ZingTruyen.Asia

Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 91-100

Quanh2206

Một đóa pháo hoa nhỏ: Yên Yên cố gắng lên, ủng hộ chị, là chính mình! Em tin tưởng chị là tuyệt nhất!

Lâm Yên nháy nháy mắt, hơi có chút ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ là anti giả dạng fan?

Một fan bằng mười anti, có đôi khi khoác lên vỏ ngoài Fan hâm mộ đi bôi nhọ ở bên ngoài, so với anti fan bình thường còn hữu hiệu hơn, đây cũng là thủ đoạn ngành giải trí quen sử dụng.

Thế nhưng, Lâm Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, không quá giống.

Bởi vì anti fan của cô đã đủ nhiều, không ai sẽ vẽ vời thêm chuyện dùng chiêu này.

Mà nội dung lời nhắn này không giống như là anti fan giả trang, anti fan sẽ nâng mình đạp người khác, cố ý nâng cô, sau đó đạp diễn viên nhà khác, dẫn Fan hâm mộ của diễn viên nhà khác tới mắng cô.

Vấn đề là, cô làm sao lại có thứ như Fan hâm mộ này?

Thời điểm ban đầu, kỹ thuật diễn xuất của cô mặc dù cặn bã, nhưng còn có mấy fan thích sắc đẹp, nhưng là sau này, cả ngày cô đều nghiêm mặt trắng bệch lại yếu đuối âm u đầy tử khí, giá trị nhan sắc dù tốt cũng không khiến ai thích nổi, tăng thêm scandal đầy người, chút fan thích sắc đẹp này cũng không có.

Cho nên, Lâm Yên đối với Fan hâm mộ đột nhiên xuất hiện này rất là khiếp sợ.

Tò mò, Lâm Yên cố ý mở microblogging của người này, phát hiện cô nàng này đăng nhiều bài viết cùng tin tức có liên quan đến cô, mỗi một bài viết đều là đang thay cô lên tiếng.

Thật đúng là Fan hâm mộ của cô?

Kéo tới một bài đăng rất lâu trước đó, ngón tay Lâm Yên dừng một chút.

Một đóa pháo hoa nhỏ: Tôi biết nhất định sẽ bị chửi, nhưng tôi nhịn không nổi, tôi muốn nói một sự việc, từ hôm nay trở đi, tôi muốn làm fan của Lâm Yên! Đúng, chính là Lâm Yên mà mọi người biết kia! Tiểu tỷ tỷ quả thực là người đẹp tiểu thiên sứ lương thiện!

Mấy ngày trước tôi đi xem buổi hòa nhạc của Vệ Từ Phong, kết quả người quá nhiều trực tiếp chen lấn khiến tôi té xuống đất, cuối cùng là một tiểu tỷ tỷ che chở tôi, cứu tôi ra ngoài, nếu không lúc ấy tôi khẳng định bị dẫm gãy xương!

Mọi người biết tiểu tỷ tỷ này là ai không? Thế mà lại là Lâm Yên! Lâm Yên! Bạch Liên Hoa Lục Trà biểu thích kéo danh tiếng kia! Lâm Yên!

Tiểu tỷ tỷ trong hiện thực siêu tốt, không chỉ dùng thân thể che chở đem tôi mang ra ngoài, còn tự mình giúp tôi đi mua băng dán cá nhân, cuối cùng không chờ tôi nói một câu cảm ơn liền rời đi! Chỉ có trợ lý của tiểu tỷ tỷ thật đáng ghét, một mực ở bên cạnh thúc giục Lâm Yên chớ xen vào việc của người khác!

Còn có còn có còn có! Dáng vẻ tiểu tỷ tỷ không l trang điểm hóa trang thật sự đẹp phát nổ à! Phá hủy thế giới quan của tôi đối với giá trị nhan sắc, là hoàn toàn khác biệt! Đáng tiếc tôi lúc ấy vậy mà không có chụp hình!"

Fan hâm mộ của vị một đóa pháo hoa nhỏ này không nhiều, phía dưới chỉ có mấy cái bình luận linh tinh, tất cả đều là chất vấn.

Gió nhẹ chầm chậm: [ Giả mù sa mưa, lăng xê đi! ]

Vệ Từ Phong tiểu khả ái: [ Khẳng định là giả bộ! ]

Lâm Yên cút ra khỏi ngành giải trí: [ Cười chết người, Lâm Yên là người đẹp lương thiện? Chị sợ chủ tus là thuỷ quân* của Lâm Yên? ]

*Thuỷ quân: là người (nhóm người) được nghệ sĩ (đoàn đội) thuê để họ dùng nhiều tài khoản ảo spam, chuyển tiếp thông tin nhằm PR bản thân hoặc dìm đối thủ.

Một đóa pháo hoa nhỏ: [ Kỳ thật ngay từ đầu tôi cũng lo lắng là giả vờ, nhưng là, nếu như là giả vờ, lúc ấy bên cạnh khẳng định có người chụp ảnh, ngày thứ hai hẳn là sẽ có tin tức, thế nhưng vẫn luôn không có, cho nên khẳng định không phải giả bộ!

Tôi cảm thấy chúng ta không thể phán đoán một người chỉ qua bề ngoài, dạng tiểu tỷ tỷ lấy việc giúp người làm niềm vui này khẳng định không phải loại người như trên mạng nói! ]

Một đóa pháo hoa nhỏ này một mực nói rõ lí do, bất quá, cũng không có người nào nghe, ngược lại tất cả đều châm chọc khiêu khích cô nàng này.

Lâm Yên cuối cùng nhớ lại, giống như là có chuyện này.

Cô rất thích nghe Vệ Từ Phong hát, lúc ấy Lâm Thư Nhã kêu trợ lý tặng cô một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc của Vệ Từ Phong, để cô đi giải sầu một chút, cô tự nhiên không đề phòng chút nào mà đi.

Kết quả, quay đầu đến ngày thứ hai Lâm Thư Nhã liền đăng một đầu microblogging cô đi nghe hòa nhạc của Vệ Từ Phong, ban đầu đi nghe một buổi hòa nhạc cũng không có gì, nhưng ai bảo cô là Lâm Yên, trước đó cọ nhiệt độ quá nhiều, coi như là đơn thuần đi xem buổi hòa nhạc cũng không ai tin.

Lúc đó cô còn không biết mấy lần trước kia đều là Lâm Thư Nhã tự mình sắp đặt đồng thời mua chuộc phóng viên viết tin tức, cho nên đối với tin microblogging chia sẻ sinh hoạt bình thường này hoàn toàn không có hoài nghi.

Nếu như không phải thấy tin microblogging này, cô cũng đã nhanh quên chính mình lúc ấy còn thuận tay giúp một fan hâm mộ nhỏ...

Giờ phút này, Lâm Yên xem xong hết thảy bình luận dưới tin microblogging này, nhìn pháo hoa nhỏ này liều mạng vì chính mình nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên có loại tư vị không nói ra được.

Loại cảm giác được người tín nhiệm cùng bảo vệ này...

Nguyên lai cô cũng không phải chỉ có một mình, nguyên lai cũng có người sẽ cố gắng thủ hộ (bảo vệ, che chở) cô như vậy...

Lúc trước kỳ thật cô cũng không quá hiểu rõ cái nghề nghiệp này, thậm chí là vì Hàn Dật Hiên mới lựa chọn nghề này, coi như là thời điểm hạ quyết tâm nghiêm túc, phần lớn cũng là vì sinh hoạt.

Thế nhưng là, ngay tại một khắc này, cô đột nhiên phát hiện ý nghĩa của cái nghề nghiệp này.

...

Lâm Yên gọi điện thoại cho Uông Cảnh Dương, kêu hắn giúp mình mua nhiều thức ăn một chút, sau đó liền bắt đầu bế quan.

Đêm khuya, dưới ánh đèn, Lâm Yên một lần lại một lần phỏng đoán kỹ thuật diễn xuất.

Cô không có xuất thân chính quy, không có trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, chỉ có thể dựa vào năng lực lĩnh ngộ của chính mình, từng chút từng chút đi chinh phục lĩnh vực hoàn toàn mới này...

Đảo mắt một tuần lễ đã qua, tất cả sách chuyên nghiệp Lâm Yên đều đã "cày" một lần, lại xem hàng loạt tư liệu truyền hình điện ảnh, chính mình luyện diễn xuất một lần lại một lần.

Đối với một người mới hoàn toàn không hiểu công việc mà nói, điểm khó khăn nhất trong diễn xuất là cảm giác khi đối mặt ống kính, ở trước mặt ống kính, loại cảm giác mất tự nhiên cùng xấu hổ kia sẽ phóng đại đến hơn trăm lần.

Còn may là Lâm Yên khi 18 tuổi đã bắt đầu chinh chiến các giải thi đấu, tố chất tâm lý cực mạnh, am hiểu nhất là bài trừ sự quấy nhiễu từ bên ngoài, cảm giác này cũng không tồn tại.

Coi như là ở dưới ánh mắt hàng vạn người, cũng có thể trấn định tự nhiên như cũ, đây là điểm mạnh lớn nhất của cô.

Cho nên cô chỉ cần nắm giữ kỹ xảo diễn xuất, hiểu rõ cách suy diễn ra tinh túy của nhân vật là đủ.

Trước đó cô thông qua đọc hàng loạt sách chuyên nghiệp đã tìm được một chút cách thức, sau này thì cô thông qua xem đi xem lại nhưng video Bùi Vũ Đường gửi tới kia, từng chút từng chút phỏng đoán mỗi động tác, mỗi thần thái, mỗi ngữ khí lời nói của Bùi Duật Thành.

Nếu như có thể diễn ra một phần mười khí tràng của Bùi Duật Thành, cô cũng có thể có tự tin làm được cái thiết lập nữ tổng giám đốc bá đạo này.

Lâm Yên nhìn gương, một lần lại một lần luyện ánh mắt, cuối cùng cơ hồ cũng muốn luyện tới tẩu hỏa nhập ma.

"Hô... Mệt chết mất... Nghỉ ngơi một chút..." Lâm Yên sức cùng lực kiệt nằm nhoài trên bàn trang điểm.

Tổng giám đốc bá đạo quả nhiên không phải dễ bắt chước như vậy, nếu như khí tràng của bản thân chống đỡ không nổi, hơi không chú ý liền sẽ diễn hết sức không hài hòa, rất ngu ngốc.

Lâm Yên đang ngồi cảm thán, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.

Cô đột nhiên phát hiện... Sau khi từ lần trước ở biệt thự gặp qua một lần, Bùi Duật Thành đã một tuần lễ đều không tìm cô, một tuần lễ không có tìm cô!

Lâm Yên một khi chuyên tâm làm việc thì sẽ toàn thân toàn tâm chú tâm, quên hết thảy mọi chuyện ở thế giới bên ngoài, gần đây cô luyện tập kỹ thuật diễn xuất tập đến kinh thiên động địa, vậy mà suýt nữa quên mất chuyện chính mình có thêm một người bạn trai.

Ta đi! Làm sao lại có thể quên quả bom hẹn giờ này rồi?

Bùi Duật Thành đến cùng là có ý gì?

Mặc dù cô là một trạch nữ cái sắt thép, nhưng dù gì cũng đã từng yêu đương, dưới tình huống bình thường, làm bạn trai bạn gái, lâu như vậy mà ngay cả một cú điện thoại cũng không có, cũng quá không bình thường đi?

Bùi Duật Thành có phải giống như cô hay không, cũng quên vụ này rồi?

Lâm Yên nghĩ nửa ngày, cảm thấy chỉ có một khả năng, dùng thân phận địa vị của Bùi Duật Thành, đổi bạn gái đối với hắn mà nói là chuyện quá bình thường.

Lúc đó chỉ là nhìn thấy cô thú vị, nên thuận miệng đáp ứng, ngay sau đó liền đem cô ném ra sau đầu.

Dù sao Bùi Duật Thành là ai chứ, làm sao có thể đem dạng nữ nhân không quan trọng như cô nhớ ở trong lòng.

Cô nhiều nhất chỉ có thể coi là một trong muôn vàn kẻ ham muốn Bùi Duật Thành.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Lâm Yên cảm thấy hết thảy đều đã thông suốt, cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên giống với phỏng đoán trước đó của cô.

Càng làm cho Lâm Yên vui vẻ là, trong khoảng thời gian cô ở nhà gần đây, cuối cùng không tiếp tục lại "Phân liệt", nhân cách khác kia rốt cuộc không có đi ra nữa.

Hết thảy đều đang phát triển theo phương hướng tốt đẹp...

Lâm Yên cảm thấy, cô có thể bắt đầu kế hoạch nói chia tay...

Thế nhưng là...

Phải làm sao để nói chia tay?

Cái này thật sự là một việc cần kỹ thuật!

Nhất là đối phương là Bùi Duật Thành, hoàn toàn tìm không thấy lý do...

Lâm Yên mở trình duyệt ra, tìm tòi một chút: Làm sao để nói chia tay một cách tinh xảo với bạn trai?

Trên mạng trả lời đủ loại.

Có người nói: "Cô phá thôi, phá trời phá đất, hắn chịu không được liền chia tay với cô!"

Cái này không được, cô không dám, huống chi đối với gương mặt kia của Bùi Duật Thành, cũng phá không nổi a, nhìn một chút thì tức giận gì cũng tiêu tan...

Có người nói: "Cô thuê một nữ nhân đi dụ dỗ hắn, sau đó nói hắn vượt quá giới hạn, như thế xác định vững chắc liền có thể chia tay!"

Cái này cũng không được, thuê người phải bỏ tiền à.

Còn có người nói: "Chuyện này còn không đơn giản sao, tìm sai lầm của hắn! Không trả lời tin tức, không trả lời điện thoại, tam quan không hợp, yêu thích khác biệt, cái gì cũng được!"

Cái này... Giống như có thể thử xem!

Lật nhìn nửa ngày, Lâm Yên có được ích lợi không nhỏ.

Nguyên lai còn có khả năng làm như thế?

Lâm Yên đang học tập kỹ xảo, lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Yên tiện tay nhận, kết quả, vừa mới kết nối, đầu kia điện thoại liền truyền đến thanh âm hoảng hốt lo sợ của Bùi Vũ Đường —— "Đại tẩu! Cứu em!!!"

Vẻ mặt Lâm Yên cứng lại, "Tam thiếu? Xảy ra chuyện gì?"

"Em... Em gây họa... Lần này em thật sự xong đời... Đại tẩu... Ngoại trừ chị... Lần này không ai có thể cứu được em..." Thanh âm của Bùi Vũ Đường ở đầu kia điện thoại có chút nói năng lộn xộn, dường như là xảy ra chuyện lớn gì.

"Đến cùng là tình huống như thế nào, cậu từ từ nói, nói rõ!"

Ấn tượng của Lâm Yên đối với Bùi Vũ Đường là không sợ trời không sợ đất, không biết cậu ta sẽ bị chuyện gì mà sợ đến như vậy.

Bùi Vũ Đường vội vàng nói rõ lí do nói, "Em uống quá nhiều, rồi cùng Tống Diệu Nam nổi lên xung đột nhỏ, đánh một trận, tiến vào cục cảnh sát, sau đó em tìm nhị ca để nộp tiền bảo lãnh đem em ra..."

Lâm Yên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Há, cái kia chẳng phải không có chuyện gì sao?"

Cô còn tưởng rằng là việc lớn quan trọng gì liên quan đến mạng người, dọa cô giật mình.

Bùi Vũ Đường nghe thấy là nổ, cậu ta lại không có chút tính tình suy nghĩ tâm cơ nào, không có việc gì thì gọi làm cái gì, coi thật sự là không có chút ngoài ý muốn nào.

Bùi Vũ Đường trực tiếp kêu lên: "Vốn là không có việc gì! Thế nhưng trọng điểm là! Chuyện này bây giờ bị đại ca của em biết! Em! Nhất! Định! Chết!!

Đại ca của em đồng ý cho em làm tay đua xe, điều kiện là trong thời gian này em tuyệt đối không được gây họa, cũng không được tìm hỗ trợ trong nhà, nhưng bây giờ, em phạm vào điều kiện rồi!

Hiện tại! Tối hôm nay em liền bị đưa đi trường học ở Y quốc, toàn bộ 24h quản lý khép kín, ăn uống ngủ nghỉ đều sẽ có người đi theo, không đạt được yêu cầu của anh trai em thì sẽ một mực ở nơi đó tiếp tục chờ đợi! Khủng bố nhất là! Một khi em tiến vào, liền không còn có tự do!"

Lâm Yên hơi kinh ngạc, "Đáng sợ như vậy sao?"

"Dĩ nhiên là đáng sợ! Loại tháng ngày như vậy em đã sống vài chục năm, thật vất vả có được tự do, em cũng không muốn tiếp tục trở về cái lồng giam kia! Kêu em trở về không bằng để cho em đi chết!" Trong giọng nói của Bùi Vũ Đường tràn đầy hoảng sợ, xem ra bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng.

Bùi Vũ Đường vừa nói vừa khóc, "Đại tẩu, hiện tại em cũng đã hối hận đến xanh ruột, cũng đã nhịn lâu như vậy, làm sao lại nhất thời chủ quan chứ? Cũng trách em, thấy tâm tình của đại ca gần đây tốt, em liền buông lỏng cảnh giác, có chút quá phiêu, kết quả là gây họa..."

Lâm Yên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó khuyên nói, "Ách, Tam thiếu, kỳ thật tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể nói chuyện thật tốt với đại ca cậu một chút, Bùi tiên sinh là cũng là người dễ nói chuyện a!"

Ngữ khí của Bùi Vũ Đường tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, "Chị dâu, chị đang nói đùa gì vậy? Đại ca của em dễ nói chuyện? Chị đến cùng là có hiểu lầm gì với đại ca của em rồi?

Chỉ cần là chuyện đại ca của em đã quyết định, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ai tới nói cũng không được! Một khi em trở về, liền nhất định phải đi theo con đường mà anh ấy đã sắp đặt, một bước cũng không được sai, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội thứ hai!"

"Như vậy sao?" Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường hình dung, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

Mặc dù cô chưa gặp Bùi Duật Thành mấy lần, nhưng thật sự cảm thấy Bùi Duật Thành rất dễ nói chuyện, căn bản không giống người không có tình người, lạnh lùng chuyên chế như trong miệng của Bùi Vũ Đường.

Bằng không thì khi cô ba phen mấy bận làm chuyện bất kính với hắn, cũng sẽ không vẫn luôn không truy cứu, thậm chí dễ dàng đáp ứng lời "Tỏ tình" của cô như vậy...

"Chị dâu, van chị đấy! Chị mau tới đi! Chị bây giờ là tia hy vọng duy nhất của em! Em đang ở biệt thự của anh em! Sau khi chị qua đây sẽ có người đón ở cửa ra vào! Em là vụng trộm gọi cú điện thoại này cho chị, trợ lý của anh em sắp tới tịch thu tất cả thiết bị thông tin của em!" Bùi Vũ Đường đau khổ cầu khẩn.

Lâm Yên thật sự là có chút khó khăn, "Cái này... Cậu cũng đã nói anh của cậu không dễ nói chuyện, ai nói cũng đều vô dụng, tôi đây đi qua rõ ràng cũng vô dụng thôi! Mà có lẽ cậu có chút hiểu lầm với quan hệ của tôi và anh cậu, tôi mới gặp anh cậu hết thảy ba lần, anh của cậu chỉ là cùng tôi chơi đùa mà thôi, anh cậu cũng đã bảy ngày không có liên hệ với tôi..."

Đây dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ, cô là một người có cũng như không, chạy tới tính là gì?

Bùi Vũ Đường nghe vậy kinh hô: "Anh em chẳng qua là chơi đùa với chị? Làm sao có thể! Anh em là lần đầu tiên yêu đương! Anh ấy sẽ lấy mối tình đầu tới tùy tiện chơi sao?"

"Phốc hụ khụ khụ khụ ——" Lâm Yên bị ba chữ "Mối tình đầu" dọa cho phun ra.

Cô cô cô... Cô là mối tình đầu của Bùi Duật Thành?

Nói đùa sao!!!

Cô đến cùng có tài đức gì?

Chẳng lẽ đơn giản là cô giỏi vuốt mông ngựa (nịnh bợ)?

Đầu bên kia không biết có phải là có người đến hay không, Bùi Vũ Đường đột nhiên thấp giọng, "Đại tẩu! Van chị đấy! Coi như chị không tin tình cảm của chị cùng anh em, chẳng lẽ còn có thể không để ý tới tình cha con của hai chúng ta sao?"

Lâm Yên: "..."

Tình cha con cái quỷ gì...

Bùi Vũ Đường tựa hồ còn muốn nói gì nữa, chỉ là có lẽ sợ bị người nghe khác được, đầu kia đột nhiên cúp điện thoại.

Ngay sau đó, Wechat Lâm Yên đinh đinh đinh bắn ra mấy tin tức.

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Ba! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Ba! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Cứu! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Con! ]

Lâm Yên: "..."

Tình cha con này, thật sự khiến cho người ta có chút khó mà cự tuyệt...

Lâm Yên vô cùng bất đắc dĩ nhận những cái hồng bao kia.

Được rồi, mặc kệ đến cùng có thể giúp được hay không, đi xem một cái cũng không mất gì.

Vân Gian thủy trang.

Trong phòng khách, mấy vệ sĩ mặt không đổi coi giữ ở cửa ra vào, trợ lý một thân tây trang màu đen đang kiểm kê hành lý của Bùi Vũ Đường.

Ở giữa trên ghế sa lon, Bùi Duật Thành mặc quần áo trong nhà rộng rãi, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc, tùy ý dựa vào ở nơi đó, Bùi Vũ Đường thì "Phù phù" quỳ gối ở bên chân của hắn, đang kêu khóc không thôi.

"Anh, van xin anh, cầu anh tha cho em lần này đi, lần sau em tuyệt đối không dám..."

"Bùi tổng, hành lý của Tam thiếu đều đã chuẩn bị xong, có thể lập tức xuất phát đi tới Y quốc. Trường học bên kia cũng đã an bài thỏa đáng, là trường học tư nhân ngài tự chọn lựa kia, phương thức quản lý khép kín toàn bộ, sáng mai liền có thể làm thủ tục nhập học." Trợ lý đứng ở một bên, cung kính báo cáo.

Bùi Vũ Đường như là sói con hung tợn trừng vị trợ lý kia, "Tiên sư anh! Tôi không đi! Tôi có chết cũng không đi địa phương quỷ quái kia!"

Bùi Vũ Đường một bên rống một bên nhanh như chớp chạy đến bên Bùi Nam Nhứ, "Nhị ca! Nhị ca anh cứu em! Anh nói một câu đi! Anh giúp em khuyên nhủ đại ca!"

Bùi Nam Nhứ than nhẹ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vũ Đường, tính tình đại ca em còn không biết sao? Những gì nên nói anh đều đã nói, tiếp tục vì em cầu tình, chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa."

Bùi Vũ Đường lại vội vàng hỏi: "Cha ở bên đó thì sao, anh giúp em hỏi được không, cha nói thế nào?"

Bùi Nam Nhứ lắc đầu, "Cha nói, hết thảy đều nghe đại ca."

Bùi Vũ Đường quả thực không còn hy vọng, "Móa! Đây mịa nó là cha ruột sao? Bởi vì sợ anh em, ngay cả em đứa con ruột này cũng mặc kệ sao?"

Bùi Vũ Đường chỉ có thể lại chạy về chỗ Bùi Duật Thành cầu khẩn, "Đại ca, sự việc tối hôm nay thật sự chính là ngoài ý muốn, tiểu tử Tống Diệu Nam kia quá muốn ăn đòn, em uống quá nhiều mới nhịn không được mà động thủ, anh nhìn hai năm này xem, em vẫn luôn biểu hiện rất tốt, lại cho em một cơ hội đi, cầu anh à..."

Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, trong con ngươi sau thấu kính không có một tia cảm xúc: "Trình Mặc, cậu tự mình đưa đi."

Trợ lý hơi gật đầu: "Vâng!"

Lập tức chuyển hướng đến Bùi Vũ Đường: "Tam thiếu, mời."

Bùi Vũ Đường ngồi yên tại chỗ, huyết dịch toàn thân trong nháy mắt đều lạnh xuống, quả thực cảm giác trời cũng sắp sụp.

Cậu ta đã biết, quyết định của anh cậu ta, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Cậu ta xong rồi...

Cố gắng hai năm, phí công nhọc sức!

"Nhị ca! Nhị ca cứu em với!!!"

Bùi Nam Nhứ ở một bên tựa hồ cuối cùng vẫn là không đành lòng, thử mở miệng thăm dò nói, "Đại ca, biểu hiện của tam đệ trong hai năm này xác thực rất tốt, tiến bộ rất lớn, chuyện đêm nay em cũng đã đi điều tra một chút, mặc dù là tam đệ ra tay trước, nhưng cũng là do đối phương cố ý mở miệng khiêu khích trước, thuộc về chuyện có nguyên nhân, tam đệ cũng không phải là vô duyên vô cớ gây rối."

Bùi Vũ Đường nghe thấy liền liên tục gật đầu, trong con ngươi lại lần nữa dấy lên hi vọng.

Bùi Duật Thành cười như không cười nhìn thoáng qua Bùi Nam Nhứ, "Thế nào, em muốn nhúng tay?"

Bùi Nam Nhứ chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách to lớn nương theo ánh mắt như lơ đãng của đối phương trút xuống, trên trán xẹt qua một vệt mồ hôi lạnh, "Em chỉ nói là em hiểu rõ sự thật... Dĩ nhiên, quyết định của đại ca, em cho rằng vẫn là chính xác."

Đại khái là tính tình của Bùi Duật Thành trong hai năm này thật sự thu liễm quá nhiều, đến mức anh ta cũng đã đại ca này của mình chuyên chế ra sao, mới dám hết lần này đến lần khác nghi vấn quyết định của hắn.

Bùi Vũ Đường mắt thấy tất cả cứu viện đều ngủm: "...???"

Anh mẹ nó cứ như vậy phản bội?

Trợ lý Trình Mặc đẩy hai cái rương hành lý thật to, không nói một lời đứng ở bên cạnh Bùi Vũ Đường, thấy Bùi Vũ Đường bất động, nhìn thoáng qua hai vệ sĩ ở phía cổng.


Vệ sĩ thấy vậy gật đầu, cùng đi tới, chuẩn bị cưỡng chế đem người mang lên xe.

Trình Mặc đẩy hai cái rương hành lý thật to, không nói một lời đứng ở bên cạnh Bùi Vũ Đường.

Thấy Bùi Vũ Đường chậm chạp không di chuyển, hắn nhìn thoáng qua hai vệ sĩ ở phía cổng.

Hai vệ sĩ hiểu ý, cùng lúc tiến lên.

"Tam thiếu, xin ngài đừng để chúng tôi khó xử..."

"Không, tôi không đi! Tôi không đi!"

"Đắc tội." Hai vệ sĩ nhìn nhau một cái, chỉ có thể dùng phương thức cưỡng chế, mỗi người giữ lấy một bên của Bùi Vũ Đường.

Hai vệ sĩ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, Bùi Vũ Đường căn bản không có năng lực chống trả, huống chi cậu ta cũng không dám động thủ trước mặt đại ca.

Mắt thấy sắp bị kéo lên xe, lúc này, từ cổng đột nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt của nữ hài ——

"Cái kia... Thật có lỗi... Quấy rầy một chút..."

Lâm Yên vừa vào cửa liền thấy Bùi Vũ Đường cả người mang hành lý bị hai đại hán vạm vỡ đè lại, cho nên bị hù đến không nhẹ.

Xem ra những lời Bùi Vũ Đường nói qua điện thoại cũng không phải khoa trương...

Bùi Vũ Đường vừa nhìn thấy Lâm Yên, quả thực giống như thấy cha ruột, đẩy hai vệ sĩ ra liền vọt về phía Lâm Yên: "Ba ba! Ba ba! Ba cuối cùng đến rồi!"

Bùi Nam Nhứ: "..." Ba ba?

Bùi Duật Thành: "..."

Hai vệ sĩ cùng trợ lý ở một bên nghe được một tiếng "Ba ba " kinh thiên động địa của Bùi Vũ Đường Này, cũng đều là một mặt mộng bức.

Lâm Yên lúng túng không thôi nhìn thoáng qua nam thần cùng bạn trai đương nhiệm của mình, cắn răng nghiến lợi trừng Bùi Vũ Đường: "Chú ý từ ngữ của cậu..."

Cậu nếu gọi tôi là ba ba, vậy quan hệ của tôi cùng Bùi Nam Nhứ và Bùi Duật Thành trở thành thế nào rồi?

Bùi Vũ Đường khúm núm ủy khuất, "Đại tẩu, em không muốn tới Y quốc ở biệt thự to lớn như sân bóng kia, không muốn đi học ở ngôi trường chuyên dành cho vương tử công chúa quý tộc kia, không muốn trở về kế thừa gia sản ngàn tỉ của Bùi gia... Cầu xin chị mau cứu em nha!"

Lâm Yên quả thực nghe đến xạm mặt lại, "..."

Cứu cái rắm! Nghe những lời này làm sao cô lại rất muốn đánh chết cậu ta chứ?

Đối mặt với bạn gái đã bảy ngày không có liên hệ như cô, biểu hiện của Bùi Duật Thành tựa hồ không có biến hóa chút nào, thái độ cũng giống như bình thường.

Bóng đêm từ ngoài cửa sổ bao phủ vào, sắc mặt nam nhân một nửa dưới ánh đèn của phòng khách, một nửa bị bao phủ trong bóng tối của đêm đen, cặp con ngươi phía sau thấu kính kia lạnh như ánh trăng nhuộm một tia lạnh lẽo, thâm trầm giống như mấy vạn dặm dưới biển sâu.

Lâm Yên rất không quen với quan hệ đột nhiên thay đổi giữa mình và Bùi Duật Thành, cho nên thấy mặt thực sự rất là xấu hổ, ngay cả muốn mở miệng nói cái gì cũng không biết.

Dù sao cô trước đó nói thầm mến nhiều năm, tình thâm không hối hận cái gì đó cũng đều là tự nghĩ ra, Bùi Duật Thành đối với cô chẳng qua chỉ là người xa lạ vừa mới gặp mặt vài lần mà thôi, hơn nữa còn mang trên người thân phận địa vị quá xa không thể chạm tới đối với người phàm như cô.

Lâm Yên trợn trắng mắt liếc Bùi Vũ Đường, ghét bỏ mà đẩy cậu ta ra, sau đó lúng túng không thôi lên tiếng chào hỏi Bùi Duật Thành, "Khục, Bùi... Bùi tiên sinh... Ngài tốt..."

Bùi Duật Thành dụi tàn thuốc giữa ngón tay, ánh mắt lạnh như trăng rơi vào trên mặt của cô, "Lâm tiểu thư, chào buổi tối."

Lâm Yên nghiêng đầu trừng Bùi Vũ Đường, hạ giọng mở miệng, "Thấy chưa, tôi cùng đại ca cậu thật sự không quen, tôi ngay cả lời cũng không biết nên nói thế nào với đại ca cậu, cậu còn kêu tôi xin tha cho cậu..."

Thái độ của Bùi Duật Thành như thế kia, đều khiến cô hoài nghi chuyện ngày đó chẳng qua là ảo giác.

Bùi Vũ Đường cũng bị phương thức ở chung của Lâm Yên và Bùi Duật Thành làm cho kinh sợ, làm sao có thể lạnh nhạt như thế?

"Ngủ cũng đã ngủ rồi còn không quen?" Bùi Vũ Đường thốt ra.

Lâm Yên nghĩ đến mấy tin Wechat "Chính mình" gửi cho Bùi Vũ Đường kia, không có cách nào nói rõ lí do, uất ức đến muốn chết: "Ngủ rồi thì không thể không quen sao?"

Bùi Vũ Đường liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, "Con mặc kệ! Ba ba ba phải cứu con! Ba không thể trơ mắt nhìn con cứ như vậy bị đưa đi, con nhỏ yếu như vậy tội nghiệp như vậy, ba nhẫn tâm sao?!"

Lâm Yên: "Tôi đúng là rất nhẫn tâm..."

Không thể đua xe, cũng chỉ có thể trở về kế thừa gia sản ngàn tỉ, thật đúng là đủ nhỏ yếu, tội nghiệp lại bất lực!

Loại vô hình khoe của này quả thực lóe mù mắt những người nghèo khó như cô.

Bùi Vũ Đường: "Thế nhưng ba ba cũng đã thu hồng bao con hiếu kính!"

Lời này của Bùi Vũ Đường vừa nói ra, Lâm Yên lập tức chột dạ: "A..."

Cầm điểm yếu của cô...

Hồng bao của tên trẻ trâu này cũng thật lớn, bốn cái hồng bao tất cả đều là 188.

Ầy, làm sao lại không quản được tay của mình chứ!

Lâm Yên nháy nháy mắt, cực kỳ đau lòng hỏi một câu: "Hiện tại tôi trả lại cho cậu, còn kịp chứ?"

Bùi Vũ Đường càng đau lòng hơn: "Không còn kịp rồi, điện thoại di động của em đã bị thu, thẻ cũng bị khóa lại, chị trả lại cũng vô dụng!"

Lâm Yên: "..."

Cho mày tiện tay! Cho mày tiện tay này! Khi không đi mở cái hồng bao gì chứ!

Trên ghế sa lon, Bùi Duật Thành nhìn lướt qua hai người đang đứng nói nhỏ ở cổng, "Lâm tiểu thư, tìm tôi có việc?"

Bùi Vũ Đường tranh thủ thời gian đẩy Lâm Yên, "Nhanh nhanh nhanh, anh em gọi chị đấy!"

"Cậu cái đồ hố cha này!" Lâm Yên cắn răng nghiến lợi trừng cậu ta, sau đó tranh thủ thời gian vội vàng hấp tấp trả lời Bùi Duật Thành, "Cái kia, có có, là có chuyện... Có chuyện rất lớn tìm ngài..."

Được rồi được rồi...

Ai bảo cô thích lấy việc giúp người làm niềm vui như thế chứ!

Vì giữ gìn đam mê cùng chính nghĩa, vì thiếu niên máu nóng mộng tưởng, liều mạng!

Chỉ là, tình huống trước mắt này, nếu cô đi lên khuyên, làm không tốt không chừng còn dẫn lửa thiêu thân, cho nên khẳng định không thể nói thẳng cô là đến giúp Bùi Vũ Đường cầu tình.

Bảy ngày không liên hệ, đột nhiên chạy tới cửa lại là vì người khác cầu tình, như vậy có thể nói được sao?

Thiết lập nhân vật của cô khẳng định sẽ sụp đổ!

Cho nên, trước khi cầu tình, cô cần phải nói sao để ổn định thiết lập nhân vật của mình trước...

Đúng! Thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật!

Cô yêu Bùi Duật Thành, yêu chết đi sống lại, cô là người theo đuổi Bùi Duật Thành điên cuồng, thậm chí đã nhanh chóng biến thành biến thái cuồng theo dõi, cho nên, vừa xác định quan hệ yêu đương, bảy ngày không thấy, tiểu biệt thắng tân hôn gặp lại lần nữa, cô phải làm sao biểu hiện mới không đột ngột đây?

Bùi Duật Thành nghe vậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía cô: "Phải không?"

"Đúng..."

Đại não Lâm Yên chuyển động nhanh như gió, dùng phương thức chuyện xưa bên trong kịch bản mới học được gần đây, mô phỏng một chút "Nhân cách sắc quỷ" kia hẳn là có hiệu quả.

Thế là, một giây sau, Lâm Yên cắn răng một cái, vừa nhắm mắt, liền giống như một đầu xe lửa nhỏ ô ô ô chạy như bay về phía Bùi Duật Thành.

Sau đó...

Trực tiếp toàn bộ nhào vào trong ngực Bùi Duật Thành.

Trước đó tất cả đều là cô bị ép phi lễ Bùi Duật Thành, nhưng bây giờ vì thiết lập nhân vật, lại không thể không tiếp tục phi lễ...

Cô cảm giác mình quả thực là quá nghiệp chướng!

Chờ Bùi Duật Thành kịp phản ứng, thân thể dịu dàng cùng hương sữa tắm tươi mát của nữ hài đã nhào vào đầy cõi lòng...

Đáy mắt nam nhân gió nhẹ mây bay trước sau như một rõ ràng xẹt qua một vệt kinh ngạc, thoáng qua lại trở về thành con ngươi u ám đến giống như bóng đêm không thể tan, thân thể của hắn bởi vì nữ hài đột nhiên xông tới, mà thoáng nghiêng về phía sau một chút, trong đó một tay vô ý thức đỡ hờ ở bên eo nữ hài...

Lâm Yên sử dụng kỹ xảo diễn kịch bản thân mới tôi luyện được gần đây, để bản thân hoán đổi đến trạng thái thiếu nữ yêu đương, mà sự thực là, giờ phút này, khoảng cách gần nam nhân này đến như vậy, còn là chính mình chủ động, trạng thái này của cô không cần diễn cũng đủ giống...

"Tôi... Chuyện lớn của tôi chính là... Em nhớ anh lắm nha..."

Thanh âm mềm mại yêu kiều của nữ hài, vang lên ở bên tai nam nhân...

Bùi Vũ Đường: "...???"

Vừa nãy chẳng phải còn nói không quen đó sao?

Người kinh ngạc ở hiện trường không chỉ có Bùi Vũ Đường, còn có hai vị vệ sĩ kia.

Vệ sĩ trơ mắt nhìn một cô gái ăn mặc tùy tiện bổ nhào về phía ông chủ nhà mình, phản ứng đầu tiên chính là tranh thủ thời gian mau chóng hộ giá.

Vẫn là Bùi Nam Nhứ ở bên cạnh dùng ánh mắt ra hiệu, đồng thời hơi đưa tay ngăn lại, mới cản được động tác của hai vị vệ sĩ.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Lâm Yên tiếp cận Bùi Duật Thành, lần trước là trực tiếp ngã ở trên người người ta, lần trước nữa ở bệnh viện trực tiếp đưa tay ra sờ soạng, lần trước trước nữa ở biệt thự càng không biết đã làm những chuyện bất kính gì hơn, thế nhưng, đây là lần đầu tiên Lâm Yên ở trong trạng thái tỉnh táo chủ động tiếp cận Bùi Duật Thành.

Mà lại còn nói chuyện buồn nôn như vậy, cô thật sự đã sắp không thèm đếm xỉa đến mặt mo của mình!

Giờ phút này, trên người Bùi Duật Thành chỉ mặc một bộ áo dệt len mỏng manh, mặc dù một tay của cô đã đặt ở trên ghế sa lon cố gắng tránh khỏi thân thể của Bùi Duật Thành, nhưng một tay khác lại không ổn định, cứ như vậy cách một tầng vải thật mỏng đặt ở bụng dưới của nam nhân, rõ ràng cảm thụ được đường cong cơ bắp căng đầy nơi đó...

Mẹ nó! Muốn mạng!

Lâm Yên hoàn thành thiết lập nhân vật một cách hoàn mỹ, nên vội vàng chuẩn bị đứng dậy, kết quả, bởi vì quá hốt hoảng, một tay bị trượt, lại rơi xuống dưới.

Lần này, hai cánh tay đều đặt ở trên thân của nam nhân, muốn chết mà không thể chết...

Lâm Yên nhìn quần áo bằng phẳng của nam nhân bị chính mình mạnh mẽ vò nát, trong lòng tràn đầy cảm giác tội ác!

"Thật xin lỗi thật xin lỗi... Tôi không phải cố ý..."

Lâm Yên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một vạn lần, nhưng phim còn phải tiếp tục diễn, chỉ có thể tranh thủ thời gian mau lẹ để chuồn mà mở miệng nói, "Lông mày của ngài không chỉ đơn thuần là lông mày, mà là hoa trong gương, trăng trong nước, con mắt không chỉ đơn thuần là con mắt, mà là sông lớn chảy siết, ánh sao óng ánh, miệng không chỉ đơn thuần là miệng, mà là đoá hoa hồng cuối cùng trên cái tinh cầu này, vừa rồi tôi tuyệt đối không phải cố ý ngã sấp xuống, là gần đây tôi có chút tụt huyết áp, bởi vì quá lâu quá lâu không có gặp ngài..."

Bùi Vũ Đường: "..."

Bùi Nam Nhứ: "..."

Vài vị vệ sĩ trợ lý: "..."

Trơ mắt nhìn Lâm Yên thậm chí ngay cả bản nháp cũng không soạn, trực tiếp một hơi nói ra lời nói này, mấy người vây xem bên cạnh tất cả đều nhịn không được lộ ra biểu hiện cảm thán.

Bùi Duật Thành tựa hồ cũng hơi ngơ ngác một chút, lập tức rủ con ngươi xuống, cười khẽ một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn như đàn Cello nhẹ giọng mở miệng, "Tụt huyết áp?"

Lâm Yên: "Khục... Là... là......"

Trời ạ, quá xấu hổ a a a!

Vì thích cùng chính nghĩa, cô cũng thật sự là liều mạng!

Hơi lạnh trong con ngươi Bùi Duật Thành hiện ra gợn sóng, nghe vậy, hắn cũng không nói gì thêm, mà là đột nhiên giơ một tay đang đỡ hờ ở bên hông nữ hài phòng ngừa cô ngã sấp xuống, sau đó, chậm rãi tháo kính mắt trên mặt xuống...

Lâm Yên: "...!!!"

Sau khi không có kính mắt che chắn, trong nháy mắt giống như gió núi thổi tan sương mù dày đắc, đôi con ngươi mị hoặc đến làm người sợ hãi kia của nam nhân cứ như vậy hoàn toàn lộ ở trước mắt của cô.

Trong nháy mắt, trái tim Lâm Yên nhảy lên kịch liệt.

Đột nhiên lấy mắt kính xuống, Bùi Duật Thành quả thực là hồn xiêu phách lạc!

Đây cũng quá chọc người khác muốn phạm tội!

Ngay khi tâm thần Lâm Yên kịch liệt chấn động, nam nhân đột nhiên dùng tay đang cầm kính mắt nhẹ nhàng đè xuống sau gáy cô.

Một giây sau, một nụ hôn môi tựa như đoá bồ công anh thổi rơi bên đồng ruộng, như gió mát khẽ vuốt qua mặt sông, cực mềm cực nhẹ rơi vào bờ môi của cô...

Khoảng cách gần đến nỗi có thể cùng nghe thấy hơi thở của nhau, nam nhân mở miệng hỏi ——

"Còn tụt sao?"

Lâm Yên: "...!!!"

Cô là ai! Cô ở đâu! Cô đang làm gì!

Vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị Boss của mình nhét một đống thức ăn cho chó khiến một đám vệ sĩ và trợ lý trợn mắt hốc mồm, rương hành lý Bùi Vũ Đường mới cướp từ trong tay trợ lý về còn chưa cầm chắc, "Đùng" một tiếng trực tiếp rơi xuống trên mu bàn chân làm cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Lâm Yên bị tiếng kêu rên của Bùi Vũ Đường làm giật mình mà lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian lắc đầu liên tục, lách mình ngồi vào một bên, "Không không không... Không tụt!"

Quả thực phải là huyết áp tăng vọt mới đúng à?

Không phải nói là mối tình đầu sao?

Lần đầu tiên yêu đương mà cứ thích trêu chọc như vậy sao?

Ai chịu nổi được!

Dùng tâm mà nói, nụ hôn vừa rồi của Bùi Duật Thành quả thực nhẹ đến gần như không cảm nhận được, vừa chạm vào đã rời, vô cùng lễ độ cùng kiềm chế, lại làm cho trái tim của cô đập còn nhanh hơn so với khi phải dùng kỹ năng bẻ cua cực hạn khi vào đoạn cua cuối lúc thi đấu.

Một vệ sĩ bên cạnh sau khi lấy lại tinh thần, nhịn không được hỏi Bùi Vũ Đường: "Tam... Tam thiếu... Nữ nhân này là ai vậy?"

Bùi Vũ Đường một mặt kiêu ngạo mà mở miệng, "Cha tôi!"

Vệ sĩ: "...???"

Bùi Vũ Đường: "Bạn gái của đại ca tôi! Chị dâu* tương lai của tôi!"

*Bởi vì trước đó Bùi Vũ Đường còn phân vân đại tẩu và nhị tẩu nên để đại tẩu để dễ phân biệt. Bây giờ Lâm Yên và Bùi Duật Thành coi như "xác định quan hệ" nên để chị dâu cho dễ nghe nhé.

Hai vệ sĩ nghe vậy liếc nhau, đều là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, bọn họ đi theo bên người ông chủ đã rất nhiều năm, mấy năm nay nữ nhân yêu thương nhung nhớ không biết có bao nhiêu, đều không thấy ông chủ mảy may động tâm, làm sao lại đột nhiên có thêm một người bạn gái có quan hệ thân mật như vậy?

Dù sao cũng là việc tư của ông chủ, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, tranh thủ thời gian tiếp tục làm chính sự.

"Tam thiếu, vẫn là mời ngài mau lên đường đi!"

"Đúng vậy, đừng để chúng tôi khó xử!"

"Lên đường? Lên đường gì! Tôi không đi! Tôi chết cũng không đi!"

Cuộc trò chuyện trở về việc chính, Bùi Vũ Đường lại bắt đầu gào —— "Chị dâu! Chị dâu! Chị phải cứu em nha!!!"

Nghe thấy Bùi Vũ Đường kêu rên, Lâm Yên mới hồi phục tinh thần lại.

Vừa mới trầm mê sắc đẹp, suýt chút quên đi chính sự.

"Bùi tiên sinh..."

Lâm Yên vội vàng nhìn về phía Bùi Duật Thành, thử mở miệng thăm dò nói, "Chuyện của Tam thiếu tôi cũng nghe nói một chút, uống rượu đánh nhau xác thực không đúng, chỉ là, đối phương cái tên quý công tử gọi là Tống Diệu Nam kia rõ ràng cũng không phải loại lương thiện gì, lần trước tôi còn gặp qua một lần, rõ ràng là cố ý khiêu khích, lập mưu cho Tam thiếu nhảy vào, lần này Tam thiếu khẳng định cũng không phải cố ý, tám phần mười là rơi vào trong bẫy của đối phương..."

Bùi Vũ Đường một bên nghe thấy liền liên tục gật đầu, "Đại ca, chị dâu nói không sai, thật sự chính là cháu trai kia cố ý khiêu khích trước!"

Đáy mắt Bùi Duật Thành không có một tia ấm áp, "Đối phương khiêu khích... Cho nên, em ngay cả năng lực phân rõ cơ bản nhất cùng năng lực tự điều khiển đều không có?"

Ánh mắt Bùi Duật Thành lạnh đến quả thực khiến cho người ta phát lạnh, Bùi Vũ Đường hoàn toàn không dám nhìn thẳng con mắt của anh ruột, co đấu lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lâm Yên cũng lập tức cảm thấy áp lực như núi lớn, yếu ớt mở miệng nói, "Nói thì nói như thế, chỉ là, dù sao Tam thiếu tuổi tác còn nhỏ, mấy bé trai ở tuổi này xúc động một chút, kỳ thật cũng rất bình thường."

Bùi Vũ Đường tiếp tục gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, bé trai như em ở cái tuổi này, đánh nhau không phải rất bình thường sao?"

Bùi Duật Thành: "Tuổi còn nhỏ không phải lý do để phạm sai lầm, anh cũng không cần biết bất kỳ lý do gì, lúc trước chính em cùng anh quyết định quy tắc, nếu vi phạm, tự nhiên nên trả giá đắt."

Trên mặt Bùi Vũ Đường một hồi chột dạ, lập tức cúi đầu thấp hơn...

Lâm Yên nghe vậy, ánh mắt liếc qua rơi vào một phần văn kiện trên bàn trà trên, dường như là "Ba điều quy ước" lúc trước của Bùi Vũ Đường và Bùi Duật Thành, mặt trên còn có chữ ký cùng dấu vân tay của chính Bùi Vũ Đường.

Khó trách Bùi Vũ Đường dùng bất cứ khả năng nào dù nhỏ nhất, kể cả tìm một người ngoài như cô đến hỗ trợ, Bùi Duật Thành hoàn toàn là khó chơi a, huống chi hắn vốn chiếm lý ngay từ đầu, sau hai ba câu, chính cô cũng nhanh chóng sắp bị tẩy não.

Muốn thuyết phục hắn bằng cách giảng đạo lý, đây là không thể nào.

Hơn nữa lại là dạng người chú trọng nguyên tắc như Bùi Duật Thành, càng không có khả năng phá lệ.

Đây cũng quá khó làm...

Cô vốn cũng không phải người biết tranh luận, trước đó khi cãi nhau với Hàn Dật Hiên, ngay cả một lần cũng không thắng nổi, mỗi lần đều là cô thỏa hiệp, ai bảo cô nói không lại người ta chứ!

Lâm Yên thở dài, cho Bùi Vũ Đường một ánh mắt báo hiệu "Tôi đã tận lực, cậu tự cầu phúc, năm sau tôi sẽ đốt tiền giấy cho cậu".

Trong lòng Bùi Vũ Đường vô cùng rõ ràng điểm này, giãy dụa đến bây giờ cũng chỉ là không cam lòng mà thôi.

Thiếu niên nhìn chằm chằm văn bản tài liệu trên bàn trà, một tia sáng cuối cùng trong con ngươi cũng triệt để mờ dần, quả đấm siết chặt, mắt đỏ hồng mở miệng nói, "Chuyện đã đáp ứng không làm được, là lỗi của em, em đi chính là..."

Lâm Yên cũng thật sự là không có biện pháp, cô hơi ngồi gần Bùi Duật Thành bên cạnh một chút, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng giật giật tay áo nam nhân, "Cái kia, thật xin lỗi, tôi cũng biết là việc nhà của ngài, tôi không nên nhúng tay, chỉ là... Thật không thể cho Tam thiếu một cơ hội sao?"

Bùi Duật Thành: "..."

Lâm Yên: "Lại cho cậu ấy một cơ hội đi, van ngài... Có được hay không?"

Bùi Duật Thành không nói gì, ánh mắt lành lạnh từ ánh mắt cầu khẩn của theo nữ hài, rơi vào trên tay nhỏ của nữ hài đang lôi kéo ống tay áo của mình.

Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, "Cái kia, nếu thực sự không được, coi như xong..."

Không biết qua bao lâu, ngay khi Lâm Yên đã chuẩn bị tiễn đưa Bùi Vũ Đường, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của nam nhân...

Bùi Duật Thành: "Có thể."

Lâm Yên: "..."

Bùi Nam Nhứ: "..."

Bùi Vũ Đường: "...!!!"

Cậu ta nghe thấy cái gì?

Chính Lâm Yên cũng mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, "Ách, ngài... Ngài đáp ứng?"

Tại sao vậy! Vì sao đang bình thường lại đột nhiên đáp ứng! Chính cô cũng cảm giác mình không thể khuyên nổi!

"Có thể lại cho nó một cơ hội." Bùi Duật Thành cho câu trả lời khẳng định.

Lâm Yên nhịn không được hỏi: "Vì cái gì đột nhiên lại đáp ứng..."

Bùi Vũ Đường cùng Bùi Nam Nhứ nghe vậy cũng soàn soạt nhìn về phía anh ruột.

Bọn họ hiểu rất rõ tính tình của người đại ca này, dùng sự thông minh của hắn, không ai có thể thuyết phục hắn, nguyên tắc của hắn cũng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ chuyện gì phá hư.

Cho nên vừa rồi Bùi Duật Thành chẳng qua chỉ nói một câu lạnh lùng "Em muốn nhúng tay?", Bùi Nam Nhứ liền trực tiếp từ bỏ giảng đạo lý.

Khi Lâm Yên mặt mũi tràn đầy khó hiểu, đuôi lông mày đen như nhiễm mực nước của Bùi Duật Thành nâng lên một ý cười nhàn nhạt, nhìn chăm chú nữ hài, chậm rãi mở miệng nói: "Cùng bạn gái nói đạo lý, cũng không phải là hành vi sáng suốt."

Lâm Yên: "..."

Lại... Đây quả thực là một kích trúng tim!

Trong nháy mắt nam nhân vừa nói, Lâm Yên chỉ cảm thấy tiếng tim đập loạn quen thuộc lại bắt đầu, trước mắt người này, một giây trước rõ ràng còn lạnh đến kết băng, không có chút chỗ trống cứu vãn nào, một giây sau, khi lại đối mặt với cô, hóa thành hoàn toàn cưng chiều cùng thỏa hiệp.

Bùi Vũ Đường: "...!!!"

Đây cũng đối đãi quá khác nhau a?

Bùi Duật Thành nói xong, lại mở miệng nói một câu: "Ngoài ra, có thể nhúng tay."

Lâm Yên còn có chút sững sờ, cho nên nhất thời không có lý giải được ý của Bùi Duật Thành: "Có ý gì?"

Bùi Duật Thành: "Chuyện nhà của tôi."

Chuyện nhà của tôi, cô có thể nhúng tay.

Bùi Nam Nhứ: "..." A, tâm tình tựa hồ có chút phức tạp à.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia