ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

- Chúng con chào cô ạ. - Tôi và bốn mươi mốt đứa khác đồng thanh. Cô Huyền Văn "bốc khói" không nói gì, chỉ ậm ừ vài tiếng.

Bỗng, một âm thanh thánh thót trong veo tựa hồ suối chảy nhỏ dần, rồi lại to dần...

- Lân ơiiiii, chốc nữa mua bento cho bé nhoéeeee...

Cái nick vừa đổi avatar nữ alime trái tim màu mè hường phấn của con Mai khiến tôi giật cả mình, sởn cả gai ốc. Trời ạ, tôi hỏi thật, ai đang nhào nặn biến hóa con Mai thành hình thù này đây? Với khoảng thời gian quen biết áng chừng là một năm, tôi thấy Mai là đứa rất nghiêm túc và phũ - cái combo luôn khiến con bạn Thảo Nguyên của nó phải la ới ời. Điều quái quỷ gì đã khiến nó sến súa thế này?

- Okela bé iu...

Lại một cái giọng sến súa như con sên, chỉ khác là nó trầm hơn Mai mà thôi. Tôi nhìn kỹ cái nick để tìm cho được danh tính của kẻ vừa rắc cơm chó. Cũng một ảnh anime nam cầm trái tim giơ tay bắn tim, nhìn như avatar đôi với con kia ấy. Và không ai khác, đó chính là ca sĩ Trúc Nhân, à nhầm Trúc Lân, cái thằng lúc nào cũng làm ra vẻ ngầu ngầu nhưng thực ra chỉ là một đứa chuyên chửi người ta như con và ngáo hết chỗ ngáo của toàn nhân loại.

- Mua thêm tà tưa được hơm?

- Được nha bé. Chụtttt... - Lân thả một nụ hôn gió. Eo ôi, tôi đã phải nhắm mắt lại một lúc lâu, để dư âm nhầy nhầy của cử chỉ ấy bay biến hết đi.

Ngay lập tức tôi nhận ra điểm vô lý giữa một mớ trái tim màu hường dập dìu phủ hết cái phòng Meet. Bọn nó yêu nhau từ bao giờ thế nhỉ? Thằng Lân ngáo này chỉ thông minh như đồng loại của Phong, được cái giao diện cũng kiểu... mặt trái xoan mắt trái hạnh tóc trái chôm chôm, mà con Mai này cũng để ý? Nó thật là, giỏi cua trai gớm. Mà đúng là kiểu "bỏ bạn theo trai", có người yêu là quay ngoắt lại với hội chị em, rắc cơm chó liền. Từ nãy đến giờ tôi chỉ mong cô Huyền "bốc khói" dằn mặt hai đứa đó một phen vì tội nói lung tung khi sắp vào tiết, cho bọn nó chừa cái việc đút cơm chó tận miệng người khác.

Thế mà tôi cứ chờ mãi, chờ mãi, vẫn chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào cho rằng cô Huyền đang tồn tại. Lạ thật, cô bị ốm hay có việc gì rồi à? Không, mới nãy cô còn ậm ừ vài tiếng chứng tỏ cô còn đang trong lớp mà? Nhưng nếu cô bị ốm thì tại sao cô chưa cảnh cáo gì bọn nó? Tôi thà nghĩ là cô bị ốm gì đó còn hơn tin rằng cô đã dung túng cho hai "ông bà chủ quán cơm chó" kia.

- Nào nào, đến giờ vào lớp rồi mấy đứa. - Cô Huyền thông báo bằng giọng rầu rầu chứng minh rõ ra cô có ở trong lớp.

- Bây giờ mới bảy giờ hai chín phút năm mươi chín giây mà cô ơi... - Một giọng nói không rõ xuất xứ lèo nhèo.

- Thì giờ đã qua một giây rồi. - Cô bèn trả lời lại, cũng bằng chất giọng rầu rầu như ban nãy. - Nào, trật tự để cô nói.

Tôi để ý cô có vẻ hơi hơi buồn hoặc sốc. Tại sao nhỉ? Cô vừa bị bồ đá? Người nhà cô vừa mất, bị bệnh hay bị tai nạn? Hay...

... Cô đang tức tối vì bị rắc cẩu lương?

- Long, kiểm tra danh sách lớp hộ cô xem đủ người chưa. - Cô Huyền bảo, vẫn bằng giọng sầu như ve sầu nhưng cũng u ám giống mấy con ma áo trắng tóc xõa đầy mặt. Trong lúc thằng lớp trưởng kia vội làm theo, mấy giả thuyết rối rắm trong suy nghĩ tôi vẫn quay mòng mòng.

- Được rồi, giờ cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút về các biện pháp tu từ đã học buổi trước nhá, đề cô gửi qua Google Classroom rồi. Trắc nghiệm nên cũng dễ dễ thôi, mấy đứa cứ việc làm bài tốt... cho cô đỡ phải nhức họng.

Tôi xem qua một lượt đề, cũng khá khó đây. Câu một, chắc đáp án là A. Câu hai, tôi cam đoan hai mươi lăm phần trăm đáp án đúng là C. Câu ba... xem nào... đáp án là D. Câu bốn... Câu năm, sáu, bảy. Rồi đến câu gần cuối.

"'Một cây làm chẳng nên non

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao'

Hãy cho biết, kiểu hoán dụ được sử dụng trong câu ca dao này là gì?

A. Lấy vật chứa chỉ vật bị chứa.

B. Lấy cái cụ thể để chỉ cái trừu tượng.

C. Lấy bộ phận để chỉ cho toàn thể.

D. Lấy vật bị chứa để chỉ vật chứa."

Tôi hóa thành đá, rồi giữ nguyên trạng thái đơ đơ suốt mấy phút vì câu này. Quái lạ, câu "Một cây chẳng làm nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" là phép ẩn dụ mà? Xem nào, "một cây" là chỉ sự tồn tại riêng lẻ, đơn độc, "ba cây" là chỉ một tập thể to lớn, "chụm lại" chỉ sự đoàn kết, hợp nhất một lòng, còn "núi cao" là đích đến, thành công hay thắng lợi. Nếu xét là phép hoán dụ thì nó là lấy vật bị chứa gọi vật chứa hay lấy vật chứa gọi vật bị chứa? Là gì nhỉ, lấy vật chứa để gọi vật bị chứa hay lấy vật bị chứa gọi vật chứa...? Lấy vật chứa gọi vật bị chứa hay lấy vật bị chứa gọi vật chứa...? Lấy vật bị chứa gọi vật bị chứa hay lấy vật chứa gọi vật chứa... Loạn... loạn... đầu tôi loạn hết lên rồi. Chắc vẫn phải nhờ vào chiếc nón kỳ diệu xác suất hai mươi lăm phần trăm vậy.

***

Lạ thật, đã hết tiết, đã học xong xuôi và sắp out phòng Zoom rồi mà tôi vẫn thấy cô Huyền có vẻ hơi buồn buồn, rầu rầu.

Mà, cô đang làm một việc gì đó trong giờ lúc mình làm bài? Nghĩ xem nào, cái câu "Một cây làm chẳng nên non" chứng tỏ cô đã lơ đãng lúc soạn đề. Bài không dài mà đó là câu cuối, vậy có thể cô đang soạn lúc hai đứa kia xào cơm tró?

Có khả năng là thế thật.

- Ô kê, giờ cô đã nhận được hết bài của cả lớp rồi. Mấy đứa out ra đi, chuẩn bị cho tiết tiếp theo là vừa. - Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, vẫn bằng giọng sầu như ve sầu.

- Chúng con chào cô ạ. - Tôi lại đồng thanh cùng bốn mươi mốt đứa khác, rồi out ra khỏi lớp. Biểu tượng Messenger sáng lên, nhóm lớp có mấy tin nhắn mới. Chắc chắn một triệu phần trăm là ai đó đã nhìn ra sự khác thường của cô và... tìm ra được một cách để soi được cô đã làm gì.

"Ê bọn mày, có ai để ý rằng hôm nay cô Huyền khang khác không?" Đúng với dự đoán của tôi, con Hà Anh hỏi.

"Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu?" Phong chat hàng loạt câu hỏi tu từ với một đống chữ u ngân dài ở cuối. "Biết thì thưa thì thốt, không biết thì thưa thì thốt thôi bạn à."

"Á à, con dog này :)." Hà Anh cười đểu.

Tôi cười thầm. Dù biết có lẽ nó đang không kiềm chế được vì sự tò mò nhưng... thằng Phong này chọc đúng núi lửa rồi. Mạt sát sát mặt thế kia kiểu gì chả bị chửi đến mức nhục nhã.

"Mày biết gì mà nói bà?"

"Đồ óc đậu phụ!"

"Biết không thưa không thốt là không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt thì không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt!!!!"

"Biết không thưa không thốt là không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt thì không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt!!!!"

"Biết không thưa không thốt là không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt thì không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt!!!!"

"Biết không thưa không thốt là không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt thì không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt!!!!"

"Biết không thưa không thốt là không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt thì không biết thì thưa thì thốt thì biết không thưa không thốt!!!!"

Hàng loạt dòng tin nhắn với nội dung na ná nhau, chửi từ họ nhà nội xuống họ nhà ngoại thằng Phong dần dần được send với cấp số nhân. Dù không ai chat gì cả, nhưng tôi dám cá không chỉ mình mà cả lớp đều đang nở nụ cười của sự vừa lòng.

"Mày, sao mày gõ nhanh thế?" Phong đầu hàng.

"Bố mày copy paste," Con Hà Anh trả lời. "thế mày muốn tiếp nữa không?"

"Nào, bọn mày thôi đi cho đỡ loạn." Cái thằng lớp trưởng nghiêm túc Việt Long "dập lửa".

"Hình như lúc ấy tao thấy cô đang gõ gì đó," Tú nói lái trở lại chủ đề chính, "chắc phải hack tài khoản Google cô mới xem được."

Im lặng vài phút. Dù không nhìn thấy tận mặt, nhưng tôi cam đoan cả lũ kia đang gõ gõ, lựa từng câu từng chữ để biểu đạt sự hài lòng này. Tôi cũng vậy mà.

"Tinh". Tin nhắn mới đột ngột xuất hiện giữa bầu không khí im ắng.

"Bọn mày làm thật tao mách cô đấy, xâm phạm quyền riêng tư của người khác là vi phạm pháp luật." Không phải quý ngài Phạm Pháp Luật đáng mến, anh Nguyên "già hú già hí" là người lên tiếng.

"Hic, vi phạm pháp luật thì thôi." Tú gửi mấy icon bâng quơ, phản biện ngay như chó bị dẫm đuôi. "Anh theo gót thằng Vịt Lộn đấy rồi à?"

Haizz, chán thật. Nhưng... anh Nguyên chắc đã đúng khi ngăn thằng thủy tức cầm đèn chạy trước ô tô ấy lại, bởi nếu vi phạm pháp luật thì chỉ có ba sự lựa chọn. Một là đi tù, hai là nộp tiền phạt còn ba là ăn đòn nát mông, ăn chửi mòn mặt. Thôi, đành chọn phương án thứ tư là nằm im và đoán già đoán non xem cô đã làm gì.

Hầy, đành lướt Facebook cho đỡ sầu vậy. Xem nào, chỉ có ba thông báo... có vẻ hôm nay là một ngày bình yên, bù lại cho những bí ẩn xoay quanh cô Huyền rồi.

Tôi lại kéo chuột. Cũng có một số chuyện kiểu drama idol này với ca sĩ kia, rồi ở page trường có vài anh chị lớp chín check in dọn dẹp mùa dịch nữa. Và "trùm cuối"... một status của cô Huyền đăng trong album gọi là "Chuyện Xàm Dân FA" vào bảy rưỡi sáng nay, đúng tiết Văn.

Mà khoan, "Chuyện Xàm Dân FA" là kiểu album gì nhỉ? Bài này dài ơi là dài, lại còn thêm một vài meme bày tỏ sự bất mãn nom như đang khịa tôi ấy. Tôi bấm "xem thêm", không biết cô viết gì mà dài thế?

"Hôm qua, tôi vừa đi ăn đám cưới con Chinh. Nó là bạn từ hồi cấp I với tôi, mà giờ đã lấy chồng còn tôi vẫn ở vậy dù đã gần ba mươi xuân xanh. Chồng nó tên Huy, nghe đâu là hotboy gì đó, đi đám cưới mà có mấy chục cô đi theo cùng, cứ réo gọi 'Anh đi cưới vợ thì lấy ai làm chồng tụi em?' đến mức cô dâu chú rể phát bực. Tôi cũng bực, không phải vì đám simp đó mà vì cái tình cảnh FA của tôi. Nghĩ phát bực, nhưng chỉ biết giấu vào trong lòng hay xả hết ra trên Facebook, chứ nói ra phỏng có ích gì?

Lại tức hơn nữa là sáng nay, tôi bị cho ăn cẩu lương ngập miệng bởi chính hai em học trò yêu quý mà mình vẫn hằng dạy dỗ. Bọn nó gọi nhau bằng mấy cái giọng yêu đương sến súa, nhầy nhụa chẳng khác gì ốc sên hay sâu. Đã thế còn bày ra chỗ công cộng, như thể muốn người khác nhìn mình chắc? Còn 'tà tưa' nữa, là cái gì chứ? Mà quái thật, hai đứa ấy làm sao quen nhau được nhanh thế? Hai tuần trước tôi còn thấy hai đứa nó lạnh nhạt các kiểu với nhau mà? Để hôm nào muối mặt đi hỏi bọn nó cách tán trai để sớm ngày thoát khỏi kiếp ế chỏng chơ này vậy."

Nghe thế là tôi chắc trăm phần trăm ám chỉ hai đứa kia rồi. Chà, cô được nhiều react phết. Tôi kéo chuột xuống dòng dưới, lấy tay che miệng để khỏi cười ha hả lên như hà bá. Mấy cái bình luận lần lượt hiện ra:

"Đừng lo mày, tao chia chồng cho mày."

"Hahaha chia buồn. Tụi mình chắc FA dài dài."

"Xúc động quá, sau khi lạc lõng trên newsfeed bấy lâu nay thì cuối cùng cũng có người thấy ớn :333."

"Tuyên ngôn kháng cẩu lương đây rồi!"

"Sao Nhà nước không có luật cấm người có gấu rải cơm chó nhỉ?"

- Há ha ha ha ha... - Tôi cười nghiêng ngả, tiếng cười tựa hồ vịt kêu vậy. Trời, thế này là quá sức chịu đựng của tôi rồi. Ơ mà có một điểm vô lý, nếu cô đã viết về hai đứa kia thì chắc chắn cô không muốn cho bọn tôi xem mà? Tôi nhìn lại bài viết một lúc lâu rồi mới kiểu như... giác ngộ. Hóa ra cô set chế độ "Bạn bè". Tầm đầu năm học, tôi gửi lời mời kết bạn bừa với cô bằng clone và không ngờ đến giờ chuyện này lại có ích. Chắc cô cũng không để tâm đến việc dò lại cả cái list bạn bè để tìm ra một cái acc phụ, chẳng có avatar hay cái gì đó liên quan đến mấy em học sinh ngoan hiền thánh thiện của cô đâu.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy kiểu vui vui, ít ra mình cũng đã làm được một chuyện mang tính chất... chọc phá từ đầu tới cuối, dù chỉ là vô tình. Tôi lại tự bịt cái "mỏ ngan" của mình lại, đấm thùm thụp xuống bàn và cười khùng khục như điên.

À, hay là copy lại rồi chia sẻ cho lũ bạn tôi nhỉ? Mà thế thì nó lại không được, đôi khi nhân danh các cụ, lòng nhân ái hoặc một số thứ vô hình gì đó, chúng ta nên im lặng để giữ gìn trật tự. Tức là thế này, biết cái việc này, trong khi chính chủ của việc ấy không biết là mình đã biết, bạn mình cũng không biết nốt, cũng là một thú vui ấy chứ. Kiểu, cô Huyền Bốc Khói cũng làm việc riêng trong giờ giống bọn tôi. Ớ hơ hơ hơ, cứ để cho đám kia gặm nhấm sự tò mò như động vật gặm nhấm, để cô được xả ra cục tức trong lòng và thành công nho nhỏ này là của riêng tôi thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia