ZingTruyen.Asia

Caoh Full Lo Phai Long Em

Gia Nguyên rời đi rồi, nhưng Bách Hùng vẫn còn đứng ngây ra đó.

Chưa xác định rõ cảm xúc của mình là gì.

Phải thật lâu một lúc sau, anh mới khẽ tự cưỡi giễu bản thân mình một cái.

Đúng là chuyện trớ trêu nhất mà anh từng gặp.

Sinh Lộc đứng ở bên ngoài thì nhận được thông báo chuyển tiền từ Đản Thanh, anh nhìn số tiền kia mà không hiểu là tiền gì, liền gọi điện lại.

"Chị vừa gửi cho em tiền gì nhiều vậy?"

"Tiền của Gia Nguyên, em đưa lại cho cậu ấy đi." Đản Thanh có vẻ hơi tức giận, giọng khá trầm trọng, nhất thời làm Sinh Lộc đề phòng.

"Có chuyện gì à?" Sinh Lộc hỏi.

"Từ giờ em đừng để Gia Nguyên dùng tiền mua gì cho chị nữa. Em có biết suy nghĩ không vậy? Lại để Gia Nguyên làm như thế. Nhà mình là lợi dụng hả? Em có biết làm như vậy là coi Gia Nguyên giống như gì không? Đừng để chị bực nữa đấy."

Đản Thanh nói xong cụp máy, còn Sinh Lộc thì không hiểu được chuyện gì. Tự nhiên anh lại bị mắng.

Gia Nguyên vừa vặn đi ra: "Về thôi."

Lúc này Sinh Lộc mới lên tiếng nói: "Đản Thanh mới gửi tiền lại cho cậu."

Gia Nguyên không hỏi lại, mà trực tiếp về đón Đản Thanh.

Lúc đó Đản Thanh đang ngẩn người ở nhà thì Gia Nguyên đột nhiên từ ngoài đi vào đến nắm tay cô, vui vẻ nói.

"Tiểu Thanh, đi cùng anh."

Cô còn chưa hiểu được gì, Gia Nguyên đã kéo cô đi, Tiểu Như thấy thế cũng hóng chuyện đi theo.

"Từ đã, anh đưa em đi đâu? Nguyên."

Đản Thanh cố hỏi mà Gia Nguyên một mạch đưa cô lên xe ngồi, trên xe có Sinh Lộc ngồi đợi sẵn.

Sinh Lộc quay ra thấy Tiểu Như toe toét cười, liền lái xe rời đi.

Đản Thanh thì cứ hoang mang, Gia Nguyên nắm tay cô rất chặt. Anh mỉm cười nhìn cô.

Không lâu sau, Sinh Lộc đưa tới trước một ngôi nhà mới xây nào đó.

Đản Thanh ngước mặt nhìn căn biệt thự một tầng đẹp như mơ trước mặt này, người cứ ngây ra.

Cô không nghe được Sinh Lộc và Tiểu Như đang cười nói gì nữa, Gia Nguyên thì kéo cô đi vào trong.

Bên trong sân trải thảm cỏ, gạch đá lát hết lối đi, Đản Thanh cứ thế đi theo Gia Nguyên dẫn vào nhà.

Cho đến khi vào trong hẳn rồi, cô đứng lặng, nhìn khung cảnh xung quanh.

Không gian ấm cúng, thiết kế hiện đại. Nội thất cũng được trưng bày hết.

Quả thực rất đẹp.

Sinh Lộc và Tiểu Như đứng ở ngoài để không gian riêng cho cô và Gia Nguyên.

Lúc này Gia Nguyên đến trước mặt cô, mỉm cười nói.

"Tiểu Thanh, em có thích không?"

"Thích gì?" Thái độ Đản Thanh hơi khó chịu.

"Ngôi nhà này." Gia Nguyên vẫn vô tư nói: "Đây là nhà của anh và em."

"Anh mua?"

"Ừ."

Đản Thanh thật sự sốc đến muốn tăng máu luôn rồi.

"Em không thích." Đản Thanh quay đầu.

Gia Nguyên lại giữ cô nhưng liền bị Đản Thanh gạt ra.

Tự nhiên Đản Thanh nổi cáu.

"Anh bị gì vậy? Tự nhiên đi mua nhà. Ai cần anh mua nhà chứ. Em có nói là em muốn mua nhà không?"

Nhận ra cảm xúc của Đản Thanh không ổn định, Gia Nguyên liền hỏi thăm.

"Em sao vậy?"

"Em không thích. Anh không nghe rõ hả. Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại làm chuyện này?" Cô chất vấn anh.

Gia Nguyên nghiêm túc đáp: "Anh muốn sống cùng em."

Đản Thanh lại lớn tiếng với anh: "Ai muốn sống với anh chứ. Chúng ta là gì mà sống chung?"

Nghe vậy Gia Nguyên liền nói.

"Vậy chúng ta kết hôn đi."

Nhưng Đản Thanh đã chặn lời anh: "Bỏ ngay ý nghĩ đó đi."

Mặt Gia Nguyên sượng lại.

Lặng đi lúc, Gia Nguyên tha thiết nhìn cô nói.

"Tiểu Thanh, anh muốn lấy em."

Nước mắt Đản Thanh gần như muốn trào ra ngoài.

Cô cắn chặt môi mình lại, để ngăn cho mình bật khóc.

Trong lòng Đản Thanh bây giờ toàn là nỗi áy náy bất an. Sao Gia Nguyên phải làm thế này cho cô chứ. Vì thương hại cô ư? Cuộc sống anh còn lo cho gia đình anh nữa. Anh còn trẻ vậy, sao cô để anh kết hôn sớm với cô.

"Em không muốn lấy anh." Đản Thanh thẳng thừng đáp.

Gia Nguyên khó hiểu nhìn cô.

"Tại sao?"

Đản Thanh càng phản ứng gay gắt hơn: "Anh nghĩ gì vậy? Tự nhiên kết hôn làm gì? Em không muốn? Kết hôn rồi chúng ta sống ra làm sao? Anh có lo được cho em không?"

"Anh lo được cho em mà." Gia Nguyên thản nhiên nói.

Làm Đản Thanh bực.

"Anh nghĩ thích là được à? Em không còn trẻ nữa. Em không muốn chịu khổ cùng anh."

Gia Nguyên lại nói: "Em không cần làm thế. Anh sẽ không để em khổ đâu."

Đến đây Đản Thanh muốn nghẹn hết nói nổi luôn rồi.

Cô tức: "Anh lo được cho em thế nào? Không để em khổ ra sao? Bộ anh có nhiều tiền lắm hả?"

"Ừ. Anh có nhiều tiền lắm." Gia Nguyên gật đầu.

Đản Thanh càng tức điên hơn.

Cô hết lí do để nói được nữa.

"Em không muốn lấy anh." Cô cứng đầu nhắc lại.

Lúc này mới thấy Gia Nguyên tủi thân.

"Tiểu Thanh, em giận anh à?"

Đản Thanh chạnh lòng nói.

"Anh có biết kết hôn là gì không? Sau này anh sẽ chỉ sống với mình em. Anh có chắc chắn muốn sống với em cả đời không? Rồi một ngày anh có hối hận không?"

"Anh không hối hận. Anh muốn sống với em cả đời."

"Nhưng em không tin vào hôn nhân." Đản Thanh từ đáy lòng thốt ra như thế.

Gia Nguyên ngẩn đi lúc rồi hỏi.

"Tại sao?"

"Em không thích lấy nhau rồi lại bỏ nhau. Em không thấy ai yêu ai cả đời cả. Bố mẹ em cũng kết hôn rồi ly hôn."

Lúc này Gia Nguyên lại nói: "Bố mẹ anh cũng vậy."

Đản Thanh nhất thời không biết nói gì nữa.

Tự nhiên không khí im lặng.

Nhận ra điều gì, Gia Nguyên sửa lại: "Mình đừng như họ nữa là được."

Đản Thanh thật sự muốn nổi điên với anh một trận, nãy giờ cô cũng dùng hết lời với anh rồi.

"Em cũng không lấy anh." Đản Thanh lại nhắc lại.

Gia Nguyên muốn tiến tới năn nỉ cô, mà Đản Thanh lại né tránh anh.

"Tiểu Thanh, em sao vậy?" Mặt Gia Nguyên trông buồn thấy rõ.

Đản Thanh không muốn làm gánh nặng cho anh. Gia Nguyên còn gia đình, công việc và cuộc sống của anh nữa. Cô không thể mủi lòng được, mà nhìn mặt Gia Nguyên cô sợ anh làm mất hết kiên nhẫn của cô, nên cố tình tỏ ra bực bội nói.

"Anh nghĩ em yêu anh là muốn kết hôn với anh hả? Em chỉ qua là chơi bời thôi. Còn lâu em mới kết hôn."

Gia Nguyên không cam tâm cầm tay cô, Đản Thanh lại nổi giận lên.

"Em nói anh không nghe?"

"Chia tay đi."

Lúc này Gia Nguyên mới bất động.

Nhận ra câu nói của mình hơi quá lời, nhưng không sửa được nữa. Đản Thanh thấy Gia Nguyên lặng người đi, nét mặt thất vọng. Anh không lên tiếng nữa, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, Đản Thanh mới lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô đau lòng nghĩ là Gia Nguyên giận cô thật rồi, nhưng thật ra Gia Nguyên đi tìm Sinh Lộc.

Lúc ấy Sinh Lộc đang cùng Tiểu Như cười khúc khích xem hình vừa mới chụp. Vì Sinh Lộc chụp xấu quá nên Tiểu Như cố ý chụp cho anh chỉ có mỗi cái đầu còn đâu toàn ngước máy lên trên. Đột nhiên Gia Nguyên hùng hổ đi ra, mặt mày khổ sở nói.

"Tiểu Thanh đòi chia tay tôi rồi."

Sinh Lộc giật mình, nhíu mày quay ra.

"Cậu lại làm gì chọc giận chị tôi nữa?"

Gia Nguyên nào có biết mình đã làm gì chứ. Anh nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc là mình đã làm gì khiến Đản Thanh giận, nhưng nghĩ mãi không ra. Chỉ nhớ là từ lúc dẫn Đản Thanh đến đây, cô ấy đã không vui rồi.

Không lẽ Đản Thanh không thích ngôi nhà này?

Hay là tại anh đi mua nhà mà không dẫn cô ấy đi theo

Nhưng vẫn không thể nghĩ ra được gì.

Gia Nguyên chỉ nhớ tới lời Đản Thanh nói làm anh bức bối lúc nãy: "Cô ấy nói chỉ chơi bời với tôi thôi."

Mặt Tiểu Như và Sinh Lộc nghệt hẳn lại.

Lúc sau Đản Thanh lại thấy Gia Nguyên lò dò đi vào với cô.

Mắt Đản Thanh đỏ hoe, ngước lên nhìn anh. Gia Nguyên từ từ lại gần, vẻ mặt khá nghiêm trọng, làm Đản Thanh hơi lo sợ.

Gia Nguyên nhỏ giọng hỏi cô.

"Tiểu Thanh, em hết giận chưa?"

Đản Thanh rũ mắt, cúi đầu thấp. Cô hơi áy náy, cũng hơi lo âu.

Một lúc sau cô nghe giọng anh trầm thấp trên đỉnh đầu cô, anh nói.

"Đừng chia tay, được không?"

Không hiểu sao lúc ấy mọi cảm xúc hỗn độn trong cô như tiêu tan vậy.

Đản Thanh nhận ra cô không thể thôi ích kỉ nhỏ mọn được. Cô không nỡ bỏ anh.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tội nghiệp của Gia Nguyên, nhịn không được phải hỏi một câu.

"Vậy anh có thích Mỹ Ân không?"

Gia Nguyên càng tỏ ra khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia