ZingTruyen.Asia

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!

Chương 83: Đồ háo sắc (1)

mattienratngon


Bệnh xá ở Hoan Châu với những túp lều nối tiếp lều mở sẵn ngày đêm, ủ rũ quay lưng lại phía sườn núi. Lũ lụt đã cuốn trôi hết nhà cửa, nhìn quanh bốn bề vốn dĩ là làng mạc nay chỉ còn trơ lại những cột gỗ, sào dựng hay những cây luồng, khúc tre ngổn ngang mặt đất. Thậm chí là giữa tháng Ba, khi những mầm non rộ lên sắc xanh mơn mởn, những gốc bạch đàn toả bóng, cả bầu không khí thấm đẫm hương thơm của những cây hồi, khi những chiếc lá già nhẹ nhàng hôn nhau âu yếm trước buổi phân li; khi những cánh én chao liệng ngang trời và tiếng chim cu gáy kêu lên từ những trảng cây xanh rì thì Hoan Châu vẫn hiện lên với một vẻ buồn thương tan tác đến lạ lùng. Không nơi nào trên khắp Hoan Châu này kể từ khi tôi đặt chân tới nhìn thấy một nét mặt người tươi vui, hớn hở. Những đôi mắt sâu hoắm thất thần, những gò má hóp dính đét lại lấy xương sọ, những người mỏng tang tưởng chừng như da bụng với da lưng trùng lại làm một.

Cả Hoan Châu chỉ âm ỉ thấy tiếng rên dai dẳng, không bệnh nào nhiều cho bằng người bệnh chết đói. Những bãi cỏ dần đổi sang màu tươi xanh bắt mắt nhưng đâu đó, lớp cỏ vàng úa già nua vẫn rên rỉ trước nỗi đau cũ, trước những thây người chết còn chưa kịp lạnh. Ánh hoàng hôn bao trùm xuống, nhuộm cả vùng một màu đỏ au như máu. Cứ lúc lúc lại thấy vài ba lính canh khiêng một thây người từ bên vệ đường, chất chồng lên nhau rồi châm lửa đốt.

Tôi ngồi trong lều của Long Đĩnh, tay bày biện sẵn đồ châm cứu nhưng chốc chốc lại dội lên những cơn buồn nôn khó tả. Tôi ấn nhẹ vào lồng ngực mình mấy bận, cố dằn xuống vị chua đang kéo từ dạ dày lên đến tận họng. Mùi thịt người cháy khét lẹt trong không khí dù có đốt cách xa đến mấy cũng không thể nào xua đi được sự hôi tanh ngai ngái.

"Nàng không sao chứ?" - Long Đĩnh hỏi.

Tôi nuốt nước bọt xuống, kính cẩn cúi đầu:

"Đội ơn chúa thượng, Đam không sao."

Long Đĩnh vẫn nằm trên giường, trỏ tay vào lư hương trầm đặt phía xa trên bàn. Bạch Vỹ biết ý mang lư trầm lại gần, phẩy qua phẩy lại quanh chỗ tôi ngồi vài lần. Hương trầm ngửi gần tuy có chút nồng nhưng ít nhất cũng át được mùi thịt người cháy.

Xong xuôi đâu đó Vỹ thắp thêm mấy ngọn nến nữa, quanh giường Long Đĩnh sáng trưng như ban ngày. Tôi ngồi trên ghế sát cạnh y, bắt mạch qua, lại xem xét kỹ càng tình trạng vết chắp lẹo ở mắt rồi bẩm lại:

"Thưa chúa thượng, tiểu chức sẽ chích máu huyệt Nhĩ Tiêm, châm Tả Hợp Cốc, huyệt Khúc Trì. Nếu việc rửa mắt bằng nước lá trầu có bất tiện gì xin chúa thượng cứ hạ chỉ, tiểu chức một chút cũng không dám lơ là."

Long Đĩnh nằm im trên giường, mắt nhắm, hai tay đặt lên ngực dùng giọng bình bình đáp lại:

"Không cần, Bạch Vỹ giúp ta được. Nàng cứ chuyên tâm lo việc của mình đi."

Tôi cúi đầu, "Dạ" một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị chích máu.

Huyệt Nhĩ Tiêm có tác dụng kháng viêm rất mạnh, đặc biệt hiệu quả với các bệnh chắp lẹo, viêm giác mạc, đau mắt đỏ...

Tôi cúi xuống thấp, tay chạm vào tai Long Đĩnh. Y hơi động người, vẻ mặt căng thẳng. Thấy vậy tôi liền an ủi:

"Chúa thượng yên tâm, chỉ chích máu không đau đâu ạ."

"Ta đâu nói là đau, nàng chích thì chích đừng thở như vậy nữa."

Tôi mím môi biết mình vừa vô ý. Ai đời trước mặt vua chúa còn thở phì phò như con bò. Tôi lần tay tìm trên đỉnh tai, gấp tai Long Đĩnh lại lại, đỉnh cao nhất trên chính là huyệt Nhĩ Tiêm, nhẹ nhàng thích huyết. Long Đĩnh nằm im, vẻ mặt không hề thay đổi. À, hoá ra y thực sự không phải sợ đau. Cũng đúng thôi, một người chinh chiến nhiều như Lê Long Đĩnh sao có thể vì chút xíu việc cỏn con này mà run sợ được?

Xong xuôi đâu đấy tôi lại cầm tay Long Đĩnh, bảo y khép ngón cái và ngón trỏ vào nhau, tìm vị trí xương lõm ở ngón tay trỏ và ngón cái ấy là huyệt Hợp Cốc, bắt đầu châm cứu.

​​Huyệt Khúc Trì nằm trong hệ thống 365 huyệt quan trọng nhất trên cơ thể. Khi gập cong tay lại (Khúc), huyệt ở vào chỗ lõm giống như cái ao (Trì) nơi khuỷu tay. Tôi kéo áo Long Đĩnh lên cao chút nữa, lộ ra bắp tay màu mật cuồn cuộn rắn chắc như gỗ lim. Tôi nín thít, biết thân biết phận mình phải làm ăn cho tử tế. Không tính đến tính cách quái gở bất thường của y, chỉ riêng bắp tay này kẹp cổ một cái cũng đủ để tôi hoà mình về với thiên nhiên đất mẹ.

"Sao nàng run thế?" - Long Đĩnh nhìn tôi, đuôi lông mày có chút nhếch lên.

"Không... không có gì ạ." - Tôi lắp bắp, đưa tay lên quệt mồ hôi ngang trán.

Áp lực không đến từ việc tôi thiếu hụt kiến thức, áp lực đến từ việc tôi thiếu hụt sức lực để chạy trốn lỡ chẳng may Long Đĩnh có nổi trận lôi đình. Thấy tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, Long Đĩnh nhìn tôi, đôi mắt đen ánh lên mấy phần trêu chọc. Y trầm giọng hỏi:

"Là do nàng háo sắc hay do sáng nay ăn chỗ cá thịt kia vẫn chưa đủ vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia