ZingTruyen.Asia

Cap Tren Muon Cuoi Toi Dai Ngu Hai Duong

"Chị nói sai rồi." Ngu Thư Hân đột nhiên khàn khàn mở miệng nói, vươn tay ôm lấy cổ cô, đem mặt mình vùi vào cổ và vai cô: " Em hiện tại không phải là là nơi dựa vào cùng hậu phương duy nhất của Tiểu Dịch, bởi vì còn có chị, chị cũng là là nơi dựa vào cùng hậu phương của nó, và em."

"Chị thật cao hứng khi nghe em nói như vậy." Triệu Tiểu Đường ôm chặt nàng, cúi đầu hôn hôn mép tóc của nàng, vui mừng không thôi. Đời này cô sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ nàng, yêu nàng, sẽ không buông tay.

"Không được rời bỏ em." Nàng ôm chặt cô nói.

"Vĩnh viễn sẽ không." Cô ưng thuận hứa hẹn cả đời.

-----

Mưa gió qua đi, chính là sau cơn mưa trời lại sáng.

Sau khi hậu sự của Ngu Quan Kiệt xong xuôi, nghi phạm giết người không lâu sau cũng bị bắt, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân chính thức nhận nuôi Tiểu Dịch, để cho ba người bọn họ chân chính thực sự trở thành người một nhà.

Tiểu Dịch đối với việc cha ruột chết, thực không có phản ứng quá lớn, chỉ là im lặng gật đầu tiếp nhận chuyện này. Cũng trong ngày hoàn thành thủ tục nhận nuôi, thực nghiêm túc đứng ở trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ từ nay về sau có thể mở miệng gọi hai người là ba cùng mẹ hay không? Bởi vì đối với cậu bé mà nói, bọn họ mới là ba mẹ của cậu.

Hai người bọn họ đương nhiên lập tức cùng nhau nói có thể, chỉ thấy Tiểu Dịch nhất thời tươi cười rạng rỡ. Sau đó từ nay về sau trong nhà thường nghe thấy chính là cậu bé luôn lớn tiếng gọi ba, mẹ, thanh âm giống như muốn bổ sung lại vài năm qua không được gọi.

Cậu bé thật sự coi bọn họ thành cha mẹ, cha mẹ đích thực ở trong lòng cậu.

Từng ngày từng ngày an tĩnh trôi qua, bi thương cũng từng ngày từng ngày giảm bớt, bụng Ngu Thư Hân đương nhiên cũng lớn lên từng ngày. Sau đó xác định giới tính của đứa bé trong bụng là một bé gái.

"Vui vẻ không?" Sau khi đi ra phòng khám, Ngu Thư Hân mở miệng hỏi.

"Không chỉ vui mà còn rất rất hạnh phúc." Đi ở bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, Triệu Tiểu Đường hé ra khuôn mặt tươi cười.

Nàng nhịn không được mà mỉm cười hạnh phúc.

"Chị thích con gái, con gái dáng vẻ giống em." Cô mỉm cười nói với nàng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, thêm một năm mới, đông đi, xuân đến, vào hạ, ngày sinh dự tính của nàng cũng càng lúc càng gần.

Ngày sinh sản, bụng lớn của nàng sớm đã bắt đầu đau, Triệu Tiểu Đường luống cuống tay chân lập tức đưa nàng đến bệnh viện, cả người quả thực khẩn trương tới mức không xong.

Ngu Thư Hân nằm ở trên giường bệnh, vừa đau, vừa lại cảm thấy buồn cười. Bởi vì ở bên giường nàng, là hai người nàng yêu nhất thế giới này, đối thoại của một lớn một nhỏ thực làm nàng buồn cười đến chết mất.

"Đường Đường không nên khẩn trương như vậy được không? Là mẹ phải sinh em bé, không phải là Đường Đường." Đứa con nói.

"Chính là mẹ phải sinh em bé, Đường Đường mới có thể khẩn trương. Nếu là Đường Đường sinh, Đường Đường mới sẽ không khẩn trương." Cô trả lời, trong thanh âm tràn ngập lo âu.

"Nhưng Đường Đường có mang thai đâu, hiện tại là mẹ mà."

"Đường Đường biết mà."

"Đường Đường, mẹ đang cười, nên không đau, Đường Đường yên tâm."

"Đây là miễn cưỡng cười vui, con hiểu không? Bởi vì mẹ không muốn làm chúng ta lo lắng."

"Nhưng con đâu có lo lắng, cho nên mẹ là không muốn cho Đường Đường lo lắng. Đường Đường phải kiên cường một chút, hiểu không?"

Ngu Thư Hân còn muốn cười, nhưng một trận đau đớn sắc bén khó nhìn vào lúc này lại đột nhiên chiếm lấy nàng, khiến nàng nhịn không được bấu móng tay vào cánh tay cô, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.

"Bác sĩ, bác sĩ, y tá, y tá, lão bà của tôi đau quá, cô ấy sắp sinh phải không? Các người nhanh chóng đi tới giúp cô ấy xem một chút với." Cô hoảng hốt rối loạn, đứa con lại thực bình tĩnh.

"Cô y tá, mẹ con có phải là sắp sinh em gái không? Đường Đường mời các người đi tới xem một chút." Cuối cùng, tiếng an ủi lại vang lên: "Đường Đường phải kiên cường một chút."

Trong phòng chờ sinh nhất thời vang lên một tiếng cười khẽ, Ngu Thư Hân cũng muốn cười, nhưng vì ngăn cản đau đớn khó nhịn, cơ hồ sắp mất hết tất cả hơi sức, ngay cả sức lực để cười nàng cũng không có.

Bác sĩ y tá đến gần, kéo rèm. Bác sĩ kiểm tra tình huống một chút, tiện tuyên bố nên vào phòng sinh, sau đó đẩy nàng vào phòng sinh, chuẩn bị sinh nở.

Triệu Tiểu Đường một chút cũng không lo lắng đem đứa con khiến người gặp người thích để lại một mình trong phòng chờ sinh. Suốt cả quá trình lão bà sinh nở, toàn bộ hành trình cô đều làm bạn ở bên cạnh nàng.

Cục cưng rốt cục ra đời, là một bé con nhiều nếp nhăn, bởi vì rất nhăn nên xem ra thực xấu, cũng nhìn không ra giống ai. Nhưng khi bác sĩ ôm cục cưng đến cho cô, khi cô chân tay vụng về ôm lấy đứa bé, lòng liền tràn đầy cảm động, trong mắt đều là nước mắt.

"Em xem, con gái của chúng ta." Cô ôm con gái bảo bối đến cho nàng trong mắt cũng đang tràn đầy nước mắt nhìn.

"Nó thật xấu." Nàng suy yếu phê bình, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười vừa lòng.

Cô cũng cười theo.

Tay cô đến bây giờ còn run, trên trán phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Đối với đau đớn trong toàn bộ quá trình sinh sản vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên người nằm trên bàn sinh lại không phải cô.

Nàng quả thực rất vĩ đại.

Cuộc đời như vậy đã là đủ, quá trọn vẹn.

- Hoàn -

❤🍬🐟

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia