ZingTruyen.Asia

[BH - EDIT] Phục Kích Ái - Phong Dã

Chương 50: Giao phó . . .

ShiroInu6


Nam nhân kính râm đi phía trước vài bước, hắn tùy ý hoạt động cổ tay, bày cái tư thế mời với Lý Thiên Hữu liền tay không tấn công đến. . .

Lý Thiên Hữu tránh thoát một cú đấm mạnh mẽ của nam nhân kính râm, thầm nghĩ, "Mẹ kiếp, vậy đã động tay rồi hả?" Nàng theo thế tiến công của nam nhân kính râm nhảy tới một bên. Thế nhưng lúc nàng phát hiện đã nhảy tới bên cạnh Lâm Bắc Thần, ngay sau đó liền lật nghiêng một cái dừng chân ở chỗ cách rõ xa Lâm Bắc Thần.

Nam nhân kính râm thấy Lý Thiên Hữu không chỉ không tiếp chiêu, trái lại còn mạnh mẽ chạy, trong lòng hắn buồn cười "Vừa nãy thân thủ không phải còn rất lưu loát sao? Trong nháy liền chế ngự bốn người, đến bây giờ ba thủ hạ của hắn còn ngất trên mặt đất không bò dậy nổi, tại sao bây giờ lại chạy mất rồi hả?" Nam nhân kính râm thầm nghĩ, động tác dưới chân cũng một giây không dừng nhảy đến trước người Lý Thiên Hữu.

Nam nhân kính râm mới vừa tiến đến trước người Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu liền tấn công về phía hắn, hắn thấy Lý Thiên Hữu xoay một cái đá quét về phía hai chân hắn mới vừa ổn định, nhanh chóng dồn lực nhảy lên, thế nhưng hắn vẫn chậm Lý Thiên Hữu một bước. Hắn không nghĩ tới động tác của Lý Thiên Hữu nhanh như vậy, trong nháy mắt nàng thay đổi động tác, chân lẽ ra quét về phía hạ bộ của hắn thoáng cái nhấc lên liền hung hăng đánh về phía đầu hắn. Mà lúc này hắn muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, không có cách nào, hắn chỉ có thể cấp tốc xoay người, tiếp theo vai liền truyền đến cảm giác đau kịch liệt, hắn miễn cưỡng dùng bả vai chống đỡ một cước tàn nhẫn của Lý Thiên Hữu.

"Mẹ kiếp, Lý Thiên Hữu! Cô đùa thật hả?" Nam nhân kính râm rất là chật vật quỳ rạp trên mặt đất ngửa đầu nghiêm mặt vặn vẹo hô với Lý Thiên Hữu còn muốn xuất thủ. Lúc này mắt kính hắn đeo đã rơi ở trên mặt đất, nhìn ra là đã hỏng rồi.

Nghe nam nhân kính râm hổn hển gọi ra tên mình, Lý Thiên Hữu dừng động tác muốn công kích lần thứ hai, nàng híp lại con mắt chăm chú quan sát người quỳ rạp trên mặt đất.

"Anh là?" Lý Thiên Hữu thử hỏi. "Thế nào sẽ gọi ra tên mình, nàng không nhớ rõ bản thân có quen biết người nào là sát thủ mà?" Lý Thiên Hữu mê muội nghĩ.

"Cô kéo tôi đứng lên trước đã, cánh tay tôi không thể động." Nam nhân kính râm quỳ rạp trên mặt đất lườm một cái, bệnh hay quên của người này thật là nặng, chiến hữu thời gian dài như vậy nàng mà không nhớ rõ?

Lý Thiên Hữu phòng bị vươn tay, nàng vừa định nâng dậy nam nhân đeo kính râm, đã thấy trước mắt chạy tới hai người. Người tới chính là hai thủ hạ vừa nãy đứng ở bên cạnh nam nhân kính râm.

"Tam ca, anh không sao chứ?" Tên da đen vội vã nâng dậy nam nhân kính râm, vẻ mặt khẩn trương hỏi, hắn vừa hỏi còn vừa liếc trộm nhìn Lý Thiên Hữu.

Nam nhân kính râm được hai người thủ hạ đỡ đứng lên, hắn khoát tay với hai người thủ hạ. Liền đỡ cánh tay nhìn Lý Thiên Hữu, thầm nghĩ, "Lý Thiên Hữu hạ thủ thật là tàn nhẫn, ban đầu hắn nhận ra là Lý Thiên Hữu chỉ muốn đùa với nàng một chút. Không nghĩ tới vui đùa không dễ ăn, mạng nhỏ của mình thiếu chút nữa không còn. Cánh tay đau xót ruột, không biết có thể phế đi không?"

"Cô không nhận ra tôi à? Ngắm nghía lại cẩn thận." Nam nhân kính râm đối diện mắt Lý Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi nói. Nói xong hắn đứng ngay ngắn ở trước mặt Lý Thiên Hữu để nàng xem tỉ mỉ chút.

"Điền Chí Vĩnh?" Lý Thiên Hữu kinh ngạc hỏi, nàng lập tức mỉm cười ngọt ngào. Là chiến hữu của nàng, giao tình của hai người còn không hời hợt đâu, Lý Thiên Hữu nhìn thấy chiến hữu lập tức vui vẻ lên.

Lý Thiên Hữu khó hiểu nhìn Điền Chí Vĩnh và hai người thủ hạ của hắn, lại thoáng nhìn Lâm Bắc Thần chạy tới bên người nàng. Mặt vừa nở nụ cười lập tức lại hiện ra khẩn trương, nàng đưa tay kéo Lâm Bắc Thần đến phía sau vẻ mặt phòng bị nhìn Điền Chí Vĩnh hỏi: "Tại sao sẽ là anh?" Trong giọng nói tràn đầy không tin. Nàng cũng sẽ không quên lúc này hai người đứng ở phía đối lập.

Điền Chí Vĩnh vừa định nói tiếp, chợt nghe thấy liên tiếp tiếng còi xe, mấy người nghe tiếng nhìn sang. Liền thấy trên đường cái cực nhanh lái đến hai chiếc xe, mà chạy ở phía trước lại là Q7 của Tiết Dao Dao, xe đi theo sau chị ấy lại là một chiếc xe quân đội.

Lúc mấy người ngây người, hai chiếc xe đã đỗ ở trước mặt. Xe còn chưa dừng hẳn, đã thấy trong xe quân đội cấp tốc đi xuống vài tên quân nhân vũ trang hạng nặng, mỗi người súng ống đầy đủ từ bốn phương tám hướng bao vây mấy người ở trung gian. Ngay sau đó Tiết Dao Dao lo lắng xuống xe, đi về phía Lâm Bắc Thần, phía sau nàng còn đi xuống một người sĩ quan toàn thân chính khí.

Lý Thiên Hữu nhìn thấy trên đầu vai của sĩ quan đánh dấu ba sao, lập tức thẳng băng thân thể. Vẻ mặt nàng khẩn trương thấp giọng hỏi Lâm Bắc Thần đứng ở bên người: "Bắc Thần, áo khoác quân trang của em đâu?" Nàng vừa hỏi vừa thả xuống cuộn ống tay áo, cài lên toàn bộ nút buộc áo sơ mi.

"Ở trên xe, làm sao vậy?" Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn Lý Thiên Hữu. Cô bình tĩnh hơn Lý Thiên Hữu, cô biết thúc thúc ruột của Tiết Dao Dao là thủ trưởng quân khu thành phố A, xem tư thế này liền biết đây là viện binh của Tiết Dao Dao tới giúp đỡ các nàng đến rồi.

Lý Thiên Hữu không nói tiếp, nàng không chớp mắt nhìn sĩ quan đó, sửa soạn quần áo bản thân thật tốt liền bước lên trước đi ra ngoài, nàng đứng nghiêm nghênh đón vị sĩ quan kia, đoan đoan chính chính chào một cái, tiếp đó hô: "Chào chỉ huy."

Lâm Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Lý Thiên Hữu, nhịn không được ở trong lòng cười nàng, "Đứa bé cố chấp này, lúc nào cũng không quên bản thân là quân nhân."

Sĩ quan quay về Lý Thiên Hữu đáp chào, hắn nhìn tình huống xung quanh một chút, thấy ngoại trừ vài người nằm dưới đất, trông mấy cô bé cũng không có nguy hiểm, liền vẫy tay với binh lính xung quanh, các binh sĩ nhận được chỉ lệnh, lại nghiêm chỉnh rút về trên xe, tiếp đó chiếc xe quân đội quay đầu trực tiếp lái đi.

Lúc này Tiết Dao Dao cũng đứng ở bên người Lâm Bắc Thần, vẻ mặt rất hiếm có nghiêm túc hỏi thăm tình huống. Mà Điền Chí Vĩnh đứng ở đối diện Lý Thiên Hữu hiển nhiên đối với trận thế như vậy lại càng hoảng sợ, hắn ở trên hắc đạo lăn lộn lâu như vậy, người nào cũng dám đắc tội nhưng duy độc không dám đắc tội quân binh, nhất là cái loại sĩ quan tay nắm binh quyền này. Ai chẳng biết bộ đội bao che khuyết điểm chứ, mỗi người trong quân đội đều là một vài người trẻ tuổi có tâm huyết, đắc tội bọn họ còn tốt lành sao? Nghĩ xong những điều này, Điền Chí Vĩnh nhìn binh lính rút lui, hắn nhanh chóng mệnh lệnh thủ hạ đều đi trở về, nhìn thấy đám thủ hạ lái xe đi, hắn đi tới bên người Lý Thiên Hữu hỏi: "Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần là gì của cô?"

Lý Thiên Hữu không chút suy nghĩ đáp: "Bạn gái tôi."

Mấy người còn lại chưa đi hết hầu như là đứng vây quay, Lý Thiên Hữu trả lời bị vài người nghe nhất thanh nhị sở. Lý Thiên Hữu phát hiện mọi người đều nhìn nàng, biết bản thân lỡ lời, nàng có chút lúng túng cười cười, nhưng cũng không có biện giải.

Tiết Dao Dao nhìn Lý Thiên Hữu như vậy, cười 'khanh khách'. Lâm Bắc Thần hơi mất tự nhiên im  lặng liếc Lý Thiên Hữu. Điền Chí Vĩnh nghe xong cười ha ha, hắn vỗ vỗ vai Lý Thiên Hữu: "Thiên Hữu, tôi đây thật đúng là hồng thủy xông tới miếu Long Vương*,người trong nhà đánh nhau rồi." Nói xong hắn còn thoáng nhìn Lâm Bắc Thần.

(*Hồng thủy xông tới miếu Long Vương: người nhà bởi vì không biết mà đánh nhau.)

Lâm Bắc Thần diện vô biểu tình nhìn Lý Thiên Hữu và Điền Chí Vĩnh đối diện, thầm nghĩ:"Tại sao mới vừa rồi còn đao thật súng thật đối phó cô đây, bây giờ lại thành người trong nhà rồi hả?" Lâm Bắc Thần xoay người liền đi về phía Mercedes của mình, La Quân nhìn thấy Lâm Bắc Thần rời khỏi, vội vàng lo lắng cũng đi theo.

"Dao Dao." Sĩ quan vẫn đứng không nói chuyện đã lên tiếng rồi.

Tiết Dao Dao đi về phía sĩ quan, nàng kéo cánh tay sĩ quan có chút làm nũng nói:"Ngụy thúc thúc, hình như sự tình đều giải quyết rồi." Nói xong nàng còn nghịch ngợm lè lưỡi, tiếp đó túm tay sĩ quan đi đến xe mình.

Điền Chí Vĩnh thấy chỉ còn lại hắn và Lý Thiên Hữu, nhanh chóng đè giọng nói rằng: "Thiên Hữu, ở đây không phải chỗ nói chuyện, vừa nãy bắn súng nhiều như vậy, chốc lát cảnh sát tất nhiên phải chạy tới. Đi, quay về khu vực thành thị, tôi mời các cô ăn."

"Không được, 2 giờ tôi phải chạy đi bộ đội XX, giờ bị các anh làm lỡ đã không thời gian rồi." Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Thế nào? Có nhiệm vụ?" Điền Chí Vĩnh hỏi. Hắn biết thân phận của Lý Thiên Hữu là bộ đội đặc chủng, năm đó hai người chính là quen biết ở tập huấn tuyển chọn bộ đội đặc chủng.

"Ừ, cụ thể tôi cũng không rõ ràng." Lý Thiên Hữu thoáng suy tư một chút, nói tiếp: "Tại sao anh làm nghề này rồi?" Nghề này trong miệng nàng, đương nhiên là chỉ chuyện thủ hạ Điền Chí Vĩnh nổ súng đả thương người, đó hiển nhiên chính là tác phong của xã hội đen.

"Nhà tôi đời đời đều là làm cái này, cô còn chưa biết?" Nói xong Điền Chí Vĩnh cười khà khà.

Lý Thiên Hữu trừng mắt Điền Chí Vĩnh, nàng nhìn phía trước Lầm Bắc Thần đang cầm áo khoác quân trang của nàng đi tới, nhỏ giọng nói với Điền Chí Vĩnh: "Chị ấy, anh có thể bảo vệ không?" Lúc này Lý Thiên Hữu cũng không có thời gian lãng phí khua môi múa mép với chiến hữu, nàng trực tiếp hỏi thẳng.

Điền Chí Vĩnh nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi phải ngẫm lại biện pháp, có người ra giá mua mạng cô ấy." Nói xong hắn vươn tay hướng Lý Thiên Hữu mở ra 5 ngón.

"5 vạn?" Lý Thiên Hữu nghiêm túc hỏi.

"Mẹ kiếp, là 500 vạn!" Điền Chí Vĩnh tức giận nói. Ánh mắt hắn nhìn Lý Thiên Hữu tựa như nhìn một đứa ngu ngốc, thật không biết có phải mấy năm qua nhập ngũ làm Lý Thiên Hữu ngốc rồi. "Đùa gì thế? Hắn cần gì phải vì 5 vạn mà nhận nguy hiểm lớn ban ngày cướp người chứ?"

"Không quan tâm nhiều ít, Chí Vĩnh, việc này anh giải quyết cho tôi, tôi lập tức phải quay về bộ đội, chị ấy luôn luôn xảy ra nguy hiểm như vậy tôi thật sự không yên lòng." Trong giọng nói của Lý Thiên Hữu tràn đầy không cho cự tuyệt. Nàng thấy nét mặt Điền Chí Vĩnh u buồn còn nói tiếp: "Anh đừng quên chính mình cam đoan với tôi cái gì, anh còn thiếu tôi cái mạng đấy. Lúc trước tôi tìm cách mang anh đi ra từ trong ngọn núi, thế nhưng anh phát thề độc muốn báo đáp tôi." Lý Thiên Hữu ra uy hiếp, nàng nhướng mày nhìn Điền Chí Vĩnh, nét mặt đó rõ ràng là đang nói "Đến lúc anh báo ân rồi. ."

Điền Chí Vĩnh cúi đầu nở nụ cười, thật đúng là một đứa bé không trưởng thành, bây giờ liền bắt đầu uy hiếp rồi. Hắn cười ngẩng đầu nói với Lý Thiên Hữu: "Đúng vậy, nếu như không có cô, lần huấn luyện sinh tồn đó tôi đã trực tiếp bàn giao ở trong rừng già núi sâu rồi. Yên tâm đi, Điền Chí Vĩnh tôi nói lời giữ lời, chuyện của cô chính là chuyện của tôi, bạn gái của cô chính là...tôi, không không không, bạn gái của cô vẫn là bạn gái của cô." Điền Chí Vĩnh thấy Lý Thiên Hữu trừng hắn, vội vã sửa lời nói.

Lý Thiên Hữu không phản ứng Điền Chí Vĩnh nói giỡn, nàng thấy Lâm Bắc Thần lập tức đến rồi, thấp giọng nói: "Tôi cho anh một số điện thoại của bằng hữu tôi, nếu anh có thể liên hệ đến người khách hàng đó của anh, trực tiếp gọi điện thoại cho bằng hữu tôi. Anh ấy là cảnh sát, anh ấy biết nên làm như thế nào." Nói xong nàng cầm lấy điện thoại của Điền Chí Vĩnh chuyển số điện thoại của Hạ Phi vào

Điền Chí Vĩnh đồng ý bảo vệ Lâm Bắc Thần, chuyện này khiến trái tim nhấc lên của Lý Thiên Hữu buông xuống không ít. Nàng tin tưởng Điền Chí Vĩnh, đừng nói nàng còn cứu mạng của hắn, chỉ về mặt tình cảm giữa chiến hữu, đoán rằng Điền Chí Vĩnh hắn cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Lý Thiên Hữu và Điền Chí Vĩnh quen biết chính là mới vừa ở đội tân binh. Khi đó Lý Thiên Hữu và hai anh em Trần Hồng Hiên bị chỉ đạo viên liên đội hiện tại của nàng lựa chọn trực tiếp đi tham kiến tập huấn chọn lựa bộ đội đặc chủng. Ròng rã 3 tháng, nàng quen rất nhiều người, trong đó bao gồm Điền Chí Vĩnh trên người luôn luôn mang theo một luồng côn đồ. Hai người có thâm giao cũng trong một lần sát hạch dã ngoại sinh tồn quy mô lớn khi mà tập huấn sắp kết thúc, lúc sát hạch đều là từng binh sĩ hành động, trên người mỗi người lắp thêm một đạn tín hiệu, là lưu lại dùng cứu mệnh cuối cùng khi gặp nguy hiểm. Điền Chí Vĩnh tại ngày thứ ba không cẩn thận ngã lăn xuống từ một đoạn sườn dốc, ba lô của hắn vướng ở trên cành cây mà thân thể hắn thì ngã xuống vách núi, cho dù hắn đã nỗ lực hết mức nhưng vẫn té gãy chân. Tại trong hoàn cảnh rừng già núi sâu khắp nơi có thể xuất hiện dã thú, Điền Chí Vĩnh không thể động đậy cảm thấy tuyệt vọng. Ngay lúc hắn hầu như muốn lựa chọn tự sát thì Lý Thiên Hữu xuất hiện, Lý Thiên Hữu nhìn thấy hắn bị thương không nói hai lời liền cố định cho chân hắn, cũng không để ý còn lại không nhiều thời giờ, lo lắng đỡ hắn hơn mấy cây số đến vị trí dễ thấy. Cuối cùng lưu lại khẩu phần lương thực và đạn tín hiệu duy nhất của nàng, mới rời khỏi. Một lần đó Điền Chí Vĩnh không thể lên làm bộ đội đặc chủng, không bao lâu hắn liền xuất ngũ, thế nhưng đối với hắn mà nói Lý Thiên Hữu người này thật là tồn tại đặc biệt, nếu như lần đó không phải vừa vặn Lý Thiên Hữu đi qua có thể hắn thực sự sẽ chết tại bên trong núi lớn, cho nên mặc kệ chuyện của Lâm Bắc Thần có bao nhiêu khó làm, nếu liên quan đến Lý Thiên Hữu hắn đều sẽ không chút do dự đi giải quyết. Tựa như lúc đó Lý Thiên Hữu cứu hắn, loại cảm tình này là phát ra từ đáy lòng, bởi vì giữa bọn họ là chiến hữu từng hoán mệnh. . .

Đơn giản chuyển giao Điền Chí Vĩnh, đã 1 giờ 40, mà các nàng cách bộ đội còn có ít nhất 20 phút đường xe. Lý Thiên Hữu thoáng nhìn thời gian vội vàng lôi kéo Lâm Bắc Thần lên xe Mercedes, nàng ngồi vào buồng điều khiển, duỗi tay giúp Lâm Bắc Thần cột chắc dây an toàn, liền lái xe ra ngoài. Xe này quả thực bị Lý Thiên Hữu lái như bay, xa xa bỏ rơi Q7 của Tiết Dao Dao ở phía sau. Giải quyết xong chuyện tình của Lâm Bắc Thần, hiện tại Lý Thiên Hữu đầy đầu đều là '2 giờ' 'Ngụy chỉ huy' trong miệng chỉ huy. Mà nghìn vạn lần không thể muộn, làm một quân nhân đang lúc làm nhiệm vụ mà đến muộn hậu quả là rất nghiêm trọng.

Lý Thiên Hữu phóng như bay rốt cục nhìn thấy cửa lớn bộ đội XX, lính gác cầm súng đứng thẳng tắp, còn có cột mốc đường viết 'Khu quản lý quân sự', tất cả nhìn ở trong mắt Lý Thiên Hữu đều khiến nàng cảm thấy thân thiết không gì sánh được, nàng buông chân ga để xe ngừng lại trước trạm gác. Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, 1 giờ 55. "Hô!" Nàng thở phào nhẹ nhõm thật lớn, cũng may không đến muộn. . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Hữu Hữu rốt cục quay về bộ đội . . .

Thấy đại gia vừa bổ phân vừa lưu bình, ta đây kích động, không nghĩ qua là này chương thì viết nhiều chữ như vậy. . .

Cái gì cất dấu, cái gì tát hoa, cái gì bá vương phiếu, mặc dù hướng ta đây bắt chuyện đến đi, hợp lại bảng ngày a, đại gia nhiều hơn hỗ trợ ha. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia