ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

 Sau cú plot twist thế kỷ của thầy Lực, các thầy cô khác cũng "đú" theo Cá tháng Tư muộn bằng cách bảo đảm "thi lớp bảy nhàn lắm, lên tám, chín mới phải lo" mà mặt khác thì đề cương và sách vở vẫn cứ tằng tằng. Nửa tháng qua, ngoài việc Tú với Khang chính-thức-gia-nhập-hội-rải-cơm-chó hay nói trắng ra là yêu nhau, thêm sự kiện con Mỹ Anh khoanh lụi trúng điểm cao nên được bố mẹ tậu cho cái xe đạp mới cứng ra thì chẳng còn gì cả. À, có khi thêm vụ tôi ngựa bà mượn xe nó chở con Thảo Nhiên rồi hai đứa ngã cái uỵch.

Mà khoan, còn nữa. Thi cuối kỳ II đang đổ bộ vào kiếp bạc phận của học sinh y như bão đổ bộ vào miền Trung vậy. Theo như GS.TS tự phong Quick Hoài Thương, cơn bão này sẽ gây ra mưa (mưa nước mắt), lụt (lụt kiến thức) trên diện rộng, sóng to (con thinh no cua song than) và mất tài sản (mất gốc).

"Cái chỗ đóng mở ngoặc 'sóng to' sao viết không dấu thế?" Khi nghiên cứu kia vừa trình làng trong nhóm "Không được điểm cao xóa group" của đám "vịt giời" bọn tôi, Mai hỏi.

"Chắc nó thích." Thảo Nguyên đốp lại.

"Thích thế thích tao không gửi bài cho chép nữa không?"

"Ờm, thôi, thôi. Mày là nhất, nhất là mày. Tao xin lỗi được chưa?"

"Đã xin lỗi còn thêm 'được chưa' vào để làm gì? Để làm tao cay hơn à? Xin lỗi nhé, trình mày còn non lắm."

"Thôi, tập trung vào vấn đề chính." Thư ngăn chặn kịp một cuộc khẩu chiến và suy tư. "Theo tao đoán thì vế đó là chơi chữ phải không? Nếu viết thêm dấu thì ta sẽ có hai nghĩa là 'cơn thịnh nộ của sóng thần' và 'cơn thịnh nộ của song thân' (bố mẹ). Nghĩa đầu để liên hệ với hệ quả của bão là sóng to, còn nghĩa sau ẩn chứa và hàm ý nỗi thống khổ sâu sắc của kiếp thi cử chất chứa khổ cực, đúng không? Quả là một phép chơi chữ sâu sắc..."

"Quá khen, tao viết thế cho nó nguy hiểm hơn tí thôi mà." Cuối cùng chính chủ Thương cũng trả lời, kèm theo một icon nháy mắt gian gian sao đó.

Được rồi, tôi không phủ nhận là tôi đã cười đâu...

Thôi, cười thế thôi chứ đứa nào cũng căng thẳng hết. Thương, sau khi chế và cười đã mồm, cũng nhận được một lời quở trách:

- Thương này, nếu có thời gian rảnh để xàm xí như vậy thì sao không đi ôn Văn đi? Tao nghe nói mày đi thi học sinh giỏi. Đừng làm mất mặt THCS Chuyên 2 nhé.

Và, đoán xem ai là người nhắc nhở nào? Chính là lớp trưởng Phạm Pháp Luật, à nhầm, Phạm Việt Long với avatar con mèo nhà của nó.

Tôi muốn nói với nó là chữ "Chuyên" trong tên trường được đặt do xây ở cái đường tên Chuyên mà thôi, nếu không sao tôi có cửa vào được. Nhưng tôi chẳng muốn nói chuyện hay hỏi gì đó với nó đâu, bởi việc đó chẳng khác gì đụng chạm, chọc chọc vào chiếc đồng hồ đếm ngược made in Syria [*]. Kiểu gì cũng bị nói cả tràng nếu tôi nói thẳng nói thật ra hết. Dạo này, tức là từ giữa tháng tư đến giờ, khi đắc cử chức lớp trưởng lần thứ tư trong năm, nó ù lì hẳn dù trước đó đã thừa khô khan.

"Cấm chép bài", nó nói khi Tú giơ vở của nó ra cho Khang, giở giọng anh anh em em các kiểu.

"Không được mua quà vặt ngoài trường", nó cảnh cáo khi hội ăn vặt xuyên lục địa, đứng đầu là Vân, cầu xin tiếp tế bò khô bên tiệm nhà nó.

"Nếu không muốn được điểm cao thì cứ chểnh mảng học tập tiếp đi", nó bảo cả lớp trong giờ Sinh hoạt, sau khi cô Vân đã hạ màn.

Không, tôi không thừa nhận nó sai. Nhưng tôi, ừm, không ưa cái kiểu khô khan cứng nhắc của nó. Nhìn anh Nguyên "già hú già hí" đi, lưu ban một năm mà mặt vẫn tươi rói. Còn nó thì cau có như mấy ông bà già sắp thi chuyển cấp vậy. Nhưng ông kia lên làm lớp trưởng thì cái lớp loạn xì ngầu mất, toàn phai phai sống dai thành huyền thoại thắng bại tại wifi. Thế nên Long mới được cô Vân, nhầm, cả tập thể này, giao phó trọng trách con cưng chủ nhiệm.

Nhưng lòng vòng lòng vòng cốt lại quay về vấn đề đầu, cái tôi ghét ở Long. Chả còn gì ngoài cái kiểu khô khan của nó. Kiểu, giống như robot vậy. Không có tí cảm xúc nào để an ủi và khích lệ, động viên tôi và bọn nó - cái mà chắc kèo là cần nhất để xốc lại tinh thần đã quá rã rời tả tơi này.

Từ bao giờ tôi đã thấy khó chịu điểm đó ở nó nhỉ? Hay nói tóm lại, từ bao giờ nó đã cáu kỉnh đến thế? Vì áp lực thi cử chăng?

Mà nó cũng ngu ***. Không biết đường thuê dịch vụ tư vấn tâm sinh lý của anh Nguyên, giá cả inbox.

***

Hôm nay được trống giờ Sinh do cô Thược bận việc, nên Long, kiêm người được thầy chủ nhiệm lớp bên tin tưởng giao phó quyền sinh quyền sát tiền trảm hậu tấu, quản lớp. Nhưng nào có được rảnh, nó "yêu cầu" chúng tôi lôi đề cương Anh ra làm. Bản thân nó thì một tay đề cương Anh, một tay sách Toán nâng cao, bên cạnh cái máy tính. Thiệt tình... không để cho chơi một lúc được à?

- Ê, Ngân, Ngân. - Nhiên vỗ vai tôi.

- Gì?

- Mai gọi mày. Nó bảo tra hộ nó "telepathy" là gì. Tờ e lờ e pê a tờ hắt y ấy.

Tôi gật luôn, móc điện thoại từ trong ba lô ra. Khi sắp thi triển tuyệt chiêu gõ phím một tay mà tóm lại là gõ cái từ cần tra vào Google Dịch ấy, một bóng hình đã đứng lù lù sau lưng tôi tự lúc nào.

- Cất điện thoại đi, không tao thu. - Long cất tiếng, nhẹ nhàng nhưng vẫn nguy hiểm như từ đầu năm đến giờ.

- Ờ... - Tôi ậm ừ cho qua chuyện vì dây vào nó chỉ tổ rách việc.

Nhưng Mai đã kịp ngắt lời.

- Tao nhớ trường đâu có cấm dùng điện thoại?

- Không, nhưng dùng bây giờ là gian lận. - Nó trả lời.

- Cái *** gì? - Con kia gắt - Giờ tra vocab cũng bị coi là gian lận cơ à?

- Đúng. Nãy thầy Hùng bảo lớp mình thiếu điểm Anh quá, nên phải làm đề cương này để có đủ điểm. - Nó lên giọng - Hiểu chưa, bài này không phải ôn luyện, mà là làm thật đấy.

- Thì liên quan gì đến cụ mày? Lời thầy cô bảo thế nào mày nghe răm rắp theo thế nấy à? Đần. - Mai chốt một từ, rồi lườm lại thằng cẩu.

- Giờ mày mới biết à? - Long trả lời lại.

- Kìa Long, nó chả làm cái gì thì thôi để yên đi chứ. - Phong xen vào, giọng nó nom đầy mệt mỏi.

- Không. Lần này tao phải trị vụ điện thoại tận gốc mới được. - Long vẫn hằm hằm làm bộ nguy hiểm, mà nguy hiểm thật - Điểm số là thứ phản ánh thực lực của bản thân, xem xét xem nên phát huy và sửa đổi chỗ nào chứ không phải mấy cái vật trang trí. Vì thế nên chúng ta cần phải có lòng tự trọng. Nào, cất ngay.

Chẳng đứa nào, kể cả tôi, có đủ gan để cất tiếng phản biện lại nó. Nên cứ im lặng mãi. Tiếng quạt trần vù vù ngày càng lớn hơn và nghe căng thẳng hơn.

Rồi cũng phải có một thứ gì chuyển động. Mai đứng lên, bước qua những dãy bàn và đứng đối diện Long. Trước khi tôi kịp hình dung chuyện gì đã xảy ra, nó tát thằng kia một cái "bốp" nghe thật đã tai. Nhưng chắc cũng đau lắm, má Long đỏ bừng lên rồi.

- Mày bị đớ hử? Giờ mày muốn vào quan tài hay giữ lấy cái lòng tự trọng đó? - Nó nói mà như gào như hét, rồi quay trở lại chỗ. Khi bước qua, tôi nghe thấy nó lầm bà lầm bầm - Điểm thực lực bao nhiêu cũng chả đủ để vừa lòng bố mẹ. Chỉ có hàng toàn tám, chín là nhất thôi.

Giữa tiếng quạt trần u u như thể sắp rơi xuống và tiếng bút bi mài trên giấy sột soạt, tôi vẫn cảm nhận được sự im lặng ban nãy. Giữa Long và phần còn lại của lớp, dường như không có tiếng nói chung. Nếu nghĩ theo kiểu không-nghiêm-túc thì hai bên, mỗi bên đều nghĩ bản thân là người còn đối phương thì sủa tiếng chó.

- Chiến tranh lạnh đã bắt đầu rồi. - Tôi thoáng nghe thấy Hà Anh thầm thì ở bàn bên.

***

Chả đúng như Khổng Minh tiên sinh đã tiên tri, mấy ngày sau, không có một mống gì có thể gọi là "chiến tranh lạnh" tồn tại, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Giờ đang là tháng Tư nóng đến chảy mỡ mà, lạnh cái quái gì.

Vấn đề là, anh Nguyên đã add lại Long vào group "Tám linh tinh". Một tối nọ, khi tôi sắp đi ngủ, màn hình điện thoại lại sáng lên:

"Giờ ra chơi tiết đầu ngày mai ở lại lớp, tao có việc muốn nói." Long thông báo, vẫn nghiêm túc Caps Lock đầu câu và chấm cuối câu.

Tôi chợt bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ rấm rứt từ tối đến giờ, vội vuốt lại tóc và soạn tin nhắn. Nhưng tôi chẳng biết nói gì... Cũng chẳng biết có những kiểu gì để nói. Chỉ mỗi ngạc nhiên. Nên thôi, tôi bỏ đi và thả một biểu tượng hình dấu hỏi ngay dưới tin nhắn.

Đến tận sáng hôm sau, vẫn chẳng có đứa nào trả lời. Tôi dám cá là lý do giống tôi đấy.

Một tiết đầu trôi qua chậm không thể tả. Đến hết giờ, khi cô đã ra khỏi lớp, chẳng có cảnh tượng cả đám cùng ùa ra ngoài như mọi hôm. Đứa nào đứa nấy đều cố thủ tại bàn, dõi theo từng cử chỉ của Long.

Tầm dăm ba phút, nó thở dài và cất tiếng:

- Nhìn tao làm gì? Bộ khó giao tiếp với tao thế à? Như hôm qua tao nhắn ấy, bố ai thèm trả lời.

- Bọn tao sợ mày lại làm mình làm mẩy... - Nửa giây sau khi tôi nói xong, Long đã cười ruồi.

- Ừm, đó cũng là lý do của vấn đề này đấy... bọn mày không giống tao, không hiểu được tao, và tao cũng vậy. Chẳng thể làm gì vì không biết bên kia sẽ phản ứng ra sao, phản ứng hóa hợp, phân hủy, thế hay oxi hóa - khử. Biết vì sao tao phải nghiêm như thế không? - Long cất giọng trầm, cái giọng là lạ sau khi nó đã dậy thì.

- Tao không biết thì mới phải ở đây hỏi chứ? - Thư gắt lên.

- Hờ hờ... Mà thôi kệ, tao nói luôn cũng chả có lợi hay có hại gì. - Long nhặt lấy cây bút bên cạnh rồi xoay xoay từng đường điêu luyện - Là vì bọn mày đấy.

Hả? Ý nó là sao? Nhiên vỗ vỗ vai tôi như muốn hỏi vậy, và chính bản thân tôi cũng tự vấn thế. Thằng Long này, có vẻ lúc nào nó cũng ngô ngố, đần đần, ra vẻ bí ẩn, thâm thúy và khó hiểu như thế.

- Biết ngay mà, chẳng ai hiểu nổi ý đó thì hiểu tao làm sao cho được. Ờ thì... bọn mày biết không, làm lớp trưởng cũng có cái sướng và cái khổ riêng của nó. Tao đồng ý vụ tao là "teacher's pet", có quyền các thứ, nhưng có những điều... Đầu tiên, nói thế nào nhỉ, kiểu vụ này thì mấy đứa con gái không biết nhiều mấy. Mỗi khi bọn con trai nhờ tao báo cáo gian là "nhà đứa này chưa đóng tiền điện, nhà đứa kia mất mạng nên không trả lời được ạ", thường là tao sẽ bị nhờ giải luôn câu của bọn mày. - Nói đến đây, nó thở dài - Hai, là những lần như lần Tú giở trò hắc cơ tay mơ, tao là cán bộ lớp nên cũng nằm trong diện trừ hạnh kiểm nặng. Không chỉ một phiên, mà tận mấy phiên bọn bay bầu tao làm lớp trưởng. Trách nhiệm dồn trách nhiệm. Tao tự hỏi, bọn mày nghĩ tao là gì? Quái vật 10 điểm Anh? Hay thứ khác? Thôi, tao chắc chắn thứ ấy không phải con người.

Không ai nói gì. Nhưng đúng như Long đoán, tôi đã nghĩ nó là con cẩu đần khô khan.

- Và lúc đấy, là lúc tao nhận ra, nếu cứ đứng về bọn mày suốt thì chẳng được gì ngoài bị vạ lây. - Nó điềm tĩnh nói tiếp - Tao chỉ cần làm con ngoan trò giỏi thôi, vâng lời cha mẹ thầy cô thôi, không dính gì tới lũ chúng mày nữa, thì sẽ không bị phạt cùng hay bất cứ gì hết...

- Đứng về bọn mày suốt...? - Vi thì thầm, lặp lại hơn ba lần.

- Mấy tuần trước thầy Hoài từng nói là, - Tú cũng run run - thầy Lực không kể chuyện hack Zoom cho thầy ấy nghe. Đúng, sao tao ngu thế nhỉ... thầy bảo đó là một thành viên ban cán sự lớp mình, họ tên xin phép được giấu...

Long nó cố tình nói vầy... hay chỉ là những lời bột phát trong lúc nhỡ mồm? Một thằng cẩu như thế, có lẽ nó nhạt vì nó mải miết ôn bài không có thời gian lướt tóp tóp đu trend, nó ôm đồm thiên chức lớp trưởng vì bọn tôi nghĩ nó lo được tất, nó còn siêu phàm hơn cả người bình thường. Nhưng giờ, tôi đã sai rồi. Bọn tôi đã sai rồi. Nó cũng hoàn toàn mỏi mệt như con người, hoàn toàn cô đơn như phàm nhân.

- Này, giờ bọn mày nghĩ Long là gì? Cả Long nữa, mày nghĩ mày là gì? Lấy ví dụ như này cho đơn giản nhá. - Hà Anh vẫn giữ được cái đầu lạnh toát, nhưng tôi có cảm giác giọng nó cao hơn bình thường - "Anh chị em mình là một gia đình", phải không? Như vậy đấy, từ đầu năm, bọn mình coi anh Nguyên là một ông bố, nhây nhây, hơi điên điên nhưng tốt cực, sẵn sàng cà khịa chọc tức mọi mặt trận. Còn như Thư từng bảo, chúng mày với tao nom như bà mẹ một nách ba chín con... nhỉ? Nghĩ đã thấy tức, nhưng mà là tức cười. Má mì nghe cũng hay hay ấy nhỉ, tính đi tính lại cho mấy lần chơi lớn. Vậy Long... nó là lớp trưởng, nhưng nhạt nhòa lắm, chơi xấu lắm, đến tận sáng nay, tao chả nghĩ được thằng ấy giữ vai trò gì trong cái lớp này cả. Nhưng giờ, tao hiểu rồi. Nó là thằng anh lớn của lớp. Chững chạc trưởng thành quá, nên khó hòa nhập. Lại còn luôn đứng ra đảm đương trách nhiệm, dù một cách thầm kín hay công khai, đều được tất.

Bỗng Long cười gằn. Tiếng cười ngắn tựa tiếng phấn vào bảng, nhạt nhòa như từ trước tới giờ. Cái danh hiệu "thằng anh trai" này coi bộ khiến nó thấy thú vị trong chốc lát, dù còn đây khá nhiều việc cần phải lo...

- Ê mày, thế có nghĩa mày và anh Nguyên là sugar daddy với sugar mommy à Hà Anh? - Đang lúc nghĩ vẩn vơ sâu đíp thì Tú cất giọng, nghe như dở như hâm.

- Daddy cái bà mày! - Chẳng đứa nào kịp lao đến cười vào mặt nó trước khi anh Nguyên bón ngay một miếng hành đậm vị... hành - Muốn tao trở thành một ông bố bạo lực hay không?

- Ơ cái quần đùi gì vậy? - Khang la eo éo bào chữa cho thằng bồ ngay - Anh thừa nhận mình là ông bố rồi đấy nhé!

- Chết cha... lỡ mồm... - Anh Nguyên len lén lẩn ra ngoài hành lang trong một nỗ lực khiến ảnh bớt quê hơn.

- Đứng lại. Anh đi đâu thế? - Long cất tiếng trầm trầm, hào quang nhân vật chính vừa bị cướp đi một lúc đã trở về với nó - Trống sắp đánh kìa.

Nó lại nhìn xoáy về phía anh Nguyên, kẻ đang tự thấy rén vì mất hình tượng một ông bố quá chừng. Ai cũng không biết nên an ủi Long hay nên phá ra cười vì hai lão nọ giáp mặt với nhau nhìn hề cực kỳ.

- Ờ thì chuyện đã qua... tao thay cả lớp xin lỗi mày. - Thư mở lời trong lúc tôi còn ngập ngừng - Nhưng tao chắc não mày cũng đủ to để hiểu mà, xin lỗi không thể không đi kèm với hành động được. Bọn tao chẳng có cách nào tạ lỗi. Hừm, dù có xin lỗi kiểu gì, thì tao đoán mày cũng thấy nó thật đãi bôi và nửa vời.

- Ra là thế. - Con cẩu Long nở một nụ cười gian manh gây căng thẳng chẳng kém gì Hà Anh, nhưng lại điềm tĩnh gấp bội - Nói thẳng ra thì tốt hơn ấy nhỉ.

- Mày nhát như cờ hó ấy Long ạ. Lại còn overthink nữa. - Hà Anh nhoài người sang, vỗ vai Long - Đừng nghĩ bọn tao cần đến sự bao che quá-mức-cần-thiết của mày. Mày đừng quan tâm gì nữa, cứ việc xông lên cùng nhau rồi vi phạm nội quy này nọ đi. Cùng lắm chỉ là bị kiểm điểm hay gì thôi mà.

- Nói lằng nhằng như tao lạc đề Văn ý. - Anh Nguyên cà khịa - Thôi để tao tóm gọn lại cho nhanh. Kiểu như, mày đừng cố tỏ ra người lớn làm gì nếu không muốn, không cần. Tuổi trẻ mà, chơi nhiều đi cho xốc nổi. Đến khi lớn là ổn hết á.

- Anh lạc đề chẳng kém.

- Tóm lại đứa nào giải thích hộ tao cái mớ bòng bong mà hai ông bà dà kia vừa nói cái? - Mỹ Anh than thở.

- Thôi, tao nghĩ không cần đâu. - Long lên tiếng - Có "telepathy" là hiểu được tất mà.

Sau mấy giây đờ đẫn, tôi nghĩ tôi hiểu được rồi... "tâm linh tương thông"?

- Á à, "thần giao cách cảm". - Thảo Nguyên cười sặc và liếc con bạn nó - Đấy, cách học vocab không cần điện thoại đấy.

- Ơ thế mày biết à? - Mai hỏi lại trong bỡ ngỡ.

- Dân ta phải biết sử ta, - Con kia bày vẽ tri thức bằng cách trích thơ người bác kính yêu của dân tộc Việt - cái gì không biết thì tra Google!

Có đứa nào thọc lét tôi. Nó cười, và tôi cũng vậy. Cái này lây nhanh hơn cả Covid. Chỉ trong một thoáng, cả lớp đã cười lăn cười lộn.

- Giờ thi cử chỉ là muỗi với cái "thần giao cách cảm" này! - Quân hò hét.

- M* thằng ngu! - Hoài Thương vừa chửi vừa cười - Cái telepathy mà Long nó nói tới là sự kết nối về mặt cảm xúc, không phải về mấy cái đề thi!

- À ờ, thế có cách nào giải mã mấy cái cảm xúc đó thành đáp án cụ thể không? - Lân đế thêm - Như mã Morse ấy.

- Thế thì thi cử nó ngon. - Long lên tiếng, kéo dài chữ "o".

Ồ quao. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy Long bắt chước cái kiểu này. Xem ra, nó hoàn toàn không phải con ngoan trò giỏi từ đầu đến cuối. Chỉ là bọn tôi đã không chú tâm nhiều hơn, đùa vui, cà khịa nhiều hơn, và cảm thông cho nó hơn một chút. Nhìn ánh mắt nó đi, dù nhiều lúc suy đoán sai bét nhè nhưng tôi vẫn cảm thấy nó đang hạnh phúc... vì được quan tâm, trò chuyện với và chấp nhận.

Tôi cứ cười, cười đến khi trống vào tiết vang lên. Cả đám kia cũng vậy, dù có vài tiếng chó tru, lợn rống lẫn vào. Không hiểu sao tôi thấy hụt hơi nhưng vui kinh khủng. Phần vì cái kiểu phát âm của Long. Phần vì ý tưởng IQ Nam Cực của Tú. Phần vì... tôi cảm thấy vui vui ấy. Đơn giản vậy thôi.

Chắc cả lớp này vốn là thế, chỉ cần góc nhìn về cuộc sống bị xáo trộn nháo nhào nhào đi dù chỉ vài độ, tôi cũng có thể thấy rất nhiều mặt thú vị từ những đứa khác. Và chúng tôi gắn kết với nhau hơn, dù chỉ một chút thôi.

[*]: O mờ om, bờ om...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia