ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

Hôm nay là 27 Tết. Nhanh thật, ba ngày nữa thôi là sang năm con hổ 2022. Nói chung là... Tết năm nay bất ổn lắm. Tôi ngửi cái mùi nước lá mùi già, pha thêm tí vỏ bưởi với vài cọng sả nhiều đến điếc cả mũi rồi. Nếu hôm nay mẹ tôi không mang kẹo ngô với mấy thùng trà bí đao về nữa thì có thể nói Tết năm nay... bất ổn theo một cách rất chi là tàm tạm.

Chợt một thông báo hiện lên trên đầu màn hình điện thoại. Xem nào... là nhóm Zalo lớp có cô Vân.

"Mai cả lớp sang nhà cô liên hoan cuối năm và giao lưu nhé. Vì bạn Khánh Vy bị trộm mất một nửa số tiền quỹ lớp mà bạn được giao cho quản lý nên lớp mình không đủ chi phí mua đồ ăn, ai mang được gì thì mang, không thì mang sức nhé :D."

"Mang bài tập nhờ cô làm hộ được không ạ?" Tú rep lại. Rồi mấy giây sau, nó cũng kịp thu hồi lại tin nhắn trước khi cô seen.

Tôi cũng kịp like cho cô một phát khi hơn nửa lớp đã trả lời, hô hào, hưởng ứng các kiểu. Tôi không nói là đồng ý đâu, nhưng mà sang đó biết đâu lại được chơi xả láng, lướt Facebook thả ga.

Vậy thế là, nên mang gì đi nhỉ? Một cái bụng đói? Mà thôi, khỏi cần nghĩ nhiều, dù gì bố mẹ chả bảo tôi mang bớt đồ dưới quê gửi lên cho tiện.

***

- Chào, tao đứng đây từ chiều. - Mỹ Anh lèm bèm cái câu đã hết hot từ lâu khi chúng tôi gặp nhau trước một ngã ba.

- Xạo ke, giờ mới bốn rưỡi chiều mà. - Tôi cũng lèm bèm lại y hệt, và né một cú "đánh yêu" của nó. Nói chứ nó đánh đau kinh khủng.

- Biết nhà cô Vân ở đâu không? - Nó hỏi lại.

- Xì, làm bộ như tao là trẻ con không biết hay sao à? - Tôi liếc xéo nó một phát, cố nhớ lại xem địa chỉ cô nói ở đâu. Hình như ở đoạn này mà nhỉ... đến chỗ ngã ba rẽ trái hay rẽ phải ta? Phải... hay trái... Chết cha... quên thật rồi.

Diễn biến tâm lý drama cứ chạy chạy hoài qua đầu tôi lúc Mỹ Anh nhìn chằm chằm. Dường như nó muốn tôi thừa nhận là không nhớ gì thì phải.

- Ờ thì tao không nhớ. - Tôi đành phải thừa nhận, nhún vai và quay mặt đi chỗ khác. Phải nhịn, nhịn lúc này thôi. Sắp đến nhà cô Vân, sắp được "mổ thịt" hai khúc giò xào ông ngoại gửi đang kéo dài tay tôi xuống mấy phân rồi...

- Mi tu. - Nó trả lời, và kịp chạy trước khi tôi rượt theo nó. Dường như sự cay cú đã tiếp cho tôi thêm sức mạnh, đôi lần tôi suýt kéo được áo nó. Gì chứ... bạn bè chơi thế ai chơi lại được? Và nó chạy mãi, chạy mãi, số lần tôi mất dấu không chỉ đếm trên đầu ngón chân. May mà đằng nào bọn tôi cũng chạy thành một vòng vì đường đông nghịt, có qua bên kia được đâu.

Giữa lúc đang hoa mắt chóng mặt vì chạy nhiều quá, thứ gì đó túm áo tôi, giật lại. À, một bàn tay. Tôi ngó lại phía sau, là thằng Khang.

- Đi gì đi lâu thế? Cả lớp chỉ thiếu mỗi mày với con Mỹ Anh. Lúc nãy bọn mày rượt nhau qua chỗ anh em tao chơi Roblox nên mới tìm được. - Nói rồi, nó chỉ tay ra sau lưng - Nhà cô kia kìa. Cái gì to thế, giò à?

- Giò xào. Ông tao gửi lên một đống. Cầm hộ tao, với lo mà đuổi con Mỹ Anh kìa. Giờ thì có thánh mới đuổi kịp được nó.

- Hề hề, cảm ơn vì lời khen. - Cái chất giọng tưng tửng như tiếng sủa đó vang lên đằng sau tôi, hơi nhỏ và mệt nhoài. Không ai khác, chính là Phong. Đằng sau nó, Mỹ Anh đang lừ đừ, lừ đừ. Chắc vì mệt quá.

- Vào đê vào đê. - Anh Nguyên đứng ngoài một cái ngõ, vẫy vẫy tay.

Chà... từ đầu tiên tôi nghĩ tới chỉ có cái từ đó thôi. Đi sâu vào vài chục mét, cô Vân hiện ra như một vị thần. Ừm, đúng là ấn tượng gặp offline lần đầu nó khác hẳn. Cô cao hơn tôi một tí, nụ cười Mona Lisa đã ám ảnh cả lớp cả học kỳ qua nở rộ trên gương mặt. Nhà cô thì kiểu nhà ống, sân trước khá chật. Mấy chậu cây bonsai, vài con chim to mồm như bọn tôi lúc tám đem lại cảm tưởng như rừng nguyên sinh ý. Ở tầng một, vài đứa đang ngồi chơi xì dách đỏ đen, đám còn lại đang cặm cụi trong bếp. Hình như nhà có ba tầng thì phải.

- Ùi anh em ơi! - Thư, đang rút bài của Hoài Thương, hét tướng - "Trùm cuối" kìa!

- Uầy giò! - Lân, thằng đực duy nhất trong đám, cũng hét theo.

Tôi cười khẩy, để hai quả tạ ấy qua một bên, cùng chỗ với thùng Coca và vài thứ khác. Hôm nay dzui đây.

- Mỹ Anh, lên lầu ba lấy hộ cô mấy cái chiếu. - Cô Vân bảo con kia, đứa vừa mới chớm choảng nhau với Thư - Còn Ngân, khi bạn lấy xong rồi thì phụ cô trải ra nhớ.

- Ê đám kia nhích mông ra tí! - Tôi "dạ" một tiếng, sau đó quay sang hét ầm ầm với cái sòng bạc chui.

***

Tất bật mãi rồi cũng xong, nguyên cái việc ra đầu ngõ kéo mấy thằng nghiện game vào cũng là một thử thách rồi. Đến gần sáu rưỡi thì mọi việc đã hòm hòm. Cả lớp ngồi thành mấy mâm và sau khi mời cô mời bạn xong, tiết mục đánh chén khai mạc.

- Hai, ba, dzô!

Thảo Nguyên đưa cốc lên, suýt khiến Coca văng ra bát canh bóng bì.

- Hai, ba, uống!

Tôi cũng giơ cốc cùng mấy đứa khác, tiếp lời.

- Tiểu nhị, rót cho tao thêm! - Tú, sau khi "khà" một tiếng nghe cực đã tai, giở giọng giống phim kiếm hiệp mà ra lệnh cho đứa ngồi gần chai Coca một lít nhất. Xui cho nó, đó là Mỹ Anh.

- Mày bảo bà mày là gì... - Con kia hằm hằm, toan đứng bật dậy.

- Tú! Mỹ Anh!

Hai tiếng giật giọng của cô Vân lại đưa mọi thứ trở về quỹ đạo.

Ăn xong, dọn dẹp xong xuôi thì đến màn vui chơi văn nghệ các kiểu. Khi ngó quanh nhà, đôi mắt tinh tường như có họ hàng với diều hâu của Hoài Thương đã tia được một trò hay ho.

- Dạ cô ơi, - Nó cất tiếng - cho bọn con bật tivi chơi chơi được không ạ?

Cô Vân bảo cứ tự nhiên như ở nhà, hỏng thì cứ tự nhiên đền nên chúng tôi... cứ tự nhiên thôi. Sau một hồi tranh cãi, cả lớp đã thống nhất được việc chọn hát karaoke. Vài ba đứa cũng chễm chệ trên ghế sofa, bắt tréo chân và giả bộ cầm mic như ca sĩ thứ thiệt. Đám còn lại ngồi bệt dưới sàn. Tôi cùng vài kẻ khác thì ở một tầm cao mới, vì trong nhà chật quá nên xách đít ra mấy bậc thang ngoài sân luôn.

- Bài giề đây? - Hà Anh hỏi Khang. Thằng kia không trả lời mà cứ tiếp tục, ngoắc Tú ra che tivi hộ nó cho ngầu lòi bí hiểm. Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc tèo teo teo tèo vang lên.

Sao tôi thấy quen quen... Không, tôi thấy Tú dịch người ra cho Hà Anh nhìn và nháy mắt với con quân sư đó rồi. Nó cũng gật đầu, vẻ ra gì và này nọ lắm.

"Súp pơ ái đô tờ xáo rùng

Đấu mây nỉ đơ tiên

Pa duê chấng u đờ dang quáng

Đâu mầy ní dáo diền..."

Hà Anh gân cổ, cau mày hát khiến bọn tôi, trừ Khang, giật cả mình. Đờ phắc, nốt cao của nó như đấm vào tai người nghe vậy. Chứ phần còn lại thì được. Nhưng chắc nó cũng biết thế nên cứ gân cổ hoài, nhất là phân đoạn huyền thoại "Sụp pờ ái đố"...

- Im! - Thanh Mai suỵt con kia ngay sau khi những nốt cuối cùng cũng tắt - Giờ để tao.

Nó cũng bắt chước Khang, nhờ Mỹ Anh với Thảo Nguyên che màn hình tivi rồi chọn bài một hồi, cho đến lúc chọn xong bài thì chẳng đứa nào moi được thông tin gì ngoài những cái cười bí ẩn. Giai điệu vang lên rồi, nghe chill phết...

"Có chàng trai viết lên cây

Lời yêu thương cô gái ấy

Mối tình như gió như mây

Nhiều năm trôi qua vẫn thấy

Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơ..."

Ừm, cũng tạm được. Giọng nó không hay cũng chẳng dở, nhưng cái chính mà tôi quan tâm là nó cũng mộng mơ so deep đấy, thanh xuân, đợi chờ với mối tình đầu các kiểu. Mà chắc Mai chả muốn nó với Trúc Lân như vậy đâu, nhưng nếu thế thì hát làm gì nhỉ? Tiếp đó là idol Đình Phong với màn livestream bài gì đó của Liên Minh Huyền Thoại, hình như là Legends never die thì phải. Rồi Thảo Nguyên lên sân khấu với Đánh mất người yêu, OST Hải Thượng Phồn Hoa. Nghe cũng được đấy. Sau một hồi, hình như gần một tiếng thì phải, đứa nào đứa nấy đều đã mệt rã cổ họng.

- Không ai hát thì tao hát nhá? - Hoài Thương lấy điều khiển tivi, hỏi. Tôi cũng bị ép một lần với Ái Nộ rồi, rát cả cổ nên gật đầu bừa là thượng sách.

- Ê, tao tham gia với. - Quân cũng nhổm dậy khỏi sàn gạch, lao tới.

Bọn nó cười khúc khích các kiểu khiến tôi mất kiên nhẫn cực kỳ, nhưng mà thôi, đang mỏi họng nên cứ thế này cũng được. Có điều, tôi tò mò quá. Chắc chắn gần như cả lớp cũng vậy. Hai đứa này, biết thế mà vẫn bày trò...

Cuối cùng bọn nó cũng xong. Bài gì ấy nhỉ, khúc dạo đầu của nó cứ giật lên từng tiếng, xong rè rè như nhạc rock ấy...

Chợt nó bùng lên, cháy như phai phai luôn. Giật cả mình. Giai điệu vẫn giống thế, nhưng mà to và điên cuồng, hoang dại hơn.

"Kenmei na kimi ni soodo choudo ii soudo

Mochiawase tenai yuusha

Hinjaku na kimi jukou mukete mite yo

Nante sa karugarushii mon ne

Tameshi na yo? Tameshi na yo? Tameshi na yo?

Seikai nante naiiii..."

Giật bắn cả mình, tôi vội chạy tọt ra xem bọn nó bật cái quần đùi gì mà căng đét thế. Nhất là khúc "ta mè sừ na dô" ấy. Và kia rồi. Tôi đã thấy cái thumbnail và lyrics đang chạy đều đều phía dưới. Có một khứa nào đó nửa trái tóc vàng mắt xanh như Tây, vuốt tóc như dân chơi, nửa phải thì mắt vẫn xanh nhưng tóc đã đen kịt và xõa xuống. Đằng sau nó còn có mấy cái hiệu ứng như phim khoa học viễn tưởng và cả dàn nhân vật khác nữa, nhìn như "yang" hồ trẩu tre.

Mà khoan đã. Nhìn cái kiểu mắt to cổ dài ảo diệu ấy, tôi lại thấy nghi nghi...

- Đ.m, anime à? - Mỹ Anh đã nói hộ lòng tôi.

- Ơ tao bảo từ trước rồi mà? - Quân nhe răng cười, cái điệu cười lươn lươn với quả răng sứt thấy mà ghét.

- Tao xác nhận nhá. - Hoài Thương nhăn nhở trước lúc lấy hơi hát tiếp - Chỉ là nó thì thầm quá nhỏ thôi.

- Quan trọng là hay mà. - Thằng kia lại cười tiếp. Rồi nó nhỏ giọng - Này, đứa nào hiểu thì đừng có nói bô bô ra kẻo cô biết là toi đấy.

"Shou mo nee yatsu ni beibee kamase yo

Sensei chuucho shiteru hima wa nee zo

Meihaku na yatsu ni tenbatsu kudase yo

Sensei nante sa namanamashii mon ne

Tameshi nai? Tameshi nai? Tameshi nai?

Seika inattenai..."

- Ê cháy vờ lờ, cho tao hát thử với. - Trúc Lân lên tiếng.

- Kê luôn, bài tiếp là Shinzou wo Sasageyo nha. - Quân nháy mắt như thông báo.

- Được, nghe ổn. - Thằng kia khẳng định, nhưng nó đâu biết bọn tôi chẳng thấy ổn chút nào hết. Sà sà ghê dô gì thế kia?

- Hay Akeboshi? - Hoài Thương hỏi lại.

- Trẻ con mới chọn, người lớn lấy cả hai. - Ôi, tôi đoán là thằng này chẳng biết nó vừa sủa cái gì đâu.

Cứ thế suốt cả nửa tiếng sau, cả cái dàn karaoke trở thành sân khấu cho đám wibu. Lãnh đạo hội quý bửu hay nói thẳng ra là Mạnh Quân và Hoài Thương, đã "chiêu mộ" được kha khá thành viên vào sự nghiệp mết trai gái 2D.

Và đến cuối, khi chẳng ai còn sức hát hay hét gì nữa, Thương lại cầm lấy điều khiển tivi lần thứ mấy chục.

- Nghe nhạc xả hơi tí nhé? - Nó thông báo - Yên tâm, bài này trong sáng lắm.

Sau khi nó tìm kiếm "attack on titan ending 5" và chọn một bài, tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng và sâu lắng vang lên. Theo tôi nghe được thì giai điệu của nó na ná "na nà ná nà na nà ná nà..."

Vì có vietsub nên tôi có thể hiểu được lời:

"Gửi lời tạm biệt đến thế gian này

Những chiếc bóng ấy, trải dài nhưng chẳng hề cắt nhau

Hy vọng, ánh sáng

Tớ cứ miệt mài mà tìm kiếm những khung cảnh chưa từng được biết tới

Vậy hãy cùng nhau hứa một điều, nhé..."

- Hay đấy. - Thảo Nguyên ngồi cạnh tôi cất tiếng.

- Tao đang cảm thấy bồi hồi hay gì thế này? - Anh Nguyên vươn vai, uể oải cất tiếng.

"Mình chỉ gọi nhau bằng những cái tên này thôi

Mình sẻ chia cho nhau những niềm hân hoan riêng biệt

Mình bảo đảm mọi thứ bằng những lời nói của bản thân

Và mình ôm ấp những nỗi đau chẳng ai hiểu cho đành

Nếu ở nơi nào đó trên thế gian này

Mình gặp lại nhau lần nữa

Thì đừng quên những điều

Về tớ và về sự thật ngày ấy."

Xong rồi, mấy con mau nước mắt như Mỹ Anh đã rơi lệ. Tôi cũng thấy lòng rưng rưng, như một mặt nước tĩnh lặng bị khuấy động vậy. Một cảm xúc chẳng thể gọi thành lời.

"Giấc mộng với những hình bóng màu xanh ấy luôn đeo đuổi bọn mình..."

Trên tivi, cảnh mấy khứa mặc áo khoác nâu, đeo nịt, đi bốt ở chân làm trò con bò hiện ra với hàng loạt hiệu ứng xưa xưa cũ cũ. Chỉ riêng trong tâm trí tôi, cả học kỳ qua hiện về.

"

Bao nhiêu kỷ niệm, dù vui hay buồn hay gì nhưng đáng nhớ.

"Nếu ở nơi nào đó trên thế gian này

Mình gặp lại nhau lần nữa

Thì, đừng quên nhé,

Dù là những mảnh ký ức nhỏ nhoi."

- Này, tao đang muốn nói cái này, bọn mày đừng cười vô mặt nhá. - Tú đứng bật dậy, nhảy nhảy nhún nhún như khùng - Một lời hứa của bọn mình... "Quậy phá có nhau, sống chết mãi FA"!

Hờ... Nghe như trong phim kiếm hiệp ấy. Hơn nửa lớp cố gắng bịt miệng cười vì cái kiểu lo xa này, nửa còn lại cố gắng nặn ra vài câu hưởng ứng cho nó đỡ dỗi.

Mà hình như bên nhà hàng xóm đang đốt pháo thì phải. Bắt đầu từ Phong, thằng mau cẳng nhất, cả đám chúng tôi kéo nhau ra ngoài ngõ. Chùm pháo đỏ tươi nổi bật giữa trời, nổ lách tách, lách tách.

Tự dưng... tôi thấy vui vui sao đó, kiểu như mọi phiền muộn trong năm cũ đã được xóa bỏ như cách cái dải đỏ thắm kia nổ lốp đốp và tóe ra những tia lửa trên nền trời đêm vậy...

Với âm điệu của bài hát vừa nãy vẫn văng vẳng bên tai, tôi suy nghĩ tới rất nhiều điều. Đúng rồi, cái năm học này mới trôi qua được một nửa. Trước mắt tụi tôi còn năm năm rưỡi học hành, hai kỳ thi từ 9 lên 10 và và THPTQG, một con đường cũng khá là dài. Nhưng dù con đường ấy có khó khăn, gian nan đến chừng nào, tôi, Mỹ Anh, Thảo Nguyên, Hà Anh, Khang, Quân,... thậm chí là thằng thuỷ tức Tú, sẽ như trong lời bài hát vừa nãy, không quên gì cả, nhớ về một quá khứ này, một hiện tại này, một khoảng thời gian cùng nhau quẩy online.

Nhiều thế nhỉ? Mà thôi, tôi sẽ nói điều cuối cùng vậy.

Chúc mừng năm mới!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia