ZingTruyen.Asia

Co Dau Thu 7 Satzu Futa Chuyen Ver

Sáng sớm những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu vào phòng cô, xuyên qua tấm rèm màu trắng bay thướt tha trong gió, mi cô chớp chớp, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay qua mũi cô dịu nhẹ, mùi thơm nhè nhẹ này có phải là...mùi của chị? Hay nhớ nhung chị quá mà sinh ảo tưởng, cô ôm cái gối bên cạnh nước mắt chảy thành dòng.

Cốc cốc cốc

“Thiếu phu nhân! Mời xuống ăn sáng”

“Tôi biết rồi!”

Cô chân trần bước xuống xỏ dép, đứng kéo nhẹ tấm rèm ra, gió mơn man thổi vào gương mặt mịn màng của cô, mái tóc dài lòa xòa bay nhè nhẹ

Ngón tay cô mơn man cánh hoa mỏng manh, ngón tay nhỏ bé khều khều chiếc lá, chậu hoa cô trồng nay đã nở hoa rồi, cô thường tưởng tượng viễn cảnh chiều chiều cô lại cùng Chou Tzuyu ngồi uống trà chiều bên ban công, cùng nhau trò chuyện, cùng ngắm hoàng hôn, cùng nhau sống qua ngày

Nhưng...bây giờ chị đang ở đâu?...đi đâu mới tìm được chị? Có ai nói cho cô biết không?
“Chou Tzuyu! Rốt cuộc...chị đang ở đâu?”

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên, cô cất giọng nhỏ nhẹ

“Vú nuôi! Bà xuống dưới trước đi! Cháu xuống ngay đây!”

“Con dâu ai đời lại để mẹ chồng đợi cơm dưới nhà thế kia?”

Cô giật mình quay lại thì mới nhận ra người vào phòng là Thái Anh , ả ta mặc đồng phục của trường, vẫn cách trang điểm đó, đậm và sặc sỡ

“Đây là phòng của tôi! Mong cô tự trọng!”

“Hmm khách đến nhà lại không xuống tiếp đón! Lại còn giở giọng!”

Cô không quan tâm liền xoay người bước đi liền bị ả ta nắm lại, thì thầm vào tai cô

“Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi! Sao lại so sánh với vàng bạc được hả? Hay cô tưởng cỏ dại lại được như hoa hồng? Dẫu cô có cố gắng đến mấy cũng không thể bằng tôi được đâu!”

Ả buông tay cô ra, tay liền sờ vào những nụ hoa, cô quay lại nhìn rồi nói

“Buông ra! Tay cô bẩn như vậy đừng động vào nó!”

.....choang.....

Bình hoa bị cô ta một tay mà quất làm văng xuống sàn vỡ tan, còn bị cô ta dùng giày mà dẫm lên, cô hốt hoảng chạy đến giơ tay ra ngăn chặn, nhưng bị ả một cẵng mà đá đi, làm cô té nhàu

Nghe trên phòng tiếng đỗ vỡ Chou phu nhân liền sai ông tài xế đang đứng trước cửa chạy lên xem, bà thì được hầu gái dắt tay lên sau, đến phòng đã thấy Thái Anh tay chân máu me chảy ra, đầu thì tóc rối bù, nước mắt giàn dụa, mảnh vỡ của lọ hoa văng lung tung, bà không hiểu điều gì đang xảy ra thì Thái Anh đã gào thét lên chạy đến ôm tay bà mà thút thít

“Sa Hạ...cô ấy...”

Bà nhìn Sa Hạ rồi hỏi từ từ nhẹ nhàng

“Sa Hạ...chuyện này...”

“Mẹ! Mẹ à! Mẹ...thật ra cô ta...Con không...con...”

Thái Anh thừa lúc Sa Hạ không nói nên lời nên gào lên

“Bác gái à! Huhu cháu chỉ lên phòng gọi Sa Hạ xuống ăn sáng thôi, nhưng vừa vào đã bị cô ấy mắng, cháu...cháu đâu làm sai gì, chỉ hỏi bình hoa cô ấy trồng sao mà khéo thế, sờ một chút mà cô ta đã xô ngã cháu, mảnh vỡ đâm vào người cháu chảy máu, bác xem này! Chú tài xế...cũng thấy ạ!”

Ả quay sang ông tài xế rồi nháy mắt một cái

Ông ấy liền nhanh chóng đáp lời

“À...À...Lúc nãy tôi vừa lên đã thấy...thấy Thiếu phu nhân nắm đầu cô Thái Anh vật xuống sàn ạ! Tôi đã ngăn cản lại!”

Chou phu nhân mặt mũi đen lại, nhìn cô vẫn từ tốn mà hỏi

“Sa Hạ...nói mẹ nghe đi! Họ nói có thật không?”

“Không! Họ nói dối! Chú à! Sao chú lại nói dối? Chú...chú nói đi chứ!”
Thái Anh quát cô, còn xô cô ra

“Còn nữa! Hôm trước tôi thấy cô lên xe của Trịnh Nghiên về nhà, cô nói đi! Hai người có giang tình gì? Cả trường ai cũng đồn ầm cả lên rồi, còn giấu mặt đi đâu được hả? Bác gái cho cô xe đi học, còn mướn cả tài xế chở cô đi, đúng là không biết điều, bác gái xem...”

Bà lúc này đã giận đến đỏ mặt, nhưng thái độ từ tốn không đổi

“Sa Hạ...mẹ muốn nghe con nói! Nói đi con!”

“Mẹ à...hôm ấy...xe bị hỏng lốp...chú tài xế bảo là phải đợi, con đứng đợi nhưng...nhưng  cô ta...à không...bạn cùng trường chở con ạ! Mẹ tin con đi, mẹ...”

“Hôm ấy xe không hư thưa phu nhân! Tôi đợi thiếu phu nhân ở cửa nhưng thiếu phu nhân lại bảo đi với bạn nên sai tôi về trước ạ! Hôm ấy tôi đâu có nói như thế”

Cô như bị giáng xuống một cú đấm

“Chú à, hôm ấy!”

“Thôi đủ rồi!”

Chou phu nhân hét lên khiến tất cả im bặt, cô sững sờ

“Mẹ tin con đi mà!”

“Mẹ tin con! Vậy...lấy gì làm niềm tin đây?”

Ngoài trời rào rào những giọt mưa, cơn mưa to nặng hạt kéo đến, cô gào thét khóc trong mưa, cô bị nhà họ Chou tống đi trong mưa, cô quỳ trước cổng cầu xin bà tha thứ, cơn mưa cứ kéo dài, còn cô cứ quỳ cứ gọi như gào thét trong tiếng mưa lộp độp.....

“Mẹ ơi con không sai! Chou Tzuyu em không sai!”

Một cô gái cầm một chiếc ô lại đứng chỗ cô che cho cô

“Cô gái à! Họ không cần em thì còn có tôi cần! Họ bỏ rơi em thì cứ đi theo tôi! Tội gì phải như thế hả?”

Cô ngước mắt lên nhìn, mắt nhòe đi vì nước mắt, cô ngất đi, cô ta quăng cả ô rồi bế cô lên đi trong mưa

Thái Anh trong nhà nhìn ra liền hài lòng mà mỉm cười, nhưng đột nhiên Trịnh Nghiên lại xuất hiện, lòng ghen tuông lại nổi lên cô bóp tay dậm chân thìn thịt

“Bác gái xem xem! Cô ta lại đi với người khác nữa kìa!”

Trịnh nghiên bế cô trên tay, đôi mi cô nhắm chặt, cô ta đang bước đi thì dừng chân lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn vào căn nhà đó, nơi Thái Anh đứng, 1 giây lườm cô khiến cô ta giật bắn mình, chỉ biết lầm lũi mà đi vào nhà, cô ta lại nhìn cô trên tay mình đã rũ rượi đi rồi, gương mặt trắng bệch không chút sức sống

Tài xế từ trong xe chạy ra mang cả ô bật lên che cho cô ta, mở luôn cửa xe để cô ta thả cô vào

Cô ta gương mặt lạnh lùng

“Về nhà!”

Tài xế đạp ga phi thẳng trong mưa chạy một mạch về Du gia, vừa xuống xe cô ta đã bế cô lên nhà, chân đạp cửa phòng rồi đóng cửa lại, mặc cho mẹ và hầu gái kêu inh ỏi phía sau

Lúc cô mở mắt ra thì đã đến tối, đầu vừa đau bụng lại đói, choáng váng mặt mày, cô dùng tay gõ vào đầu mình cố nhớ chuyện gì đã xảy ra

Rồi kí ức tuông trào về, cô chạy ra khỏi phòng, vừa đến cầu thang đã bị Trịnh Nghiên nắm ngược lại

“Đi đâu?”

“Buông tay!”

“Không buông!”

“Chát......”

Cô ta một tay xoa mặt, một tay giữ tay cô miệng nhếch lên, cô đánh cô ta hai lần rồi, quả là to gan lắm

Trịnh Nghiên nhếch môi lôi cô vào phòng, quăng cô lên giường, tay cởi luôn cái áo khoác quăng xuống đất, miệng cười ma mị, hai tay chống lên giường nhìn cô với ánh mắt sắc bén

“Muốn đi đâu? Chị đưa em đi”

“ chị...chị muốn làm gì?”

Cô thụt lùi lại phía sau tay run lên cầm cập, hai tay chống xuống giường cứ thế mà thụt về phía sau

Cô ta thấy cô cứ lùi nên nắm lấy hai chân cô kéo về phía mình làm cô la hét tán loạn

“Á....”

“Không được la, mẹ chị vào đấy!”

“Cứu tôi với! Cứu tôi!”

“Ha ha nói đùa thôi! Nhà có ai đâu mà kêu! Có mỗi chị đây kêu cái gì?”

Cô như chấn động, cô ta rốt cuộc muốn làm gì? Cô ta muốn gì đây?

Cô đưa tay giữ lấy cổ áo, tư thế phòng vệ rất cao, sợ cô ta sẽ làm bừa, cô thà chết chứ không để cô ta phá hoại thanh danh

Nhưng cô chợt nhận ra, trên người đang mặc một bộ đồ lạ lẫm, đồ của cô đâu rồi? Chẳng lẽ cô ta cởi ra, chẳng lẽ...chẳng lẽ...cô không còn nghĩ được gì nữa, cô nóng giận ngồi phắt dậy đánh phình phịch vào ngực Trịnh Nghiên mà chửi

“Đồ khốn nạn, ai cho chị cởi đồ tôi! Đồ vô liêm sỉ, đồ tiểu nhân! Đồ...Hức....Hức...Hức...Hức”

Cô khóc ngất lên không nói được gì nữa, tay cứ đấm vào người cô ta vừa chửi rủa rồi lại nấc lên
Cô ta đau quá mà nhăn mặt, nhưng vẫn cứ ngồi mặc cho cô đánh, xong lúc sau thì giữ tay cô lại mới nói

“Này! Chị cởi đồ em khi nào?”

“Chị ...Hức...Hức...nói dối! Chị không cởi vậy sao đồ tôi đâu? Chẳng phải nhà chỉ có mỗi một mình chị sao?”

“ Chị không cởi thật mà! Là cô hầu gái thay đồ cho em! Cô ấy chị cho về rồi! Thật mà!”

Cô nghe thì nín khóc ngay, đưa ánh mắt long lanh nước ngước mặt lên nhìn Trịnh Nghiên

“Thật không?”

“Thật!”

“Chị nói dối tôi sẽ giết chị!”

“Hmm...Chị đâu muốn chết chứ!”

Cô ta đưa tay ra gạt đi mấy giọt nước mắt long lanh, cô quay mặt đi không cho cô ta động, giây phút ấy tim cô ta lại lỗi đi một nhịp, tay cứng đờ, hơi thở chút hấp tấp

Lạ nhỉ, lúc cô khóc lại đáng yêu như vậy, không biết làm cách nào cưỡng lại đây? Thật muốn sờ hai cái má hồng hồng với đôi mắt long lanh kia, nhưng bị cô phũ mất rồi

Trịnh Nghiên nắm tay cô lôi cô đứng lên

Cô la lên giật tay lại nhưng không được

“Đi đâu? Làm gì nữa thế?”

Trịnh Nghiên cứ lôi cô đi mặc dù cô cố chống cự và hét inh ỏi, đến chân cầu thang cô bỗng choáng váng không đi nổi mà khụy xuống

Cô ta hay tay bế xốc cô lên chân dài thẳng tắp bước xuống cầu thang đi thẳng xuống bếp, chân kéo ghế ra rồi đặt cô xuống

Cô định đứng lên thì cô ta lạnh lùng nói

“Ngồi xuống!”

Cô ngồi xuống như cô ta nói, cô ta quay lưng đi bước đến bên nồi cháo đã nghi ngút khói, múc ra một to nhỏ, đến bên cô ngồi cạnh, múc ra một muỗng đặt lên miệng cô từ từ nói

“Há miệng ra! Ăn đi!”

Cô lắc đầu nguầy nguậy không chịu ăn, cô ta đặt to cháo lên bàn, hai tay nắm lấy hai tay cô, mặt sát mặt cô

“Không ăn chị hôn đấy!”

Cô cúi đầu lí nhí

“Ăn! Tôi ăn! Tôi ăn mà!”

Cô ta mỉm cười hài lòng múc cháo đút cô ăn, ăn xong mới thở hắc ra đứng lên vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi

“Em lên phòng chị ngủ đi, mưa rồi coi chừng cảm lạnh! Chị đi tắm đã!”

“Tôi...Tôi muốn về!”

“Về? Về đâu? Họ đã đuổi em đi! Giờ còn muốn về?”

“Nhưng...Tôi không có nơi nào để đi!”

“Ở đây! Nhà tôi đủ rộng cho em ở!”

“Không muốn!”

Cô bước đi thì bị Trịnh Nghiên giữ lại, bế cô lên rồi nhốt cô trong phòng, cô ta đứng phía ngoài nói vọng vào

“Không cho phép ra ngoài!”

Cô đập cửa rầm rầm, la hét muốn ra ngoài nhưng Trịnh Nghiên khóa trái cửa rồi, cô ngồi xuống khóc, kêu gọi Chou Tzuyu

“Chou Tzuyu ơi! Em muốn về nhà đợi chị!”

Cô đứng lên đập cửa tiếp, rầm rầm...rầm rầm

“Không đau tay à?”

Cô dừng lại, phía sau lưng có ai đó ôm cô từ phía sau, mặt chúi vào cổ cô hôn nhẹ nhàng, hai tay vòng chặt qua eo cô lộ rõ gân tay

Mùi hương này, hương thơm này chính là của Chou Tzuyu

Cô xoay người lại thì đúng là chị , chị đứng nhìn cô không nói gì nghiêng người về phía cô, hai tay đặt trên eo cô bóp nhẹ, chị hôn cô, đôi môi chị quyện vào môi cô, tay phải giữ gáy cô, tay trái luồn vào váy cô vuốt ve cặp đùi trắng trẻo,.....

Chị rời môi cô khẽ nói bên tai cô

“Về nhà thôi! Ở đây không thoải mái!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia