ZingTruyen.Asia

[BHTT] [HĐ] [EDIT] Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công [ HOÀN ]

chap 21

Liqq0000

Kim Trân Ni vẫn không chút thay đổi, mặt không gợn sóng, không sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, không có vui mừng, cũng không có nghi ngờ.

"Tiểu tử, con...." Trịnh Thành Huy đi qua vỗ vỗ bả vai của cô, "Nếu con là nam thầy nhất định sẽ đem con gái của thầy gả cho con."

Ắc...

Kim Trân Ni đang thực bình tĩnh nghe thấy trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Lão Trịnh a, con gái của thầy, cả Bộ An Ninh Quốc Gia đều biết.... ngàn vạn lần không thể cưới, biết hay không vậy?

Kim Trân Ni giơ tay sờ sờ cái mũi, sau đó gãi gãi gáy mình nói một lời cảm ơn, ánh mắt như trước vẫn nhìn thẳng.

Chỉ là, trong một chút lơ đãng, lại nhớ đến nử tử làm cho mình thương nhớ kia.

"Biết Tập Đoàn Đạm Đài chứ?"

Trịnh Thành Huy kéo ghế để Kim Trân Ni ngồi xuống, sau đó đem tài liệu đưa đến trước mặt Kim Trân Ni.

"Biết."

"Uhm." Trịnh Thành Huy gật gật đầu rồi tiếp tục mở miệng lên tiếng, "Chúng ta hoài nghi, Tập đoàn Đạm Đài cấu kết với J quốc, bán trộm vũ khí đạn dược." (Me: J quốc: Nhật Bản, mình nghĩ là vậy)

Tập đoàn Đạm Đài bán trộm vũ khí đạn dược?

Lông mi xinh đẹp của Kim Trân Ni nhíu lại, nếu, tập đoàn lớn nhất nước cùng nước ngoài cấu kết bán trộm vũ khí đạn dược, nếu là thật thì là một chuyện kinh khủng cỡ nào.

"Trân Ni, thủ trưởng cấp cao rất tin tưởng con, nhiệm vụ lần này, là hắn giao cho con hoàn thành, khai trừ con là có chút bất đắc dĩ, năng lực của con mọi người đều biết, hơn nữa, chỉ có con mới có thể dễ dàng thâm nhập được Tập đoàn Đạm Đài."

Sao?

Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn lên Trịnh Thành Huy đang nghiêm túc nhìn mình, có chút không hiểu lời nói của hắn.

Vì sao chỉ có cô mới dễ dàng thâm nhập vào Tập đoàn Đạm Đài?

"Aiz..." Trịnh Thành Huy nhìn đệ tử chính mình đào tạo ra, trong lòng bỗng nhiên có chút do dự.

Bất kể tình thâm như vậy, có phải là quá tàn nhẫn hay không?

"Xem tư liệu đi."

"Nha." Kim Trân Ni gật gật đầu, cầm tư liệu trên bàn mở ra, xem thật nghiêm túc.

Đạm Đài Dạ Vũ: Chủ Tịch Tập đoàn Đạm Đài, là người cầm lái của gia tộc Đạm Đài, trên thương trường nổi danh là nữ vương.

Trong tư liệu ghi lại từ lúc Đạm Đài Dạ Vũ tiếp nhận tập đoàn đến nay, tiến hành cải tổ và thực hiện rất nhiều vụ mua bán sát nhập, thậm chí thứ sáu mỗi tuần đi đánh Gofl cũng đều được ghi lại.

Chậc chậc, thực sự là nữ nhân cường đại a.

Kim Trân Ni nhìn thấy liền gật đầu tán thưởng, sau đó lật giấy...

Nhìn thấy ảnh chụp trên trang thứ hai, đột nhiên sửng sốt.

Đạm Đài Thái Anh: là cháu gái của Đạm Đài Dạ Vũ, hiện tại là Tổng Giám Đốc, nguyên danh là Phác Thái Anh, ngoài cha mẹ là Đạm Đài Dạ Phong và Giang Ngọc Huyên bị sát hại lúc mới sinh ra, thì được Phó Vân Trác và Phác Tuỳ nhận nuôi, nhưng trên thực tế lại rất thân thiết với hàng xóm cách vách là Kim Lương Tài và Liên Cẩm Dung. Người quan hệ thân mật nhất: Kim Trân Ni, Lâu Hướng Tịch.

Yên lặng nhìn tư liệu, tay Kim Trân Ni run rẩy lên, gắt gao cắn răng, đến khi miệng tràn ra vị máu.

"Trân Ni..."

Nhìn ra Kim Trân Ni có chút kỳ lạ, Trịnh Thành Huy bận tâm kêu tên cô.

Kim Trân Ni, từ lúc tham gia đội đặc chiến, chưa từng biểu lộ ra ngoài một cảm xúc dao động, cho dù đối mặt với nhiệm vụ nguy hiểm nhất, đứa nhỏ kiên cường, cũng không chớp mắt nhăn mặt mà chấp hành nhiệm vụ.

Tên thành viên của đội đặc chiến chỉ có vài thủ trưởng cấp cao và đội trưởng trực tiếp biết, cho nên, để đảm bảo bí mật, đối với những liên ngành khác, cũng chỉ biết được biệt danh đội trưởng đội đặc nhiệm là A Nhất, người đùa giỡn với đời, nhưng lại có thể bình tĩnh nghĩ ra mưu kế, giải quyết nhanh gọn.

Mà Kim Trân Ni khi xem qua nhiệm vụ giết người, khuôn mặt vẫn lạnh băng như vậy, làm người khác nhận định, đội trưởng A Nhất, không có khả năng vì bất cứ chuyện gì mà dao động.

Đem tư liệu đặt lại trên bàn, Kim Trân Ni ngửa cổ về sau, cố gắng áp chế xúc động muốn rơi nước mắt lại, nhắm mắt thở sâu trong chốc lát rồi mở miệng nói, "Giáo quan, thầy yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Thật sự không có sao chứ?"

Trịnh Thành Huy nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm giác được quan hệ của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni không đơn giản như trong tư liệu thu thập được.

Kim Trân Ni từ trên ghế đứng dậy, lại nghiêm chào, "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

"Aiz.." Trịnh Thành Huy lại thở dài nhưng không hỏi thêm cái gì, chỉ ngắn gọn, "Chúng ta sẽ vì con an bài thân phận thật tốt, đội đặc chiến khai trừ con, chỉ vì muốn che dấu tai mắt người khác, sau này trở về, thân phận của con chính là thành viên đặc chủng đội Mãnh Hổ, lý do lần này đi là được nghỉ phép một năm, đợi cấp trên an bài công tác."

"Hiểu rõ."

"Đây là thẻ công tác đặc biệt của con, cầm thẻ công tác này, có thể dùng được súng, đồng thời có thể yêu cầu cho quân đội chính phủ địa phương phối hợp hỗ trợ công tác."

Trịnh Thành Huy lấy từ trong ngăn kéo ra một thẻ công tác đưa cho Kim Trân Ni, đợi cô nhận lấy xong có chút không yên lòng mở miệng muốn nói gì lại bị Kim Trân Ni cắt đứt, "Yên tâm đi giáo quan, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"..." Trịnh Thành Huy ngẩn người, yên lặng nhìn Kim Trân Ni trong chốc lát, mà người này khi nhìn lại mình lại là một bộ dạng thủy chung không sợ hãi, thở dài đành phải nói, "Vậy con thu xếp một chút, chuẩn bị ngày mai rời đi."

"Yes sir!"

Ngữ khí kiên quyết, không chút chần chờ nào.

Đêm, lạnh như nước.

Kim Trân Ni ngồi trong phòng của mình, nhìn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, lại ngẩn người.

Sau khi cô từ văn phòng quay lại phòng mình, bốn thành viên của đội đặc chiến đang chờ đợi để hỏi cô, không có giải thích gì nhiều, chỉ là nói cho bọn họ biết, mệnh lệnh cấp trên buộc cô phải phục tùng vô điều kiện.

Kim Trân Ni vẫn vui đùa như trước nhưng trong mắt vẫn không che dấu được vẻ mất mác đau đớn.

Thành phố S, Phác Thái Anh đã ở Thành phố S, cô, lại vì nhiệm vụ, đến gần người mình luôn luôn yêu thương.

A, sai rồi, không phải là Phác Thái Anh, là Đạm Đài Thái Anh.

Thái Anh, nàng, cũng còn là nàng sao?

Thu xếp xong hành lý, một khẩu súng, một thanh chủy thủ, một cái zippo, một bút vẽ, một quyển vở nho nhỏ, mấy thứ này, bất kể là đi đâu, cô đều mang theo trên người, không có thứ gì ngoài những thứ này cũng không sao cả.

Nam Cung Kiếm và vài người khác dù chịu không được cũng không đến tìm Kim Trân Ni, vì muốn cho cô không gian.

Ai cũng thấy được trong mắt Kim Trân Ni có không vui và thống khổ, chính là, không ai biết, nguyên nhân của thống khổ kia là cái gì.

Là bị khai trừ, hay là nguyên nhân khác.

Sáng ngày thứ hai, Trịnh Thành Huy cùng Nam Cung Kiếm, Chu Lăng Tuyết, Sở Phi Vân và Sở Phi Phi tiễn cô đến cửa căn cứ, bọn họ cũng chỉ vỗ vỗ bả vai của cô, không ai nói cái gì.

Không muốn mọi người vì dạng ly biệt này mà thương cảm, Kim Trân Ni mạnh mẽ câu lên khóe miệng lộ ra tươi cười ôm lấy Nam Cung Kiếm, sau đó trộm ghé vào tai của hắn nói nhỏ, "Này, anh cần phải cố lên a, tôi sẽ chờ tham gia hôn lễ của anh và Tuyết Nhi."

Nam Cung Kiếm cảm giác mũi mình một trận ê ẩm, đấm nhẹ vào lưng Kim Trân Ni, "Trân Ni, về đi, em cũng cố lên, tôi hiểu được."

"Uhm."

Sau khi buông Nam Cung Kiếm ra, Kim Trân Ni chuyển ánh mắt qua mỹ nhân ôn nhu đứng ở một bên ánh mắt đã có chút ướt át, ôm lấy, lời nói vẫn mang theo ngữ khí đùa giỡn, "A Kiếm thật sự là tốt lắm nga, đừng bỏ lỡ."

"Em, cái đứa ngốc này, ngay cả ở không khí như vậy cũng thừa cơ hội chê cười tôi."

Nước mắt Chu Lăng Tuyết cuối cùng cũng nhịn không được từ trong vành mắt trượt xuống, Kim Trân Ni cười cười, sau đó nhìn qua Nam Cung Kiếm, "Này, tôi không phải cố ý nha, chăm sóc tốt Tuyết Nhi nhà anh đi."

Kim Trân Ni xoay người đến trước mặt Sở Phi Vân, không ôm mà chỉ nhìn đối diện.

Cô và Sở Phi Vân là đều cùng một khóa huấn luyện quân sự, cùng đi học, cùng huấn luyện đặc biệt, cùng chấp hành nhiệm vụ, cuộc sống hai người cơ hồ giống nhau y như đúc, tình cảm chiến hữu sớm đã thấm vào trong máu.

"Cậu..."

Sở Phi Vân trên mặt vẫn bình thản như cũ, không đợi Kim Trân Ni mở miệng, đã lên tiếng, "Chăm sóc tốt chính mình."

"Haha, không thành vấn đề." Kim Trân Ni cười cười, sau đó dừng cười, "Phi Vân a, A Kiếm so với cậu thực dễ xúc động, cậu thực sự bình tĩnh, cậu ... chú ý nhiều một chút."

"Uhm."

Sở Phi Vân gật gật đầu, hai người lại nhìn nhau vài giây, thì Kim Trân Ni lại bị Sở Phi Phi vẻ mặt khóc đến tràn đầy nước mắt ôm chầm lấy.

"Trân Ni, cậu không được đi."

Ắc...

Kim Trân Ni lấy ra khăn giấy trong ba lô giúp Sở Phi Phi lau nước mắt trên mặt, sau đó vỗ vỗ đầu của nàng, "Ha ha, Phi Phi, chờ cậu nhàn rỗi rồi có thể đến gặp tôi."

"Không cần, tôi không cần..."

Ặc...

Kim Trân Ni tùy ý để Sở Phi Phi ôm, bất đắc dĩ nhìn Sở Phi Vân ở đối diện, hai người đồng thời không tiếng động thở dài.

Nha đầu kia, thật sự là không lớn nổi a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia