ZingTruyen.Asia

Bh Tu Viet Trong Sinh Ta La Ke Ac

"Yên, nàng hận ta sao?" Diên Mạc Vi hai mắt tối sầm lại cầm chặt lấy cổ tay Tư Đồ Lam Yên, trong lòng nàng dường như có thứ gì đó trong lòng nàng đang từng chút, từng chút sụp đổ.

"Công chúa, ta chưa từng hận, bởi vì đã không còn yêu, sẽ không còn hận." Lam Yên bị Mạc Vi hơi nhíu mày, nhưng ngữ khí cứng rắn, khiến cho tia hy vọng cuối cùng của Mạc Vi cũng tan thành mây khói.

"Người thật không cần Vi nhi nữa sao?" Mạc Vi hai mắt đau xót, không còn yêu sao? Yên không còn yêu nàng nữa sao? Nàng, là nàng tự tay đánh mất người này sao?

Lam Yên lãnh đạm rút tay trở về, ánh mắt tĩnh lặng tựa u đàm, tựa như mọi chuyện đang diễn ra trước mắt hoàn toàn không liên quan đến nàng.

Mạc Vi bị thái độ của nàng làm cho tuyệt vọng, nếu như Yên đối với nàng phẫn nộ, đối với nàng lạnh lùng , thậm chí chán ghét nàng, nàng có lẽ còn vui sướng hơn hiện tại. Bởi vì như vậy ít nhất cho thấy Yên đối với nàng vẫn còn chút tình cảm, chứ không phải như hiện tại lãnh đạm mà xa lạ.

"Công chúa, ngài còn chưa hiểu sao? Có một số chuyện sai chính là sai, cho dù ngươi cố gắng bù đắp cách mấy, quá khứ sai lầm vẫn không cách nào sửa chữa. Tựa như tấm gương đã vỡ, người cố gắng tu sửa cách mấy nó vẫn không thể vẹn nguyên như ban đầu."

Vết thương quá sâu, đã không cách nào chữa lành. Diên Mạc Vi là hạnh phúc nhưng cũng là ác mộng của Tư Đồ Lam Yên.

Có một loại tình cảm buông bỏ là hạnh phúc, với hai người Lam Yên cùng Mạc Vi chính là như vậy. Bắt đầu đã là một sai lầm, như vậy hiện tại kết thúc đối với hai người đều là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng lựa chọn tốt nhất đôi khi không phải ai cũng muốn.

Lam Yên lựa chọn buông bỏ không phải nàng không còn yêu, mà là bởi vì quá mức yêu, cũng quá mức tuyệt vọng cho nên mới lựa chọn buông tay.

Còn về Mạc Vi, nàng quá mức cố chấp, cho nên đến thời điểm nàng hiểu ra người mình yêu thật sự là ai, thì tất cả đã muộn. Nàng cố chấp không muốn buông tay, nhưng có thể không buông sao?

"Bịch..." Mạc Vi khuỵu chân quỳ xuống, tiếng đầu gối va chạm với nền đất lạnh lẽo tạo nên âm thanh trầm thấp đến đau lòng.

"Ngươi làm gì?" Lam Yên hai tròng mắt lạnh thấu nhìn Mạc Vi, thanh tuyến lành lạnh kèm theo tia tức giận. Người này thế nhưng quỳ trước mặt nàng, tự tôn của nàng đâu? Kiêu ngạo của nàng đâu? Vì sao vứt bỏ tất cả quỳ trước mặt nàng?

"Yên, là ta cố chấp, là ta vô liêm sĩ, là ta tổn thương nàng, một năm qua ta chưa từng an giấc, mỗi khi nhắm lại ta lại nhớ đế cảnh tượng ngươi cả người đầy máu, hô hấp yếu ớt nằm trong lòng ta, nhớ tới ta chính mình làm thế nào tổn thương ngươi. Mỗi lần như vậy ta thật sự muốn một đao tự giết chính mình, Yên, ta biết chính mình không có tư cách xin ngươi tha thứ. Nhưng Yên, có thể cho ta một lần cơ hội không? Đừng rời đi ta." Mạc Vi nhãn thần yêu thương xen lẫn hy vọng mà nhìn Tư Đồ Lam Yên.

"Yêu của ta đã qua rồi, không thể trở về được nữa" vẻn vẹn vài chữ nhưng đủ khiến Mạc Vi đau thấu triệt tâm.

Lam Yên nhắm mắt. Thời điểm nói ra những lời này nàng sao lại không đau a? Từ bỏ tình cảm, nói thì rất dễ, nhưng làm được lại có mấy người? Ai lại có thể cam tâm đem trái tim loại khỏi sinh mệnh của chính mình đâu?

Mạc Vi im lặng, Lam Yên im lặng, hai người đều không ai mở miệng phá vỡ không khí trầm trọng này.

Đã từng có một người yêu một người, yêu đến không biết như thế nào cho phải.

Đã từng có một người bởi vì chấp niệm mà một lần rồi lại một lần tổn thương người yêu nàng.

Cho đến khi.......

Nàng cảm thấy bản thân chính mình không còn tư cách đi yêu nàng cũng quá mức mệt mỏi với tình yêu này. Nàng lựa chọn mang theo trái tim đầy thương tổn cùng với linh hồn đầy máu và nước mắt rời đi, buông tha đoạn tình cảm này.

Trớ trêu thay, người còn lại lần nữa nhận ra, người nàng yêu nhất lại là người nàng tổn thương nhiều nhất. Nàng bỏ lại hết thảy tôn nghiêm của chính mình, nàng muốn bù đắp, muốn yêu thương, muốn nói với người kia rằng "nàng cũng yêu nàng." Đáng tiếc....đã muộn.

Rốt cuộc có bao nhiêu yêu mới có thể lẫn nhau dày vò như thế?

Tư Đồ Lam Yên nàng yêu Diên Mạc Vi rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức sẳn sàng đánh đổi tất cả vì Diên Mạc Vi, thậm chí là mạng sống của nàng. Nhưng đáng tiếc, tình yêu của nàng dành cho người kia quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không thể chấp nhận bất kỳ vết nứt nào. Cho nên khi biết bản thân không thể mang thai, nàng cảm thấy bản thân mình đã mất đi tư cách yêu Diên Mạc Vi mất rồi, bởi vì chính nàng là vết nứt đó.

Hỏi Tư Đồ Lam Yên có hận Diện Mạc Vi không? Đáp án là không, nàng chưa từng hận Diên Mạc Vi, nhưng nàng oán, oán nàng vô tâm, oán nàng tàn nhẫn, oán nàng một cái ngoái đầu cũng không dành cho mình.

Tư Đồ Lam Yên là một nữ nhân đáng thương, bởi vì người nàng yêu chưa từng vì nàng một lần mà suy nghĩ. Tình yêu của nàng, bị người kia, từng chút, từng chút một giẫm nát dưới chân.

Diên Mạc Vi là một nữ nhân đáng trách, nàng bốc đồng, nàng chấp nhất, nàng vô lý đến mức vô tình. Nàng đã từng cho rằng trên đời này nàng là "duy ngã độc tôn" của nàng tự tin, của nàng cao ngạo, giết chết tình yêu của nàng.

Diên Mạc Vi đem nỗi uất hận trong lòng chính mình về Lăng Vân Anh, tất cả trút hết lên người Tư Đồ Lam Yên, nàng mù quáng cho rằng, người nàng yêu suốt đời chỉ có Lăng Vân Anh. Nhưng nàng lại không hề biết, từ rất lâu, Lam Yên đã chiếm cứ trái tim nàng mất rồi. Chẳng qua là bởi vì hai từ "sư đồ" khiến cho phần tình cảm này bị che lấp đi mà thôi.

Diên Mạc Vi cao ngạo cho rằng thế gian này, chỉ có nàng từ bỏ người khác, người khác nhất định sẽ không dám từ bỏ nàng, đặc biệt là Tư Đồ Lam Yên. Thế nhưng dường như Diên Mạc Vi nghĩ sai rồi, vết thương trong lòng quá sâu, còn có thể vãn hồi được sao? Nàng tổn thương Lam Yên nhiều như vậy còn vọng tưởng người đó sẽ bên cạnh nàng sao?

Diên Mạc Vi là loại người phải có mất đi mới biết quý trọng. Thế nhưng đáng tiếc, có một số thứ mất đi là mất đi, vĩnh viễn sẽ không thể trở về.

Thời điểm nàng hiểu được người nàng yêu chân chính là ai, thì....người kia lại lựa chọn buông bỏ.

Cao ngạo của Diên Mạc Vi gần như bị đập nát.

Hai người đột nhiên biến thành hai đường thẳng song song không có giao điểm.

"Yên, cho ta một cơ hội thật khó thế sao?" Mạc Vi hai tay xiết chặt đến rỉ máu, ngữ khí chấp vấn xen lẫn bất đắc dĩ. Bởi vì nàng hiểu rõ, Tư Đồ Lam Yên một khi đã quyết định, thì sẽ không thể thay đổi.

Tư Đồ Lam Yên liếc mắt nhìn nàng, của nàng Vi nhi đang quỳ trước mặt nàng cầu xin nàng, trái tim nàng trừ bỏ đau lòng ra cũng chỉ có đau lòng. Tùy tiện nói buông bỏ, nhưng thế nào có thể buông bỏ được đây? Từng ánh mắt, từng cử chỉ của Vi nhi đều bị nàng đưa vào tâm khảm, khắc sâu trong tiềm thức.

"Vi nhi, đứng lên" Tư Đồ Lam Yên vươn ngọc thủ kéo Diên Mạc Vi đứng dậy, Mạc Vi bị hai tiếng "Vi nhi" của nàng làm cho sững sờ, vô thức mà đứng lên theo động tác của Lam Yên.

"Ngươi gầy" Lam Yên vươn tay vuốt ve gò má Mạc Vi, hai bên gò má đã thấy xương, hốc hác khiến người đau lòng.

Mạc Vi lệ vô thức tuôn rơi, cắn răng nắm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve gò má chính mình, âm thanh nức nở mà ủy khuất vang lên "Yên....."

Âm thanh tựa như tan vỡ của Mạc Vi đánh sâu vào trong lòng Lam Yên, khiến trái tim lẫn linh hồn nàng đột nhiên rung động. Thế nhưng lý trí vẫn áp đảo cảm tính.

"Vi nhi, buông tay đi. Nhân lúc ngươi vẫn chưa lún sâu hãy đem đoạn tình cảm này loại bỏ khỏi sinh mệnh của ngươi. Sau này tìm một người tốt, thành thân, sinh con với hắn." Lam Yên những lời này dễ dàng khiến cho Mạc Vi cảm thấy chính mình bị vũ nhục.

Yên thế nhưng kêu nàng thành thân cùng người khác, còn giúp hắn sinh con đẻ cái. Mơ tưởng! Trên đời này có thể xứng đôi với Diên Mạc Vi nàng, trừ bỏ Tư Đồ Lam Yên thì còn có thể là ai?

"Yên, nàng đang vũ nhục ta. Diên Mạc Vi ta thề, trừ bỏ Tư Đồ Lam Yên, suốt đời này phi khanh không cưới. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt."

Mạc Vi đột nhiên thề độc, khiến cho Tư Đồ Lam Yên bất ngờ, nàng vội vã lên tiếng trách mắng "nói thì nói, thề độc làm gì."

Mạc Vi mỉm cười, Yên cuối cùng vẫn là đau nàng "Yên, ta yêu ngươi."











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia