ZingTruyen.Asia

Chỉ Là Bản Năng [MĐTS Đồng nhân]

Chương 12: Cuộc nổi dậy - Phần 2

sessrinforever

Ôn Uyển không bao giờ tưởng tượng ra làm thế nào một người nào đó có thể tự mình tiếp cận Ngụy Vô Tiện, chứ đừng nói đến việc hãm hại hắn. Tiện ca ca trong tiềm thức của nó là người mạnh nhất ở nơi này; hắn có thể làm mọi việc tốt hơn rất nhiều người xung quanh. Hắn có thể nói chuyện với những con vật nhỏ trong rừng tựa như thể hắn nói được ngôn ngữ của chúng. Hắn thậm chí còn có thể sử dụng những kỹ năng bẩm sinh vốn có của tộc Hoàng Sư Tinh và tộc Hồ yêu thành thục hơn bao giờ hết. Trong mắt Ôn Uyển, Ngụy Vô Tiện là kẻ bất khả chiến bại. Và đó có lẽ là lý do tại sao, mặc dù thái độ thân thiện mà mọi người xung quanh thể hiện ra với hắn kể từ ngày họ đặt chân đến đây, vẫn còn dấu hiệu nào đó về khoảng cách giữa Ngụy Vô Tiện và những người khác, như thể hắn không phù hợp nổi, bất kể đó là với Hồ ly hay Hoàng Sư Tinh.

Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện cũng là người thường xuyên thúc đẩy sự gắn kết giữa hai loài hồn thú. Thật trớ trêu, thực sự, làm thế nào hai loài khác nhau có thể hòa đồng tốt hơn với nhau trong khi chính hắn, một sinh vật mang cả hai dòng máu trong cơ thể không thể hòa hợp với những người khác.

Mặc dù vậy thì Ngụy Vô Tiện dường như cũng tự nhận ra điều ấy. Lấy lý do muốn trung hòa dòng máu của mình cho ổn định hơn như là một cái cớ, hắn không chọn sống cùng làng với mọi người. Thay vào đó, hắn sống trong một hang động nằm sâu trong khu rừng, với kết giới bao quanh, chỉ cho phép người mà hắn tin tưởng được phép đi vào. Đôi khi, hắn ở lại trong hang nhiều ngày liền. Mọi người nói hắn bị mất kiểm soát bản thân trong những ngày đó lúc hắn quy ẩn trong hang, có lẽ hắn đã biến thành quái vật, che giấu vẻ ngoài gớm ghiếc đó khỏi bất kỳ ai nhìn thấy khi chuyện này diễn ra. Nhưng rồi sau khi họ nhìn thấy hắn, hắn vẫn luôn hồ hởi, vui vẻ và năng động, như thể không có gì xảy ra với hắn vậy.

Ôn Ninh, ngay khi nghe thấy những tin đồn đó liền đi đến để nói chuyện với Ngụy Vô Tiện, bởi chính hắn cũng là người đã từng bị thả xuống giữa hang động những ngày đó lúc Ngụy Vô Tiện ở trong này.

"Ngụy công tử, hắn....đang ngủ trong hang. Hắn ngủ rất lâu. Khi nào thức dậy, hắn sẽ chế ra vài món đồ mới."

Mặc dù điều mà Ôn Ninh vừa nói nghe có vẻ quá siêu thực đối với những người khác, nhưng Ôn Ninh không phải là kẻ giỏi nói dối, vì vậy mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài đành phải tin vào những gì hắn nói. Bên cạnh đó, đúng thật là Ngụy Vô Tiện sẽ luôn mang theo hàng tấn công cụ mới khi hắn bước ra khỏi hang.

Phù trú có thể cho biết nếu có mùi hương đe dọa định xâm chiếm lãnh địa của họ. Phong tà bàn có thể cho biết hướng khác nhau của các hồn thú. Đó chỉ là một vài trong số ít những thứ mà Ngụy Vô Tiện đã chia sẻ với người khác.

Sự hiểu biết của Ngụy Vô Tiện về bản năng các loài động vật khác nhau đã hỗ trợ hắn rất nhiều trong việc tạo ra các công cụ mới giúp giữ an toàn cho họ. Một số công cụ cũng có thể giúp bọn họ xác định vị trí những sinh vật nguy hiểm mà họ có thể săn bắn và lưu trữ làm thức ăn. Mặc dù bị hoài nghi, nhưng dân làng ở Di Lăng không bao giờ có thể phủ nhận rằng Ngụy Vô Tiện thực sự đã giúp cho cuộc sống của họ kể từ khi hắn đến sống ở đây.

"Được rồi, chúng ta sẽ đi bây giờ chứ?" Ngụy Vô Tiện đứng dậy và nắm lấy tay của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhảy bật ra khỏi tảng đá.

"Chúng ta sẽ đi vào thành trấn nữa hả?"

"Ngươi có muốn đi đến thành trấn không?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

Ôn Uyển giữ con búp bê trong chiếc bao nhỏ, rồi cắn cắn ngón tay mình.

"Tình tỷ tỷ nói không phải lúc nào cũng tốt nếu đi vào thành trấn..."

"Nàng đã nói vậy? Nàng có nói tại sao không?"

Ôn Uyển lắc đầu. Ngụy Vô Tiện phì cười.

"Đây có phải là một trong những điều 'xấu' mà huynh vừa nói không đấy?" Ôn Uyển phỏng đoán.

"Có lẽ vậy," Ngụy Vô Tiện trêu chọc. "Nhưng ngươi không nghe thấy những gì nàng vừa nói hả? Nàng nói chúng ta sẽ không được ăn gì vào tối nay đó. Vì vậy, nếu chúng ta không đi đến thành trấn và kiếm gì đó để ăn, chúng ta sẽ chết đói hoặc trở thành...thức ăn của người khác a!"

Ôn Uyển thét lên, lắc đầu quầy quậy với hai hàng nước mắt lưng tròng.

"Đệ không muốn trở thành thức ăn đâu, đệ không muốn trở thành thức ăn đâu!" nó mếu máo khóc.

"Ta cũng không muốn trở thành thức ăn, haha! Dù vậy ta không nghĩ rằng bất cứ ai cũng sẽ quan tâm đến con mồi gầy gò như ta, nhưng họ có thể quan tâm đến ngươi nhiều hơn! Nhìn ngươi xem, rất mũm mĩm, trông rất ngon nha. Hừm, chắc chắn là một món ăn ngon."

"Ahhhhh!" Ôn Uyển bật khóc.

Cười một trận xong, Ngụy Vô Tiện mới bế nó lên và để nó ngồi trên cánh tay.

"Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải đi đến thành trấn, ăn uống và nạp năng lượng! Vì vậy, đó nên là một điều tốt, phải không? Giữ an toàn cho bản thân luôn là điều tốt!"

Lần này Ôn Uyển gật đầu điên cuồng. Họ đã đến chân núi như Ngụy Vô Tiện nói. Trong khi họ đi về hướng một con đường dẫn đến thành trấn gần nhất, Ôn Uyển, tựa đầu vào vai Ngụy Vô Tiện, hỏi,

"Tiện ca ca, huynh có tiền không...?"

Bước chân Ngụy Vô Tiện chợt dừng lại. Bây giờ nó đã nhắc nhở hắn về chuyện quan trọng này ...

Hắn tìm kiếm trong tay áo, tìm túi của mình. Hắn đưa nó lên gần tai, lắc lắc nó mấy cái. Tim hắn hóa đá.

Khẽ ho hắng rất không tự nhiên, hắn nói to, "Tất nhiên là ta có tiền, hahahaha!"

"Nghe có vẻ không có nhiều tiền đâu a...." Ôn Uyển bóc mẽ.

"Vô lý. Ngươi có bao nhiêu tiền phụ thuộc vào cách ngươi tiêu nó. Chắc chắn là đủ," giọng Ngụy Vô Tiện vẫn tràn đầy tự tin, tiếng cười của hắn quá ư là giả tạo.

" ... Thật sao?" Ôn Uyển lại hỏi.

"Ngươi không tin Tiện ca ca của mình sao hả?" Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại.

"Tin! ...Nhưng mà..."

"Không phải lo lắng, ngay cả khi không đủ, ta sẽ tìm cách," Ngụy Vô Tiện dỗ dành nó. "Tiện ca ca của ngươi luôn tìm ra cách."

Họ dừng lại ngay tại biên giới ngăn cách thành trấn và những ngọn núi. Ngụy Vô Tiện đặt Ôn Uyển xuống rồi đội mũ lên đầu, che đi cái tai của nó. Ôn Uyển, cùng lúc đó cũng giấu đuôi của mình vào trong quần; dường như họ đã quá quen với việc này, không cần Ngụy Vô Tiện phải giải thích lý do tại sao lại phải giấu đi những đặc điểm của Ôn Uyển.

Di Lăng trấn cũng không có mối liên hệ chặt chẽ với thế giới bên ngoài nhưng họ vẫn là những hồn thú tin rằng tất cả tộc Hoàng Sư Tinh đã bị tiêu diệt. Nhìn thấy một Hoàng Sư Tinh bằng xương bằng thịt xuất hiện trong thành trấn nhất định sẽ gây ra sự tàn phá.

Ngay khi họ đặt chân vào thành trấn, Ngụy Vô Tiện nhìn quanh, muốn tìm một tửu điếm ăn uống rẻ tiền. Ít nhất, nếu số tiền hắn có bây giờ chỉ đủ một người ăn, vậy thì hắn thà để cho Ôn Uyển được ăn uống no đủ còn hơn. Nhưng liếc nhanh sau đó, ánh mắt hắn sáng lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào một người ở khoảng cách xa.

Hắn nhếch môi.

"A Uyển, A Uyển," hắn thì thầm với tiểu hài tử, lúc này đang bám vào chân hắn lúc nó bước đi.

"Dạ?" Ôn Uyển thắc mắc, ngước nhìn Ngụy Vô Tiện.

"Nhìn đây. Đây là cách Tiện ca ca của ngươi."

Ôn Uyển nhìn theo ánh mắt hắn nhưng mà nó quá thấp, tất cả những gì nó có thể nhìn thấy chỉ là chân và giày. Nhận thấy điều đó, Ngụy Vô Tiện bế nó lên, để nó ngồi trên vai. Hắn lại chỉ chỏ.

"Nhìn về phía đó," hắn thúc giục.

"Là gì đấy ạ?"

"Ngươi có thấy một nam nhân bận đồ trắng không, trông y giống một người có nhiều tiền không?" Ngụy Vô Tiện mô tả.

Ôn Uyển nheo mắt, thực sự cố gắng nhìn ra người nọ. Sau đó, nó thấy người nọ.

"A!"

Ngụy Vô Tiện cười thầm. Không nói một lời, hắn bước về phía người nọ, không còn che giấu mùi hương của mình như hắn vẫn làm nữa. Khi hắn đến đứng bên cạnh người ấy, hắn thả lỏng mùi hương của mình và lớn tiếng nói, mũi kiếm của hắn dí vào thắt lưng người nọ.

"Không được động đậy," Ngụy Vô Tiện trầm giọng ra lệnh.

Người nọ trước hắn y lời thực sự không di chuyển lấy một khắc, y thậm chí còn quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện hắng giọng, vẫn tiếp tục trầm giọng nói,

"Đưa hết tiền của ngươi cho ta."

" ...?! T...Tiện ca ca! Tình tỷ tỷ nói cướp là..."

"Suỵt!"

Mặc dù Ôn Uyển nói to giữa lúc hắn hành động, Lam Vong Cơ vẫn đưa tay vào ống tay áo và lấy ra một cái túi. Y vung nó về phía sau, vun vẩy nó ngay trước mặt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nhìn chiếc túi, rồi nhìn y, trước khi hắn thở dài.

"Hàm Quang Quân, ngươi có biết ta đang làm gì không?"

"Ân" Lam Vong Cơ trả lời.

"Ta đang cướp tiền của ngươi đó," Ngụy Vô Tiện nói.

"Ta biết."

Ngụy Vô Tiện lại thở dài, lắc đầu.

"Và ngươi thì còn hơn cả sẵn lòng để ta cướp tiền của ngươi hả?"

Chỉ sau đó, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng quay lại nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm, tay y vẫn cầm chiếc túi trên tay. Không nói gì, y cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện rồi đặt túi tiền vào lòng bàn tay hắn.

"Cho ngươi." y nhàn nhạt nói.

Ngụy Vô Tiện chắc chắn không biết nên cười hay nên khóc vào lúc này.

"Thấy chưa A Uyển? Ta không có cướp của y nhé. Mà y sẵn sàng cho ta tiền của y đó."

Ôn Uyển nghiêng đầu, tỏ ra vô cùng bối rối, trong khi Ngụy Vô Tiện tung túi tiền nặng trĩu trong tay rồi nheo mắt nhìn Lam Vong Cơ.

"Ngươi thực sự cho ta cái này sao?" hắn dò hỏi.

"Ân." Lam Vong Cơ xác nhận.

"Hahahaha! Bây giờ ta là một người giàu có rồi!" Lam Vong Cơ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Nhưng sau mấy câu trêu đùa, Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay Lam Vong Cơ và đẩy chiếc túi lại cho y.

"Ta đùa ngươi thôi. Ngươi cho rằng ta sẽ thực sự làm cái việc cướp bóc một người băng thanh ngọc khiết như Hàm Quang Quân của chúng ta đây sao? Cầm lấy đi, cầm lấy đi. Giữ nó thật chắc vào, đừng để người khác cướp của ngươi lần nữa," Ngụy Vô Tiện hối thúc.

"Họ không thể," thay vì vậy Lam Vong Cơ lại nói như thế.

"Hahaha! Ý ngươi muốn nói rằng ta là người duy nhất có khả năng cướp được của ngươi đúng không?" Ngụy Vô Tiện trêu chọc.

"Ân" Lam Vong Cơ xác nhận một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện bật cười ha hả, hắn cười nhiều đến nỗi muốn nội thương. Sau khi cười xong, hắn vẫy tay với Lam Vong Cơ, giơ ngón tay cái lên.

"Không tệ, Hàm Quang Quân, đã lâu rồi ta không cười nhiều thế này. Ngươi có nghĩ rằng nên có phần thưởng gì xứng đáng cho ta chứ?"

Không thèm giữ thể diện đó mới là Ngụy Vô Tiện, hắn có thể biến đen thành trắng nếu hắn muốn.

"Ngươi muốn gì?" Lam Vong Cơ hỏi, phối hợp vô cùng nhịp nhàng với yêu cầu rất trắng trợn của hắn.

"Hmmmm," Ngụy Vô Tiện suy ngẫm rồi hai mắt liền sáng lên. "Ngươi mời chúng ta một bữa thì thế nào? Được không, A Uyển?"

Ôn Uyển không biết trả lời sao; tất cả những gì nó làm là trốn đằng sau đôi ủng đen của Ngụy Vô Tiện, nhìn trộm người lạ mặt trước mặt họ.

"Được." Lam Vong Cơ đồng ý.

"Tuyệt! Bây giờ chúng ta không cần phải sợ bị ăn thịt bởi con vật nào nữa!" Ngụy Vô Tiện hoan hỉ kêu lên.

Dẫn đường xuống con phố, hắn nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, trong khi Ôn Uyển tiếp tục ôm chân hắn như thể cuộc sống của nó phụ thuộc vào chân hắn vậy.

Tửu quán mà Ngụy Vô Tiện đưa ba người họ đến vô cùng bình dân, khiến cho Lam Vong Cơ ngạc nhiên. Lam Vong Cơ đã để mắt đến một quán khác chắc chắn xa hoa hơn thế này rất nhiều, bởi nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện có thể nhân cơ hội này mà ăn nhiều như hắn muốn khi hắn không cần phải trả tiền cho bữa ăn.

Không phải là lần đầu tiên đến Di Lăng; chính xác thì đây là lần thứ ba, kể từ khi Ngụy Vô Tiện chuyển đến đây. Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y, hắn thấy thật khó xử, điều mà Lam Vong Cơ chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt hắn. Hắn khá do dự về cách hắn nên đối mặt với Lam Vong Cơ ra sao và ngay cả khi không cần Ngụy Vô Tiện phải giải thích tại sao, Lam Vong Cơ tự hiểu điều đó. Bất chấp lời tỏ tình rất rõ ràng của Ngụy Vô Tiện, y đã không hề có một phản ứng nào với chuyện đó, ít nhất là không bằng lời nói. Vậy nên hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy giật mình khi thấy Lam Vong Cơ ở Di Lăng sau cuộc chia ly khó hiểu đó.

Nhưng Lam Vong Cơ đã không để ở trong lòng. Không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, y đã nắm lấy tay hắn và kiểm tra mạch đập của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện thất kinh.

Lần thứ hai họ gặp lại nhau, Ngụy Vô Tiện đã hành động tự nhiên hơn trước. Hắn cười vui vẻ như cách hắn luôn làm với Lam Vong Cơ, trêu chọc y theo cách hắn đã từng làm, và bắt chuyện với y một cách bình thường đến nỗi khiến lồng ngực Lam Vong Cơ cảm thấy nặng trĩu. Nghe có vẻ như hắn đã quên mất những gì hắn từng tỏ tình với Lam Vong Cơ thì phải. Hoặc ít nhất, hành động như hắn đã quên nó, như thể không có gì xảy ra. Vào thời điểm đó, Ngụy Vô Tiện đã bóng gió nói Cô Tô Lam thị hoàn toàn bình thường để mắt dò xét hắn nếu nó liên quan đến hòa bình thế gian. Lam Vong Cơ vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng rồi y đã kiềm chế bản thân vào phút cuối.

Nếu cho rằng việc đó sẽ khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy tốt hơn, nếu điều này vẫn cho phép y ghé qua với lý do đó, thì hãy cứ để nó như vậy.

Đó là lý do tại sao lần thứ ba y gặp Ngụy Vô Tiện vào thời khắc này, Ngụy Vô Tiện đã tiến đến để có thể đối mặt với y theo cách quen thuộc mà Lam Vong Cơ biết về hắn. Tuy nhiên, mặc dù bên ngoài nhìn hoàn toàn bình thường, Lam Vong Cơ nhận thấy rằng ngay cả khi Ngụy Vô Tiện tiến đến nắm lấy cánh tay y, hắn cũng không bao giờ dám chạm vào bàn tay y. Mấy lần các ngón tay của họ lướt qua nhau – cảm giác như thể họ đang quấn các ngón tay vào nhau trong giây tiếp theo – lồng ngực y có cảm giác như khó thở.

Tửu quán đầy khách khi họ vừa đến. Trong lúc Ngụy Vô Tiện liếc nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ ngồi, Lam Vong Cơ đặt tay mình trên eo hắn – khiến Ngụy Vô Tiện bật ra tiếng thở hổn hển lặng lẽ – và đi về phía cầu thang dẫn lên lầu trên. Ngụy Vô Tiện vội vã bế Ôn Uyển lên để nó không bị vấp ngã lúc ba người họ cùng đi lên.

"Hàm Quang Quân? Ngươi biết ở trên lầu đắt hơn, phải không?" Ngụy Vô Tiện vấn, phòng trường hợp.

"Không thành vấn đề." Lam Vong Cơ kín đáo nói.

"Hảo hảo! Nhị vị công tử giàu có có thể tiêu xài một cách không tiếc tay như vậy, ta đây phải ghen tị," Ngụy Vô Tiện buột miệng.

"Không cần phải tiết kiệm khi ngươi ở cùng ta," Lam Vong Cơ nói thêm. Ngụy Vô Tiện ngây người nhìn y một hồi, không biết phải trả lời thế nào. Giả vờ khẽ ho nhẹ, rồi hắn nhìn chằm chằm xung quanh, muốn đánh lạc hướng bản thân khỏi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Chỉ khi ở bên Lam Vong Cơ hắn mới cảm thấy như vậy. Là điều gì đó về cái cách Lam Vong Cơ có thể nói những câu chất hơn nước cất thế này – không giống như cách Ngụy Vô Tiện sẽ tự làm điều ấy – luôn có cảm giác như thể tâm hồn Ngụy Vô Tiện bỗng treo ngược cành cây với mỗi lời Lam Vong Cơ nói ra. Thực ra mà nói mỗi lời Lam Vong Cơ thốt ra đều mang hàm nghĩa riêng – mỗi một từ trong đó.

Ngụy Vô Tiện tự hỏi bao nhiêu người đã có vinh dự được trải nghiệm đặc quyền như vậy từ Lam Vong Cơ? Lam Vong Cơ là con người, dĩ nhiên y hòa nhã với tất cả mọi người.

... Ý nghĩ ấy khiến ngực hắn khó chịu.

Hắn không thích chuyện đó.

Lam Vong Cơ tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống thành trấn sầm uất bên dưới. Vào lúc họ ngồi xuống, tiểu nhị chạy nhanh về phía họ.

"Hàm Quang Quân, vì ngươi trả tiền cho bữa ăn, có lẽ ngươi nên quyết định chọn món cho chúng ta được không?" Ngụy Vô Tiện đề nghị. Sau đó, như thể hắn chỉ chú ý đến Ôn Uyển bên cạnh, hắn kịp thời nói thêm. "Có lẽ chỉ cần món gì đó thanh đạm cho tiểu hài tử này là được."

"Ngươi gọi món đi." Thay vào đó Lam Vong Cơ lại nói vậy.

"Hả? Nhưng ta không biết ngươi thích ăn gì," Ngụy Vô Tiện nói.

"Vô phương. Gọi bất cứ món gì ngươi thích," Lam Vong Cơ nhấn mạnh.

"Hmmmm...." Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ. Nếu Lam Vong Cơ chỉ có ăn đồ ăn ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ trong suốt cuộc đời mình, thì Ngụy Vô Tiện có ý tưởng sơ bộ về những gì y đã từng ăn. Nhưng thường xuyên ăn không có nghĩa là y thích chúng....nếu đó là món gì đó quen thuộc với sở thích của hắn, thì chắc không vấn đề gì a?

Với suy nghĩ đó, Ngụy Vô Tiện đã chọn lấy ba món ăn – hai loại rau, một con cá hấp – và một bát súp khoai lang cho Ôn Uyển. Trước khi tiểu nhị chạy đi làm theo yêu cầu của họ, Lam Vong Cơ lại ngăn hắn lại và khẽ nói với hắn. Ngụy Vô Tiện không thể nghe thấy họ đang nói gì từ khoảng cách với y. Đột nhiên, hắn bỗng thấy buồn bã. Có phải hắn đã gọi món gì đó mà...Lam Vong Cơ không thích không, vậy nên y đã phải bổ sung thêm đồ ăn mà hắn yêu cầu vừa nãy?

Cuối cùng các món ăn cũng được bưng lên, hóa ra Lam Vong Cơ thực sự đã gọi thêm một số món nữa. Hàm Ngụy Vô Tiện như sắp rớt xuống khi các món ăn mới được bày biện ngay ngắn trên bàn. Một bàn toàn các món ăn màu đỏ, tất cả đều trông rất cay và nồng mùi.

Hắn bật cười.

"Lam Trạmn, không tệ nha. Ta luôn nghĩ ngươi là người thích đồ ăn thanh đạm, nhưng ngươi lại giống như ta! Ngươi nên nói với ta ngay từ đầu để ta có thể gọi một số món ăn mà ta muốn chia sẻ với ngươi chứ."

Lam Vong Cơ nhíu mày tò mò.

"Ngươi muốn thử cái gì khác không?" y vấn.

"Hmm," Ngụy Vô Tiện kiểm tra lại các món ăn. "Có khá nhiều thứ ta có trong đầu, nhưng chúng ta vẫn còn thiếu một thứ."

Không nói gì, Lam Vong Cơ vẫy tay gọi tiểu nhị lại.

"Gọi đi," y nói xong khiến Ngụy Vô Tiện há hốc miệng với phản ứng của y.

"Hahaha!" Ngụy Vô Tiện híp mắt cười. "Hẳn là bây giờ Lam nhị công tử của chúng ta đang rất nhiệt tình...chúng ta có thể thêm món mì cay được nữa không?

"Có ngay lập tức!" tiểu nhị tức thì lao đi.

"Món ăn ngon nhất của Di Lăng đó." Ngụy Vô Tiện nhíu mày. Lam Vong Cơ chỉ đơn giản khẽ thở nhẹ khi y với lấy tách trà trước mặt.

"Vậy lần này, Lam nhị công tử của chúng ta làm gì ở Di Lăng thế? Như ngươi thấy, ta rất ổn định, không vạch ra bất kỳ kế hoạch thống trị thế giới nào, và vẫn còn rất, rất nghèo nữa."

Lam Vong Cơ không trả lời. Thay vào đó, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào Ôn Uyển, thằng bé đang ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, lẳng lặng nhìn nó từ đầu đến chân với sự tò mò hiện rõ trên gương mặt. Rõ ràng tiểu hài tử chưa bao giờ đặt chân vào một nơi như thế này trước đây.

"Tiểu hài tử..." Lam Vong Cơ bắt đầu.

Theo ánh mắt của y, Ngụy Vô Tiện cười khúc khích rồi bế Ôn Uyển lên khỏi chỗ ngồi, để nó ngồi trên lòng xong nhéo má nó một cái.

"Nó có dễ thương không? Con của ta đấy," Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói.

Lông mày Lam Vong Cơ giật giật, khuôn mặt không giấu được bất ngờ. Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện lại cười ha hả.

" Hahahaha! Đùa thôi. Giao phối với ta là điều cuối cùng mà bất cứ ai cũng nên làm. Nó là con người khác, ta đưa nó đi chơi với ta."

Thần sắc Lam Vong Cơ trở lại bình thường. Như thể cố gắng trấn tĩnh lại, y lại uống một ngụm trà nữa.

"Lát nữa kiểm tra mạch của ngươi," y nói xong liền lau miệng với chiếc khăn tay trắng tinh.

"Không cần, không cần, ta rất ổn," Ngụy Vô Tiện xua tay từ chối.

"Cần." Lam Vong Cơ nhấn mạnh.

Ngụy Vô Tiện lầm bầm. Gõ đũa trên bát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ngọn núi ở đằng xa, là nơi hắn trú ngụ trong rừng.

"Nói xem, Lam Trạmn, ta định hỏi ngươi cái này," hắn đột nhiên nói.

"...?"

"Mỗi lần ngươi đến đây chỉ để kiểm tra tình hình của chúng ta nhưng ngươi chưa bao giờ yêu cầu coi xem chúng ta ở đâu không? Điều đó có ổn không?" Ngụy Vô Tiện vấn.

Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

"Thật ra thì không có gì để giấu. Ta không nhận thấy bất kỳ sự ác ý nào từ ngươi vì vậy ta nghĩ ngươi sẽ có thể đi qua kết giới. Ngươi có muốn đến xem qua không? Nhìn qua làng của chúng ta trong rừng, ghé qua nhà ta không?"

"..." Lam Vong Cơ vẫn giữ im lặng, cân nhắc. Cuối cùng, y thốt lên, nghe như thể y đang bóp nghẹt lời mình nói.

"...Nhà của ngươi...?"

"Ừ," Ngụy Vô Tiện xác nhận. "Tất nhiên là cả những người khác nữa."

Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu. Y uống thêm một ngụm trà nữa rồi lại lau miệng.

"Nếu điều đó ổn," cuối cùng y cũng nói.

"Ta đề nghị, tất nhiên là ổn rồi," Ngụy Vô Tiện nhí nhảnh. "Bên cạnh đó, nếu ta là người mang ngươi đến, thì không sao hết....nhưng, ngươi có thể không thích những gì ngươi sẽ thấy, vậy nên hãy chuẩn bị tinh thần."

" ...Trong nhà ngươi?" Lam Vong Cơ thắc mắc.

"Hahaha! Không phải nhà ta, cứ như là ta đang sống với ai đó hiện giờ vậy.... Khoan đã, có lẽ nhà ta cũng được. Ta không hề mong đợi để mang khách về thế nên ta không có dọn dẹp gì đâu!"

Ngụy Vô Tiện cúi gập người xuống mặt bàn cười khùng khục trong lúc Lam Vong Cơ cầm tách trà của mình lên lần nữa, môi y khẽ cong lên khi y áp môi mình lên chén trà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia