ZingTruyen.Asia

Cam Bay Hon Nhan

Phi Nhung ngồi xuống bên trái Tình Yên, trải qua mấy ngày ở chung, cô cảm thấy chị của mình là người tốt!

Không chỉ chăm sóc cô, còn rất thương yêu Bảo Bối của cô, còn mua đồ chơi, Tình Yên đã mua không ít đồ chơi cho con cô!

Đây là nơi cho Phi Nhung cảm giác an toàn, lúc cô gặp khó khăn, là người chi sinh đôi này của cô đưa tay ra, nhìn Tình Yên bận rộn trong phòng bếp, trên mặt cô không khỏi mỉm cười

"Chị để em cùng làm với! Chị không cần phải chăm sóc em quá đâu!

Phi Nhung đi về phía phòng bếp, nhưng vừa dứt lời, Tả Tình Yên liền đẩy cô ra ngoài

"Ôi, em là phụ nữ mang thai, cần được nghỉ ngơi, đừng nên làm khổ cháu của chị chứ!"

Tình Yên nháy mắt với cô, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Phi Nhung, ở đây mấy ngày, cô rất rảnh rỗi, khi ở bên Mạnh Quỳnh, ba bữa cơm cô đều tự tay nấu, không ngờ tới lúc này Tình Yên còn không cho cô bước vào trong bếp.

Trong đầu hiện ra hình ảnh Mạnh Quỳnh, không biết không có cô ở bên cạnh, ai sẽ nấu cho anh ăn?

Nhưng giây sau, cô cảm thấy mình lo thừa, anh đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyễn thị, có rất nhiều phụ nữ luôn trực chờ nấu ăn cho anh!

"Chị..." 

Phi Nhung trong lòng đau đớn, khẽ vuốt ve bụng

"Ừ?"

"Cám ơn!"

Khóe mắt ngấn lệ, mình thật rất may mắn, trời cao thương tình đã cho cô một người chị sinh đôi!

Nếu hai người sớm biết nhau thì thật là tốt!

Nghĩ đến tấm hình mà cô từng nhìn thấy nơi Mạnh Quỳnh, người phụ nữ kia chẳng nhẽ là chị cô. Người mà anh căm hận không nhẽ là chị cô?

Nếu như Mạnh Quỳnh biết sự thật... Chắc chắn sẽ không cưới cô!

Thật là khó nói, cô không biết mình nên thay chị chịu đựng sự thù hận của anh hay nói rõ tất cả mọi chuyện

Nếu như nói cho Mạnh Quỳnh sự thật, thì cô chẳng phải trở thành kẻ thừa sao?

"Giữa chị em mình đừng nên nói cám ơn! Em là người thân nhất của chị!"

Tình Yên dừng tay, nhìn thẳng vào Phi Nhung, trong mắt nhu hòa khiến cô  ngẩn ra

Đúng, chị em cô là những người thân nhất của nhau hơn nữa chị đối xử tốt với cô như vậy. Sao cô có thể trách chị được?

Trên mặt hiện vẻ tươi vui, gật đầu

"ừ, thật may là em còn có chị bên cạnh!"

Thật may là còn có chị cùng đứa con trong bụng bên cạnh cô!

Tình Yên nhìn Phi Nhung vì cảm động mà khóe mắt ửng hồng, hạ mi mắt, che đi sự gian trá, em cô quả thật là con người rất đơn thuần!

"Nhung Nhung, Mạnh Quỳnh anh ấy... Đang tìm em!"

Tình Yên đột nhiên mở lời, khi nhắc tới anh, sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt

Mạnh Quỳnh đang tìm cô?

Đúng, anh phải tìm cô! Bởi vì cô đang mang thai một đứa con không nên có mặt trên đời!

Trong lòng đau nhói, vô thức lui về phía sau, ngay sau đó chợt nghĩ đến điều gì, nắm thật chặt tay Tình Yên, van xin

"chị, không thể để Mạnh Quỳnh tìm được em! Cầu xin chị, không thể để anh ấy tìm ra!"

Tình Yên khẽ cau mày, kéo cô ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi trên sofa phòng khách, Phi Nhung trên mặt hiện rõ sự bất an, đôi tay thật chặt ôm lấy bụng, Tình Yên vừa nhìn cũng đã đoán được

"Nhung Nhung, lâu nay, chị không dám hỏi em, em nếu coi chị là người thân, liền nói cho chị biết, em cùng Mạnh Quỳnh đã xảy ra chuyện gì?"

Phi Nhung đôi mắt chợt sáng, nói cho chị biết, cô có thể nói ra sao?

Nhìn ánh mắt quan tâm của Tình Yên, chị có vẻ ngoài giống hệt với cô khiến cô hạ sự phòng bị. Cô ấy là chị sinh đôi của cô, là người cô có thể tin tưởng?

"Anh ấy... Muốn phá bỏ cái thai trong bụng em!"

"Phá cái thai trong bụng em?" 

Tình Yên thốt lên sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện, cô ta hỏi Phi Nhung chuyện này, không phải là không biết xảy ra chuyện gì

Thực ra, hai ngày trước cô ta cũng thu lượm được không ít tin tức, hôm nay hỏi, cũng chỉ muốn thăm dò xem mức độ tin tưởng của Phi Nhung với cô ta đến đâu mà thôi!

Đúng là không làm cô ta thất vọng!

Phi Nhung đã nói cho cô ta biết chuyện này, cũng đã chứng minh, cô ta đã thành công chiếm được lòng tin của Nhung Nhung!

"Đúng, muốn em phá thai!"

Phi Nhung trong mắt đầy đau khổ, không để ý tới ánh mắt chợt lóe sáng của Tình Yên

"Tại sao? Hai người rất hạnh phúc, không phải sao?"

Tình Yên đè xuống sự vui sướng trong lòng, lấy được lòng tin chưa đủ, cô ta còn cần nhiều hơn thế

"Hạnh phúc?"

Cô khóe miệng nâng lên khổ sở, nhìn Tình Yên, cô cảm thấy mình như đang soi gương vậy, cảm giác này khiến cô thấy an toàn, cô muốn đem tất cả tâm sự thổ lộ ra

Phi Nhung khó khăn kể lại tất cả, cũng đã tránh đề cập đến những đau khổ mình phải chịu. Tình Yên nghe hết, cô ta cau mày, xem ra Nhung Nhung rất yêu Mạnh Quỳnh!

Cô ta nên nói cô ngốc nghếch sao? Hay nên nói đứa em này trong tình yêu quá cố chấp?

Trong lúc này, Mạnh Quỳnh với Kiều Nam cũng bỏ dở mọi việc, dốc sức tìm kiếm Phi Nhung, nhưng bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không lần ra một chút manh mối

Mấy ngày nay làm hai người vô cùng lo lắng, cô đã đi đâu?

Cô thân nữ "liễu yếu đào tơ" ở bên ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?

Mạnh Quỳnh mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, khi anh biết Kiều Nam cũng đang dốc toàn lực tìm kiếm Phi Nhung, trong lòng anh ghen tỵ chuyển thành bất an, cô không có ở bên Kiều Nam!

Nhưng, trong lòng anh càng thêm lo lắng cho sự an nguy của cô, nếu cô ở bên Kiều Nam, ít nhất cô còn được an toàn, sẽ không phải chịu bất cứ sự khổ sở nào, nhưng... Hiện tại...

Hung hăng đấm lên bàn, anh khẽ nguyền rủa, Phi Nhung, cô rốt cuộc đi đâu?

Yên lặng đi tới phòng cô, trong không khí còn vương vất hơi thở của cô, nhưng, trong phòng không khí lạnh lẽo, trong đầu hiện ra ánh mắt khiến ai cũng phải thương tiếc của cô

"Nhung Nhung, em cứ như vậy muốn rời xa anh sao?"

Mạnh Quỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập đau khổ, anh đã làm đủ mọi cách để giữ cô lại, nhưng vẫn không cản được bước chân của cô?

"Em muốn thế nào mới có thể trở lại bên anh?"

Anh khẽ vuốt ve giường của cô, tưởng tượng thấy cô đang nằm ngủ, trong lòng khổ sở, nhưng ngay sau đó lại kiên định

"Nhung Nhung, dù em đang ở đâu, bất cứ giá nào anh cũng phải tìm được em"

Phi Nhung trong lòng đột nhiên nhói đau, giống như có ai đang gọi tên của cô, trống vắng mà xa xôi, cô nghe không rõ đấy là giọng của ai!

"Nhung Nhung, em yên tâm, chị vất vả mới tìm được em, chị sẽ không cho ai làm em đau khổ, chị sẽ giúp em..."

Mắt Tình Yên nhìn bụng của cô

"giúp em bảo vệ đứa bé này!"

Phi Nhung chợt thức tỉnh vượt ra khỏi cảm giác đau khổ vừa đến, trên mặt nở ra nụ cười an ủi

"Cảm ơn chị!"

Không nên nghĩ tới Mạnh Quỳnh!

"Đúng rồi, còn có người nữa cũng tìm em!" 

Tình Yên giống như vừa nhớ ra chuyện gì, liền nói

"anh ta tìm kiếm em chẳng thua gì Mạnh Quỳnh!"

Phi Nhung trong lòng sợ hãi, còn ai tìm cô nữa?

Trong đầu hiện ra một đôi mắt màu xanh lục, là anh ấy...

"Là Kiều đại ca sao?" 

Cô nhỏ giọng, Kiều đại ca cũng tìm cô sao? Anh nhất định không thấy mình sẽ rất lo lắng!

"Kiều đại ca? Em cùng ông trùm của thế giới ngầm có quan hệ gì? Anh ta rất quan tâm tới em!"

Tình Yên nhìn Phi Nhung

Quan hệ thế nào? Bọn họ giống như bạn bè ư!

Nghĩ đến Kiều Nam có tình cảm với mình, lông mày cô nhíu chặt, cô đoán, sau khi cô bỏ đi, Mạnh Quỳnh sẽ đi tìm Kiều đại ca, hi vọng anh ấy không gặp điều phiền toái!

Tình Yên quan sát vẻ mặt cô, nhận thấy điều gì, ánh mắt khẽ dao động

"Nhung Nhung có phải em không tin chị, mới không nói cho chị biết?"

"Không, không phải vậy, làm sao như vậy được?" 

Cô khoát tay, chỉ sợ chị hiểu lầm, nhìn vẻ mặt có chút không vui của chị, Phi Nhung thở dài

"Em cùng anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi!"

"Bạn bè? Bạn bè mà sốt sắng truy tìm em như vậy? Em biết không? Cả thành phố này đang bị lật tung lên nhằm tìm ra em!"

Phi Nhung không biết nên giải thích với Tình Yên thế nào, nhưng cô lại sợ chị giận

"Anh ấy... Hình như... Thích em!"

"Thích em?"

Tình Yên khóe miệng nâng lên một chút ý cười

"Xem ra em có sức hút không nhỏ! Cả ông trùm của thế giới ngầm cũng thích em!"

"Chị..."

Nghe chị nói như vậy, Phi Nhung cảm thấy có lỗi, cô từng vô số lần tự hỏi mình, mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn đàn ông, cô đã kết hôn rồi, sao anh lại thích cô chứ?

Nhưng, cô cuối cùng không tìm được đáp án, có lúc, thích một người là không có lý do, giống như cô thích Mạnh Quỳnh vậy!

"Được rồi, không đùa em nữa! Chị có nấu canh ngon lắm để chị bưng ra!"

Tình Yên cười ra tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp, xoay người, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua sự tính toán

Cô ta tưởng chỉ có Mạnh Quỳnh, nhưng không ngờ Phi Nhung cùng Kiều Nam cũng có dây dưa, nếu vậy thì càng tốt hơn!

Trong mắt thoáng qua sự ghen tỵ, tại sao hai người đàn ông này đều quan tâm cô đến vậy?

Liếc Phi Nhung vẫn đang ngồi sững sờ trên sofa, cô đang nghĩ gì lúc này? Mạnh Quỳnh hay là Kiều Nam?

Xem ra, Tình Yên lại phải đi điều tra một số việc rồi!

Khóe miệng lộ ra sự tính toán, Tình Yên đi vào phòng bếp...

Trong phòng làm việc sang trọng, Kiều Nam lại thêm lần nữa nghe được tin tức khiến anh thất vọng, đôi mắt màu lục biểu lộ sự tức giận, đem hết sách, văn kiện trên bàn hất tung xuống đất

"Tìm một người cũng khó khăn thế sao?"

Kiều Nam quát to, mấy ngày rồi, vẫn không có tin của Phi Nhung, có phải cô đã gặp chuyện gì không hay?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh tái nhợt, tay nắm chặt thành đấm, không ngừng tự nói với mình, không có việc gì! Nhất định không có việc gì!

"Nam ca... Nơi mà chúng ta có thể tìm đều đã tìm hết rồi, Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Phạm tiểu thư!"

Lần đầu tiên thấy lão đại quan tâm một người phụ nữ đến vậy, bọn đàn em đoán, nếu không tìm được người phụ nữ ấy, chắc chắn cả thành phố này chẳng được yên ổn!

"Tiếp tục tìm! Những nơi có thể tìm đều đã tìm, vậy thì tìm kiếm những nơi chúng ta không được phép tìm, tóm lại, nhất định phải tìm được cô ấy! Tìm được cô ấy càng nhanh càng tốt!"

Đôi mắt sắc bén của Kiều Nam híp lại, nhìn bọn thuộc hạ run run rẩy rẩy nghe lệnh đi ra ngoài, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn sâu đậm

"Nhung Nhung, tại sao không đến tìm anh?"

Kiều Nam đấm vào mặt bàn, phát ra âm thanh rất lớn, nhưng anh lại không cảm thấy đau, cô không đến tìm anh, chứng tỏ cô không tin tưởng anh sao?

Căng thẳng trong lòng, nỗi đau đớn lan tràn

Đột nhiên, chuông điện thoại vang phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Kiều Nam nhíu mày, nhận điện thoại, nghe được giọng nói của người đầu dây bên kia, trên mặt anh không dấu được sự kích động

"Nhung Nhung... Em có khỏe không? Chuyện gì đã xảy ra? Mau, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?"

Trong lòng Kiều Nam niềm vui, giọng nói này... Đúng là của người mà anh mấy ngày qua lo lắng tìm kiếm cô
"Kiều đại ca..."

Giọng nói ngừng một chút, nhưng chính tiếng Kiều đại ca, giống như một đao sắc nhọn đâm vào lòng Kiều Nam

Cô không khỏe sao? Hay bị ai bắt nạt?

Đáng chết! Đáng chết anh hận không thể ở trước mặt cô lúc này, ôm cô vào lòng, cho cô một chỗ dựa vững vàng

"Nhung Nhung, nói cho Kiều đại ca biết em đang ở đâu, anh lập tức tới đón em"

Giọng Kiều Nam dịu dàng nhưng ẩn chứa sự khẩn trương. Sợ giọng nói của mình dọa cô sợ nên chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng

"Kiều đại ca, anh không phải lo lắng cho em... Em... Em không thể nói cho anh biết mình đang ở đâu!"

"Tại sao? Em không tin anh sao?"

Kiều Nam trong mắt ẩn chứa nỗi đau

"Không, không phải vậy, em sợ Mạnh Quỳnh tìm được!"

Cô gọi cho Kiều Nam vì biết Kiều Nam đang lo lắng cho mình, cô muốn anh yên tâm, cô hiện tại rất tốt

"..."

Lông mày Kiều Nam nhíu chặt, xét tính cách Mạnh Quỳnh, cho dù Phi Nhung không ở cạnh Kiều Nam, thì anh ta cũng sẽ cho người giám sát hành động của anh. Khi Kiều Nam tìm được cô, Mạnh Quỳnh cũng biết Phi Nhung đang ở đâu

"Kiều đại ca, anh không phải lo lắng em, em thật sự vô cùng tốt!"

Kiều Nam khóe miệng nâng lên khổ sở, sao anh có thể không lo lắng cho cô đây? Kể từ khi anh biết mình thích cô, thì đã không ngừng lo lắng cho cô rồi

"Nhung Nhung, anh sẽ tìm cách bảo vệ em, hãy chờ anh mấy ngày!"

Ánh mắt Kiều Nam kiên định, Nhung Nhung bên cạnh anh, mới là an toàn nhất! Nhưng anh phải tránh tai mắt của Mạnh Quỳnh

Kết thúc cuộc nói chuyện, cô nhìn điện thoại mà ngẩn người!

Phi Nhung thở dài, xoay người về phòng, sau khi cô đi, một người lặng lẽ đến bên điện thoại...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia