ZingTruyen.Asia

Chuyển Ver_Chỉ vì quá yêu

.17

ThanhThanh_1105


CHƯƠNG 17: EM LÀ VỢ ANH

Nhất Bác tỉnh lại, cậu mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn vắng tanh...hắn còn chưa về...Vậy thì bắt cậu đến làm gì...?Nhất Bác nhớ lại giấc mơ lúc nãy, nó giống như thật vậy. Trong mơ hắn ôm cậu, lo lắng nhìn cậu, còn chạm vào má cậu nữa...Phải chi điều đó thực sự xảy ra...

Một cơn choáng váng bỗng ập đến, cậu đưa tay lên ôm đầu thì phát hiện trên trán mình đắp một chiếc khăn. Cậu ngạc nhiên ngồi dậy và thấy quần áo mình mặc lúc đến đây đã biến mất thay vào đó là một chiếc áo choàng dài quấn trên người. Cậu vò đầu...thực không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhất Bác từ trước đó đã không được khỏe, lại thêm bị ngấm nước mưa nên bây giờ đầu óc quay cuồng. Cậu chỉ nhớ được đến khi ngất đi...

Nhất Bác nặng nề bước xuống giường, trong người cảm thấy thoải mái hơn sau giấc ngủ, lâu rồi cậu chưa ngủ ngon đến như vậy. Phải chăng là vì giường có hơi ấm của hắn? Cậu đứng trước gương và nhận ra bộ dạng mình thật thảm hại, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khô mất sức sống. Cậu trông thật nhỏ bé trong chiếc áo choàng dài suýt soát đầu gối. Đây chẳng phải áo của hắn sao...đúng rồi...hắn cao lớn như vậy còn gì...Mùi áo của hắn bao lấy cơ thể cậu, cậu bỗng lờ mờ nhớ lại khuôn mặt hiện lên trong giấc mơ, nó nửa thực nửa ảo. Lẽ nào hắn về thật?

Cậu vội gọi người

- Có ai ở ngoài đó không....?

Ngô Bảo lập tức mở cửa đi vào

- Cậu tỉnh rồi sao?

Nhất Bác gắt gao hỏi anh ta

- Là ai đã thay đồ cho tôi...?

- Là tôi...tại tôi thấy cậu ngất ngoài ban công nên đưa vào. Cậu ổn rồi chứ? Tiêu tổng chưa về...

Nghe Ngô Bảo nói vậy cậu thở phào, may quá không phải hắn...Hắn mà thực sự nghe thấy cậu nói như vậy thì sẽ thế nào nhỉ...?

- Cậu Nhất Bác, tôi có để một bộ đồ mới trong phòng cho cậu, cậu thay đi...

- Anh còn chuẩn bị cả quần áo cho tôi sao? Cảm ơn...

- Vâng, không có gì... " Nhất Bác bị cảm, cậu trông coi cẩn thận. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, tuyệt đối không nói rằng tôi đã về...Đây là quần áo để thay, đem bộ đồ ướt kia đi..."

Anh ta chưa thấy Tiêu tổng chu đáo với một ai như vậy. Thật rất kì lạ, việc thấy Tiêu Chiến lo lắng cho ai đó giống như việc thấy tuyết rơi mùa hè...

Ngồi trên xe Ngô Bảo đưa về, cậu mang mang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cậu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

--------------------------------

Ngày Hoàng Phong kết thúc chuyến công tác Canada trở về nước, cậu dắt thằng bé Lưu Hoàng ra sân bay đón anh.

Nhất Bác đứng đợi suốt từ lúc máy bay hạ cánh, đi đi lại lại cả buổi từ sáng đến trưa nhưng mãi không thấy bóng dáng anh đâu...Có thể lúc nào đó mắt cậu đã vô tình bỏ qua anh và bây giờ anh đang trên đường về nhà cũng nên. Đến khi đã hết người cậu mới yên tâm ra về.

Nhưng vào nhà thì anh vẫn chưa về...rốt cuộc là đi đâu cơ chứ...? Cậu lấy điện thoại ra gọi cũng không ai bắt máy. Cậu đành bỏ đó mà đi làm việc khác, chắc anh lại có việc đột xuất gì đó chưa thể báo được cho cậu. Hoàng Phong cũng đâu còn trẻ con, anh luôn biết cách sắp xếp công việc nên cậu không hề lo lắng.

------------------------------------

- Chúng ta lại gặp nhau...

- Gặp tôi bên ngoài công ty, chắc không phải bàn chuyện công việc rồi...

Hắn cười nhạt với người trước mặt

- Vừa về nước mà đã gặp tôi ngay thế này...có việc gì gấp lắm sao? Lưu tổng?
Hoàng Phong ngồi đối diện với hắn, anh nhếch mép cười

- Tôi nghĩ cậu thừa thông minh để nhận ra điều tôi sắp nói...Chúng ta ngoài công việc thì ra cũng có mối liên quan đấy...
Mặt hắn lạnh tanh cao ngạo

- Anh biết mối quan hệ giữa tôi và người vợ xinh đẹp của anh rồi sao? Có hơi muộn không...

Rồi hắn bật cười, giờ phút này hắn còn dám ngang nhiên khen ngợi nhan sắc cậu trước mặt anh. Hoàng Phong nhìn thật kĩ con người kia, để xem hắn có điểm gì đặc biệt hơn anh mà cậu không thể quên được. Đúng là có một khí chất nào đó khiến anh cũng phải dè chừng. Nhìn vẻ mặt kênh kiệu của hắn, anh nheo mày, mắt tối lại. Thực ra anh về sớm hơn nửa ngày nhưng không báo cho cậu, trở về từ chuyến bay anh ngay lập tức tìm gặp hắn.

Tuy là ra nước ngoài nhưng anh vẫn cho người ngấm ngầm đi theo cậu. Hôm đó người của anh thấy Nhất Bác lên xe của Tiêu gia thì âm thầm theo dõi, nhưng thuộc hạ của Tiêu Chiến nhanh nhạy hơn đã phát hiện và ngăn chặn khiến nhiệm vụ không thành...Việc này làm Hoàng Phong vô cùng căm phẫn, hắn dám nhân lúc anh ở nước ngoài mà làm bậy...Anh gằn giọng

- Tôi cảnh cáo cậu...đừng gặp Nhất Bác. Trên thương trường chúng ta đã là đối thủ, tôi kiêng nể Tiêu tổng... nhưng tuyệt đối sẽ không nể mặt Tiêu Chiến đâu... Tránh xa Nhất Bác ra...

Hắn tựa lưng vào ghế bình thản uống một ngụm cà phê

- Tùy anh thôi...Tôi nghĩ thay vì ở đây vô ích, anh nên về nhà giữ vợ anh thì hơn...Không tiễn...Lưu tổng...

Từng lời hắn nói ra như là thách thức, anh đứng dậy đi thẳng. Tiêu Chiến vẫn ngồi nhìn theo với nụ cười nửa miệng. Hắn rút điện thoại ra gọi cho cậu, giọng ra lệnh

- Kể từ hôm nay...bất cứ khi nào tôi muốn...em đều phải đáp ứng...

Anh càng như vậy hắn càng muốn trêu đùa. Nhất Bác miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của hắn

- Nhưng anh phải cam đoan với tôi...không được để Hoàng Phong biết...

Cái cậu muốn chính là chữa lành vết thương cho hắn, để hắn dần nguôi ngoai. Có như vậy những chuyện đau lòng mới sớm kết thúc...

--------------------------

Nhất Bác ở nhà đợi Hoàng Phong đến tối, anh vẫn chưa gọi điện, cậu bắt đầu thấy lo lắng. Bỗng có tiếng mở cửa mạnh, cậu chạy ra thì thấy anh bước vào nhà với bộ dạng say khướt, quần áo xộc xệch. Nhất Bác vội đỡ lấy thân hình cao lớn của anh, cậu suýt mất đà ngã xuống sàn vì quá nặng.

- Hoàng Phong...sao anh say thế này? Về nước cũng không báo em đến đón... Anh đã đi đâu vậy?

Anh đột nhiên đứng thẳng dậy khuôn mặt đỏ bừng vì rượu nhìn cậu, tay giữ lấy hai vai cậu

- Vương Nhất Bác ... Vì cớ gì em đối xử với anh như vậy? Tại sao?

Cậu đỡ anh đi vào bên trong

- Anh say quá rồi, để em dìu anh...

Anh hất tay cậu ra và tiếp tục nói

- Hả? Cái tên Tiêu Chiến đó có gì hay ho? Sao em không thể quên được hắn?

Nhất Bác khựng lại, mặt hơi tái đi...thì ra anh đã biết sự thật rồi...Đây là lí do anh uống rượu say khướt như thế này...?

- Có gì mai chúng ta nói sau...anh lên phòng đã...

- Anh nói cho em biết, em mãi mãi phải ở bên cạnh anh!

Cậu lắc đầu không muốn hiểu lời anh nói, chật vật mãi mới dìu được anh vào phòng. Hoàng Phong nửa mê nửa tỉnh luôn miệng lầm bầm điều gì đó. Nhất Bác còn nhìn thấy dấu son mờ của phụ nữ trên cổ áo, nhưng cậu quay đi coi như chưa có gì. Cậu đỡ anh lên giường và đặt xuống, nhưng vì anh quá nặng đối với sức lực của cậu nên khi anh nằm cậu cũng ngã theo đè sấp lên người anh... Nhất Bác vội vã chống tay đứng dậy thì bị anh giữ lại

- Bác ... Em không được đi đâu hết...

Cậu luống cuống gỡ tay anh nhưng không được

- Hoàng Phong...để...để em pha trà mật ong cho anh... A...!

Thoắt một cái cậu đã bị anh ghì chặt xuống giường khó mà nhúc nhích

- Không...Hoàng Phong...anh mau buông em ra....

Anh càng giữ chặt hơn, đôi mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống...anh chưa từng như vậy... Nhất Bác vô cùng hoảng loạn vùng vẫy. Anh hạ người xuống phủ lên môi cậu mà hôn mặc cho cậu kháng cự. Môi anh đưa xuống cần cổ và tiếp tục hôn điên cuồng, hai chân kẹp chặt đùi cậu.

- Không được...anh không thể làm thế...

- Em nên nhớ em là vợ anh...em phải ở trên giường với anh...Rõ chưa!

Nhất Bác rơi vào hỗn loạn, cả cơ thể đã bị anh ghì xuống. Bàn tay anh luồn vào trong áo cậu thưởng thức làn da mịn màng. Anh thở hổn hển, vận động càng lúc càng mạnh... Khắp người cậu còn chưa hết vết tím do hắn để lại thì bây giờ lại thêm rất nhiều vết khác nữa...

- Xin anh...dừng lại đi... Đàn ông các anh...đều chỉ biết như vậy sao...?

09.12.22

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia