ZingTruyen.Asia

[BJYX] CÁNH CỬA KẾ TIẾP (Hoàn)

Chương 14

HoangNgan1984

Mưa bên ngoài hành lang càng lúc càng lớn, mùi rượu hoa quế ngào ngạt trên bàn cũng tràn tới tận đáy lòng. Tiêu Chiến chống cằm, cả gương mặt lẫn vành tai đều đỏ bừng. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào người đối diện, tửu lượng của anh ấy thật sự rất kém, chỉ uống một chút đã đỏ mặt tía tai.

Tiêu Chiến trông có vẻ hơi mệt mỏi. Hai ngày ở Tô Châu, anh thật sự bận cả ngày lẫn đêm. Anh được mời tham gia hai triển lãm hôn lễ. Cứ ra khỏi cửa thì ít nhất cũng phải chín giờ tối mới trở về khách sạn. Vương Nhất Bác định để Tiêu Chiến ngủ đến khi tự tỉnh dậy thì mới đưa anh ra ngoài đi dạo, không ngờ Tiêu Chiến nghe thấy tiếng mưa lại muốn xuống nhà hàng bên dưới khách sạn để uống chút rượu và ngắm mưa.

"Em nhìn anh chằm chằm làm gì thế, đội trưởng Vương?" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi ngoài hành lang một hồi lâu mới mở miệng hỏi.

Anh thậm chí không cần mở mắt cũng biết Vương Nhất Bác đang nhìn mình. Vương Nhất Bác thật sự rất thích nhìn anh, thậm chí còn siêng năng hơn cả nhìn vào điện thoại, giống như chỉ cần nháy mắt thì Tiêu Chiến sẽ bị người ta bắt cóc.

Bị bắt gặp, Vương Nhất Bác cũng không hề che giấu, chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Anh đẹp như thế, em nhìn nhiều một chút không được sao?"

Thật sự rất thần kỳ, từ khi Tiêu Chiến chấp nhận lời cầu hôn của cậu, Vương Nhất Bác dường như lại cảm thấy Tiêu Chiến càng đẹp hơn, cho dù nhìn thế nào cũng không đủ, chỉ cần liếc mắt một cái, sự kiên định và an ổn cũng trào lên từ đáy lòng.

Hơn nữa, cậu thực sự thích cảm giác bị Tiêu Chiến bắt gặp mà không cần né tránh, không cần phải giống như thời niên thiếu, bị phát hiện thì phải quay đi, còn phải kiếm một cái cớ để lấp liếm cho qua.

Tiếng mưa rơi bên ngoài làm cho lòng người yên tĩnh, không khí ẩm ướt hít vào xoang mũi vừa mát mẻ vừa thoải mái. Tiêu Chiến vẫn không hề mở mắt, "Ồ, vậy thì em phải cẩn thận một chút, nhiều người cũng cảm thấy anh rất đẹp."

"Hai ngày nay, có rất nhiều người hỏi Wechat của anh."

Rõ ràng là cố ý khoe khoang để cho người ta ghen tị, nhưng giọng điệu của Tiêu Chiến lại có chút mệt mỏi. Hai ngày nay anh được mời tham gia triển lãm hôn lễ, bận rộn đến mức không thể ăn cơm. Triển lãm lần này mời khá nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, gặp gỡ thì quen biết, quen rồi lại giới thiệu với người quen khác, khó tránh khỏi các nghi thức xã giao. Tiêu Chiến không thích hợp với công việc xã giao, quá mệt mỏi, nếu có Kiều Vũ ở đây, Tiêu Chiến có thể thoải mái hơn một chút.

"Mệt lắm sao?" Vương Nhất Bác ôn nhu hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu, khẽ thở dài, cũng không thèm che giấu, "Một chút..."

"Dù sao thì ngày nào cũng bị yêu cầu thêm Wechat rất áp lực~"

Người đối diện rất nhanh đã thay đổi giọng điệu, cũng không còn thấy tia mệt mỏi trong tiếng thở dài kia nữa. Anh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ý cười tinh nghịch và tự mãn, nhưng Vương Nhất Bác không xuôi theo anh. Tiêu Chiến bị bao nhiêu người muốn thêm Wechat, cậu cũng có bấy nhiêu cách để ép Tiêu Chiến nói trên giường. Tiêu Chiến đang có tâm sự, cậu không muốn Tiêu Chiến che giấu sự mệt mỏi và phiền muộn trong lòng. Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác không có ý tiếp lời mình, Tiêu Chiến mở miệng mấy lần, nhưng vẫn nuốt những lời nói đùa vào. Hơi thở chức nghiệp trên người Đội trưởng Vương rất mạnh, cảm giác như không có chuyện gì có thể che giấu được dưới ánh mắt dò xét của cậu.

"Thật ra cũng không có gì. Chỉ là triển lãm lần này có rất nhiều nhà thiết kế trẻ tuổi, cũng có mấy tác phẩm rất tuyệt. Anh đột nhiên cảm thấy có chút áp lực."

"Thiết kế của anh cũng rất tuyệt." Vương Nhất Bác trả lời không chút do dự.

Cậu đã xem tất cả các thiết kế của Tiêu Chiến từ khi còn đi học cho đến khi hành nghề thiết kế, cả tác phẩm đã hoàn thiện lẫn chưa hoàn thiện, mỗi một tác phẩm đều rất xuất sắc, mỗi một nét bút trong đó đều là lý tưởng và tâm huyết của anh. Vương Nhất Bác không hiểu thiết kế, nhưng cậu hiểu Tiêu Chiến. Mỗi một nét bút của Tiêu Chiến đều là một câu chuyện; mỗi thiết kế hôn lễ, đều là câu chuyện tình yêu mà tân lang và tân nương đã trải qua, tốt đẹp có, chông gai có, dưới ngòi bút của anh đều trở nên viên mãn.

"Đội trưởng Vương, làm thiết kế chính là yêu cầu không ngừng phát triển tư duy và đổi mới ý tưởng của mình. Có như vậy, các thiết kế mới ngày càng sáng tạo. Bất kể thời đại nào, những kinh nghiệm giống nhau sẽ trở thành công thức, cũng sẽ là khuôn khổ trói buộc mình."

"Hôm trước anh đã nhìn thấy tác phẩm của một đứa trẻ, rất đẹp, cũng rất độc đáo. Khi cậu ấy nói về ý tưởng thiết kế của mình, toàn thân đều bừng sáng. Anh cảm thấy bản thân mình lúc mới ra trường cũng như vậy, nhưng bây giờ thì không thể." Tiêu Chiến cong mắt, giọng điệu ôn nhu, nhưng lại mang đầy hoài niệm.

Trong ấn tượng của cậu, Tiêu Chiến hiếm khi như thế này. Có một sự mệt mỏi không thể nào diễn tả trong đôi mắt anh, khi nói đến đàn em kia, trong giọng nói của anh lại có chút hâm mộ. Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến đang nhớ tới bản thân mình khi mới tốt nghiệp đại học, đối với nghề thiết kế còn tràn ngập khát khao, ước mơ sống động mà tươi sáng, cũng luôn duy trì sự nhiệt tình.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lấy di động của mình ra, tìm một album ảnh, bấm vào đó và đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cau mày nghiêng đầu, không biết Vương Nhất Bác đang úp mở cái gì, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy điện thoại. Trên màn hình là hình ảnh anh đang nằm trên bàn vẽ. Tiêu Chiến sững sờ một chút, trong bức ảnh, anh đang mặc một chiếc áo hoodie, hình như là vào năm cuối đại học.... Anh ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hất cằm về phía chiếc điện thoại, ra hiệu cho Tiêu Chiến tiếp tục xem.

Những bức ảnh được lật từng cái một. Tiêu Chiến từ những bộ quần áo và phụ kiện trên người có thể đoán được là thời điểm còn học vẽ ở trường; lúc làm đề cương luận văn; lúc vừa tốt nghiệp đi làm;... cho đến tận mấy ngày trước khi anh đang vẽ tranh. Anh rất kinh ngạc khi thấy Vương Nhất Bác chụp ảnh mình nhiều như vậy, lại càng kinh ngạc hơn khi thấy di động của cậu chứa rất nhiều ảnh cũ.

Điện thoại di động của Vương Nhất Bác từ ngày đó đến nay đã được thay đổi năm, sáu lần....

"Ông chủ Tiêu vẫn luôn luôn toả sáng, thời điểm vẽ tranh thì đặc biệt mê người."

"Không cần hâm mộ người khác, anh không hề thay đổi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

Cặp mắt đẹp kia ngước lên nhìn cậu, màn mưa bên ngoài hành lang dài đã chuyển sang nặng hạt, nước mưa ào ạt rơi xuống từ mái ngói màu than chì xuống hàng hiên, cũng ở Tô Châu, cũng ở khách sạn này, Vương Nhất Bác bắt chước giọng điệu ôn nhu của Tiêu Chiến, nói với anh những lời anh đã từng nói với chính mình.

"Tiêu Chiến, anh rất tuyệt!"

***

"Vương Nhất Bác! Em làm gì ở đây?"

Tiêu Chiến đứng trên hành lang dài, cau mày quát người đang ngồi trong sân khách sạn.

Lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác không có cảm giác ngon miệng. Tiêu Chiến tưởng cậu không muốn ăn cơm hộp, liền ra ngoài mua chút đồ ăn, lại tìm giám đốc khách sạn thương lượng hồi lâu mới được người ta đồng ý cho mượn bếp. Anh muốn nấu cháo và một số đồ ăn ưa thích cho Vương Nhất Bác, nhưng bữa ăn đã dọn ra rồi, người lại chẳng thấy đâu. Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, nhưng điện thoại vẫn đang để trong phòng. Hai ngày nay, tâm trạng của Vương Nhất Bác không tốt lắm, Tiêu Chiến đành cầm ô đi tìm.

Tiêu Chiến từ bên kia hành lang chạy tới, mở chiếc ô trong tay, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, che cho người đang ướt sũng giống như con gà rớt vào nồi canh.

"Em bị điên hay sao vậy? Mưa lớn như vậy mà còn ngồi ở đây?"

"Ngày mai bị cảm thì làm sao bây giờ? Đứng dậy, theo anh trở về." Tiêu Chiến vươn tay kéo Vương Nhất Bác.

Người ngồi trong mưa có bàn tay lạnh lẽo, không biết đã ngồi bao lâu rồi mà cả bàn tay không có một chút hơi ấm, lạnh đến mức tay Tiêu Chiến cũng phát run.

Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích, để mặc cho Tiêu Chiến kéo. Tiêu Chiến cũng không chịu buông tay, nhất định phải kéo Vương Nhất Bác lên, nhưng Vương Nhất Bác lại không xê dịch chút nào, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Chiến. Không biết bị mưa xối lạnh đến mức nào, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy tay Vương Nhất Bác đang run rẩy không khống chế được.

"Tiêu Chiến... Anh đã từng giết người chưa?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi.

Bàn tay Tiêu Chiến không khỏi siết chặt. Giọng điệu và lời nói của người kia không thể nghe ra được cảm xúc, rất bình tĩnh, nhưng lại thật sự ép người ta không thở nổi. Vương Nhất Bác đột ngột hỏi, người bị hỏi cũng cứng họng không nói nên lời.

Không nghe thấy câu trả lời, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, ngay vào lúc hai mắt chạm nhau, lông mày và trái tim của Tiêu Chiến cùng nhau vặn xoắn. Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, giống như mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, vừa bất lực, vừa mê mang....

Vẻ mặt Tiêu Chiến trở nên phức tạp, hoá ra ánh mắt thật sự có thể sắc bén như đao kiếm, đâm vào trái tim cậu mà không hề phòng bị.

Đối mặt với câu hỏi, anh vẫn trầm mặc, cũng không mở miệng. Anh đương nhiên chưa từng giết người, Vương Nhất Bác cũng biết điều đó, cho nên câu hỏi của cậu cũng không phải để tìm câu trả lời từ phía Tiêu Chiến.

Không có đáp án, Vương Nhất Bác cũng không quan tâm, cậu xoay người nhìn về nơi khác, vẻ mặt có chút đờ đẫn, lại tiếp tục nói.

"Ngày hôm đó trời cũng mưa, nước mưa trộn lẫn với máu tươi trên mặt đất, bắn tung toé khắp nơi."

"Cú bắn đó xuyên thẳng vào tim, em nhìn thấy đôi mắt hắn ta thậm chí còn không kịp khép lại."

Trong vụ bắt cóc bé gái đã gây xôn xao dư luận một thời gian trước đây, nạn nhân là một học sinh trung học chưa đến 18 tuổi. Tên bắt cóc vô cùng hung hãn, hắn đã gửi quần áo dính máu của nạn nhân đến đồn cảnh sát, sự việc rất ồn ào, gần như chiếm cứ tất cả các điểm nóng trên mạng.

Cục cảnh sát của Vương Nhất Bác tiếp nhận vụ án này, Tiêu Chiến vẫn luôn chú ý đến....

Trong vụ bắt cóc này, cảnh sát đã dùng 48 giờ để giải cứu con tin. Tên tội phạm đã bắt bớ và hành hung cảnh sát, cố gắng kích nổ bom tự chế. Trước tình thế bắt buộc, cảnh sát buộc phải bắn chết hắn ta ngay tại chỗ. Tiêu Chiến đã đọc được thông báo chính thức từ phía chính phủ.

Anh chỉ không ngờ rằng, phát súng kia, lại là Vương Nhất Bác bắn ra...

Sự trầm mặc khiến Tiêu Chiến hoảng hốt. Anh chưa từng thấy Vương Nhất Bác như thế này, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, cho dù mái tóc bị nước mưa làm ướt gần như che đi đôi mắt luôn sáng ngời, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn thấy sự bất lực trong đôi mắt ấy, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cái lạnh này không giống sự lạnh lẽo của nước mưa.

Chuyện nổ súng bắn chết người này, đã nhiều ngày như vậy, Vương Nhất Bác chưa từng nhắc tới.

Khi nghỉ lễ về nhà, cậu chỉ nói là cấp trên cho nghỉ ngơi vài ngày, tâm trạng không tốt chỉ là do công việc có chút vấn đề. Lý do này Tiêu Chiến đành chịu thua. Lúc cậu nói muốn cùng Tiêu Chiến đi ra ngoài, Tiêu Chiến cũng chỉ cho rằng cậu đã gặp áp lực quá lớn.

Nghĩ lại mấy ngày nay tinh thần của Vương Nhất Bác luôn sa sút, lại còn mất ngủ, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy hối hận vì sự bất cẩn của mình. Lúc Vương Nhất Bác ngậm miệng không nói, đáng lẽ anh phải hỏi rõ tại sao, nếu như vậy thì chuyện này đã không đè nặng ở trong lòng.

Tiêu Chiến dừng lại một chút, ấn nút thu hồi cái ô lại, ném lên trên bàn đá. Vương Nhất Bác không chịu đi, cứ ngồi trên mặt đất, để mặc nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt. Tiêu Chiến duỗi tay nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác, cẩn thận vỗ về.

"Vương Nhất Bác, hắn ta là người xấu, em không làm gì sai cả." Tiêu Chiến ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nước mưa chảy vào hốc mắt khiến mắt anh trở nên chua xót, chỉ một lát đã đỏ lên.

"Nếu em không nổ súng, hắn sẽ kích nổ quả bom, lúc đó sẽ có nhiều thương vong hơn. Em đã giải cứu con tin thành công, cũng đã giữ cho nhiều người được an toàn."

Trong giọng nói dịu dàng có một tia run rẩy, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh thì vội vàng né tránh, cười như không cười, đem cái tay từ trong tay Tiêu Chiến rút ra, cầm lấy chiếc ô ở trên bàn đá mở ra, nghiêng che trên đầu Tiêu Chiến.

"Em biết, em cũng không cảm thấy mình làm sai...."

"Chỉ là mấy hôm trước, mẹ hắn đã đến cục cảnh sát để nhận thi thể. Bà ấy đã rất già, đôi mắt dường như khóc nhiều đã thành tật, gặp người nào trong cục cảnh sát cũng hỏi, vì sao không để con trai bà có cơ hội sửa đổi một lần...."

"Lúc bà ấy túm lấy em, em nhìn thấy quần áo trên người bà đều khâu khâu vá vá, còn liên tục nói với em, 'Anh cảnh sát, tôi biết con trai tôi gây chuyện phiền toái cho các anh, là do tôi không dạy bảo nó chu đáo.', sau đó lại hỏi em xem con trai mình phạm phải tội này, nếu phải ngồi tù có phải sẽ lĩnh án tử hình không...."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa thở hổn hển, nghe có chút nghẹn ngào, lông mày cũng bất giác nhíu lại, ánh mắt đờ đẫn, không nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Em... Em thật sự không hối hận vì đã nổ súng. Chỉ là đột nhiên.... Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy, em lại có chút hoang mang."

Ánh mắt như vậy không đặt trên người Tiêu Chiến, nhưng lại khiến anh cảm thấy đau đớn. Không ai có thể thản nhiên chấp nhận một sinh mệnh mất đi trong tay mình, kể cả người đó có là một tên tội phạm.

Anh tin rằng cảm giác bất an và lo lắng của Vương Nhất Bác, cũng chính là cảm giác của cha mình, của cha ruột Vương Nhất Bác. Họ đều từng chịu dày vò giãy giụa, đều phải đấu tranh tâm lý, đều phải chất vấn bản thân.

Bọn họ so với những gì mọi người tưởng tượng còn vĩ đại hơn. Bọn họ phải chiến đấu với sự hung ác cùng cực, cũng phải đấu tranh với luân thường đạo lý. Sự run rẩy và bất lực sau khi nổ súng đều giấu dưới huy hiệu cảnh sát của họ, người thường không thể nào biết được....

Tiêu Chiến vẫn luôn cho rằng mình là người có thể an ủi, hoá giải cảm xúc của người khác, nhưng hôm nay đối mặt với Vương Nhất Bác, anh lại không thể nào mở miệng. Dường như mọi lời nói đều nhợt nhạt, thiếu thực tế. Anh biết, anh không có cách nào đặt bản thân mình vào vị trí của Vương Nhất Bác, cũng không biết làm thế nào để an ủi nhóc con đã lớn lên bên mình từ nhỏ.

Vương Nhất Bác giống như cún con lạc đường, nhìn về phía Tiêu Chiến, mỗi cái nhìn đều khiến trái tim anh chua xót....

Lúc này, Tiêu Chiến cảm thấy mình không nên rơi nước mắt, cho nên anh vươn tay đẩy chiếc ô trên tay Vương Nhất Bác đi. Nước mưa lạnh băng lại rơi xuống, có thể che giấu đi ít nhiều những vết tích xót xa.

Tiêu Chiến khịt mũi, né tránh một chút câu hỏi của Vương Nhất Bác, mỉm cười, "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian, tiền lương anh trai có thể cho em. Anh trai nuôi em vẫn còn dư dả."

Khi Tiêu Chiến nói chuyện, vòng cung mờ nhạt nơi đuôi mắt cũng không nhìn thấy nữa. Anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp.

"Đêm nay ngủ với anh, được không?"

Mấy ngày nay, quầng thâm dưới mắt Vương Nhất Bác rất rõ ràng. Khi còn nhỏ, cậu thường xuyên nằm mơ, tốt có xấu có, nhất định phải ôm Tiêu Chiến mới có thể ngủ ngon.

Trong trường hợp này, Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác hẳn là không thể nhắm mắt ngủ được vào ban đêm, cho dù có ngủ, ác mộng cũng sẽ len lỏi bò ra từ trong đáy lòng, cuốn lấy cậu....

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ướt đẫm nước mưa, vị chua từ trong xoang mũi dâng lên tận hốc mắt, chua đến mức cậu không dám thở, sợ Tiêu Chiến sẽ nghe thấy hơi thở run rẩy của cậu.

Hai ngày nay, cậu liên tục gặp ác mộng, ngủ không yên, chốc chốc lại tỉnh dậy. Tiêu Chiến thông minh như vậy, nhất định đã đoán ra... Cậu cúi đầu xuống, nuốt nước bọt, gật đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì mà lại miễn cưỡng cười.

Thựa ra cậu không muốn làm Tiêu Chiến lo lắng, nhưng Tiêu Chiến lại là người duy nhất có thể xoa dịu mọi nỗi bất an trong lòng cậu....

Trời mưa thật lớn, mây mù dày đặc che khuất sự vui vẻ của Tô Châu. Hai người đều dầm mình trong mưa, cả người ướt đẫm, cầm ô cũng vô dụng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đem ô che lên đỉnh đầu Tiêu Chiến, người nọ lại duỗi tay muốn đẩy ô ra, Vương Nhất Bác thuận thế bắt lấy tay Tiêu Chiến, để anh nắm lấy cán dù, còn mình thì dùng tay bao lấy tay anh. Tay Tiêu Chiến thực sự rất lạnh, Vương Nhất Bác cũng biết mình bây giờ không còn độ ấm, nhưng cậu vẫn dùng cả hai tay quấn lấy tay Tiêu Chiến.

Đây là một hành vi vượt qua ranh giới, Vương Nhất Bác biết.... Nhưng mà cậu đã bị dội cho ướt sũng, đáng thương như thế này, chắc là có thể tham lam một chút...

"Em sẽ nhanh chóng tự điều chỉnh bản thân, cũng sẽ không bao giờ tự dầm mưa một mình nữa."

"Tiêu Chiến, anh đừng cảm thấy em rất kém cỏi, không giống đàn ông được không?" Vương Nhất Bác âm thầm thăm dò.

Từ lâu, Vương Nhất Bác bức thiết muốn lớn lên, muốn trưởng thành, muốn trở thành một người đàn ông trong mắt Tiêu Chiến, nhưng cậu dường như không làm được điều này khi Tiêu Chiến ở đây.

Sự dịu dàng của Tiêu Chiến giống như ma chú, khiến cho sự nhẫn nại, yếu ớt và bất lực của Vương Nhất Bác không còn cách nào che giấu. Tiêu Chiến khiến cậu bình tĩnh, khiến cậu vững vàng, cũng khiến cậu yên tâm dựa vào, và cậu thích như vậy.

Nhưng cậu cũng thực sự sợ hãi, sợ rằng trong mắt Tiêu Chiến, cậu vĩnh viễn là một đứa em trai không thể lớn lên...

Cún con dầm mưa giương mắt mong chờ câu trả lời của chính mình, giọng điệu cẩn thận thăm dò cũng không che giấu được. Tiêu Chiến mím môi cười, lo lắng của Vương Nhất Bác thật sự là không cần thiết. Từ nhỏ đến lớn, cậu đều không phải là người kém cỏi, ở trong mắt người khác thì không biết thế nào, nhưng trong mắt anh thì chính là như vậy.

Tiêu Chiến mở to hai mắt, khoa trương lắc đầu tỏ vẻ phủ định lời nói của Vương Nhất Bác, "Làm sao có thể chứ ~ Cảnh sát Vương là người khiến anh cảm thấy an tâm nhất. Từ khi em trở thành cảnh sát, anh không còn sợ hãi khi phải ra ngoài buổi tối."

Tiêu Chiến đưa tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của Vương Nhất Bác, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp đang bị che lấp bởi sự lo lắng và bối rối. Ở trong mắt Tiêu Chiến, nó vẫn sáng ngời như cũ. Chờ cho đến khi anh lau khô tóc cho Vương Nhất Bác, chờ cho trận mưa này qua đi, chờ cho mây đen trên bầu trời tản ra, Vương Nhất Bác vẫn là Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, em rất tuyệt."

***

Hình ảnh này được chụp rất lâu rồi, Tiêu Chiến gần như đã quên mất, nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ rõ...

Tiêu Chiến mím môi, có chút xấu hổ, trả lại điện thoại cho Vương Nhất Bác, "Nhóc con, tại sao luôn chụp lén anh?"

"Mẹ kiếp, còn chia theo album...."

Có phải tất cả những người đẹp khi thẹn thùng đều thích dùng cách hùng hùng hổ hổ như vậy để che giấu đi cảm xúc của chính mình? Dù sao thì Tiêu Chiến chính là người như vậy, vành tai đỏ lên, lập tức ném ra một câu chửi thề; thật ra không che giấu được vẻ ngượng ngùng nhưng lại khiến anh trông đáng yêu hơn rất nhiều.

Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến quá đáng yêu, khoé miệng không khỏi cong lên, "Đẹp mới chụp chứ."

"Nhưng thật ra ảnh chụp không được tốt lắm, không đẹp bằng những gì em tận mắt nhìn thấy."

Lần đầu tiên chụp trộm Tiêu Chiến, đến bây giờ Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ rõ. Đó là một buổi chiều mùa hè ve sầu đang hát, Tiêu Chiến ngồi bên cửa sổ trong phòng anh. Vương Nhất Bác đạp xe về nhà, đến lầu một ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đang vẽ tranh bên cửa sổ.

Anh ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng, có lẽ là do quá nóng nên dùng một sợi dây chun nhỏ, buộc tóc mái lên thành hình quả táo, không biết đang vẽ cái gì, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn ra.

Một cơn gió nóng oi bức thổi qua, chiếc rèm che màu trắng bị thổi bay ra bên ngoài cửa sổ, người nọ thò mình ra ngoài nắm chặt lấy chiếc rèm. Trong nháy mắt, tiếng ve sầu hát ca dừng lại trong tai Vương Nhất Bác, trái tim cũng hẫng đi một nhịp, cơn gió nóng dường như hoà cùng hơi thở sạch sẽ, thổi vào tim gan cậu, thả vào chút mùi thơm xà phòng nhàn nhạt, là mùi của Tiêu Chiến...

Ca từ bên tai không còn có thể diễn tả được mùa hè, bởi vì Tiêu Chiến mới là mùa hè của Vương Nhất Bác.

Khoảnh khắc đó chính là lúc bức ảnh chụp trộm đầu tiên ra đời, lưu vào trong điện thoại...

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, không có linh cảm thì đi dạo một chút, đi đến bất cứ nơi nào anh muốn." Vương Nhất Bác móc chiếc ví từ trong túi áo khoác ra, lấy chiếc thẻ ngân hàng đặt trước mặt Tiêu Chiến.

"Tiền lương lão công sẽ cho anh. Lão công nuôi anh vẫn là dư dả."

Từ khi hai người yêu nhau, Vương Nhất Bác đã đem hết tất cả thẻ của mình đưa cho Tiêu Chiến, tiền lương được chuyển vào tài khoản hàng tháng, vì vậy cậu phải chờ Tiêu Chiến phát tiền tiêu vặt cho mình. Chiếc thẻ trên bàn Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy, anh cầm lấy, đưa đến trước mặt nhìn kĩ, sau đó lại ngẩng đầu cố ý nói đùa với Vương Nhất Bác:

"Đây không phải là quỹ đen của đội trưởng Vương sao?"

Vương Nhất Bác cười cười, "Số tiền này là em kiếm được từ việc đầu tư trước khi ở bên anh. Tiền lời khá ổn định, hàng tháng đều tăng lên."

"Là tích cóp cho anh, mật mã là ngày sinh của anh."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, bối rối nghiêng đầu, "... Tích cóp cho anh?"

"Vâng, em đã nghĩ như vậy khi thực hiện khoản đầu tư này.... Nếu một ngày nào đó anh không muốn làm việc nữa, có thể cầm số tiền này, muốn làm gì thì làm."

Khoản đầu tư này là vào năm thứ hai sau khi Vương Nhất Bác đi làm, cục trưởng đã chỉ cho cậu. Tiền trong tay Vương Nhất Bác cũng là tiền nhàn rỗi, nên cậu mới đầu tư một chút, cũng không tính toán được bao nhiêu, cuối cùng lại được rất nhiều tiền.

Tuy rằng bây giờ Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến rằng số tiền này anh muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng chỉ có Vương Nhất Bác hiểu rõ, ban đầu cậu nghĩ, nếu cậu và Tiêu Chiến không có kết quả, vậy thì chờ khi nào anh gặp được người anh thích, số tiền này sẽ là quà cưới cho anh....

Đầu ngón tay cầm chiếc thẻ siết chặt lại, số thẻ nổi ấn vào lòng bàn tay Tiêu Chiến. Cha mẹ lo lắng cho anh, anh cũng lập kế hoạch cho chính mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Nhất Bác cũng tính toán cho anh....

Vương Nhất Bác đã cho Tiêu Chiến thấy tình yêu là như thế nào, nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa tìm được một từ thích hợp để hình dung, từ ngữ dường như không thể chứa đựng được tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho anh, cũng như sự lãng mạn tích tụ trong năm tháng.

Tiêu Chiến mím môi, cúi xuống, lại ngẩng đầu lên. Từ đầu đến cuối, anh dường như đều là người được hưởng lợi từ mối quan hệ này. Anh ở bên Vương Nhất Bác khi cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, vững vàng và đáng tin cậy. Anh luôn muốn bù đắp cho những ngày tháng Vương Nhất Bác bị mắc kẹt trong tình yêu và sự tổn thương thầm kín. Nhưng so với những gì Vương Nhất Bác làm vì anh, anh dường như không bao giờ có thể theo kịp và bù đắp được.

"Vương Nhất Bác... Tại sao em lại thích anh như vậy?" Tiêu Chiến vừa hỏi vừa cúi đầu nghịch tấm thẻ.

Giọng Tiêu Chiến nghe rất nặng nề. Anh cúi đầu giả vờ nghịch tấm thẻ, nhưng Vương Nhất Bác biết anh đang che giấu tâm sự. Tiêu Chiến nhiều lần hỏi cậu vì sao lại thích anh ấy, lúc đùa giỡn, lúc hùng hùng hổ hổ, lúc thuận miệng lẩm bẩm, nhưng Vương Nhất Bác hiểu rõ, mỗi lần hỏi đều là nghiêm túc.

Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình chưa làm được nhiều, cũng chưa đủ tốt với cậu. Thật ra rất nhiều chuyện anh đã quên mất từ lâu.

Khi còn nhỏ, có một thằng bé nói cậu là đứa trẻ không ai cần, Tiêu Chiến rõ ràng không đánh lại được, nhưng anh vẫn cầm cục đá dùng hết sức ném qua; khi cậu bị ốm, dù bận thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ở nhà, Tiêu Chiến nhất định sẽ nấu bất cứ món gì mà cậu muốn; lúc cậu học bên ngoài, Tiêu Chiến tự mình khởi nghiệp rất khó khăn, nhưng vẫn luôn chuyển tiền cho cậu chỉ vì sợ cậu không có tiền tiêu; lúc cậu đi làm, rõ ràng Tiêu Chiến không tán thành công việc cậu lựa chọn, nhưng anh vẫn nói "Vương Nhất Bác, anh tự hào về em"....

Loại chuyện như thế này có rất nhiều, chỉ là Tiêu Chiến không nhớ rõ. Không sao cả, Vương Nhất Bác nhớ là được rồi.

Mặc kệ không đủ hay không đủ tốt, Tiêu Chiến có thể đi vào sinh mệnh của cậu, đã là món quà mà thượng đế ban tặng cho cậu.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến bên cạnh, cầm lấy tấm thẻ Tiêu Chiến đang nghịch bỏ vào túi áo anh, lại nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến mà xoa nắn. Tay Tiêu Chiến rất mềm, Vương Nhất Bác luôn thích nắm chặt trong lòng bàn tay mình mà xoa nắn, xoa đủ rồi thì đưa tới bên môi, hôn lên từng khớp xương, hạ giọng nói nhẹ nhàng.

"Không có cách nào lý giải."

"Ai bảo Tiêu Chiến luôn toả sáng như thế chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia