ZingTruyen.Asia

Chờ Người [GL-Thuần Việt- Tự Viết]

Chương 55

gautruckungfu

"Mẹ bà thằng ngu, hư hết kế hoạch." Sơn tức tối đấm vào góc cột, hắn không ngờ Sửu lại ngu như vậy tự hành động không theo ý hắn nên bây giờ chuyện đổ cho Khanh tạo phản cũng không được. Hắn châm lên một điếu thuốc nhìn lại cơ thể đang triển biến bệnh ngày một nặng hơn của mình mà không khỏi lo lắng. Hắn từ lúc phát bệnh đã rất chăm chỉ uống thuốc kỹ lưỡng vậy mà mần sao cứ bị nổi ban, tóc trên đầu hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu rụng nhiều, chuyện này cũng chỉ có một mình hắn biết bởi vì nếu để người khác biết nữa hẳn là rất mất mặt lẫn lòng tự tôn của một người đờn ông cũng sẽ bị đạp đổ.

Khanh ôm ngực đi ra nhà trước ngồi, cô mới tỉnh lại được vài tiếng trước và được bên đại úy hậu tạ bởi vì có công chủ điểm bọn cướp, ông ấy gửi thuốc giảm đau và thuốc sát trùng tới cho Khanh, đây là những loại tốt nhất và chỉ có những người cấp cao mới có để dùng vậy mà Khanh được gửi tặng khá nhiều chứng tỏ công của cô lần này cũng không phải nhỏ. Tới ông Thìn cũng được khen là có rể quý gan dạ đã vậy còn giỏi võ bởi vì họ ở chợ đã thấy cô đánh nhau với chúng.

"Sao rồi con?" bà Huệ ngồi đối diện Khanh hỏi han, thằng nhỏ tội nghiệp thương vợ thương con mà ra nông nỗi này, nhìn bộ dạng nó ốm nhách ốm nhom bây giờ nhìn còn tàn tạ hơn. Mặt mày trắng nhách không còn miếng máu nữa.

"Con đỡ nhiều rồi má." Khanh điều chỉnh nhịp thở lại để tránh vết thương quá đau, cô uống một ít nước trà để đôi môi khô khốc của mình bớt nứt nẻ đi. Nằm ngủ cả ngày dài không ăn không uống gì hết nên cả người cô đã như cái cây non thiếu nước, khô khan cằn cỗi.

Vị đốc tờ trẻ từ hôm mà xử lý vết thương cho Khanh và biết Khanh là con gái cũng không nhiều chuyện hỏi tới, anh chỉ yên lặng vài ngày là tới vệ sinh vết thương cho cô rồi coi nó có bị nhiễm trùng hay không. Anh cũng rất lịch sự che những thứ cần che của cô và tập trung làm việc của mình, anh biết là ai cũng có một bí mật và một nỗi khổ riêng nên là anh không quan tâm mấy, cứ coi như không biết là được.

"Cô út nhớ cho dượng tránh nước nghen, trời nóng thì nhớ lau mồ hôi kỹ càng không thì rát lắm." anh ấy nở nụ cười hiền từ dặn dò nàng chăm sóc cô thế nào xong xuôi hết mới về, anh nhận thấy cặp đôi này sao mà dễ thương quá. Bởi vậy hai người là con gái thương nhau anh cũng không có ý ghê sợ trái lại anh còn thấy thích thích.

Thắm gật gật đầu tiễn anh ta ra về rồi xoay người trở vô với Khanh, nàng thấy cô mặt cứ ủ rũ nhìn cánh tay với vết thương lớn thì nàng nghĩ chắc Khanh đau quá nên chị ấy mới mặt mày khó coi như vậy. Nhưng mà khỏi hỏi rõ ra rồi nàng mới biết nguyên lai là Khanh biết nó sẽ để lại vết sẹo kéo dài khá lớn, cô sợ nàng sẽ chê cô vì vết sẹo này nên mới buồn bực như thế.

Em không phải thương Khanh bởi nhan sắc này đâu, em thương Khanh là vì Khanh của em lo cho em đủ điều, em thương là trái tim Khanh tâm hồn của Khanh chứ không phải là thể xác xinh đẹp. Khanh bị như vậy cũng là vì em, em nợ Khanh mấy đời cũng không trả hết thì thử hỏi sao em dám bỏ Khanh chứ.

Bàn tay lạnh ngắt của Khanh chạm tới da thịt nàng, Thắm thử hỏi sao chị ấy có thể lạnh tới như vậy, nàng đôi mắt đỏ hoe nắm bàn tay của Khanh, nàng áp hai bàn tay mình vào tay Khanh để sưởi ấm cho đôi tay chị ấy. Mỗi lần nàng lạnh chị ấy đều sẽ làm như vậy với nàng, nên hiện giờ nàng sẽ làm như vậy với cô chỉ để mong cô vơi đi sự lạnh lẽo không nên có. Khanh của nàng bàn tay ấm lắm chứ không như thế này.

"Khanh mệt quá, em ôm Khanh nha!" Khanh hôm nay muốn ngủ sớm, cô cần một vòng tay ấm áp để bao bọc cơ thể mình lúc này, cô nhìn tới nàng đề nghị nàng hãy ôm cô một chút tại vì hiện tại cô đang cần nàng xoa dịu đi cơn đau từ thể xác lẫn tinh thần của mình hiện tại.

Thắm nhẹ đỡ Khanh nằm xuống, cô cũng nhích người lại gối đầu lên tay nàng. Khanh trong vòng tay của nàng cất giọng mệt mỏi hỏi: "Cha khi nào chôn hả em?" Thắm có về bên đó chịu tang ông hai, nàng thay cô cúng cơm cho ông ấy theo đúng tục lệ. Nàng không ở đó lâu được nên chỉ tới một chút là về ngay bữa sau lại tới nữa.

"Ngày mốt." nàng nhẹ xoa lưng của Khanh, bàn tay cũng nhẹ vỗ vào tấm lưng gầy của cô để Khanh nhận được sự an toàn. Nàng biết chị ấy rất sốc vì sự ra đi đột ngột và khủng khiếp của ông hai, chính nàng cũng chứng kiến cảnh tượng đó, ông ấy dẫu còn hơi thở cuối cùng cũng vẫn gắng gượng bảo vệ nàng. Ông từ thuở đem nàng về nuôi ai nấy cũng chê nàng dơ dáy gớm ghiếc, chỉ có ông là không sợ mà nuôi nàng, tới khi ông bị đồn là nuôi nàng để tiện bề giở trò không tốt ông cũng mặc kệ. Ông chỉ để ý nàng ăn cơm có no hay không thôi.

"Mai đưa Khanh tới đó nha, Khanh muốn ở đó lo tới khi cha được chôn cất đường hoàng."

"Được, Khanh muốn gì em cũng chiều hết."

Thắm lát sau không nghe Khanh nói gì thêm, nàng biết Khanh đã ngủ rồi nên nàng nhẹ rút tay ra sửa lại tư thế ngủ của cô để nó không cấn tới vết thương.

Đèn dầu trên bàn được giảm bớt sáng lại bởi vì đêm ngủ cũng không cần đốt đèn măng xông làm gì, "Má cho con gửi thằng nhỏ ngủ với má vài đêm, chồng con tay chân như vậy ngủ có thằng nhỏ không tiện."

"Ừ để nó ngủ với má, rồi chồng con sao rồi. Má để ý thấy từ trưa giờ nó cứ lau nước mắt suốt, tội nghiệp thằng nhỏ chắc nó buồn lung lắm, anh sui bên đó mai má cũng phải qua đốt cây nhang." bà biết được ông hai cũng vì cứu nàng mà giằng co với cướp nên ông mới ra đi như vậy, bởi thế trong bụng của bà áy náy vô cùng.

"Dạ, chồng con hơi mệt nên ngủ sớm rồi má, còn thằng nhỏ chắc cũng ngủ rồi?"

"Ừ, nó chơi với cha bây một chút rồi cũng ngủ luôn." bà Huệ nói tiếp, "Thôi má vô mùng trước, con cũng ngủ đi, trễ rồi đa."

"Dạ."

Sáng bữa sau Khanh từ từ đi tới bên quan tài đã đóng chặt của ông hai mà quỳ xuống, cô hiện tại đã hết nước mắt để có thể khóc, tất cả chỉ là tiếng nấc nghẹn không thành lời của cô khi đối diện với tấm linh vị kia. Khanh chạm vào phần gỗ gồ ghề thô ráp của quan tài, cô vẫn không muốn tin đây là sự thật, chỉ vừa mới hôm qua còn thăm ông ấy vậy mà hôm nay ông ấy đã lạnh lẽo nằm trong chiếc hòm vô tri kia.

Khanh dầu đội khăn tang trắng, mặt mày như cái xác không hồn cứ vô thức quỳ ở đó, nàng biết Khanh đang rất đau khổ. Mất đi một người thân trong hoàn cảnh đó thì ai cũng như cô mà thôi, chính nàng đây phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh khi chứng kiến việc tẩm liệm cho ông.

"Ngồi dậy ăn cháo đi con, dì biết mày thương ổng. Nhưng mà mày cũng phải đứng ra lo đám cho ổng nữa, dù sao mày cũng là con trai của ổng phải ráng lên con."

"Dì nói vợ con ăn trước đi, con muốn đi ngủ một chút." Khanh hiện tại chỉ muốn đi ngủ, cô muốn ngủ để cảm giác đau đớn này không còn nữa, cô muốn ngủ để hy vọng gặp ông hai trong mơ để nói với ông một lời xin lỗi.

Thời gian chầm chậm trôi cũng đã tới ngày đem ông hai đi chôn cất, Khanh lẳng lặng nhìn ông ấy được để xuống hố sâu hai thước đất kia nước mắt từ đâu chực trào như suối, cô gục vào vai nàng nức nở. Dù sao cô cũng chỉ là một người con gái, cô cũng cần có người cho coi dựa dẫm lúc này. Hiện tại giờ đây chính nàng là người cho cô điểm tựa, Khanh cứ như thế ôm nàng mà khóc mặc cho người khác khuyên răn.

Thắm cũng hiểu nên để Khanh đứng đó ôm mình khi nào chị ấy giải tỏa hết thì thôi.

"Hỡi ngôi sao bé nhỏ của tôi ơi, đang làm gì đó?"

"Đang pha trà, sẵn tiện hỏi một câu rằng ánh trăng đêm của ngôi sao bé nhỏ có muốn uống không?" cô hai xoay người lại, hai tay vòng lấy cổ của Anna nũng nịu nói, thơ văn của người Pháp về tình yêu quả thật là dạt dào, hai người cứ dùng những lời văn chương đó nói với nhau, thật sự ngọt như mật ong cũng không bì được với hai người này.

"Uống chứ, phải chi có macaron nữa thì tét nách."

"Ai dạy mấy người câu đó vậy?" cô hai phì cười, hôm nay bày đặt tét nách đồ nữa, nói chuyện không rành mà còn khoái nói mấy câu rặc ri người ở đây.

"Mấy đứa nhỏ nó dạy á."

Anna ôm eo của cô hai nhẹ cúi xuống cắn cắn vào chiếc cổ nõn nà của cô ấy, Anna hiện tại cùng cô hai đang khá là ngọt ngào bên nhau và coi Jolie như là một con kỳ đà lớn khiến Jolie dẫu tức tối nhưng vẫn không thể làm gì bởi bản thân mình với Anna sớm đã không còn can hệ, Anna cho Jolie ở nhờ đã là may lắm rồi.

"Tôi nhất định sẽ làm được macaron cho cô ăn mỗi ngày." Anna chắc nịch với lời mình vừa nói, cô không tin với cái bản tánh kiên trì của cô mà không làm được bánh, năm lần bảy lượt cũng sẽ được. Nhất quá tam, Anna hứa danh dự là sẽ thành công.

"Được, tôi đợi."

Anna lúc trước không ăn được đồ ăn ở đây nhưng mà đồ cô hai nấu thì cô đều ăn được hết, bây giờ Anna có thể dễ dàng ăn cơm với nước mắm nà không bị lạ bụng nữa, cô còn biết nấu một vài thứ đơn giản khi mà cô hai không tới được. Bởi vậy mới nói không có gì là không làm được, chỉ cần có thứ để bản thân mình làm động lực chắc chắn không thể nào thất bại.

"Anna à, mình ngã trật chân rồi." Jolie từ bên ngoài gọi vào, cô ấy bởi đi giày có hơi cao nên hụt chân té ngã, chân bây giờ bầm tím và còn đau vô cùng tới đứng lên cũng không được.

Anna đi ra bên ngoài nhìn, quả thật Jolie đang vô cùng chật vật với cái chân của mình, Anna nhẹ nắn tới phần cổ chân của người kia rồi xoay mạnh một cái để cổ chân trở lại đúng vị trí của nó. Âm thanh vang lên bụp một tiếng kèm theo tiếng kêu của Jolie và cuối cùng là Anna bị đạp một cái bật ngửa.








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia