ZingTruyen.Asia

[BL] Trai bao (End)

Tập 16

bigbear__

"Hikaru, nói tôi nghe quyết định của em đi"

Toru cho y xem những tài liệu mật mà hắn đã lấy lại nó từ thư kí Chân. Lão đại mừng rỡ nở nụ cười, nhưng rồi lại trầm ngâm ngay sau đó.

Đúng vậy, là Toru cướp lại đống giấy tờ đó, rồi giết người diệt khẩu. Mục đích...chỉ có một.

"Để thu thập được đống này, không dễ đâu. Đừng làm tôi thất vọng, một ngọn lửa là thiêu rụi được rồi"

Lão đại gật gật đầu buông xuôi, cuối cùng vẫn cố mỉm cười. Đậu hũ non sẽ được trả tự do, cậu ấy sẽ được ở bên người mình yêu mãi về sau rồi.

"Tốt quá rồi...thật tốt quá rồi"

Toru giật lại đống giấy tờ đầy thỏa mãn, đẩy li rượu vang về hướng y. Sau đó lại ngồi vắt chân hưởng thụ, hắn đã đưa y tới khách sạn hắn đang ở tạm rồi, làm sao có chuyện cho về dễ dàng được.

"Trả lời xong, uống cạn ly rượu này coi như em là của tôi"

"Được, là theo anh quay về đúng chứ?"

"Không chỉ vậy đâu, tôi có thể sẽ giam cầm em lại. Chỉ cần đáp xuống máy bay, mọi giấy tờ về thân phận em sẽ bị hủy đi. Em sẽ vĩnh viễn bị xích lại một chỗ, đêm đến dạng chân cho tôi..thế nào?"

Lão đại không nghĩ nhiều, cầm lấy ly rượu uống cạn nó, đồng nghĩa với việc đồng ý mọi yêu cầu của hắn ta.

"Ừm, nhưng...Toru, anh có thể làm gì tôi cũng được. Nhưng về tình cảm, anh mãi mãi không thể cưỡng cầu"

Toru gật gật, nhưng lại nghĩ lại, hắn muốn chọc cho y khóc đã.

"Nhưng mà tôi vẫn thấy bị thiệt...Thế này đi, nếu em làm tôi được thoải mái trong vài hôm. Tôi sẽ chuyển tập tài liệu này đi. Còn không..."

Lão đại cau mày, nắm chặt hai tay lại, không nhịn được mà đi tới nắm lấy cổ áo hắn kéo lên.

"Tôi đã đồng ý một loạt những yêu cầu vô lý của anh rồi! Anh thiệt...? Anh thiệt cái gì chứ?"

"Thiệt...mấy năm em tự ý rời đi, thiệt...em dám tìm bừa để giải quyết nhu cầu sinh lí"

Lão đại quả nhiên bị chọc tức, nhưng ngay lúc ấy...y lại nhớ lại nụ cười trong veo của Từ Nhiễm.

"Lão đại, sau này mấy người chúng ta sẽ lại sống cùng nhau. Bố mẹ tôi đã mất sớm, cũng không có anh chị em. Lão đại, anh đối xử với tôi thật tốt..."

Thuốc trong ly rượu dần có tác dụng, Tuệ Dương nhắm mắt buông xuôi. Toru bế y lên giường để cởi đồ ra. Hắn lật úp người y xuống, ngắm nhìn hình xăm gia tộc trên lưng y.

"Toru, tôi hận anh"

Toru dùng cà vạt trói ngang miệng y, cuối cùng bảo vật của hắn cũng ngoan ngoãn nhận thua rồi.

"Tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu, em đừng cố nhịn"

Suốt mấy tiếng đồng hồ, Tuệ Dương túm chặt vào ga giường chịu nhục. Y ghét Toru, ghét bị hắn động chạm vào cơ thể. Nhưng dù không phải vì đậu hũ non, hắn vẫn có cách ép y về mà thôi.

"Nhìn hai cổ tay em đầy sẹo rồi này. Hikaru, tôi sẽ không để em tự hành hạ mình nữa đâu"

"Khi về Nhật, tôi sẽ trói chặt hai tay em lại"

"Ưm..."

Hai tay bị hắn túm lấy bóp chặt, hắn như ôm lấy cả người y để đút vào sâu hơn, hơi thở của hắn cứ phả vào tai khiến y thấy buồn nôn.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tuệ Dương giật mình tỉnh dậy, cảm nhận được cơn đau từ eo trở xuống, run rẩy co quắp chân lại theo phản xạ, nhìn bản thân đã dính đầy tinh dịch nhớp nháp. Ga giường còn cả mảng máu, y đưa tay chạm vào phía sau, nhìn máu trên tay mình còn thảm hơn.

Y muốn đi tắm...

"Nằm xuống, chưa tới sáng đâu, ngủ đi"

Toru cường ngạnh ôm lấy kéo nằm xuống, nhấc một chân y lên rồi nhét gậy thịt của hắn vào, bắt Tuệ Dương phải ngủ trong tình trạng ấy.

"Sáng mai tôi cho người tắm rửa rồi bôi thuốc cho em"

Lão đại cắn chặt môi, cũng vì kiệt sức mà đi vào giấc ngủ rất nhanh.

.

Từ Nhiễm thỉnh thoảng vẫn bị giật mình vì chiếc vòng, nhưng đúng là đỡ hơn rất nhiều rồi.

Mấy hôm nay không thấy lão đại đâu cả, không biết lại chạy đi đâu nữa rồi.

"Nhiễm Nhiễm, aaaa nào"

Thẩm Quân đút cháo cho cậu ăn từng thìa một, cậu nói ăn cơm rất mệt nê chuyển qua ăn cháo vài bữa.

"A Trạch, cái áo này anh mặc mấy hôm rồi?"

Nhắc mới nhớ, tuy anh toàn tắm ké ở đây, nhưng quần áo chẳng chịu thay. Cậu nhắc nhở mới đưa lên mũi ngửi khịt khịt.

"Về thay đồ rồi nghỉ ngơi một chút. Em đã đỡ nhiều rồi, không sao đâu"

Thẩm Quân gật đầu nghe lời, nhưng vẫn chờ cậu uống xong thuốc mới chịu đi về. Từ Nhiễm xoa bóp chân, gần đây toàn 'vận động' trên giường nên mất sức nhiều quá. Cậu không dám thể hiện ra ngoài, may hôm nay đẩy được anh đi về mới nằm yên lấy sức được.

Quanh quẩn đã đến 2 giờ chiều, Từ Nhiễm cầm theo cây truyền nước xuống sân đi dạo. Giờ này chắc A Trạch sắp quay về, tiện đón anh luôn.

Từ Nhiễm cầm sẵn khăn lau mồ hôi, hôm nay sẽ cố nâng lên 35 phút đi bộ. Sớm hồi phục còn quay về nữa, cậu ngán mùi bệnh viện lắm rồi. Nhưng cũng may cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều, ngoại trừ không hét to thì vẫn ổn.

Ngay gần đó, Lucas cười man rợ khi tận mắt thấy cậu, cứ người đi tìm kiếm quả không sai. Tìm được rồi...tìm được rồi...

"Ưm?"

Từ Nhiễm giật mình khi bị bịt miệng từ phía sau, lại cứ nghĩ là A Trạch trêu đùa mình. Khi quay lại mới chết sững người, là Lucas mặc áo blouse trợn trừng mắt nhìn cậu.

"Ưm...ưm..."

"Rong chơi đủ rồi, về thôi"

Từ Nhiễm khủng hoảng tột độ, hai tay cố kéo tay hắn xuống, chân giãy dụa khi bị kéo đi, bình thường còn có thể kéo dài thời gian, chứ hiện tại...đã hoa mắt mất sức rồi.

"Ư...ưmm.."

"Suỵt, đừng khóc. Xe chờ sẵn bên ngoài rồi"

Cả người cậu mềm oặt, hắn nhìn ánh mắt sợ sệt của cậu mà càng thêm hưng phấn. Không những thế, hắn đã chuẩn bị sẵn vé đi du thuyền tới đảo tư nhân cũ của Thẩm Quân. Chỉ cần lên xe thôi, sẽ không ai tìm về được cậu nữa.

"Ưm...không!"

Từ Nhiễm nhìn thấy xe của hắn liền sang chấn tâm lý, nhân lúc hắn nới lỏng mà dùng sức cắn mạnh. Cậu đi lảo đảo được hai bước đã mất lực ngã sõng soài ra đất. Tới chống tay để bò còn không thể nữa.

"A Trạch! A Trạch cứu em với!"

"Aish...Từ...Nhiễm...đáng lẽ tôi phải cho người bẻ răng em đi từ sớm mới đúng"

Lucas dẫm chân lên lưng cậu, Từ Nhiễm vẫn không ngừng la hét gọi A Trạch. Đau cổ quá...sẽ mất giọng mất.

"Cho em kêu!"

Hắn đá người cậu xoay lại, vài cái bạt tai giáng xuống với lực rất mạnh. Tới khi hai má cậu đã lằn đỏ vết tay, còn ho ra cả máu vì cắn trúng lưỡi nữa, môi cũng bị bầm rồi.

"A.."

Từ Nhiễm thở dốc, đau đến phát khóc. Lucas kéo cậu dậy tiếp tục lôi đi. Mở cửa xe sau rồi ném cậu vào trong, cài luôn chốt an toàn. Từ Nhiễm cả người bần thần, vẫn cố ngồi dậy đập tay vào cửa kính, hai mắt đã mờ nhòe đi nhiều.

Lucas vừa mở cửa xe định đi vào đã bị ăn một cú đạp ngã dúi dụi vào cửa xe. Thẩm Quân chạy ba bước dài rồi lấy đà đạp thẳng vào ngực hắn. Lucas ôm ngực mà ho khan, nhưng anh không để hắn được lấy sức. Tiếp tục đá xuống mặt đường để đấm liên tiếp vào mặt. Đôi mắt anh trống rỗng vô hồn như kẻ mất trí, anh thực sự sẽ giết chết gã này tại đây mất.

Một cái răng hàm của hắn đã rụng ra, vừa lúc anh định đấm thêm một cú nữa, lại nghe thấy tiếng đập cửa của Từ Nhiễm.

"Nhiễm...Nhiễm...Không ai được bắt Nhiễm Nhiễm đi"

Cửa xe được mở ra, Từ Nhiễm sợ anh sẽ đánh chết hắn mà ngồi tù. Nước mắt rơi xuống đầy bất lực, anh chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, chùi chùi máu vào quần áo, sau đó mới dám đưa tay bế cậu ra khỏi xe như em bé.

"A...hạch...ay ại bện vện...em...m..ệt" (A Trạch, quay lại bệnh viện đi. Em mệt)

Hai má cậu đau nhức, còn cắn vào lưỡi, hét lên nhiều quá đã làm tốn thương cổ họng. Thẩm Quân đá hắn thêm một cái nữa rồi mới đi tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia