ZingTruyen.Asia

(cover) Đứa Trẻ Ngốc - Triệu Duyên

Chap 54

shinn033

"Vợ''

Thấy mấy nữ sinh đi hết, Kỳ Duyên đi đến bên Minh Triệu hỏi.

"Vợ, chị có tính là đang bao nuôi em không? Nhưng mà chị không có ở trên em mà là em ở trên a"

Lời nói này của Kỳ Duyên làm Minh Triệu khóe mắt hơi nheo lại, miệng nở ra nụ cười câu dẫn mê người, ngữ khí nghiền ngẫm nói.

"Vậy sao?"

Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn Minh Triệu, phía sau ót hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Sáng sớm nhìn thấy hình ảnh trên tạp chí làm Minh Triệu ngực nghẹn một cơn giận. Hiện tại lời nói Kỳ Duyên lúc nảy cũng triệt để chọc giận Minh Triệu, trong lòng có chút thâm ý, cắn răng thốt ra từng chữ.

"Đương nhiên là tính rồi, chỉ là chúng ta còn chưa tính rõ mà thôi"

Rụt cổ, bị Minh Triệu đột nhiên thay đổi tông giọng, Kỳ Duyên khúm núm hỏi.

"Vợ, chị làm sao vậy?"

"Không có việc gì, lên xe trước, chúng ta về nhà"

Vừa vào đến nhà, Minh Triệu không chần chừ, trực tiếp mang Kỳ Duyên đẩy vào phòng tắm, ra lệnh cho cô tắm, bản thân lại ở phòng khách như chờ cái gì.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, một nam nhân viên giao hàng đưa cho Minh Triệu cái hộp. Nhận lấy hộp đồ, Minh Triệu hơi mở ra nhìn thoáng qua bên trong, giảo hoạt nở nụ cười.

"Vợ, lấy áo ngủ giúp em''

Trong phòng tắm truyền ra tiếng hô hoán của Kỳ Duyên, Minh Triệu phất tay ý kêu nhân viên giao hàng có thể đi. Bản thân cầm cái hộp hướng phòng tắm đi vào, đến trước cửa, Minh Triệu lấy trong hộp ra cái gì đó, gõ gõ cửa phòng tắm, tay đưa vào bên trong.

"Mặc cái này..."

Minh Triệu trong lòng cười trộm.

"Vợ, cái này... Có thể hay không giúp em lấy đồ ngủ a"

"Không, mặc cái này rồi đi ra"

"Oh''

Miễn cưỡng giọng Kỳ Duyên chính là không mấy tình nguyện, thế nhưng cũng không có biện pháp. Trong phòng tắm, khăn tắm cũng không có, chỉ có y phục mà Minh Triệu đưa vào có thể bảo vệ cơ thể, ít nhất cũng không trần như nhộng mà đi ra.

Ủy khuất mặc vào bộ đồ này, rất nhiều da thịt cơ thể Kỳ Duyên lộ ra ngoài, Kỳ Duyên tay che ngực tay che chắn cái mông nhỏ, nhăn nhó bước ra ngoài. Trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ vợ hôm nay là làm sao vậy? Cư nhiên cho mình mặc loại quần áo này.

Cửa phòng tắm mở, Kỳ Duyên từ trong ra phòng khách, da thịt vừa tắm xong có chút ửng đỏ, trên người mặc bộ y phục so với đồ lót chẳng khác gì, mà còn bại lộ ra nhiều hơn so với đồ lót.

Mảng lớn da thịt lồ lộ ra ngoài, có thể vừa tắm ra, đột nhiên gặp khải không khí lạnh bên ngoài phòng tắm, da thịt liền nổi lên tầng da gà. Kỳ Duyên tay phải che lấy bộ ngực, tay trái đưa ra sau che chắn cái mông nhỏ, giống như nơi nào bại lộ liền che chắn nơi đó.

Nhìn Kỳ Duyên từ da thịt đến dáng dấp cực kỳ mê người, Minh Triệu hô hấp kiềm hãm, đứng im nữa ngày mới thở hắt ra, đôi mắt rực lửa nhìn Kỳ Duyên ngoắc ngoắc ngón tay.

"Đến đây"

Bĩu môi nhăn nhó, Kỳ Duyên đi theo Minh Triệu trở vào phòng ngủ. Trên giường có một cái hộp đã mở, bên trong chứa một ít đồ vật lỗ tai, đuôi, tất chân, còn có roi da...

Không rõ dụng ý của mấy thứ đó, Kỳ Duyên mở to mắt nhìn về phía Minh Triệu.

Câu dẫn cười, Minh Triệu nắm tay Kỳ Duyên kéo đến bên giường, cầm lên tai mèo đeo vào cho Kỳ Duyên, tai mèo bằng nhung trên đầu Kỳ Duyên càng làm tăng lên khí chất chọc người của Kỳ Duyên, lại thêm đôi mắt mở to ngấn nước, ngây thơ đang không hiểu chuyện gì, thật muốn đem Kỳ Duyên áp dưới thân mình mà chà đạp một phen.

Hít sâu hơi, Minh Triệu quyết tâm kiềm chế rung động, tự nói với bản thân còn chưa phải lúc.

Tiếp tục cầm lên cái đuôi, chiếc đuôi cũng là màu đen, phía cùng đuôi có một đóm trắng nhìn rất dễ thương

Vỗ vỗ vai Kỳ Duyên.

''Ngoan, quay lưng lại, nằm sắp xuống''

Ngoan ngoãn nằm xuống giường, Kỳ Duyên lúc này buông tay phải trước ngực ra phía sau, gắt gao che chắn cái mông nhỏ của mình. Y phục Kỳ Duyên chủ yếu che vài địa phương trên cơ thể phía trước cho nên phía sau lưng hầu như không có lấy một mảnh vải.

Làn da trắng mịn tinh tế nhìn là muốn cắn, xương bả vai chút nhô ra càng thêm gợi tình, Minh Triệu hít từng ngụm khí sâu, môi khô lưỡi khô cố nhịn, gạt lấy hai tay đang che chắn của Kỳ Duyên ra.

Một ít vải ở nữa thân dưới người cơ bản không lấn át hết được cái mông, mà chỉ càng làm tăng thêm sự căng tròn cùng êm diu, một đôi mông chặt chẽ khép kín, lộ ra thật sâu khe rãnh. Minh Triệu nín thở cầm lấy cái đuôi nhẹ nhàng ma sát vào khe rãnh, hơi thở theo đó cũng nhẹ nhàng thổi vào, Kỳ Duyên lúc này nhìn không khác một con mèo nhỏ.

"A..."

Một tiếng thống khổ khó nhịn phát ra từ Kỳ Duyên, quay đầu nhìn thấy nơi vừa bị Minh Triệu nhẫn tâm cắn một cái liền đỏ lên. Minh Triệu không mấy bận tâm, lật người Kỳ Duyên lại, trực tiếp ngồi lên bụng Kỳ Duyên.

Lúc này chỉ nhìn thấy vẻ ai oán của tên ngốc nhà mình đang cắn môi, đôi mắt ngấn nước nhìn Minh Triệu, giống như đang chất vấn Minh Triệu vì cái gì đem mình biến thành như vậy.

Nhíu mày, Minh Triệu không nói gì, mắt trực tiếp dời đến ngực Kỳ Duyên. Tuy rằng được che bởi hai mảnh vải bắt chéo, thế nhưng vẫn lộ ra một tảng lớn, ngón trỏ cùng ngón cái của Minh Triệu bắt đầu tại ngực bên trái của Kỳ Duyên vuốt ve, trêu đùa nói.

"Duyên, em không phải rất thích ăn đậu của chị sao? Chị cũng rất thích của em a, hôm nay nhất định phải cho chị an no"

Cảm giác bất chợt tìm đến làm Kỳ Duyên khó nhịn mà ngâm nhẹ.

"...''

Cảm xúc lạ lẫm này làm Kỳ Duyên muốn đẩy tay Minh Triệu ra, chỉ thấy Minh Triệu nhãn thần tối sầm lại.

"Thật sự là không ngoan nhỉ? Xem ra phải đem em trói lại mới được"

Quay sang chiếc hộp còn đang đựng roi da cùng tất chân (vớ da người), Minh Triệu cầm lên vớ quấn quanh hai bàn tay mình, kéo kéo thử sức co dãn tốt, sau đó kéo hai tay Kỳ Duyên lên đầu trói lại. Minh Triệu ánh mắt nóng rực nhìn Kỳ Duyên tựa hồ mang Kỳ Duyên ra làm thịt giống như một con dê.

Cầm lên vật cuối cùng còn lại chính là roi da, vuốt vuốt theo chiều dài sau đó đánh mạnh lên nền nhà, một tiếng "ba" vang lên, Minh Triệu hướng Kỳ Duyên nói.

"Bảo bối, hiện tại chúng ta bắt đầu tính sổ nha"

"Vợ, em đã làm sai gì sao?"

Bởi vì hai tay đã bị trói, cảm giác khó chịu khiến Kỳ Duyên cố vặn vẹo vài cái, nhưng thanh âm roi da thình lình vang lên làm Kỳ Duyên sợ đến tím mặt, không dám động đậy, mở to hai mắt nhìn roi trong tay Minh Triệu, hai mắt bắt đầu long lanh phủ đầy sương mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống, tràn đầy ủy khuất.

Không biết từ đâu, Minh Triệu lấy ra quyển tạp chí khi sáng, hai mắt híp lại, tay chỉ vào trang hình có Kỳ Duyên và Lệ Hằng hỏi.

"Chị hỏi em, hình ảnh này là như thế nào?"

Chớp chớp mắt, Kỳ Duyên quay đầu thành thật trả lời.

"Đây là một trong hoạt động của xã đoàn em tham gia, Hằng không cẩn thận bị té trên người em"

Gọi thân thiết như vậy, còn Lệ Hằng, ai biết cô ta có phải hay không là cố ý? Minh Triệu hai mắt nheo lại hiện lên tia lãnh sắc, tên ngốc nghếch này, bản thân bị chiếm tiện nghi còn giúp người ta nói tốt. Xem ra đúng là không dạy bảo một phen, cho biết chút mùi đau khổ một chút, nói không chừng tương lai không biết sợ mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết tuân thủ phụ đạo.

"Vậy sao? Vậy được, về sau chị cũng có thể để cho người khác vô tình hôn chị một chút"

Minh Triệu ngang nhiên nói, tay tiếp tục vuốt vuốt roi da, len lén nhìn phản ứng của Kỳ Duyên.

Quả nhiên, bị lời nói khiêu khích này, Kỳ Duyên lập tức nóng giận, trừng mắt hung dữ nhìn Minh Triệu quát.

''Không được, không được cho người khác hôn chị. Vợ, chị là của một mình em!"

"Oh''

Minh Triệu nét mặt tiếu phi tiếu, đem roi da cuộn vào lòng bàn tay, theo chiếc cổ trắng ngần của Kỳ Duyên vuốt ve dài xuống bên ngực trái rồi dừng lại, ngón tay dạo quanh kia nhũ phong xinh đẹp nói.

"Em cũng đã để Lệ Hằng hôn, vì sao không cho chị để người khác hôn?"

"Em... Vợ, vợ, em xin lỗi, về sau em sẽ không, chị đừng để người khác hôn có được hay không?"

"Được''

Nghe Minh Triệu trả lời, Kỳ Duyên nét mặt vui vẻ, nhưng liền tan biến khi nghe Minh Triệu tiếp tục.

''Bất quá chị hiện đang rất tức giận, muốn nghiêm phạt em để chị nguôi giận cho nên hôm nay em phải nghe lời chị tuyệt đối không được phản kháng, được không?"

Mặt Kỳ Duyên liền suy sụp, đau khổ, khuôn mặt sợ hãi nhìn Minh Triệu trong tay cầm roi da, nghĩ rằng nghiêm phạt của Minh Triệu chính là dùng roi da đánh mình, Kỳ Duyên sắc mặt biến đổi không ngừng, qua vài giây, cô nhắm mắt lại, dáng dấp nhất quyết phục tùng đáp.

"Được''

Minh Triệu thừa biết Kỳ Duyên là hiểu lầm, cũng không có ý định giải thích, cười khẽ đứng lên, tay cũng bắt đầu động tác...

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia