ZingTruyen.Asia

[CaoH] Khó mà ức chế

16. Trì Dư (hơi H)

nhtt1225

Trình Ngôn không hề cưỡng bách bản thân lảng tránh tình cảm của mình đối với Trì Dư.

Hắn ôm Trì Dư, hốc mắt ướt át, mềm nhẹ hôn lên đôi mắt, chóp mũi, đôi môi cô không ngừng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Thực xin lỗi, anh không nên yêu em.

Thực xin lỗi, anh vẫn còn yêu em.

Trì Dư cọ cọ trước ngực Trình Ngôn, tham luyến ấm áp của hắn.

"Về nhà được không?"

Trì Dư lại ngồi vào ghế phụ bên cạnh Trình Ngôn.

Trong xe tràn ngập đầu hương vị rét lạnh mùa đông, cái đề tài trầm trọng kia như bị đông lại tại đầu mùa đông này.

Trì Dư giơ mười ngón lạnh lẽo, tay chà xát không ngừng vẫn không thể ấm áp lên được.

Đi đến đèn giao thông, xe tạm dừng, một bàn tay dày rộng ấm áp duỗi qua ghế điều khiển vây quanh hai tay Trì Dư. Nhiệt độ máy sưởi trong xe cũng chỉnh cao lên một ít.

Trì Dư cười quay đầu nhìn Trình Ngôn, cô còn nghĩ hắn đang chuyên tâm lái xe, không biết động tác này của cô, thì ra kỳ thật hắn vẫn luôn quan tâm cô.

"Ở thế giới này... em chỉ còn một ngày cuối cùng."

Trì Dư mỉm cười nói ra những lời này, giọng nói lại nghe không ra buồn vui. Hai tay tránh thoát ra bàn tay to rộng của Trình Ngôn, nắm ngược lại hắn.

"Chúng ta làm một lần được không?"

"Tích —— tích ——"

Xe xếp hàng phía sau đã không kiên nhẫn ấn kèn, Trình Ngôn mãi mới phát hiện ra đèn đã sớm chuyển xanh.

Trình Ngôn rút bàn tay thon dài từ trong lòng bàn tay Trì Dư, nắm chặt tay lái, không nói một lời.

Tốc độ xe nhanh hơn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh nhẹ nhàng được một bàn tay lạnh lẽo khác đặt lên, tốc độ mới chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Tới biệt thự, Trình Ngôn vừa xuống xe đã bế Trì Dư đi lên phòng.

Dì Thẩm thấy thế, còn chưa kịp hỏi tiếng nào, đã nghe thấy một tiếng "Phanh" đóng cửa lại trên lầu.

Trình Ngôn dùng chân đóng cửa, đi đến mép giường, nhẹ nhàng buông Trì Dư xuống.

Trì Dư nhìn bóng dáng kia nhẹ nhàng cúi xuống, nụ hôn che trời lấp đất ập tới. Hắn vô cùng vội vàng, lập tức đụng vào hàm răng của cô, sau đó dùng sức liếm mút.

Trì Dư nhẹ giọng hô đau, đôi tay mềm như bông đặt trước ngực hắn.

Trình Ngôn cũng ý thức được bản thân đã thô bạo quá mức, động tác bắt đầu trở nên ôn nhu, ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của Trì Dư, miết nhẹ sau đó nhẹ nhàng cắn xuống cánh môi cô, đầu lưỡi đảo qua, cánh môi càng trở nên ướt át.

Trì Dư "ưm" một tiếng, thân thể không khoẻ nên hơi cau mày. Cuối cùng cô vẫn nhịn không được mà quay đầu đi, hô hấp dồn dập từng ngụm từng ngụm, Trình Ngôn thừa dịp hôn xuống cằm của cô.

Cặp mắt kia đã sớm tràn ngập tình dục, xác nhận thấy Trì Dư không có quá mệt mỏi, Trình Ngôn nắm lấy bàn tay mềm trước ngực đặt sau gáy của mình, sau đó cúi xuống tiếp tục hôn cô.

Bắt đầu từ cằm, chậm rãi hôn xuống cổ, xương quai xanh...... Từng chỗ được hôn qua, Trì Dư đều cảm nhận được ướt át lạnh lẽo.

Tay Trình Ngôn không lạnh lẽo giống Trì Dư, lòng bàn tay ấm áp chui vào trong quần áo, vuốt ve da thịt cô, dâng lên một trận run rẩy rất nhỏ.

Trì Dư chưa bao giờ thân mật như vậy với một người.

Hôm nay cô mặc váy liền áo, làn váy sớm đã bị kéo từ đùi lên đến bên hông, nửa người dưới chỉ còn lại một cái quần lót ren màu đen.

Tay Trình Ngôn chuyển qua sau lưng Trì Dư, nhẹ nhàng kéo khóa váy xuống, sợ không cẩn thận chạm đến da thịt của cô.

Váy nhanh chóng đã bị cởi ra, ném xuống đất, bây giờ nửa người trên của Trì Dư cũng chỉ dư lại một cái áo ngực.

Dưới áo ngực hiện ra xương sườn rõ ràng, bất thình lình trông có chút khủng bố, biểu hiện rõ thân thể bệnh tật của Trì Dư.

Trình Ngôn ngơ ngẩn nhìn, Trì Dư cho rằng hắn thấy thân thể như vậy bắt đầu hết muốn làm, khó khăn thu tay lại che ở trước người.

"Anh..."

Trình Ngôn nắm lấy hai tay của Trì Dư, đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó cúi người xuống hôn lên từng đốt xương sườn bị lộ ra.

Trìu mến như vậy, đau lòng như vậy.

Hôn môi qua đi, Trình Ngôn cởi bỏ áo ngực của Trì Dư, trên thân hình gầy gò như que củi đột ngột lộ ra hai đồi núi lùn lùn.

Đầu vú nhợt nhạt đột nhiên bại lộ trong không khí, liền tự dựng thẳng thành hai viên đậu đỏ nhỏ tròn.

Đột nhiên không kịp phòng bị mà bị người ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ướt mềm bao bọc lấy, Trì Dư cầm lòng không đậu mà hừ ra tiếng.

"A... Trình Ngôn..."

Đầu vú là điểm mẫn cảm của cô. Trình Ngôn ngậm lấy một viên khác, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên eo sườn, thân thể gầy yếu như vậy, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực một chút đã bẻ gãy được.

Hai viên đậu đỏ dính đầy nước bọt của người đàn ông, ánh sáng xuyên qua bức màn hơi hơi lấp lánh ánh nước.

Lòng bàn tay Trình Ngôn chuyển qua hai đùi Trì Dư, đem quần lót ren màu đen cởi xuống.

Đến lúc này, thân thể Trì Dư đã hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Trình Ngôn.

Trình Ngôn đứng dậy, lẳng lặng thưởng thức trong chốc lát, sau đó cúi xuống hôn lên môi Trì Dư, dần dần xuống rốn rồi tới khu tam giác thần bí kia.

Ngón trỏ xẹt qua rừng hoa thần bí, Trì Dư đột nhiên run lên, lập tức cảm thấy có dị vật tiến vào thân thể.

Là ngón trỏ của Trình Ngôn.

Ngón trỏ bị mị thịt bên trong kẹp lấy gắt gao, ngón cái ấn vào viên hoa châu, nhẹ nhàng chuyển động, nơi đó lập tức trở nên ướt át, Trì Ngôn không ngờ thân thể của cô mẫn cảm như vậy. Hắn lại chậm rãi đút vào thêm một ngón tay, giúp cô mở rộng thật tốt.

Trì Dư cảm thấy dưới thân có một dòng điện lan ra khắp toàn thân, là một loại cảm giác xa lạ.

"Trình Ngôn..." cô mê ly nhìn hắn, rên rỉ liên tục tràn ra khỏi yết hầu, đôi tay bắt lấy khăn trải giường dưới thân, cảm giác giống như có thứ gì muốn tiết ra dưới thân.

Hông Trì Dư đột nhiên ưỡn lên, lại lập tức ngã lại lên giường, hơi thở trên chóp mũi đột nhiên cứng lại, nước chảy ra dưới thân làm ướt đẫm tay Trình Ngôn.

Hai mắt Trì Dư chứa đầy hơi nước nhìn lên trần nhà, trái tim đập liên tục, cô không dám nói với Trình Ngôn rằng vừa rồi cô thiếu chút nữa không chịu nổi cao trào mà khiến trái tim cảm thấy áp lực.

Trình Ngôn cúi đầu nhìn lòng bàn tay ướt át, nghĩ thầm cô đã chuẩn bị xong rất tốt rồi, liền đứng thẳng người thành thạo cởi sạch quần áo.

Căn côn thịt dưới thân kia cũng nhẫn nại đã lâu, thẳng tắp đối diện với Trì Dư.

Tay Trình Ngôn cầm căn côn thịt, dùng quy đầu cọ xát ở trước huyệt khẩu ướt át, thấy dính đầy dâm dịch sau đó mới tiến vào.

Trì Dư bị hắn ma sát đến khó nhịn, mềm mại nói: "Trình Ngôn..."

Trình Ngôn cúi người xuống, hôn lên khóe miệng Trì Dư một chút, trong ánh mắt tràn đầy tình dục vẫn còn một tia thanh tỉnh.

"Anh muốn biết tên thật của em."

Trì Dư dựng thẳng đầu, học theo hắn, cũng hôn lên khóe miệng Trình Ngôn một chút.

"Cũng gọi là Trì Dư, họ Trì, tên một chữ Dư."

"Trì Dư..." Trình Ngôn kêu lên một tiếng trầm thấp, cúi đầu che lấp đôi môi của Trì Dư.

Côn thịt dưới thân đã tiến vào hoa huyệt, Trình Ngôn giảm lực ở dưới eo bụng.

"A!" Trì Dư cảm thấy quá đau. Cao trào vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của cô, trái tim nhảy nhanh, khó mà chịu được đau đớn như vậy thêm một lần.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, tiểu huyệt đã mở rộng vẫn khó mà tiến vào, quy đầu chỉ đi được một nửa vào bên trong, Trình Ngôn cũng vô cùng khó chịu.

Hắn nhẹ nhàng hôn cô, dỗ dành nói: "Thả lỏng, Trì Dư thả lỏng nào."

Mông dùng lực một chút, côn thịt rời khỏi tiểu huyệt, phát ra một tiếng "Ba".

Trình Ngôn không tiếp tục. Côn thịt cứng ngắc liền dán thẳng vào hai mảnh môi âm hộ, nhưng lại không có ý định tiến vào thêm một lần nữa.

Trình Ngôn ghé vào người Trì Dư, ôm cô gắt gao, đem mặt chôn vào chỗ vai cổ của cô.

Trì Dư sợ lần đầu tiên không thuận lợi đả kích đến hắn, khẩn trương nói: "Trình Ngôn? Chúng ta làm lại thêm một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ thả lỏng."

Trình Ngôn không đáp lại, duy trì tư thế ôm Trì Dư.

Thật lâu thật lâu sau.

"Đừng rời bỏ anh được không......"

Chỗ vai cổ cảm nhận được từng giọt nước mắt ẩm ướt nóng hổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia