

"Em thấy anh còn ngủ nên không đánh thức anh, bất quá, mấy cái lu đó cũng không nặng mà!" Đường Tinh Thần cười nói, sau đó liếc ngang liếc dọc kiểm tra thấy không có ai, ghé sát lại Tô Thiếu Bạch nhỏ tiếng: "Anh, em có tinh thần lực, không nặng đâu."

Lúc này Tô Thiếu Bạch mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tinh thần lực còn có điểm tốt này.

Ngày mai phải ủ rượu vàng, đồ vật cần chuẩn bị không ít, Tô Thiếu Bạch mang theo Đường Tinh Thần đi ra phòng ủ rượu, mấy cái hồng đàn được đặt ở cổng chính, đặc biệt hút ánh nhìn, có mấy người không quen đang đứng cách đó không xa đang chỉ chỉ trỏ trỏ hồng đàn.

"Mấy người là ai?" Đường Tinh Thần chạy tới, chắn trước mặt mấy người này. Nơi này của bọn họ là vùng ngoại thành, hầu như đều là người quen, rất ít có người lạ, đột nhiên xuất hiện mấy người này, Đường Tinh Thần lập tức trở nên cảnh giác.

"Chỉ là đi ngang qua." Một người đàn ông trong đó nói, ánh mắt nhìn Tô Thiếu Bạch rồi dừng lại ở cục bông trên người cậu, cười, rồi sau đó dẫn những người khác đi.

Tô Thiếu Bạch nhíu mày, cảm thấy nụ cười vừa rồi của người nọ quái quái.

"Cục bông, em nhớ kỹ bọn họ nhé, nhìn thấy là phải chạy ngay có biết không?" Tô Thiếu Bạch xoa xoa cục bông, lẩm bẩm "Nhất định không phải người tốt."

Trực giác Tô Thiếu Bạch từ trước đến nay chuẩn đến đáng sợ, từ nhỏ đến lớn, trực giác này đã giúp cậu tránh được vô số nguy hiểm. Việc mấy người đó xuất hiện cũng không có ảnh hưởng gì, Tô Thiếu Bạch và Đường Tinh Thần bưng mấy cái lu vào kho ủ rượu, lại lấy gạo dùng cho ngày mai ra ngâm, rồi khoá cửa, quay về nhà.

Ngày hôm sau, 10 giờ sáng, thời gian ủ rượu tốt nhất, phòng livestream mở ra, nghênh đón lượng người xem điên cuồng.

"Thứ nhất."

"A a a, rõ ràng tui mới đầu tiên."

"Trời ơi, cậu bạn nhỏ làm men gạo đỏ ngày hôm qua lại lên hot search rồi, cứu mạng, càng ngày càng nhiều người biết đến cậu bạn nhỏ, sau này rượu càng khó mua hơn rồi."

"Đừng hòng chiếm làm của riêng, tui là người mới tới đây."

Số người xem livestream tăng vọt với tốc độ đáng sợ, Tô Thiếu Bạch nhìn thấy rất vui vẻ.

"Chào mọi người, hôm nay chúng ta ủ rượu vàng." Tô Thiếu Bạch chào hỏi với phòng livestream: "Rượu vàng là loại rượu cổ xưa nhất của Hoa Hạ, nó có tác dụng cường gân hoạt huyết, mỹ dung chống lão hoá, còn tốt cho tim mạch, có thể làm thuốc dẫn, tóm lại và vô cùng tốt. Vì thế, chúng ta bắt đầu ủ rượu thôi!"

"Có tác dụng với hệ tinh thần sao?" Có người hỏi trên livestream.

"Không biết." Tô Thiếu Bạch trả lời.

Tuy rằng ông nội Đường nói rượu có tác dụng với tinh thần lực, nhưng Tô Thiếu Bạch lại cảm thấy không thật lắm, "Nguyên liệu nấu rượu vàng có nhiều chủng loại: gạo, gạo nếp, gạo kê, v.v Hôm nay chúng ta ủ là dùng gạo nếp. Gạo nếp cũng có hai phương pháp ủ, 1 là gạo nếp dùng men rượu, còn có gạo nếp dùng men gạo đỏ, hôm nay rượu chúng ta ủ chính là dùng phương pháp thứ 2, gọi là hồng khúc tửu (rượu men đỏ)."

"Cậu bạn nhỏ hiểu biết thật nhiều. Nào, đừng lừa chị gái nào, có phải cưng là tiểu thiếu gia đại gia tộc nào đó ra ngoài rèn luyện không?"

"Thật sự không phải." Tô Thiếu Bạch cười, tiếp theo nói đến chuyện ủ rượu, "Gạo nếp đã ngâm từ hôm qua rồi vớt ra để ráo, hiện giờ có thể cho lên xửng hấp chín."

Phòng livestream nhìn gạo nếp trắng nõn trong xửng, nghĩ đến 2 ngày trước lúc làm men gạo đỏ lập tức đói bụng.

"Tôi cảm thấy tôi cần chuẩn bị sẵn 2 chén cơm, nếu không nhất định sẽ đói."

"Ha ha ha, tôi cảm thấy chỉ cần chuẩn bị dĩa đồ ăn lại đây là được, ăn cùng cơm. À mà, cậu bạn nhỏ nè, cậu không nấu đồ ăn thật đấy á, chờ lát nữa ăn cùng với cơm?"

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Nhưng mà phải nói thật, thời đại này thế mà còn có ủ rượu thủ công, mẻ rượu đầu tiên lại là rượu cấp A, không biết vì sao có cảm giác muốn khóc ghê."

"Có phải cảm nhận được truyền thừa của tổ tiên hay không, cuối cùng cũng có người cảm thấy điều này? Tôi cũng vậy, ô ô ~ hy vọng về sau càng ngày càng có nhiều nghệ nhân ủ rượu thủ công."

"Tôi tới để trải sự đời, nhìn dáng vẻ lợi hại thật. Rượu vang đỏ tôi không thấy được cách làm, nhất định phải xem được hoàn chỉnh quá trình ủ rượu vàng, sau đó tự mình ủ, ha ha ha, nghĩ đến về sau tôi có thể tự ủ rượu cấp A, thật hài lòng vui sướng mà."

"Tôi cũng bắt đầu học cậu bạn nhỏ ủ rượu vang đỏ, chừ chờ uống thôi."

"Mấy người chậm thật, tui bắt đầu từ sớm rồi, ngày mai là uống được rồi."

Người xem hớn hở vui vẻ nói trên livestream, Tô Thiếu Bạch nghe lại cảm thấy kỳ quái, nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước khi uống nhất định phải kiểm tra đo lường xem có thể uống được không đã." Cậu vẫn chưa quên sự cố xưởng rượu Romani đâu.

Phòng livestream thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Thiếu Bạch, liên thanh đồng ý.

"A, cậu bạn nhỏ, có phải cậu còn thiếu một bước không?" Có người kêu lên trên phòng livestream.

Tô Thiếu Bạch: "Thiếu cái gì?"

"Dẫm á, dẫm á!"

"Không đúng, cậu bạn nhỏ sao lại làm thiếu bước được, nhất định giờ chưa phải lúc dẫm."

"À à, thật xin lỗi, coi như tôi chưa nói."

Tô Thiếu Bạch: "......"

Gạo nếp quá nhiều, hấp phải hơn 50 phút mới chín, còn chưa mở nắp, mùi thơm gạo nếp đã nồng đậm phá lồng bay ra, người xem livestream không khỏi nuốt nước miếng, thơm quá, thơm quá. Vì thế, khi Tô Thiếu Bạch thấy thời gian được rồi, đang muốn mở nắp ra, liền nhìn thấy một đống hình người ảo ghé vào bệ bếp ngủi mùi thơm.

"Cẩn thận hơi nước." Tô Thiếu Bạch nhắc nhở, phòng livestream mở chế độ cảm thụ hiện tường, nháy mắt khi cậu mở nắp ra, hơi nước ào ra, nhất định sẽ cảm thấy bỏng rát.

"Mở đi mở đi, tôi không sợ, tôi muốn ngửi nhiều hơn, trời biết đất biết mấy hôm nay sau khi nếm bữa cơm kia, tôi nhớ da nhớ diết biết là bao."

"Đúng, đúng, cậu bạn nhỏ à, cậu mở nắp đi, chúng tôi không sao đâu, cùng lắm thì đau chút thôi mà, tôi nhớ cơm cậu nấu quá rồi."

"Không, không cần đâu, tôi còn muốn được uống rượu của cậu bạn nhỏ mà! Tôi thấy mấy bài đăng trên mạng á, khen rượu ngon bao nhiêu, uống đã thế nào, tôi không được uống mẻ rượu trước, cậu bạn nhỏ đừng đổi nghề mà!"

Tô Thiếu Bạch: "......"

Người xem ghé sát vào bếp không chịu xê ra, Tô Thiếu Bạch cũng không còn cách nào, chỉ có thể đưa tay mở hé nắp xửng ra, quả nhiên, nháy mắt truyền đến tiếng kinh hô.

"Mắt của tui, khóc, nhưng mà thơm quá đi à, tui không đi, tui không đi mô, có bản lĩnh thì cứ ở yên đó, tui hít, tui hít hết."

"Không thể nào bốc khói mãi được vì tôi phải lấy gạo nếp ra khỏi xửng." Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói, gọi Đường Tinh Thần chuẩn bị chờ nhiệt độ xửng hấp tản ra bớt, thì phụ cậu bưng xửng gạo nếp ra phòng khách để tản nhiệt cho đến cỡ 30º. Dưới sự kì nèo của người xem livestream, cậu múc ra một chén cơm đặt sang bên cho họ ăn.

Thơm ngọt, mềm dẻo, vị tinh tế! Người xem livestream ăn mà khóc ròng, lại lần nữa có người đề nghị Tô Thiếu Bạch chuyển nghề streamer mỹ thực, liền bị fans rượu oánh tơi bời hoa lá, rống giận: "Đồ ngu, cậu bạn nhỏ là streamer ủ rượu, mỗi lần ủ rượu chúng ta đều có thể ăn cơm, sau đó còn có thể mua rượu, nhưng nếu cậu bạn nhỏ đi làm streamer mỹ thực, vậy chỉ có thể ăn cơm không thể uống rượu."

"Đúng nha, cậu bạn nhỏ, cậu vẫn nên tiếp tục sự nghiệp ủ rượu đi!"

Tô Thiếu Bạch: "Vì sao tôi thấy mấy người coi tôi là Dương Bạch Lao."

Phòng livestream: "Đó là cái gì?"

Tô Thiếu Bạch: "Một câu chuyện xưa đầy bi thương."

Đường Tinh Thần vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Tô Thiếu Bạch tương tác với người xem livestream, cảm thấy nhiệt độ tản đi được rồi, hỏi Tô Thiếu Bạch có thể bưng ra ngoài được chưa.

Tô Thiếu Bạch: "Được rồi, đến đây, chúng ta mỗi người một bên."

Đường Tinh Thần: "Anh, mình em được rồi, anh nghỉ ngơi đi!"

"Phốc, ha ha ha, cậu bạn nhỏ so ra còn nhỏ hơn bạn nhỏ của cậu bạn nhỏ nữa kìa!"

"Cánh tay cậu bạn nhỏ quả thật rất nhỏ."

"Nhưng nho nhỏ rất đáng yêu mà, cậu bạn nhỏ à, nói nghe nhé, ngàn vạn lần đừng tập thành một kẻ cơ bắp đấy, như vầy đẹp rồi."

Tô Thiếu Bạch: "Tôi 1m78 đó."

"Chiều cao bình quân của thiếu niên ở Đế quốc là 1m9, ha, tôi biết rồi, cậu bạn nhỏ, có phải bị suy dinh dưỡng không?"

Tô Thiếu Bạch tức giận: "Tôi còn cao lên được, 20 vẫn còn cao lên mà!"

"Ừm, ừm, tôi tin, chiều cao bình quân của công dân Đế quốc là 2m, cậu bạn nhỏ, cố gắng cao lên nhé!"

Tô Thiếu Bạch: Vì sao tôi cảm thấy mấy người đang trào phúng tôi?

Tô Thiếu Bạch đảo mắt, nói: "Có chuyện này mọi người không biết."

Phòng livestream: "Chuyện gì?"

"Gạo nếp phải ăn với thịt kho tàu mới chuẩn bài! Thịt kho tàu màu cánh gián, nước kho dẻo kẹo đậm đà, hương vị nồng đậm, cắn ngập răng một miếng, ôi mềm tan mỹ vị, béo mà không ngán; rưới một muỗng nước kho lên áo đẫm gạo nếp, ôi cái hương vị đó, một chữ tuyệt!"

Người xem livestream nháy mắt cảm thấy xôi trong miệng mất hẳn độ ngon.

"Muốn ăn."

"Cậu bạn nhỏ, không, tiểu thiếu gia, muốn ăn quá."

"Thịt kho tàu, muốn ăn thịt kho tàu, tui muốn ăn thịt kho tàu."

"Ha hả, không làm." Tô Thiếu Bạch làm lơ người xem livestream, xoay người đi làm việc.

Phòng livestream: "Vì sao?"

"Tôi biết rồi, cậu bạn nhỏ, à không, cậu bạn chưa lớn, nhất định cậu có thể cao đến 2m."

"Không không không, 2m sao đủ, nhất định cao 2m5, không, là 3m, bễ nghễ nhìn xuống nhân dân Đế quốc, đến cả bệ hạ cũng phải chịu thua trước cậu."

"Không sao, tôi cực kỳ tin tưởng cậu bạn nhỏ, không, là cậu bạn lớn có thể cao tận 3m, mấy người nói có đúng không!"

"Đúng, 3m, nhất định phải 3m, không được 3m liền phạt bệ hạ Đế quốc đến xách giày cho cậu ấy."

Tô Thiếu Bạch: "......" Bệ hạ của mấy người có biết mấy người bán đứng bán ngồi hắn kiểu đó không?

Cục bông Đế quốc: "......"

Để gạo nếp nguội hẳn cần một khoảng thời gian, Tô Thiếu Bạch dẫn người xem livestream ra ngoài đi dạo, chắp tay sau lưng đi, nghe người xem ca ngợi không ngớt lời, tâm tình tốt vô cùng. Đáng tiếc, người xem livestream có nói hết nước miếng, Tô Thiếu Bạch vẫn chỉ cười tủm tỉm, làm đám người xem chỉ muốn nhào qua dùng sức xoa nắn cái khuôn mặt nhỏ đầy vẻ đắc ý kia. Nhưng khi lại gần, một thân ảnh màu trắng bỗng giáng từ trên trời xuống, là cục bông; bị ánh mắt lạnh lẽo lương bạc kia trừng, cả đám tắt lửa.

Cho 1 sao.

Sau khi gạo nếp được 30º, quá trình phía sau khá nhanh chóng, cho men gạo đỏ vào gạo nếp rồi trộn đều, sau đó xếp lớp, dưới đáy lu là một lớp men gạo đỏ, tiếp đến là gạo nếp trộn với men gạo đỏ, mặt trên lại phủ một lớp men gạo đỏ nữa. Tỷ lệ gạo và nước là 1:1, như vậy rượu ủ ra có nồng độ cồn cỡ 10-20º.

Chính thức hoàn thành, Tô Thiếu Bạch chống eo nhìn hai cái lu, hài lòng gật đầu.

"Từ từ, có phải thiếu gì hay không?"

"Đúng vậy, cậu bạn nhỏ à, cậu không dẫm sao? Dẫm gạo, dẫm gạo á!"

"Rượu này không cần dẫm." Tô Thiếu Bạch cười nói.

"Sao cứ thấy thiếu thiếu hè."

"Không thấy có linh hồn, không thì cậu dẫm đỡ 1-2 cái đi?"

"+ số CMND."

Tô Thiếu Bạch: "......"

"Để như vậy lên men 4 ngày, mở niêm thả khí, lại lên men trong 3 tháng, là thành rượu vàng." Tô Thiếu Bạch phủi phủi tay, đưa mọi người ra ngoài.

"Không phải chứ, sau 3 tháng, tôi còn tưởng là giống rượu nho, hai mấy ngày là được chớ."

"Ba tháng, trời ơi, ủ thủ công ủ 3 tháng, hiện lại Đế quốc còn ủ thủ công lâu vậy sao?"

"Tôi nhớ là không có, ố mài gót, mẻ trước 20 ngày đã là rượu cấp A, độ thuần tịnh 60%. Chừ 3 tháng, độ thuần tịnh có thể đạt trên 90% hay không đây?"

"Đùa cái quỷ gì vậy? Từ khi lập Đế quốc đến nay, chưa từng có rượu có độ thuần tịnh cao như vậy, đừng nói bậy."

"Nhưng ... nhưng 20 ngày đã được hẳn 60% á!"

"A a a, sốt ruột quá đi, muốn biết quá."

"Tôi càng muốn biết một chuyện khác hơn, cậu bạn nhỏ à, rượu cần ủ 3 tháng, cậu sẽ không dừng livestream hẳn 3 tháng đấy chứ, tôi sẽ điên mất, cậu bạn nhỏ à, nói cho tôi biết đi, cậu sẽ tiếp tục ủ rượu chứ."

"Đương nhiên, tháng 10 ra rượu mới, đến lúc đó chúng ta sẽ ủ rượu trắng." Tô Thiếu Bạch cười, trả lời, "Lần livestream tới chúng ta sẽ làm men rượu, sau khi làm được men rượu, chúng ta sẽ ủ rượu hoa điêu!"

"A a a, được nha, được nha, hoa điêu, tên đẹp như vậy, nhất định uống ngon."

"Ah ah, chờ mong quá."

"Ngày mai chúng ta làm men rượu đi!"

Tô Thiếu Bạch cười: "Tôi ......"

"Ai là Tô Thiếu Bạch?"

Âm thanh xa lạ đột nhiên xuất hiện, Tô Thiếu Bạch sửng sốt, xoay người, nhìn thấy ngoài cửa có 3 người đàn ông mặc đồng phục, thần sắc lạnh băng, là cảnh sát Đế quốc ở Thạch Thị tinh.

Đã xảy ra chuyện!


Thịt kho tàu


Thịt kho tàu & cơm/xôi

BONUS:

Xôi mặn kiểu Tàu

Xôi bát bửu ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia