ZingTruyen.Asia

Bjyx Co Con Doi Khong

Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, sắc trời cứ âm u sắp mưa. Tiêu Chiến thức dậy thì thấy lòng cứ là lạ, sau đó thì luôn luôn có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cố lờ đi  bất an trong tim, anh rời khách sạn đến phim trường. Hôm nay vẫn bình thường như mọi ngày, ngoài việc Tiểu Chu và Tuyên Lộ cứ nhìn anh, khiến Tiêu Chiến đầy khó hiểu ra thì không có gì nữa cả. Lúc này đạo diễn Trần đi đến nói với anh.

" A Chiến, vai khách mời chú đã đổi người rồi nhé. "

" Đổi? Sao vậy Trần Đạo?."

" À, hôm đấy cậu nhập viện nên không biết Vu Bân bị tai nạn gãy chân rồi. "

" Cậu ấy thế nào rồi chú? Có nghiêm trọng lắm không?."  Tiêu Chiến sốt ruột hỏi.

" Không sao, không sao có điều cậu ta cần điều dưỡng một thời gian. À đúng rồi, lát nữa người kia tới, cậu với cậu ta diễn thử một chút xem, đều là người quen cũ chắc cũng không có vấn đề gì đâu."

Nghe thế thì Tiêu Chiến cũng không phản ứng gì, bảy năm qua anh hợp tác với không ít người có gì đâu mà phải suy nghĩ. Đang định hỏi là ai, thì phó đạo diễn Trình đã từ đằng xa kêu lên " Tới rồi, người tới rồi ".
Thế là Tiêu Chiến liền bị Trần đạo kéo ra ngoài đón người, với địa vị trong giới bây giờ của anh, đổi lại là người khác thì không cần phải đích thân đi ra đón, nhưng Tiêu Chiến thì khác anh không như vậy anh luôn rất lễ phép, dù là người mới vào nghề anh cũng sẽ tự mình ra chào hỏi. Thái độ này dù là lúc chưa nổi tiếng hay đã có chỗ đứng vững chắc trong giới thì cũng không hề thay đổi, anh không quay đầu lại cho nên cũng thấy được lo âu trong mắt Tuyên Lộ và cánh tay đang đưa ra của cô, lần gặp lại này không biết là tốt hay xấu nữa, cô chỉ mong rằng Tiêu Chiến sẽ có thể hạnh phúc một lần nữa.

Nhưng mà cô bên cạnh bọn họ bảy năm, nhìn cậu bé chậm nhiệt trước kia trở nên thật sự lạnh lùng, nhìn cậu chàng ấm áp vui tươi trở nên khép mình, ẩn đi tất cả cảm xúc chân thật của bản thân. Gặp lại đã chẳng thể như lúc đầu, cô thở dài bước ra ngoài đón người, Tiểu Chu đi bên cạnh cũng thở dài, bọn họ nhìn nhau đều thấy được phức tạp trong mắt đối phương.

Tiêu Chiến vừa đi vừa cùng Trần đạo thảo luận về kịch bản, bỗng anh dừng lại chân như đeo chì không nhất lên nổi. Người phía trước dần trở nên rõ ràng, nhưng dù chỉ là nhìn từ xa anh cũng sẽ không nhận sai người. Vương Nhất Bác từ xa đi đến thần sắc lạnh nhạt, hơi cúi người chào tất cả bọn họ. Lúc đối diện với Tiêu Chiến ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không hề có chút biến đổi. Đạo diễn Trần nhìn hai người không khí có chút khó tả, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

" Vương lão sư, cảm ơn cậu đã nể mặt  mà nhận lời mời đóng phim của tôi nha, có thể cho tôi khoát lác ít lâu đó."

" Trần đạo chú nói quá rồi. Có thể đóng phim của chú là vinh hạnh của cháu."  Vương Nhất Bác khiêm tốn trả lời.

" Ha ha ha, thôi thôi Vương ảnh đế nói vậy, mặt già của tôi cũng ngại lắm."

Đùa giỡn một chút mọi người cũng không còn lúng túng như vừa rồi, Trần đạo nói Vương Nhất Bác đi hóa trang, một lát sẽ diễn thử xem có chỗ nào không ổn để còn điều chỉnh lại. Vương Nhất Bác trước lúc rời đi nhìn Tiêu Chiến gật nhẹ đầu thay cho lời chào, lịch sự, khách sáo và.....xa cách.

Tiêu Chiến cũng vô cùng lễ độ mà gật đầu đáp lại, nhưng tâm như bị ai đó cắm vào một dao đau đớn vô cùng. Anh không hề nói một lời, cứ lẳng lặng đứng đó, nhìn bóng lưng dần khuất xa của Vương Nhất Bác mà ngẩn ngơ. Tuyên Lộ đẩy anh một cái, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Tiêu Chiến hồi thần nhìn cô cười cười, xong rồi bước vào trong trường quay để lại Tuyên Lộ đầy lo lắng phía sau.

Hôm nay lần đầu tiên, Tiêu Chiến NG không những một lần mà là hơn mười lần. Trần đạo sâu xa nhìn anh, sau đó nói.

" Cho cậu ba phút, nhanh chóng vào trạng thái cho tôi."

" Cháu xin lỗi, Trần đạo."

Tiêu Chiến lại xin lỗi với nhân viên công tác, mọi người đều tỏ vẻ không sao cả, từ lúc quay phim đến giờ đây có thể nói là lần đầu tiên anh NG nhiều như vậy. Mọi người cũng đều không cảm thấy gì, chỉ là thấy Tiêu Chiến bị mắng có chút không nỡ. Vương Nhất Bác bên này cũng đã hóa trang xong, nhìn vào bản thân trong gương hắn cảm thấy chính mình thật buồn cười mày còn đặt hy vọng cái gì ở người đó nữa đây. Lúc này quản lý của hắn An Ly bước vào, nhíu mày hỏi.

" Cậu không có gì muốn nói với chị sao?."

" Không phải đã nói chị biết rồi sao." 

An Ly tức muốn điên rồi, cô vốn dĩ đã sắp xếp xong xui lịch trình tiếp theo cho Vương Nhất Bác. Lại bị một cuộc gọi đến của người này hủy toàn bộ, còn là đã xong hết tất cả mới gọi cho cô để thông báo một tiếng. An Ly cố gắng kìm nén cơn tức nói.

" Cái vai này cảnh quay không bao nhiêu, quay chỉ tổ tốn thời gian cậu nhận làm gì?."

" Trần đạo từng giúp đỡ em, lần này coi như trả lại ân tình cho ông ấy. "

Vương Nhất Bác trả lời rất bình thản, nhưng hắn trả lời lại khiến An Ly bực mình cô hừ lạnh một tiếng trả lời bằng ngữ điệu tức giận.

" Vì giúp đỡ hay vì người nào đó mà nhận lời, trong lòng cậu hiểu rõ, bảy năm qua cậu đã sống thế nào! Chị chỉ nhắc nhở cậu, đến lúc đó đừng có vác cái bộ dạng chết dở đó gặp chị. "

Vương Nhất Bác vẫn hờ hững như thường, chỉ có ánh mắt lại thay đổi. Nhưng mà hắn lại cười nhẹ thản nhiên bâng quơ nói.

" Chị Ly, chị nghĩ rằng em sẽ lại chạy theo anh ấy, sẽ lại làm những chuyện ngu ngốc chỉ vì muốn anh để ý đến em hay là sẽ hèn mọn cầu xin anh ấy....."

" Vương Nhất Bác!."  An Ly tức giận cắt ngang lời của hắn.

Vương Nhất Bác lại như không hề để tâm chỉ nói tiếp.

" Em buông tay rồi."

An Ly nghe vậy tức quá hóa cười, cô lạnh lùng nói.

" Vương Nhất Bác cậu rất thông minh nhưng cũng đừng coi chị là đồ ngu được không, buông tay nếu buông tay rồi thì sao lại có cái trò cười này."

Khẽ thở dài, cô theo hắn đã tám năm, đúng là không dễ gạt được An Ly, nhưng hắn biết làm sao đây? Cúi đầu nhìn di động trong tay, trên màn hình là một tấm ảnh, người trong hình đang cười rất ôn nhu tay giơ ra một nửa với tấm biển quảng cáo. Lúc vô tình nhìn thấy nó trên siêu thoại CP của hai người, Vương Nhất Bác lại kích động đến không nhịn được mà đồng ý nhận vai. Rõ ràng biết là hố sâu nhưng lại không nhịn được trầm luân trong đó. An Ly thấy hắn như vậy thì cũng chỉ có thể bất lực, Vương Nhất Bác rất cố chấp, rất cứng đầu, chuyện gì cũng có thể thương lượng riêng việc liên quan đến Tiêu Chiến thì sẽ không khoan nhượng, lúc trước như vậy bây giờ cũng chưa từng thấy đổi. Vương Nhất Bác đứng lên đi ra ngoài, lại nghe An Ly phía sau hỏi.

" Vì người ta đau lòng nhiều lần như vậy, có đáng không?."

Vương Nhất Bác xoay người lại mĩm cười trả lời .

" Làm gì có đáng hay không chứ, chỉ là phải xem có nguyện ý hay không thôi. "

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình, nhưng hắn không hối hận. Cứ thế Vương Nhất Bác đi thẳng ra ngoài, đi về phía người có thể cho hắn hạnh phúc như trên thiên đường cũng khiến hắn rơi xuống địa ngục đau đớn tột cùng. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần nữa mơ về tình yêu duy nhất của đời này, mơ về người có nụ cười ngọt ngào kia lần cuối cùng.

Trên thế giới này không có ai thích bị tổn thương cả, có chăng chỉ là cho bản thân một lý do để từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia