ZingTruyen.Asia

( BJYX ) Phía Sau Anh [ HOÀN ]

chapter 21

sunshine_97_91

      Ba giờ rưỡi sáng, cả Trùng Khánh chìm vào giấc ngủ say. Bóng đêm bao phủ toàn bộ không gian của thành phố. Yên ắng, tĩnh mịch! Trong căn phòng nọ, bóng tối bao phủ bốn phía, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình điện thoại. Cả đêm trằn trọc, dằn vặt không thể nào ngủ nổi. Tiêu Chiến bắt đầu ngồi lục lại từng tấm ảnh, từng đoạn video có mình và Vương Nhất Bác.

Những tấm ảnh ít ỏi, những đoạn video may mắn còn sót lại trong thùng rác điện thoại sau khi xoá.

       Lần trước vì quá tức giận, Tiêu Chiến đã tự tay mình xoá sạch sẽ những tấm hình của Vương Nhất Bác có trong điện thoại của mình, xoá sạch sự tồn tại của cậu trong thế giới của anh.

Bây giờ, cũng chính anh điên cuồng lục lọi mọi ngóc ngách từ thư viện đến mạng xã hội để tìm kiếm lại cho mình một chút kỉ vật về người ấy. Một lòng muốn đưa người đó quay trở lại bên mình. Chỉ có điều, thứ anh có thể tìm lại được không phải là người mình thương bằng da bằng thịt nữa. Chỉ là những món đồ, những tấm ảnh đã cũ rích mà thôi.

Cũng may, Vương Nhất Bác trước đây vẫn thường tự sướng rồi gửi những tấm hình chân dung hoặc meme của mình qua cho Tiêu Chiến mà trêu ghẹo anh. Tự hào khoe với anh như một thành phẩm. Trong lòng lại muốn đối phương sẽ sử dụng những chiếc meme hình mình. Tiêu Chiến cũng từng xem thói quen đó là một trong những điều đáng yêu nhất của Vương Nhất Bác, và rồi cũng chính anh lại bỏ lỡ mất cậu nhóc đáng yêu năm ấy. Đánh mất người một lòng hướng về mình.


      Vương Nhất Bác đã khoá WeChat cùng toàn bộ tài khoản trên mạng xã hội rồi. Trung Hoa này rộng lớn như vậy, cậu bảo anh phải tìm cậu ở đâu? Huống hồ, chắc gì Vương Nhất Bác còn ở lại Trung Quốc? Vốn dĩ ở đây, cậu chỉ còn mỗi Tiêu Chiến được tính là người thân, lại bị chính anh ruồng bỏ. Cậu còn ở lại đây làm gì? Rồi thế giới này biết bao nhiêu nước? Bao nhiêu châu lục? Tìm một vật vô tri còn dễ, tìm một người đã cố tình trốn đi, có khác nào mò kim đáy bể không?

        Ngoại trừ trường hợp người kia quay trở lại, để tìm thấy là điều không thể nào. Mà Vương Nhất Bác đã quyết tâm rời đi khỏi nơi mà ai ai cũng muốn làm tổn thương cậu. Đến cả người cậu thương nhất, đến cả người nói thương cậu nhất cũng coi thường, chà đạp lên lòng tự tôn của cậu. Vương Nhất Bác sẽ có ngày quay trở về hay sao?

       Cứ nghĩ đến việc bản thân đã tuyệt tình làm tổn thương người ấy, nước mắt Tiêu Chiến lại trực trào ra.

      Lần theo những tấm ảnh của Vương Nhất Bác, tầm nhìn của anh cũng bắt đầu nhoè dần rồi trở nên mờ nhạt.

      Tại sao chứ? Chẳng phải anh muốn đuổi cậu sao? Vương Nhất Bác đi rồi, anh phải vui mới phải. Vì cái gì mà buồn? Vì cái gì mà đau? Vì cái gì mà anh lại nhớ cậu nhiều như thế?

       Từ nhỏ đến lớn anh và cậu ăn chung, ngủ chung thậm chí còn có lúc tắm chung. Dù là ở xa thì vẫn là thường xuyên liên lạc. Giờ Vương Nhất Bác đã bốc hơi hoàn toàn, không còn liên lạc, không còn gặp gỡ, không còn thở chung bầu không khí với anh nữa, Tiêu Chiến có thể bình thường được hay không?

      Vốn dĩ là anh hận Vương Nhất Bác. Nhưng dù hận cậu đến đâu thì sâu trong tim vẫn in hình bóng người kia, khắc sâu đến không thể xoá được.

Bây giờ anh lại nghe được những lời mà Khúc Lam Nhi nói, biết được lỗi không phải tại người ấy.Biết người ấy chưa từng phản bội mình. Biết được chính mình mới là người đẩy cậu ra xa. Tiêu Chiến làm sao mà hận Vương Nhất Bác được nữa? Tất cả oán hận từ ngày hôm đó, đến hôm nay đã biến đổi thành sự dằn vặt, hối hận. Càng nhớ Vương Nhất Bác bao nhiêu, Tiêu Chiến càng hận bản thân mình bấy nhiêu.

       Nếu lúc đó anh không đuổi cậu đi, nếu lúc đó anh tin tưởng cậu. Nếu lúc đó anh nghe cậu nói dù chỉ một lần... Nếu lúc đó anh điều tra rõ ràng hơn thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này? Nếu như.... làm gì có nếu như trong cuộc sống phũ phàng này. Làm rồi, chính là làm rồi, không thay đổi được nữa.

     Tiêu Chiến ngồi dậy, bật đèn lên. Lục tìm trong ngăn kéo tủ và cả khung ảnh được trưng trên kệ sách. Mỗi một tấm ảnh, mỗi một món đồ đều gắn liền với hình ảnh người kia. Gom hết mấy thứ đồ đó lại thành một đống hỗn độn trên nền nhà, anh vừa xem vừa nhớ lại chuyện từ thuở nhỏ.

Tấm ảnh đầu tiên hai người chụp với nhau. Vương Nhất Bác ngồi cạnh chiếc bánh kem híp mắt cười cười, nói nói:

      " Chiến ca, sau này lớn lên, em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh!"

      " Được, Nhất Bác ngoan, sau này mỗi năm, chúng ta đều sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cả anh và em nữa "

        Tháng tám năm đó, sinh nhật lần thứ tám của Vương Nhất Bác. Lần đầu tiên từ khi sinh ra cậu được tổ chức sinh nhật. Dù chỉ có mỗi anh và mình, cậu nhóc đó vẫn vui vẻ suốt cả ngày hôm ấy, luyên thuyên mà nói suốt cả buổi trời. Không ngừng nói đến sau này. Lại chẳng biết sau này, sẽ có ngày hai người không còn bên nhau nữa.

Sắp đến tháng tám rồi. Năm nay, Tiêu Chiến thất hứa, lời hứa đầu tiên anh nói với cậu.

      Lại một tấm ảnh, hình như Vương Nhất Bác đã lớn hơn một chút. Anh cùng cậu đến nhà Tiêu Yến chơi, tiện thể trở về ngôi nhà kia, nơi bố mẹ cậu bỏ lại đứa con tội nghiệp của mình mà đi biệt tích. Tấm này anh lén chụp, cậu nhóc ngồi mếu máo trước ngôi nhà tan hoang, khóc mà cũng đáng yêu đến lạ. Hình ảnh cậu nhóc vừa mếu máo vừa hỏi Tiêu Chiến khi còn nhỏ hiện lên trước mắt anh:

      " Chiến ca, Sau này anh có bỏ rơi em như bố mẹ không?"

     Câu hỏi đầy bất an kia làm lòng Tiêu Chiến nhói lên từng hồi. Khi đó, anh đã ôm cậu mà vỗ về:

     " Nhất Bác ngoan, đón em về rồi sao có thể bỏ rơi em nữa? Anh sẽ không bao giờ làm vậy đâu!"

     " Anh hứa đi!"

     " Được, anh hứa!"

Tiêu Chiến lại một lần nữa thất hứa rồi. Lúc đó là anh tự muốn rước Vương Nhất Bác về, chẳng để cậu kịp nói có muốn theo mình về hay không. Rồi chính anh hơn mười hai năm sau đó chẳng hỏi ý kiến cậu muốn đi hay không, liền tàn nhẫn khiến cậu tự động bỏ đi chẳng quay đầu lại. Còn nói cậu như một món đồ chơi, thích thì nhặt về, không thích thì bỏ.

      Rốt cuộc trong tim Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nằm ở đâu? Chiếm vị trí như thế nào? Tại sao anh lại có thể vô tình với người mình thương đến thế ?

" Nhất Bác, anh sai rồi, anh xin lỗi! Em trở về được không?"

     Tiêu Chiến bật nói trong tiếng nấc sau một hồi im lặng. Cảm giác đau đớn lại dâng trào, bóp nghẹt trái tim anh. Tiêu Chiến một tay ôm ngực, một tay lần mò, sờ sang chiếc mũ bảo hiểm mới tinh, dường như được Vương Nhất Bác bảo quản rất kĩ lưỡng. Là chiếc mũ anh tặng cậu vào lần sinh nhật thứ mười tám. Là lúc hai người họ chính thức quen nhau. Vương Nhất Bác rất thích moto, Tiêu Chiến vì muốn cậu an toàn nên mới tặng mũ bảo hiểm đó. Anh còn nói cái gì mà...

      " Nhất Bác, sau này không có anh, chiếc mũ này sẽ bảo vệ em an toàn "

Lúc đó, Vương Nhất Bác vui vẻ đến thế nào? nâng niu chiếc mũ đó đến thế nào?

      Vậy mà.... Vương Nhất Bác không cầm nó theo. Tất cả những gì liên quan đến anh, cậu đều để lại. Đều trả hết lại cho anh mà rời đi. Không cần anh nữa. Cũng chẳng cần đến sự bao bọc, che chở của anh nữa rồi.

       Tiếng Vương Nhất Bác lại vọng về bên tai, lồng ngực Tiêu Chiến càng lúc càng co rút đến khó thở, nặng nề run lên từng nhịp tim

      " Chiến ca, Sau này lớn lên em sẽ bảo vệ anh! "

      " Cún con ngốc, anh lớn hơn mà, anh sẽ bảo vệ             em! "

      " Vậy chúng ta, cùng bảo vệ nhau nhé!"

     " Được!"

      Tiêu Chiến bất giác cười theo cảm giác hạnh phúc xưa cũ ùa về. Ngày đó là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mười tám tuổi. Cậu tặng anh một chiếc bánh kem hoàng tử bé, kèm lời chúc và điều ước được bảo vệ cho anh.

Vương Nhất Bác vẫn luôn giữ lời hứa ấy, vẫn luôn ở phía sau anh, luôn đi theo anh, ủng hộ anh. Nhưng bởi vì là phía sau, Tiêu Chiến không hề nhìn thấy. Anh chỉ thấy được sự thật trước mặt là anh luôn bảo vệ cậu. Chỉ thấy trước mắt cậu đã phản bội anh.

     Bây giờ Tiêu Chiến còn bảo vệ nổi Nhất Bác nữa không? Hay chính anh là người tạo ra vết thương lớn nhất trên người cậu? Nỗi đau thể xác sao bằng được cảm giác đau đớn ở trong tim? Bao nhiêu trận đòn nhừ tử Vương Nhất Bác hứng chịu ở trường cấp ba cũng chẳng đau bằng vài lời nói thốt ra từ miệng Tiêu Chiến. Vậy mà anh còn nói mình sẽ bảo vệ cậu sao?

     Tiêu Chiến à, hoá ra trước giờ anh chưa từng giữ lời với Vương Nhất Bác. Chỉ có cậu ấy dành cả tấm chân tình mà hướng về anh. Bất lực như bông hoa Hướng Dương luôn hướng về phía mặt trời. Chỉ có thể nhìn theo. Không thể nào với tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia