ZingTruyen.Asia

Bjyx Co Con Doi Khong

Tám giờ tối hôm sau, Tiêu Chiến cũng vừa xuống sân bay về đến Hoành Điếm, lúc trên máy bay anh không ngừng nghĩ về Vương Nhất Bác, làm sao đây? Làm sao nói với hắn đây?.
Nghĩ thẳng đến khi về khách sạn cũng không nghĩ ra, anh ảo não bước xuống xe, đang định bước vào thì nghe thấy một người gọi mình.

" Chiến Ca."

Tiêu Chiến lập tức quay sang, Vương Nhất Bác đứng phía đối diện cũng đang nhìn anh, rõ ràng có vạn câu muốn nói nhưng lại chẳng thốt nên lời, không biết phải nói thế nào, phải bắt đầu từ đâu, bảy năm nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Bọn họ vì đối phương mà cố gắng, mà nhẫn nại, thân ở tại hai nơi, nhưng lại nương nhờ vào nhau để sống tiếp. Khi ánh mắt chạm vào nhau thì lại giống như thiên ngôn vạn ngữ đã trao đến người, Vương Nhất Bác bước nhanh đến ôm lấy Tiêu Chiến, chặt đến mức muốn dung nhập anh vào máu thịt, vĩnh viễn không xa rời. Tiêu Chiến ôm lại hắn, dù bị siết đến đau cũng không muốn Vương Nhất Bác buông tay. Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cảm thấy không cần phải nói gì nữa cả, bây giờ chỉ cần cảm nhận nhau là đủ rồi.

Đã mất đi mà có thể có lại được, thật sự rất tuyệt vời.

Bọn họ ôm nhau rất lâu, Vương Nhất Bác mới kéo anh vào khách sạn, lúc đến tầng của bọn họ ở, hắn nhìn anh hỏi.

" Bây giờ cho anh chọn, chỗ em hay chỗ anh."

Tiêu Chiến ngại ngùng không biết nói gì nữa, bị ánh mắt chứa ngọn lửa hừng hực kia nhìn, anh thật sự bối rối lắm. Vương Nhất Bác quyết đoán kéo người đến phòng mình, bây giờ hắn chỉ muốn giữ chặt anh, cảm nhận anh, chắc chắn rằng Tiêu Chiến thực sự đã quay về bên hắn rồi. Một người nằm mộng đã lâu khi đột nhiên mộng lại thành thật, sẽ rất khó để tin tưởng, vì vậy Vương Nhất Bác chỉ có thể dùng cách nguyên thuỷ nhất để tâm hắn có thể yên ổn, có thể tin rằng đây là sự thật.

Đem người vào phòng, Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến lên cửa hôn xuống, mút mát hai cánh môi của anh, dùng đầu lưỡi phát hoạ ra đường nét đôi môi quen thuộc, nhấm nháp tư vị ngọt ngào chỉ anh mới có thể mang lại cho hắn, Tiêu Chiến cũng đáp lại Vương Nhất Bác, một cái hôn ôn nhu đầy quyến luyến. Khi cả hai đã không thở được nữa mới không cam lòng mà tách ra, mang theo một đường chỉ bạc đầy sắc tình. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cũng đang thở hổn hển, ánh mắt phiếm hồng và đôi môi sưng đỏ ướt át, một dòng nhiệt lưu dồn xuống thân dưới. Hắn lại một lần nữa hôn xuống, lần này nụ hôn đã không còn dịu dàng như lần trước, thô bạo càng quấy mang theo sự xâm lược cùng dụng vọng chiếm hữu của Vương Nhất Bác. Như muốn nhấn chìm Tiêu Chiến, hắn càng hôn càng kịch liệt, khi cả hai ngã lên giường thì quần áo đã không còn chỉnh tề. Vương Nhất Bác đè trên người anh, cúi đầu nhìn người hắn đã trao cả sinh mệnh, cắn lên vùng ngực trắng noãn của anh lưu lại dấu ấn của riêng hắn. Nắm chặt tay của Tiêu Chiến mười ngón đang xen khóa lại với nhau, Vương Nhất Bác cười dịu dàng nhìn anh khẽ khàng thốt nên lời chân thành từ tận đáy lòng.

" Tiêu Chiến em yêu anh, cả đời chỉ yêu anh. "

Tiêu Chiến chồm người dậy ôm lấy hắn, ở bên tai hắn cho hắn câu trả lời khẳng định.

" Anh cũng yêu em Vương Nhất Bác, đời này cũng sẽ chỉ yêu em. "

đường-phân-cách-cái-bạn-muốn-xem-vì-tác-giả-không-biết-viết-((:

Sáng hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, cả người vô cùng ê ẩm, cầm thú, quá cầm thú Vương Nhất Bác vậy mà làm đến tận hơn ba giờ mới ngừng. Biết sáng nay anh có cảnh quay còn hăng như vậy, xoay qua nhìn khuôn mặt vẫn đang say giấc của ai kia, Tiêu Chiến vô cùng không có tiền đồ mà ngẩn ngơ ngắm nhìn người ta, chạm vào đầu mày đang nhíu lại của Vương Nhất Bác xoa nhẹ, mi mắt hắn rung rung từ từ mở ra, con ngươi mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, cảm thấy anh hơi cứng người, thì hoàn hồn lập tức xoa bóp eo cho anh miệng liếng thoắng xin lỗi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thoả mãn sung sướng.

" Chiến Ca em xin lỗi, em xin lỗi hôm qua là em sai, không nên làm quá như vậy. "

Hung hăng trừng hắn một cái Tiêu Chiến chọt chọt trán hắn, giọng điệu rất tức giận nhưng nghe kĩ thì sẽ nhận ra anh cũng không thực sự nổi giận.

" Em cũng biết là làm quá hả? Rõ ràng biết hôm nay anh phải quay mà còn phóng túng như vậy! Bây giờ anh làm sao quay phim đây?."

Vương Nhất Bác bày ra bộ dạng tủi thân, dùng ánh mắt tràn ngập lên án nói anh.

" Anh bỏ rơi người ta, làm em rất đau lòng đó, tận bảy năm lận đó, rõ ràng là anh hứa với em sẽ không bao giờ rời khỏi em. Vậy mà anh lại hông cần em nữa, bỏ em lại một mình, gặp lại còn ngó lơ người ta, bây giờ chỉ làm nhiều có chút xíu, anh lại tức giận, anh hết thương em rồi."

Vương Nhất Bác vô cùng ủy khuất nói một tràn, Tiêu Chiến nghe vậy thì rất áy náy, anh đã không còn phân biệt nó có vô lý hay không nữa, trong lòng chỉ ngập tràn đau lòng và tự trách thôi. Tiêu Chiến nâng khuôn mặt đẹp trai của hắn lên hôn một cái, ôn nhu nói.

" Là anh không đúng, anh sai rồi, cún con anh xin..."

Chưa nói hết thì Vương Nhất Bác đã hôn anh, hắn lên tiếng nói với Tiêu Chiến.

" Bảo Bảo không cần phải áy náy, anh không có sai, có điều... "

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp thì thấy Vương Nhất Bác lúc nãy còn bày bộ dáng ủy khuất đã cười rất xấu xa nói.

" Có điều lúc trước đã nói mỗi ngày hôn hai cái, tính đến thời điểm hiện tại thì đã qua hơn 2555 ngày, anh bây giờ là nên tính xem một ngày nên hôn em bao nhiêu lần để bù lại cho đủ đi. "

Tiêu Chiến hết nói nổi, cầm gối đánh hắn, Vương Nhất Bác trước khi rời giường thì nhanh chóng hôn anh thêm một cái, rồi chạy vào nhà vệ sinh. Lúc Tiêu Chiến bước ra thì đã thấy bữa sáng để trên bàn, Vương Nhất Bác đang giúp anh dọn ra, thấy Tiêu Chiến ra thì mỉm cười ngọt ngào với anh, hai người cùng dùng bữa sau đó lại cùng đi đến phim trường.

Hôm nay nhân viên công tác của đoàn phim được một dịp mở mang tầm mắt, ảnh đế Vương Nhất Bác nổi tiếng lạnh lùng xa cách, mà đúng là xa cách thật nửa tháng trước giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cứ bám dính lấy Tiêu lão sư, miệng thì từ nãy tới giờ cũng chưa từng ngừng lại, Trần đạo cũng vô cùng không tin nổi, Vương Nhất Bác mà có thể nói nhiều như vậy sao?. Tuyên Lộ nhìn thấy cũng giật mình, cô mới xin nghỉ có hai ngày thôi mà, chuyện gì đã xảy ra vậy?. Mọi người cứ thế màng theo nghi ngờ và không tin nổi quay phim đến giờ nghỉ trưa, Tuyên Lộ không nhịn nổi nữa chạy đến gần Tiêu Chiến, khi vừa đến nơi cô nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác.

" Chiến Ca trẻ quá đi, nói sinh năm 97 cũng có khối người tin nha. "

" Vương Nhất Bác em lại bắt đầu rồi phải không?."

" Anh Chiến, để mặc mộc cũng rất đẹp, làm gì cũng đẹp hết á."

" Vương Nhất Bác em im miệng. "

Tuyên Lộ lặng lẽ quay trở lại chỗ của mình, lộ ra nụ cười yên tâm, bọn họ trở lại rồi, sau đó lập tức móc điện thoại ra chia sẻ tin tức tốt này cho Tào Dục Thần và bóng đèn Vâng Mộng năm nào Uông Trác Thành nghe. Cả bọn đều mừng cho hai người , lúc đã quay xong chuẩn bị về, Tuyên Lộ thay trang phục xong đến chỗ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang đứng cô nói.

" Chúc mừng, chúc mừng thật là cũng không thèm nói cho chị. "

" Đừng nói vậy mà sư tỷ. "

Vương Nhất Bác cũng cười cười chắp tay hướng Tuyên Lộ nói.

" Còn chưa chúc mừng chị nha, tân nương tử. "

" Đến lúc đó em nhớ phải đến nha, Dục Thần đang chờ chị, chị đi trước nhé. "

Tạm biệt Tuyên Lộ rồi, bọn họ cùng nhau về khách sạn, lần này là phòng của anh. Tắm rửa xong xui thì cũng đã hơn mười giờ, Vương Nhất Bác ngồi trên giường nhìn về phía Tiêu Chiến đang chuẩn bị quần áo để sáng mai chạy bộ cùng nhau, khoé miệng bất giác cong lên cảm giác rất hạnh phúc, cũng rất thoả mãn. Tiêu Chiến vừa quay đầu thì nhìn thấy hắn đang cười thì cũng cười theo hỏi.

" Cười gì vậy?."

" Không có gì, ngủ thôi."

Có một người khiến ta tình nguyện chờ đợi dù phải cô độc, phải thống khổ thế nào, chỉ cần người đó quay đầu nở một nụ cười thì tất cả những gì phải chịu đựng đều xứng đáng.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia