ZingTruyen.Asia

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

"Từ giờ, do tình hình dịch Covid - 19 diễn biến phức tạp nên toàn trường sẽ chuyển sang phương thức học online. Lễ khai giảng sẽ phát sóng trực tiếp vào ngày 5/9, cả lớp nhớ dự xong là vào phòng Zoom nhé. Code các thứ cô gửi sau."

Khi tôi đang bận lướt Facebook xả stress trước khi bắt đầu những ngày tháng nghiêm túc trầm cảm thì... Thì, một thông báo hiện ra, dòng tin nhắn phía trên được gửi vào nhóm Zalo mới của lớp (mới) 7B bởi cô chủ nhiệm (cũng) mới (nốt) - cô Vân.

Rồi rồi, tôi thừa nhận thứ đầu tiên bản thân nghĩ tới là lời thủ thỉ dịu êm "Trời ơi cái quần què gì đây..." trên nền nhạc mở đầu Harry Potter đấy. Chẳng lẽ cô thông báo nhầm sao? Tôi lại đọc lại mấy lần nữa, thầm khấn vái tầm vài trăm vị thần từ Phật giáo, Thiên Chúa hmề à nhầm Thiên chúa giáo đến Hồi giáo để những con chữ trên màn hình biến mất hoặc thay đổi nội dung khác đi. Nhưng mãi vẫn vậy, chắc lâu rồi tôi chưa thắp hương cúng xôi, cúng gà cho các cụ nên chả được ma nào độ cho đấy mà. Nửa tin nửa ngờ, tôi gõ một vội câu trả lời:

"Thật không vậy ạ?" Trong đầu tôi liên tục khấn vái "Chắc chắn là không phải" liên tục. Chắc chắn là không phải... chắc chắn là không phải... chắc cú một nghìn phần trăm là không phải rồi...

"Thật, chúng ta có thể sẽ phải học online đến tháng mười một. :D"

Tôi như đóng băng, mắt trân trân nhìn vào mười ba chữ đó. Sao trùng hợp thế này, mười ba là con số xui xẻo... Cô lại còn thả một cái mặt cười toe toét, hình như đang an ủi chứ không phải cười đểu tôi. Xui xẻo, lại khơi mào cho một chuỗi sự kiện xui xẻo hết nước chấm đây.

Vì sao tôi lại như thế? Nào, hãy nhớ lại đợt học online lần trước. Chỉ có một từ: oải. Ôn thi cuối năm bù đầu rối não, lại còn học thêm, nhìn laptop iphone nhiều,... quá là mệt mỏi với cái thân "ngan" này. Còn hôm cuối nữa, sau cả buổi học bình thường thì đùng một cái, cô thông báo rằng "Từ mai sẽ nghỉ hè nhé các con". Lúc ấy, tôi còn chưa kịp load hết kiến thức đã phải chấp nhận cái thực tế đó rồi. Và nghỉ hè. Làm gì có được nghỉ hẳn hoi đâu, tôi lại càng phải học thêm nhiều nữa với lý do "ở nhà có nhiều thời gian", chơi game cũng càng nhiều hơn nữa, và giờ, năm học mới đã sát sàn sạt rồi. Mấy hôm sau lại còn phải thức dậy sớm dự lễ khai giảng online nữa...

"À cô nhắc này, lớp bảy rồi nên chương trình học nặng hơn rất nhiều, mấy đứa cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé." Cô Vân bồi thêm một chưởng nữa.

"Trờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ơiiiiiiiiiiiiiii!" Tôi thấy tin nhắn của con Mỹ Anh. Hừm, một sắc thái và nỗi thống khổ rất thống thiết. Bạn bè chơi với nhau rồi nhưng bỏ đi, mày rất tốt nhưng tao rất tiếc, nó muốn sao thì kệ, tôi không quan tâm. Mà chắc cũng không ai rảnh rỗi nghe tôi gào lên những tiếng thét trong đau khổ để rồi bị mẹ quát ê mặt đâu.

Vì, làm cách nào để có thể vừa buôn dưa lê các thứ một cách thoải con gà mái, vừa không bị hổng kiến thức đây?

"Kệ nó đi, mở nhóm chat cho tiện giao lưu :))." Một đứa nào đó đề xuất. "Đm trường, xếp lớp lại làm gì mà xếp như ***."

Riêng câu sau thì chỉ trong vài giây, nó đã thu hồi lại.

"Thôi tao mệt, để mai tính, còn tận mấy hôm nữa."

"Dùng nhóm cũ cũng được mà."

Mấy đứa cán bộ lớp cũ cùng chối đây đẩy trách nhiệm, chắc bọn nó đang bận lên rank phai phai hay lướt Instagram thẳng cẳng. Cả lũ, chẳng đứa nào bảo nhau, nhưng đồng loạt cùng off Zalo.

Mà tôi cũng off đây.

Dịch Covid -19 lại lên cơn bùng phát như con hâm nữa rồi... Tôi tự cười hềnh hệch theo một kiểu miễn cưỡng với cái câu joke không hề hài đó. Ừm, nó lên cơn bùng phát như tình trạng sầu đời của tôi bây giờ. Từ năm 2020, rồi giờ là 2021, virus Corona đã bùng phát như muốn cho cả nhân loại trầm cảm cùng nó, để rồi bao người phải chịu khổ...

Một ví dụ là toàn bộ học sinh trên dải đất hình chữ S này, kể cả tôi.

Còn vì gì ngoài vụ học online nữa? Điều tốt lành duy nhất an ủi được chính là tôi có thể nướng đến bảy giờ kém mười lăm. Cũng tốt, tôi cám cảnh những hôm ngáp ngắn ngáp dài từ sáu giờ mười lăm rồi lại quýnh quáng vắt chân lên cổ mà chạy lắm rồi.

***

Mãi rồi cũng lâu, cũng mau. Tiết học đầu tiên sau mùa hè hay nói ngắn gọn là tựu trường ấy. Sau một tiết cô trò giao lưu và bầu cử, tôi vẫn cam chịu phận thường dân trong khi cả dàn cán bộ lớp đều ngon nghẻ dễ tính - trừ Long, cựu lớp phó học tập kiêm tân lớp trưởng. Mà vụ xếp tổ kỳ lạ lắm, cô Vân chủ nhiệm dùng "Wheel Names". Nhưng cũng nhờ thế mà tôi với đồng chí "con chí cưa đôi, cốc tà tưa giấu ăn mảnh" Mỹ Anh được vào chung tổ. Kiểu này "taowork" không còn là "taowork" nữa rồi, nó sẽ là "không-ai-work" và "everyone-tám-nhảm".

Hầy, sau đó thì... Từng lời giảng có tác dụng chính là bổ sung kiến thức còn tác dụng phụ là ru ngủ, từ miệng thầy cô, qua đường truyền mạng tới loa máy tính của tôi, rồi vọt từ tai này sang tai bên kia... và bay đi đâu đó ở bầu trời trong xanh không một gợn mây ngoài cửa sổ. Đau đầu, nhức óc, đinh tai, ngạt mũi, một lô một lốc những triệu chứng của Covid-19, à nhầm, buồn ngủ trong giờ. Chán quá...

Out ra phòng này, join vào phòng kia. Thỉnh thoảng tắt cam đi ngáp dài một cú cho đỡ bị thầy Lực Toán "quyền's lực" cà khịa, bị cô Thược Sinh, cô Huyền Văn "bốc khói", thầy Huyên GDCD, cô Vân chủ nhiệm cũng như muôn vàn thầy cô khác để ý, nhắc nhở ngay và luôn. Nhân tiện thì eo ôi, học môn Địa của cô Vân rồi mới thấy cô như Mona Lisa xé tranh sống lại ấy, ngọt ngào mà nguy hiểm dễ sợ.

Cứ thế, một tuần miệt mài mài đũng quần trên ghế nhà - không phải ghế nhà trường đâu nhé - trôi chậm đến đáng ngạc nhiên, đến phát rồ.

Sau khi nấu cơm ăn trưa rửa bát, những tiết học chán mớ lại tiếp tục. Bỗng giao diện Google Meet tối đi đáng kể và một yêu cầu tham gia cuộc họp hiện lên.

Tôi di chuột vào cái tên. Ái chà, thanh niên nghiêm túc nào đây nhỉ? Tên "Sao đỏ Linh" kia kìa. Vừa chắc mẩm rằng đứa nào đó, như Quân hay Hà Anh, đang định đại náo thiên cung, tôi bèn click một cái vào "Từ chối" rồi lại nghe giảng tiếp. Tôi chẳng dại gì mà dính vào mấy vụ rắc rối quậy phá như thế này đâu.

Chỉ mới nửa tiết mà nó đòi vào đến mấy chục lần. Dai dữ vậy nhỉ? Đáng lẽ nó nên biết ơn vì có kẻ tạo lý do lý trấu cho để cúp học, dù kế hoạch phá đảo lớp ảo có thất bại đi chăng nữa...

Đang vẩn vơ suy nghĩ mông lung, bỗng tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi từ nick của cô Thược.

- Alo ai vậy? À, thầy Tổng phụ trách à? Không, không, từ nãy đến giờ tôi có thấy ai khác vào lớp đâu? Lớp này có bốn hai em, thêm tôi nữa là bốn ba mà. Sao? Đợi chút, tôi xem lại nhé...

Nghe cô nói mà tôi thấy nghi hoặc, lạnh sống lưng trong chốc lát. Ủa, nếu đủ rồi thì đấy là ai...? Từ từ bình tĩnh, chắc đó là acc clone do mấy thằng rảnh rảnh nào đó đứng sau giật dây với mục đích quậy phá thôi.

Yêu cầu tham gia lần thứ sáu mươi chín - tôi có đếm đấy - hiện lên đúng lúc cô Thược gằn một tiếng "Ngân".

- Ngân nào vậy cô? Lớp mình có tận bốn Ngân lận mà ạ. - Ai đó thắc mắc

- Em ơi lâu đài tình ái đó... - Lại thêm một kẻ nào bật mic ngâm nga nhân lúc hỗn loạn. Khiếp, cái giọng đang vỡ nghe ghê cực.

- Thiên Ngân. - Cô trả lời nhát gừng - Chấp nhận yêu cầu tham gia để sao đỏ vào kiểm tra lớp mình đi con.

Theo phản xạ và theo lời cô, con chuột của tôi nhấp vào ô "Chấp nhận yêu cầu" mà chẳng kịp đắn đo suy nghĩ.

Đến tận lúc ấy tôi mới biết được "Linh sao đỏ" là sao đỏ hàng thật giá thật giá đáo lớp tôi để kiểm tra. Hoá ra Ban giám hiệu dùng cách này để kiểm soát bọn tôi sao? Chậc, chắc vẫn tuần một lần như cũ.

Và thế là chuyện kết thúc ở đây. Trải nghiệm cầm chân sao đỏ theo nghĩa bóng này kết thúc vài ba lời quở trách, một tiếng "Lần này chưa biết nên cô tha cho đấy" cùng cả tiết học bị giám sát chặt chẽ hơn cả đám động vật trong sở thú với đôi đứa bị trừ hạnh kiểm vì làm việc riêng hay lơ đãng trong giờ. Và sự tung hô qua những icon pháo bông trong Zalo như thể tôi là một anh hùng. À, còn một điều nữa. Sau khi vài thành phần, với Hà Anh đầu têu, lên Google tìm hiểu sâu hơn thì chúng tôi đã biết được ai join vào phòng Meet đầu tiên sẽ có quyền điều khiển toàn năng, tối thượng, thứ quyền năng mà bất cứ ai khát khao sự thảnh thơi trong những tiết học cũng sẵn sàng thức vào năm giờ sáng để tham gia trước nhất. Này nhé, đầu tiên là vô hiệu hoá hộp chat, tắt mic hoặc cam của người nào họ muốn, đặt chế độ yêu cầu tham gia cuộc họp,... Và tính năng quyền lực nhất, điều mà tôi đã vô tình thử nghiệm ở trên...

... Khả năng từ chối lời mời tham gia của người muốn join cuộc họp khi chế độ yêu cầu tham gia đã bật.

Con người quyền lực đến may mắn đó được gọi là "host".

***

Từ hôm ấy, cả lớp tôi đua nhau để được trở thành "host", dù chỉ một tiết thôi cũng được. Có đứa join còn vào phòng từ tận tờ mờ sáng sớm tinh mơ và đợi đến chiều để có thể nghiễm nhiên thâu tóm được quyền lực.

Hắt xì... tôi không nói đó chính là kẻ đang vắt chéo chân trên ghế và ngâm nga một giai điệu không tên nào đó tại đúng nơi tôi đang ngồi, làm đúng việc tôi đang làm đâu. Hề, một khi đã quyết tâm thì tôi cũng có gan ấy nhỉ. Bị vô sổ đầu bài, nhưng cũng chẳng sao. Vụ "cầm chân sao đỏ" lần trước, rõ ràng tôi có ý "ngăn cản bạo loạn" mà phạt cứ phạt đấy. Khoan, tôi đang bị sao ấy nhỉ?

Ừm ờ thì mà là... sau vụ đó thì lũ kia bắt chước tôi luôn. Thời gian để nick treo trong phòng trống ngày càng kéo dài, và đỉnh điểm là cả một ngày đêm, kỷ lục thuộc về Mạnh Quân.

Nhưng mà... Haiz, mới nghĩ đã xót. Sau đôi ba lần quậy banh nóc, phá tưng bừng, điều mà cả lớp luôn biết, luôn nhớ, nhưng đã cố phớt lờ đi đang hiện sờ sờ ngay trước cái mặt bọn tôi: quyền lực của cuốn sổ đầu bài nào phải thứ so sánh được với những điều nhỏ nhặt như phòng Meet phù du. Nếu bọn tôi từ chối cho thầy cô tham gia, tắt mic hay vô hiệu hóa hộp chat thì những người cha, người mẹ thứ hai... nhẹ là thi triển skill mới, dùng ứng dụng nào đó trên laptop để ghi hình và bấm gửi một phát cho thầy Tổng phụ trách hoặc sao đỏ, còn nặng thì ghi sổ từng đứa một. Không nhẹ không nặng thì ao chình, ao cá... chuyển hết qua Zoom cho nhanh gọn lẹ. Và điểm thi đua cũng như hạnh kiểm, cứ thế, bị trừ đi tằng tằng.

Hôm nay, tức là hôm sau của cái ngày mà thầy cô xử lý lớp tôi ấy, vẫn là một ngày bình thường, chẳng có phép màu nào xảy ra nữa. Tiếng thầy cô giảng vẫn vang đều đều, tuột từ tai nọ qua tai kia.

"Ê, rồi chẳng lẽ cái năm học này đã trở nên chán mớ đời?" Thần quậy Quân hỏi vu vơ trong nhóm "?" khi đã hết tiết đầu. Tôi cũng chỉ ậm ừ đồng tình, sau khi bị dằn mặt thì bố ai chả ngán thầy cô. Vả lại, có lẽ đám kia còn lười nữa.

"Đường dài mới biết ngựa hay, ngựa ngựa bà nó chỉ tổ bay màu. :))" Con Thư rảnh rỗi ứng khẩu luôn thơ. "Xõa trước đê :>>."

Sau khi thả xong cho nó một cái like, tôi xoay bút, vừa thả tâm hồn theo hướng mạng trôi. Lạ thật, cảm xúc lúc này... kiểu ấm ức và không cam chịu được thế nào ấy. Đúng như lời Thư nói, tôi còn trẻ, tôi muốn được xõa, tôi muốn đi chơi. Ừm... xem ra, vào buổi tối cuối hè ấy, tôi đã sai. Con khùng Covid-19 và học online có thể không chán mớ và sẽ đem đến một tình thế mới. Nói tóm lại, năm học này... sẽ khác xa so với năm ngoái.

Vì tôi đã khác rồi. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được cái "sao sao" mà bản thân canh cánh mấy tuần nay. Theo như cách nói của người lớn, tôi đã dậy thì, hay còn gọi là "bước sang độ tuổi nổi loạn".

Theo như con biết tuốt Hoài Thương từng ba hoa trong nhóm Zalo cũ vào một ngày đẹp trời nào đó, cái "dậy thì" đó cũng chỉ là đánh dấu sự trưởng thành của mình thôi. Nhưng tôi thấy mình không khác gì. Chẳng muốn trưởng thành. Chỉ muốn làm những điều mình muốn. Có thể là xõa ghê hơn, khét hơn trong những giờ học online chẳng hạn. Như một cách chứng tỏ bản thân mình. Dù tốt, dù xấu, thì cũng chỉ là chính tôi mà thôi. Và vì thế...

... vứt sang một bên sự chán nản và gượng ép, hãy cùng bắt đầu chuỗi ngày tháng học online quậy và khịa tóe khỏi màn hình máy tính nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia