ZingTruyen.Asia

BontenTake - Nét vẽ của cậu

chap 8 : quá khứ ( p1)

simpmeow

Sau chuyện bị bắt nạt ở trường và được Rindou giải quyết thì hiện tại cậu đã được học một cách yên bình. Tin đồn cậu được đại ca máu mặt bảo kê từ thế mà lan rộng, cũng nhờ thế mà cậu đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt khác nhau hướng về phía mình. Chúng đa dạng như màu trong xô nước, nhiều nhưng chẳng tốt đẹp gì. Đều dơ bẩn cả thôi.

Thời gian tựa như cơn gió, xuất hiện một lúc lại vụt bay mất. Mới đây cũng đến lễ Halloween, ngày mà cậu cảm thấy nó vô nghĩa dường nào. Chỉ mặc đồ hóa trang rồi xin kẹo, cậu thà ngủ còn hơn.

Trước ngày lễ đặc biệt đó thì nhà trường đã phổ biến cho sinh viên những thứ cần chuẩn bị. Chủ yếu là tranh hoặc những món đồ tự làm và trưng bày ở lớp học. Nó sẽ được những giáo viên đánh giá cho điểm. Đây là một dịp hiếm có để gây ấn tượng với mọi người, đó là suy nghĩ của những kẻ muốn phô trương tài năng. Takemichi ngược lại, vì cậu hoàn toàn không biết làm gì.

Vẫn còn năm ngày trước khi nộp, cậu nằm trên giường tay để lên trán mà vắt óc suy nghĩ.

-" Mày đang nhớ đến ai à ? " một giọng nói hơi trầm, gây cảm giác lo sợ phát ra ở bên cạnh cậu.

-" Mikey ? "

-" Ừ. "

-" Tao mải tập trung mà mày vào lúc nào chẳng biết nữa. "

-" Có chuyện gì à ? "

-" Bài tập thôi. Chán quá đi mất ! " Cậu bật dậy, vươn vai ngáp dài than thở.

Mikey cầm trong tay một thứ gì đó, hết nhìn Takemichi lại dời mắt qua chỗ khác.

-" Có chuyện gì sao Mikey ? "

-" Không mà thật ra là có... "

-" Mày cứ nói đi."

-" Cho mày bánh nè, sẵn đi ngang tiệm nên tao mua. "

-" Thật ra không có sẵn nhỉ ? "

-" Chuyện đó không quan trọng! Ăn đi rồi học tiếp. "

Mikey xoa đầu cậu, bàn tay gã ấm áp khiến Takemichi cảm giác như mình đang được một người anh trai tiếp động lực. Khác với cậu, tầm nhìn của Mikey là chủ đang chơi với chú cún của mình mà thôi. Phải, Takemichi là chú cún ngoan nhất.

-" Halloween... Kinh dị... Giết người... A ! "

Cậu nảy ra ý tưởng khi tận dụng những thứ xung quanh bao gồm cả con người nếu có ích. Sau buổi chiều thì cậu cũng xong bản sketch, vì thời gian vẫn còn một ngày nữa mới đến trường nên dư một chút thời gian để nghỉ ngơi. Bánh của Mikey cho là loại kem Matcha, dâu và socola. Đa dạng như thế này không ăn hết cũng phí. Nếu có Kakuchou ở đây thì sẽ cho cậu ấy một ít.

-" Yo ! Halloween vui vẻ Takemichi!! " Chưa thấy hình đã nghe tiếng, Ran xuất hiện với bộ vest tím như thường ngày, đã có một khoảng thời gian cậu nghĩ tủ đồ của gã chỉ có một kiểu cho đến khi gã thay một bộ khác.

-" Ran ? Cơn bão nào đưa anh đến đây thế ? "

-" Cơn bão bánh kẹo ! "

Gã nói lớn, tay cầm giỏ đầy ắp kẹo đổ lên người cậu.

-" Cảm ơn... "

-" Chú có gì tặng anh không nè ? "

-" Hiện tại thì chưa nhưng nếu anh chờ được thì vài ngày nữa sẽ có... "

-" Muộn như thế thì không được đâu nhé ! Anh đây sẽ chờ món quà của chú, đừng để anh thất vọng nhé. "

-" À, bộ đồ hóa trang của anh tuyệt đấy. "

-" Thật à ? "

-" Ừa, mặc vào biết liền là Haitani Ran. "

Gã nghe xong, nắm cổ áo hỏi cậu có phải chán sống rồi không. Đáp lại câu hỏi đầy áp lực đó thì cần một lời khen để sống sót.

-" Nhìn kĩ thì máu ở tay và chân nhìn thật sao ấy, anh dùng màu gì thế ? "

-" Màu máu người. "

-" Oh... "

" Ăn kẹo đi, anh nghe boss nói chú đang bận với đống bài nhỉ ? "

-" Vâng... "

Gã chào tạm biệt, rời khỏi phòng bỏ mặc cậu ngồi trên ghế phải lụm từng viên kẹo bỏ vào giỏ.

Ban đầu chỉ có một hai giỏ bánh kẹo, dần dần cho đến chiều xuống cái bàn học của cậu đã đầy ắp đủ loại kẹo. Có thể bày ra làm một tiệm nhỏ để bán. Nhìn qua một lượt toàn là những món đắt tiền, bỏ vào miệng ăn cảm giác như tiền đang lan tỏa khắp nơi. Duy chỉ có một hộp màu đỏ tía trông rất đặc biệt bởi màu sắc của nó. Bên trong lại là kẹo dẻo vị dâu, như loại cậu thường ăn khi vẽ. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cậu vừa vẽ vừa ăn khoảng 5 6 viên rồi cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới. Cứ thế mà ngủ gục trên bàn mà bài vở vẫn chưa xong.

Chỉ khi những tia nắng ấm làm cậu tỉnh thì mới ngỡ ra đã ngủ quên lúc nào không hay. Takemichi tuyệt vọng, chẳng còn từ gì diễn tả được tâm trạng bây giờ. Ấy vậy cậu lại cảm thấy có chút thoải mái vì lâu rồi mới được ngủ ngon đến vậy.

-" Shiba, mau đi học nào. "

-" Tôi muốn nghỉ. "

-" Được, chào mừng mày đến với giới giang hồ-... "

-" Tôi soạn xong rồi. Đi thôi. "

Lòng nặng trĩu bước lên xe, lần này người đưa đi là Takeomi vì tiện đường.

-" Làm điếu không chú em ? "

-" Nói không với thứ không lành mạnh. "

-" Mạnh miệng nhỉ ? "

-" Tất nhiên rồi ạ. "

-" Vậy thằng nào đêm qua nốc thuốc rồi ngủ ngon thế ? "

-" Sanzu phải không ạ ? "

Ở một nơi nào đó khi Sanzu đang chuẩn bị bắn lén đối tượng thì hắt hơi một cái làm chếch hướng đi của viên đạn, cũng may gã ngắm đầu nhưng đạn bay thẳng vào tim. Đúng theo nghĩa bắn vào tim làm cậu mê suốt đời. " " ở đây không phải " say mê " mà là " hôn mê ". Nói thẳng ra thì gã đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

-" Không biết tên nào đã réo tên mình nữa. "

Takeomi trên xe vẫn đang nói chuyện với cậu, gã bảo mấy viên kẹo dẻo cậu ăn là của Sanzu mua để tối gã có thể ngủ ngon nhưng khi nghe Ran sẽ tặng quà cho cậu nên đã tiện tay bỏ vào gói quà bánh đó.

-" Thuốc ngủ sao ạ ? "

-" Anh có đi ngang qua thấy chú ăn nhóp nhép nhìn ngon miệng lắm nên không cản. "

Takemichi nghe xong cũng gật đầu cảm ơn, trong lòng bấy giờ là một hồ nước rộng trông rất yên bình. Xin hỏi đấy là nước gì thì trả lời là nước mắt của cậu.

Khoảng thời gian di chuyển từ cổng vào lớp Takemichi đã cầu rằng hôm nay thầy giáo nghỉ để không phải nộp bài. Y như rằng hôm ấy giáo viên nghỉ và lớp tự học. Bài đánh giá được dời sang hai hôm nữa. Nhìn đám đã xong bài mặt buồn rũ rượi mà lòng cậu vui bay đến chín tầng mây.

Trong giờ ra chơi, có một số người tụ lại một chỗ rồi bàn tán chuyện gì đó có vẻ bí mật lắm. Sau khoảng một lúc, trên tay bọn họ toàn là bánh với cả những viên kẹo màu sặc sỡ nhất là đỏ. Họ nhìn nhau cười, ném tất cả những thứ đó vào người Takemichi và hét lên.

-" Đồ quỷ dữ. Mau biến đi ! "

Cậu lúc ấy bất động, tuy những thứ ấy không đau nhưng nó lại khiến cậu khó chịu. Cũng không biết vì sao họ làm vậy. Chợt, một số điều không hay ùa về lúc còn là một đứa trẻ tầm bốn tuổi. Lúc ấy đi học cậu rất thích vẽ, màu bôi ra đầy quần áo cả mặt mũi. Nhất là đỏ, vì cậu đã luôn cho rằng nó là màu nổi bật nhất trong số màu còn lại. Đám trẻ trong trường nhìn cậu với gương mặt đầy màu đỏ như máu liền không dám lại gần và truyền tai nhau Takemichi chính là quỷ dữ.

Đáng lẽ nó đã là chuyện cũ và chẳng ai biết nếu không học ở đó. Cậu liếc mắt nhìn sơ qua ngay góc bàn ban nãy, nơi họ tụ lại bàn chuyện trước khi hành động, cậu bạn đeo mắt kính nhìn Takemichi cười. Ban đầu không nhận ra, đến khi gã đó cất giọng lên nói. Biết bao kỉ niệm không tốt đẹp gì bắt đầu xuất hiện, nó là cơn sóng thần, là núi lửa phun trào, những thứ đó ập vào đầu cậu trong tích tắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia