ZingTruyen.biz

Bhtt Hoan Cp Dan Xac Hien Tai

Giữa trưa, ánh mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, thế nhưng bao nhiêu cái nóng cũng không thể làm lòng người ấm lên, Trần Kha thất thần ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt vô định nhìn về khoảng không trước mắt, không gian tĩnh lặng đột nhiên bị một âm thanh vang lên xé rách bầu không khí trầm mặt.

Trần Kha sau khi được xuất viện trở về nhà liền bị Thanh Ngọc Văn bức ép an phận ở một chỗ, cái gì cũng không cho động vào, đến cả việc đi tìm Trịnh Đan Ny cũng một mực can ngăn.

Qua mấy hồi chuông di động reo lên, cô không nhanh không chậm nhìn xuống dãy số lạ, trong đầu thoáng chút suy nghĩ rồi nghe máy.

"Xin chào!"

"Trần Kha! không nhớ ta sao?"

Âm thanh vang bên tai, liền hoài nghi mà nhíu mày:" Hoài Phương?"

"Haha! Thật tốt a, chỉ sợ qua mấy tháng liền đã quên mất"

"Cảnh sát vẫn đang tìm ông, đi đầu thú đi" Trần Kha một chút cũng không sợ, rất thản nhiên nói

"Đầu thú? Ta đang nghĩ cô là đang giả ngây thơ hay thật sự ngu ngốc?"

"Sớm muộn cũng bị bắt, tốt nhất nên an phận đừng khiến cả nhà phải liên lụy vì chuyện tốt của ông" Thanh âm vang vọng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

" Không cần cô dạy ta phải làm gì!" Hoài Phương kích động tức giận, rất cao giọng nhưng sau đó dừng lại nhếch mép:" Nghe nói mấy tháng qua Đan Ny bỏ nhà đi, ngày đêm đi tìm, cháu gái ta đối với cô ắt hẳn rất quan trọng"

Vừa nghe nắm tay liền siết chặt, sắc mặt tối đen:" Ông là có ý gì?"

"Ta ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy liền có hảo ý muốn thông báo cho cô"

Lời nói chứa đựng ẩn ý của Hoài Phương làm cho Trần Kha trái tim chợt lạnh, trầm mặt nói:" Ông bây giờ ở đâu?"

Rõ ràng Hoài Phương đối Trần Kha sát ý sâu nặng, điều này cô tự nhiên rất minh bạch, bản thân chính là mục tiêu Hoài Phương, Trịnh Đan Ny chỉ là con cờ trong nước đi của ông, chuyện của Trần Kha không ngờ lại liên lụy đến nàng.

" Khu tái chế ô tô ở ngoại thành a, nhanh chân một chút, cô chậm trễ ta không chắc Trần Lâm đối Đan Ny sẽ an phận"

Trần Kha trong mắt chứa đầy tia lửa đỏ, gắt gao nắm chặt điện thoại:" Ông điên rồi"

Hoài Phương cảm nhận được cảm xúc Trần Kha biến đổi rất lớn, giống như sắp được như ý định, rất vui vẻ nói:" Phải rồi! Báo cảnh sát hay không tùy cô nhưng an toàn của nó không liên quan đến ta, thông minh một chút...."

Nói rồi liền lập tức tắt máy.

Giây phút cuộc gọi được ngắt đi, lòng cô giống như đang chìm dần xuống đáy biển. Cố gắng hít một hơi trấn định lại nhưng vẫn không tài nào khống chế nổi dây thần kinh căng như đàn sắp đứt.

Lập tức cầm lên di động.

" Thanh Thanh" Giọng nói rất gấp gáp

"Mình nghe, cậu làm sao vậy?" Thanh Ngọc Văn nghi vấn hỏi.

" Đan Ny bị Hoài Phương bắt đi rồi"

"Cái gì?" Thanh Ngọc Văn cả kinh mở to mắt, dừng một chút:" Khoan đã, cậu nói lại lần nữa Đan Ny bị làm sao?"

" Hoài Phương vừa liên lạc, nói rằng....." Trần Kha rất nhanh giải thích sơ bộ về tình hình hiện tại.

Càng nghe Thanh Ngọc Văn càng hoài nghi:" Cậu trước bình tĩnh đã... Nhưng có chắc là Đan Ny thực sự bị ông ta bắt đi không? chúng ta tìm em ấy hơn nữa năm nay một chút tung tích cũng không có, lý nào lại dễ dàng bị bắt như vậy?"

"Mình vô pháp chứng minh, cũng không muốn chứng minh. Đan Ny gặp nguy hiểm mình không nghĩ nhiều được" Đến nước này, cô căn bản không giữ được bình tình, lòng sớm đã rối như tơ vò.

" Được được, vậy cậu định thế nào?"

"Cứu người" Trần Kha một chút cũng không nghĩ liền nói.

" Cậu muốn đi một mình?"

Trần Kha:" Phải"

"Không được" Thanh Ngọc vừa nghe đã vội vàng ngăn cản:" Cậu đi một mình giống như tự nguyện đưa tay cho người ta trối vậy... Báo cảnh sát đi, mình nhờ baba"

" Không thể, báo cảnh sát Đan Ny liền không thể an toàn trở về" Trước đó Hoài Phương đã gợi ý điều này, Trần Kha không phải kẽ ngu xuẩn, tuyệt không thể!

Thanh Ngọc Văn trầm mặt một lúc, sau đó lên tiếng:" Trước cậu ở yên đó, mình sắp xếp người chúng ta cùng đi, cậu tuyệt đối không được hồ đồ, nếu cậu cứu được em ấy thế nhưng đổi lại thương tích đầy người Đan Ny sẽ không tha cho cậu, mình lúc đó cũng mặc kệ cậu, cậu phải nhớ kỹ, đợi điện thoại của mình"

Rất nhanh cả một đám người đã hợp lại, trên chiếc xe lao nhanh về phía ngoại ô thành phố. Trần Kha trầm mặt không nói nữa tời, hàng chân mày nhăn nhó đến mức khó coi.

Thanh Ngọc Văn ngồi bên cạnh nói sơ lược về kế hoạch, Trần Kha nghe cũng không có lên tiếng chỉ châm châm nhìn về phía trước.

" Cậu nhớ kỹ lời mình nói, chỉ cần làm theo kế hoạch chúng ta chắc chắn mang người trở về lành lặn, cậu phải tin mình" Thanh Ngọc Văn liên tục trấn an.

Những lời vừa nghe vào tai sớm đã lưu chuyển hóa thành một mảnh mờ nhạt, giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, chỉ là sắc mặt trầm đến không tả nổi.

" Mình biết rồi" Thanh âm nhàn nhạt được phát ra sau một lúc lâu trầm mặt.

Đến nơi chỉ có mỗi xe của Trần Kha đơn độc tiến vào bên trong, còn lại cả đám người đều tảng ra theo như sự sắp xếp của Thanh Ngọc Văn.

Khu tái chế có diện tích khá rộng, tầm nhìn lại không được rõ ràng, Trần Kha cùng A Tân bước xuống xe sau đó cùng tiến vào bên trong. Thanh Ngọc Văn yên vị trong xe, đôi mắt vừa chăm chú vào bản đồ thu nhỏ của khu tái chế, vừa liếc mắt đến màn hình vi tính.

Trần Kha đưa tay chỉnh lý cây bút được cố định trên túi áo, headphone thu nhỏ có đường kinh cực tiểu được đính trên chiếc nón đen, dưới gốc phía bên trái truyền vào bên tai vang lên giọng nói vạn phần nghiêm túc:" Cậu cẩn thận, mình hỗ trợ cậu...."

" Phía trước đi thế nào?"

Thanh Ngọc Văn tập trung toàn lực chú ý lên màn hình máy tính, nói:"Cửa lớn cậu đừng vào, đi theo dãy hành lang nhỏ phía bên trái"

Trần Kha:" Đã hiểu"

" Cậu yên tâm, chúng ta nhất định làm được" Thanh Ngọc Văn giờ phút này cũng không khỏi lo lắng, liền trấn an vài câu.

" Mình biết rồi" Sau đó nói với A Tân:" Người Trần Lâm muốn là tôi, nếu tình huống vượt mức kiểm soát thì anh tìm cơ hội chạy đi"

Thời gian A Tân đi theo Trần Kha không tính là quá lâu, nhưng Trần Kha có ơn với anh, rất nghĩa khí đáp:" Lần trước em giúp em gái anh, bây giờ xem như anh báo đáp ơn nghĩa... Còn nữa, anh sẽ không để em gặp chuyện "

" Làm gì cũng được, chừa đường lui. Nếu ảnh hưởng tính mạng tôi không có biện pháp"

" Em yên tâm a" A Tân vừa nói, vừa đưa tay giữ cửa để Trần Kha bước vào.

Trần Kha nhíu chặt mi:" Tôi phát giác được nguy hiểm, anh cẩn thận chút"

Vừa vào trong chỉ nhìn thấy được một đám người với khuôn mặt hung hăng, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ở trước mặt. Hoàn toàn không có Trần Lâm cùng Hoài Phương.

Trần Kha híp mắt nhìn xuyên qua đám người, hơi cao giọng:" Trần Lâm tên tiểu cẩu ngu xuẩn, cậu mau ra đây cho tôi!!!"

Thanh âm vang vọng tứ phía, quanh thân khí tràng liệt liệt tỏa ra, như muốn đem đám người trước mặt toàn bộ đánh bay.

Bất thình lình từ phía trên một cỗ xác khí truyền đến, thanh sắt có chiều dài trung bình như cuồng phong được phóng thẳng tới.

Thông qua cây bút Thanh Ngọc Văn quan sát được toàn cảnh ở bên trong, ngay trong khoảnh khắc Trần Lâm ném đi thanh sắt, Thanh Ngọc Văn liền vội hô:" Nguy hiểm...."

Trong tích tắc cảm giác được nguy hiểm, cô vội vàng đưa tay đẩy A Tân qua một bên, ngược lại dùng A Tân làm nơi chịu lực nhanh chóng né đi, thanh sắt va chạm, một tiếng ầm vang lên, thùng sắt chịu tác động mà biến dạng.

Trần Lâm rõ ràng rất tức giận, hắn sắc mặt trắng bệch, hung hăng cắn răng:" Trần Kha, Trịnh Đan Ny trong tay tôi, cô dám làm càn tôi liền ủy khuất cô ta"

Thanh Ngọc Văn nhìn màn hình kịch liệt chuyển động, lo lắng hỏi:" Kha Kha?!"

Trần Kha chống tay đứng dậy, nhỏ giọng:" Mình không sao"

A Tân nguyên bản muốn cười nhạo Trần Lâm một phen:" Tiểu tử thối lần sau ném chuẩn xác một chút a"nhưng sau đó trong đầu chợt lóe, nghiêm mặt nói:" Trịnh tiểu thư ở nơi nào?"

Trần Kha xa xa nhìn hắn, ánh mắt lãnh khốc:" Đan Ny ở đâu, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Trần Lâm môi khẽ nhếch, đôi mắt hiện rõ tia uất hận" Muốn mạng cô, chỉ cần ngoan ngoãn quy phục, Trịnh Đan Ny tôi liền thả"

A Tân một bên nghe xong tức giận đến cả kinh:" Cậu dám...."

Trần Kha trầm mặt một lúc,bình đạm nói:" Mang Đan Ny ra đây, chỉ cần người an toàn, cậu muốn mạng, tự nhiên lấy"

*****

Thanh Ngọc Văn ngồi trước màn hình, nhìn sự việc diễn ra ở bên trong mà đầu căng như muốn nổ tung, đột nhiên di động gọi đến, liền lập tức ấn nghe:" Nói đi"

" Xung quanh không có người, phỏng chừng đều tập trung ở bên trong.... Nhưng vừa rồi nhận tin, chúng tôi tìm tất cả khu vực ở gần đó cũng....."

" Không tìm thấy người?" Thanh Ngọc Văn nhíu mày nói tiếp câu sau.

" Không tìm thấy" Nam thanh niên khẳng định

"Chết tiệt.... Lập tức xông vào"

Thanh Ngọc Văn rất nhanh tắt di động, nói vào headphone:" Kha Kha, Đan Ny không có ở đây!"

Vừa nói vừa lập tức xuống xe, chạy vào bên trong:" Mục đích chính là muốn bắt cậu, thực chất Đan Ny chỉ là mồi nhử, mình rất nhanh có mặt, cậu cẩn thận"

*****

Đã nghe thấy lời của Thanh Ngọc Văn, Trần Kha tức khắc lửa giận nổi lên, từ xa nhìn đến Trần Lâm ở phía trên:" Trần Lâm!!!"

Cô vừa nói vừa xoay người cầm lên thanh sắt vừa nãy:" Tại sao cậu lại không có được một chút lương thiện từ dì Nhan vậy?"

Trần Kha đứng thẳng nhìn, ánh mắt như rèn sắt thành đao nhìn đến Trần Lâm, khóe miệng khẽ nhếch:" Tên nhãi ranh, tôi hỏi cậu, Đan Ny rốt cuộc cậu giấu ở nơi nào... Nói... Tôi tha cho cậu một lần, nếu không, những gì cậu nợ, hôm nay tôi lấy"

Trần Lâm tức đến gương mặt như biến thành lò lửa, nghiến răng nói:" Trần Kha, cô còn nghĩ bản thân tài giỏi như thế nào? Có bản lĩnh, đến đây mà lấy, đến đây mà cứu Trịnh Đan Ny"

Trần Kha ngước mặt mỉm cười, trong tay thanh sắt mãnh liệt giữ chặt, khí tức như mãnh long xuất thần, nói với A tân:" Dọn đường giúp tôi"

Trong tức khắc, đám người cùng Thanh Ngọc Văn từ tứ phía xông vào bao vay đám người của Trần Lâm ở giữa, chỉ còn mỗi hắn ta đơn độc đứng ở phía trên. Lúc này tình hình đã chuyển sang một diễn biến vô cùng hỗn tạp, hắn nhìn quanh, đầu bắt đầu toát mồ hôi, cuối cùng trong đầu xoẹt qua một ý định, rốt cuộc chưa biết thắng bại, cho tới thời điểm này, đào thoát hắn cũng đã làm, bản thân không còn gì luyến tiếc, huống hồ Trần Lâm khí tràng mãnh liệt tỏa ra không thua kém Trần Kha, hắn là nam nhân, một nam nhân thân cao khí ngạo, đối với một nữ nhân chẳng lẽ vô lực khống chế sao?

Trong chớp mắt không gian bên trong đã chật kín người, nguyên bản hai bên đang hỗn chiến thành một đoàn rối loạn, Trần Kha tay cầm thanh sắt thản nhiên tiến về phía cầu thang, mấy người cản trở trước mặt đều bị cô mạnh mẽ đánh bật đi, giống như thác đỗ thế không gì ngăn cản.

Chẳng mấy chốc đã không còn kẽ ngán đường, Trần Kha mặt vô biểu tình bước lên từng bậc thang. Đứng ở đầu cầu thang, hơi thở cũng trở nên đồn dập nhìn về phía Trần Lâm. Sau một lúc cô hít một ngụm khí lạnh, khí tràn cực đại mang theo thanh sắt tiến về phía trước.

Giây phút Trần Kha siết chặt thanh sắt trong tay tiến về phía Trần Lâm, Thanh Ngọc Văn ở bên dưới liền cảm giác không ổn, lập tức ra lệnh không chế toàn bộ đám người của Trần Lâm, sau đó nhanh chóng đuổi đến.

Trần Kha hiện tại giống như người mất đi năng lực điều khiển hành vi của bản thân, sức mạnh ngập trời đánh sâu vào, thế không thể cản nện thẳng vào người của Trần Lâm, khiến hắn bị đẩy ra sau vài bước.

Trần Lâm từ lúc giơ lên thanh sắt đỡ lấy cú giáng trời đánh đầu tiên của cô liền cảm giác bản thân sắp hỏng mất, nữ nhân trước mặt có sức mạnh to lớn đến bực này, rõ ràng hắn chưa bao giờ gặp được người nào như thế, thoáng chút sợ hãi nhưng lửa giận trong lòng cũng không giảm đi, lập tức hắn hung hăng đánh trả.

Tiếng vang kim loại va chạm vào nhau tạo nên âm thanh chói tai gai mắt. Hắn ta rất mạnh mẽ chống trả chẳng qua là đỡ được lần thứ nhất nhưng không thể đỡ lấy cái thứ hai, cứ như vậy cách mấy cái gián xuống người hắn đều sẽ có đòn đánh hắn vô lức cản phá. Sức người có hạn, liên tục một hồi liền rất nhanh thấm mệt, lúc này hô hấp đặc biệt nhanh, ánh mắt cùng sắc mặt Trần Kha lại không chút lưu chuyển, đánh bật Trần Lâm phía sau, dừng lại chỉ trong mấy cái chớp mắt liền mạnh mẽ vung lên thanh sắt tiếp tục bức hắn không còn đường lui.

Trần Lâm vừa mới miễn cưỡng trụ vững, ngẩng đầu liền thấy vạt áo đen ở sát bên cạnh, hắn còn chưa kịp làm gì đã bị cô đạp một cước vào mặt, theo sau thanh sắt lạnh như băng của cô vô tình mà nện xuống. Trong tích tắc Trần Lâm có thể hình dung ra được viễn cảnh thanh sắt này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn, máu tươi từ trên đầu chảy xuống khắp mặt.

Giữa không trung ngập ngàn một mảnh vô tình lạnh lẽo, Trần Lâm sắc mặt trách bệch, dùng sức cắn răng nuốt cơn đau của một cước vừa rồi, cái trán gân xanh bạo khởi, dữ tợn kêu lên thất thanh.

Lúc này Thanh Ngọc Văn kịp thời chạy đến, nhanh chóng giữ chặt cánh tay đã vung lên không trung chuẩn bị gián xuống, vội vàng kéo Trần Kha lùi lại phía sau vài bước, thở mạnh:" Cậu điên à! Một gậy đó có thể lấy mạng người"

Trần Kha siết chặt thanh sắt, nhíu mày nhìn Trần Lâm không nói gì, thở gấp sau đó buông xuống thanh sắt trong tay.

Tiếng vang rơi xuống, cũng làm lòng người lạnh ngắt, phía dưới toàn bộ đều bị khống chế. Thanh Ngọc Văn ánh mắt nhìn vị nữ nhân ở đối diện, cô cũng là sắc mặt xám trắng, ánh mắt lạnh như hàn băng quét đến, bất giác khiến cho cô sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Trần Lâm vẫn yên vị ở dưới sàn, nhưng vẫn không cam tâm, hai tròng mắt đỏ đậm, nhìn Trần Kha đầy hận ý mà rống lên:" Trần Kha! Cô nhất định có một ngày chết toàn thây, sẽ sớm thôi....haha!"

" Nam nhân ngu xuẩn"Trần Kha nhìn Trần Lâm, đáy mặt hiện lên tia lửa giận, liền lập tức đi tới dùng hai tay kéo hắn ta đứng dậy. Xoay người, đôi tay không chút dung tình lôi kéo một cái, tức khắc Trần Lâm như bị mất đi trọng lực, một tiếng ầm vang lên, hắn ta chính thức tiếp đất.

Rơi từ phía trên xuống, không tính là cao nhưng trên người vẫn còn cảm giác đau ê ẩm của mấy đòn đánh Trần Kha mang lại, cộng thêm nổi đau vừa rồi càng làm cho hắn toàn thân tê dại nằm trên sàn.

Cú rơi vừa rồi làm cho đám người bên dưới nhất thời ngây ngốc, toàn bộ đều im lặng không dám lên tiếng. Trần Kha lúc này quay lưng đi xuống, Thanh Ngọc Văn ở phía lo lắng đại cuộc vội giữ tay Trần Kha:" Cậu nhớ bình tĩnh một chút, đừng nhất thời, tương lại của cậu không chỉ dừng lại ở chỗ này....."

Trần Kha mệt mỏi ngửa đầu thở sâu, dừng một chút không nói lời nào, sau đó tiếp túc đi xuống....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz