ZingTruyen.Asia

[BHTT][MAU XUYÊN]AI NỢ TA MỘT LỜI HỨA NGUYỆN

HỒI MỘNG

baonguyet94


Bỉ ngạn hoa nở đỏ rực một khung trời, gió nhè nhẹ lay động, cánh hoa chập chờn múa theo. Xa xa tiếng mái chèo khua nước vang lên liên tục, âm thanh khóc lóc đứt quãng không ngừng, tiếng roi cắt không khí chạm vào vật thể vang lên chói tai. Bên cạnh sông Vong Xuyên một nữ tử đứng lặng lẽ, xích y như huyết bay phập phồng, mái tóc đen dài xõa tung ra bay theo làn gió, đôi tay thay đổi thủ pháp, ánh sáng trắng lập lòe từ xung quanh chữa trị thương tổn xung quanh bờ sông. Một lát sau, nàng ngừng động tác, ánh mắt vô thần nhìn về phía Hồi Nhân Đài thật lâu lại chưa từng có ý định đi đến.

Ly Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, nàng không nhớ rõ bản thân đã ở nơi này bao lâu, cũng không nhớ rõ rất nhiều sự tình, trong hồi ức nàng chỉ còn sót lại một mạt bóng hình mờ ảo, mỗi khi nhớ đến lại khiến linh hồn nàng đau đớn đến run rẩy. Nàng chỉ còn nhớ bản thân là hiện đại linh hồn lại xui xẻo bị đưa đến cố đại sau đó tại nơi kia dường như nàng đã phạm vào rất nhiều sai lầm, nhiều đến nỗi phải chịu thiên địa trừng phạt mãi đến năm trăm năm trước mới được rời đi. Mạnh Bà nói nàng đến U Minh cũng đã được hơn ba ngàn năm rồi, nàng một chút ấn tượng cũng chưa có.

- Ly cô nương!

Ly Nguyệt quay đầu nhìn quỷ sai đang đi về phía mình ánh mắt bình tĩnh. Năm trăm năm này nàng cũng không phải ngồi không, bản thân đã học tập rất nhiều thứ từ liên quan công vụ địa phủ, thiên phủ đến cả học tập tri thức nhân giới, nàng không biết họ lưu nàng tại đây là muốn nàng làm gì, chẳng qua nàng nhàm chán lắm, cũng thuận theo học tập giết thời gian cho xong, có lẽ hôm nay cũng đến lúc nên biết nguyên nhân rồi đâu.

- Bạch đại ca, có chuyện gì sao?

- Ân, Ly cô nương, Diêm Vương đại nhân có việc cần gặp mời cô nương theo ta đi.

Khẽ gật đầu nàng thả bước nhẹ nhàng đi theo người trước mặt. Vào chính điện, Diêm Vương vẻ mặt nghiêm trang, uy nghi ngồi trên ngai cao, nàng khẽ cúi người hành lễ, rồi im lặng chờ đợi người trên ngôi kia lên tiếng.

- Ly Nguyệt ngươi hẳn cũng cảm nhận được thiên địa này ngươi chưa từng hợp được nhau.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm, gật nhẹ. Sao lại không biết cơ chứ, nàng biết mình là tế phẩm đâu vẫn là sống tế phẩm lại không biết vì sao trở thành nửa này nửa nọ như bây giờ, nàng là quỷ cũng không hề thuộc thường quỷ, nói là người Thiên Phủ cũng không hẳn thuộc về nơi đó. Lớp da lạnh băng, không hình bóng, không ấm áp, không hơi thở cũng nói cho nàng bản thân nàng không thuộc nhân giới, cũng chẳng thể biến thành thú hay động thực vật khiến nàng rõ bản thân không phải yêu tộc. Đá tam sinh không có tên của nàng, không, phải nói tên nàng bị ngạnh sinh sinh xóa đi, này lục giới nàng là kẻ cô độc.

Diêm Vương quan sát người bên dưới thật lâu, có lẽ đã đến lúc đem kia ký ức trả lại cho nàng ấy, suy đến cùng cũng chỉ có chính bản thân nàng mới quyết định được, hắn không muốn chính mình đã từng hảo bằng hữu cứ như vậy u mê thêm mấy ngàn năm. Diêm Vương mở ra một lỗ trống, nhìn về phía Ly Nguyệt, giọng nói mang theo thương xót cùng đau lòng:

- Ta cho ngươi một ít thời gian đi đến sinh thời hồi phục lại ký ức – nhìn thấy nàng định từ chối, Diêm Vương đưa tay ngăn lại – đây là bắt buộc, ngươi phải đi.

- Tại sao? – Nàng cảm thấy không cần, nếu nàng đã lựa chọn quên đi hẳn kia kí ức là không đáng giá nàng nhớ tới.

- Ngươi không muốn nhìn nàng lần nữa sao? – Diêm Vương sâu kín mà hỏi, hắn nhìn ra được mấy ngàn năm này trong nàng kia ái chỉ là bị che lại, chôn giấu đi nhưng chưa từng biến mất.

Ly Nguyệt giật mình, vô thức đưa tay lên ngực trái. Nơi đó không có tiếng tim đập, nhưng vẫn làm nàng cảm giác được có vô vạn đau đớn truyền tới khắp người. Nàng không thích cảm giác bất lực này, cũng mệt mỏi với cảm xúc này, hơn mấy ngàn năm bị tra tấn cũng nên có câu trả lời đi.

Mưa nặng hạt rơi kín cả bầu trời, Minh Nghiên ngồi ở trước sân, nhìn lại cây hoa đào trong vườn. Hơn ba mươi năm trôi qua, mỹ nhân một thời cũng không tránh khỏi sự tàn phá của thời gian. Khuôn mặt mỹ lệ cũng đã xuất hiện nếp nhăn, khóe mắt chân chim cũng rõ ràng, đôi mắt đen sáng sắc bén cũng đã trở nên có chút mờ đục chất chứa bi thương lắng đọng. Nàng nhìn làn da đã nhăn của mình, khóe miệng nhẽ cười, trong lòng dâng lên vô vàn mệt mỏi. Nàng ấy rời đi bản thân cũng đã hơn ba mươi năm, nàng thật mong gặp người không một lần nhìn thấy dù chỉ trong mộng ảo. Có lẽ nàng ấy rất hận nàng đâu, cũng có lẽ đã uống chén canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà thật lâu trước đây đầu thai đến một nơi khác, có một nhân sinh mới rồi.

Gió trở nên mạnh hơn, hoa đào mỏng manh không ngừng rơi xuống dưới, tựa như năm ấy nàng làm nàng ấy tan nát cõi lòng. Ánh mắt nàng nheo lại, cố sức trong màn mưa nhìn rõ cây đào kia, bỗng nhiên nàng hoảng hốt đứng lên, lò sưởi tay lăn lông lốc trên mặt đất, chiếc ghế nằm vì động tác của nàng đổ sang một bên. Phía dưới tàng cây kia một nữ tử yên lặng đứng đó, xích y như máu nhìn về phía nàng. Bất chấp xung quanh tiếng kêu, Minh Nghiên dùng hết sức của mình đi vội về phía đó, mấy lần dục té ngã.

Ly Nguyệt nhìn lão nhân đang đi về phía nàng, từ khuôn mặt già nua ấy vẫn nhìn ra được thời trẻ người này là một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Mỗi một bước nàng ấy đi đến gần nàng cảm nhận được trái tim đã chết kia của mình loạn nhịp, cảm giác này rất quen thuộc rồi lại có chút lạ lẫm khiến nàng hoang mang. Bỗng nhiên người trước mắt trở thành một với hình bóng nữ tử luôn vô tình xuất hiện trong thức hải của nàng. Đôi môi nàng khẽ mở chợt thốt lên một cái tên đã lâu không gọi:

- Nghiên Nghiên....

Minh Nghiên ngừng bước chân, hoảng hốt nhìn nữ tử trước mặt. Nàng vẫn như lúc ra đi tuổi trẻ thanh tú, y phục đẹp đẽ, nàng chợt tự ti, năm xưa người vẫn như vậy thanh xuân mà nàng đã thành một lão nhân xấu xí, làm sao nàng ấy còn nhận ra được đâu huống hồ chính mình năm đó đã thương tổn nàng đến tận cùng. Mãi cho đến khi âm thanh quen thuộc ấm áp kia vang lên, gọi tên nàng như trước nàng mới lấy hết can đảm đi chậm đến người trước mặt.

Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy có rất nhiều kí ức đang tràn vào trong thức hải của nàng, hiện đại thế giới, cổ đại phong cảnh, thậm chí có một đoạn xa xôi ký ức khác, người thân, bằng hữu cùng nàng ái người. Mọi thứ hỗn loạn lại rất tuần tự như đèn chiếu xoay quanh ký ức nàng, đem kia hồi ức bị nàng quên lãng mạnh mẽ bày ra tới, nàng cũng thấy được người nàng ái từng kiếp không ngừng chối từ nàng, trọng sinh luân hồi đã bao lần nàng chưa từng nắm được người này ái, cũng nhớ lại vô số tốt đẹp đan xen đau đớn hồi ức giữa hai người xuyên qua đời đời kiếp kiếp. Một trận mệt mỏi, ủy khuất, cùng nản lòng tràn lan trong người; cảm tình ngàn năm chưa từng được hồi đáp lại lần lượt bị xem nhẹ bỏ qua, bị lợi dụng vô số lần theo năm tháng cũng chạm đến quá tận bi thương. Ly Nguyệt lần đầu cảm nhận được sợ hãi, nàng sợ hãi lại qua thêm vài kiếp nàng ái không được đáp lại sẽ dần mất đi, sẽ không còn nhớ được người này, cũng sợ hãi nàng sẽ làm ra chuyện khiến nàng ấy hận bản thân.

Không khí trở nên lắng đọng lại, không gian như chỉ còn có hai con người này cùng cây đào năm xưa, Minh Nghiên như thấy nàng ấy vẫn y phục rực lửa chờ một đáp án đã rõ ràng lại chứa đầy đau thương, người trước mắt dường như vẫn mơ hồ hoảng hốt trong chốc lát giống chưa từng thay đổi rồi lại như đã có gì đó khác đi.

Cánh hoa đào nhẹ rơi, Ly Nguyệt dần đứng thẳng người, trong mắt thanh minh càng ngày càng rõ, cảm xúc như trải qua thiên địa ngàn năm gột rửa sau lại cưỡng bách thu đi. Đôi tay nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lão nhân, phảng phất như một kiện trân bảo nhiều năm thất lạc nhưng trong đôi mắt kia đã nhạt đi rất nhiều một loại gọi ái tình cảm xúc:

- Đã lâu không gặp, ngàn năm qua đi ngươi vẫn mỹ lệ như xưa.

Tiếng nói trầm nhẹ, nỉ non khen ngợi chân thành, Minh Nghiên lệ đã sớm rơi đầy mặt. Trong dài dòng năm tháng, nàng vẫn luôn chờ một ngày tái ngộ nói một lời xin lỗi, nàng nghĩ có lẽ sẽ nhìn thấy nhau tại U Minh lạnh lẽo, bên cạnh cầu Nại Hà lại chưa từng tưởng sẽ trong lúc sinh thời thấy người này lần nữa. Nàng vươn tay ôm chặt lấy người trước mặt, không có ấm áp thanh hương như năm xưa bao bọc lấy nàng chỉ có lạnh lẽo thấu xương cùng mùi hơi đất bao vây chóp mũi, nàng nghe thấy mình dùng thanh âm già nua run rẩy thốt lên cái tên vẫn luôn giấu tại chỗ sâu trong lòng:

- A Nguyệt........A Nguyệt.......

Một bàn tay khẽ vỗ nhẹ sau lưng nàng, rồi ôm lại bờ vai nàng không ngừng run run vì khóc. Nàng bỗng sợ hãi, rất sợ hãi, nàng nghe được A Nguyệt nói, đã ngàn năm, a, nàng sao đã qua mấy ngàn năm đâu nhưng nàng ấy đã trải qua nơi nào mấy ngàn năm nha. Nàng không bỏ qua tia mơ hồ, đau đớn sau lại tiếp cận thanh minh đã thoáng qua trong mắt nàng ấy, thời gian dài như vậy quên đi rất nhiều sự là bình thường, thậm chí quên đi nàng, quên đi kia ái từng dành cho nàng cũng hiển nhiên. Nghĩ đến đây Minh Nghiên càng siết chặt vòng ôm, nàng không muốn ! Nàng lúc này lần đầu nhận ra nàng không cần nàng ấy quên nàng, không cần này ôn nhu, tình thâm trao cho một người khác, hơn ba mươi năm dày vò nàng đã không biết bao lần hối hận năm ấy bản thân ích kỷ, nhát gan khiến cho hai người phải có một cái bi thương kết cục đâu. Năm tháng chỉ làm vết thương trong lòng nàng thêm sâu, hàng đêm lạnh lẽo, ban ngày đối mặt vạn người dối trá chỉ khiến nàng thêm nhớ người này.

Ly Nguyệt ôm lấy Minh Nghiên, nhìn ra được ít nhất kiếp này nàng ấy không chán ghét nàng, trái tim đau đớn cũng đã thỏa mãn, có lẽ như vậy cũng đủ rồi. Trong giây lát, giống như cuối cùng một tia chấp niệm cuối cùng trong ngàn năm qua đã tan đi. Nàng biết,nàng đối nàng ấy vẫn còn sót lại ái nhưng lúc này nàng cảm tình dần nhạt nhòa, tuy không biến mất nhưng cũng chẳng thể như xưa nhiệt tình như lửa, mạnh mẽ trắng ra nữa. Nàng cũng hiểu được dụng ý của Diêm Vương, hơn mười kiếp theo đuổi cái này kết quả hẳn cũng như nàng ấy mong muốn lúc ban đầu đi, một tia kiên định hình thành trong tâm. Ly Nguyệt cười khổ, ôm chặt lần cuối người nàng ái mấy ngàn năm:

- Ta tới từ biệt.....Nghiên Nghiên .........

Không chờ người sau phản ứng lại, Ly Nguyệt cúi người, nhẹ nhàng in lên vầng trán đã sớm đầy nếp nhăn kia một cái hôn thành kính. Ta ái nhân, xin lỗi, ta không thể nào thực hiện lời mình nói một lúc nào đó sẽ bắt được ngươi tâm. Xin lỗi....hãy để ta bảo hộ ngươi lần cuối.....đem đi hết thảy chúng ta mấy kiếp tội nghiệt theo ta rời đi thôi....

Minh Nghiên giật mình tỉnh dậy, đôi mắt vẩn đục hiện lên vài phần mơ hồ, dường như ai đó đã đến đây, xoa nhẹ trái tim nàng phát hiện ra mình đã quên đi một đoạn kí ức, nỗ lực nghĩ kĩ lại khiến đầu đau đến kinh hoàng. Cây đào trong sân bỗng nhiên héo úa, khô cằn đi, Minh Nghiên nhìn chằm chằm nó, trái tim chưa từng được lấp đầy giờ dường như đã chết.

.................................

U Minh Giới

- Ngươi làm nàng tự tay phong ấn chính mình cùng vị kia mấy đời ký ức cùng cảm tình như vậy ổn sao?

Nam tử cầm bầu rượu ngả ngớn nhìn Diêm Vương cau mày, hắn biết cái kia Ly Nguyệt tính tình rất thiện biến, lại luôn thất thường, nếu không có vị kia kiềm giữ lại có lẽ sau khi năm xưa xảy ra chuyện kia nàng ta liền phá luôn mấy trăm ngàn vị diện, không chờ đến họ có cơ hội ra tay.

- Hai người họ đều có lựa chọn của mình.

- Nghe nói Ly Nguyệt sau khi phong ấn chính mình ký ức về vị kia đã đi vào vi diện kiếm công đức?

Cái này cũng là do Thiên Phủ muốn tạo cơ hội cho một số linh hồn cùng quỷ sai mới mở ra, đương nhiên hiện nay cũng dùng chính Ly Nguyệt lực lượng thẩm thấu duy trì để thêm ổn định, may mắn Ly Nguyệt không phản đối tuy rằng thái độ cũng chẳng thân thiện gì mấy, thật không nghĩ tới nàng cái này sớm không thuộc thiên địa người cũng sẽ tới góp vui.

- Ai biết nàng muốn làm cái gì! Dù sao chúng ta cứ theo vị kia dặn dò làm đi.

- Nha, quên mất vị kia cũng đã trở lại, nghe nói lần đầu thấy nàng ấy nổi giận đâu.

Diêm Vương cũng không biết làm sao với hai vị này, một cái điên cuồng truy mấy ngàn năm, một cái không biết mệt né tránh chính mình cảm xúc, họ làm không biết mệt lại khiến người khác khổ bức a. Cũng còn may, Ly Nguyệt hiện tại đã không truy nữa, bằng không hắn lại không rõ bản thân phải thêm mấy lần tao tai ương vì hai người. Vừa nghĩ lại thở dài liên tục không ngừng.

Cái kia nam tử chợt nâng bầu rượu từng ngụm lớnnuốt xuống, lòng không ngừng chê cười. Vị kia đến lúc này mới chịu đối mặtchính mình cảm tình nhưng đáng tiếc Ly Nguyệt cái kia ngu ngốc đã không còn đuổitheo nàng phía sau nữa rồi, thật chờ mong tuyệt vọng biểu tình xuất hiện trên mặt vị kia đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia