ZingTruyen.Asia

Con Nhà Bên [Drop]

Ngoại truyện: Phận cameo

kenanchu

 [Ngoại truyện lấy bối cảnh thời gian Dương và anh Duy đang yêu nhau.]

Phương yên vị trên chiếc giường ấm áp. 

Vào một ngày lạnh lẽo của tháng mười hai trên vùng núi cao, còn gì tuyệt vời hơn khi hoàn thành xong bài tập và được cuốn chăn đi ngủ. 

Như một thói quen, trước khi đi ngủ Phương lại nghĩ về cuộc đời mới được mười mấy năm chẳng có thăng trầm gian truân quái gì cả. Nhưng vì nó thích nên nó cứ nghĩ thôi, hi hi.

Cuộc đời nhạt nhẽo này của nó là thứ mà nhiều người đang hằng mơ ước đấy chứ đùa. Đúng vậy, nó chẳng cần gì nhiều ngoài một cuộc sống bình bình như này. Có một gia đình nhỏ, ngày ngày được ăn cơm ba bữa, sáng xách cặp đi học, tối về làm bài tập rồi lại lăn quay ra ngủ. 

Đúng vậy, thật hạnh phúc biết bao...

Ting. 

Tiếng tin nhắn đến vang lên. Màn hình điện thoại Phương để trên bàn sáng lên.

Nó còn chả buồn mở mắt nữa. Viettel? 191? Quảng cáo điện thoại? Thông báo cắt điện? Thôi, những thứ đấy làm sao quan trọng bằng giấc ngủ ngàn vàng của nó bây giờ nữa. Nghĩ vậy, Phương lại để tiềm thức mình bay về chốn bồng lai...

Tiếng trống hào hùng vang lên trong đêm khuya thanh vắng, làm nền cho những tiếng hét đầy hào hứng của những nhẫn giả chân chính. Còn gì vào đây được nữa, là nhạc chuông điện thoại Naruto Theme đầy hào tráng của Phương. 

Nó mở bừng mắt, trong đầu ngay lập tức hiện ra suy nghĩ: "Thôi rồi, rắc rối đến rồi đây."

Ông trời như muốn vả thẳng vào mặt nó sau những suy nghĩ về một cuộc sống yên bình vừa rồi vậy. Phương co người trong chăn, lấy tay vò đầu bứt tai như muốn phủ nhận sự tồn tại của nhạc chuông điện thoại.

Ờ, có một nguồn rắc rối duy nhất trong cuộc đời lặng yên của Phương.

Cái sim điện thoại của nó chỉ thực hiện hai chức năng duy nhất, đó là đăng kí 3G và liên lạc với con bạn thân - Trần Anh Dương, trung tâm của mọi drama trên vũ trụ này. Vậy nên chỉ cần nghe chuông điện thoại là Phương thừa biết đứa nào gọi và với mục đích gì rồi.

Lấy hết sức bình sinh để cưỡng lại sự ấm áp và thoải mái của cái giường, nó tung chăn ra và leo xuống giường, mò mẫm trong bóng đêm để nghe điện thoại.

- Phương! - Giọng Dương đầy hào hứng khi nghe tiếng "alo" thều thào của Phương - Tao còn tưởng mày ngủ rồi cơ.

- Tao ngủ rồi. - Phương trả lời, ngán ngẩm, vì cái đứa quái nào mà nó phải mò dậy giữa đêm như này?

Nhưng Dương không hề đếm xỉa đến giọng điệu chán đời của Phương, tiếp tục nói:

- Tao đang đứng trước cửa nhà mày này.

Phương lập tức tỉnh cả ngủ, ngạc nhiên thốt lên: 

- Mày bị điên hả? Sao tự dưng mò đến nhà tao vào giờ này?

- Chuyện dài lắm. Mày ra mở cửa tao vào tao kể cho. 

Phương nhíu mày, để nó đoán xem nào, anh Duy - người yêu của Dương - không trả lời tin nhắn trong năm phút? Hay anh Duy quên ngày kỉ niệm hai đứa lần đầu tiên nắm tay nhau? 

Không, không được. Phương không thể dành thời gian quý báu cho giấc ngủ ngàn vàng của mình để ăn cẩu lương của tụi yêu nhau được. Nó kiên quyết trả lời:

- Không ra đâu. Tao ngủ rồi. 

- Trời ơi, tình nghĩa bao lâu nay của hai chúng mình lại không bằng giấc ngủ của mày ư? Tao đang trải qua một cú sốc tâm lí vô cùng to lớn, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể chia sẻ cùng mày vậy mà mày nỡ nào bỏ mặc tao giữa trời đông giá lạnh này...

Mỗi lần Dương giở cái giọng điệu thảo mai này là Phương chỉ muốn tống cho con bạn mình vài chiếc dép. 

- Bố mẹ tao mà thức dậy thì hai đứa ngủm củ tỏi đấy.

Lí do rất hợp tình hợp lí mà Phương có thể đưa ra. Mẹ nó khét tiếng nghiêm khắc, Dương làm bạn mấy năm với Phương rồi, cũng biết thừa ra mà. 

- Phương. - Dương chuyển sang giọng điệu nghiêm túc - Tao có mang bim bim đến.

- ...

Một khoảnh khắc im lặng. 

Phương có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đắc thắng của Dương đang tủm tỉm cười đầu dây bên kia. Dương đã hoàn toàn thành công đánh một đòn phủ đầu lên Phương. Nó thở dài thườn thượt, bảo:

- Ờ, đợi đấy, tao ra đây. 

- Há há. - Tiếng Dương cười đầy sảng khoái - Đừng tỏ ra miễn cưỡng như vậy chứ.

Người ta hay bảo, mất liêm sỉ trước người mình thích còn với Phương, trước đồ ăn là liêm sỉ rơi lả tả. Nhưng không sao, ít nhất đồ ăn xứng đáng.

Nó mở đèn điện thoại lên, nhẹ nhàng mở chốt cửa phòng, kéo cánh cửa cẩn thận và từ tốn nhất có thể để không vang ra tiếng kẽo kẹt thường thấy. Sau đó nhón chân đi trên sàn với phong cách của một tên trộm chuyên nghiệp để mò ra cửa chính.

Con mèo đang liếm láp toàn thân cũng phải ngừng lại, trố mắt nhìn theo đầy khó hiểu cô chủ nhà nó đang làm trò con bò gì. Phương nhìn lại con mèo, giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu yên lặng nếu không thì cả chủ lẫn mèo đều bị lột da róc xương bởi bà chủ nhà. Sau đó khẽ khàng mở cửa chính để đi ra đón con bạn lắm chuyện cùng bim bim nó mang đến.

Thấp thoáng ngoài cửa cổng là bóng dáng quen thuộc của Dương. Dương đang tựa vào cánh cổng sắt, nhìn đắm đuối với con chó nhà Phương, giơ ngón trỏ lên miệng suỵt con chó im lặng. 

Con chó nhà Phương vốn thuốc dạng dữ dằn, cứ không phải người nhà là nó sẽ sủa ầm ĩ lên, cả bác hàng xóm suốt ngày cho nó ăn chực mà nó cũng phải sủa vài tiếng mới bõ. Tuy nhiên, bấy giờ con chó chỉ nằm thưỡn ra trước cổng, nhìn Dương làm trò với ánh mắt chán chường. Y hệt như cách con mèo hồi nãy nhìn Phương vậy.

Hai đứa như những tên trộm lén la lén lút mò mẫm trong bóng đêm để mò lên được phòng của Phương. Đến khi vào được phòng và đóng cửa lại rồi hai đứa mới thở phào nhẹ nhõm. 

Vừa vào được phòng, Phương lập tức chui lại vào trong chiếc chăn ấm áp, trùm chăn quá đầu. Dương cũng phi lên giường cùng nó, ai đứa trùm chăn kín mít, bật đèn điện thoại, ăn bim bim Swing. Dương bắt đầu kể chuyện còn Phương nghe trong mơ màng.

Vấn đề bắt nguồn đại khái là từ người yêu cũ của anh Duy. Ờ thì đấy, bọn yêu nhau thường hay vào facebook của nhau các kiểu. Hôm nay, như thường lệ, Dương lại vào facebook của người yêu dạo một vòng. Đột nhiên có tin nhắn của chị người yêu cũ gửi đến. Vì đã xem tin nhắn rồi mà không trả lời thấy cứ kì kì, mà tin nhắn cũng chỉ có "Anh ơi" nên Dương thuận tay trả lời "ơi", rồi tính đăng xuất luôn. Nhưng chưa kịp thì chị ấy đã nhắn một tràng đến đầy tâm trạng buồn bã và thể hiện ý muốn quay lại với nhau.

Vâng, và rồi vài phút sau, Dương phi ra khỏi nhà, mua một bịch bim bim to tổ bố mò đến nhà Phương giữa đêm hôm khuya khoắt như này đây. 

Phương vừa liên tục bỏ vào mồm những miếng bim bim chiên giòn vị bít tết New York ngon lành, vừa mơ màng nghe Dương kể chuyện. Rõ ràng câu chuyện chỉ có thế mà chả hiểu sao Dương có thể kể liên tù tì gần nửa tiếng đồng hồ. Đôi lúc Phương nghĩ con bạn mình nên đi viết truyện thay vì nó thì hợp lí hơn. 

Nhắc đến người yêu của Dương, dòng hồi ức của Phương lại ùa về đầy sống động. 

Phương và Dương ban đầu thì có ghét nhau như chó với mèo thật. Nhưng sau đấy thì chính đương sự cũng chả hiểu sao lại có thể thân nhau như bây giờ, ngày ngày gọi nhau đi học, ngồi cùng một bàn và đêm đêm lại nhắn tin kể cho nhau những câu chuyện xàm xí. 

Mọi chuyện cứ đều đều tiếp diễn như vậy cho đến một ngày nắng nọ đẹp trời sau kì nghỉ Tết, Phương lăn ra ốm và nghỉ khỏe ở nhà. Dương sau khi học xong, ngay lập tức phi đến nhà nó với cái lí do "thăm bạn ốm".

Phương đã cảm thấy sai sai khi học xong lúc 11:35 mà Dương vẫn không về thẳng nhà ăn cơm mà vẫn mò sang nhà nó. Dương thì giở cái giọng điệu thảo mai, bảo rằng nó vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Phương và còn đem sô cô la đến. Phương sau khi nhìn thấy miếng sô cô la ngon lành béo ngậy thì dẹp hết mọi nghi ngờ, lập tức xử gọn trong khi Dương bô la bô la về những chuyện ở lớp. 

Sau khi xử đẹp miếng sô cô la, não Phương mới trở lại hoạt động, tại sao là sô cô la chứ không phải bim bim, kem hay bánh tráng trộn? Như chợt nhớ ra điều gì đó, nó từ tốn quay sang nhìn sang lịch treo tường.

14/2 - Ngày lễ Tình nhân.

Mặc dù đã ăn hết không chừa miếng nào nhưng Phương vẫn cảm thấy sặc sô cô la trong cổ họng khi nhận ra hôm ấy là ngày Valentine. 

Dương thì nhìn phản ứng ngỡ ngàng của Phương chỉ biết nhe răng cười tít mắt:

- Phương ạ, tao có người yêu rồi.

Hai tròng mắt của Phương suýt thì rớt ra ngoài. Mồm há to đến mức suýt đớp nhầm con ruồi nào đấy bay qua.

Dương bắt đầu kể với phong cách ngại ngùng e thẹn của thiếu nữ mới yêu, rằng Dương và anh ấy đã nhắn tin và cũng có vài lần đi chơi với nhau rồi. Phương chợt nhớ ra Dương có kể rằng nó có quen anh chàng thú vị nào đó trên mạng. Nhưng Dương vốn là đứa có mối quan hệ chằng chịt nên Phương cũng chả bỏ "anh chàng thú vị" đó vào não làm gì cho mệt óc. Và bây giờ thì anh chàng đó đã tỏ tình đúng vào ngày Valentine.

Ối chồi chồi, Phương nghe chuyện mà chảy nước dãi. Chuyện thực mà còn hay ho hơn chục lần mấy bộ ngôn tình nó đọc giết thời gian lúc ốm. 

Lúc đó, Phương cũng chỉ nghĩ, ờ thì có người yêu cũng vui. Vậy là từ rày con mén lắm vấn đề đó có thêm người để sẻ chia và Phương có thời gian rảnh rơi hơn.

Lầm to!

Từ khi có người yêu Dương nảy sinh thêm cả tỉ vấn đề. Nào là mặc gì vào buổi hẹn hò chính thức đầu tiên, nào là chọn quà gì vào dịp sinh nhật, trong khi còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật anh Duy rồi vân vân mây mây thứ khác nữa. 

Lúc Dương có người yêu cũng là lúc nó và thằng bạn thân Thế Việt nhà hàng xóm có chiến tranh lạnh, vậy là một mình Phương cân hết thảy mọi sự rắc rối cùng Dương. Nó cùng Dương bắt xe buýt đi đủ mọi nơi để sắm đồ để đi hẹn hò buổi đầu tiên, rồi lại còn lên rừng xuống biển để tìm được một món quà sinh nhật vừa hợp lí lại còn thể hiện được thành ý. 

Một cái con thích cái phòng mình hơn bất cứ nơi nào trên thế giới như Phương dĩ nhiên đâu có dễ dàng chịu đi nhiều như vậy. Nhưng lần nào Dương cũng đưa đồ ăn ra dụ dỗ nó khiến nó lại mất não. Haiz, đúng là cái mồm hại cái thân. Ăn được miếng nhưng phải vận dụng bao nhiêu nơ ron não để suy nghĩ cùng Dương chọn quà gì và sau đó lại vác xác mấy cây số để đi mua quà. 

Haiz, đôi lúc Phương nghĩ cái phận nó sinh ra là để làm cameo rồi hay sao ấy. Trước đây, khi còn học ở trường cũ, không biết ăn ở kiểu gì mà Phương ngồi cạnh một hot girl của trường. Và thế là các drama luôn bay lượn trước mặt. Nào là các anh khối trên xuống tận lớp để chòng ghẹo bạn hot girl. Nào là các bạn trai trong lớp luôn làm trò con bò để thu hút sự chú ý của bạn hot girl. Lại còn làm bồ câu đưa thư tình giữa hot girl và người yêu cơ. Khi chuyển đến trường mới, lại đụng ngay con mén Anh Dương này. Cái phận cameo thì đi đâu cho thoát được chứ.

Phương nhớ đến một câu chuyện nó đọc được trên Wattpad mang tên "Nhân vật phụ", trong đó cô gái được thầy tướng số mù bảo rằng: "Kiếp này, số trời đã định cháu chỉ có thể sắm một vai phụ làm nền trong những câu chuyện tình duyên..." Đọc đến đấy mà Phương giật thót cả mình, quyết tâm sẽ không bao giờ đi bói nữa để đỡ phải nghe câu phán đầy đau lòng ấy.

.

- Ê, ê, mày có nghe tao nói gì không đấy?  

Dương huơ huơ tay trước mặt cái con đang lờ đa lờ đờ mà không biết rằng tâm hồn Phương đã sớm bay về tương lai quyết tâm tránh đi bói tình duyên.

Phương giật mình quay trở lại thực tại với khuôn mặt cau có của Dương ngay đối diện. Thôi chết, nó mà biết mình không nghe nó kể chuyện rồi ôm bim bim về luôn thì khốn lắm, Phương nghĩ.

Não Phương bắt đầu hoạt động hết công suất để chắp nối lại những câu từ rời rạc may mắn rơi được vào tai của nó. Hình như Dương đang tức về chị người yêu cũ của anh Duy sau đó tức lây sang anh Duy. Dù sao thì, câu phù hợp cho tình huống này là:

- Thật quá đáng quá thể! - Phương đánh cái bép vào đùi mình, thể hiện thái độ bất mãn nhưng bất mãn cái gì thì nó không biết.

Dương như được tiếp thêm động lực, nói tiếp:

-  Đấy, đấy. Quá đáng lắm luôn á. Mày cũng thấy thế thì nhất định là thế rồi...

Phương gật đầu như giã tỏi hùa theo. 

Đây là kinh nghiệm xương máu của Phương sau mười mấy năm làm cameo cho chuyện tình của mấy con bạn. Cứ hùa theo đi cho khỏe người. 

Hồi đầu, Phương cũng là con bạn có tâm lắm chứ. Mỗi lần mấy con bạn của nó bảo cần lời khuyên chuyện tình cảm là sẵn sàng nghe tụi ấy lảm nhảm một thôi một hồi, sau đó dựa vào kiến thức đọc ngôn tình cho toét mắt hàng đêm để đưa ra lời khuyên hết sức chân thành. Nhưng kết quả? Có đứa nào nghe theo đâu!

Đứng trước trai và thứ gọi là rung động đầu đời, thế là mọi lời khuyên nói cho toạc cổ họng mấy tiếng đồng hồ của Phương sẽ bay theo mây gió ngay thôi mà. 

Vậy nên Phương bây giờ toàn ra lời khuyên kiểu như: "Hãy nghe theo lời kêu gọi của trái tim.", "Chỉ có mày mới biết điều gì là tốt nhất thôi.", "Tao luôn tôn trọng mọi quyết định của mày.",...

Nhưng thực ra nó muốn nói là: "Kệ bà mày! Tao nói có lần nào mày nghe đâu, hả?"

.

- Được, tao sẽ chia tay! - Dương hùng hổ tuyên bố - Tao nhắn tin luôn đây.

Miếng bim bim sắp được Phương bỏ vào mồm rơi xuống. Cái gì mà dữ vậy má nội? Mới ăn được hai gói bim bim mà đã quyết định chia tay?

- Ơ... ơ... từ từ đã nào. - Phương vừa nhồm nhoàm bim bim vừa vội vã ngăn con bạn của mình lại. - Thế này nhá. Chị người yêu cũ nhắn tin và bảo muốn quay lại, nhưng mà anh Duy đã đồng ý đâu? Với lại, tao tin chắc anh Duy sẽ nói chuyện thẳng thắn với chị ấy thôi. 

Trở lại con bạn có tâm tí nào, thâm tâm Phương tự nhủ. 

- Nhưng tao cứ thấy hai người này có gì mờ ám kiểu gì...

- Hờ, nếu có gì mờ ám thì hai người đó đã liên lạc bằng zalo, điện thoại, acc facebook khác chứ. Đâu có ngu mà liên lạc bằng cái nick facebook mà mỗi ngày mày vào còn nhiều hơn anh Duy vào?

- Nhưng mà mày ơi... - Dương ngập ngừng, rồi đưa điện thoại lên - Tao lỡ nhắn tin đòi chia tay với anh Duy rồi.

Phương suýt phun hết bim bim trong miệng ra khi thấy tin nhắn "Chúng ta chia tay nhau đi" chình ình trên màn hình điện thoại.

- Trời má?! Má gửi hồi nào vậy? 

Nếu Phương không nhầm Dương đã tập trung lải nhải suốt từ nãy tới giờ chứ có lôi điện thoại ra lần nào đâu? 

- Tao gửi từ trước khi đến đây rồi. - Dương đáp.

- Trời! 

- Nhưng mà anh ấy cũng chỉ trả lời rất lạnh lùng "Đợi anh" này. Thế nên tao mới tức đó. Đáng lẽ ra anh ấy phải giải thích cho thỏa đáng chứ, sao lại để tao phải đợi như này? 

- Ơ thì có thể anh ấy đang bận gì đó như... ờ ờ, tắm, gội đầu, giặt giũ, nấu ăn nên không trả lời được... 

- Khỉ gió! Những thứ đấy quan trọng hơn tao hả? Mà tao đợi gần một tiếng rồi đấy. Anh ấy còn muốn tao đợi đến khi nào nữa? Đến khi trên đầu mọc lên hai cái sừng dài ngoẵng hả? - Dương cáu kỉnh.

Reng. Reng.

Tiếng chuông điện thoại của Dương đột ngột vang lên.

Người gọi điện đến chẳng ai khác mà là anh Duy. 

Dương nhìn thấy cái tên anh Duy lập tức quýnh quáng cả lên. 

- Trời, trời, anh Duy gọi này mày ơi. Ủa, nghe hay không nghe bây giờ đây?

- Nghe đi chứ.

- Nhưng nghe cứ bị mất giá kiểu gì...

Bọn yêu nhau có cái thứ logic thật kì cục!

Phương gắt lên:

- Giá của mày đem mà xào thịt bò nhé. 

Xong, nó rướn người lên gạt nút nghe máy điện thoại thay cho Dương. 

Dương lập tức đằng hắng giọng, nói qua điện thoại với tông giọng nhẹ tựa lông hồng, khác hắn cái tông giọng chua chát lè khi nói chuyện với Phương: 

- Alo.

Nhìn cái mặt kìa, Phương thầm nghĩ, muốn nghe bỏ mẹ mà cứ làm giá. Lắc đầu vài cái rồi nó cũng ghé sát tai vào điện thoại Dương để cập nhật tình hình nóng hổi nhất từ anh chàng Duy khốn khổ.

- Em à? - Giọng anh Duy nhẹ nhàng qua điện thoại - Em ra đi. Anh đang đứng trước cửa nhà em đây.

Phương và Dương cùng quay lại nhìn nhau, tròng mắt hai đứa như muốn rớt ra. 

- Ủa, ủa,...

Dương mới ủa ủa được vài chữ thì anh Duy đã tiếp:

- Anh biết em đang rất giận. Anh cũng biết chuyện này cũng không thể giải thích chỉ vài ba tin nhắn được. Anh muốn gặp em và nói chuyện trực tiếp.

- Nhưng bây giờ em đang ở nhà Phương. Anh qua được không?

- Pi chô xô? Nỉ phơng lơ ma? A diu in xên? Mày thần kinh hả? - Phương bắn một tràng Hàn Trung Anh Việt bằng... khẩu hình. Không để cho anh Duy nghe thấy, nhưng nó cũng dùng ngôn ngữ cơ thể gồm lăn lộn, bò trườn, vò đầu bứt tai để cho Dương hiểu ra vấn đề.

Dương nhìn Phương, thấy nó lấy khăn quàng đỏ quấn cổ rồi giả bộ xỉu ra giường thì Dương mới nhớ ra:

- À à, không được anh ơi. Nhà Phương có chó dữ lắm. Anh ở đâu, em ra.

Sau khi chốt được địa điểm thì hai đứa gập máy.

Tim của Phương sau khi đã lộn ngược lên cổ bấy giờ mới trở lại lồng ngực. Dương cười hê hê chữa tội:

- Hê hê, xin lỗi, tao quên mất mẹ mày.

- Anh Duy mà vào cái ngõ nhà tao rồi chó sủa inh ỏi lên. Sau đó, mẹ tao lò mò dậy rồi phát hiện ra thì không những anh Duy mà tao và mày đều toi đời, nhá.

- Anh Duy bảo anh đang đợi đầu thôn nhà mình. Hi hi, mày đi với tao đi.

Hả? Tao việc quái gì phải đi? Đi làm bóng đèn ăn cẩu lương của hai đứa yêu nhau bọn mày hả? Tao đâu có rảnh, bố mày còn chưa ngủ được giấc nào đây. Với lại, nếu để mẹ tao hay ai đó trong thôn phát hiện thì chết dở đó con điên ạ.

Tất nhiên, những suy nghĩ từ chối này phải mất đến bao đêm vắt tay lên trán trằn trọc của Phương khi nghĩ lại đêm đó. Còn lúc bấy giờ, nó chỉ ú ớ được vài tiếng sau đó bị Dương dẻo mồm kéo xềnh xệch đi.

- Trời ơi, bạn bè bao năm. Tao đang đứng trước bờ vực của một cuộc tình đổ vỡ, mày phải đồng hành cùng tao chứ. Con gái con đứa đi giữa đêm hôm này sợ lắm chứ. Mày mặc dù yếu xìu về thể chất nhưng tinh thần mày vô cùng vững vàng, tao tin mày.

Phương lúc bị Dương lôi khỏi giường, kéo ra khỏi nhà nó đã thấy sai sai rồi. Nhưng vì mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng nên nó không kịp phân tích đúng sai phải trái, hợp lí hay vô lí vãi cả nồi.

Nhoáy một phát, Phương đã nhận ra mình đứng sau một lùm cây, quan sát cặp đôi ở xa xa là Dương và anh Duy. Chốc chốc lại phải khe khẽ đập muỗi, không hiểu tại sao mình lại ở đây, lén la lén lút như thể ăn trộm.

Phương tưởng tượng ra cuộc trò chuyện của hai đứa yêu nhau lúc hiểu lầm sẽ như thế này.

- Anh có gì với cô ấy không?

- Không. Anh chỉ yêu em.

- Oke. Em tin anh.

Xong ai sẽ về nhà nấy ngủ khỏe.

Nhưng!

Hai cái đứa quái quỷ này nói cái khỉ gió gì mà lâu dã man vậy trời đất hỡi? Phương đập chết được tổng cộng 69 con muỗi rồi. Nó thậm chí chán cái trò này mà chuyển sang bắt muỗi, sau đó làm cái trò kinh dị là phứt từng chân con muỗi ra. Nhưng đến khi nó chán luôn cái trò bắt muỗi phứt chân rồi thì hai cái đứa kia vẫn chưa nói chuyện xong.

Phương ôm đầu gối, mơ về chiếc giường với nệm êm chăn ấm ở nhà. Đáng lẽ ra nó nên kiên quyết không ra khỏi nhà lúc Dương rủ rê. À không, nó đã sai ở cái đoạn cho Dương vào nhà với đống bim bim đó. Mà cái định mệnh, nếu được làm lại thì nó sẽ không làm bạn với con dở hơi đó!

Đang mải suy nghĩ, Phương chợt nhìn thấy từ xa ánh đèn pin lấp loáng. Ủa? Ai mà đi vào đêm hôm khuya khoắt thế này?

Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Phương. Hôm nay có bóng đá! Giải quái gì thì Phương không nhớ, World Cup hay EURO? Chỉ biết hôm nay có trận bóng giữa đêm, bố nó thậm chí sang bên nhà bác hàng xóm xem chỉ còn mẹ con nó ở nhà mà. Trời ơi, sao nó có thể quên?

Nó quay phắt nhìn đôi kia. Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, hai đứa nó đang ôm nhau!

Người trong xóm mà phát hiện ra Dương yêu sớm rồi nói với bố nó thì trời ơi, Dương chết thảm luôn ấy.

Phương đưa hai tay lên đầu kinh hoàng.

Nó đang ở giữa ngã ba. Nhìn về phía bên trái là bác thôn trưởng đang đi đến. Nhìn về phía bên phải là cặp đôi đang mặn nồng nồng mặn. Nếu nó im ỉm chạy tuốt vào con hẻm này thì bác cũng không biết đâu, nhưng còn cái cặp đôi trời đánh kia thì sao?

Khoảnh khắc đấu tranh nội tâm dữ dội.

Cuối cùng, Phương dùng hết nội lực chào bác thôn trưởng thật to:

- CHÁU CHÀO BÁC Ạ!

Bác thôn trưởng có vẻ đang rất vui vẻ đi về nhà, có lẽ đội bóng bác ấy cổ vũ đã thắng trận. Đang phấn khởi như thế thì có một con bé ở sau lùm cây chào bác to như sấm nổ giữa trời quang. Nếu bác không định thần nhanh thì chắc cũng hết hồn hết vía quăng luôn cây đèn pin vào mặt nó.

- Ờ... ờ... Phương đó hả?

- Vâng ạ. Bác đi xem bóng đá về ạ?

- Ừ, bác mới đi xem về. Còn cháu đi đâu thế?

- Cháu cũng đi xem bóng đá ạ.

- Ô, cháu cũng thích bóng đá à?

- Vâng. Cháu thích lắm ạ.

Phương trả lời không chút ngượng mồm. Suốt mười mấy năm cuộc đời, nó chưa bao giờ ngồi xuống và xem tử tế một trận bóng đá nào. Nó thực sự không hiểu tại sao bố nó có thể ngồi tận chín mươi phút nhìn chừng ấy con người vờn một quả bóng.

- Mà tiếng gì như tiếng chạy thế nhỉ? Cháu có nghe thấy không?

Phương giật thót, hai cái đứa gian phu dâm phụ này nữa, bọn mày không thể nhẹ chân chút à? Tất nhiên, nó chối đay đảy:

- Dạ? Tiếng gì cơ ạ? Cháu có nghe thấy gì đâu.

- Ờ, chắc bác nghe nhầm. Mà thôi, con gái con đứa đi một mình giữa đêm nguy hiểm lắm, để bác đưa về.

- Ơ... ơ... không sao đâu bác ơi. Cháu tự về được ấy mà...

Nhưng những lời từ chối của Phương vô hiệu trước sự quan tâm vô bờ bến của bác trưởng thôn. Bác kiên quyết đưa nó về cho bằng được.

Phương miễn cưỡng bày ra bộ mặt cười hề hề cảm ơn bác này nọ, còn thực chất trong lòng nổi bão giông ầm ầm.

Rồi sao? Rồi sao con điên kia? Cứu cặp đôi trời đánh kia rồi bây giờ mày dính chưởng rồi đấy?

Trong lúc bác trưởng thông đang mải thuật lại trận đấu mà bác cho là vô cùng kịch tính,  thì Phương suy nghĩ đến bảy bảy bốn chín trường hợp có thể xảy ra và cách lươn lẹo trong từng tình huống.

Rất có thể giờ này mẹ Phương vẫn còn đang ngủ và cửa cổng vẫn khóa im lìm. Nó sẽ bảo với bác là không muốn làm hỏng giấc ngủ ngàn vàng của mẹ nên sẽ tự trèo vào nhà mà không cần gọi mẹ dậy. Tuyệt vời! Mong là bác sẽ nhìn nó với ánh mắt âu yếm của một đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo và chấp nhận cho nó trèo tường để vào nhà.

Nhưng đời có khi nào như là mơ đâu?

Đến khi bác thôn trưởng đưa Phương về đến cổng nhà nó thì cổng nhà đang mở toang và cả nhà đang sáng đèn.

Bố nó và mẹ nó đang ngồi trước thềm nhà.

Khoảnh khắc đó, nó biết đời nó đi tong rồi.

*

*                *

Mẹ Phương cầm chiếc roi mây huyền thoại sau lưng. Đã lâu lắm rồi bà chưa dùng chiếc roi này rồi nhưng nếu cần thì bà vẫn có thể dùng nó điêu luyện như xưa.

Trước mặt bà là đứa con gái đang cúi gằm mặt.

Còn chồng bà đã sớm ngửi thấy mùi bão tố kéo đến nên sớm lủi vào phòng ngủ, kệ hai mẹ con tự xử với nhau.

Bà đang tức giận tột độ. Đang ngủ ngon lành bị ông chồng dựng dậy bắt mở khóa cổng để vào nhà sau cả đêm đi xem bóng đá đã quá quắt lắm rồi, đằng này lại phát hiện ra đứa con gái đáng lẽ đã ngủ ngon lành ngoan ngoãn trong phòng nó thì đã tót ra ngoài và bị bác thôn trưởng tóm về.

Bác thôn trưởng vẫn ngỡ nó đi xem bóng đá ở nhà bạn, hết sức ca ngợi tinh thần thể dục thể thao của nó. Nhưng bà lại chẳng thừa biết nữa, con bé này có bao giờ hứng thú với bóng đá đâu. Để giữ thể diện cho gia đình, bà cũng chỉ biết cười cười với bác thôn trưởng, cảm ơn bác đã đưa con nó về nhà. Sau khi chào bác xong, bà lập tức vào nhà bếp rút con roi mây giắt trên giàn.

Trời ơi, nghĩ mà xem, bác thôn trưởng mà biết con bé nhà này trèo tường đi khỏi nhà giữa đêm thì ô nhục cả cái dòng họ ấy chứ. Bà hét lên trong sự giận dữ tột độ:

- Nói mau! Mày đi đâu?

Trước cơn bão cuồng nộ cấp mười một của mẹ, Phương chẳng buồn run rẩy sợ hãi nữa. Bởi vì khoảnh khắc nhìn thấy mẹ đứng ngoài thềm nói chuyện với bác thôn trưởng, nó biết nó sẽ chết một cách thảm hại rồi.

Đầu nó đang suy nghĩ những phương án để khai báo cho mẹ.

Cách đầu tiên theo phong cách vùng vằng của thiếu nữ tuổi mới lớn, kiên quyết không chịu nhận tội.

- Mẹ không biết gì hết! Mẹ không hiểu con gì hết! Mẹ tưởng con đêm hôm khuya khoắt lạnh rúm cả vòi này tự dưng mò ra khỏi nhà à? Con cũng muốn ở nhà ngủ lắm chứ, nhưng vì sao, vì sao con phải trèo tường để ra khỏi nhà chứ? Mẹ tưởng con muốn sao. Hư hư.

Sau đó khóc một trận tùm lum thể hiện sự oan uất không thấu trời của mình. Tất nhiên, mẹ nó sẽ không hiểu đầu cua tai nheo gì, và vẫn quất cho nó một trận nên hồn bằng chiếc roi mây bà lăm le trên tay kia.

Cách thứ hai theo phong cách chững chạc, thảm thiết của một con người trưởng thành đầy lí tưởng.

- Mẹ à. Con biết mẹ rất thất vọng về con. Nhưng mẹ hãy nghĩ một chút xem. Con gái của mẹ yêu cái giường của mình nhất, tại sao giữa đêm hôm buốt giá này phải trèo tường vượt rào? Con có lí do không thể nói được mẹ ạ. Mẹ từng dạy con rằng phải chính trực, chân thành, bảo vệ bạn bè trong lúc khó khăn. Và giờ con chỉ đang thực hiện theo lời dạy của mẹ thôi. Mẹ hãy tin con. Tin vào đứa con gái đã cống hiến cả con tim và lí tưởng cho Đảng và Nhà nước này.

Sau đó, phối hợp với giọng văn diễn cảm và điệu bộ hùng tráng, mẹ sẽ vứt bỏ mọi hiểu lầm, ôm chầm lấy con gái và mẹ con sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Thôi được rồi, đây không phải cổ tích, thực tế lên nào Phương.

Tự nhủ bản thân thế nhưng Phương sau một hồi nghĩ nát óc cũng không có phương án nào tốt hơn hai cách trên.

Vậy là nó ra quyết định táo bạo nhất từng có.

Nó sẽ trả lời theo phong cách của Hoàng Phương – chính nó.

Đó chính là, im lặng.

Im lặng tuyệt đối.

Mẹ muốn hiểu sao thì hiểu.

Con mệt rồi.

*

*                 *

Tất nhiên, quyết định táo bạo đó của nó kéo theo rất nhiều hậu quả. Mẹ cấm tiệt nó thò chân ra khỏi nhà. Tịch thu hết máy tính, điện thoại, truyện tranh,... Đến cả cuốn nhật kí cũng không tha.

Vào học lúc 7 giờ thì 7 giờ kém 10 mới được dắt xe ra khỏi cửa. Tan học lúc 11 giờ 35 thì 11 giờ 45 phải có mặt ở nhà. Chủ Nhật tuyệt đối không có chuyện lang thang rong ruổi gì hết.

Mẹ và nó tuyệt đối không nói với nhau nửa câu nào. Nhưng hay xỏ xiên nhau qua bố nó.

Mẹ Phương sẽ cáu kỉnh bảo:

- Chồng với chả con. Cái nhà này việc gì cũng đến tay tôi hết. Ông xem, con gái đổ đốn thế không phải tại ông thì tại ai?

Còn Phương hay nói với bố những câu triết lí đầy bóng gió như:

- Bố ơi, có khoảng thời gian nào trong cuộc đời bố cảm thấy sống không bằng chết chưa?

Bố Phương tất nhiên không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hai mẹ con nó, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy vẻ bất lực.

Cuộc sống cứ thế cầm chừng trôi qua.

Cho đến một ngày, Dương qua thăm cái xác vật vờ là Phương.

- Nàng công chúa cấm cung xinh đẹp ới ời. – Cái giọng cà khịa huyền thoại chỉ khiến Phương muốn tống cho một chiếc dép. Vì ai? Vì đứa nào mà Phương phải chịu cảnh cấm cung này chứ?

Phương thiếu điều đóng sập cửa trước mặt Dương.

- Ơ kìa, có quà nè! – Dương giơ một chiếc hộp xinh xẻo lên trước mặt.

Phương dè chừng, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được để con mén đó mua chuộc bằng đồ ăn nữa.

- Quà gì?

- Ơ? Sắp đến sinh nhật mày rồi đó con điên.

Ờ nhỉ, dưới những luật lệ hà khắc của mẹ mấy ngày nay, Phương chỉ đắm chìm vào những viễn cảnh u tối, quên mất những niềm vui và điều đáng mong đợi ở tương lai.

- Mặc dù hôm nay chưa đến ngày sinh nhật của mày. Nhưng anh giao hàng đã ship đến nơi, tao thì có bệnh ngứa tay ngứa chân, tao phải bóc hàng xem mới chịu cơ. Chẳng lẽ bóc hàng xong xem rồi dán lại đợi đến sinh nhật mày? Không được, không được, mất thiêng. Nên tao đem đến nhà mày, cho mày bóc tem cho nó thiêng này, hi hi.

Phương lấy kéo ra, bóc cái hộp nham nhở méo xẹo vì phải vận chuyển xa xôi kia.

Một hộp thiếc màu chì Raffine hai mươi tư màu đập vào mắt Phương khiến mồm nó há hốc. Trời ơi, mơ ước bao lâu của nó!

Phương thích vẽ đã lâu, thích xem những video hướng dẫn vẽ vời trên youtube. Nó đã ôm mộng rinh một bộ màu sáp hoặc màu nước về nhà, nhưng cứ đang đưa lên đặt xuống quyết định của mình. Và bây giờ nó đang cầm trên tay bộ màu trong mơ của bản thân.

Vậy là từ nay, nó có bị cấm cung cũng có việc để làm rồi.

Phương ôm lấy hộp màu, mắt ứa lệ nhìn Dương, hào hùng tuyên bố:

- Đây là lí do sống tiếp của tao.

Dạo này nó cứ nghĩ cái phận cameo của nó. Không được làm nhân vật chính thì đã chớ, lại còn nhọ hơn đít nồi. Nhưng bây giờ nó nghĩ lại rồi, phận cameo thì sao chứ? Cameo cũng được yêu thương và xứng đáng được yêu thương nhé.

Đang trong cơn cảm động dạt dào, đến nỗi mà Phương nghĩ nó có thể viết được một series tình bạn khăng khít của nó và Dương, thì Dương cười hề hề bảo:

- Thực ra là tao mua quà cho anh Duy, tiện thể đặt quà cho mày cho được free ship ấy mà.

Nụ cười trên môi Phương tắt lịm.

Thôi dẹp hết đi.

Cameo vẫn hoàn cameo thôi.

A/N:  Chào các bạn, mình vẫn còn sống. =))











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia