ZingTruyen.Asia

Cấp Trên Muốn Cưới Tôi - Đại Ngu Hải Đường

Chương 20

_HTNL_

Ngày đầu tiên đi làm, thời gian của Ngu Thư Hân đều trôi qua trong sự thích ứng.

Tuy tất cả quanh mình đối với nàng mà nói đều là mới mẻ: Hoàn cảnh làm việc mới, đồng sự mới, nội dung làm việc mới, đồng thời phải thích ứng nhiều việc mới. Theo lí mà nói, nên có chút vất vả hoặc nơm nớp lo sợ, nhưng điều nàng kinh ngạc chính là, một chút cảm giác này nàng đều không có, chỉ có một loại cảm giác, nàng có thể trúng tuyển vào công ty làm thật sự là quá tốt.

Hoàn cảnh làm việc ở đây thực thoải mái, quá mức thoải mái, không chỉ có phòng nghỉ ngơi, phòng tập luyện, phòng ăn, ngay cả phòng ngủ đều có.

Nghe nói tất cả thứ này đều là vì làm cho tài sản lớn nhất trong công ty - thiết lập cho những người ở The Season. Nhưng những nhân viên khác cũng được cùng quyền lợi, có thể sử dụng.

Công ty ở trong toà cao ốc buôn bán này, có hai tầng lầu. Một tầng dùng phương thức thoải mái tùy ý thiết kế quy hoạch, bộ thiết kế ở tầng này. Một tầng khác thì có kiểu cách tựa như công ty bình thường, có văn phòng nhân viên, phòng hội nghị, các loại phòng khách. Nhưng dù sao cũng là công ty sáng tạo, cho nên khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập phấn đấu cùng sáng tạo, khiến cho người ta có loại cảm giác tràn ngập nhựa sống.

Ngu Thư Hân ở trong này đi làm mới một ngày mà thôi, liền đã yêu thích ngay công việc này, công ty này.

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ tan ca, nhưng những người thu thập đồ chuẩn bị đi về lại không có mấy, mọi người xem ra cũng không bận rộn, nhưng cảm giác như họ không muốn tan ca. Thậm chí còn có người hỏi bữa tối muốn ăn cái gì? Khiến nàng không hiểu tại sao, thật không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

"Lí Nhã, chị còn chưa chuẩn bị tan ca sao?" Nàng nhịn không được hỏi đồng sự tốt bên cạnh, trên thực tế mọi người trong này đều tốt lắm.

"À, em có thể tan ca trước không sao cả, chị muốn lưu lại kích thích năng lực." Vương Lí Nhã mỉm cười nói với nàng.

"Kích thích năng lực?"

"Hôm nay em vừa mới đến đi làm, có thể không biết tất cả mọi người trong công ty đều có thể tham dự thiết kế. Chỉ cần có khả năng sáng tạo, năng lực được khẳng định, liền có thể được điều đến bộ phận thiết kế." Vương Lí Nhã giải thích.

Ngu Thư Hân vẫn là biểu tình không hiểu làm sao: "Cho nên?" Nàng thật cẩn thận hỏi.

"Nhìn biểu tình của em đã biết em không hiểu ý tứ của chị."

"Thực xin lỗi." Nàng vội vàng giải thích.

"Không cần nói vậy." Vương Lí Nhã cười: "Chị nói đơn giản thế này, tiến vào bộ phận thiết kế, trở thành người của The Season có thể nói là giấc mộng của mỗi người trong công ty. Người lãnh đạo cao nhất của chúng ta thật anh minh, có tài là dùng, cho mọi người cơ hội giống nhau. Chỉ cần ở trong phạm vi không ảnh hưởng tới công việc của mình, mỗi một người đều có thể đệ trình bản thiết kế của mình, hiểu chưa?"

"Cho nên chị mới nói muốn lưu lại kích thích năng lực?"

"Đúng vậy."

"Nhưng vì sao nhất định phải vào bộ phận thiết kế? Em thấy chỉ cần có thể đi vào công ty này để làm đã thật may mắn."

"Vừa mới bắt đầu chị cũng nghĩ như vậy, nhưng em không biết ngày nào đó mở TV, thấy một cái quảng cáo là em nghĩ ra được, hoặc là đi trên đường, gặp một bản quảng cáo là em thiết kế, thậm chí mua thứ gì đó, thấy bản thiết kế của mình xuất hiện trên bao bì, thực cảm động hay sao? Em vừa mới vào công ty, có thể còn chưa có biện pháp tưởng tượng cái loại cảm giác này, thử qua một lần em sẽ biết."

"Vậy sao?"

"Tin tưởng chị." Vương Lí Nhã nghiêm túc gật gật đầu: "Trừ việc đó ra, tiền lương của bộ phận thiết kế cũng siêu cao, siêu được. Chị cũng không phải nói những nghành khác không được, nhưng so sánh vẫn có điểm chênh lệch, dù sao mọi người đều muốn hướng chỗ cao mà đi."

Ngu Thư Hân thụ giáo gật gật đầu.

"Được rồi, em muốn cùng nhau đi kích thích năng lực không?" Vương Lí Nhã hỏi nàng.

Nàng lắc lắc đầu: "Buổi tối em còn có việc."

"Vậy sao? Vậy không có biện pháp. Ngày nào đó em có rảnh, muốn gia nhập, lúc nào cũng hoan nghênh em vào nhóm."

"Vâng." Nàng cười gật gật đầu. Sau khi thu dọn đồ đạc, hướng nhóm người lưu lại nói một tiếng: "Em đi trước, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Mang theo mỉm cười khoái trá rời khỏi công ty, Ngu Thư Hân khẩn cấp muốn gọi điện thoại, nói cho Triệu Tiểu Đường cảm tưởng về ngày đầu tiên đi làm. Dù sao hiện tại mới hơn sáu giờ, cách khoá dương cầm lúc bảy giờ còn chút thời gian, không biết sau khi tan ca, có muốn cùng cô dùng bữa tối không?

Nàng nghĩ, lập tức từ trong túi da lấy di động cô mới tặng nàng, gọi điện cho cô. Điện thoại lập tức liền có người tiếp.

"Hi, là em." Nàng nói.

"Chị biết." Thanh âm của cô mang theo ý cười.

"Hôm nay đầu chị còn có choáng váng hay đau không?" Nàng trước hỏi chuyện vốn làm nàng lo lắng cả ngày.

"Chỉ đau một, hai lần mà thôi."

"Đau còn tỏ vẻ không có, mặc kệ là một lần hay là hai lần, cho nên em mới bảo chị ở nhà nghỉ nhiều vài ngày, chị cố tình không nghe." Nàng có một chút mất hứng nho nhỏ nói.

"Hiện tại em ở đâu? Tan ca, hay là còn ở trong công ty?" Cô hỏi.

"Lại còn có thể nói sang chuyện khác." Nàng cố ý chế nhạo cô.

Cô ở bên đầu kia điện thoại cười hai tiếng.

"Em vừa mới tan ca, muốn hỏi chị tan ca chưa, muốn cùng em đi ăn cơm hay không? Chẳng qua bảy giờ em còn phải đi dạy học, em nói rõ trước." Nàng nói.

"Khi đi dạy có để ý người đến nghe không?" Cô hỏi.

"Nếu chị muốn báo danh em cũng không để ý." Nàng nói giỡn trả lời.

"Được, chị đây muốn báo danh."

"Thần kinh!" Nàng nhịn không được cười lên: "Thời gian ăn cơm nhiều nhất là một giờ, muốn không?"

"Đương nhiên muốn. Với chị mà nói, mỗi một phút có thể cùng em ở chung đều là ân huệ của trời. Em chờ chị một chút, hiện tại chị lập tức đi xuống tầng." Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.

Ngu Thư Hân cầm di động, không tự chủ được một mình đứng ở tại chỗ cười khúc khích. Ân huệ của trời? Lời nói buồn cười như vậy cô có thể nói ra miệng sao? Thật sự là phục cô. Nhưng chờ một chút, hình như có chỗ không đúng. Nàng còn chưa có nói cho cô, hiện tại nàng đang ở đâu, sao nàng có thể đã ngắt điện thoại?
Nàng nhíu mày, vội vàng gọi điện lại cho cô lần nữa.

"Alo, em còn chưa có nói cho chị em đang ở đâu, hoặc chúng ta hẹn ở nơi nào gặp mặt, sao chị lại ngắt điện thoại như thế?" Điện thoại vừa được nhận, nàng lập tức cười châm biếm cô.

"Em vừa mới tan ca, nhiều nhất ở dưới lầu hoặc gần đó, có thể đi được bao xa? Chờ chị một chút, chị phải vào thang máy, lát nữa sẽ gặp." Nói xong, điện thoại lại bị ngắt.

Ngu Thư Hân cầm di động, ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Cứ nghĩ thấy có chỗ nào là lạ, là làm sao đây?

Dưới tầng, xuống tầng, vào thang máy, như thế này... Xuống tầng như thế này?

Nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía toà cao ốc làm việc nàng vừa mới đi ra, sau đó trừng mắt nhìn lại nhíu nhíu mày, nghi hoặc cực độ. Cô không phải vừa vặn cũng làm việc ở trong toà cao ốc này chứ?

Còn đang lắc đầu bỏ qua ý tưởng rất không có khả năng này, không nghĩ tới cô lại ngay lúc này từ trong cao ốc đi ra. Trước tạm dừng một chút tìm kiếm bóng dáng của nàng, sau đó khi cô thấy được, trên mặt liền nở nụ cười bước nhanh về phía nàng.

"Nào, quyết định muốn ăn cái gì chưa?" Cô đi đến trước mặt nàng, tự nhiên mà dắt tay của nàng hỏi.

"Vì sao chị lại đi theo em tới nơi này?" Nàng tròn mắt nhìn, nhịn không được hỏi cô.

"Xem ra em còn chưa bắt đầu tìm hiểu." Cô cười như không cười nhíu mày nói.

"Tìm hiểu cái gì?" Vẻ mặt nàng mờ mịt.

"Thông tin cơ bản về người lãnh đạo cao nhất. Lúc trước không phải nói đợi sau khi em trúng tuyển, em sẽ đi tìm hiểu sao?" Cô mỉm cười nhắc nhở.

"Này đối với việc em hỏi chị có liên quan gì?" Nàng nhẹ nhíu mày.

"Đương nhiên có quan hệ, không phải vừa rồi em hỏi chị vì sao từ chỗ này đi ra sao? Bởi vì chị ở trong toà cao ốc này."

"Á... " Ngu Thư Hân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi cùng biểu tình khó có thể tin. Khó trách buổi sáng cô mạnh mẽ muốn nàng ngồi xe cô đi làm, còn nói thuận đường. Không chỉ thuận đường, căn bản là là hoàn toàn cùng đường!

"Sao chị chưa từng nói với em?" Nàng hỏi cô.

"Bởi vì em nói sau khi được tuyển sẽ tự đi tìm tư liệu. Một khi em đã nói muốn đi tìm, chị còn nói cái gì?"

"Em muốn tìm chính là người lãnh đạo cao nhất, liên quan gì chị -" Ngu Thư Hân đột nhiên im miệng, hai mắt mở lớn, há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn cô: "Chị... Chị..." Nàng đột nhiên cà lăm nói không nên lời.

🍬🐟❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia