ZingTruyen.Asia

Cap Tren Muon Cuoi Toi Dai Ngu Hai Duong

"Đáng chết!" Cô nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, vì sự do dự lúc nãy của mình mà ảo não nắm chặt nắm tay.

Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy mình căn bản là không cần tức giận như vậy. Chính cái gọi là hòa thượng chạy được nhưng chùa không chạy, chỉ cần xác định nàng làm việc tại quán ăn sáng này, cô còn sợ tìm không thấy nàng nữa sao?
Vấn đề là, cô tìm nàng làm gì?

Đúng vậy, đó là một vấn đề phi thường trọng yếu. Cô rốt cuộc muốn tìm nàng làm cái gì? Hỏi nàng có nhớ cô từng đưa báo đến nhà nàng trong nửa năm hay không? Hỏi nàng có nhớ cô hay không sao? Quả thực là không biết tại sao.
Cô nhíu chặt chân mày nhìn theo phương hướng nàng biến mất.

Xem ra, cô nên cẩn thận nghĩ về vấn đề này một chút.

-----

Còn chưa nghĩ ra một cái đáp án, Triệu Tiểu Đường thế nhưng trong cùng một ngày lại tình cờ gặp Ngu Thư Hân. Lúc này nàng đang ở trong nhà hàng rửa chén dĩa!

"Em ở trong này làm cái gì?" Đứng ở chỗ giao nhau giữa nhà vệ sinh và phòng bếp, Triệu Tiểu Đường nhìn thấy liền đi đến hỏi nàng.

Ngu Thư Hân bị hoảng sợ, vừa ngẩng đầu nhìn lập tức nhận ra người này là cái vị hỏi tên nàng ở quán ăn sáng.
Cô ta là một người phụ nữ mà người khác vừa thấy liền khó quên. Dáng người cao gầy, một đôi mắt đen sắc bén, cùng với chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm. Hơn nữa toàn bộ tóc đen mượt dài ngang vai làm cho người ta muốn quên đi khuôn mặt cá tính này, thực rất khó khăn.

"Chị theo dõi tôi?" Nàng khó tin bật thốt lên hỏi.

"Em ở trong này làm cái gì?" Triệu Tiểu Đường khẩn trương giương mắt truy vấn.

"Vậy chị thì sao? Tôi quả thực không dám tin tưởng rằng, người như chị lại có bệnh, thế nhưng theo dõi tôi!"

"Tôi không theo dõi em. Nếu tôi theo dõi em thì chưa quá mười tiếng sẽ không xuất hiện trước mặt em lần nữa." Cô vì chính mình biện bác.

Ngu Thư Hân sững sờ, ngẫm lại. Cho nên hết thảy đều chính là trùng hợp sao? Cho dù là trùng hợp thì sao lại như thế này? Chị ta bằng cái gì dùng loại biểu tình này hung dữ hỏi tội để hỏi nàng? Quả thực là không thể hiểu!

"Mời chị buông tôi ra." Nàng lạnh lùng trừng mắt cái tay đang bắt lấy tay nàng của cô.

"Trả lời tôi trước, em rốt cuộc ở trong này làm cái gì?"

"Làm việc. Chị nhìn không thấy sao?" Người có mắt đều thấy.

"Gặp quỷ. Làm việc?" Nàng vì sao cần làm việc?

Ngu Thư Hân nhịn không được nheo lại hai mắt: "Quý cô đây, mời chị buông tay."

"Em không nên ở trong này làm việc."

"Người như chị rốt cuộc mắc bệnh gì vậy? Chị còn không buông tay, tôi liền lên tiếng gọi người đến đấy." Nàng đối cô hạ thông điệp cuối cùng, lời vừa mới nói ra liền có đồng sự xuất hiện.

Cô lập tức không dấu vết buông nàng ra. Nàng liền nằm chắc cơ hội bỏ chạy, trong nháy mắt đã cách cô khá xa, tiến vào trong phòng bếp.
Triệu Tiểu Đường không thể ngăn cản nàng chạy đi, nhà hàng này còn đang buôn bán. Mà khách hàng đến cùng cô vẫn còn ngồi ở khu VIP để chờ cô, thời gian và địa điểm đều không thích hợp để cô truy cứu tiếp.

Dù vậy, cô vẫn nhịn không được chặn lại một cô phục vụ trong nhà hàng đang sắp bước qua, dùng hai tờ một ngàn đưa cho cô ta để lôi kéo cô ta đến nhà vệ sinh nữ, hỏi một ít chuyện về nàng.

Nghe nói nàng là phục vụ sinh của đội cứu hoả (không phải đội chữa cháy nha), bất luận kẻ nào có việc đều có thể tìm nàng giúp đỡ, chỉ cần nàng có thời gian.

Cô phục vụ kia còn nói cho cô, "Hân tỷ" trước kia từng làm việc trong nhà ăn, bởi vì tìm được một công việc ở một công ty nên mới rời chức. Chẳng qua bởi vì cô làm việc nghiêm túc khiến quản lý khó quên, cho nên nhà hàng ngoại lệ để cho nàng làm thêm vào ngày nghỉ.
Sau lại không biết là vì công việc chính của nàng không thuận lợi, hay là vì làm thêm kiếm được tương đối khá hơn, nàng liền thành phục vụ sinh của đội cứu hoả trong nhà hàng. Ông chủ nhà hàng cũng bởi sự chăm chỉ làm việc của nàng mà nhắm một mắt mở một mắt.
Cho nên nàng cũng không được cho là nhân viên chính thức của nhà hàng, chỉ là nhân viên kiêm chức mà thôi. Hơn nữa rất nhiều ông chủ nhà hàng đều muốn thuê nàng, coi nàng như là truyền kỳ trong giới phục vụ.

Vì kiếm hai ngàn đồng, cô phục vụ kia đem tất cả những điều mình biết nói cho cô, lại làm cô mới nghe đến đã một bụng đầy lửa.

Đây là truyền kỳ thối gì! Công việc thối! Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng từ một thiên kim tiểu thư trở thành đối tượng bị người khác sai bảo?
Cô thật ghét những chuyện không thể làm rõ ràng!

-----

"Thư Hân, điện thoại."

Từ nhà vệ sinh đi ra, Ngu Thư Hân chân trước vừa mới bước vào văn phòng liền nghe thấy đồng sự ngồi bàn kế nàng lên tiếng gọi. Nàng vội vàng bước nhanh hơn trở về chỗ ngồi, trước hướng đồng sự nói cám ơn rồi mới tiếp lấy điện thoại.

"Alo? Tôi là Ngu Thư Hân."

"Thư Hân, là bác Trương mẹ. Không tốt rồi, Tiểu Dịch bị người mang đi!"

"Cái gì?" Tin tức thình lình xảy ra làm nàng kích động kêu to ra tiếng, làm cho các đồng sự khác trong văn phòng đều nhìn. Nhưng nàng không quản được nhiều như vậy: "Sao lại bị mang đi? Là ai mang Tiểu Dịch đi? Trương mẹ, người nói cho con nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 

"Có một gã đàn ông nhuộm tóc vàng, người đó nói anh ta là ba của Tiểu Dịch, cường ngạnh muốn mang Tiểu Dịch đi. Bác không chịu, anh ta liền muốn động thủ đánh, Tiểu Dịch vì cứu bác nên cùng anh ta đi rồi. Tiểu Dịch nói, anh ta là ba, không sao cả."

🍬🐟❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia