ZingTruyen.Asia

Bon Chang Trai Va Mot Co Gai Hoi Kin


  Trên trực thăng.

Shinichi ôm đầu chán nản, anh vẫn ko hiểu tại sao Ran lại đăng ký tham gia trò này. Mà ko, có khi ko phải Ran, mà là ai đó đưa địa chỉ mail của cô ấy lên mạng chăng? Người thích bày trò này chắc chắn là Sonoko rồi. Lúc nào cũng vậy hết, bà chằn đó là chuyên gia hại người hại bạn.

Một bàn tay đặt lên vai Shinichi, vỗ nhẹ. Anh quay sang, mỉm cười với cô gái duy nhất trong nhóm. Tính ra thì ở đây, chỉ có Shiho là hiểu anh nhất. Tuy nhiên từ khi gặp lại, họ đã bị cuốn vào vụ án rắc rối này nên ít có thời gian tâm sự cùng nhau. Shinichi thở ra, cảm thấy tâm trạng dịu đi đôi chút nhờ nụ cười hiếm hoi của Nữ hoàng băng giá. Tuy nhiên, tảng băng kế bên cô nàng thì ko có dấu hiệu gì là muốn tan chảy. Melikior vẫn lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, cứ như bên ngoài những đám mây kia có thứ gì đó thú vị lắm. Cạnh Melkior là Hakuba, đang cho con Watson cưng của cậu ta ăn.

Khỉ thật, đi phá án mà lúc nào cũng kè kè con chim ưng theo. Trông cứ như diễn viên xiếc thú!

Ngồi phía trên, kế buồng lái là Kaitou. Hắn đang xào xào bộ bài ma thuật, đôi mắt hấp háy những ánh nhìn buồn bã.

Aoko cũng như Ran, là bạn thanh mai mai trúc mã với Kaitou, chắc chắn tên này cũng như Shinichi, đang vô cùng lo lắng.

Ngồi hơn 5 phút, Hakuba bắt đầu...ngứa mồm. Anh chồm lên trên, khều khều Kaitou.

- Eh, làm siêu trộm bấy lâu nay giàu dữ ha, mua được cả trực thăng riêng à?

Kaitou liếc tên bạn trời đánh, nhún vai nhẹ tênh.

- Bình thường thôi. Biệt thự sơ sơ có vài căn, trực thăng mấy chiếc, siêu xe thì vài chục xếp hàng trong gara.

Shinichi suýt nữa thì té lộn nhào ra sau ghế. Gã Kaitou này ngoài nghề đạo tặc còn kiêm luôn nghề bán bom nguyên tử chắc?

Nhưng Hakuba không phải tay vừa, gì chứ bạn bè lâu năm, anh nắm rõ tẩy của Kaitou như lòng bàn tay. Hakuba toét miệng cười.

- Người ta nói bần cùng sinh đạo tặc. Tài sản cỡ đó mà...đồ lót phụ nữ cậu cũng dám đi trộm, tôi thắc mắc ko biết cậu "thiếu thốn" thứ gì đây nhỉ?

Lần này đúng là nhịn ko nổi, Shinichi ôm bụng cười sằng sặc, cả Shiho cũng che miệng cười khúc khích. Melkior khụt khịt mũi, nhướng cao mày nhìn tên cựu siêu trộm đang đỏ mặt tía tai, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút hứng thú. Riêng Hakuba sau câu nói này đã ôm chặt con Watson phía trước, đề cao cảnh giác với khẩu súng lá bài đang được lên đạn lách cách trên tay Kaitou.

- Ha...ku...baaaaa..._ Kaitou nghiến răng đầy oán hận, thề rằng nếu ko phải đang trên đường làm nhiệm vụ, anh sẽ không nhân từ chút nào khi thẳng chân đạp tên bạn đểu cáng này bay khỏi trực thăng.

- Đừng nhí nhố nữa, chúng ta đến nơi rồi kìa!_ Melkior ra hiệu nhìn xuống bên dưới.

Đảo Tử Thi đang hiện ra dần dần qua những đám mây mờ ảo, nổi bật nhất là dãy núi cao bọc xung quanh nằm sát mé biển, tạo nên một bức tường thành đồ sộ vững chắc cho thung lũng Tử Thi nằm gọn ở giữa. Chỉ có một con đường độc đạo nối liền từ ngoài bờ biển xuyên qua hầm núi, dẫn vào bên trong.

Trực thăng đáp xuống trên bãi cát sẫm màu, lăn lóc đầy những chai lọ, rác rến, đồ phế thải. Sở dĩ nơi đây gọi là đảo Tử Thi, bởi lẽ đây là một hòn đảo Chết- theo đúng nghĩa đen. Không có bất kỳ sinh vật nào sống sót ở nơi này, từ sau một trận động đất kinh hoàng cách đây hai trăm năm. Đất đai khô cằn, thiếu thốn nguồn nước và lương thực, địa hình đảo hiểm trở tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, càng khiến cuộc sống nơi đây thêm khắc nghiệt. Cuối cùng, chính phủ Nhật tuyên bố đảo Tử Thi trở thành nơi chuyên dùng để thiêu huỷ các phế phẩm công nghệ, chôn lấp những thứ độc hại cho con người- bao gồm cả xác người chết vì dịch bệnh.

Trước khi xuống trực thăng, Shiho mở vali của mình, rút ra năm ống nhỏ và năm ống chích. Cô lần lượt tiêm loại chất lỏng màu xanh nhạt đó vào tĩnh mạch của mọi người.

- Vì môi trường nơi này thực sự ko sạch sẽ, ko biết có dịch bệnh gì hay ko, nên tiêm sẵn kháng sinh đặc chế của tôi, có lẽ sẽ giúp ích được khá nhiều đấy.

Kaitou quệt mũi, cười hì hì.

- Có sẵn một chuyên viên khoa sinh hoá cao cấp của FBI thì dịch bệnh nào cũng ko cần lo.

- Chưa chắc_ Shiho vứt năm ống tiêm vào một túi xốp nhỏ, đào một hố cát chôn xuống_ Đây chỉ là loại vắc-xin khiến cơ thể tăng sức đề kháng, không có nghĩa là hoàn toàn phòng đc tất cả các loại bệnh. Chúng ta vẫn chưa biết được trên hòn đảo này có những gì.

Lấy tiếp trong vali một bình xịt nhỏ, Shiho phun một lượt lên quần áo của năm người. Hakuba hít hít một lát, lè lưỡi.

- Chúng ta đâu có đi dã ngoại đâu mà xịt dầu thơm làm gì?

- Cái gì dầu thơm?_ Shiho lườm chàng thám tử tóc vàng_ Tưởng tôi dư tiền lắm hả? Thuốc diệt khuẩn đấy.

- Thế đã xong hết chưa?_ Shinichi sốt ruột chà xát hai bàn tay vào nhau_ Chúng ta ko có nhiều thời gian.

- Không có nhiều thời gian cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng_ Shiho sắp xếp mọi thứ trở lại vali của mình, sau đó quay sang nhìn Melkior.

Như một phản xạ, cả ba chàng trai cũng đồng loạt quay theo hướng nhìn của cô. Melkior nhún vai, đặt vali của mình xuống và mở ra. Ba cái mồm ( trừ Shiho) cùng lúc há hốc.

- Gì đấy??_ Kaitou khom cười nhìn vào va-li, ngón tay chỉ lần lượt vào mỗi thứ, và miệng thì bắt đầu lẩm bẩm_8 khẩu súng lục, 3 khẩu AK, 4 khẩu súng trường, 3 súng bắn tỉa, 4 súng laze, 10 quả bom khói, 5 quả bom loại trung, 2 quả lựu mìn kích nổ 5s. Thêm 20 tuýp đạn mỗi loại. Ông anh đi buôn súng hả???

Shinichi dở cười dở mếu. Dù biết trước là vali mỗi người được chuẩn bị sẵn theo sở trường và kinh nghiệm làm việc, nhưng "sở trường" của Melkior thì đúng thật khiến người ta phải hồn bay phách lạc. Melkior chẳng buồn chú ý tới vẻ mặt phong phú của các cộng sự, anh nhìn chằm chằm vào "hòm vũ khí" của mình, đôi mày cau lại vẻ cân nhắc. Cuối cùng, anh đưa cho mỗi người một khẩu súng lục, Shinichi thêm một súng laze, Kaitou 3 quả bom khói, Hakuba một khẩu AK, còn Shiho thêm một súng bắn tỉa. Riêng về phần mình, Gin đút vào túi áo khoác một khẩu súng lục, một khẩu AK, 1 quả lựu mìn kích nổ 5s và 4 quả bom khói. Mỗi người được "phát" thêm 3 tuýp đạn mỗi loại. Số còn lại, Melkior vẫn cất trong vali.

- Xong cả rồi, chúng ta có thể lên đường. Mọi người nhớ đi sát vào nhau, ko được tự ý tách nhóm hành động nhé.

Shiho phủi phủi những vết bụi bám trên áo khoác, gật đầu ra hiệu bước vào trong.

Con đường nhỏ xuyên qua hẻm núi bao trùm một màu đen âm u, dù rằng mặt trời vẫn còn đang chói lọi trên đỉnh đầu.

Đồng hồ lúc này là 4:03' P.M.


***

Hakuba cho Watson bay phía trước thám thính, mở đường. Cậu và Shinichi đi đầu, kế đến là Shiho, cuối cùng là Melkior và Kaitou. Đội này hình ưu tiên bảo vệ người phụ nữ duy nhất trong nhóm, nên dù kẻ địch tấn công từ đằng trước hay từ đằng sau, Shiho cũng đảm bảo được an toàn trong giới hạn nhất định.

Ánh đèn phát ra từ những chiếc đồng hồ đặc biệt ( được FBI đặt hàng của tiến sỹ Agasa, giống loại của đội thám tử nhí ngày xưa nhưng cao cấp hơn nhiều lần- có nhiều chức năng hơn ngoài việc gây mê và rọi đèn ^^) rọi xuống bên dưới, chỉ thấy dưới chân là những cành cây khô quắt queo đã gãy vụn, kèm theo nhiều thứ rác thải khác đã mục nát từ lúc nào. Phía bên trên trần đá là những dãy dây leo bám sát vách, rong rêu bao phủ khắp nơi, tạo nên một màu xanh nâu xỉn kỳ dị. Shiho bấm bấm chiếc điện thoại cầm tay của mình, lẩm bẩm.

- Độ ẩm trong không khí là 18,8 độ C. Khá thấp so với nhiệt độ bình thường của lòng núi đá tự nhiên.

- Điều này cũng bình thường thôi. Ít ai ra vào thì nhiệt độ sẽ bị cô đặc lại, không có hơi thở con người làm sao không khí ấm áp nổi chứ.

Hakuba đang nói, chợt vô ý dẫm phải thứ gì nghe "rảng" một tiếng. Cả bọn dừng lại, lia ánh đèn xuống đất.

Một vỏ chai rỗng đã bị bể.

Shinichi cúi xuống, nhặt mảnh vỡ lên. Dù vỏ bao bên ngoài đã bị nước ăn mục, nhưng vẫn có thể nhận ra thứ này có niên đại hoàn toàn mới so với những mớ rác rến trong đây.

- Xem ra chúng ta đi đúng hướng rồi._ Shinichi thấp giọng_ Chai nước này mới được đem đến chưa đầy một tuần đâu, vẫn còn sót lại cặn đây này.

Một luồng gió không biết từ đâu thổi đến, xuyên qua những khe hở trên vách núi, tạo thành một chuỗi tiếng hú dài, vừa nghe giống tiếng cười qua quỷ, vừa như tiếng khóc than đầy đau đớn.

Không ai bảo ai, cả năm người thoáng nhận ra cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

- Đi thôi._ Shiho là người đầu tiên cất tiếng sau phút bần thần.

Kỳ lạ thật, bọn họ tuy ko phải thần thánh gì, nhưng xác chết gặp đâu có ít, vụ án nào mà chưa từng trải qua, tại sao lại có cảm giác rờn rợn đến như vậy. Cả Melkior- người nổi tiếng nhất giới Mafia ngày xưa, giết người nghoé, cũng phải cau mày khó chịu. Cảm giác bức bối ép chặt vào tim...

Lần này, Shinichi và Hakuba thận trọng hơn, vừa đi vừa quan sát bên dưới chân. Tuy nhiên ngoài vỏ chai lúc nãy ra thì ko còn thấy thêm manh mối nào nữa cả.

Bất thình lình, Watsong rú lên những tiếng thảm thiết, đập cánh phành phạch, bay ngược trở lại, lượn vòng vòng trên đầu Hakuba đầy hoảng loạn.

- NGUY HIỂM! CẨN THẬN!!!

Hakuba hét lên, lập tức cả năm người lùi lại vài bước, ép sát vào tường. Trên tay mỗi người lăm lăm khẩu súng lục đã lên đạn sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia