ZingTruyen.Asia

Bon Chang Trai Va Mot Co Gai Hoi Kin


  Sau một hồi quang quác ầm ĩ, Watson đậu lên gờ đá nhô ra từ vách, cúi cặp mắt sáng quắc nhìn vào bóng tối phía trước. Những ánh đèn từ đồng hồ được vặn mạnh hết mức, lia khắp bốn phía khiến một khoảng không khá rộng trong hầm sáng bừng lên.

Im lặng.

Chỉ có năm tiếng thở căng thẳng đi kèm tiếng rỉa cánh của một con chim trên cao.

Ba phút...năm phút...bảy phút trôi qua.

Vẫn chỉ có tiếng gió lùa qua khe núi, rên rỉ nức nở.

Kaitou là người đầu tiên lên tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt.

- Này, có phải con chim của cậu ăn chưa no nên kêu đói hay ko?

- Mắt cậu để đâu mà lúc nãy ko thấy tớ mới cho ăn trên trực thăng hả?_ Hakuba độp lại ngay lập tức_ Vả lại tiếng kêu vừa rồi của nó có nghĩa là phía trước có vật dị thường.

- Cậu biết nghe tiếng thú à?_ Kaitou giương đôi mắt ngây thơ nhìn Hakuba_ Thế hỏi nó luôn là phía trước có thứ gì thế, cho mọi người đỡ tốn công cảnh giác?

- Nó nói phía trước có một hồ cá Piranha._ Hakuba nhếch môi cười đểu- Và lũ cá đó gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của cậu.

- Hai người thôi gấu ó nhau một phút có được ko?_ Shiho nhíu mày, chất giọng lạnh như đá tức khắc đã làm nguội bớt ngọn lửa chiến tranh sắp bùng nổ giữa cựu siêu trộm và cựu thám tử ngoại quốc.

- Tiến lên phía trước từ từ thôi_ Shinichi quay lại, gật đầu với Melior_ Anh đi sau cùng nhớ cảnh giác. Mọi người ép sát tường di chuyển theo tôi.

Vẫn giữ súng trên tay, cả nhóm cẩn trọng đi từng bước. Bất chợt Shiho hỏi.

- Mọi người có ngửi thấy gì không?

Bốn người đàn ông khịt khịt mũi ra ngoài không khí. Shinichi nhướng mày thầm thì.

- Dù rất nhẹ, nhưng rất giống mùi xác chết đang phân huỷ.

- Lạ thật, tử thi mà thối rữa sao alị có mùi nhẹ như vậy? Ko để ý kỹ sẽ ko nhận ra._ Hakuba nhíu mày.

Những bước chân sải nhanh hơn về phía trước, và mùi tử khí càng lúc càng rõ rệt, đến khi ánh đèn quét trúng một vật thể lạ, nhô lên sát vách hầm- họ biết rằng, con Watson đã đúng.

Thi thể cô gái được vứt trong một chiếc thùng. Khác hẳn với 9 nạn nhân trước, cô gái này ko bị phanh thây, trái lại, thi thể cô nguyên vẹn và còn đầy đủ quần áo. Chỉ khác đầu cô gái bị chụp lên một chiếc mặt nạ lớn hình mèo Kitty, với giữa mặt nạ đã bị rạch, để lộ gương mặt bên trong với một nửa bị tróc hết da, lộ cả xương sọ, và đôi mắt vẫn trừng trừng vào họ như thể đang cầu cứu. Phần đầu bị tróc da đang phân huỷ nhẹ, nhưng vẫn còn thấy rõ máu thịt đỏ tươi bên dưới những sợi tóc đen lơ thơ bay theo chiều gió lùa.

Shinichi vừa dợm bước tới, nhưng Shiho đã cản lại. Cô hất đầu ra hiệu mọi người lùi xuống, sau đó đặt vali của mình trên đất. Shiho đeo vào bộ găng tay chuyên dùng trong khám nghiệm tử thi, một chiếc kính tử ngoại có chức năng phân tích nhiệt độ cơ thể, thêm vài thứ dụng cụ trong khoa pháp chứng.

Bật kính tử ngoại và quan sát một lượt khắp thi thể, cô chậm rãi dùng một con dao xát lên mặt tử thi.

- Không có vết bầm tím nào khác- loại trừ khả năng vật lộn với hung thủ. Nhiệt độ cơ thể...

Shiho khựng lại với vẻ khó hiểu. Đôi mắt xanh mở to đầy kinh ngạc. Bốn người còn lại đều nhìn thấy vẻ hoang mang của cô, đồng loạt bước lên, ko quên nhón tay vào valy lấy những đôi găng tay đã chuẩn bị sẵn.

Shinichi và Hakuba là hai người tiếp theo cùng lúc chạm tay vào xác chết, và đều rụt lại kinh hãi.

- Chúa ơi...Nó....nóng??????_ Hakuba gần như ko tin vào cảm giác vừa nhận được thông qua đôi găng tay cao su, nên định gỡ ra mà chạm vào. Shiho giơ tay ngăn hành động đó tức thì.

- Ko được, còn chưa biết thế nào, đừng tuỳ tiện dùng tay không chạm nào thi thể này.

- Người chết thì nhiệt độ phải hạ xuống, sao tử thi này lại nóng như vậy? Cứ như người đang lên cơn sốt._ Shinichi lên tiếng khi chạm vào cánh tay của nạn nhân.

- Chính xác là 41,2 độ._ Shiho đọc con số hiện lên trên chiếc kính tử ngoại._ Ko chỉ là sốt, mà là một xác chết bị sốt cấp tính.

- Chuyện này càng lúc càng rùng rợn nhỉ_ Kaitou thở hắt ra_Đầu tiên là những xác chết bị phanh thây, tiếp theo là những tin nhắn của người chết, và bây giờ là một tử thi bị sốt cấp tính. Có cần đem nó vào bệnh viện chữa bệnh trước khi đem đi chôn ko?

- Cậu nghĩ cô ấy sẽ cảm ơn về sự đó của cậu hả, Kaitou?_ Hakuba ko bỏ qua cơ hội để mỉa anh chàng, dù chỉ trong giây lát.

- Có thể là do môi trường xung quanh tác động đến? Mà cũng ko thể nào, nhiệt độ trong này khá thấp, làm sao lại khiến xác nạn nhân nóng lên như thế?_ Shinichi lẩm bẩm.

- Nếu do môi trường tác động, hơi nóng sẽ làm tử thi nhanh bị phân huỷ hơn, đằng này nó rất ít dấu hiệu bị thối rữa, chứng tỏ đó là nhiệt độ trực tiếp toả ra từ thi thể.

Trong lúc bốn người còn đang nghi hoặc suy đoán về nhiệt độ kỳ lạ của nạn nhân, thì Melkior chẳng nói chẳng rằng, giơ hai bàn tay đặt giữa vết khoét rộng trên mặt nạ, và xé toạc nó ra.

Năm người mười con mắt gần như đóng băng tại chỗ.

Bên trong lớp mặt nạ, phần đầu trên của nạn nhân chỉ có thể dùng hai chữ để mô tả: tan nát. Một nửa phần trân đã bị khoét, phơi ra một hốc đầu trống rỗng, bầy nhầy máu, thịt, xương sọ- nhưng tuyệt nhiên ko thấy não bộ ở đâu cả. Kinh khủng hơn, nửa phần sau đầu đã bị bổ dọc xuống, tạo thằng mặt phẳng lẫn lộn xương thịt, thậm chí trông thấy rõ các dây chằng, dây thần kinh còn đang thấm đẫm máu tươi.

Nếu ko phải đã "làm quen" với chín nạn nhân trước, chắc hẳn Shiho sẽ ngất xỉu tại chỗ dù rằng cô không phải người lần đầu gặp người chết.

- Sự thật luôn bị che giấu đằng sau lớp mặt nạ_ Hakuba lắc đầu_ Nhưng tại sao lại chọn hình mèo Kitty vậy? Tên biến thái này cũng nhí nhảnh quá đấy!

Shiho nhướng mày nhìn chàng trai tóc vàng.

- Anh có biết biệt danh khác của mèo Kitty là gì ko?

- Chú mèo của sự câm lặng_ Shinichi trả lời_ Người khai sinh ra Hello!Kitty có hẳn một câu chuyện giải thích về điều này. Chú mèo này được sinh ra nhằm mục đích lắng nghe những lời tâm sự của mọi người, vì thế nó chỉ có tai chứ ko có miệng. Nên một số người còn gọi Kitty là Biểu tượng của sự câm lặng.

- Điều đó có liên quan gì tới xác chết này?_ Kaitou khom người xuống nhìn chiếc mặt nạ to đùng trên đất, và xác nhận đúng là nó ko có...miệng ( anh này cũng rảnh gớm)

- Trên thế gian này, xác chết chính là biểu tượng hàng đầu cho sự câm lặng vĩnh viễn_ Melkior lạnh lùng buông giọng tàn nhẫn_ Môt sự câm lặng tuyệt đối.

Tuy rằng đã trở thành đồng nghiệp, hơn nữa còn là công sự "thân thiết" của một nhóm, nhưng cả ba chàng trai đều ko khỏi rùng mình trước giọng lưỡi của một trong những cựu sát thủ thứ thiệt hàng đầu.

Shiho dùng một miếng băng gạc, quết nhẹ vết máu, sau đó đặt lên một tấm kính mỏng, rút trong vali dụng cụ một dụng cụ kỳ lạ, trông như kính hiển vi thu nhỏ. Cô đặt tấm kính có vệt máu lên bục chiếc máy, đưa tay điều chỉnh kính tử ngoại và nhòm qua thấu kính.

Bốn người còn lại chia nhau quan sát tử thi cô gái. Melkior săm soi vào mớ bầy nhầy trên đầu và sau gáy nạn nhân, Shinichi kiểm tra kỹ càng quần áo, nắn tay nắn chân ở vài chỗ anh cảm thấy nghi ngờ. Hakuba quét đèn pin xung quanh tìm xem có vật gì khả nghi nữa không, còn Kaitou thì đi tới đi lui canh chừng. Từ khoảng cách ánh đèn chiếu từ đây cho đến khi mất hút trong bóng đêm đằng trước, cộng thêm việc nghe sức gió va đập, và âm thanh vọng lại trên vách, đoán chừng họ đang ở giữa hầm núi.

Một xác chết kỳ lạ ở giữa hầm núi? Rốt cuộc ai đã đem cô gái này đến đây? Và tại sao thủ pháo giết người lần này khác hẳn những lần trước?

Sau một hồi phân tích mẫu máu, Shiho viết vào sổ tay cá nhân vài điều lưu ý, đoạn yêu cầu các chàng trai đặt cô gái nằm xuống. Rất bình thản, nhà sinh hoá thiên tài của FBI cất giọng nhẹ tênh.

- Giúp tôi cởi quần áo nạn nhân ra.

-HẢ???_ Kaitou là người đầu tiên trợn mắt kêu lên, nhưng khi quay lại, anh nhận ra vẻ mặt ba chàng cộng sự kia cũng rất chi là bình thản.

Melkior xốc nách nạn nhân đặt xuống đất, Hakuba và Shinichi nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người nạn nhân. Đối với nghề nghiệp mấy anh chàng này, việc trông thấy thi thể khoả thân là quá bình thường, ko có gì phải e ngại. Nhưng đối với cựu siêu trộm hào hoa phong nhã nhất thế kỷ này thì....đúng là một cú sốc "văn hoá nghề nghiệp" cần phải vượt qua.

Shiho chọn trong vali một dao mổ, một kẹp giữ mô và một cây kéo Metzenbaum ( cong và đầu tù- chuyên dùng trong việc bóc tách các màng mô trong cơ thể), bắt đầu giải phẫu tử thi.

Giai đoạn này chiếm mất khoảng hai tiếng, nhưng kết quả thu được ko khả quan mấy. Dựa vào tình trạng tiêu hoá trong dạ dày, có thể xác định nạn nhân vừa mới chết cách đây khoảng 3 hay 4 tiếng. Tuy nhiên các bộ phận trong cơ thể đều nằm chung trong nhiệt độ từ 40 đến 42 độ, rất nóng- thậm chí tạo cho người ta có cảm giác như xác chết này vẫn còn đang sống. Ở phần ngực bên trái, phát hiện một ít mảng màu xanh- giống như 9 nạn nhân trước.

Sau khi lấy đi vài tế bào quan trọng cần có thời gian nghiên cứu thêm, bỏ vào những lọ hoá chất riêng biệt và xếp vào vali, Shiho thở hắt ra mệt mỏi.

- Xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi.

- Vậy còn cái xác???_ Kaitou lắp bắp chỉ vào thi thể nạn nhân giờ đây thực sự đã ko còn nguyên vẹn, nhưng ko phải do bàn tay sát nhân nào làm, mà do đôi tay trắng trẻo xinh đẹp kia phanh ra thành từng mảnh.

Thật ra anh Kaitou chỉ hơi nói quá lên, chứ Shiho chỉ mổ bụng và rạch vài chục đường lên các bộ phận cần làm hoá nghiệm như tim, gan, dạ dày, ruột, phổi, ... ngoài ra, sẵn tiện khám nghiệm luôn phần sọ phía bên trên đã bị đục khoét. Lần này là có sự giúp đỡ của Melkior và Shinichi, trong việc đưa ngón tay vào bên trong phần sọ trống rỗng để đào bới xem có gì khác lạ hay ko, kết quả là lôi ra được một vật gì khá kỳ cục thoạt trông như một viên đá nhỏ xíu. Shiho bỏ nó luôn vào túi hoá nghiệm cùng những thứ khác.

- Cứ để ở đây, khi nào quay về, chúng ta sẽ cho người đến đưa cô ấy đi chôn cất sau.

Hakuba lấy trong vali một tấm nilong dài, phủ lên xác cô gái xấu số, rồi huýt sáo gọi Watson.

Con chim ưng khôn ngoan lượn một vòng, sau đó bây về phía trước, dẫn cả nhóm từ từ tiến khỏi hầm núi âm u dài ngoằn.

Họ đều ko biết rằng, tử thi ấy vừa gặp qua chính là một mắc xích quan trọng trong trò chơi ma quỷ này.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia