ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

 Chiều chủ nhật đẹp trời, cả lớp đều đang online đông đủ trong nhóm chat. Thảnh thơi lướt Internet, mở toang cửa sổ cho gió cuốn thẳng vào mặt, bay rũ rượi cả tóc dù biết mình sẽ thành mục tiêu dìm hàng tuyệt vời cho mấy đứa nhà đối diện... còn gì sung sướng hơn nhỉ?

 "Ê Mai." Thảo Nguyên đột ngột mở lời giữa đường giữa chợ, hay đúng hơn là giữa nhóm chat. "Thôi nghỉ chơi đi. Mày có Lân rồi, cần gì tao để người đời đồn đại bách hợp chứ? Thề đấy, tao còn chơi tiếp với mày tao đi làm đix!"

 Mặc dù tổng thể tin nhắn mang một màu man mác u buồn và hận đời... nhưng cái kiểu teencode của Thảo Nguyên làm tôi không nhịn cười được. Giữa lúc tôi vừa cười vừa hơi đau vì cười nhiều quá thì Mai trả lời:

 "Đell nha con. Nhắc mày trước là tao vừa đếm lại ảnh trong Photos rồi, tổng cộng có ba trăm tám mươi lăm bức dìm mày (một trăm ba sáu bức dìm lúc ăn, bốn mươi hai bức dìm lúc ngủ, hai trăm linh bảy ảnh screenshot lúc ôi con sông quê gồm bảy mươi bảy ảnh trên Facebook, tám mươi lăm ảnh trên Messenger, bốn mươi lăm ảnh trên Instagram) và tao còn nhớ được sáu mươi chuyện quê độ của mày đấy. Từ hồi ba tuổi bị thằng hàng xóm cướp mất first kiss, năm tuổi đi chơi Trung thu về muộn chạy qua nhầm nhà tao rồi leo lên giường bố mẹ tao đúng lúc hai người đang makelove,..."

 Nó còn gửi thêm một khuôn mặt hết sức gian xảo. Tôi trố mắt nhìn từng dòng, từng loại mà con Mai thống kê. Đúng thật là IQ vô cực. Chẳng lẽ mấy năm chơi chung nó bòn rút hết IQ của Thảo Nguyên rồi à? Ơ mà vừa nãy... Thảo Nguyên bảo nếu còn chơi với Mai nữa thì đi làm đĩ, còn nếu nó liều, nghỉ chơi luôn thì toàn bộ những thứ xấu hổ hay ho ấy sẽ được Mai public. Há há há... nó sẽ chọn cái nào đây nhỉ?

 Im lặng một lúc. Chắc Thảo Nguyên nó cứng đơ mồm rồi, nghỉ chơi và quê level max là cái chắc.

 Lại hiện lên thông báo "có một tin nhắn mới." Nhưng là Thảo Nguyên nó nhắn riêng với tôi.

 "Ê mày," Nó nhắn từng dòng, từng dòng gấp gáp. "Ghép hộ tao mặt tao vào ảnh condix với, càng thật càng tốt."

Há há ha... hóa ra nó chọn cách này. Được thôi, tranh thủ dìm nó một lúc vậy.

Tôi mở google ra, gõ "làm đĩ" rồi chỉnh chỉnh ghép ghép một chút. Á ha ha ha, xong xuôi ổn thỏa. Tôi bèn up lên nhóm chat với một dòng thuyết minh bên dưới:

"Tao thấy nó đi làm ngay đối diện nhà tao nè. :))))))"

Cái ảnh phải nói thật là... ba chấm, vừa up lên đã có mấy đứa gửi lên icon đơ đơ ngu ngu. Đó là cái bìa sách "Làm đĩ" của Vũ Trọng Phụng, với hình ảnh một người đàn bà, mặt đã được thay bởi mặt Thảo Nguyên, đang ưỡn ẹo như con Mai lúc rắc cẩu lương. Đúng như tôi nghĩ, vừa thấy cái ảnh là Thảo Nguyên lao vào chửi ngay lập tức. Và nếu thế thì đã lòi đuôi ra là nó nhờ tôi ghép hộ rồi.

"Á à." Mai nhẹ nhàng uy hiếp. "Chọn cái nào đây mẹ ới? Mẹ bảo con nghỉ chơi với mẹ rồi lại đi rảnh rỗi ghép mặt mẹ vào bìa sách à? Có muốn con public tất tần tật ảnh dìm của mẹ không? Nào là hồi lớp một đi vệ sinh bị trượt chân té ngã cắm đầu vào bồn cầu, rồi còn đi xin phao, bị cô bắt được bảo mở ra đọc thì mẹ đọc 'Ai nào đọc dòng này ra chuồng chó!',..."

Nguyên xoe xóe đốp lại. Vụ này như cơm bữa rồi, chắc tôi không còn phận sự ở đây nữa, nên để yên cho hai đứa đánh nhau.

Hai đứa Thảo Nguyên và Thanh Mai đó, bọn nó thỉnh thoảng là minh chứng cho thứ vô hình mà rất nhiều người trên thế gian này cứ ca thán là nó không tồn tại: "tình bạn vĩnh cửu". Nhưng trên danh nghĩa là vĩnh cửu thế thôi, chứ khoảng mấy ngày một lần là bọn nó lại dỗi nhau, phũ nhau, tự buff mình các kiểu như vừa nãy, hết từ nhóm lớp qua chat riêng, có hôm còn tổng xỉ vả ngay trong phòng Zoom. Vài ngày sau, cũng như sợi dây chun kéo dãn ra cũng có lúc phải co lại, chúng nó lại khăng khít, gắn bó với nhau hơn như keo con chó. Lúc đó, chúng nó thân tới mức có thể nói đó là một ví dụ minh họa cho "sự thân thiết và cởi mở với đồng loại của loài chó". Nhưng thôi bỏ mấy trò joke đó đi, giờ hai đứa nó đang rạn nứt đáng kể. Lý do chỉ có một: Trúc Lân.

Cũng hơi khó để Thảo Nguyên có thể chấp nhận được việc làm bóng đèn, cũng như lúc Mai nhắn tin với nó để kể lể về thằng ngáo Lân, từ đi ăn, giận nhau vì nó không chịu trả tiền ăn,... Vẫn thân nhau, hưng lằn ranh giữa người FA và kẻ có gấu đang đẩy hai đứa nó ra một khoảng xa, xa hơn trước rồi.

Khi tôi đang nghĩ ngợi và ảo tưởng một cách so deep về hoài niệm bay cao xa vời cũng so deep một cách không kém, một thông báo mới xuất hiện. Vẫn là Thảo Nguyên mở đầu trong nhóm chat:

"Ê, hôm nay nắng ghê nhỉ?"

"Nói gì thì nói đi," Tôi tự cười nhạt, đốp thẳng cẳng. "giờ chiều rồi còn nắng qq gì nữa?"

Thảo Nguyên không trả lời. Đổi lại, nó nhắn lên một icon nhìn như đang rặn ị, hay là đang giấu diếm một bí mật gì đó mà rặn mãi không ra được.

"Sao nào, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi?" Thảo Nhiên hỏi. "Hay muốn đưa quan hệ của mày với Mai lên trên tình bạn dưới tình yêu? Định phá thuyền à? Cần tao mai mối không?"

Hàng loạt con hủ vừa hóng thấy thế thì lập tức bay vào, đưa ra đủ các loại thông tin "hữu ích" như những cách rape bạn thân cùng giới, cách làm tềnh giữa lesbian, nơi mua bán dụng cụ... dụng cụ... thứ mà bọn nó không nhắc tới nhưng đứa nào cũng biết.

"Lịt pẹ mày, may mà con thảo Mai kia không online." Nguyên cay nghiến trả lời lũ hủ cuồng sắc kia. "Thực ra đúng là chuyện này liên quan tới hai quý-ông-bà-chủ-vĩ-đại-khai-sáng-tập-đoàn-cơm-chó, nhưng mà tao nói này, đừng chửi tao nhá..."

Tôi dõi theo từng dòng tin nhắn của nó. Thỉnh thoảng, tôi lại nín thở trong vô thức, hai tay đan vào nhau.

Khỏi cần thúc ép, tra tấn tâm lý hay hỏi cung gì, nó tự động khai tuốt tuồn tuột cho cả lớp rằng chính nó là đứa đã ship Mai với Lân đầu tiên, rồi vì nể mặt con bạn nên Mai đã chủ động làm quen và sau gần hai tuần thì... yêu thật! Cái... cái quần gì đây?

"Đm... mày!!" Cuối cùng, sau khi thần kinh đã ổn định, tôi không thể nào không vả thẳng vào mặt nó một câu chửi. Tôi đoán chắc lúc trông thấy hai đứa kia rắc cơm chó, nó đã chưng hửng lắm, đơ hơn cả mức có thể miêu tả được. Và mặc dù đã tự hứa là sẽ không tẩn Thảo Nguyên phát nào, nhưng giờ tôi thật sự muốn bội thề.

"Đồ chó!" Một đứa khác bồi thêm.

Nguyên... nó... nó đáng bị chửi sml! Không chỉ mình tôi nghĩ vậy. Ban đầu, có vài đứa gào rú ghê lắm, vì "... chính nó là đứa ship Mai với Lân, rồi 'khai sáng' ra cái phong trào yêu nhau lớp mình!". Nhưng rồi dần dần, mà cụ thể là mấy tuần sau, tôi cũng thấy nó cũng khốn đốn như cả lớp. Cũng bội thực cẩu lương, và còn thêm mấy khoản nữa là bị chửi thẳng mặt tập thể, đang thất vọng, chán mớ đời với cái con quễ bạn thân. Vậy thì coi như... nó đã trả đủ rồi. Còn lúc nào cần thì tôi sẽ lại dùng mỏ vịt lưỡi ngan thi triển đòn tâm lý nhắc cho nó nhớ sâu, nhớ đau cái vụ này... hế hế... tôi có thâm quá không nhỉ?

Thôi, trở lại với vụ chính. Tất cả những giả thuyết hết sức rõ ràng trên kia cho thấy điều phải chứng minh là hai đứa nó đang giận nhau, lần này có vẻ là thật, hơi bị căng đấy. Chủ yếu là do nghiệp của Thảo Nguyên quật thôi, nhưng tại sao mà nó quật đến dân FA cả lớp thế này?

Join vào phòng Zoom, bọn nó cũng không chào nhau kiểu "Ê đ-ũy" hay "Ê ba" nữa. Trên nhóm chat, tụi nó cũng ít khi chạm mặt nhau, không biết là cố tình hay vô tình? Nếu là cố tình chắc chắc tụi nó đang dằn vặt quắn quéo như bị cô bắt quả tang chat trong giờ, tại hiểu nhau rõ như thế, biết tỏng cả thói quen giờ giấc online Zalo của nhau mà phải cạch mặt nhau.

Trên cơ sở đó, tôi nghĩ bọn nó có lẽ vẫn còn một chút liêm sỉ còn lại. Giả vờ như đang thản nhiên thưởng thức trà sữa vừa order về, tôi thử inbox với cả hai đứa và thấy... đứa nào cũng chứng minh được việc bo xì nhau là có lý hết. Thảo Nguyên thì bảo là "... con Mai đó bỏ bạn theo trai, tao chịu chiếu cố làm bạn với nó là quá tốt rồi ấy chứ!". Còn Mai thì chống chế rằng "... mày chưa yêu nên chưa biết, nó kiểu tình yêu sét đánh í. Hành động mà bọn mày định nghĩa là "cơm tró" cũng bình thường thôi, là cách thể hiện giữa hai người đang yêu với nhau, thế mà con kia cũng không hiểu được à?".

Phụt... suýt thì tôi sặc trân châu, phun cả trà sữa ra màn hình điện thoại. Tình yêu sét đánh mà có vật dẫn điện thì chết cả nút à? Há há há, xem ra tôi sai bét bung bét bấy ra rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng thấy rối hơn. Một đứa là FA tự nhiên chính gốc không lai tạp phẩm, còn một đứa là chuyên viên xào cơm chó trình level max. Tính cách khác nhau một trời một vực, bảo sao tình bạn không tan vỡ. Đứa nào cũng có cái lý của nó, tôi biết nên tin ai đây?

Có lẽ thứ còn sót lại trong não tôi lúc này, sau bao nhiêu định lý, công thức rối rắm về tình yêu và tình bạn là câu trả lời của con Mai: "Yêu đi rồi biết".

Nhưng... tôi vẫn không hiểu gì được hơn cả, chủ yếu là vì biết kiếm đâu ra một anh người yêu để thử nghiệm. Thế nên tôi chẳng tiến xa thêm một nanomet nào hơn trong công cuộc hòa giải hai đứa nó.

***

 Sáng nay cả lớp vẫn im ắng như thường vì thiếu tiếng trêu chọc nhau của Thanh Mai và Nguyên. Dường như tần số âm thanh của cô Huyền cũng thấp hơn hẳn. Một giờ học vô vị, ít nhất là cho đến cuối giờ. Tôi thấy Hoài Thương nhắn cho Thanh Mai và Nguyên, bảo bọn nó mở phòng Meet riêng để "nói chuyện riêng tư."

Chẳng đứa nào thèm mở lời tuy cả lớp vẫn online đông đủ trong nhóm chat. Dường như chúng nó đang chờ đợi một thứ, một thứ mà tôi đã bỏ lỡ...

"Xong rồi, chiều mua hai cốc trà sữa size XL full topping nhá." Hoài Thương la lối.

"Size L thôi, tao không đủ tiền." Long mặc cả.

"Tao bù tiền cho." Thư đứng ra. "Chỗ nào?"

"Tocotoco nhá. Thế mới bõ công tao hòa giải bọn nó chứ, khiếp, hai con thảo mai đúng là không hợp nhau thật, khuyên đau hết cả họng." Thương send một cái mặt cười đang giơ tay.

Hòa giải... vậy rõ rồi. Mấy đứa kia đang "thương hoa tiếc ngọc" cho tình bạn đẹp đẽ mùi mẽ đó và mua chuộc Thương đi giảng hòa. Cũng ổn thôi, Thương là đứa mồm mép nhanh nhảu nhất lớp nhờ vào bản tính hóng drama và viết báo. Kiểu gì mà chẳng gương vỡ lại lành...

"Mà bọn mày muốn hòa giải tụi nó để làm gì vậy?" Tôi xen vào hỏi dù vẫn mù mờ về mục đích của bọn nó. "Chẳng lẽ... đúng là bọn mày muốn lật thuyền, trồng bách hợp luôn à?"

"Có cl." Tú là đứa trả lời. "Trong thời buổi dịch bệnh này, bất hạnh, bi kịch đã quá thừa mứa rồi. Làm một việc gì tốt đẹp hơn để tích đức không được à?"

Những đứa khác vào gật đầu biểu tình.

Tốt đẹp, tốt đẹp. Làm việc tốt cho mình, làm việc tốt cho mọi người.

Tôi khẽ thở dài, tắt rụp cái điện thoại và cố tập trung vào điều Tú nói lúc nãy. Làm việc tốt, chỉ vì xung quanh đã quá nhiều đau thương rồi... Chẳng lẽ bọn nó định cố quá như thế, đem lại niềm vui cho những người khác nhưng để bản thân mãi mãi thiếu thốn hạnh phúc, thứ mà bọn nó đã quẳng đi hết cho người khác?

***

Hôm nay, Thảo Nguyên lại đi bù lù bù loa rằng Mai phũ nó. Rồi nó chỉ cho bọn tôi xem một ảnh chụp màn hình tin nhắn Hangouts. Trong đó, Nguyên kêu ca với con Mai là "... nhiều bài tập quá! Tao còn bài tập học thêm nữa, sáng mai không làm kịp thì cô xé xác tao mất!" Rồi Mai đáp lại: "Im đi, càng nói nhiều càng phí thời gian." Và thế là dỗi nhau, lần thứ n.

Tôi, sau khi nhìn kĩ lại cái ảnh thì cũng đã phát hiện ra sự thật: câu mà con Mai chat lên lúc đó là "Làm đi". Chỉ vì nó viết teencode thành "lm" và chữ "l" giống chữ "I" hoa quá, nên nghĩa của cả câu đó thay đổi luôn. Và tình bạn giữa hai đứa nó cũng đổi thay luôn cho trùng hợp, một cách vô tình.

Ờ thì đổi, thế sự xoay vần rồi cuối cùng thành ra thế đấy. Vừa chán, vừa có đôi phần hả hê và một tí đồng cảm dành cho hai đứa nó. Giờ thì tình bạn mãi mãi (trục trặc) giữa hai đứa này đang dần dần tan vỡ và chảy nước tèm lem như một cục đá bị bỏ ngoài tủ lạnh.

"Giờ thì bọn tao bó tay, hết lo nổi rồi." Hà Anh trả lời Nguyên.

"Ờ hớ." Thư bồi thêm vào. "Giải quyết bọn mày giống như xây lâu đài cát ở bờ biển vậy. Cố gắng chừng nào để tạo nên thành phẩm thì lại bị những đợt sóng cuốn trôi trong một nốt nhạc. Cứ lặp đi lặp lại như thế, xây, phá, xây, phá. Vậy thì cách xả stress tốt nhất là nhảy xuống biển bơi mà thôi."

"Với lại tao đang viêm màng túi, không có tiền cho Thương đi dỗ em bé đâu. :V" Long chốt lại.

"Ê Thư, mày là thánh slogan đấy à?" Mỹ Anh gửi lên một icon có vẻ là cay độc.

"Slogan nhảm nhí." Tôi nhận xét thêm. Không phải là tôi thấy nó nhảm, mà tôi không thể hiểu được.

"Đm bọn dốt văn :)))))))))."

Bị chửi, nhưng tôi chẳng cảm thấy tức gì. Giống như nó chỉ đang nói cho bọn tôi biết đó là một phép ẩn dụ mà thôi, bằng một cách rất là hoán dụ.

Mệt não quá... Và nếu phải tự nhận xét gì đó về chuyện này, tôi chỉ có một lời: Chúng nó là một đôi bạn thảo mai. Thảo mai ngay từ cái tên Thảo Nguyên với Thanh Mai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia