ZingTruyen.Asia

Đắm Chìm [Gruvia]

44. Cậu ta sống vì em

cherry2904

Người ta vẫn thường nói khi mà một người sắp chết đi sẽ hoài niệm về rất nhiều thứ. Gia đình, bạn bè, người yêu, những nuối tiếc sai lầm đã qua hay niềm vui hạnh phúc trong quá khứ... Kể cả kí ức vụn vặt chẳng hề muốn nhớ cũng lũ lượt kéo đến.

Khoảng thời gian này Juvia sống không tốt, một bên đối phó với cơn ác mộng hằng đêm một bên lại phải ngăn trái tim rục rịch.

Tâm trí cô như bị xé đôi ra không lúc nào là không căng thẳng, cô cố tìm mọi cách từ ngó lơ anh đến nổi giận với anh nhưng rồi những lúc như thế anh chỉ đơn giản cười một cái, hôm sau vẫn cố chấp theo đuôi Juvia.

Nhìn anh tiều tụy lòng cô cũng không an yên, bản thân Juvia chẳng biết nên làm thế nào bây giờ bởi lẽ sâu tận tâm can cô luôn một lòng hướng về anh. Rõ ràng cô có thể phản ứng hơn thế, hoặc giả dụ cô lại bỏ đi thì sao anh tìm được?

Nhưng Juvia vẫn ở lại, dù điều này mang đến khổ đau cho cả hai thì cô vẫn không nỡ rời xa anh, một phút một giây thôi cô cũng tham lam mà níu lấy.

Tình trạng cô ngày một tệ đi hơn ai hết cô hiểu mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, dẫu có không cam tâm thì Juvia làm được gì đâu chứ.

Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi của đảo Valtameri.

Juvia dậy từ rất sớm, cô ngồi trước cửa phơi nắng. Màu nắng vàng nhạt phủ lên làn da trắng như sứ, suối tóc dài thướt tha ngang eo khẽ đung đưa cô nhắm hờ đôi mắt, hàng mi cong vút che đi con ngươi xanh lam u sầu. Giống hệt một con búp bê tinh xảo trong lồng kính.

Ngoại hình Juvia không thuộc dạng gây ấn tượng mạnh, không phải kiểu có tính công kích như Mirajane cũng không như Erza có một màu tóc độc nhất hay thậm chí cô còn không bằng Lucy lúc nào cũng tựa mặt trời nhỏ.

Thoạt nhìn cô không có điểm nào khiến người ta nhớ mãi không quên cả, tóc xanh mắt xanh ư? Cũng bình thường thôi, ngũ quan hài hoà trông khá xinh đấy nhưng vậy vẫn chưa có gì là đặc biệt.

So với một rừng hoa hồng kiều diễm Juvia quả thật không sánh nổi, đã thế còn nhỏ nhen ích kỉ.

Từng có lúc cô rất ghen tị với chị Erza và Lucy, cô ghét cách người đàn ông cô yêu cười đùa với bọn họ, ghét cách anh dõi theo hai người ấy thứ cô thèm khát biết bao nhiêu.

Mà giờ nghĩ lại chỉ thấy chính mình thật buồn cười, chưa nói đến tình cảm anh dành cho hai người họ chỉ là đồng đội thì dù có hơn thế đi chăng nữa, cô lấy tư cách gì mà trách họ.

Bản thân cầu mà không được lại chạy đi ganh ghét người khác, cỡ nào buồn cười.

Trong mắt Juvia cô chính là một người tràn đầy khiếm khuyết như vậy đó.

Khó khăn lắm cô mới có can đảm đứng bên anh, dự định cùng anh đi đến cuối cùng có là đuổi theo bóng lưng anh cũng được.

Ấy vậy mà trời trớ trêu lòng người, nhàn nhạt cười một tiếng Juvia chậm chập đứng lên. Ngồi mãi một nơi khiến cô thấy bức bối vô cùng, xem thời tiết hôm nay không tồi nên Juvia quyết định ra ngoài cho khuây khỏa tâm hồn. Người bạn duy nhất của cô ở đây - Char, nhà anh có một vườn trái cây khá lớn, cô đến qua vài lần vẫn luôn rất thích.

Cũng may cơn mưa tầm tã bữa giờ không ảnh hưởng mấy đến khu vườn này, không là Juvia áy náy chết mất. Anh đưa cho cô cái giỏ mây khá lớn, dặn cô cứ tự nhiên sau đó cũng không đi theo, anh biết Juvia thích một mình.

Quả chín xanh xanh đỏ đỏ lửng lơ trên tán lá biếc, Juvia kiễng chân hái trái mẫn đang rũ xuống, cái áo bị hành động của cô kéo lên một đoạn lộ ra vòng eo thon thả trắng nõn.

Lau vội vài cái cô cắn xuống một miếng, dòng nước chua ngọt lan toả khắp khoang miệng cô làm cô run lên. Juvia cũng không sợ có thuốc chích gì đó vì đây là vườn nhà Char mà, cô còn từng tận tay giúp anh chăm sóc nữa cơ.

Ban đầu cô chọn đảo Valtameri làm mồ chôn là vì cảnh vật nơi này khiến cô rung động cùng cảm giác thân thuộc nó đem lại. Cô không nghĩ Char vẫn nhớ tới cô và sẵn sàng giúp đỡ cô nhiều đến thế, ngày cô rời khởi Magnolia đặt chân lên hòn đảo này, lúc đó Juvia không thật sự tỉnh táo.

Tinh thần cô hỗn loạn chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, cô vô thức tìm đến căn nhà bỏ hoang mình ghé trước kia ngồi bó gối nấc lên từng tiếng bi thương.

Mưa tạt ướt đẫm đôi bờ vai, cơ thể mỏi nhừ con tim đau đớn, Juvia còn tưởng mình chắc sẽ gục ngã luôn ở đây không ngờ Char tìm ra cô, dẫn cô về. Anh không hỏi Juvia gặp chuyện gì chỉ lặng lẽ nấu nước ấm cho cô, đưa cho cô một bộ đồ sạch sẽ thơm tho, ngồi lau tóc cho cô rất lâu.

Chỗ ở hiện tại cũng là do anh giúp Juvia thuê, Char còn hứa sau khi Juvia chết anh sẽ rải tro cốt cô xuống biển giúp nữa.

Trái tim Juvia đã dành cho một người khác nên đành phụ lòng Char, nhưng cô thật lòng vô cùng biết ơn anh.

Không phải cô dễ dàng từ bỏ mạng sống chuyện đi đến bước này cô cũng bất lực, giá như thứ cô mắc phải là căn bệnh nào đó thì ít nhiều còn có hi vọng tìm thuốc trị, đáng tiếc...

Chìm trong dòng suy nghĩ miên mang Juvia không để ý rằng có một đôi mắt lạnh lẽo đang lăm lăm nhìn cô, cái lưỡi chia đôi của nó thè ra thè vô thân thể đầy vẩy của nó quấn chặt trên một cành cây.

Nó nhận ra con mồi đang sở hở liền lao đến mạnh bạo cắm phập hai cái răng nhọn vào, Juvia hoảng sợ tròn cả mắt.

" Anh Gray! "

Trước khi con rắn kịp đụng đến Juvia, Gray vốn vẫn luôn núp một góc theo dõi cô đã lao ra chặn thay cô. Anh bắt lấy thứ trên tay mình canh bảy tấc nhanh gọn xử lý nó, nhưng thực tế là anh vẫn bị nó cắn rồi.

" Anh... Anh... Phải làm sao đây! "

Đầu Juvia ong ong hoàn toàn rối loạn, cô nắm lấy tay Gray xem xét chỉ thấy trên bàn tay của anh đã có hai cái lỗ sâu hoắm đã hơi thâm tím lại.

Mấy ngày nay cô không còn rơi lệ nữa nhưng giờ phút chốc nước mắt đã chảy đầy mặt, cô theo bản năng cuối xuống đưa vết thương anh đến bên miệng, dường như muốn tự thân hút độc ra nhưng còn chưa làm được anh đã vội rút tay lại.

Juvia trừng mắt, vừa lo lắng, tức giận, hối hận và cảm động trộn lẫn với nhau.

" Cuối cùng em cũng chịu chú ý đến anh. "

" Bây giờ anh còn quan tâm điều đó sao! " Cô gấp đến chịu không nổi rồi mà người bị cắn lại chả thèm để tâm gì, Juvia quay qua quay lại chợt nhớ đến gì đó rồi chạy đi, " Char! Anh đâu rồi Char! "

Dõi theo bóng lưng Juvia anh cười khẽ, sống mà không có em thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Chỗ vết thương rỉ máu đã hơi đau nhức, anh cũng không biết con rắn này có độc hay không, lúc nhìn nó định tổn thương Juvia anh chẳng kịp nghĩ gì nhiều đã nhào đến.

Tầm vài phút sau Juvia đã trở lại, theo sau cô là gã đàn ông kia. Dọc đường Juvia kể anh nghe tình huống rồi, thú thật anh ta khá là kinh ngạc với hành động của Gray, không có mấy người có thể làm được như vậy đâu.

" Anh cảm thấy sao rồi anh Gray? Vẫn ổn chứ? Juvia xin lỗi, đều tại em cả... Nếu anh có chuyện gì làm sao mà em... "

" Đừng nói vậy. " Dịu dàng lau đi dòng lệ nóng hổi của cô, Gray nhẹ giọng nói " Được bảo vệ em anh vui lắm. "

" Anh Gray... "

Áp chặt tay anh bên má cô nhỏ giọng kêu tên anh, giờ khắc này đối với Juvia không có gì quan trọng bằng người đàn ông trước mặt cô nữa. Chết cũng được, sống cũng xong, chỉ muốn được bên cạnh anh thật lâu, thật lâu.

Có lẽ không phải Juvia thích một mình, chẳng qua cô chỉ là thích ở bên một người ấy thôi.

Char thở dài, đem mọi thứ quan sát hết vào mắt, chuyện anh không thừa nhận bây giờ đã tỏ mồn một. Trong lòng Juvia mãi mãi không thể dung chứa thêm bất cứ người nào, nó đã thuộc về cậu ta mất rồi. Mà người kia cũng không phụ tấm chân tình của Juvia, thế cũng tốt...

" Được rồi được rồi, loài rắn này có độc thật nhưng chỉ cần giải trong một tiếng đồng hồ là được. "

Hình như giờ Juvia mới nhớ còn có người khác, cô giật mình ngại ngùng không dám nhìn Char.

Anh cười khổ dẫn hai người về nhà mình, nhà làm vườn nên tránh không được có các loại côn trùng rắn rết độc địa gì đó nên nhà anh có trữ sẵn thuốc.

" Cám ơn anh, Char. "

Juvia ngồi cạnh giường, sau khi được Char tiêm thuốc giải độc anh Gray đã ngủ rồi nhưng tay cô và anh vẫn còn siết chặt lấy nhau, trước đó có khuyên cỡ nào anh cũng không chịu buông ra nên đành thôi.

" Em để cậu ta ngủ một giấc, đảm bảo lúc tỉnh lại khoẻ re như thường. "

" Ngốc thật. "

Khẽ thì thầm cô dùng tay còn lại vuốt ve gương mặt anh, nhiệt độ có thể anh bao giờ cũng lạnh hơn người bình thường, vì anh là ma pháp sư băng chăng? Hay vì anh chìm trong cô độc lâu quá, lâu tới mức anh không nhận ra rằng bản thân đang cô đơn.

" Juvia đáng cho anh làm vậy sao? " Tất nhiên cô không nhận được câu trả lời.

" Tiếp theo em tính làm thế nào? "

Động tác cô dừng lại nhưng vẫn cứ im im, nhưng Char biết Juvia đã lung lay, so với sự kiên quyết lần trước thì rõ ràng hiện tại cô đang do dự.

" Đáng lẽ anh không nên nói điều này nhưng Juvia à... Cậu ta sống vì em. "

Cô ngẩng đầu nhìn Char, lời của anh như búa tạ nện thẳng vào tim cô. Cô nhắm chặt mắt hít sâu một hơi, đến khi đôi mắt đón nhận ánh sáng lần nữa có gì đó đã đổi thay, " Em sẽ nói, em sẽ nói hết tất cả cho anh ấy. "

" Dù lựa chọn của anh là gì... Juvia vẫn hạnh phúc vì đã yêu anh. "

...

Mọi người thấy xưng hô 'anh - em' hay 'tôi - em' thì hợp hơn nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia