ZingTruyen.Asia

[BH][Hoàn][Futanari]Đích đến là cậu - SeulRene

Phần 1: Chương 14

T4_9694

Tôi quan sát Châu Hiền suốt buổi lễ. Tôi chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ khi cổ làm những động tác cổ vũ phức tạp như tung người trong không khí. Buổi pep rally kết thúc nhanh chóng khiến tôi nuối tiếc. Tôi có thể ngồi xem đội cổ vũ làm việc của họ hàng ngày hàng giờ mà không chán.

Sau khi kết thúc, đội bóng chày và đội cổ vũ cùng nhau đi vào phòng thay đồ. Nhóm bạn của Châu Hiền rời đi để làm gì đó và thế là tôi vội vàng lẻn vào phía của cô người yêu. Tôi quẹo qua một ngã cua thì thấy được Châu Hiền đi ra khỏi phòng thay đồ, trên tay cổ cầm một cái túi vải và có vẻ như cổ đang nhắn tin với ai đó. Chợt điện thoại tôi rung lên và câu hỏi của tôi được giải đáp. Tôi đứng đó để chờ cô ấy ngước lên nhìn thấy tôi sau đó chạy lại ôm tôi vào lòng nhưng cuộc đời thì chưa bao giờ như tôi mong đợi cả.

Tên Tuấn Miên chạy xuống dọc theo hành lang, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục bóng chày, dang tay ôm lấy Châu Hiền. Tôi lặng im đứng nhìn bởi vì tôi muốn biết cô ấy sẽ làm gì tiếp theo. Liệu cổ có chấp nhận những hành động thân mật của hắn không?

Câu trả lời đương nhiên là không.

Một cái tát được giáng lên mặt anh chàng khiến đầu anh chàng quẹo sang một bên. Đôi lông mày của Châu Hiền nhăn lại và cổ rút tay về.

"Cậu có chịu thôi đi không?"

Châu Hiền nói, đây là lần đầu tiên tôi nghe cô nàng lớn tiếng như thế. Tên Tuấn Miên chỉ có thể cúi đầu tạ lỗi trước khi chạy về phía phòng thay đồ. Sau đó Châu Hiền nhìn thấy tôi, cô nàng vội chạy lại nắm lấy tay tôi.

"Cậu đây rồi. Tớ cứ thắc mắc sao cậu chưa trả lời tin nhắn của tớ".

Cô nàng nói một cách hạnh phúc trong lúc nhón chân lên hôn má tôi. Tôi nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô ấy và dẫn cổ ra khỏi trường.

Buổi tối hôm nay cũng như mọi ngày. Chúng tôi đang ở trong căn hộ của tôi, căn phòng đã được lau chùi sạch sẽ và mùi pizza thoang thoảng trong không khí. Châu Hiền nằm trên người tôi, cả hai đang nằm trên giường hướng mắt xem tv. Một bộ phim có nội dung khá chán nhưng Châu Hiền lại xem rất nhập tâm. Cô nàng sẽ giật mình và trợn mắt mỗi khi có sự kiện gì diễn ra nhưng tôi lại không thể ngăn cản bàn tay của mình sờ vào làn da của cổ. Những lúc như vậy khiến tôi cảm thấy thật ấm áp, tất cả những buồn đau, tự ti đều tan biến khi được nằm với cô ấy như thế này. Bàn tay tôi từ lưng đi xuống dần cho tới eo cô nàng, tôi luồn tay xuống phía dưới quần của cổ, tôi căng thẳng chờ đợi một cái bạt tay nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Thay vào đó, cô nàng khẽ di chuyển thân mình, gác cằm lên lồng ngực tôi. Tôi nhìn cô ấy, bàn tay vẫn đang chạm vào làn da ấm nóng.

"Xuống thấp hơn nữa".

Giọng cô ấy thật khác, nó không còn nhẹ nhàng hay dịu dàng mà khá trầm đục. Tôi quan sát vẻ mặt cô nàng một lúc trước khi quyết định luồn tay xuống sâu hơn. Sau đó tôi cảm nhận được một sự thiếu vắng.

"Cậu không mặc quần lót à?"

Cổ khẽ gật đầu, nở một nụ cười khá gian manh. Châu Hiền cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, cô nàng đưa tay nâng khuôn mặt tôi để nụ hôn trở nên sâu hơn. Cô ấy dang chân ra ngồi lên đùi tôi và bàn tay tôi thì sờ vào mông cô ấy. Mặc dù tôi không phải là tay mơ trong chuyện này nhưng cô ấy khiến tôi cảm thấy như đây là lần đầu tiên của mình. Bởi vì đây là Châu Hiền, người con gái mà tôi muốn cưới và cùng nhau già đi.

Hành động sau đó của tôi đã khiến tôi tự trách rất nhiều.

Tôi tách ra khỏi Châu Hiền rồi rút tay lại. Cổ nhìn tôi thắc mắc và có chút giận dữ, cũng dễ hiểu thôi vì chính tôi cũng đang tức giận với bản thân mình.

"Sáp Kỳ?"

"Cậu làm vậy có nghĩa là gì?"

"Làm gì?"

"Cậu biết tớ đang nói tới chuyện gì".

Cả căn phòng chìm trong im lặng và tôi khá chắc rằng mình vừa phá hủy hết mọi thứ.

"Chúng ta là người yêu mà đúng không? Đây không phải là những việc mà những người yêu nhau nên làm hả?"

Tôi nhìn cô nàng trong lúc cổ ngồi lên đùi tôi, đưa tay sờ vào các múi bụng của tôi.

Cô ấy nói đúng, chúng tôi là một cặp, những việc chúng tôi đang làm hết sức bình thường. Nhưng đây không phải là một mối quan hệ bình thường. Châu Hiền cũng không phải là một cô gái bình thường nốt. Cổ là một điều đặc biệt, là cả thế giới của tôi và tôi sẽ hối hận suốt đời nếu tôi làm tổn thương cô ấy.

"Cậu sao vậy Sáp Kỳ? Cậu nghĩ tớ không nhận ra cái cách mà cậu nhìn tớ suốt cả buổi hôm nay à? Hay cái cách mà cậu ngồi bắt chéo chân lại? Tớ biết cậu muốn tớ".

"Dĩ nhiên là tớ muốn cậu nhưng mà.."

Tôi không thể nào nói ra lời.

"Nhưng mà cái gì? Bộ tớ không đủ xinh đẹp à?"

Gì cơ?

Đương nhiên đ*o phải.

Châu Hiền rời khỏi đùi tôi rồi bước tới cửa nhà tắm và trước khi cô nàng kịp đóng cửa, tôi đã kẹp chân mình giữa cái bản lề để ngăn việc đó xảy ra. Cổ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn hỏi tôi tính làm gì nhưng bản thân tôi cũng chả biết.

"Tớ sợ hãi".

"Sợ cái gì?"

"Tớ sợ sẽ làm tổn thương cậu hay là khiến cậu sợ khi mà chúng ta "vượt rào". Những cảm xúc này rất lạ với tớ vì thật sự ban đầu tớ chỉ muốn lên giường với cậu thôi, để cậu bao che cho tớ khỏi Thầy hiệu trưởng nhưng bây giờ chúng ta đang ở tại đây, ngay căn hộ của tớ và đây là lần đầu tiên tớ không còn cảm thấy buồn bã hay phải lạm dụng các chất kích thích để tìm niềm vui, tớ không muốn phá hỏng điều tốt đẹp duy nhất này. Tớ rất muốn cậu, muốn cậu 100 lần cũng không đủ nhưng tớ rất sợ cậu sẽ hối hận rồi bỏ đi".

Cô nàng bước ra đưa tay nâng mặt tôi lên và khẽ xoa hai bên má. Tôi cảm thấy trái tim mình khẽ nhói lên khi đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. Tôi phát ra một tiếng thở dài.

"Sáp Kỳ..."

"Tớ đã quá mệt mỏi với việc mất đi những người mình yêu quý. Chàng trai tên Tuấn Miên hôm nay...cậu ta tốt đẹp hơn tớ rất nhiều. Cậu ta đẹp trai, giàu có. Tớ lại không được như vậy. Cậu nhìn thấy nơi tớ đang sống rồi đó. Tớ chán ghét việc bản thân mình lại yếu đuối và thấp kém như thế này".

Châu Hiền kéo tôi lại gần và ôm thật chặt, thân thể nhỏ bé của cô nàng vừa khít trong lòng tôi. Tôi có thể ngửi được hương nước hoa đắt tiền của cô ấy.

Tôi đưa hai tay mình lên ôm lại cô nàng và chúng tôi cứ đứng đó trong khoảng một tiếng. Cảm giác như chỉ có chúng tôi trên thế giới này, không ai khác có thể làm phiền đến hai chúng tôi cả. Một cảm giác bình yên mà tôi đã tìm kiếm từ lâu.

"Cậu tốt đẹp hơn rất nhiều người mà tớ đã từng gặp, Sáp Kỳ à. Những thứ mà cậu nói về cậu ta đều là những thứ hiện trên bề mặt nổi mà tớ thì không quan tâm tới những thứ đó, tớ quan tâm tới những thứ bên trong hơn. Cậu thật sự tuyệt vời hơn cậu nghĩ rất nhiều, tớ ước gì cậu có thể nhìn thấy bản thân mình như cách tớ thấy".

Đôi môi chúng tôi khẽ chạm vào nhau trước khi cô ấy nhìn vào mắt tôi.

"Tớ yêu cậu, Khương Sáp Kỳ".

"Bùi Châu Hiền, tớ cũng yêu cậu".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia