ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

A/N: Hì hì, tuôi phải diếm ti đúng ngày mi đăng :)))
Mấy tuần đầu đi học chậm đến đáng ngạc nhiên, rồi dần dần tăng tốc như chạy bền vậy. Càng chạy càng mệt. Lớp dường như (hoặc thật sự) im lặng hẳn đi, có lẽ vì nhiều đứa đã bị ảnh-hưởng-bởi-dịch-bệnh, mà nói trắng ra là dính F1 hay F0.
Nhanh thật đấy, hôm nay là thứ năm. Mai là Cá tháng Tư rồi.
Cuối cùng thì dịp mà tôi và bọn bạn ngóng dài cổ từ đầu năm đã đến. Bọn tôi đã ấp ủ một kế hoạch mang tính thế kỷ từ đầu năm nay, thuở mới phải đấu tranh và chịu đựng với những "app" lực - kế hoạch troll thầy Lực. Cả năm học qua thầy troll lũ chúng tôi hơi bị nhiều, bây giờ chính là trả thù time. Từ bài tập Giáng Sinh, đề cương mứt Tết, "buffet" kiểm tra mười lăm phút đến "đề cương dối lừa" thầy vừa cho lên sàn nửa tiếng trước, thế là quá đủ rồi. Tôi muốn thấy vẻ mặt biết-là-mình-đã-bị-troll-nhưng-không-làm-được-gì của thầy, Cá tháng Tư mà. Hé hé...
"La kiểu gì đây?" Một đứa đưa ra vấn đề.
"Không xong có khi còn bị thầy troll lại na!" Đứa khác tiếp lời.
"Tao có cách." Thư lập tức trả lời kèm theo một cái mặt cười biết tuốt và khá là bí hiểm. "Bọn mày không biết được đâu, trong tình hình học online như thế này, cái điều đẹp đẽ ấy... m, tao nói thẳng nhé. Theo bọn mày, li ích của việc học online là gì?"
Sự im lặng kéo dài với ba dấu chấm nhấp nhô lên xuống, như cách tôi đang nhấp nhổm ngó mấy đứa thánh kia nghĩ kế, hoặc ít ra cũng là trả lời lại... vì câu hỏi kia trừu tượng quá mà.
"Là để thoải mái mang laptop vào nhà vệ sinh ch không phải nhấp nhổm ch hết tiết na h?" Hà Anh, kẻ đang phè phỡn ngồi nhà vì nằm trong diện dễ bị nhiễm, cười ha hả. "Mà thôi tao đùa, nói túm cái váy lại là có thể tắt cam, tắt mic làm mấy cái việc gì đó đúng ch? Mày định bày trò gì, nói đê?"
"Này này, c cái kiểu đó thì bố mày đ** thèm nói." Thư chửi thẳng mặt con kia một vố bất ngờ. Đúng là tính "lóng" như kem.
"Thôi nào, cả lp đoàn kết thì mi thành công được ch." Anh Nguyên nhắc.
"Ấu kề, vậy xin lũi mày nhá Thư. Chuyện cũ mình bỏ qua, chuyện cũ mình bỏ qua há há..." Hà Anh lên tiếng.
"Gi bàn kế hoạch cụ thể đê." Tú thêm vào.
"Chắc bọn mình làm kiểu va đấm va xoa =)))." Thư bắt đầu calm down và nhắn từng từ một, nhẩn nha thong thả và thêm mấy cái icon cười méo mồm nhiều đến mức đến mức Mỹ Anh phải thả phẫn liên hồi. "Mấy đa học online làm như bàn kế hoạch gì ấy, hoặc giơ tay như vụ hắc cơ, đa nào chết thì đa khác làm thay."
"Ẩn dụ va thôi :))) ý nó là ai bị ghi sổ thì người khác lên thay thôi mà. Chốt nhá, kiểu giống 'Không thành kế' ch giề? Rì mem b đng có spam kiểu lướt cả đi còn chưa hết, chat khoảng năm, mười phút một lần thôi." Hà Anh thêm vào.
"Mày mà chả ẩn dụ không vi thành gì đây?" Thư móc mỉa lại con bạn cuồng Tam Quốc của nó.
":))" Mặt tôi đang cười toét lên viên mãn như thế khi nghĩ tới viễn cảnh sẽ lừa được thầy Lực. "Cuối cùng tao sẽ chat một câu kiểu 'Chúc thầy Cá tháng Tư dui dẻ' nhá."
Hàng loạt cái mặt cười gian manh như lưu manh được chat lên. Cùng kết thúc tháng ba... và bắt đầu tháng tư với một cú troll thế kỷ nào!

***

Chà... Cá tháng Tư năm nay là thứ sáu. Như đã hẹn, khi trống đánh tùng tùng báo hiệu tiết Toán đến thì không có đứa học online nào mải mê chơi game mà vào muộn, cũng chẳng có ai join nhầm lớp hay tắt mic, tắt cam rồi để nick treo cả. Bọn học offline như chúng tôi càng không ai cù cưa ngoài sân trường để câu giờ vì chẳng đứa nào muốn bỏ lỡ cú lừa thế kỷ này đâu.
- Chúng con chào thầy ạ. - Cả lớp, dù trực tiếp hay qua máy chiếu trên bảng, khoanh tay, đồng thanh như chỉ có một người đứng trong phòng kín với chiều dài ít hơn 11,35 mét.
- Được rồi mấy cô cậu. - Thầy Lực, cũng đang dính F1, nói qua Meet.
Chà, có vẻ thầy đang ngạc nhiên lắm đây. Tôi nhìn thấy được lông mày của thầy nhướng lên khi kiểm tra danh sách thành viên trong Google Meet, rồi nhìn xuống dưới, chắc là kiểm tra cuốn Death Note ấy mà. Đúng như kế hoạch của Thư, Hà Anh - thành phần chuyên tắt cam, tắt mic và gõ đáp án lên chatbox nhắn một dòng "worxhip thờ greatest tactician VCL".
Trong một thoáng, mắt thầy hiện rõ ràng vẻ ngạc nhiên còn trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng rồi thầy cũng cố trấn tĩnh lại, gửi link đề cương qua chatbox cho bọn tôi làm và tiện "gửi" tên con quân sư Vũ Cát Lượng kia vào sổ đầu bài luôn.
Suốt cả tiết, theo lời "trăn trối" của Hà Anh, kẻ đã "tử trận một cách anh dũng", từ Thư dùng để diễn tả lại, thỉnh thoảng lại có một đứa ngồi nhà chat lên vài dòng như "đa thức is suspicion", "ready chưa", "mấy phút nữa làm nhỉ" hay đơn giản là mấy cái icon ":<", "ƠvƠ" hoặc ":D". Chắc là nghĩ bừa thôi, thế mà trông tần suất thầy cúi xuống viết viết vào sổ đầu bài ngày càng tăng.
Dù thế nhưng... quào, kế hoạch của Thư hiệu quả thật này. Online. Có mỗi chữ đó thôi. Vì phải dạy online nên có quậy gì thầy cũng không quản được, nếu bọn tôi bày trò gì đó thì... Thầy cứ nghĩ lớp này không có gan làm mấy trò ấy, nhưng đúng là... tôi rén thật. Chỉ còn cách khiến thầy overthink quá mức, từ đó dẫn đến căng thẳng và chưng hửng khi nhận ra chẳng có gì. Tada, thế là đã troll được thầy rồi.
Cuối cùng cả lớp cũng đã làm xong đề luyện tập, chép bài tập về nhà hết - mà về nhà không biết có đứa nào làm hay không. Đến lúc này, nhìn thầy Lực vẫn căng như drama đang hot. Thỉnh thoảng, thầy lại nhìn chằm chằm về phía bọn tôi, xuống những dãy bàn trống hơn nửa như tưởng sẽ sẽ trò gì đó phụ hoạ.
Thôi, chắc lừa thầy thế là được rồi. Tôi len lén móc điện thoại từ cặp, nhắn vào nhóm lớp:
"Thôi, la quá thầy lại giao thêm bài tập. Dng tại đây đi, để tao chốt."
Hàng loạt câu "Đồng ý" cùng vài mặt cười bí hiểm xuất hiện. Tôi ngó vào phía trên màn hình, cũng sắp hết tiết rồi.
Thêm vài phút nữa, tiếng trống lại vang vọng khắp mấy dãy nhà. Có vẻ thầy Lực còn đang chưa load kịp chuyện gì xảy ra.
- Chúc thầy Cá tháng Tư "zui zẻ" ạ! - Gần như một giây sau đó, tôi khoanh tay, thẳng lưng như chưa bao giờ làm thế (mà đúng là thế thật). Đúng như tưởng tượng, thầy ngó trái ngó phải như để xem lịch, rồi nhìn tôi với biểu cảm sững sờ toàn tập luôn. Tôi cười cười qua lớp khẩu trang khi thằng Quân xóa tab Google Meet của cái máy tính trên bàn giáo viên với tốc độ thánh thần. Phải thế thôi, kẻo để thầy overthinking quá thì thì dở rồi.
Nhưng... sao thế nhỉ? Tại sao tôi lại có dự cảm không lành về ánh mắt của thầy Lực trước ấy? Chỉ trong một phần nghìn giây thôi, mà tôi cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí và âm khí của Diêm Vương nơi địa ngục xa xăm. Ánh mắt như muốn dùng keo 502 gắn mông quần bọn tôi vào ghế, dính tay bọn tôi vào bút mà làm bài nâng cao liền tù tì mấy ngày, mấy tháng hay hàng trăm ngàn năm. Ánh mắt đó như muốn nói... "Dám troll tôi à, mấy cô cậu chuẩn bị tinh thần sẵn đi cho tôi đỡ mệt."
Tôi chỉ suy nghĩ lạc đề tí thôi, nhưng hình như thầy ghim vụ này rồi.
Cả lũ kia đang tám và la hét inh ỏi cả trong nhóm chat lẫn bên bàn con Thương. Bọn nó chẳng đả động gì đến chuyện thầy Lực vì cay quá nên có thể đang rắp tâm chuẩn bị một màn trả thù vô cùng hoành tá tráng, kinh hoàng như chính thầy và đống bài tập về nhà của thầy vậy. Thôi, mà chắc không có gì đâu, tôi tự trấn an mình, đứng lên chào cô Huyền Bốc Khói rồi lại rơi vào những giây phút ngái ngủ mơ màng vì môn Văn.

***

Hôm nay thứ Sáu rồi, tiết Sinh hoạt lớp đã sẵn sàng. Nói một cách trực quan, "cụ tỉ" hơn thì trong tiết này, nguyên lớp sẽ bị lôi ra chì chiết bởi cô Vân chủ nhiệm và kể tội bởi thằng lớp trưởng Phạm Pháp Luật. Nghĩ đến cái giọng điềm tĩnh đến phát ghét của nó đọc tên từng đứa một mà tôi lại thấy ớn. Nhưng cứ kệ thôi, tôi chỉ việc xé giấy đút vào tai để "mắt không nghe, tai không thấy, tim không đau". À nhầm, hình như phải là "tai không nghe, mắt không thấy, tim không đau" chứ nhỉ?
Tóm lại, đó là cơ hội bảy ngày có một. Và bọn tôi sẽ tận dụng nó hết ga luôn.
Sau tiết Lý, dù cả lớp im lặng và không đứa nào nói ra nhưng một bầu không khí khó tả vẫn lây lan nhanh như dịch. Một số đứa lo sợ. Vài đứa lại ngao ngán. Nhưng tôi thì phấn khích. Ờ thì... tuần này tôi đâu có quậy phá gì nên chuyện đâu mà sợ nhỉ?
Một tiếng "ting" trên bảng kéo tụt tôi một phát về thực tại. Trong phòng Meet của các thầy cô phải dạy online, thầy Lực đã ở đó từ bao giờ. Góc để máy dìm thật, khiến thầy lộ hết nọng cằm. Lạ thật, thầy còn để nền nữa chứ. Cái nền tán phượng trường tôi với dãy nhà vàng vàng.
- Mấy cô cậu nghe đây, - Đúng như tôi nghĩ, thầy Lực bật mic nói - hôm nay các thầy cô phải đi họp trên Bộ Giáo dục, cả cô Vân nữa...
Vậy là lại được làm việc riêng thỏa thích nữa rồi. Gì chứ việc này tôi đã sẵn sàng.
Nhưng mà tôi vẫn chưa hết nghi ngờ, sao thầy lại là người thông báo nhỉ? Khoan, hình như thầy vẫn chưa nói hết.
- ... còn tôi vào sổ điểm từ tuần trước rồi nên rảnh. Cô hiệu trưởng cũng đã cho phép tôi dạy thế các cậu tiết này, tiện ôn thi luôn một thể. Học Toán đì đà đì đẹt cho lắm vào, đợi chút tôi cho làm đề cương, viết ra vở nhá, và cô cậu nào học online nhớ đừng có chép đáp án trên mạng. Đừng tưởng tôi không biết, chỉ là tôi muốn cho cô cậu một cơ hội làm lại thôi. - Rồi thầy nở ra một nụ cười hờ, nụ cười ám ảnh như là Diêm Vương đang chuẩn bị cho tội nhân vào vạc dầu tra tấn.
Sững sờ. Gì thế này? Ác mộng? Ám ảnh? Tôi còn chưa kịp mở mồm hỏi thì tab Google Meet biến mất, để lại chúng tôi trong một sự im ắng tột cùng. Ngỡ ngàng và đáng sợ tột cùng.
- Tao vừa out Meet. - Tú thông báo - Thôi kệ, có đứa nào biết tại sao lịch lại thay đổi bất ngờ thế không?
Lẫn trong vài tiếng na ná "Làm như bố mày biết", thằng Quân chợt hét to:
- Ầy, nhớ không? Sáng nay lúc tao mua vui chút đỉnh ấy, cô Thược bảo là "Nhìn cái sổ đầu bài đây, tuần này bị ghi nhiều thế thì để xem đến giờ sinh hoạt lớp cô Vân thế nào nào". Vậy chắc chắn cô Vân và các thầy cô khác không phải đi họp trên Bộ Giáo dục đâu.
- Lịch có thể thay đổi đột ngột ấy chứ. - Thảo Nguyên bác lại - Nhưng mà tại sao thầy Lực lại thông báo?
- Đ** biết. - Mai trả lời lại - Tao sẽ không nói là thầy vừa bảo thầy vào sổ điểm từ tuần trước nên rảnh đâu.
Trong lúc vài đứa cố ngăn Thảo Nguyên với Mai đấu võ mồm, tôi chợt thấy ớn lạnh sống lưng. Lẽ nào tôi đúng thật? Vụ thầy lực muốn "rì ven" ấy? Không, không hề. Chỉ là một giấc ngủ mớ trong giờ mà thôi! Cầu trời đấy, giá như tôi sẽ thức dậy và màn hình điện thoại ghi ngày mồng hai tháng tư...
Nhưng không. Tôi liều nói ra:
- Nè, biết đâu thầy cay vụ sáng nay và xin các thầy cô tiết này để hành bọn mình?
- Hả? - Thương hét lớn một tiếng - Thôi đúng rồi, lúc trước tao nhìn cái hình nền quen lắm, không giống hình nền mà giống cảnh thật hơn. Này nhé, nó rung rung, rồi mấy cái lá cây còn bay bay nữa...
- Đủ rồi, bà mày đã biết. - Mỹ Anh cắt ngang con nhà báo đang loạn xì ngầu - Thêm cả cái góc dìm nhan sắc nữa, tóm cái váy lại là thầy đang cầm điện thoại và đang ở trường đúng...
- Bỏ "đúng không" với dấu hỏi chấm đi. - Anh Nguyên nhắc.
Tôi quay đầu ra ngoài hành lang. Cả đám cũng làm như vậy. Nhìn thấy gì chưa? Áo sơ mi, thắt lưng và quần tây quen thuộc. Thêm quyển Death Note nữa.
Còn ai vào đây ngoài "sát thủ đại dương, Diêm Vương địa ngục" nữa. Tên con Thảo Nguyên đặt đấy.
Vậy là... giác quan chủ nhật của tôi đã đúng. Tóc trên đầu tôi chợt dựng đứng lên. Tôi cảm thấy một cảm giác ớn lạnh tận xương tủy, vào từng mạch máu, tế bào trên cơ thể. Có gần năm mươi đứa tính không bằng thầy Lực tính, cuối cùng vẫn phải chịu nhục nhã! "Hợp lực" kiểu gì thế này, giờ thành "hợp lực làm bài" rồi...
- Ha ha ha, Cá tháng Tư không phải dịp để đùa với lửa đâu nhé. Vừa mới âm tính tối qua thôi, định nghỉ ở nhà một hôm mà mấy cô cậu đã "yêu thương" tới mức tôi không kìm được mà tới trường này. - Thầy Lực đã bước vào lớp từ lúc nào, đặt sổ đầu bài xuống bàn giáo viên - Thôi không làm đề cương nữa nhỉ? Tôi có file PDF sách Toán tập một đây rồi, ôn lại kiến thức từ đầu năm nhé.
Quãng thời gian rảnh rỗi bảy ngày có một vậy là đi tong. Đành phải ngồi im re cho thầy thồn hành vào miệng, à nhầm thồn kiến thức ôn thi vào não. Lớp tôi bị cái gì ám vậy nhỉ, sao lần nào muốn troll thầy cô cũng đều bị troll lại. À, chắc là bị thầy cô ám...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia