ZingTruyen.Asia

[BH] [Wenrene] Tính Im Lặng Đến Bao Giờ Hả Đồ Ngốc?

Chap 2

LuXuKi

"Xin mời tiết mục của nhóm Red Velvet, mời các gái lên sân khấu" Tiếng anh MC vang vọng cả khán đài.

Wendy xem lại trang phục rồi chờ cho mọi người đi trước cô theo sau để bước ra biểu diễn.

...

"Cuối cùng cũng được thư giãn đã quá đi mất". Seulgi nằm xuống ghế sofa mà thở dốc.

"Này này, đi tắm đi đừng có nằm ở đó như thế". Yeri đi vào thấy Seulgi nằm dài ra đó nhăn mặt đi lại kéo con người kia dậy.

Rầm.

Cả bốn con người giật mình bởi tiếng đập cửa, phát ra từ phòng của Wendy và Irene.

"Chị vào xem cậu ấy thế nào chứ em thấy qua đến giờ cậu ấy lạ lắm" Seulgi thúc tay vào bả vai Irene.

"Ừ để chị vào xem sao" Irene từng bước đi vào.

Wendy nằm trên giường mà thở dài, khi nãy là do cậu trượt chân vịn cái nắm cửa nên thành ra mới tạo thành âm thanh lớn như vậy. Cậu nhắm mắt lại định nghỉ ngơi thì cảm thấy bên cạnh giường mình lún nhẹ, cậu mở to mắt giật mình ngồi dậy.

"Unnie..." Wendy hỏi khi thấy Irene đang ngồi gần mình.

Cái nhíu mày trên gương mặt của Irene, sao Wendy lại thay đổi cách xưng hô đối với cô, nhưng hiện tại thì tạm thời cô cho qua mà hỏi.

"Em cảm thấy không ổn chỗ nào nói cho chị biết?"

"Không có gì đâu unnie, nằm nghỉ một tí em sẽ thấy đỡ" Wendy cúi đầu xuống lâu lâu ngẩng nhẹ lên xem thái độ của người đối diện mình.

Một sự mát lạnh nào đó chạy dọc trên cơ mặt của Wendy, cậu mở to mắt khi thấy Irene gương mặt đẫm nước mắt nhìn mình.

"Unnie...sao thế?" Wendy nhẹ nhàng hỏi, tay muốn đưa lên lau những giọt nước mắt đó.

"Thời gian bên nhóm đã lâu...sao em không thử một làn hòa nhập vui vẻ..em gặp chuyện gì sao...kể chị nghe có được không?" Irene cố giữ cho giọng không bị vấp để Wendy hiểu được ý cô nói.

"Em sẽ cố..unnie đừng lo, còn rất nhiều thành viên khác nữa nên unnie đừng lo mãi cho em" Wendy nói xong thì đứng lên đi lấy đồ nhưng bị một bàn tay kéo ngược lại, tuy lực không mạnh nhưng làm cho cơ thể vốn đã yếu do luyện tập quá nhiều của cô ngã lên người Irene.

Wendy mở to con mắt nhìn con người nằm dưới thân mình, Irene cũng không kém cô chỉ là muốn Wendy nói chuyện thêm một tí nhưng lại ra cớ sự thế này.

Wendy lật đật dứng dậy chỉnh trang tóc tai rồi nói.

"Em xin lỗi, unnie ngồi đi em đi tắm" Nói xong Wendy chạy vọt vào nhà tắm.

Irene vẫn chưa hết bất ngờ, tay cô ôm ngực, tim cô đập mạnh trong khoảnh khắc khi nãy, cô lắc đầu cho xua tan đi ý nghĩ đó rồi đi ra ngoài với mọi người.

...

"Chị cậu ấy sao rồi?" Seulgi đang ngồi ôm bịch snack đi lại hỏi.

"Ờ...em ấy ổn" Irene gương mặt đỏ ửng trả lời.

"Chị sao vậy? Sốt hả?" Seulgi thấy mặt Irene đỏ liền hỏi.

"Không chị ổn, chị đi làm đồ ăn đây" Irene đi ngay vào bếp, cô sợ thái độ của mình đứng đó lâu sẽ làm cho Seulgi nghi ngờ.

"Unnie vào trong em nhờ tí" Tiếng Yeri nói từ trong phòng vọng ra làm Seulgi giật mình rồi chạy vào trong.

Cánh cửa phòng mở ra con gấu Seulgi mở to hai con mắt khi thấy Yeri để lộ tấm lưng trắng ngần trước mắt.

"Đứng đó làm gì, mau lại kéo khóa áo giúp em" Yeri giọng nói có chút khó chịu khi con người cùng phòng kia lại đứng tần ngần ra đó.

Seulgi ngượng ngùng đi lại, mấy ngón tay vô thức chạm phải thịt mát từ lưng của Yeri, cô còn nghe mùi hương thơm từ nó phát ra làm cô ngây ngất.

"Chị có biết kéo không thế? Không biết em nhờ Joy" Yeri là đang thực sự khó chịu rồi.

Seulgi ngốc nghếch gật gật đầu rồi kéo dây áo lên, sau đó vội ra khỏi phòng bỏ lại cái nói.

"Sửa soạn lẹ ra ăn cơm"

...

Không khí trên bàn ăn bây giờ chỉ nghe tiếng chén và muỗng hầu như ai cũng mệt sau ngày dài nên cũng ít nói hẳn. Joy từ lúc về tới nhà nói được vài câu thì Sungjae bạn trai Joy gọi điện hẹn gặp, đương nhiên Joy vui vẻ nhanh chóng rời đi.

"Wendy...chị bị dính cơm bên mép kìa" Yeri đang ăn thấy bên mép miệng bên trái của Wndy dính hạt cơm thì nói.

"À..cảm ơn em" Wendy gỡ xuống rồi cười cười.

Lại một lần nữa bầu không khí im lặng, Seulgi tâm hồn nãy giờ cứ bay bổng vì mãi nghĩ đến cái tấm lưng trắng ngần đó của Yeri lòng có chút nóng ran rồi lại tự đỏ mặt.

"Chị xong rồi, chị về phòng trước" Irene uể oải đứng dậy, thực sự là cô mệt thật khi cả ngày cứ chạy show diễn.

"Unnie không khỏe chỗ nào ạ?" Seulgi thấy vẻ mặt bơ phờ của Irene liền hỏi.

"Có một chút nhưng vào nằm sẽ hết thôi" Irene cười trừ rồi đi vào phòng

"Wendy..hay cậu gọi hỏi quản lí xem mai chúng ta có vướng lịch nào nữa hay không?" Seulgi sực nhớ chuyện đó quay sang nói với Wendy.

"Có sao đâu, nếu có lịch thì chúng ta phải nhận lấy thôi" Wendy tay gắp thức ăn nói.

"Yahh cậu sức trâu phải không? Tập luyện rồi chạy show liên tục không biết mệt, làm ơn cậu khỏe nhưng mọi người ai cũng mệt cả" Seulgi giận dỗi bỏ mạnh đôi đũa xuống đi vào trong phòng.

Giờ đây phòng ăn chỉ còn Yeri và Wendy, cả hai không nói câu nào, Yeri lắc đầu ngán ngẩm với Wendy..

"Em cũng no rồi" Yeri đứng dậy lấy giấy lau miệng rồi cũng nhanh chóng đi về phòng.

Wendy thở dài, ngay lúc này không có ai vẻ mệt mỏi của cậu đã được biểu lộ, sức nét trông khó coi. Phải cậu mệt, rất mệt nhưng phải làm sao khi nhóm cần một người cứng cỏi cơ chứ? Cậu luôn muốn nhóm Red Velvet không phải chịu sự dày vò của những antifan khi họ làm điều gì đó đơn giản nhưng lại bị bới móc rồi chửi nhục mạ. Từ đầu lập nhóm thì sự khó khăn lúc nào cũng nhiều, nên cậu quyết tâm không thể để tâm quyết của mọi người đổ sông đổ biển, cậu không cần mọi người hiểu mình mà cậu chỉ cần mọi người luôn vui vẻ và thực hiện ước mơ của mình là được.

Đôi khi cậu thấy sắc mặt của mọi người ai cũng mệt, cậu luôn quan tâm từ phía xa.

Sau một hồi dứt ra khỏi suy nghĩ của mình, cậu chán chường cũng chẳng muốn ăn nữa nên đứng dậy thu dọn chén bắt mà rửa.

...

Xong xuôi mọi thứ, Wendy ngồi ở ghế sofa, tay tìm đại một cái đĩa phim nào đó xem cho đỡ chán.

...

•Phòng Seuri

Hai con người nằm trong phòng, ai cũng có suy nghĩ ngổn ngang khó đoán, Seulgi từ lúc xài ra chuyện ngoài ý muốn khi nãy nên bây giờ lòng có chút nóng ran lên khó hiểu, bao năm sống chung sao cô chưa hề có cảm giác này, giờ đây nó là loại gì mà làm con người ta muốn phát điên lên thế này.

Còn Yeri mãi trằn trọc xoay người nhích qua lại vì cô cũng không ngủ được, không biết tại sao nữa, đôi khi con người ta buồn không lí do mà.

"Em...còn thức chứ?" Tuy tắt đèn nhưng Seulgi có thể thấy Yeri chưa ngủ ở giường kế bên.

"Dạ...em thấy khó ngủ" Yeri xoay trở người sang hướng Seulgi.

"Lúc chiều em có uống cafe..chắc là do đó" Seulgi nói, giọng nói trầm lắng vang nhẹ trong phòng khiến người khác có cảm giác thật dễ chịu.

"Có lẽ vậy" Yeri nhàn nhạt đáp.

Seulgi nhìn qua Yeri thì thấy con bé mắt ngó lên trần nhà, mỉm cười nhẹ nghiêng đầu để tay lên trán cô thở dài nhẹ nhưng lại khiến cho Yeri nghe được.

"Có phải chị đang có chuyện buồn?"

"Hì...làm gì có, thôi trễ rồi em ngủ đi, mai có thể sẽ có show do quản lí không có tâm đề ra đấy"

Yeri cười khúc khích với câu nói đùa của Seulgi.

"Hihi tội anh quản lí quá rồi, chị ngủ ngon"

"Ngủ ngon"

Cuộc nói chuyện nhẹ nhàng đó của cả hai kết thúc, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

...

Wendy ngủ gật ở ghế sofa, cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rồi, nhanh chóng tắt tivi đi, Wendy đi rửa mặt vệ sinh sau đó trở về phòng. Điều làm cậu kinh ngạc đó là Irene còn thức, tay đang cầm điện thoại có lẽ đang chat với ai đó, lâu lâu miệng lại mỉm cười. Wendy lòng thầm nghĩ đó là ai mà có thể làm cho chị ấy cười đến thế. Cậu hơi khó chịu khi từ đầu mình đi vào phòng đến giờ chị đều không hay biết.

Lặng lẽ đi đến giường mình, cậu ngã lưng xuống kéo chăn lên che mặt lại mặc kệ người nằm giường bên kia, cậu cần ngủ.

Irene đang nhắn với Bogum, cô thấy anh chàng này rất thú vị đã vậy lại còn hài hước nữa nên cô thấy tâm trạng thoái mái ra hẳn. Sau khi nhắn xong cô cất điện thoại sang một bên, khẽ giật mình mém tí là la lên khi thấy giường bên kia dày lên, Wendy vào khi nào sao cô không biết?

Cắt ngang dòng suy nghĩ, cô mỉm cười với câu chuyện khi nãy của Bogum rồi chìm vào giâc ngủ.

Cô như vậy đâu biết bên kia có người đang rơi nước mắt vì cô cơ chứ...

...

1742 từ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia