ZingTruyen.Asia

[Countryhumans FrUK] Till death do us part

#75.1: [FrUK] Our imperfection

__Luna24__

France đến từ đất nước của tình yêu, nơi được thế giới biết tới là vùng đất của những ngôn từ lãng mạn.

Nhưng hắn sinh ra đã bị câm. Hắn không thể nói với ai hết, chỉ viết được thôi.

Và điều đó làm mẹ hắn ái ngại. Kingdom of France không nói gì về con trai gã, gã còn chưa biết sẽ làm gì với hắn, bởi gã vẫn đang là vua của Pháp, và sẽ là thế trong một thời gian nữa.

Suốt tuổi thơ của France, hắn cứ viết ra như thế thôi, mở mồm thì có tiếng gì phát ra đâu chứ. Đôi khi hắn viết quá chậm đi, đến người hầu còn nhìn hắn ngần ngại. Hắn sẽ không nói ra với ai, nhưng bản thân hắn thấy rất cô đơn và thiếu thốn. Đôi khi hắn sẽ mơ, tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra mọi thứ khác đi, nếu hắn có thể cất lên tiếng nói của mình.

Nhưng hiện thực đau lòng ấy là hắn không thể.

Và rồi France tự hỏi thật sự bố mẹ hắn nghĩ như nào về hắn. Kingdom of France đôi khi vẫn nhìn hắn nhưng gã chẳng nói gì mấy, gã cũng không có ép buộc hắn chuyện gì, gã cứ để kệ hắn đó thôi. Gã cũng không có người con nào khác trừ hắn.

Nhiều năm sau, khi hắn trưởng thành, họ nói France chính là những gì con người luôn hình dung về con trai nước Pháp - đẹp theo phong cách quý tộc mà phóng khoáng, cả người toát lên khí thế mạnh mẽ, nhưng không kém phần thu hút.

Chỉ là France đâu thể nói.

Ở tuổi đó, hắn bắt đầu hiểu ra đã đến lúc hắn phải kết hôn, nhưng France chẳng có tí hứng thú nào. Bởi hắn biết sẽ chẳng ai muốn lấy một người kém may mắn như hắn, họ chỉ thích cái vị trí của hắn mà thôi.

Nhưng cũng trong thời gian ấy, France biết được Vương quốc bên kia đại dương, nơi mà trái ngược hoàn toàn với Pháp - vùng đất của sương mù và bí ẩn, Hoàng tử của họ - cũng như hắn, là người duy nhất nối dõi - không thể nhìn được.

Và vậy là hắn bảo với Kingdom of France hắn muốn diện kiến quốc gia đó. Kingdom of France chỉ nhìn hắn. Gã không nói gì trong vài ngày.

Sau đó, hắn nghe tin gã đã gặp Đức vua của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ai-len. Họ đã nói chuyện riêng trong phòng, không ai được ở đó, kể cẩ người cận thần. Họ rời khỏi phòng trong không khí đỡ căng thẳng và gượng ép hơn, Paris nói thế, và bắt tay nhau.

Và rồi France biết hắn sẽ qua Anh cùng với gã vào tháng sau. Đến tận lúc đó, hắn vẫn không hiểu gã.

Quốc gia bên kia đúng là rất lạnh, Hắn không quen cái thời tiết ẩm ướt mù sương ấy, có cảm giác hắn đang đi vào một thế giới khác, nhưng lạnh và bí ẩn hơn nhiều so với những câu chuyện cổ tích.

Hắn cúi chào Britain - Quân chủ của Vương quốc ấy. Ngài nhìn hắn một lúc, nhìn thẳng vào con ngươi hai màu độc nhất của hắn. France có rất nhiều bức tường hắn hoàn hảo dựng lên để giữ vững hình ảnh người kế thừa Vương quốc Pháp, nhưng France có cảm giác Britain có thể nhìn thấu hết nỗi niềm trong người hắn.

- Cậu France - Ngài nói - Đây là con trai của tôi, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

Britain đứng sang một bên để hắn nhìn thấy đối phương.

Và cảm tạ Chúa, hắn cảm thấy may mắn hắn vẫn có thể nhìn thấy bởi vì France không thể tưởng tượng hắn sẽ thấy người nào đẹp như vậy trên đời. Giây phút ấy France nghĩ rằng hắn quên mất cách thở như một người bình thường.

Người con trai ấy nhỏ hơn hắn, nhưng cũng mang đậm nét Anh Quốc nghiêm túc, vây quanh bởi những bí mật và quyến rũ như một bông hồng.

Chỉ có điều là United Kingdom không thể nhìn được, điều đó lộ ra rõ nét ở đôi mắt nhạt màu và không tập trung của người.

Người đưa tay ra trước để hắn nắm lấy. Hắn biết United Kingdom không thể nhìn thấy đối phương, thế giới của người là một màu đen và bất cứ sự động chạm nào cũng sẽ làm người giật mình. Vậy nên hắn rất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, nó nằm gọn trong bàn tay hắn.

- Ngài France. - United Kingdom gọi tên France.

Hắn liền liên tưởng đến tiếng chuông ở nhà thờ vào mỗi dịp Giáng sinh tại Pháp - âm thanh trong trẻo và ngân vang. Người có một giọng nói tuyệt vời như vậy.

- Con sẽ dẫn cậu ấy đi vòng quanh chứ?

United Kingdom đồng ý và France cũng tò mò không biết người sẽ làm như nào.

- Tôi nghe nói ngài muốn gặp tôi.

France bị bất ngờ vì này giờ hắn vẫn quan sát một cách hết sức chăm chú, cách mà United Kingdom dùng một chiếc gậy dài, lúc nào cũng đưa gậy về trước như kiểm tra đường, còn người bước đi như một vị Hoàng tử bình thường - hết sức tôn nghiêm. Những người hầu đi sau họ cũng chỉ để tránh trường hợp xấu, United Kingdom không cần ai giúp người cả.

"Đúng vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu."

Hắn viết lên lòng bàn tay người. Dĩ nhiên, họ phải dừng lại giữa đường vì thế.

- Tôi không ngờ người như tôi cũng được ngài France để ý đến.

Người không ám chỉ sự thiếu sót của mình, đó đơn giản là kĩ năng xã giao vẫn dùng trong các câu chuyện của giới quý tộc.

- Đây là vườn Hoàng tử - bố đã làm nó cho tôi. - Người nói.

France khá ngạc nhiên United Kingdom còn biết người đã ra đến vườn - có lẽ vì người đã sống từ nhỏ như vậy nên đã nhớ hết đường đi và ước chừng được? Hắn chỉ biết người không nhìn thấy gì ngoài một mảng màu đen kịt - thứ mà hắn luôn thấy ngộp thở mỗi khi thức giấc giữa đêm. Còn người phải học như nào, France chưa từng hỏi.

"Thật vinh dự khi được cậu đưa tới đây."

- Ngài thấy nó đẹp chứ?

"Cậu có thể gọi tôi là France. Nó rất đẹp."

Khu vườn không quá to, bởi nó không phải vườn Hoàng gia, chỉ đơn giản là xây cho Hoàng tử dùng thôi.

Bên cạnh con đường đá sỏi gồ ghề là những hàng rào được sơn màu trắng, có cây leo cuốn trên những thanh gỗ. Vườn hoa đón nắng của buổi sáng, ánh sáng lấp lánh trên những giọt sương còn vương lại nơi cánh hoa.

Giữa vườn có một chòi nghỉ, ngay cạnh hồ nước.

- Chúng ta ra chòi nghỉ nhé - Người nói - Cũng thật tuyệt vời là hôm nay trời đẹp.

France vẫn chưa hết bất ngờ khi United Kingdom không thể nhìn được nhưng vẫn biết thời tiết như nào.

Hắn đưa người đến chòi nghỉ. Cả hai vừa ngồi xuống thì United Kingdom hỏi France hắn thích món gì để người hầu chuẩn bị. Hắn chỉ nói thứ gì cũng được.

- Tôi nghe rằng ngài France có hứng thú với tôi.

"Như tôi nói, tôi có nghe nhiều về cậu: tài năng và vẻ đẹp của cậu."

Nãy giờ hắn vẫn nắm tay người và người cho phép điều đó. Đó là cách duy nhất họ có thể giao tiếp, mà cả hai đều quên mất chuyện này là thứ nhạy cảm giữa các nguyên thủ, họ không tự nhiên chạm vào đối phương cho tới khi có một mối quan hệ xác định.

- Ngài nói vậy thực sự khiến tôi rất ngại.

"Tôi nói thật đó: tôi thấy cậu rất đẹp."

United Kingdom mỉm cười với France, rồi người quay qua hướng hồ nước với đài phun nước hình cá heo.

- Ngọn gió nào đã đưa ngài tới nước Anh?

France nghĩ một giây rồi lại đưa tay United Kingdom, hắn định viết một câu trả lời.

- Ngài... có thể nói thật với tôi. Giữa chúng ta không cần phải giấu gì cả.

"Cậu biết tôi định nói gì sao?"

- Có lẽ tôi sẽ sai. Nhưng tôi có thể nghĩ được một lí do ngài muốn gặp tôi.

United Kingdom vừa nói vừa đưa tay chạm vào một bên mắt của người. Người nhìn xuống như thể nghĩ về khiếm khuyết ấy. Và điều đó chính xác là lí do France ở đây.

Hắn muốn gặp người, lí do đơn giản nhất là vì hắn muốn nói chuyện với ai đó có thể hiểu được hắn. Hắn không hi vọng họ sẽ đi quá xa, bởi truyền thống hai quốc gia chẳng mấy tốt đẹp, chí ít France cũng biết về United Kingdom là được rồi.

"Cậu nói đúng."

- Tôi cũng đã nghe đến ngài.

Người mỉm cười, vẫn không nhìn hắn. Với United Kingdom, nhìn hay không cũng như nhau thôi.

- Ngài là một người thừa kế tài trí vẹn toàn, cũng được rất nhiều quốc gia chú ý. Nhưng ngài... ngài nghĩ rằng họ cảm thấy ngài đáng thương, là gánh nặng của họ. Và những gì họ thực sự cần không phải là bản thân ngài.

France tròn mắt lắng nghe những gì United Kingdom nói. Họ bảo người có một trí thông minh xuất chúng là không sai.

Người khác, hắn không rõ, có thể sẽ tức giận và cảm thấy người đang xúc phạm họ. Nhưng France thấy những sự thật mà hắn vốn luôn cảm nhận được. Đó chẳng phải tại sao hắn tìm kiếm một người hiểu được hắn sao?

"Cậu có cảm thấy như vậy không?"

- Ngài thấy đấy, tôi không thể nhìn được.

Có lẽ, ở một khía cạnh nào đó, United Kingdom vẫn gặp nhiều khó khăn hơn France.

- Bố mẹ đã ở bên cạnh tôi. Nhưng tôi chẳng thể biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh tôi.

"Mọi người nói rằng cậu là một Hoàng tử rất thông minh, lại rất đẹp."

Hắn nói sang chuyện tích cực hơn khi thấy không khí gượng gạo đi. United Kingdom cũng bật cười sau đó, làm France mỉm cười lây.

"Này, tôi hỏi cậu chuyện này được không?"

- Vâng, ngài hỏi đi, tôi sẽ trả lời nếu nó nằm trong tầm hiểu biết của tôi.

"Tôi chỉ sợ nó làm phiền cậu. Tôi muốn hỏi làm sao cậu có thể biết được hôm nay là một ngày đẹp trời?"

- Tôi cảm nhận được nhiệt độ của ngày, cũng thấy độ ẩm, có ánh nắng trên người tôi. Và tôi nghe thấy tiếng chim trên đầu. Có cả gió nhẹ nữa.

United Kingdom nói rằng điều quan trọng là tìm cách khắc phục khiếm khuyết thay vì bi quan về bản thân, dù France biết người vẫn suy nghĩ về sự thiếu sót kia khi bị hỏi. Đó là một suy nghĩ tích cực. France cũng cảm thấy dễ thở hơn trong lòng.

Hắn nhận ra một người thật lòng trở thành bạn của hắn làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

~~~\\~~~

Ngày x tháng y.

Gửi cậu, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

Cậu có từng thử bánh Éclair chưa? Nó mềm và ngọt nữa. Ở Pháp, chúng tôi ăn nó trong buổi trà chiều.

Tôi sẽ gửi cậu một ít vào tuần sau nếu cậu muốn thử. Tôi cũng biết tự làm đấy.

Trân trọng,

France.

Ngày a tháng b.

Gửi ngài, France.

Ngài có biết với tôi, màu đỏ như thế nào không? Bởi tôi không nhìn được, mẹ đã miêu tả nó cho tôi.

Mẹ nói rằng màu đỏ có cảm giác như lúc bố mẹ ôm tôi ấy, tôi nghĩ nó rất ấm. Màu xanh dương sẽ lạnh nhưng mềm mại như nước hồ trong vườn của tôi. Xanh lá trơn và dày như lá cây. Hồng mỏng như cánh hoa. Vàng thì ấm như nắng chiếu trên da tôi vào buổi sáng.

Ngài có thể hình dung các màu sắc như cách tôi làm không? Ngài hãy nhắm mắt lại, và sử dụng các giác quan còn lại của mình. Làm ơn hãy nói cho tôi rằng ngài cũng thấy như vậy.

Trân trọng,

United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

~~~\\~~~

Nửa năm cũng trôi qua.

Đó là nửa năm nhanh nhất trong cuộc đời France, nhưng nó tràn đầy những điều mới mẻ. Và đó cũng là lần đầu tiên, trong rất lâu rồi, France không nghĩ tới những thứ tiêu cực nữa.

Nhưng càng gần tuổi trưởng thành, tuổi mà hắn trẻ, khỏe và đẹp nhất, hắn ngày càng phải đối mặt với những áp lực của ngôi vương. Dĩ nhiên, cha hắn sẽ còn trị vì trong một thời gian nữa, nhưng việc có sẵn người nối dõi đã luôn được đề cao.

Tài năng của France đã thuyết phục được không ít quan lại, vậy nên, Kingdom of France không cần phải nghĩ tới sinh đứa con khác. Và gã cũng chẳng ép buộc hắn thành hôn với ai, nhưng gã có đưa ra lời khuyên về những người phối ngẫu tương lai.

"Người không cần làm thế nữa"

Kingdom of France nhìn hắn. Gã nhắc nhở hắn tầm quan trọng của cuộc hôn nhân của France đối với hắn, với ngai vàng và quốc gia.

"Tôi đã có người trong lòng rồi."

Đôi mắt vàng nắng của gã hơi mở lớn hơn thường. Gã biết con trai gã đã thay đổi, nhưng người trước giờ chưa từng hứng thú với tình yêu lại bảo đã thích một ai đó.

- Con biết tầm quan trọng của đối phương con đối với quốc gia chúng ta chứ?

France gật đầu.

"Tôi biết vị trí của bản thân. Và tôi tin người này sẽ giúp cho cả vương quốc chúng ta."

- Vậy ta có thể biết về cô gái đó không?

France không hiểu sao Kingdom of France hỏi kĩ hắn như thế, hắn cho rằng gã muốn biết về người kia chỉ vì muốn tìm hiểu, và cách gã bảo là đó là "cô gái" khiến France không thoải mái.

France không thấy mình có trách nhiệm trả lời gã.

"Đó là... một Hoàng tử."

Nhưng hắn cũng không có gì phải giấu. Hắn chưa trực tiếp công bố với ai, chính đối phương còn không biết.

- Hoàng tử Anh, phải không?

France khá ngạc nhiên là Kingdom of France đoán ra. Gã có bất ngờ, nhưng không phản ứng thái quá, như thể gã cũng phần nào đoán ra.

"Làm sao người biết được?"

- Con đã thay đổi nhiều sau khi gặp cậu ấy. Con nghĩ ta không biết chuyện hai đứa trao đổi thư à?

"Người biết sao?"

- France, dù có chuyện gì, con vẫn là con trai của ta.

Hắn tròn mắt nhìn gã, chỉ một câu nói ấy mà lòng hắn rạo rực lên. Kingdom of France cười nhẹ nhìn hắn, rồi lại như bình thường, thản nhiên uống trà.

Lần đầu tiên trong đời, France nghĩ lại về gã. Những gì gã làm cho hắn, cách gã âm thầm để ý đến hắn, là gã thực sự quan tâm đến hắn, phải không? Kingdom of France có nghĩ tới con trai gã đúng không?

Chỉ là gã không thể hiện nó ra.

- Con có nói với cậu ấy chưa?

Hắn lắc đầu.

- Ta có thể tìm cách nói chuyện với ngài Britain. Nhưng con phải tự tìm cách thuyết phục Britain và United Kingdom.

Với lịch sử hai vương quốc, chuyện France thích United Kingdom là một tin sốc với cả Pháp, Anh và các vương quốc khác. Tương lai của họ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến những quốc gia xung quanh.

Nhưng nhìn về mặt tích cực, Kingdom of France thấy con trai gã sẽ có một người bạn mà hắn thực sự yêu, một người giống như con trai gã có thể hiểu được hắn. Pháp sẽ có lợi thế từ vương quốc thống nhất.

Và, tuy đau lòng nhưng thực tế, United Kingdom không thể nhìn được cũng không phải chuyện không tốt.

~~~~~\\~~~~~
To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia