ZingTruyen.Asia

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!

Chương 72: Dụ dỗ baba cho "mượn" cổ phần cứu vợ

Chipchip_115

"Con mới nói cái gì????"

Âm thanh vượt quá đề-xi-ben làm cô khó chịu nhíu mày. Vương Thiên Lập cũng nhận ra mình thất thố bèn ho khụ khụ hai cái lấy lại phong độ, bình tĩnh ngồi xuống uống thêm ngụm trà, giọng nói có phần run rẩy do kích động hỏi lại:

"Con... Khi nãy con vừa mới nói cái gì?"

Cô nhìn vẻ mặt sửng sốt đến không thể tin được của ba mình mà thầm thở dài, mặt tỉnh như không lặp lại:

"Con nói hắn muốn 67% cổ phần trong tay hai chúng ta."

Cô vừa nói xong thì Vương ba lập tức tức giận đứng dậy, dằn mạnh ly trà xuống bàn.

"Hắn ta có phải là bị điên rồi không? Dựa vào cái đức hạnh không ra gì của hắn, đưa công ty cho hắn chưa đến 1 năm chắc chắn sẽ không còn cái quần mà bán. Nghĩ muốn làm Chủ tịch Phong Vân? Nằm mộng cũng thật đẹp."

Cô nhướng nhướng mày nhìn vào sự bất mãn của lão ba mình, đạm nhiên nói:

"2 nắm trước con đã nói ba nên diệt hắn trừ hậu hoạn. Ba chỉ vì mấy lời cầu xin của hắn mà mềm lòng tha cho con bạch nhãn lang đó một con đường sống. Bây giờ hắn quay lại cắn ngược hai chúng ta thì ba trách ai chứ?!"

Nghe đến đây Vương Thiên Lập hòa hoãn lại. Ngã người lên ghế, ông cúi đầu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật như chơi disco. Đúng là 2 năm trước Vương Kính Tùng bị Vương Hiểu Ân bắt được khi đang làm giao dịch đen. Cô còn lôi ra được cả tấn bằng chứng cho thấy hắn có liên quan đến buông lậu vũ khí, mua bán vận chuyển ma túy, trốn thuế, rửa tiền, ăn chặn tiền bệnh viện và hàng tá tội trạng khác. Vào lúc này, cô chính là muốn diệt trừ Vương Kính Tùng, không cho hắn ta bất kì cơ hội phản đòn nào. Nhưng cũng chính vào lúc mấu chốt nhất, Vương Kính Tùng quỳ trước mặt Vương Thiên Lập, khóc lóc van xin nói rằng hắn không dám tái phạm nữa, cầu ông tha cho hắn một con đường sống. Chủ tịch Vương bên ngoài cứng rắn nhưng tâm đậu hũ, thấy em trai cầu xin cứ vậy mềm lòng bỏ qua. Ai biết được tha cho hắn một mạng bây giờ hắn quay lại cắn ông một nhát chí mạng như thế này.

Hồi lâu sau, Vương Thiên Lập nhẹ giọng nói:

"Ta là làm theo lời ông nội con. Trước lúc mất ông con bắt ta hứa phải chăm sóc tốt cho em trai, phát triển Phong Vân thành một tập đoàn lớn mạnh hàng đầu."

Cô lẳng lặng lắng nghe, không bình phẩm cũng không tỏ rõ thái độ. Vương Thiên Lập ôn hòa cất tiếng, ánh mắt ông nhìn cô đầy vẻ ôn nhu nhưng cô biết ông không phải là đang nhìn mình. Ông nhìn cô nhưng là càng giống nhìn vào một khoảng thời không xa xăm nào đó.

"Trước đây Kính Tùng là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng đi theo ba, thân thiết gọi ba "Anh hai, anh hai..." Lúc còn trẻ, nó là một thanh niên ưu tú, học hành xuất sắc, tính tình hiền lành thật thà, không màng danh lợi, cũng không có hứng thú với kinh doanh. Ba nhớ mãi cái ngày mà nó cầm trên tay giấy báo đỗ đại học cùng ánh mắt lóe sáng khi nói về ước mơ của mình. Nó muốn trở thành bác sĩ, người mà người ta hay gọi là thiên sứ áo trắng ấy. Một thiếu niên từng có ước mơ như thế, ba cũng không biết từ khi nào mà nó thay đổi, trở thành một đứa phẩm hạnh bất chính như bây giờ. Hoặc có lẽ là ba biết nhưng ba không dám nhìn nhận sự thật rằng chính ba là nguyên nhân khiến đứa em trai duy nhất lầm đường lạc lối."

Cô không bình phẩm bất cứ thứ gì, lẳng lặng ngồi yên nghe Vương Thiên Lập kể lại một đoạn chuyện xưa.

"Tất cả mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, tình anh em của ba và nó cũng sẽ thân thiết nếu không có sự xuất hiện của mẹ con. Ba và nó cùng yêu một người. Nói trắng ra, mẹ con trước đây là người yêu của nó. Ba biết rõ chuyện đó nên cũng không muốn tranh giành gì, chỉ thầm cầu hai người được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng, một đêm say đã đánh đổ tất cả. Ba không biết, cũng không cố ý. Ba... Ba vậy mà lại ngủ với người mà ba chuẩn bị gọi một tiếng em dâu. Ba thật sự không cố ý cướp đi người mà nó yêu. Thật sự không cố ý mà..."

Nói đến đây, gương mặt già nua nhưng vẫn còn nét anh khí của ba cô đầy nước mắt. Lần đầu tiên trong đời cô chứng kiến cảnh người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán mà cô cho rằng sẽ không gì có thể làm ông lung lay rơi nước mắt. Không nói rõ được cảm xúc của mình như thế nào, cô trầm giọng mở miệng:

"Chẳng lẽ con chính là kết cục một đêm sai lầm của ba mẹ?"

Vương Thiên Lập còn đang cúi đầu khóc đến thương tâm liền lập tức ngẩng dậy nhìn cô.

"Nói bậy. Con là kết tinh từ tình yêu của ba mẹ, đâu ra là một sai lầm. Con nghĩ ba con có tài lắm sao? Một đêm liền có..."

Nâng ly trà lên uống một ngụm cho trơn họng, Vương Thiên Lập kiêu ngạo nói tiếp:

"Ta và mẹ con lúc đó rất hối hận mà xin lỗi nó nhiều lần. Mặt ngoài thì nó đồng ý tha thứ cho bà ấy nhưng bên trong lại ngấm ngầm hành hạ trả đũa. Tình yêu của mẹ con với nó là thật, áy náy cũng là thật nhưng toàn bộ những cảm xúc ấy đều bị từng trận đòn roi tàn nhẫn bào mòn tất cả. Lúc mẹ con tuyệt vọng đến tìm ta, bà ấy chỉ nói một câu: "Anh có muốn kết hôn với tôi không?" Ba mặc dù rất bất ngờ xen lẫn bàng hoàng, một mặt cảm thấy có lỗi với em trai nhưng mặt khác cũng không khán cự nỗi sự hấp dẫn này ba liền đồng ý lấy bà ấy. Dưới sự bảo hộ của ba và cái danh chị dâu, Kính Tùng cũng không dám lại làm khó bà ấy. Về sau khi ba hỏi lí do tại sao mẹ con chịu kết hôn với ba, bà ấy đã trả lời rằng không còn sự lựa chọn nào khác. Bất quá hiện tại người mẹ con yêu là ba, chuyện này con không cần thắc mắc."

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Chính vì chuyện năm đó làm ba cảm thấy có lỗi với hắn nên mới hết lần này đến lần khác bỏ qua, dung túng cho những việc làm sai trái của hắn?"

Vương Thiên Lập gật gật đầu.

"Ừm... Chuyện năm đó tốt xấu gì cũng là ta không phúc hậu giành vợ của em trai, nó đối với ta có oán cũng là điều dễ hiểu."

"Vì một phút yếu lòng của ba mà hại tới đời con gái của ba đây này. Giờ hắn bắt mất người con yêu, yêu cầu chúng ta phải đưa cho hắn toàn bộ số cổ phần tập đoàn. Mà con có làm theo ý của hắn cũng chắc gì hắn sẽ trả em ấy lại cho con? Đợi đến khi lấy được thứ hắn muốn, ba chuẩn bị đi hốt xác con gái với con dâu ba đi là vừa."

Cô dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với lão ba đáng kính còn đang ngồi uống trà kia. Vương Thiên Lập nghe cô chất vấn thì rụt đầu. Okok, là lỗi của ta, tất cả là tại ta. Xin lỗi đựt chưa?!

"Bây giờ ba tính sao? Vợ con mà có chuyện gì con đi méc vợ ba cho ba ra sân ngủ, ba cũng đừng có hòng con trở thành người thừa kế của ba. Sản nghiệp lớn như vậy không có người thừa kế thì trực tiếp đem quyên góp từ thiện đi."

Ba cô nghe thấy liền từ sofa nhảy dựng lên.

"Không được!!! Ba không cho phép con làm vậy nghe hông?! Con là người thừa kế của ba, ba không cho phép con buông xuôi như vậy."

"Vậy ba nghĩ cách đem vợ con về đây. Hôm qua không có em ấy con đã thức trắng cả đêm rồi."

"Ừm thì..." Vương Thiên Lập có phần khó xử nói. "Vậy rồi con muốn ba phải làm sao?"

Cô chỉ chờ có vậy liền lập tức chìa tay ra trước mặt ông, đắc ý nói:

"Đưa con 37% cổ phần của ba để đổi vợ con về."

Vương Thiên Lập vừa mới hòa hoãn lại đã lập tức hét ầm lên:

"Không được!!! Con điên rồi hay gì??? Bắt ba giao toàn bộ ra, không nói đến đây là sản nghiệp mấy đời Vương gia, chỉ nói đến đây là tâm huyết cả đời của ba, sao ba có thể hai tay dâng lên cho nó tùy ý làm loạn được."

Cô xoa xoa lỗ tai mới bị âm thanh như  bò rống của Vương Thiên Lập tập kích, ngữ khí khinh khỉnh nói lại:

"Ba làm gì mà hét lớn vậy? Con có phải là muốn giao ra thật đâu. Con chỉ là "mượn" của ba một chút thôi. Sẽ không thật sự làm mất nó vào tay Vương Kính Tùng đâu mà."

Ba cô nghe vậy cũng xuôi xuôi nhưng vạn nhất không thành công chẳng lẽ công sức bao nhiêu năm của ông phải bị hủy trên tay Vương Kính Tùng sao? Nếu thật sự là vậy, sau này khi xuống suối vàng, ông làm sao dám nhìn mặt tổ tiên mấy đời Vương gia đây?!

"Nhưng... Nhưng nếu kế hoạch của con thất bại thì sao? Không phải ta không muốn cứu bạn gái con đâu. Nhưng mà tiểu Ân à, đây là sản nghiệp mấy đời Vương gia lận đó."

Cô đứng dậy ấn Vương Thiên Lập ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt phẳng tây trang của ông, cất giọng dụ dỗ:

"Ba à, chẳng lẽ ba lại không tin tưởng con gái của mình đến vậy sao? Dù sao con cũng là người thừa kế của Vương gia, con như thế nào sẽ đẩy cả Vương gia vào hố lửa? Cho con "mượn" cổ phần trên tay ba, con cam đoan nhất định sẽ mang con dâu cùng với cổ phần của ba nguyên vẹn trở về."

Vương Thiên Lập nghe đến đây cũng thấy hơi lung lay. Nhưng ông vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm được.

"Không phải đâu tiểu Ân à..."

Vương Thiên Lập còn định nói gì lại bị đôi mắt kiên định của cô đánh gục. Vương phu nhân đúng là khéo sinh. Sinh con cái gì không giống lại nhất định phải giống đôi mắt của bà ấy. Vương Thiên Lập cũng chính là bị đôi mắt hữu thần này dụ vào tròng, một lần gặp gỡ định sẵn cả đời tương tư.

"Con... Nói ta nghe một chút kế hoạch của con."

Cô nghe lão ba nói thì nở nụ cười đắc thắng, lòng thầm cảm ơn mẹ sinh ra mình có đôi mắt giống bà ấy. Đây chính là vũ khí lợi hại nhất của cô khi đối mặt với lão ba mình, biết rõ ông ấy vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi ma chướng của mẹ.

Cô nhếch môi cười khẽ, đến gần thì thầm kế hoạch của mình vào tai Vương Thiên Lập.

"&£¢¥€&£¢€¥"

Ba cô nghe xong thì im lặng không nói gì. Cô cũng không gấp, lẳng lặng ngồi phẩm trà. Một lúc sau, tựa như đã hạ quyết tâm lại tựa như vẫn còn phân vân, Vương Thiên Lập hỏi lại:

"Thật sự phải làm như vậy sao?"

Cô đặt ly trà xuống, ngẩng đầu kiên định nhìn lão ba mình, ngữ khí chắc chắn nói:

"Chính là phải như vậy. Giữa con và con dâu cùng với Vương Kính Tùng ba chỉ có thể chọn một. Hơn nữa ba chỉ có thể chọn con. Vì nếu con có chuyện gì mẹ cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ba."

Cô mỉm cười đắc ý nói. Vương Thiên Lập nghe thấy thì bất đắc dĩ cười cười, nụ cười mang theo 7 phần bất lực 3 phần cưng chiều. Không biết sinh ra một đứa con gái phúc hắc như vậy là tốt hay xấu đây.

"Được, ba thua con rồi. Việc của con ba không quản nữa. Ba sẽ gọi thư kí đi theo giúp con. Có việc gì cần cứ sai sử cậu ấy."

Cô nghe xong thì vui vẻ đứng dậy, Vương Thiên Lập cũng dứng dậy theo. Cô trao cho ông một cái ôm ấm áp. Giữa cái ôm thoang thoảng lời nói mà Vương Thiên Lập chờ đợi đã lâu:

"Cảm ơn ba, con yêu ba."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia