ZingTruyen.Asia

[BHTT][MAU XUYÊN]AI NỢ TA MỘT LỜI HỨA NGUYỆN

TA CÙNG NÀNG (2)

baonguyet94

Sông ước nguyện nước chảy chậm chạp, ngàn ánh sáng từ ước nguyện đăng chiếu sáng rực rỡ một góc trời. Chủ đình bên trong một nữ tử hai mắt nhắm nghiền, hướng về phía ánh sáng, mái tóc đen mượt óng ảnh thỉnh thoảng di động lên. Ta đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn nữ tử một lúc lâu, môi nhịn không được khẽ nở nụ cười, tách ra đã lâu nay mới có cơ hội gặp lại không biết lát nữa nàng ấy sẽ có biểu tình gì đây. Phóng nhẹ bước chân, ta rón rén đi đến chủ đình; càng đến gần trái tim càng hồi hộp, đập loạn nhịp; nhẹ vươn đôi tay chưa kịp ôm lấy người trước mặt đã bị cầm lại.

Minh Nghiên mắt phượng cong cong, đôi môi đỏ khẽ mở phát ra tiếng cười vui vẻ, bàn tay dùng lực kéo một chút ta liền ngơ ngác theo ý nàng ngồi xuống bên cạnh.

- A Nguyệt lại ý xấu nữa.

Ta ngây ngốc cười cười:

- Minh Nghiên sớm biết ta đến rồi a.

Vừa nói ta vừa xoay người lại cùng nàng nhìn về phía sông ước nguyện, nhích thêm một chút gần sát người Minh Nghiên, khẽ dựa đầu vào vai nàng, ấm áp nhiệt độ làm ta thỏa mãn tràn đầy tâm.

- Nghiên Nghiên như thế nào không bất ngờ ? Ta là lén phụ vương đến đây đâu.

Minh Nghiên vươn tay ôm lại ta eo, giọng nói mang đầy ý cười:

- Không có ta chuẩn bị trước A Nguyệt ngươi đến Thiên Môn cũng khó vào nha.

Nghe Minh Nghiên nói ta thầm nghĩ 'ta biết a, nhưng ta còn muốn nghe Nghiên Nghiên thừa nhận'. Liếc mắt nhìn vô số ước nguyện đăng kia, lòng ta khẽ động.

- Nghiên Nghiên, chỉ cần viết ước nguyện lên ước nguyện đăng liền có thể tâm tưởng sự thành sao?

Nhẹ gõ lên trán ta, Minh Nghiên lắc đầu:

- Nghĩ thật tốt, nếu dễ như thế đã không có ngàn ước nguyện đăng còn trôi thế này.

............

Phòng nhỏ u ám, trên giường ta nằm cuộn tròn, đau đớn từ trong xương cốt tràn lan, đôi môi bị chính mình cắn đến đầy máu tươi. Ánh mắt liếc nhìn đến linh đăng trôi nổi giữa phòng, ta cố nén đau ý, chậm chạp lết khỏi giường.

"Phịch"

Cả người mất trọng tâm rơi thẳng xuống nền đất lạnh, ta nghe được âm thanh xương cốt rạn nứt, không cam lòng vươn bàn tay chỉ có bạch cốt hướng về phía linh đăng. Theo thời gian một trôi qua, linh đăng càng ngày càng trở nên sinh động, máu tươi bao trùm lên nó màu đỏ rực rỡ.

"Hóa cốt vì khung, máu tươi vì giấy, linh nguyên cùng thọ nguyên vì nến lại thêm linh huyết vì mực, ngươi nguyện vọng sẽ thành hiện thực."

Rốt cuộc ôm lấy được chính mình tạo ra linh đăng, ta mỉm cười, đem từ trong ngực một mảnh giấy ghi lời ước nguyện của ta cùng Minh Nghiên viết nên thả vào. Thấy đến một hàng chữ hiện lên, ta thỏa mãn cười, Minh Nghiên nàng xem, chúng ta đèn hứa nguyện đã thành a. Vuốt lấy lớp ngoài lạnh lẽo tanh mùi máu tươi của linh đăng, ta nhẹ giọng nỉ non:

- Lúc này nàng sẽ không thế nào rời khỏi ta nữa đúng không ?

"Chúng ta vẫn sẽ luôn cùng nhau, vĩnh viễn."

Ôn nhu âm thanh kèm theo tia sủng nịch, ta như thấy đôi mắt ấy đang nhìn chính ta, đột nhiên tầm mắt dần mờ đi, lạnh lẽo nước mắt lăn dài. Có lẽ chính nàng ấy cũng không biết lời này chính nàng ấy đã nói nhiều lần, nhưng hết khi này đến khi khác vì một ít nguyên nhân sẽ rời đi ta, cũng quên mất ta.... quên mất lời từng hứa...

Linh đăng trong lòng ngực dần biến mất, ta nghĩ đến vẻ mặt nàng ấy khi nhìn đến này linh đăng đột nhiên có chút hận chính mình, lại oán trách nàng ấy; ma khí, yêu lực xen lẫn chút thần lực thay nhau tàn phá ta thể xác cùng linh hồn, kiên trì đến khi linh đăng hoàn toàn biến mất ta mang theo chút hi vọng nhắm lại hai mắt.

Nơi xa Thần giới, màu đỏ linh đăng lay động không ngừng, kim sắc tự lập lòe sáng lên dòng chữ:

【Nguyện cùng người một đời an yên, vĩnh không chia lìa.】

Bên đình người bỗng đứng thẳng dậy hoảng hốt nhìn kia linh đăng, vội thả ra linh lực đem nó ôm vào lòng nhìn thấy mấy chữ kia liền rơi lệ, môi mấp máy:

- A Nguyệt, ngươi nguyện vọng ta sao có thể làm lơ đây...

.............................

Mở bừng mắt, một mảnh sao trời ánh vào tầm nhìn, ta có chút mơ hồ không rõ bản thân đang tại nơi nào.

- Dạo này thật hay mơ thấy chuyện trước đây...

Nghĩ đến khi đó bản thân thật nông nổi, kia linh đăng hẳn cũng khiến Minh Nghiên gặp không ít rắc rối, bản thân lại vẫn cứ cố chấp làm, bản thân cũng có phần ích kỉ đâu lại oán trách ai được.

"Duy sinh thạch" – kì thật không ai biết nó không hề đơn thuần dùng để duy trì sinh mệnh. Hai viên thạch này vốn cùng xuất hiện, luôn kiềm chế lẫn nhau cũng bảo hộ lẫn nhau. Ta từ tư tâm của phụ thân mới tạo thành lại hỗn loạn ma khí lẫn thần lực trở thành một kẻ không nằm trong ngũ giới, một viên nằm ngoài cục lại tùy thời ảnh hưởng kế hoạch của ngũ giới. Minh Nghiên lại vì áp chế ta được Thần giới hun đúc thành, mang đầy đủ chính khí cùng phong cách hành sự của thần tộc. Năm đó cho dù không có người Thần tộc chế tạo giả dối gặp mặt kia chúng ta đến cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau, cũng sẽ chịu ảnh hường mà thu hút, hấp dẫn người còn lại.

- Duy sinh thạch, chỉ vì lẫn nhau tồn tại a...

Đem ánh nhìn thả đến nơi xa, tựa như xuyên qua được tầng tầng lớp lớp kết giới, không gian thấy được kia xinh đẹp lại ôn nhu nhưng không kém phần quyết đoán người, lần này ta mới thành kẻ nói dối đâu.

"Loạt xoạt"

Tiếng người đạp lên nền đá hướng đến nơi này vang lên, ta thu tầm mắt, nghiêng đầu chờ đợi người đến.

Thiển sắc tử y theo gió nhẹ bay, nhàn nhạt mùi hương đinh lăng lan tỏa, đối diện tầm mắt đầy phức tạp của Hoán Khinh ta chỉ mỉm cười gật đầu, lại ngồi xuống lan can trong đình đợi Hoán Khinh đi vào.

Không bao lâu, đối diện lan can bị người chiềm lấy, nàng ấy cũng không nhìn ta thêm, cả người nhẹ dựa vào cột lớn, im lặng.

Hoán Khinh người này vẫn chẳng hề thay đổi, nếu nói người hiểu ta nhất là Minh Nghiên thì người thứ hai nắm được phần lớn suy nghĩ của ta hẳn là Hoán Khinh. Tính lên chúng ta đồng hành cùng nhau so với ta cùng Minh Nghiên phân phân hợp hợp, truy đuổi thời gian cũng không hề ít.

- Ngươi đến để khuyên ta?

Rốt cuộc ngồi im như thế này cũng không tốt lắm, kia Hoán Khinh tính tình có khi đợi đến sáng mai vẫn chưa vào đề, ta đành mở miệng trước.

Một tiếng 'hừ' nhẹ vang lên, ta đón lấy một đôi tức giận đồng tử, Hoán Khinh có chút căm giận nói:

- Muốn chết liền chết đi, ai đến ngăn ngươi!

Ta nghe được lại thập phần tìm đường tấu thêm một câu:

- Căn bản là ngăn không được đi.

Suýt chút nữa tức đến bật người đứng lên Hoán Khinh lại ngạnh kiềm chế lại, đầu ném sang một bên, không để ý đến ta. Một hồi sau, nàng ấy lại nhịn không được chậm rì rì nói:

- Thật sự phải làm thế sao ? Kia trận pháp không thể thay đổi ?

- Không thể!

Gần như không cần suy nghĩ ta đáp lại.

- Tuyết Yên biết đến rồi?

Hoán Khinh thở dài lắc đầu, ta cười cười, Tuyết Yên nếu biết ta sắp phải làm cái gì nói không chừng sẽ điên cuồng phá hủy ta kế hoạch, tuy chỉ là nghĩa muội nhưng chúng ta tính cách vẫn có phần điên loạn giống nhau.

- Nói đến ngươi đối ngoại là cận vệ của ta nhưng thật sự chúng ta lại thân như tỷ muội, trong lòng ta ngươi địa vị đứng hàng thứ ba nha ~~~

Ta nhìn nàng rũ xuống mi mắt, lòng lại thở dài, chỉ mong Hoán Khinh cùng Tuyết Yên sẽ không trở thành như ta cùng Minh Nghiên.

- Tuyết Yên ta giao lại cho ngươi, hy vọng hai người có thể luôn hạnh phúc đi xuống...

Cũng đem ta hi vọng về điểm này ấm áp trên thế gian trở thành hiện thực... hoàn thành ta còn lại phần nào tiếc nuối...

- Năm xưa khi ngươi cứu ta ngươi từng nói sinh mệnh rất quý trọng thả kì diệu đầy bất ngờ, khuyên ta đừng dễ dàng buông xuống... ta đã hứa với ngươi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc... ta làm được... năm đó ta tồn tại, ở kia trận tàn sát ngươi cùng ta cũng làm được...

- Xin lỗi... Hoán Khinh lần này... ta không thể không thất hứa cùng ngươi...

Ai nợ ai một lời hứa nguyện ? - Minh Nghiên nợ ta đã mấy đời hứa nguyện, ta sao lại không nợ chính mình thân hữu đã từng lời hứa, năm đó linh đăng cũng chứa ta hứa cùng Minh Nghiên, là ta tự hứa cùng chính mình, đến lúc này, tương lai sắp tới ta cũng sẽ chính mình phá đi lời hứa nguyện đã từng nói với Minh Nghiên a....

Ai nợ ai một lời hứa nguyện? - Không hề tồn tại ai nợ ai lời hứa nguyện cả, chỉ có muốn hay không thực hiện, có hay không đặt tại trong lòng đi làm nên mà thôi.

Có lẽ lời hẹn ước, một câu hứa nguyện quá mong manh, thật dễ bị thay đổi; ta thủ mấy ngàn năm rốt cuộc cũng bại cho thời gian cùng thực tại. 

- Cả một đời ta chỉ thắp duy nhất một lần linh đăng, hứa một cái đơn giản nguyện vọng lại sắp thành đèn tắt người vong.... Cho nên... Hoán Khinh, ngươi cùng Tuyết Yên đừng quá tin vào một lời hứa... cái cảm giác ôm hi vọng đi tới tuyệt vọng quá nặng nề... 

Thật sự rất mệt... tuổi trẻ nông nổi ta chống không được... đến giờ ta cũng chỉ có thể từ bỏ hoàn toàn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia